Nguyệt Thu Triệt mở mắt, bên ngoài đã  sáng mờ một mảnh, xem ra chính mình ngủ không ít canh giờ.

“Triệt nhi, tỉnh?” Buông ra thư trong tay, đi đến bên giường, Nguyệt Như Tuyết mỉm cười nhìn bảo bối hai mắt mông lung .

Nguyệt Thu Triệt hơi hơi cười, sau đó giống bạch tuộc dường như cuốn lấy thân mình Nguyệt Như Tuyết, khiến Nguyệt Như Tuyết một trận cười vui. Ôm Nguyệt Thu Triệt ngồi, mềm nhẹ hôn lên cái trán, ôn nhu hỏi:“Đói bụng sao?”.

Thành thật gật đầu, hiện tại mới nhớ tới đến chính mình cơm trưa cũng không ăn. Vừa ăn thức ăn Nguyệt Trúc lấy cho, có điểm do dự hỏi phụ thân đang ôn nhu nhìn mình,“Phụ thân không hỏi Triệt nhi sao?”.

Liếm thức ăn còn sót lại bên miệng Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết nhìn Nguyệt Thu Triệt nói,“Triệt nhi nguyện ý nói cho phụ thân sao?”*.

Ôn nhu quan sát gương mặt chính mình vô hạn yêu thích, Nguyệt Thu Triệt kể lại,“Hôm nay triệt nhi đi bên ngoài, ở trong tửu lâu nghe được thật nhiều người đàm luận về phụ thân. Triệt nhi bỗng nhiên cảm thấy được chính mình cách phụ thân thật xa, Triệt nhi sợ phụ thân không còn là phụ thân của mình Triệt nhi nữa .”

“Triệt nhi bảo bối của ta như thế nào lại thích miên man suy nghĩ như vậy mà!” Buồn cười nhìn người trong lòng bất an, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, không mang theo dục niệm, chính là ôn nhu hôn, mang theo nồng đậm thâm tình.

“Triệt nhi vĩnh viễn đều là bảo bối của Tuyết sao?” Nguyệt Thu Triệt nhấp nháy ánh mắt trong suốt, chờ đợi.

“Đúng vậy, Triệt nhi vĩnh viễn là bảo bối của Tuyết, cũng là bảo bối duy nhất của Tuyết.”

“Tuyết cũng chỉ là phụ thân của mình Triệt nhi, được không?”.

“Hảo, Tuyết là phụ thân của một mình Triệt nhi.”

“Oa ~” Nguyệt Thu Triệt cao hứng hôn ba cái trên mặt Nguyệt Như Tuyết, còn hoan hô ,“Triệt nhi thích Tuyết nhất !”

“Đã yên tâm rồi ? Nguyệt Như Tuyết nhìn người đang còn chìm đắm trong vui sướng!”.

“Triệt nhi không có lo lắng mà!” Nguyệt Thu Triệt nói xạo , vì những lời hứa hẹn vô cùng đơn giản vừa rồi giúp bình định lại tâm bất an, cho dù thật sự là như vậy , chỉ cần phụ thân cần mỗi mình Triệt nhi là được.

“Oa ~ Tuyết, tay ngươi đang làm cái gì?” Cảm giác được bàn tay luồn vào nội y của mình tàn sát bừa bãi, Nguyệt Thu Triệt kinh hô.

“Triệt nhi, nói đây là đang làm cái gì?” làn da Triệt nhi hảo thơm, hảo non mềm, sờ thế nào cũng không đủ.

“Nhưng… bây giờ là ban ngày…” Thoáng giãy dụa , nhưng cả người bị người nào đó ôm chặt, không còn sức lực.

“Chờ một lát nữa liền tối!”.

Nguyệt Thu Triệt còn muốn phản bác, nhưng hồng anh trước ngực bị người bắt lấy, lời nói thoát ra biến thành tiếng rên rỉ say lòng người,“Ân… Tuyết… Ân…”.

Tà tứ cười, hai người quần áo hỗn độn, trong phòng cảnh xuân một mảnh, cho đến khi thái dương rơi xuống đỉnh núi.

—————————————————————-

Buổi chiều, Thấm Minh lâu.

Ngồi ngay ngắn trên thủ vị chính là Thấm Minh lâu lâu chủ Giang Hải Minh, ước chừng bốn mươi tuổi, bộ dạng trung hậu thành thật, hai mắt tinh quang, biểu hiện người này võ công cao thâm. Đứng bên cạnh chính là đệ tử khiến Giang Hải Minh đắc ý nhất – Mạc Kình, diện mạo anh tuấn. Ở hai bên, theo thứ tự ngồi phân biệt là Tinh Kiếm sơn trang Hàn Kiếm, Hương Vân lâu Liễu Tương Vân, cùng Bắc Đường thế gia Bắc Đường Giản. Gia chủ Nhất trang lầu hai nhị thế gia đều tề tụ tại đây, trừ bỏ Đông Phương Thế Gia Đông Phương Nghệ.

“Tại sao không thấy Đông Phương chưởng môn?” Bắc Đường, Đông Phương, hai thế gia xưa nay giao hảo, nhìn một hồi lâu không không thấy lão bằng hữu, Bắc Đường Giản liền hỏi.

Mạc Kình trịnh trọng nói:“Nghe nói Đông Phương tiền bối bị người thiên tà giáo hạ độc, nhưng các vị yên tâm, nghe nói độc đã được giải . Bởi vì thân thể còn chưa tốt lắm, cho nên lần này Đông Phương Thế Gia phái Đông Phương đại công tử tới tham gia võ lâm đại hội lần này. Hơn nữa, theo hiểu biết, Đông Phương đại công tử hộ tống Nhị công tử, còn có con của Hàn trang chủ cùng với Bắc Đường đại công tử đều đã vào Lô Lân thành, trước mắt đang ở Sơn Tuyết trang, hẳn sẽ đến đại hội võ lâm ngày mai.”

“Người Thiên tà giáo thật sự là càng ngày càng lớn mật!” Giang Thấm Minh phẫn nộ nói,“Xem bọn hắn lần này ở đại hội võ lâm như thế nào gây sóng gió!”.

“Cái đó gọi là binh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bọn hắn nếu hạ độc, chúng ta khó lòng phòng bị a!” Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Tương Vân xuất hiện một tia ưu phiền, nhìn không ra người nói chuyện đã gần ba mươi tuổi, vẫn giống như một thiếu nữ.

“Liễu lâu chủ nói đúng, chỉ là lần này chúng ta đi Nguyệt Thanh cung cũng không công mà lui.” Hàn Kiếm nhớ tới, mấy ngày trước mọi người cùng nhau tiến đến Nguyệt Thanh cung, muốn bái kiến cung chủ, càng hy vọng có thể nhờ đến y thánh độc tiên hỗ trợ, lại ngay cả cửa Nguyệt Thanh cung đều chưa bước vào liền bị lạc phương hướng, không khỏi có chút nhụt chí.

“Ta thấy bây giờ chúng ta lo lắng cũng vô ích, dù sao binh đến tướng ngăn, nước đến thổ dấu, Bắc Đường Giản ta nhất định không để người tà giáo càn quấy!”.

“Tóm lại, trước mắt chúng ta chỉ có thể hết thảy cẩn thận làm việc.” Hàn Kiếm bất đắc dĩ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương