Như Nguyệt Như Thu
-
Chương 34
Thân ảnh bạch sắc dừng lại bên người Nguyệt Thu Triệt, nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ảnh”
Ảnh run rẩy: “Thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, thiếu chủ trúng một ngày tình.”
Thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đem mặt nạ tinh xảo gỡ ra, hé lộ gương mặt tuyệt mĩ, chính là giờ phút này hai má phiếm hồng, hai mắt đã rơi lệ.
Đám ngươi Đông Phương không biết nên có phản ứng gì, chỉ biết là ánh mắt không thể rời khỏi hai bạch y nhân phía trước, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, dáng người phong hoa tuyệt đại; còn người luôn lãnh đạm Dương Vũ Phong kia lúc này lại rơi lệ, ánh mắt dại ra, lăng lăng nhìn người trước mắt.
Lam vốn thấy diên mạo bình thường của Dương Vũ Phong, lúc này lại mĩ vô song, lại nhìn thấy người kia, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhìn thấy khuôn mặt bảo bối đẫm lệ, Nguyệt Như Tuyết liền đau lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Triệt nhi, ta đã đến.”
Nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc, Nguyệt Thu Triệt cả người chấn động, ánh mắt cũng khôi phục tiêu điểm, nhào vào lòng Nguyệt Như Truyết, lên tiếng khóc lớn.
Ôm chặt thân mình Nguyệt Thu Triệt, làm yên lòng bảo bối đang run rẩy, may mắn chính mình ra ngoài sớm một chút, nếu không hậu quả khó lường, khẩn trương nói: “Xem ta về sau như thế nào phạt ngươi!”
Nghe được thanh âm bất đắc dĩ cùng sủng nịnh của phụ thân, cảm giác trong lòng ấm áp, thân thể lại càng khó chịu.
Bỗng nhiên bảo bối trong lòng dần dần thở gấp, khuôn mặt ma sát trong ngực Nguyệt Như Tuyết, nức nở nói: “Tuyết, Triệt nhi thật là khó chịu, thật là khó chịu, Tuyết…”
Biết một ngày tình phát tác ngày càng lợi hại, an ủi nói : “Tuyết lập tức vì Triệt nhi giải một ngày tình, Triệt nhi nhẫn nhẫn.”
Ôm chặt người làm mình an tâm, Nguyệt Thu Triệt vẫn hô: “Tuyết, tuyết…”
“Nguyệt Trúc, dẫn bọn hắn đến Sơn Tuyết trang. Ảnh, ngươi cũng đi.” Vừa dứt lời đã ôm Nguyệt Thu Triệt đi mất.
Thẳng đến khi Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đứng trước mặt bọn người Đông Phương mới phục hồi lại tinh thần.
Đông Phương Mạch ảm đạm nói: “Nguyên lai người tuyệt đại tao nhã kia chính là Tuyết a!”
“Hai vị Đông Phương công tử, Bắc Đường công tử, Hàn công tử, ta là Nguyệt trúc, đây là Nguyệt Tinh, chúng ta phụng chỉ chủ nhân an bài các ngươi đến Sơn Tuyết trang nghỉ tạm.” Nguyệt Trúc cười khanh khách nói.
“Còn Dương Vũ mà?” Đông Phương Mạch lo lắng hỏi.
“Đông Phương công tử yên tâm, chủ nhân đã mang thiếu gia đến Sơn Tuyết trang.” Nguyệt Tinh nói, trong lòng lại cảm thán: Xem ra mị lực của Thiếu chủ chỉ tăng không giảm! Ai, thiếu chủ của Đông Phương thế gia cũng thật đáng thương, nhìn trúng Thiếu chủ chúng ta.
“Nhưng chúng ta còn phải đến Thấm Minh lâu mà?” Đông Phương Thiên reo lên.
“Đông Phương nhị công tử yên tâm, Sơn Tuyết trang cùng Thấm Minh lâu đều ở Lô Lân thành.” Nguyệt Trúc cười, nhìn Đông Phương Thiên giải thích.
“Nếu hai vị mĩ nữ đều nói vậy, chúng ta đây không chối từ!” Hàn Tinh cười nói.
“ Quyết định như vậy đi, chúng ta ở nới đó chờ Dương Vũ.” Bắc Đường Hạo nói.
“Vậy, làm phiền!” Đông Phương Mạch cười với Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh.
“Các ngươi đều là bằng hữu của thiếu gia, đây là việc nên làm.” Nguyệt Tinh chân thành nói.
“Vừa rồi đúng là chủ nhân của các tiểu thư sao?” Bắc Đường Hạo hỏi.
Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Ting gật đầu.
“ Có thể nói cho chúng ta danh tính của chủ nhân các ngươi không?” Bắc Đường Hạo hỏi.
“Thật sự có lỗi, tục danh của chủ nhân chúng ta không thể nói.” Nguyệt Trúc mang vẻ mặt xin lỗi, trong lòng lại nói: nếu các ngươi biết được tên cung chủ, khẳng định mọi người lập tức sẽ biết cung chủ lại xuất hiên trên giang hồ, việc lớn a!
“Nếu như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Chúng ta lập tức lên đường.” Nếu người ta không muốn nói, Bắc Đường Hạo cũng không muốn hỏi thêm cái gì.
“Ngựa đều chạy hết, nghĩ đến các vị công tử cũng đều khôi phục võ công, vậy chúng ta hãy dùng khinh công đi đi.” Nguyệt Tinh nói, liền đi trước dẫn đường.
Dương Vũ rốt cuộc là ai? Còn có người vận y phục bạch sắc kia? Đầy tớ gái nhỏ bé còn có công lực như vậy. Trong lòng mọi người, nghi hoặc càng lúc càng nhiều.
Ảnh run rẩy: “Thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, thiếu chủ trúng một ngày tình.”
Thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đem mặt nạ tinh xảo gỡ ra, hé lộ gương mặt tuyệt mĩ, chính là giờ phút này hai má phiếm hồng, hai mắt đã rơi lệ.
Đám ngươi Đông Phương không biết nên có phản ứng gì, chỉ biết là ánh mắt không thể rời khỏi hai bạch y nhân phía trước, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, dáng người phong hoa tuyệt đại; còn người luôn lãnh đạm Dương Vũ Phong kia lúc này lại rơi lệ, ánh mắt dại ra, lăng lăng nhìn người trước mắt.
Lam vốn thấy diên mạo bình thường của Dương Vũ Phong, lúc này lại mĩ vô song, lại nhìn thấy người kia, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhìn thấy khuôn mặt bảo bối đẫm lệ, Nguyệt Như Tuyết liền đau lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Triệt nhi, ta đã đến.”
Nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc, Nguyệt Thu Triệt cả người chấn động, ánh mắt cũng khôi phục tiêu điểm, nhào vào lòng Nguyệt Như Truyết, lên tiếng khóc lớn.
Ôm chặt thân mình Nguyệt Thu Triệt, làm yên lòng bảo bối đang run rẩy, may mắn chính mình ra ngoài sớm một chút, nếu không hậu quả khó lường, khẩn trương nói: “Xem ta về sau như thế nào phạt ngươi!”
Nghe được thanh âm bất đắc dĩ cùng sủng nịnh của phụ thân, cảm giác trong lòng ấm áp, thân thể lại càng khó chịu.
Bỗng nhiên bảo bối trong lòng dần dần thở gấp, khuôn mặt ma sát trong ngực Nguyệt Như Tuyết, nức nở nói: “Tuyết, Triệt nhi thật là khó chịu, thật là khó chịu, Tuyết…”
Biết một ngày tình phát tác ngày càng lợi hại, an ủi nói : “Tuyết lập tức vì Triệt nhi giải một ngày tình, Triệt nhi nhẫn nhẫn.”
Ôm chặt người làm mình an tâm, Nguyệt Thu Triệt vẫn hô: “Tuyết, tuyết…”
“Nguyệt Trúc, dẫn bọn hắn đến Sơn Tuyết trang. Ảnh, ngươi cũng đi.” Vừa dứt lời đã ôm Nguyệt Thu Triệt đi mất.
Thẳng đến khi Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đứng trước mặt bọn người Đông Phương mới phục hồi lại tinh thần.
Đông Phương Mạch ảm đạm nói: “Nguyên lai người tuyệt đại tao nhã kia chính là Tuyết a!”
“Hai vị Đông Phương công tử, Bắc Đường công tử, Hàn công tử, ta là Nguyệt trúc, đây là Nguyệt Tinh, chúng ta phụng chỉ chủ nhân an bài các ngươi đến Sơn Tuyết trang nghỉ tạm.” Nguyệt Trúc cười khanh khách nói.
“Còn Dương Vũ mà?” Đông Phương Mạch lo lắng hỏi.
“Đông Phương công tử yên tâm, chủ nhân đã mang thiếu gia đến Sơn Tuyết trang.” Nguyệt Tinh nói, trong lòng lại cảm thán: Xem ra mị lực của Thiếu chủ chỉ tăng không giảm! Ai, thiếu chủ của Đông Phương thế gia cũng thật đáng thương, nhìn trúng Thiếu chủ chúng ta.
“Nhưng chúng ta còn phải đến Thấm Minh lâu mà?” Đông Phương Thiên reo lên.
“Đông Phương nhị công tử yên tâm, Sơn Tuyết trang cùng Thấm Minh lâu đều ở Lô Lân thành.” Nguyệt Trúc cười, nhìn Đông Phương Thiên giải thích.
“Nếu hai vị mĩ nữ đều nói vậy, chúng ta đây không chối từ!” Hàn Tinh cười nói.
“ Quyết định như vậy đi, chúng ta ở nới đó chờ Dương Vũ.” Bắc Đường Hạo nói.
“Vậy, làm phiền!” Đông Phương Mạch cười với Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh.
“Các ngươi đều là bằng hữu của thiếu gia, đây là việc nên làm.” Nguyệt Tinh chân thành nói.
“Vừa rồi đúng là chủ nhân của các tiểu thư sao?” Bắc Đường Hạo hỏi.
Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Ting gật đầu.
“ Có thể nói cho chúng ta danh tính của chủ nhân các ngươi không?” Bắc Đường Hạo hỏi.
“Thật sự có lỗi, tục danh của chủ nhân chúng ta không thể nói.” Nguyệt Trúc mang vẻ mặt xin lỗi, trong lòng lại nói: nếu các ngươi biết được tên cung chủ, khẳng định mọi người lập tức sẽ biết cung chủ lại xuất hiên trên giang hồ, việc lớn a!
“Nếu như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Chúng ta lập tức lên đường.” Nếu người ta không muốn nói, Bắc Đường Hạo cũng không muốn hỏi thêm cái gì.
“Ngựa đều chạy hết, nghĩ đến các vị công tử cũng đều khôi phục võ công, vậy chúng ta hãy dùng khinh công đi đi.” Nguyệt Tinh nói, liền đi trước dẫn đường.
Dương Vũ rốt cuộc là ai? Còn có người vận y phục bạch sắc kia? Đầy tớ gái nhỏ bé còn có công lực như vậy. Trong lòng mọi người, nghi hoặc càng lúc càng nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook