Nhụ Mộ
-
Chương 85
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
—————————————–
Lý Gia Đồ đứng ở vị trí rất gần với cửa sau, trước khi xe buýt dần dừng lại trước trạm thì cậu đã thấy Tô Đồng đứng cạnh bảng trạm rồi. Anh cũng nhìn thấy bèn mỉm cười với cậu.
“Ăn nhanh vậy.” Vừa xuống xe, cậu đã nói ngay.
Tô Đồng ôm vai cậu, “Anh còn chưa ăn xong đã tới đây rồi.”
Cậu ngạc nhiên, “Tại sao?”
“Sợ đón em không kịp đó.” Anh cười đáp.
Tô Đồng đi bộ từ chỗ ăn nên đúng là phải tốn chút thời gian. Lý Gia Đồ không đoán ra anh đã ăn được bao nhiêu miếng cơm vào bụng, nhưng cứ tiếp tục như thế thì sợ là đã tiêu hóa hết rồi. Nghe anh nói như vậy, cậu không khỏi thêm vào, “Hay chút nữa tìm gì đó ăn đi? Không thì tối sẽ đói lắm.”
“Em thì sao? Đã ăn no chưa?” Tô Đồng nghiêng đầu nhìn cậu một chốc, “Gầy rồi kìa.”
Lý Gia Đồ chẳng tin, “Gầy sao được? Rõ là béo.”
Anh đi một bước nhỏ, nghiêng người nhìn cậu, khó hiểu, “Béo đâu ra?”
Một câu bông đùa vẫn chưa thốt ra lời thì đã bị Lý Gia Đồ nén lại. Cậu nhún vai, “Có chỗ nào đâu.”
Chưa kể chính cậu thì thật ra khi còn ở trên xe buýt trông thấy Tô Đồng, trong lòng cậu đã xẹt qua một suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, Tô Đồng gầy mất rồi. Anh không chỉ gầy mà còn gầy đi rất nhiều, người vốn trông khoan khoái giờ đây hơi tiêu điều. Là vì ăn đồ nước ngoài không quen, hay là vì làm việc quá cực?
Anh đã đổi đồng hồ mới, tuy đã cài chốt cuối của dây đeo rồi mà trông vẫn hơi lỏng.
Nhưng cũng may là anh đã về rồi.
Trên đường về nhà, hai người bàn xong kế hoạch tối nay, không gì ngoài việc xem hai bộ phim với nhau rồi nói huyên thuyên cả. Sợ để phí thời gian mà không làm được trò trống gì nên hồn nên bộ phim được chọn có nội dung ý nghĩa hơn chút.
Lý Gia Đồ muốn lấy đồng phục nên Tô Đồng đã bỏ vào một cái túi to, móc trên móc treo tường ở chỗ để mũ giày để tiện cho cậu mang đi.
Khăn phủ chống bụi trong phòng cũng đã được anh gỡ xuống, còn phơi cả chăn luôn. Trên sàn nhà hãy còn dính chút hơi ẩm, là mùi sàn nhà mới được lau qua. Lý Gia Đồ tưởng tượng dáng vẻ của anh khi bận rộn thì nhíu mày hỏi, “Anh không thấy lệch múi giờ à?”
Tô Đồng vừa đun nước sôi vừa nói, “Hôm trước anh đã về nước rồi nhưng ở Hồng Kông.”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn anh, nhớ tới tối hôm trước có nhắn tin cùng anh nhưng không nghe anh nói gì.
“Mấy ngày này khai giảng thế nào rồi? Đã quen chưa? Giờ đã là học sinh lớp 12 rồi.” Tô Đồng đun nước sôi xong, quay đầu hỏi cậu.
Lý Gia Đồ mở laptop anh đặt trên bàn để tìm phim, lơ đãng đáp, “Cũng tạm…”
Anh nghiêng đầu, không tin cho lắm, “Cũng tạm?”
“Ừm…” Cậu chống cằm, tìm trên trang chủ một lúc lâu mà không tìm ra được phim nào muốn xem cả. Nhưng khi cậu thấy anh rót một cốc trà xanh, ngón tay ôm lấy miệng cốc ngồi xuống thì dời mắt.
Tô Đồng chưa ngồi vững thì đã đặt cốc xuống rồi đứng dậy kéo rèm.
Lý Gia Đồ suy nghĩ, bèn tìm một bộ phim cổ trang Hàn Quốc rồi tải xuống.
Bích Loa Xuân(1) trong cốc chậm rãi xoay tròn rồi phân tán, chìm nổi rất nhẹ nhàng, phát ra mùi hương nhàn nhạt. Một phần căn phòng do kéo rèm mà chìm vào bóng tối trước tiên, màn hình ti vi ban đầu hãy còn được chiếu sáng giờ đã chuyển tối đi nhiều. Chưa tới nửa khắc sau, máy tính vang lên tiếng nhắc nhở đã tải xuống thành công.
Tô Đồng cầm điều khiển ti vi rồi ngồi xuống, “Phim gì thế?”
“Em không rõ lắm, hình như là phim tình cảm.” Cậu nhìn màn hình máy tính rồi nói.
Anh nhìn lướt qua tên phim nhưng không nói gì.
“Anh đã xem qua chưa?” Lý Gia Đồ thử dò hỏi.
Anh lắc đầu, “Nội dung là gì?”
Video chạy trên máy tính đã hiện trên màn hình ti vi, Lý Gia Đồ xem trailer rồi nói, “Là về Shin Yun Bok. Một họa sĩ thiên tài nổi tiếng của triều đại Joseon.”
“Là người vẽ tranh miêu tả cảnh sinh hoạt đời thường ấy à?” Có vẻ Tô Đồng thấy rất hứng thú.
Lý Gia Đồ đặt máy tính xuống, nhìn chăm chú vào ti vi, chỉ tưởng là anh biết chừng ấy thôi, “Ừm, chính là bà ấy.”
Trước khi phim chính thức bắt đầu, Tô Đồng cũng rót cho Lý Gia Đồ một cốc Bích Loa Xuân.
Nhưng cậu không uống, dù hương trà đang từ từ phiêu du trên cốc, lá trà hoặc nổi hặc chìm thì vẫn ngửi thấy mùi vị chan chát, và cũng rất thơm. Phần thành cốc không chứa nước dính những bọt nước trong suốt, là những hơi nước đang dần nguội.
Còn về cốc trà của Tô Đồng thì anh cũng chưa uống ngay.
Anh bắt chéo chân rồi đổi vài lần. Mỗi lần anh chỉnh tư thế ngồi, cậu đều liếc mắt sang ngắm một cái. Khung cảnh trong phim là ở trong một kho hàng và tro bụi đang bốc lên, sự chuyển động xoay tròn ấy làm Lý Gia Đồ nhớ tới hiệu ứng Tyndall(2). Nghĩ tới từ này, Lý Gia Đồ hơi nháy mắt rồi bất giác nhìn chăm chú vào màn hình không dời.
“Chút nữa anh ăn gì không?” Một khắc khi bút vẽ dừng trên làn da kia, cậu đột nhiên mở miệng giữa sự im lặng.
Tô Đồng đang chống má xem phim không chớp mắt, dường như chẳng thấy ngại ngùng gì vì cảnh này, nghe vậy thì liếc sang cậu.
Từng cành hoa lan được rút ra, nảy nở trên dàn da màu lúa mạch.
Lý Gia Đồ nhìn bức họa, và cả những dấu hôn nóng bỏng trên làn da, cảm thấy mắt mình mở quá lớn nên hơi khô ráp.
“Ăn gì cũng được.” Chẳng biết âm thanh chứa ý cười của Tô Đồng đã xuất hiện bên tai cậu như thế nào, “Ăn em đó.”
Không hiểu vì sao mà cậu chẳng thấy bất ngờ trước đáp án này. Cậu cũng không thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả, thậm chí còn mím môi, không hé răng nửa lời.
Kết phim không còn quan trọng nữa, vốn dĩ đây cũng là bộ phim không phải để ý đến tình tiết cho lắm, màu sắc lờ mờ, hình ảnh hương diễm vừa nhìn đã giật mình, rất hấp dẫn. Được gửi gắm nơi đầu bút, nét gợi tình dập dờn dưới thân váy toát ra sự thi vị đầy tự nhiên và thuần khiết, khiến nhịp điệu đường bút ngoáy như bị bỏ bê.
Tốn hơn một tiếng xem bộ phim như vậy có phải đã phí thời gian không nhỉ? Phải dùng thủ pháp tinh tế đến thế nào mới lột tả được cảnh xuân và quấn quýt bên nhau như vậy?
Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua hai cốc trà trên bàn, cậu vẫn chưa uống miếng nào thì bên Tô Đồng đã vơi hơn nửa.
Xem phim xong, cậu lập tức đứng dậy, “Em đi tắm.” Nói xong lại liếc sang đồng hồ treo tường.
“Giờ hả?” Tô Đồng bất ngờ ngẩng đầu.
Lý Gia Đồ cúi đầu, “Ừm.”
Anh ngạc nhiên rồi gật đầu, “Thế anh ra ngoài ăn gì đó đây.”
Cậu cũng không quản anh, đi vào trong phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng rèm cửa được kéo ra, không biết anh đang trông thấy một màn đêm như thế nào, có phải vừa yên tĩnh vừa ầm ĩ như trong phim hay chăng. Lý Gia Đồ tìm được đồ thay, đi vào phòng tắm rồi thì nghe Tô Đồng hỏi, “Em đói bụng không? Muốn anh mang mòn gì đó lên cho em không?”
Cậu ló đầu qua cửa, ngờ vực nhìn anh.
“Muốn ăn gì?” Tô Đồng hỏi.
“Không muốn ăn gì cả.” Lý Gia Đồ ngẫm lại rồi nói thêm, “Muốn ăn anh.” Vừa dứt lời, cậu đã tự bật cười trước.
Hình như anh có hơi sửng sốt nhưng cũng chẳng phải vậy. Anh nhìn cậu, như cười như không, “Vậy anh ăn no rồi sẽ về “đút” cho em.”
Dù nghe thấy lời đó, Lý Gia Đồ vẫn không đỏ mặt. Cậu ngấm ngầm mỉm cười rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Ở thời cổ đại, có một từ dùng để hình dung chuyện này, gọi là “Phong lưu”. Hàm ý ngày ấy là chỉ sự tiêu sái ung dung, tuân theo ý lòng, phóng khoáng, tựa như phất tay quạt gió, khẽ cuốn cánh hoa, dù là nói ra hay là cảm nhận thì đều chỉ có một từ có thể biểu đạt — vui sướng.
Nhưng bây giờ đã thành nghĩa xấu rồi.
Có một chớp mắt ấy Lý Gia Đồ chẳng tin được, vì sao cuộc sống con người đã tốt đến vậy nhưng càng lúc càng không thể làm theo ý lòng được. Cậu ngồi xổm dưới vòi hoa sen, dùng khăn lau đầu gối trắng như tuyết của mình vài lần, chà đến nỗi đỏ lên cả. Cậu bỗng nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc là đầu gối dùng sức hay eo dùng sức ấy nhỉ?
(*Từ đoạn “Cổ đại” là tớ chả hiểu gì sất…)
Có một lần, đầu gối của Tô Đồng đập lên sàn nhà mà đỏ tấy lên.
Cậu hôn lên đầu gối ấy, nơi hãy còn vương sự lạnh lẽo của sàn nhà nên hơi lạnh.
Chính vào thời khắc ấy, cậu nhận ra rằng, Tô Đồng thật sự là người đáng quý trọng nhất trên đời này. Cậu muốn bảo vệ anh, bởi tuyệt đối sẽ chẳng còn ai tốt hơn anh, vậy nên không thể để anh rời đi được.
Vì nước nóng nên khi cậu tắm rửa xong, trong nháy mắt mở cửa, cả phòng tắm đầy hơi nước tỏa ra ngoài.
Cậu lau tóc, bước ra nhưng Tô Đồng vẫn chưa về.
Lý Gia Đồ tắt ti vi, cầm cốc trà xanh đã không còn độ ấm lên uống, trong vị ngọt chứa vị chan chát, lúc đầu lưỡi chạm đến răng nanh còn nếm được vị đăng đắng, hương thơm ngát thì giữ trong miệng.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa bèn đặt cốc xuống rồi đi đến bên cửa.
“Ăn gì vậy?” Không đợi anh trả lời, cậu đã ôm lấy eo anh, áp sát cẩn thận ngửi hơi thở của anh, “Mỳ xào Nam Xương?”(*)
(*Nguyên văn: 南昌炒粉)
Tô Đồng bỗng mở to mắt đầy bất ngờ, “Cái này mà cũng ngửi ra được hả?”
Lý Gia Đồ khẽ chun mũi, nở nụ cười gian xảo.
Anh nhéo chóp mũi cậu, “Mũi cún.”
Lý Gia Đồ ném khăn lên mặt anh rồi đi vào phía trong, “Em đi sấy tóc.”
Hơi nước đọng trên gương phòng tắm vẫn chưa khô, Lý Gia Đồ lấy tay xoa xoa, thấy tóc mình vẫn bù xù thì cắm máy sấy tóc vào ổ điện, sấy “vù vù”.
Tô Đồng cầm cốc đi tới, uống phần trà còn dư, “Muốn anh sấy giúp không?”
Lý Gia Đồ chớp chớp mắt, đưa máy sấy cho anh.
Anh đặt cốc trà xuống, nhận lấy máy sấy, ngón tay hơi đè xuống phần gáy phía sau khiến cậu phải cúi đầu. Làn gió mát thổi tới, âm thanh bên tai có hơi ồn ào, sột soạt rung động. Dù đầu ngón tay anh không chạm tới da đầu cậu, nhưng cậu lại cảm giác được lực vuốt nhè nhẹ trên mái tóc, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn.
“Đổi hướng nhé?” Tô Đồng hỏi.
Cậu xoay người, ngầng đầu nhìn anh, cười cong mắt.
Tô Đồng hạ mắt mỉm cười, vì để trông thấy rõ đỉnh đầu cậu mà cằm anh hơi nâng lên. Lý Gia Đồ cúi đầu, ngước mắt có hơi khó, cậu ngạc nhiên khi thấy vài cọng râu trên cằm anh, trái tim không khỏi thu lại, lần thứ hai cúi đầu xuống.
“Cứ như một nhóc điên vậy.” Tô Đồng không để ý cậu đang nhìn lén, vừa sấy vừa chọc.
Lý Gia Đồ bĩu môi, “Có tên điên nào đẹp giai vậy sao?”
“Em mà đi không phải sẽ có rồi sao?” Anh thuận miệng đáp.
“Hả?” Cậu đột ngột ngẩng đầu, suýt nữa đã đụng phải máy sấy tóc.
Tô Đồng cười đè đầu cậu xuống, sấy luôn phần đuôi tóc, “Em mà đi, không phải sẽ có kẻ điên đẹp giai như vậy rồi sao.”
*Chú thích:
(1) Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.
Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống đã liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân.Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ 2 xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ 3 xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, thật sự là quý như trân bảo.
(2) Hiệu ứng Tyndall, mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.
(3) Mỳ xào Nam Xương:
Edit: Dú
—————————————–
Lý Gia Đồ đứng ở vị trí rất gần với cửa sau, trước khi xe buýt dần dừng lại trước trạm thì cậu đã thấy Tô Đồng đứng cạnh bảng trạm rồi. Anh cũng nhìn thấy bèn mỉm cười với cậu.
“Ăn nhanh vậy.” Vừa xuống xe, cậu đã nói ngay.
Tô Đồng ôm vai cậu, “Anh còn chưa ăn xong đã tới đây rồi.”
Cậu ngạc nhiên, “Tại sao?”
“Sợ đón em không kịp đó.” Anh cười đáp.
Tô Đồng đi bộ từ chỗ ăn nên đúng là phải tốn chút thời gian. Lý Gia Đồ không đoán ra anh đã ăn được bao nhiêu miếng cơm vào bụng, nhưng cứ tiếp tục như thế thì sợ là đã tiêu hóa hết rồi. Nghe anh nói như vậy, cậu không khỏi thêm vào, “Hay chút nữa tìm gì đó ăn đi? Không thì tối sẽ đói lắm.”
“Em thì sao? Đã ăn no chưa?” Tô Đồng nghiêng đầu nhìn cậu một chốc, “Gầy rồi kìa.”
Lý Gia Đồ chẳng tin, “Gầy sao được? Rõ là béo.”
Anh đi một bước nhỏ, nghiêng người nhìn cậu, khó hiểu, “Béo đâu ra?”
Một câu bông đùa vẫn chưa thốt ra lời thì đã bị Lý Gia Đồ nén lại. Cậu nhún vai, “Có chỗ nào đâu.”
Chưa kể chính cậu thì thật ra khi còn ở trên xe buýt trông thấy Tô Đồng, trong lòng cậu đã xẹt qua một suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, Tô Đồng gầy mất rồi. Anh không chỉ gầy mà còn gầy đi rất nhiều, người vốn trông khoan khoái giờ đây hơi tiêu điều. Là vì ăn đồ nước ngoài không quen, hay là vì làm việc quá cực?
Anh đã đổi đồng hồ mới, tuy đã cài chốt cuối của dây đeo rồi mà trông vẫn hơi lỏng.
Nhưng cũng may là anh đã về rồi.
Trên đường về nhà, hai người bàn xong kế hoạch tối nay, không gì ngoài việc xem hai bộ phim với nhau rồi nói huyên thuyên cả. Sợ để phí thời gian mà không làm được trò trống gì nên hồn nên bộ phim được chọn có nội dung ý nghĩa hơn chút.
Lý Gia Đồ muốn lấy đồng phục nên Tô Đồng đã bỏ vào một cái túi to, móc trên móc treo tường ở chỗ để mũ giày để tiện cho cậu mang đi.
Khăn phủ chống bụi trong phòng cũng đã được anh gỡ xuống, còn phơi cả chăn luôn. Trên sàn nhà hãy còn dính chút hơi ẩm, là mùi sàn nhà mới được lau qua. Lý Gia Đồ tưởng tượng dáng vẻ của anh khi bận rộn thì nhíu mày hỏi, “Anh không thấy lệch múi giờ à?”
Tô Đồng vừa đun nước sôi vừa nói, “Hôm trước anh đã về nước rồi nhưng ở Hồng Kông.”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn anh, nhớ tới tối hôm trước có nhắn tin cùng anh nhưng không nghe anh nói gì.
“Mấy ngày này khai giảng thế nào rồi? Đã quen chưa? Giờ đã là học sinh lớp 12 rồi.” Tô Đồng đun nước sôi xong, quay đầu hỏi cậu.
Lý Gia Đồ mở laptop anh đặt trên bàn để tìm phim, lơ đãng đáp, “Cũng tạm…”
Anh nghiêng đầu, không tin cho lắm, “Cũng tạm?”
“Ừm…” Cậu chống cằm, tìm trên trang chủ một lúc lâu mà không tìm ra được phim nào muốn xem cả. Nhưng khi cậu thấy anh rót một cốc trà xanh, ngón tay ôm lấy miệng cốc ngồi xuống thì dời mắt.
Tô Đồng chưa ngồi vững thì đã đặt cốc xuống rồi đứng dậy kéo rèm.
Lý Gia Đồ suy nghĩ, bèn tìm một bộ phim cổ trang Hàn Quốc rồi tải xuống.
Bích Loa Xuân(1) trong cốc chậm rãi xoay tròn rồi phân tán, chìm nổi rất nhẹ nhàng, phát ra mùi hương nhàn nhạt. Một phần căn phòng do kéo rèm mà chìm vào bóng tối trước tiên, màn hình ti vi ban đầu hãy còn được chiếu sáng giờ đã chuyển tối đi nhiều. Chưa tới nửa khắc sau, máy tính vang lên tiếng nhắc nhở đã tải xuống thành công.
Tô Đồng cầm điều khiển ti vi rồi ngồi xuống, “Phim gì thế?”
“Em không rõ lắm, hình như là phim tình cảm.” Cậu nhìn màn hình máy tính rồi nói.
Anh nhìn lướt qua tên phim nhưng không nói gì.
“Anh đã xem qua chưa?” Lý Gia Đồ thử dò hỏi.
Anh lắc đầu, “Nội dung là gì?”
Video chạy trên máy tính đã hiện trên màn hình ti vi, Lý Gia Đồ xem trailer rồi nói, “Là về Shin Yun Bok. Một họa sĩ thiên tài nổi tiếng của triều đại Joseon.”
“Là người vẽ tranh miêu tả cảnh sinh hoạt đời thường ấy à?” Có vẻ Tô Đồng thấy rất hứng thú.
Lý Gia Đồ đặt máy tính xuống, nhìn chăm chú vào ti vi, chỉ tưởng là anh biết chừng ấy thôi, “Ừm, chính là bà ấy.”
Trước khi phim chính thức bắt đầu, Tô Đồng cũng rót cho Lý Gia Đồ một cốc Bích Loa Xuân.
Nhưng cậu không uống, dù hương trà đang từ từ phiêu du trên cốc, lá trà hoặc nổi hặc chìm thì vẫn ngửi thấy mùi vị chan chát, và cũng rất thơm. Phần thành cốc không chứa nước dính những bọt nước trong suốt, là những hơi nước đang dần nguội.
Còn về cốc trà của Tô Đồng thì anh cũng chưa uống ngay.
Anh bắt chéo chân rồi đổi vài lần. Mỗi lần anh chỉnh tư thế ngồi, cậu đều liếc mắt sang ngắm một cái. Khung cảnh trong phim là ở trong một kho hàng và tro bụi đang bốc lên, sự chuyển động xoay tròn ấy làm Lý Gia Đồ nhớ tới hiệu ứng Tyndall(2). Nghĩ tới từ này, Lý Gia Đồ hơi nháy mắt rồi bất giác nhìn chăm chú vào màn hình không dời.
“Chút nữa anh ăn gì không?” Một khắc khi bút vẽ dừng trên làn da kia, cậu đột nhiên mở miệng giữa sự im lặng.
Tô Đồng đang chống má xem phim không chớp mắt, dường như chẳng thấy ngại ngùng gì vì cảnh này, nghe vậy thì liếc sang cậu.
Từng cành hoa lan được rút ra, nảy nở trên dàn da màu lúa mạch.
Lý Gia Đồ nhìn bức họa, và cả những dấu hôn nóng bỏng trên làn da, cảm thấy mắt mình mở quá lớn nên hơi khô ráp.
“Ăn gì cũng được.” Chẳng biết âm thanh chứa ý cười của Tô Đồng đã xuất hiện bên tai cậu như thế nào, “Ăn em đó.”
Không hiểu vì sao mà cậu chẳng thấy bất ngờ trước đáp án này. Cậu cũng không thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả, thậm chí còn mím môi, không hé răng nửa lời.
Kết phim không còn quan trọng nữa, vốn dĩ đây cũng là bộ phim không phải để ý đến tình tiết cho lắm, màu sắc lờ mờ, hình ảnh hương diễm vừa nhìn đã giật mình, rất hấp dẫn. Được gửi gắm nơi đầu bút, nét gợi tình dập dờn dưới thân váy toát ra sự thi vị đầy tự nhiên và thuần khiết, khiến nhịp điệu đường bút ngoáy như bị bỏ bê.
Tốn hơn một tiếng xem bộ phim như vậy có phải đã phí thời gian không nhỉ? Phải dùng thủ pháp tinh tế đến thế nào mới lột tả được cảnh xuân và quấn quýt bên nhau như vậy?
Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua hai cốc trà trên bàn, cậu vẫn chưa uống miếng nào thì bên Tô Đồng đã vơi hơn nửa.
Xem phim xong, cậu lập tức đứng dậy, “Em đi tắm.” Nói xong lại liếc sang đồng hồ treo tường.
“Giờ hả?” Tô Đồng bất ngờ ngẩng đầu.
Lý Gia Đồ cúi đầu, “Ừm.”
Anh ngạc nhiên rồi gật đầu, “Thế anh ra ngoài ăn gì đó đây.”
Cậu cũng không quản anh, đi vào trong phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng rèm cửa được kéo ra, không biết anh đang trông thấy một màn đêm như thế nào, có phải vừa yên tĩnh vừa ầm ĩ như trong phim hay chăng. Lý Gia Đồ tìm được đồ thay, đi vào phòng tắm rồi thì nghe Tô Đồng hỏi, “Em đói bụng không? Muốn anh mang mòn gì đó lên cho em không?”
Cậu ló đầu qua cửa, ngờ vực nhìn anh.
“Muốn ăn gì?” Tô Đồng hỏi.
“Không muốn ăn gì cả.” Lý Gia Đồ ngẫm lại rồi nói thêm, “Muốn ăn anh.” Vừa dứt lời, cậu đã tự bật cười trước.
Hình như anh có hơi sửng sốt nhưng cũng chẳng phải vậy. Anh nhìn cậu, như cười như không, “Vậy anh ăn no rồi sẽ về “đút” cho em.”
Dù nghe thấy lời đó, Lý Gia Đồ vẫn không đỏ mặt. Cậu ngấm ngầm mỉm cười rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Ở thời cổ đại, có một từ dùng để hình dung chuyện này, gọi là “Phong lưu”. Hàm ý ngày ấy là chỉ sự tiêu sái ung dung, tuân theo ý lòng, phóng khoáng, tựa như phất tay quạt gió, khẽ cuốn cánh hoa, dù là nói ra hay là cảm nhận thì đều chỉ có một từ có thể biểu đạt — vui sướng.
Nhưng bây giờ đã thành nghĩa xấu rồi.
Có một chớp mắt ấy Lý Gia Đồ chẳng tin được, vì sao cuộc sống con người đã tốt đến vậy nhưng càng lúc càng không thể làm theo ý lòng được. Cậu ngồi xổm dưới vòi hoa sen, dùng khăn lau đầu gối trắng như tuyết của mình vài lần, chà đến nỗi đỏ lên cả. Cậu bỗng nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc là đầu gối dùng sức hay eo dùng sức ấy nhỉ?
(*Từ đoạn “Cổ đại” là tớ chả hiểu gì sất…)
Có một lần, đầu gối của Tô Đồng đập lên sàn nhà mà đỏ tấy lên.
Cậu hôn lên đầu gối ấy, nơi hãy còn vương sự lạnh lẽo của sàn nhà nên hơi lạnh.
Chính vào thời khắc ấy, cậu nhận ra rằng, Tô Đồng thật sự là người đáng quý trọng nhất trên đời này. Cậu muốn bảo vệ anh, bởi tuyệt đối sẽ chẳng còn ai tốt hơn anh, vậy nên không thể để anh rời đi được.
Vì nước nóng nên khi cậu tắm rửa xong, trong nháy mắt mở cửa, cả phòng tắm đầy hơi nước tỏa ra ngoài.
Cậu lau tóc, bước ra nhưng Tô Đồng vẫn chưa về.
Lý Gia Đồ tắt ti vi, cầm cốc trà xanh đã không còn độ ấm lên uống, trong vị ngọt chứa vị chan chát, lúc đầu lưỡi chạm đến răng nanh còn nếm được vị đăng đắng, hương thơm ngát thì giữ trong miệng.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa bèn đặt cốc xuống rồi đi đến bên cửa.
“Ăn gì vậy?” Không đợi anh trả lời, cậu đã ôm lấy eo anh, áp sát cẩn thận ngửi hơi thở của anh, “Mỳ xào Nam Xương?”(*)
(*Nguyên văn: 南昌炒粉)
Tô Đồng bỗng mở to mắt đầy bất ngờ, “Cái này mà cũng ngửi ra được hả?”
Lý Gia Đồ khẽ chun mũi, nở nụ cười gian xảo.
Anh nhéo chóp mũi cậu, “Mũi cún.”
Lý Gia Đồ ném khăn lên mặt anh rồi đi vào phía trong, “Em đi sấy tóc.”
Hơi nước đọng trên gương phòng tắm vẫn chưa khô, Lý Gia Đồ lấy tay xoa xoa, thấy tóc mình vẫn bù xù thì cắm máy sấy tóc vào ổ điện, sấy “vù vù”.
Tô Đồng cầm cốc đi tới, uống phần trà còn dư, “Muốn anh sấy giúp không?”
Lý Gia Đồ chớp chớp mắt, đưa máy sấy cho anh.
Anh đặt cốc trà xuống, nhận lấy máy sấy, ngón tay hơi đè xuống phần gáy phía sau khiến cậu phải cúi đầu. Làn gió mát thổi tới, âm thanh bên tai có hơi ồn ào, sột soạt rung động. Dù đầu ngón tay anh không chạm tới da đầu cậu, nhưng cậu lại cảm giác được lực vuốt nhè nhẹ trên mái tóc, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn.
“Đổi hướng nhé?” Tô Đồng hỏi.
Cậu xoay người, ngầng đầu nhìn anh, cười cong mắt.
Tô Đồng hạ mắt mỉm cười, vì để trông thấy rõ đỉnh đầu cậu mà cằm anh hơi nâng lên. Lý Gia Đồ cúi đầu, ngước mắt có hơi khó, cậu ngạc nhiên khi thấy vài cọng râu trên cằm anh, trái tim không khỏi thu lại, lần thứ hai cúi đầu xuống.
“Cứ như một nhóc điên vậy.” Tô Đồng không để ý cậu đang nhìn lén, vừa sấy vừa chọc.
Lý Gia Đồ bĩu môi, “Có tên điên nào đẹp giai vậy sao?”
“Em mà đi không phải sẽ có rồi sao?” Anh thuận miệng đáp.
“Hả?” Cậu đột ngột ngẩng đầu, suýt nữa đã đụng phải máy sấy tóc.
Tô Đồng cười đè đầu cậu xuống, sấy luôn phần đuôi tóc, “Em mà đi, không phải sẽ có kẻ điên đẹp giai như vậy rồi sao.”
*Chú thích:
(1) Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô.
Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống đã liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân.Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ 2 xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ 3 xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, thật sự là quý như trân bảo.
(2) Hiệu ứng Tyndall, mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.
(3) Mỳ xào Nam Xương:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook