Như Hoa Như Sương Lại Như Gió
-
Quyển 1 - Chương 21: Trong trại huấn luyện (1)
PHẦN 3: TÁI SINH
Type-er: Gabeo
Cứ ngỡ đã chết, vậy mà vẫn sống. Sống nhưng không còn là chính mình. Nếu anh còn trái tim biết xót thương thì có thể đưa em trở lại quá khứ không? Dẫu nơi ấy anh không tồn tại.
Mùa thu năm Dân quốc thứ mười bảy.
Vũ Hán là thành phố bốn mùa phân biệt rất rõ rệt. Đương nhiên, mùa nổi tiếng nhất ở đây chính là mùa hè oi nóng đến khốc liệt. Cái nóng bỏng rát khiến người ta chỉ đến Vũ Hán một lần cũng mãi mãi không thể nào quên. Khi cái nóng đến nực người chấp nhận thu trống hạ cờ rút khỏi trận địa thì mua thu mang theo hơi lạnh liền ập đến. Mỗi mùa có một nét đặc sắc riêng.
Mùa thu trong ấn tượng của mọi người, ngoài đồng lúa chín vàng và hoa quả tràn trề thì đêm thu thanh mát cũng giúp người ta phân biệt rạch ròi với hai mùa kề nó. Làn gió đêm vờn khẽ trên khuôn mặt kề bên bậu cửa sổ, gió heo may không dịu dàng quá đỗi như gió xuân, cũng không hời hợt như gió hè, nó thanh nhã đến mức khiến người ta không nỡ chìm vào giấc ngủ. Tăng Cữu Nhã và mấy cô gái cũng chỉ vì làn gió heo may mà chẳng nỡ đi ngủ, nằm trên giường rồi mà vẫn hàn huyên với nhau them vài câu. Dường như tất cả những chuyện kim cổ đông tây đều nói hết rồi, chỉ duy nhất lai lịch, thân thế từng người là chưa ai động đến, bởi chỉ huy từng cảnh cáo: “Lai lịch đồng nghĩa với tính mạng của các cô nếu để lộ ra ngoài, tính mạng của các cô coi như xong.” Chính vì vậy, khi nói chuyện, họ đều rất để ý tránh chuyện này.
Dần dần, nhiều người thấy buồn ngủ, cuối cùng chỉ còn Tăng Cửu Nhã và vài cô gái chưa chịu ngủ. Lúc này, chủ đề tán gẫu chuyển sang một người. Sự gan dạ của người ấy khiến họ thán phục; vẻ cô độc, khó hòa đồng của người ấy khiến họ tò mò.
“Buổi tối, tớ vui vẻ bắt chuyện với cô ta nhưng kết quả, cô ta chẳng thèm liếc tớ một cái. Các cậu đã có ai nói chuyện với cô ta câu nào chưa?” Tăng Cửu Nhã hỏi các bạn, câu trả lời nhận được chỉ là những cái lắc đầu. “Cô ta từ thao trường trở về, chẳng ai thèm hỏi han, may mà cuối cùng cô ta cũng vượt qua kì thi, nếu không chẳng biết sẽ thế nào nữa.”
Một cô gái mặt lấm tấm tàn nhang ngước mắt nhìn trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Ừ. Đúng đó.”
Đột nhiên, cô gái tết tóc hai bím nằm đối diện giường của Tăng Cữu Nhã nhóm dậy, lấy tay ra hiệu cho cả bọn im lặng. Đợt khi tất cả đã im, cô mới hạ giọng thì thào: “Lúc đèn chưa tắt, tớ tình cờ đi ngang qua đầu giường cô ta. Các cậu thử đoán xem, tớ phát hiện thấy cái gì?”
“Thấy cái gì? Đừng vòng vo nữa. Nói đi!” Cô gái mặt tàn nhang không kiên nhẫn được, bĩu môi thúc giục.
Cô gái tết tóc hai bím nắm lấy tay bạn, tỏ vẻ không vui vì bị cắt lời: “Cậu chỉ được cái nóng vội. Đợi tớ nói xong đã nào.” Cằn nhằn xong, cô ta tiếp tục kể: “Tớ phát hiện... trên cô tay trái của cô ta có vết sẹo dài chừng mười phân. Trước đây, chị họ tớ từng tự tử hụt một lần, trên cổ tay cũng xuất hiện vết sẹo y chang như vậy.”
“Ý cậu là cô ta từng tự tử à?” Tăng Cữu Nhã kinh ngạc hỏi, những cô gái khác nghe thấy chuyện này cũng tròn mắt ngạc nhiên. Cô gái tóc tết ra hiệu cho cả bọn im lặng, mắt len lén nhìn về phía đầu kia căn phòng xem đối tượng cuộc tán gẫu có bị tiếng ồn đánh thức hay không. Quan sát hồi lâu, chắc người đó vẫn đang ngủ, cô ta mới yên tâm.
Tuy nhiên, toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của đám con gái không chữ nào lọt khỏi tai người đó, không phải nàng không có phản ứng, chỉ là đang cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa mà thôi. Nàng đã từng chết một lần, nàng là người không có quá khứ. Có điều, những lời “nhắc nhở” của đám con gái khiến nàng bất giác sờ lên vết sẹo đã khép miệng từ vài tháng trước.
Ba tháng trước, nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại từ tìm đến cái chết như thế…
Phạm nhân bị phán tử hình không đủ tư cách nhập thố, ngay cả vun tạm một nấm mộ nông choẹt cũng không xứng. Vào đêm trước khi bị hành quyết, Tư Kỳ mới biết điều này. Từ xa xưa, người Trung Quốc đã rất coi trọng chuyện chọn đất chôn cất sau khi chết, nếu không, Tần Thủy Hoàng đã xây lăng mộ ở núi Ly Sơn. Chết mà không có chỗ chôn luôn là điều khiến người ta sợ hơn cả cái chết. Vậy mà nàng lại gặp phải chuyện tồi tệ nhất đó, thử hỏi so với nó, cái chết còn gì đáng sợ nữa?
Vì thế, đối với Đoàn Tư Kỳ, nỗi khiếp đảm trước thời khắc súng nổ đã chẳng còn gì đáng kể. Dẫu anh có run sợ thì đạn vẫn chui vào đầu anh như thường. Nàng mặc nhiên đón nhận cái chết, nhưng nàng vô cùng hoảng sợ khi nghĩ đến thảm cảnh sẽ xảy ra sau khi chết. Nàng không kiềm chết được nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng. Nghe nói thi thể của tử tù là món mĩ vị mà bầy chó hoang ưa thích gặm nhấm nhất, đó là vì ông Trời cảm thấy những từ tù tội ác tày trời này không đáng để người đời thể hiện lòng nhân đạo. Chẳng những không có mộ mà ngay cả chết toàn thây cũng là một ảo tưởng ngu ngốc. Tư Kỳ thầm cầu nguyện bọn chó hoang đói khát sẽ không quên thể nghiệm nỗi oan khuất của nàng vào thời khắc chúng uống máu ăn thịt nàng, có lẽ như vậy sẽ khiến nàng yên lòng nhắm mắt đôi ba phần.
Hai chữ “chuẩn bị” kèo dài báo hiệu cái chết đang cần kề. Lúc này, có người đứng sau lưng lấy vải che kín mắt Tư Kỳ rồi nói với nàng bằng giọng an ủi: “Oan có đầu, nợ có chủ, xuống hoàng tuyền ắt có ma đưa lối quỷ dẫn đường. Mọi chuyện chớ vương vấn làm gì, hồn quy âm tào mong sớm ngày siêu thoát.” Không lâu sau, một tràng tiếng súng nổ vang lên, Tư Kỳ nghe thấy tiếng các phạm nhân khác lần lượt gục xuống. Vậy mà lúc nàng mở mắt bởi cơn đau xuyên thấu lồng ngực, nàng kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn sống. Tuy vết thương nhức nhối không thể nào chịu nổi nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng mình không hề bị bắn. Nàng tò mò nhìn quanh, nơi nàng đang ở là một căn phòng sơ sài đến nổi một chiếc giường và một chiếc ghế có thể dùng luôn làm bàn. Điều đáng sợ là ngôi “hàn xá” này lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc. Bây giờ, điều nàng quan tâm nhất không phải nàng đến đây bằng lúc nào, cũng không phải vì sao nàng có thể sống sót trước họng súng mà là chủ nhân của ngôi nhà này là ai.
Ánh đèn màu vàng cam lọt qua khe cửa, quầng sáng dần dần lan rộng. Một cái bòng nam giới sống động hiện ra trước mặt nàng. Trong nhà quá tối nên Tư Kỳ không thể nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng qua dáng người cao lớn và rắn rỏi đó, nàng có thể nhận ra hắn chính là người mà nàng không thể thân thuộc hơn. Hắn bước tới chỗ nàng, bộ trang phục bằng nhung càng tôn thêm vẻ anh tuấn, khí khái, hoàn toàn không còn dáng điệu công tử nhà giàu, hào hoa phong độ như trong trí nhớ của nàng. Nhưng con người trong kí ức ấy chưa bao giờ khiến nàng có cảm giác bị đè nén một cách mãnh liệt như con người đang xuất hiện trước mắt nàng lúc này. Mỗi bước chân tiến đến gần của người đàn ông lại khiến nàng thêm run rẩy, sợ hãi, cơ thể vô thức cuộn tròn về phía đầu giường. Giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, mình đã nhìn lầm người. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã lập tức bị gạt bỏ, có lẽ hình tượng lạnh lùng này mới chính là con người thật của hắn.
“Vân… Tiết Vân Tần, cuối cùng anh cũng chịu gặp tôi rồi sao?” Nàng run rẩy mãnh liệt, suýt nữa thì cắn phải lưỡi. Mặt dù nàng đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng ngày hôm nay, gặp lại hắn khiến nàng trở nên yếu đuối, thậm chí nàng còn mong ngày này đừng bao giờ đến. Tiếc thay, chẳng ai trốn tránh được sự thật. Đèn bừng sáng, tất cả bày ra rõ ràng trước mắt. Cách một năm không gặp, cuối cùng, Tiết Vân Tần cũng xuất hiện. Giờ đây, hắn đang ngồi ngay trước mặt nàng.
“Tôi đến để giải đáp mọi thắc mắc của cô. Chắc cô có rất nhiều điều muốn hỏi phải không?” Hắn thong thả nói, bởi mọi vết thương đâu có nằm trên da thịt hắn. Sự thẳng thắn của hắn đã dập tắt mọi lời biện hộ trong sâu thẳm trái tim Tư Kỳ. Nàng đã giữ những lời biện hộ hắn tròn một năm, thậm chí đối mặt với cái chết, nàng cũng không hề vứt bỏ. Bây giờ nghĩ lại, dở là ở chỗ nàng đã không đủ cân đảm vứt bỏ. Nàng ngẩng đầu, lắp đắp hỏi: “Chuyện tôi vào tù… có liên quan đến anh không?”
Tiết Vân Tần nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt lấp lánh, đáp: “Do tôi chỉ thị.”
Hắn rất thẳng thắn, nhưng chính sự vô tình vô nghĩa ấy đã hủy hoại một con người. Tư Kỳ không kìm được, òa lên khóc nức nở. Tuy nàng cũng đoán trước đáp án ấy nhưng không ngờ lại nghe thấy từ chính miệng hắn. Một khi chân tướng đã bắt đầu lộ ra thì càng về sau lại càng khủng khiếp hơn.
“Không chỉ vậy, ngay cả mẹ cô, tôi cũng sắp xếp chuyển đi nơi khác. Khi chưa chắn chắn cô có thể trở thành nhân viên tình báo xuất sắc hay không thì bà ấy sẽ được sống sung sướng hơn trước. Còn từ nay về sau, trên đời này không còn tồn tại người tên Đoàn Tư Kỳ nữa, cô hãy nhớ kĩ lấy điều đó.”
Hắn muốn nàng ghi nhớ, đồng thời cũng vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người. Bởi nàng không còn là Đoàn Tư Kỳ - người viết chữ trong lòng bàn tay hắn nữa, còn hắn cũng không còn Tiết Vân Tần – người luôn ở bên nàng và để cho nàng dựa dẫm nữa.
“Vì điều này mà anh có thể hại tôi đến nước này sao?” Nàng bi phẫn bước tới trước mặt hắn, giơ cao tay nhưng lại không thể đánh hắn. “Tiết Vân Tần! Chẳng lẽ anh không hề cảm thấy áy náy chút nào với tôi ư? Chẳng lẽ nhìn tôi rơi vào thảm cảnh này, lương tâm anh có thể vui vẻ, an lành sao? Sao anh không để tôi chết quách ở pháp trường cho xong?”
“Tôi đổ tiền đổ của vào cô, trước khi thu được kết quả, tôi không thể lãng phí một xu.” Cuối cùng, câu trả lời bạc bẽo vô tình của hắn cũng đổi được một cái tát. Trong tiếng nức nở, âm thanh của cái tát nảy lửa trở thành thứ tạp âm kì lạ và vang vọng, quẩn quanh bên hai người suốt hồi lâu. Mãi một lúc sau, tiếng khóc mới ngừng lại.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng không còn dũng cảm nhìn thẳng vào hắn nữa, chỉ hỏi: “Mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp mẹ!”
“Tôi chỉ có thể đảm bảo hiện giờ bà ấy tuyệt đối an toàn, còn những chuyện khác, cô không có quyền hỏi nhiều. Vì sức khỏe cô quá kém nên thời gian này cần phải ở đây tĩnh dưỡng. Còn nữa, tôi cho cô một tối để trút giận, từ ngày mai trở đi, nếu cô không phục tùng quản giáo thì tự lãnh chịu hậu quả.” Hắn vẫn lạnh lùng cũng cũ, cứ như người con gái trước mặt chưa từng có bất kì quan hệ gì với mình. Đó chính là điều hắn học nhanh nhất trong thời gian một năm qua.
“Tiết Vân Tần, anh có phải con người không vậy? Tôi muốn gặp mẹ!” Lời cảnh cáo của Tiết Vân Tần khiến ngọn lửa giận nhen nhóm trong lòng Tư Kỳ bùng cháy mãnh liệt. Nàng đẩy mạnh hắn sang một bên và lao ra ngoài cửa bất chấp tất cả, nhưng cửa đã bị khóa.
“Không có lệnh của tôi, bảo vệ bên ngoài sẽ không mở cửa đâu. Chấp nhận hiện thực là lối thoát tốt nhất cho cô.” Tiết Vân Tần ngồi xuống mép giường, chăn chiếu vẫn ấm, nhưng hắn kiên quyết vứt vỏ hơi ấm này. Chấp nhập hiện thực cũng là lối thoát tốt nhấp dành cho hắn. Lắc đầu cười mỉa mai, hắn rút một điều thuốc, đưa lên mũi ngửi, thấy nàng vừa căm hận vừa đau đớn lao về phía mình, hắn sẵn lòng chịu lãnh thêm cái tát thứ hai, như vậy sẽ khiến hắn thấy nhẹ nhõm hơn ít nhiều.
Đáng tiếc, Tư Kỳ chẳng còn sức mà giơ tay lên nữa, chỉ còn nỗi căm phẫn và đè nén chất chưa trong lòng. “Tiết Vân Tần... Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao? Tôi đã bị anh hại đến nỗi chẳng còn lai lịch, chẳng còn nhà cửa, như vậy vẫn chưa đủ sao? Nếu anh muốn ép tôi chết thì sao không để tôi chết cho thoải mái, việc gì phải cứu tôi? Nhân viên tình báo cáo gì chứ, tôi không làm nổi, mà cũng chẳng có chí hướng đó. Bây giờ, tôi chỉ muốn gặp mẹ. Người có lỗi với tôi là anh, dựa vào cái gì mà người phải trả giá cho mọi việc anh làm lại là tôi? Hay ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch cả rồi? Tiết Vân Tần, chẳng lẽ anh nhất định phải ép tôi vào bước đường sống không bằng chết ư?”
“Cô muốn hả giận chứ gì?” Dứt lời, Tiết Vân Tần đứng dậy, lấy một khẩu súng ra đưa cho nàng. Thấy nàng không chịu cầm, hắn lại cố tình cạy tay nàng ra rồi hướng dẫn nàng cách sử dụng: “Mở chốt an toàn, ngón trỏ bóp cò, ngắm thẳng mục tiêu. Đầu được không? Hay là tim?” Vừa nói, hắn vừa dịch bàn tay đang run rẩy của nàng tử huyệt thái dương xuống lồng ngực của mình, cuối cùng dừng lại ở giữa tim.
Sợ nàng chưa hiểu rõ, hắn kiên nhẫn nói: “Bây giờ, chỉ cần hai tay nắm chặt súng, ngón trỏ bóp nhẹ, đạn sẽ xuyên qua tim tôi. Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất nên tuyệt đối đừng bỏ lỡ. Nổ súng đi!”
Hắn nghiêm túc ra lệnh cho nàng, vẻ mặt chân thành không hề có ý bỡn cợt. Điều đó khiến Tư Kỳ nảy sinh một ảo giác kì lạ, dường như hắn thực sự đợi nàng nổ súng. Biết rõ nàng không thể làm mà vẫn cố tình diễn cho nàng xem. Hắn càng thể hiện thái độ hào phóng, điềm nhiên thì nàng càng căm hận gấp bội. “Anh quá xảo quyệt! Đến giờ mà vẫn còn mưu mẹo.” Khi toàn bộ phòng tuyển lý trí bị tan vỡ thì nàng đột nhiên mù quáng cho rằng, làm tổn thương bản thân là cách duy nhất có thể trừng phạt hắn. Chết dường như trở thành lối thoát tất yếu của nàng. Dù sao trong mắt người đời, nàng đã là một tử tù phạm pháp. Đã mất tất cả thì nàng còn sống làm gì? Nếu cái giá để tiếp tục tồn tại là bị hắn tiếp tục lợi dụng, chi bằng chết đi cho nhẹ nhàng. Thế rồi họng súng trên tay Tư Kỳ chuyển hướng, nàng ngắm thẳng vào người mình. Tiết Vân Tần tinh mắt nhanh tay đã kịp thời cướp lấy súng, dường như hắn đã dự liệu trước tình huống này.
“Tôi đã cho cô cơ hội. Bắt đầu từ ngày mai, tôi không hi vọng thấy chuyện này tái diễn.” Hắn không muốn lãng phí thời gian với nàng, bởi giữa họ chỉ luận thành bại, không có thắng thua; hoặc giả đó là lựa chọn mà hắn cho là thông minh nhất. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ phía sau lưng. Vừa quay đầu lại, Tiết Vân Tần đã thấy Tư Kỳ quỳ trên mặt đất, cổ tay rớm máu. Thì ra nàng cứa cổ tay tự tử, nếu không lập tức cấp cứu e sẽ chết do mất quá nhiều máu. Thật không ngờ hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng trước tình thế cấp bách trước mắt. Sự điềm tĩnh của hắn đã gần chạm đến mức tàn nhẫn.
Màu đỏ của máu có thể khiến người khác kinh hãi, nhưng với Tiết Vân Tần thì ngay cả lời cảm thán vẫn toán lên vẻ điềm tĩnh đến lạ thường: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu: Vì một người như tôi mà chết có đáng không? Nếu ngay cả quyết tâm liều chết cô cũng có thì tại sao cô không sống tốt, sống sung sướng cho tôi xem? Chẳng phải cô muốn biết tôi có áy náy day dứt trước những gì tôi gây ra cho cô không ư? Bây giờ tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, dù cô chết thì đối với tôi cũng chẳng có gì thay đổi. Cô thực sự muốn chết vì một người như tôi sao? Nếu cô vãn muốn chết cho xong chuyện thì tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Vậy là đã rõ. Hắn không hề muốn nhúng tay can thiệp tới sự sống chết của nàng. Nếu một người đã không muốn sống thì có miễn cưỡng giữ lại sinh mệnh cũng chẳng ý nghĩa gì. Bởi vậy giờ chỉ có hai con đường bày ra trước mắt nàng: Hoặc là sống, hoặc là chết. Tiết Vân Tần nói một cau rất chính xác: “Chết vì một kẻ như tôi có đáng không?” Nàng hiểu rất rõ là không đáng. Nếu ngày hôm nay nàng chết thật thì hắn cũng sẽ không đau buồn, càng không bao giờ vì thế mà cảm thấy cắn rứt lương tâm. Chỉ có sống tốt hơn hắn mới là đòn đáp trả thích đáng nhất dành cho hắn.
Tiết Vân Tần, từ nay về sau, anh đừng mong hại tôi được nữa, bởi tôi nhất định sẽ sống thật tốt. Vì bản thân, vì mẹ, dù mọi điểm tôi đều chẳng bằng anh, nhưng chí ít tôi còn có gia đình, còn có người thân. Anh thì sao? Ngoài những mưu ma chước quỷ chẳng bao giờ dứt thì anh hoàn toàn tay trắng. Bởi vậy, nhất định tôi sẽ sống tốt hơn anh! Nhìn chằm chằm vào vết thương đáng nguyền rủa trên tay, Tư Kỳ không ngừng tự nhủ với bản thân như vậy.
Type-er: Gabeo
Cứ ngỡ đã chết, vậy mà vẫn sống. Sống nhưng không còn là chính mình. Nếu anh còn trái tim biết xót thương thì có thể đưa em trở lại quá khứ không? Dẫu nơi ấy anh không tồn tại.
Mùa thu năm Dân quốc thứ mười bảy.
Vũ Hán là thành phố bốn mùa phân biệt rất rõ rệt. Đương nhiên, mùa nổi tiếng nhất ở đây chính là mùa hè oi nóng đến khốc liệt. Cái nóng bỏng rát khiến người ta chỉ đến Vũ Hán một lần cũng mãi mãi không thể nào quên. Khi cái nóng đến nực người chấp nhận thu trống hạ cờ rút khỏi trận địa thì mua thu mang theo hơi lạnh liền ập đến. Mỗi mùa có một nét đặc sắc riêng.
Mùa thu trong ấn tượng của mọi người, ngoài đồng lúa chín vàng và hoa quả tràn trề thì đêm thu thanh mát cũng giúp người ta phân biệt rạch ròi với hai mùa kề nó. Làn gió đêm vờn khẽ trên khuôn mặt kề bên bậu cửa sổ, gió heo may không dịu dàng quá đỗi như gió xuân, cũng không hời hợt như gió hè, nó thanh nhã đến mức khiến người ta không nỡ chìm vào giấc ngủ. Tăng Cữu Nhã và mấy cô gái cũng chỉ vì làn gió heo may mà chẳng nỡ đi ngủ, nằm trên giường rồi mà vẫn hàn huyên với nhau them vài câu. Dường như tất cả những chuyện kim cổ đông tây đều nói hết rồi, chỉ duy nhất lai lịch, thân thế từng người là chưa ai động đến, bởi chỉ huy từng cảnh cáo: “Lai lịch đồng nghĩa với tính mạng của các cô nếu để lộ ra ngoài, tính mạng của các cô coi như xong.” Chính vì vậy, khi nói chuyện, họ đều rất để ý tránh chuyện này.
Dần dần, nhiều người thấy buồn ngủ, cuối cùng chỉ còn Tăng Cửu Nhã và vài cô gái chưa chịu ngủ. Lúc này, chủ đề tán gẫu chuyển sang một người. Sự gan dạ của người ấy khiến họ thán phục; vẻ cô độc, khó hòa đồng của người ấy khiến họ tò mò.
“Buổi tối, tớ vui vẻ bắt chuyện với cô ta nhưng kết quả, cô ta chẳng thèm liếc tớ một cái. Các cậu đã có ai nói chuyện với cô ta câu nào chưa?” Tăng Cửu Nhã hỏi các bạn, câu trả lời nhận được chỉ là những cái lắc đầu. “Cô ta từ thao trường trở về, chẳng ai thèm hỏi han, may mà cuối cùng cô ta cũng vượt qua kì thi, nếu không chẳng biết sẽ thế nào nữa.”
Một cô gái mặt lấm tấm tàn nhang ngước mắt nhìn trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Ừ. Đúng đó.”
Đột nhiên, cô gái tết tóc hai bím nằm đối diện giường của Tăng Cữu Nhã nhóm dậy, lấy tay ra hiệu cho cả bọn im lặng. Đợt khi tất cả đã im, cô mới hạ giọng thì thào: “Lúc đèn chưa tắt, tớ tình cờ đi ngang qua đầu giường cô ta. Các cậu thử đoán xem, tớ phát hiện thấy cái gì?”
“Thấy cái gì? Đừng vòng vo nữa. Nói đi!” Cô gái mặt tàn nhang không kiên nhẫn được, bĩu môi thúc giục.
Cô gái tết tóc hai bím nắm lấy tay bạn, tỏ vẻ không vui vì bị cắt lời: “Cậu chỉ được cái nóng vội. Đợi tớ nói xong đã nào.” Cằn nhằn xong, cô ta tiếp tục kể: “Tớ phát hiện... trên cô tay trái của cô ta có vết sẹo dài chừng mười phân. Trước đây, chị họ tớ từng tự tử hụt một lần, trên cổ tay cũng xuất hiện vết sẹo y chang như vậy.”
“Ý cậu là cô ta từng tự tử à?” Tăng Cữu Nhã kinh ngạc hỏi, những cô gái khác nghe thấy chuyện này cũng tròn mắt ngạc nhiên. Cô gái tóc tết ra hiệu cho cả bọn im lặng, mắt len lén nhìn về phía đầu kia căn phòng xem đối tượng cuộc tán gẫu có bị tiếng ồn đánh thức hay không. Quan sát hồi lâu, chắc người đó vẫn đang ngủ, cô ta mới yên tâm.
Tuy nhiên, toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của đám con gái không chữ nào lọt khỏi tai người đó, không phải nàng không có phản ứng, chỉ là đang cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa mà thôi. Nàng đã từng chết một lần, nàng là người không có quá khứ. Có điều, những lời “nhắc nhở” của đám con gái khiến nàng bất giác sờ lên vết sẹo đã khép miệng từ vài tháng trước.
Ba tháng trước, nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại từ tìm đến cái chết như thế…
Phạm nhân bị phán tử hình không đủ tư cách nhập thố, ngay cả vun tạm một nấm mộ nông choẹt cũng không xứng. Vào đêm trước khi bị hành quyết, Tư Kỳ mới biết điều này. Từ xa xưa, người Trung Quốc đã rất coi trọng chuyện chọn đất chôn cất sau khi chết, nếu không, Tần Thủy Hoàng đã xây lăng mộ ở núi Ly Sơn. Chết mà không có chỗ chôn luôn là điều khiến người ta sợ hơn cả cái chết. Vậy mà nàng lại gặp phải chuyện tồi tệ nhất đó, thử hỏi so với nó, cái chết còn gì đáng sợ nữa?
Vì thế, đối với Đoàn Tư Kỳ, nỗi khiếp đảm trước thời khắc súng nổ đã chẳng còn gì đáng kể. Dẫu anh có run sợ thì đạn vẫn chui vào đầu anh như thường. Nàng mặc nhiên đón nhận cái chết, nhưng nàng vô cùng hoảng sợ khi nghĩ đến thảm cảnh sẽ xảy ra sau khi chết. Nàng không kiềm chết được nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng. Nghe nói thi thể của tử tù là món mĩ vị mà bầy chó hoang ưa thích gặm nhấm nhất, đó là vì ông Trời cảm thấy những từ tù tội ác tày trời này không đáng để người đời thể hiện lòng nhân đạo. Chẳng những không có mộ mà ngay cả chết toàn thây cũng là một ảo tưởng ngu ngốc. Tư Kỳ thầm cầu nguyện bọn chó hoang đói khát sẽ không quên thể nghiệm nỗi oan khuất của nàng vào thời khắc chúng uống máu ăn thịt nàng, có lẽ như vậy sẽ khiến nàng yên lòng nhắm mắt đôi ba phần.
Hai chữ “chuẩn bị” kèo dài báo hiệu cái chết đang cần kề. Lúc này, có người đứng sau lưng lấy vải che kín mắt Tư Kỳ rồi nói với nàng bằng giọng an ủi: “Oan có đầu, nợ có chủ, xuống hoàng tuyền ắt có ma đưa lối quỷ dẫn đường. Mọi chuyện chớ vương vấn làm gì, hồn quy âm tào mong sớm ngày siêu thoát.” Không lâu sau, một tràng tiếng súng nổ vang lên, Tư Kỳ nghe thấy tiếng các phạm nhân khác lần lượt gục xuống. Vậy mà lúc nàng mở mắt bởi cơn đau xuyên thấu lồng ngực, nàng kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn sống. Tuy vết thương nhức nhối không thể nào chịu nổi nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng mình không hề bị bắn. Nàng tò mò nhìn quanh, nơi nàng đang ở là một căn phòng sơ sài đến nổi một chiếc giường và một chiếc ghế có thể dùng luôn làm bàn. Điều đáng sợ là ngôi “hàn xá” này lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc. Bây giờ, điều nàng quan tâm nhất không phải nàng đến đây bằng lúc nào, cũng không phải vì sao nàng có thể sống sót trước họng súng mà là chủ nhân của ngôi nhà này là ai.
Ánh đèn màu vàng cam lọt qua khe cửa, quầng sáng dần dần lan rộng. Một cái bòng nam giới sống động hiện ra trước mặt nàng. Trong nhà quá tối nên Tư Kỳ không thể nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng qua dáng người cao lớn và rắn rỏi đó, nàng có thể nhận ra hắn chính là người mà nàng không thể thân thuộc hơn. Hắn bước tới chỗ nàng, bộ trang phục bằng nhung càng tôn thêm vẻ anh tuấn, khí khái, hoàn toàn không còn dáng điệu công tử nhà giàu, hào hoa phong độ như trong trí nhớ của nàng. Nhưng con người trong kí ức ấy chưa bao giờ khiến nàng có cảm giác bị đè nén một cách mãnh liệt như con người đang xuất hiện trước mắt nàng lúc này. Mỗi bước chân tiến đến gần của người đàn ông lại khiến nàng thêm run rẩy, sợ hãi, cơ thể vô thức cuộn tròn về phía đầu giường. Giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, mình đã nhìn lầm người. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã lập tức bị gạt bỏ, có lẽ hình tượng lạnh lùng này mới chính là con người thật của hắn.
“Vân… Tiết Vân Tần, cuối cùng anh cũng chịu gặp tôi rồi sao?” Nàng run rẩy mãnh liệt, suýt nữa thì cắn phải lưỡi. Mặt dù nàng đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng ngày hôm nay, gặp lại hắn khiến nàng trở nên yếu đuối, thậm chí nàng còn mong ngày này đừng bao giờ đến. Tiếc thay, chẳng ai trốn tránh được sự thật. Đèn bừng sáng, tất cả bày ra rõ ràng trước mắt. Cách một năm không gặp, cuối cùng, Tiết Vân Tần cũng xuất hiện. Giờ đây, hắn đang ngồi ngay trước mặt nàng.
“Tôi đến để giải đáp mọi thắc mắc của cô. Chắc cô có rất nhiều điều muốn hỏi phải không?” Hắn thong thả nói, bởi mọi vết thương đâu có nằm trên da thịt hắn. Sự thẳng thắn của hắn đã dập tắt mọi lời biện hộ trong sâu thẳm trái tim Tư Kỳ. Nàng đã giữ những lời biện hộ hắn tròn một năm, thậm chí đối mặt với cái chết, nàng cũng không hề vứt bỏ. Bây giờ nghĩ lại, dở là ở chỗ nàng đã không đủ cân đảm vứt bỏ. Nàng ngẩng đầu, lắp đắp hỏi: “Chuyện tôi vào tù… có liên quan đến anh không?”
Tiết Vân Tần nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt lấp lánh, đáp: “Do tôi chỉ thị.”
Hắn rất thẳng thắn, nhưng chính sự vô tình vô nghĩa ấy đã hủy hoại một con người. Tư Kỳ không kìm được, òa lên khóc nức nở. Tuy nàng cũng đoán trước đáp án ấy nhưng không ngờ lại nghe thấy từ chính miệng hắn. Một khi chân tướng đã bắt đầu lộ ra thì càng về sau lại càng khủng khiếp hơn.
“Không chỉ vậy, ngay cả mẹ cô, tôi cũng sắp xếp chuyển đi nơi khác. Khi chưa chắn chắn cô có thể trở thành nhân viên tình báo xuất sắc hay không thì bà ấy sẽ được sống sung sướng hơn trước. Còn từ nay về sau, trên đời này không còn tồn tại người tên Đoàn Tư Kỳ nữa, cô hãy nhớ kĩ lấy điều đó.”
Hắn muốn nàng ghi nhớ, đồng thời cũng vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người. Bởi nàng không còn là Đoàn Tư Kỳ - người viết chữ trong lòng bàn tay hắn nữa, còn hắn cũng không còn Tiết Vân Tần – người luôn ở bên nàng và để cho nàng dựa dẫm nữa.
“Vì điều này mà anh có thể hại tôi đến nước này sao?” Nàng bi phẫn bước tới trước mặt hắn, giơ cao tay nhưng lại không thể đánh hắn. “Tiết Vân Tần! Chẳng lẽ anh không hề cảm thấy áy náy chút nào với tôi ư? Chẳng lẽ nhìn tôi rơi vào thảm cảnh này, lương tâm anh có thể vui vẻ, an lành sao? Sao anh không để tôi chết quách ở pháp trường cho xong?”
“Tôi đổ tiền đổ của vào cô, trước khi thu được kết quả, tôi không thể lãng phí một xu.” Cuối cùng, câu trả lời bạc bẽo vô tình của hắn cũng đổi được một cái tát. Trong tiếng nức nở, âm thanh của cái tát nảy lửa trở thành thứ tạp âm kì lạ và vang vọng, quẩn quanh bên hai người suốt hồi lâu. Mãi một lúc sau, tiếng khóc mới ngừng lại.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng không còn dũng cảm nhìn thẳng vào hắn nữa, chỉ hỏi: “Mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp mẹ!”
“Tôi chỉ có thể đảm bảo hiện giờ bà ấy tuyệt đối an toàn, còn những chuyện khác, cô không có quyền hỏi nhiều. Vì sức khỏe cô quá kém nên thời gian này cần phải ở đây tĩnh dưỡng. Còn nữa, tôi cho cô một tối để trút giận, từ ngày mai trở đi, nếu cô không phục tùng quản giáo thì tự lãnh chịu hậu quả.” Hắn vẫn lạnh lùng cũng cũ, cứ như người con gái trước mặt chưa từng có bất kì quan hệ gì với mình. Đó chính là điều hắn học nhanh nhất trong thời gian một năm qua.
“Tiết Vân Tần, anh có phải con người không vậy? Tôi muốn gặp mẹ!” Lời cảnh cáo của Tiết Vân Tần khiến ngọn lửa giận nhen nhóm trong lòng Tư Kỳ bùng cháy mãnh liệt. Nàng đẩy mạnh hắn sang một bên và lao ra ngoài cửa bất chấp tất cả, nhưng cửa đã bị khóa.
“Không có lệnh của tôi, bảo vệ bên ngoài sẽ không mở cửa đâu. Chấp nhận hiện thực là lối thoát tốt nhất cho cô.” Tiết Vân Tần ngồi xuống mép giường, chăn chiếu vẫn ấm, nhưng hắn kiên quyết vứt vỏ hơi ấm này. Chấp nhập hiện thực cũng là lối thoát tốt nhấp dành cho hắn. Lắc đầu cười mỉa mai, hắn rút một điều thuốc, đưa lên mũi ngửi, thấy nàng vừa căm hận vừa đau đớn lao về phía mình, hắn sẵn lòng chịu lãnh thêm cái tát thứ hai, như vậy sẽ khiến hắn thấy nhẹ nhõm hơn ít nhiều.
Đáng tiếc, Tư Kỳ chẳng còn sức mà giơ tay lên nữa, chỉ còn nỗi căm phẫn và đè nén chất chưa trong lòng. “Tiết Vân Tần... Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao? Tôi đã bị anh hại đến nỗi chẳng còn lai lịch, chẳng còn nhà cửa, như vậy vẫn chưa đủ sao? Nếu anh muốn ép tôi chết thì sao không để tôi chết cho thoải mái, việc gì phải cứu tôi? Nhân viên tình báo cáo gì chứ, tôi không làm nổi, mà cũng chẳng có chí hướng đó. Bây giờ, tôi chỉ muốn gặp mẹ. Người có lỗi với tôi là anh, dựa vào cái gì mà người phải trả giá cho mọi việc anh làm lại là tôi? Hay ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch cả rồi? Tiết Vân Tần, chẳng lẽ anh nhất định phải ép tôi vào bước đường sống không bằng chết ư?”
“Cô muốn hả giận chứ gì?” Dứt lời, Tiết Vân Tần đứng dậy, lấy một khẩu súng ra đưa cho nàng. Thấy nàng không chịu cầm, hắn lại cố tình cạy tay nàng ra rồi hướng dẫn nàng cách sử dụng: “Mở chốt an toàn, ngón trỏ bóp cò, ngắm thẳng mục tiêu. Đầu được không? Hay là tim?” Vừa nói, hắn vừa dịch bàn tay đang run rẩy của nàng tử huyệt thái dương xuống lồng ngực của mình, cuối cùng dừng lại ở giữa tim.
Sợ nàng chưa hiểu rõ, hắn kiên nhẫn nói: “Bây giờ, chỉ cần hai tay nắm chặt súng, ngón trỏ bóp nhẹ, đạn sẽ xuyên qua tim tôi. Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất nên tuyệt đối đừng bỏ lỡ. Nổ súng đi!”
Hắn nghiêm túc ra lệnh cho nàng, vẻ mặt chân thành không hề có ý bỡn cợt. Điều đó khiến Tư Kỳ nảy sinh một ảo giác kì lạ, dường như hắn thực sự đợi nàng nổ súng. Biết rõ nàng không thể làm mà vẫn cố tình diễn cho nàng xem. Hắn càng thể hiện thái độ hào phóng, điềm nhiên thì nàng càng căm hận gấp bội. “Anh quá xảo quyệt! Đến giờ mà vẫn còn mưu mẹo.” Khi toàn bộ phòng tuyển lý trí bị tan vỡ thì nàng đột nhiên mù quáng cho rằng, làm tổn thương bản thân là cách duy nhất có thể trừng phạt hắn. Chết dường như trở thành lối thoát tất yếu của nàng. Dù sao trong mắt người đời, nàng đã là một tử tù phạm pháp. Đã mất tất cả thì nàng còn sống làm gì? Nếu cái giá để tiếp tục tồn tại là bị hắn tiếp tục lợi dụng, chi bằng chết đi cho nhẹ nhàng. Thế rồi họng súng trên tay Tư Kỳ chuyển hướng, nàng ngắm thẳng vào người mình. Tiết Vân Tần tinh mắt nhanh tay đã kịp thời cướp lấy súng, dường như hắn đã dự liệu trước tình huống này.
“Tôi đã cho cô cơ hội. Bắt đầu từ ngày mai, tôi không hi vọng thấy chuyện này tái diễn.” Hắn không muốn lãng phí thời gian với nàng, bởi giữa họ chỉ luận thành bại, không có thắng thua; hoặc giả đó là lựa chọn mà hắn cho là thông minh nhất. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ phía sau lưng. Vừa quay đầu lại, Tiết Vân Tần đã thấy Tư Kỳ quỳ trên mặt đất, cổ tay rớm máu. Thì ra nàng cứa cổ tay tự tử, nếu không lập tức cấp cứu e sẽ chết do mất quá nhiều máu. Thật không ngờ hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng trước tình thế cấp bách trước mắt. Sự điềm tĩnh của hắn đã gần chạm đến mức tàn nhẫn.
Màu đỏ của máu có thể khiến người khác kinh hãi, nhưng với Tiết Vân Tần thì ngay cả lời cảm thán vẫn toán lên vẻ điềm tĩnh đến lạ thường: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu: Vì một người như tôi mà chết có đáng không? Nếu ngay cả quyết tâm liều chết cô cũng có thì tại sao cô không sống tốt, sống sung sướng cho tôi xem? Chẳng phải cô muốn biết tôi có áy náy day dứt trước những gì tôi gây ra cho cô không ư? Bây giờ tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, dù cô chết thì đối với tôi cũng chẳng có gì thay đổi. Cô thực sự muốn chết vì một người như tôi sao? Nếu cô vãn muốn chết cho xong chuyện thì tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Vậy là đã rõ. Hắn không hề muốn nhúng tay can thiệp tới sự sống chết của nàng. Nếu một người đã không muốn sống thì có miễn cưỡng giữ lại sinh mệnh cũng chẳng ý nghĩa gì. Bởi vậy giờ chỉ có hai con đường bày ra trước mắt nàng: Hoặc là sống, hoặc là chết. Tiết Vân Tần nói một cau rất chính xác: “Chết vì một kẻ như tôi có đáng không?” Nàng hiểu rất rõ là không đáng. Nếu ngày hôm nay nàng chết thật thì hắn cũng sẽ không đau buồn, càng không bao giờ vì thế mà cảm thấy cắn rứt lương tâm. Chỉ có sống tốt hơn hắn mới là đòn đáp trả thích đáng nhất dành cho hắn.
Tiết Vân Tần, từ nay về sau, anh đừng mong hại tôi được nữa, bởi tôi nhất định sẽ sống thật tốt. Vì bản thân, vì mẹ, dù mọi điểm tôi đều chẳng bằng anh, nhưng chí ít tôi còn có gia đình, còn có người thân. Anh thì sao? Ngoài những mưu ma chước quỷ chẳng bao giờ dứt thì anh hoàn toàn tay trắng. Bởi vậy, nhất định tôi sẽ sống tốt hơn anh! Nhìn chằm chằm vào vết thương đáng nguyền rủa trên tay, Tư Kỳ không ngừng tự nhủ với bản thân như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook