Như Nguyệt Như Thu
-
Chương 2
Dương Vũ Phong đã ba tuổi, hắn cũng không biết hiện tại mình tên là gì, nữ nhân kia không đặt tên cho hắn, trong mắt nàng hắn chỉ là một tiểu súc sinh, không bị chửi rủa cũng là bị đánh đập, mấy năm còn có bà mụ giúp hắn, nhưng mùa đông năm trước đã qua đời, chỉ còn mình hắn cô độc. Vì tránh né ngươi đàn bà kia, hắn thường tìm đồ ăn ngon ra phía sau sơn giả vài ngày, mang theo sách ở thư phòng của Xuân Các, tuy rằng không phải thật tốt nhưng cũng hạn chế được đòn roi đau đớn. Ngẫu nhiên nhớ tới thanh âm của bà mụ “Hài tử đáng thương!” “Một đứa trẻ xinh đẹp như thế này lại câm điếc”, đáng thương, câm điếc, Dương Vũ Phong cười cười, chính mình cũng không phải câm điếc, chỉ không muốn nói chuyện mà thôi, cũng không muốn nói chuyện với người khác, nên khi nữ nhân kêu Liên Cơ kia đánh hắn cũng không một tiếng kinh hô, một mình trở lại sơn giả liếm liếm vết thương, cũng không chảy đến một giọt lệ.
Dương Vũ Phong có rất ít kiến thức về thế giới này, theo trong sách và lời bà mụ nói, hắn biết đại khái nơi này là Thương Lục quốc, mà chính mình đang ở Thủy Xuân Các của Nguyệt Thanh cung. Hắn biết cha đem bọn họ bỏ tại đây, hắn còn biết chính mình không thể bước ra Xuân Các nửa bước. Dương Vũ Phong cũng không để ý, chỉ biết chính mình thực sự cô độc, loại trừ từ trong đáy lòng lộ ra cô độc, kiếp trước cũng như bây giờ, luôn luôn cô độc.
Đang mê mang, bỗng dưng nghe tiếng đàn truyền đến. Dương Vũ Phong lẳng lặng nghe, chân không theo khống chế, đi lên phía trước. Theo tiếng đàn, Dương Vũ Phong tìm thấy một cái hồ gần đó. Xa xa, Dương Vũ Phong thấy trong đình có một bóng trắng, hắn biết chính bóng trắng kia tạo ra thanh âm đó, thanh âm nhè nhẹ, tịch mịch, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhất thời gió thổi qua, Dương Vũ Phong cảm giác mặt lành lạnh, lấy tay sờ sờ mới phát hiện lệ đã rơi đầy mặt, kia đã nhiều năm như thế, bây giờ lại chảy ra nước mắt. Hắn cả kinh, mới phát hiện mình đã đi xa Xuân Các, vội vàng xoay người hướng cũ trở về.
Dương Vũ Phong đi rồi, bóng trắng đứng lên, thản nhiên phân phó nói: “Ảnh, đi theo hắn.” Vừa nói xong, đã thấy Ảnh cung kính quỳ gối trước bóng trắng, lên tiếng “vâng”, rồi biến mất. Bóng trắng, cũng là cung chủ Nguyệt Thanh cung – Nguyệt Như Tuyết, hắn nhìn theo hướng Dương Vũ Phong rời đi, trong ***g bỗng nhiên dao động. Nguyệt Như Tuyết thấy hài tử kia, trong lòng không thể bình tĩnh, nước mắt kia cũng giống như đang chảy vào trong lòng hắn, sáp sáp.
Thời điểm Dương Vũ Phong trở về, trong lòng lo lắng không yên, hắn biết lòng mình không thể nào duy trì bình tĩnh. Hắn hốt hoảng, mắng chửi, gọi tinh thần trở về. Liên Cơ vừa vặn trong lòng buồn bực, muốn tìm tiểu súc sinh kia trút giận, ra khỏi phòng liền chứng kiến hắn cách mình không xa, nổi giận đùng đùng đi quá đá một cước. Dương Vũ Phong bởi không có phòng bị, chật vật lăn xuống thềm đá, lại như trước không phát ra chút thanh âm. Liên Cơ hừ một tiếng, hướng Dương Vũ Phong đi đến. Thân thể Dương Vũ Phong không tự chủ được run rẩy, chỉ có thể nhịn xuống, dù sao hắn chỉ là một đứa nhỏ, trước kia cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi mà thôi. Liên Cơ vẫn tiếp tục đấm đá, một bên đánh một bên mắng: “Tiểu súc sinh, ngươi chính là Tiểu súc sinh, đánh như thế nào cũng không chết! Nga, đúng rồi, ngươi là cái tiểu câm điếc mà, không ai yêu!! Ha ha~~” Đánh trong chốc lát, sau đó cười ha hả đi ra.
Qua một hồi lâu, Dương Vũ Phong trở lại sơn giả, cuộn tròn thân mình dần dần tiến vào mộng đẹp.
Dương Vũ Phong có rất ít kiến thức về thế giới này, theo trong sách và lời bà mụ nói, hắn biết đại khái nơi này là Thương Lục quốc, mà chính mình đang ở Thủy Xuân Các của Nguyệt Thanh cung. Hắn biết cha đem bọn họ bỏ tại đây, hắn còn biết chính mình không thể bước ra Xuân Các nửa bước. Dương Vũ Phong cũng không để ý, chỉ biết chính mình thực sự cô độc, loại trừ từ trong đáy lòng lộ ra cô độc, kiếp trước cũng như bây giờ, luôn luôn cô độc.
Đang mê mang, bỗng dưng nghe tiếng đàn truyền đến. Dương Vũ Phong lẳng lặng nghe, chân không theo khống chế, đi lên phía trước. Theo tiếng đàn, Dương Vũ Phong tìm thấy một cái hồ gần đó. Xa xa, Dương Vũ Phong thấy trong đình có một bóng trắng, hắn biết chính bóng trắng kia tạo ra thanh âm đó, thanh âm nhè nhẹ, tịch mịch, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhất thời gió thổi qua, Dương Vũ Phong cảm giác mặt lành lạnh, lấy tay sờ sờ mới phát hiện lệ đã rơi đầy mặt, kia đã nhiều năm như thế, bây giờ lại chảy ra nước mắt. Hắn cả kinh, mới phát hiện mình đã đi xa Xuân Các, vội vàng xoay người hướng cũ trở về.
Dương Vũ Phong đi rồi, bóng trắng đứng lên, thản nhiên phân phó nói: “Ảnh, đi theo hắn.” Vừa nói xong, đã thấy Ảnh cung kính quỳ gối trước bóng trắng, lên tiếng “vâng”, rồi biến mất. Bóng trắng, cũng là cung chủ Nguyệt Thanh cung – Nguyệt Như Tuyết, hắn nhìn theo hướng Dương Vũ Phong rời đi, trong ***g bỗng nhiên dao động. Nguyệt Như Tuyết thấy hài tử kia, trong lòng không thể bình tĩnh, nước mắt kia cũng giống như đang chảy vào trong lòng hắn, sáp sáp.
Thời điểm Dương Vũ Phong trở về, trong lòng lo lắng không yên, hắn biết lòng mình không thể nào duy trì bình tĩnh. Hắn hốt hoảng, mắng chửi, gọi tinh thần trở về. Liên Cơ vừa vặn trong lòng buồn bực, muốn tìm tiểu súc sinh kia trút giận, ra khỏi phòng liền chứng kiến hắn cách mình không xa, nổi giận đùng đùng đi quá đá một cước. Dương Vũ Phong bởi không có phòng bị, chật vật lăn xuống thềm đá, lại như trước không phát ra chút thanh âm. Liên Cơ hừ một tiếng, hướng Dương Vũ Phong đi đến. Thân thể Dương Vũ Phong không tự chủ được run rẩy, chỉ có thể nhịn xuống, dù sao hắn chỉ là một đứa nhỏ, trước kia cũng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi mà thôi. Liên Cơ vẫn tiếp tục đấm đá, một bên đánh một bên mắng: “Tiểu súc sinh, ngươi chính là Tiểu súc sinh, đánh như thế nào cũng không chết! Nga, đúng rồi, ngươi là cái tiểu câm điếc mà, không ai yêu!! Ha ha~~” Đánh trong chốc lát, sau đó cười ha hả đi ra.
Qua một hồi lâu, Dương Vũ Phong trở lại sơn giả, cuộn tròn thân mình dần dần tiến vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook