Tống Ngọc Thanh vừa nghe thấy hai chữ này, tươi cười trên nét mặt đã lập tức cứng đờ, con ngươi đen thẳm thâm tình cũng hóa thành hàn ý lạnh băng. Y rõ ràng không bị thương, thế nhưng lại cảm thấy chân tay lạnh lẽo, nơi nào đó trong lồng ngực lại mơ hồ đau đớn, khó chịu đến mức hít thở không thông.

Gần đây, Tống Ngọc Thanh sớm chiều ở chung cùng Lục Thiết Âm, ít nghe thấy hắn nhắc tới sư đệ, y lại gần như quên mất có một chướng ngại như thế ngăn cách giữa hai người. Hiện giờ nghĩ tới, ghen tuông nơi đáy lòng liền tuôn trào cuồn cuộn không thể nào áp chế.

Dù sao tiểu tử thối kia cũng đã chết dưới kiếm mình, có gì mà phải sợ?

Không được! Chính bởi y đã chết nên mới càng phiền phức! Nếu Lục Thiết Âm mà biết ta giết sư đệ bảo bối của hắn thì biết làm thế nào?

Tống Ngọc Thanh phất phất tay áo đi qua đi lại trong phòng vài vòng. Y trái lo phải nghĩ đến mức bất an phiền muộn, cuối cùng cắn răng một cái lao ra khỏi phòng.

Mấy ngày tiếp theo, y ở trong cảnh lo được lo mất, lúc thì hối hận trước đây đã giết sư đệ Lục Thiết Âm, khi lại cảm thấy đáng lẽ mình nên đâm thêm cho tên đó vài nhát mới đúng. Cũng từ đó, thái độ của y với Lục Thiết Âm thay đổi thất thường, có lúc là dịu dàng cẩn thận chăm sóc, có lúc lại chửi ầm lên chỉ muốn lao vào cắn hắn mấy cái.

May mà Lục Thiết Âm cũng đã quen thói Tống Ngọc Thanh hờn giận thất thường, hắn chịu đựng tất cả không oán hận một lời, lại còn cảm thấy vô cùng cảm kích công chăm sóc của y.

Nằm trên giường mấy ngày, đợi đến khi vết thương dần dần khỏi hẳn, có thể đặt chân xuống đất, hắn đã vội vã chạy xuống nhà bếp nấu cơm.

Tống Ngọc Thanh không yên lòng nhưng lại không muốn xuống nước khuyên can hắn, chỉ đành phải nhắm mắt theo sau, hai tay khoanh lại, miệng thỉnh thoảng nói vài câu mai mỉa.

Lục Thiết Âm không để ý tiếp tục vui vẻ nhóm lửa nấu cơm. Một lúc sau, hắn đột nhiên trượt chân một cái, cả người tí nữa thì ngã nhào. May có Tống Ngọc Thanh tay nhanh mắt lẹ túm được thắt lưng Lục Thiết Âm, hắn mới không ngã xuống đất.

Hai người vừa mới đứng vững, Tống Ngọc Thanh đã không kìm được quát mắng, “Ngu ngốc! Đã nói ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ngươi lại không nghe, chạy tới đây làm trò gì? Cút về ngay cho ta!”

Vừa nói, y vừa kéo tay Lục Thiết Âm lôi đi.

Lục Thiết Âm chỉ mong được thấy nụ cười của y, đôi mắt đen sáng rõ, hắn nhẹ nhàng nói, “Ta muốn nấu cơm cho ngươi ăn.”

“Hả?”

“Dạo này tâm trạng Tống giáo chủ không được tốt, ta lại không thể làm được gì khác ngoài…” Hắn cúi thấp đầu, xấu hổ cười cười, “Xin lỗi, ta cũng chỉ có thể làm được mỗi chuyện này.”

Tống Ngọc Thanh ngẩn ra trong chốc lát, hừ nhẹ một cái, “Lắm chuyện.”

Vốn đang tức giận, sau khi nghe được mấy lời Lục Thiết Âm nói, y lại cảm thấy trong lòng xao động, trái tim cũng đập nhanh liên hồi. Mất bao nhiêu công sức mới duy trì được vẻ mặt lãnh đạm, y xoay người rời đi.

Lục Thiết Âm đi theo vài bước, vừa mới thoáng nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tống Ngọc Thanh thì không khỏi động lòng. Hắn níu tay người kia lại.

“Ngươi…?”

“Vết thương đóng vảy rồi.”

“Nói thừa! Vết thương nhỏ thế tất nhiên rất mau lành.”

“Kỳ thực độc ta trúng cũng không phải là kịch độc, ngươi vốn dĩ không cần dùng máu cứu ta.”

Tống Ngọc Thanh gương mặt ửng hồng, đôi mắt nhìn trừng trừng, giọng thầm thì nói, “Ta, ta thích thế, không được sao?”

Lục Thiết Âm tuy rằng ngốc nghếch nhưng cũng không đến mức ngốc hết thuốc chữa, lúc này nhìn thấy biểu cảm của Tống Ngọc Thanh, lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đây, dưới đáy lòng mơ hồ có một suy đoán lóe lên. Hắn bật thốt ra lời, “Tống giáo chủ, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như thế?”

Tống Ngọc Thanh thầm giật mình, giật tay ra khỏi tay hắn. Ánh mắt đảo xung quanh, lời nói ra vẫn là lời cũ, “Ngươi nghĩ sao thì nghĩ.”

“Bởi vì không nghĩ ra nên ta mới hỏi ngươi.”

“Ngươi thật sự muốn biết sao?”

“Ừ.”

“… Được.”

Tống Ngọc Thanh cúi đầu nhìn mặt đất, nhíu mày do dự hồi lâu, y mới lại ngẩng đầu nhìn Lục Thiết Âm trừng trừng.

Lục Thiết Âm bị nhìn đến lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn chạy.

Tống Ngọc Thanh kéo tay hắn lại, trừng trừng nhìn tiếp.

“Những lời này có lẽ cả đời ta chỉ nói một lần, ngươi nghe rõ cho ta!” Nói rồi, y nghiêng người về phía trước, không chút do dự hôn lên môi Lục Thiết Âm. Từng chữ từng chữ một khe khẽ khe khẽ thốt ra, “Đồ ngốc, ta thích ngươi.”

Dịu dàng lưu luyến, gắn bó không rời.

Tống Ngọc Thanh ôm Lục Thiết Âm vào lòng, hôn người đó đến say sưa thỏa thích.

Lục Thiết Âm lại chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

… Thích…

Đại ma đầu giết người không chớp mắt này thích mình ư?!

Có phải là tại hắn nghễnh ngãng nghe lầm, hay là bởi hắn vẫn còn trong mộng? Điều này… Làm sao có thể?

Lục Thiết Âm dù đã sớm cảm thấy Tống Ngọc Thanh kì lạ nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được nguyên nhân lại là thế này. Ngơ ngác hồi lâu, đến khi tỉnh lại, hắn liền ra sức giãy giụa.

Tống Ngọc Thanh đang trầm mê nên không đề phòng đẩy hắn một cái, tay cũng buông lỏng ra.

Lục Thiết Âm vì thế ngã ngửa trên mặt đất.

Tống Ngọc Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười ra tiếng. Y đưa tay đỡ hắn dậy, “Thế nào? Ngã có đau không?”

Lục Thiết Âm chần chừ trong chốc lát, không nắm lấy tay y mà lắp ba lắp bắp nói, “Tống giáo chủ, ngươi… Ta…”

“Ngươi cái gì ta cái gì, ta không hiểu ngươi muốn nói gì.” Tống Ngọc Thanh đảo mắt, tay lại vươn ra nắm lấy cánh tay Lục Thiết Âm, “Ngồi dưới đất thích vậy sao? Còn không mau đứng lên. Ta xem ngươi ngã có bị thương không.”

Ai ngờ Lục Thiết Âm vừa bị y chạm vào, cả khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng, sắc đỏ lan tới tận bên tai. Hắn không nói gì cũng không phản bác, chỉ nhảy dựng lên rồi cắm đầu chạy mất.

Trọng thương mới khỏi vốn dĩ đi lại còn khó khăn, thế nhưng lúc này hắn lại chạy như bay, nhanh hơn cả trước khi bị thương vài phần.

Tống Ngọc Thanh nhìn bóng lưng hắn xa xa nhịn không được cười một trận, thế nhưng thần tình lại đã ảm đạm rất nhanh. Đưa tay chạm vào bờ môi, y than khẽ.

Nói ra chữ “thích” này thì đơn giản, nhưng sau này biết làm sao đây? Nếu trong lòng Lục Thiết Âm vĩnh viễn chỉ có một mình sư đệ, ta nên làm thế nào cho phải?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương