Như Hoa Như Sương Lại Như Gió
-
Quyển 1 - Chương 13: Mê đắm. Thời khắc sinh tử [2]
Cắn một chiếc bánh
Trung Thu, nhân đậu xanh vẫn lưu hương trên môi. Rằm tháng Tám, đương
nhiên phải ăn một miếng bánh Trung Thu mới thấy vui. Một lát sau, Tư Kỳ
đã ăn hết miếng bánh nhỏ trên tay. Mẹ nàng không nỡ ăn, nhưng nàng kiên
quyết bắt ăn nên bà chỉ nếm một chiếc lấy lệ, còn để phần tất cả cho
nàng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, hai mẹ con không hẹn mà cùng nhớ đến
Đoàn Kỳ Phàn. Hễ nghĩ đến y, hai người lại thấy cùng trầm mặc.
Không còn cách nào khác, Tư Kỳ lại đưa một chiếc bánh nhưng mẹ nàng không cầm, thoái thác rằng không thấy ngon miệng. Hai mẹ con câu được câu chăng, hỏi han tình hình thường ngày, mãi sau, Tư Kỳ phải nói về những chuyện vui khi làm ở tiệm may thì nét mặt mẹ nàng mới thoáng hiện nét vui vẻ. Nhưng nhắc những chuyện ấy, nàng lại chợt nghĩ tết Tiết Vân Tần, không biết hắn đón Trung Thu như thế nào. Phủ họ Đỗ có mời hắn đến uống rượu, thưởng trăng không? Bây giờ có đang ăn bánh Trung Thu không? Hay đang cùng bạn bè thưởng ngoạn? Không hiểu sao nàng rất muốn biết những điều đó, có lẽ vì thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của hắn nên nàng cũng nghĩ mình phải báo đáp lại chút gì đó. Hàng xóm láng giềng bình thường, lễ tết còn biếu quà cho nhau nữa là. Đêm nay là Trung Thu, kiểu gì nàng cũng phải biếu hắn mấy chiếc bánh mới được.
Nói dối mẹ là ông chủ có việc gấp cần nàng về tiệm sớm, cũng không đợi mẹ ngăn cản, Tư Kỳ cầm mấy bộ quần áo mùa đông, đi ra cửa. Mẹ nàng đưa một hộp bánh cho nàng, bảo mang đến tiệm mà ăn. Tư Kỳ chọn mấy chiếc ưa nhìn một chút, còn lại để cả ở nhà cho mẹ. Nắm lấy bàn tay hao gầy của mẹ, sờ từng đường gân xù xì như rễ cây bò trên mặt đất, nàng mới phát hiện mẹ đã già thật rồi. Nhìn mái tóc lưa thưa điểm bạc hai bên mai, cảm giác áy náy, day dứt lại trào dâng trong lòng nàng. “Mẹ!” Tư Kỳ nắm chặt tay mẹ không nỡ rời, nhưng lại buộc phải buông xuống. “Con đi đây. Mẹ phải tự giữ gìn sức khoẻ đấy nhé!”
Dặn dò xong, nàng ra khỏi nhà.
Thời cuộc loạn lạc. Trước đây không lâu, vừa nổi dậy khởi nghĩa nông dân ở Hồ Nam và Giang Tây, quân Quốc Dân Đảng bận rộn trấn áp khắp nơi. Tuy làn sóng đó chưa ập đến Vũ Hán nhưng vì ba bên Nam Kinh, Vũ Hán và Thượng Hải thương nghị hợp nhất cải tổ, đồng thời Quế hệ [1] công khai luận tội Uông Tinh Vệ, nên chắc chắn chính phủ Vũ hán không thể tránh khỏi hoạ binh đao. Họ lập tức ra lệnh cảnh giới nghiêm ngặt, chỗ nào trong thành cũng đặt trạm gác, sau chín giờ tối là không cho phép người dân ra phố. Trong thời gian đó, ba thị trấn lại phục hồi chế độ “Cấm đi đêm” thời cổ đại. Tư Kỳ căn thời gian vừa khít, không sớm cũng không muộn, đúng chín giờ tối, nàng lọt qua trạm gác cuối cùng. Tư Kỳ đi một mạch không nghỉ tới nhà của Tiết Vân Tần. Nhìn từ ngoài vào, căn phòng chìm trong bóng tối, nàng nghi hoặc gõ cửa vài cái nhưng không có ai trả lời. Hắn không có nhà.
[1].Thế lực quân phiệt ở Quảng Tây trong thời Dân Quốc.
Đợi? Hay không đợi? Nàng cúi đầu nhìn hộp bánh Trung Thu mình mang tới với tất cả niềm hân hoan rồi ngồi tựa vào cửa. Đợi vậy, nàng tự nhủ. Không có đồng hồ, nàng chăm chú ngồi đếm tiếng nhịp của kim đồng hồ. Một tiếng, hai tiếng ... nhịp điệu thời gian càng lúc càng nhanh hơn, nàng đếm lỗi nhịp càng lúc càng nhiều. Không biết kim đồng hồ đã chạy bao nhiêu vòng, sai mất bao nhiêu giây, nàng không thể đếm nổi nữa. Điều duy nhất nàng biết là phải đợi, tiếp tục đợi.
Tư Kỳ đưa hai tay ôm chặt hai đầu gối, vùi đầu xuống cho ấm, mãi không ngẩng đầu lên. Trong lúc mơ hồ, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng tới, ngày một gần... Rồi nàng lại loáng thoáng nghe thấy tiếng ai nói trong gió, nghe như tiếng gọi tên mình. “Tư Kỳ... Tư Kỳ...” Đúng là tên nàng rồi! Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú. Tư Kỳ lắc đầu, dụi mắt, tầm nhìn mờ mịt dần sáng tỏ hơn.
“Anh Vân Tần, anh về rồi à?” Nàng vội vã đứng lên chào, nhưng vừa mới đứng dậy, nàng liền thấy chóng mặt, một lúc sau, hai chân vẫn tê dại, không thể nhúc nhích. Vỗ vào chân mấy cái, nàng tự giễu mình: “Chà, chân tê hết rồi, chắc nó muốn nổi dậy chống lại tôi đây mà.”
Tiết Vân Tần ngạc nhiên, không hiểu sao nửa đêm canh ba nàng lại có mặt trước nhà mình, liền hỏi: “Cô đợi ở đây suốt à?” Chẳng có lý do gì khiến nàng phải ngồi đợi hắn cả, nên hắn vô cùng tò mò. Nhưng hắn chỉ thấy nàng ngẩng mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra rồi dúi hộp bánh vào tận tay hắn. “Tôi mang ít bánh Trung Thu cho anh, sợ anh một mình đón Trung Thu lại qua loa quýt luýt, chẳng buồn mua bánh ăn. Trong hộp có hai vị, vị đậu xanh và vị các loại hạt, đáng để anh nếm thử lắm đấy.”
Tiết Vân Tần im lặng nhìn theo cánh tay nàng, thấy một túi vải bố to đựng hộp bánh Trung Thu. Hắn chợt hiểu ra tất cả. “Cô từ nhà đến đây sao? Chỉ vì tặng mấy cái bánh Trung Thu mà đợi tới tận bây giờ?”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, vì Trung Thu mà chẳng có quà gì tặng anh cả. Tôi vốn định tặng anh từ trước nhưng cứ lần nữa mãi đến tận giờ, chắc tại tôi không biết cách đối nhân xử thế.” Tư Kỳ tìm đại một lý do để che đậy tâm tư. Thấy hắn đã nhận quà rồi, nàng liền cáo từ: “Anh đã về rồi thì tôi không tiện làm phiền nữa.”
Vò võ đợi suốt mấy canh giờ mà chỉ nói được bấy nhiêu câu lại phải chia tay. Vậy mà ngay một câu thôi hắn cũng không muốn dành cho nàng, chỉ lặng lặng nhường đường để nàng đi. Trong khoảnh khắc quay lưng bước đi, nàng chợt cảm thấy không muốn xa hắn. Một cảm giác yếu đuối đến hèn kém trỗi dậy trong lòng. Có lẽ phút giây trầm lặng của hắn khiến nàng sợ hãi, nhất là thái độ như chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời ấy Sự lạnh nhạt vượt qua mọi nỗi ưu phiền mà nàng từng trải qua, thậm chí nó còn khiến nàng cảm thấy bi ai và thê lương. Thứ gì đã thay đổi vậy? Trái tim của nàng ư? Chợt một vòng tay ập đến ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Hai cánh tay rắn chắc đã chặn đứng bước chân của nàng, rồi nhốt cả trái tim nàng...
Thứ gì đã thay đổi? Là trái tim.
Muốn biết một người đàn bà có thích mình hay không, đàn ông không cần phải hỏi. Họ quen lấy vòng ôm và nụ hôn để thăm dò. Nếu phía phụ nữ không phản kháng hoặc phản kháng không dữ dội thì họ đều mặc nhận rằng cô ấy đã ngầm đồng ý. Bởi đàn bà lúc nào cũng thích dối lòng nên đàn ông phải ngang ngược cưỡng ép mới hoá giải được. Khi Tiết Vân Tần tự ý hôn Tư Kỳ, hắn ngỡ mình đã biết được đáp án từ việc không kháng cự của đối phương. Nhưng thực ra Tư Kỳ không hề đắm đuối trong sự mạo phạm đầy mê hoặc của một người đàn ông đối với một thiếu nữ, tất nhiên nàng cũng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng không nỡ vì đối phương là Tiết Vân Tần. Sự thoả hiệp vô thức của nàng giống như linh hồn tháo chạy ra khỏi thể xác, tựa hồ đây không phải thân thể của nàng vậy. Cô gái đang được hắn ôm hôn cuồng nhiệt không phải nàng mà là một ai khác.
Điều thu hút sự chú ý của nàng nhất không phải nụ hôn đầu ngọt như mật mà là bàn tay đang không ngừng phiêu du trên cơ thể nàng. Tim nàng đập loạn xạ, lo lắng, căng thẳng, toàn bộ sự chú ý của Tư Kỳ đều tập trung vào bàn tay đó. Một nỗi sợ chưa từng có khiến nàng cứng đờ và bất an. Đột nhiên, bàn tay ấy dần dần dịch về phía ngực nàng. Như có một tia sét sượt qua đầu, Tư Kỳ bật tránh khỏi vòng tay ấy, lùi về sau mấy bước. Đến tận hôm đó, Tiết Vân Tần mới lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị chối từ.
“Em ghét anh à?” Không giận dỗi nhưng hắn hơi bất ngờ.
Tư Kỳ lùi thêm vài bước, lắp bắp giải thích: “Không phải, không phải thế! Chỉ có điều...” Chỉ có điều người nghèo cũng phải có khí tiết của người nghèo, phải biết thế nào là liêm sỉ, nàng nghĩ bụng.
Nàng ngượng ngùng lảng tránh hắn trong hơi thở dồn dập. Đột nhiên, một tràng cười lớn vang lên giữa đêm tối, phá vỡ không gian yên lặng. Tiết Vân Tần nheo nheo mặt trong đôi đồng tử đen như trời đêm ánh lên những tia lấp lánh. “Tại anh đường đột quá”, hắn nói. Hắn có thể thừa nhận sự mạo phạm của mình nhưng không bao giờ xin lỗi. Tư Kỳ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Có lẽ lời nói và thái độ của hắn khiến chút dũng khí của nàng tan biến hết.
Đúng lúc đó, hai người ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc từ phía cửa sổ đưa vào. Đâu đó phía hành lang vang lên tiếng chân chạy rầm rập, trong tích tắc, mọi thứ đều trở lên vô cùng hỗn loạn và ầm ĩ. Sự cố khác thường này đã quét sạch cảm giác gượng gạo giữa hai người.
“Anh ra ngoài kia xem thế nào, em đợi ở đấy nhé!” Sắc mặt Tiết Vân Tần đanh lại, hắn vội vàng lao ra cửa. Tư Kỳ nhìn theo bóng hắn đi xa dần, lúc ấy, dây thần kinh đang căng như dây đàn của nàng mới tạm chùng xuống. Đưa tay áp lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn xạ, nàng không hiểu sao cảm giác rung động đến mê hoặc này lại đến muộn vậy? Khi nàng ý thức được thì hắn đã không còn ở đó.
Tiết Vân Tần thấy nhà hàng xóm bên trái chạy rầm rập ra khỏi phòng, vài người khoác áo, mắt lờ đờ ngái ngủ hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó, những người sống ở tầng một lại hoảng hốt chạy lên tầng trên, vừa chạy vừa hô hoán mọi người thoát thân. Thì ra là trẻ con nhà nào đó nghịch ngợm, nửa đêm tìm thấy thuốc nổ dùng để nhồi pháo dưới gầm giường, liền rắc đầy ra sảnh, không hiểu bất cẩn thế nào lại rắc luôn cả vào lò than trong nhà bếp. Thấy lửa cháy, đứa bé hốt hoảng thét gọi bố mẹ, kết quả khi người lớn kinh hoàng tỉnh dậy thì ngọn lửa trong nhà bếp đã lan ra sảnh với khí thế không gì cản nổi, ngay cả hai hộ bên cạnh cũng bén lửa.
Các nhà sống ở tầng hai nghe tiếng la hét, sợ hãi quay lại nhìn xem trong nhà mình có đồ đạc gì quý giá thì vội vàng vơ lấy rồi chạy thục mạng lên tầng trên. Không biết quần áo của ai rơi trên mặt đất, chẳng người nào nhận, bị giẫm nát thành đống giẻ rách. Chủ nhà nghe tin, hoảng đến mức trán ướt mồ hôi lạnh, ông ta mặc độc chiếc áo ngủ chạy từ tầng ba xuống, nhìn thấy tầng dưới ngập trong biển lửa, chân tay luống cuống chẳng biết phải làm gì, suýt nữa thì bị những người dân đang điên cuồng chạy tháo mạng xô ngã. Tiết Vân Tần kéo tay ông ta lại nói: “Bác phải bình tĩnh! Nếu mọi người cứ loạn lên thế này thì chẳng mấy chốc sẽ bị lửa thiêu chết cả đám!” Nghe đến chữ “chết”, hai chân ông chủ nhà đột nhiên mềm nhũn, ông ta ngã phịch xuống đất, lắp ba lắp bắp: “Chết... chết...”
“Nếu không tự cứu lấy mình thì chết ở đây thật đó.” Tiết Vân Tần đỡ ông ta dậy, lớn tiếng trấn an. Ngặt nỗi, giữa tiếng hò hét náo loạn lúc tháo chạy của mọi người thì giọng nói của hắn thật yếu ớt.
Chủ nhà nghe thấy hai chữ “tự cứu” thì như thế nhìn thấy tia hi vọng, ông ta siết chặt lấy cánh tay Tiết Vân Tần, mạnh đến nỗi hằn cả hàng móng tay trên tay hắn. “Cậu có cách phải không? Tự cứu à? Tự cứu? Tự cứu thế nào hả? Phía dưới cháy phừng phừng như thế, chạy thoát làm sao được?”
“Toà nhà này là của bác. Bác phải lấy lại tinh thần để trấn an những người sống ở đây. Nếu không, dù cháu có cách cũng vô dụng. Nhân lúc lửa còn chưa cháy lan tới đây, bác mau đi tập trung mọi người lại, còn việc dùng cách gì để thoát khỏi đây thì cháu sẽ nói thay bác.”
“Có ... có cách thật chứ?”
“Nếu còn chần chừ nữa là hết cách đó!” Tiết Vân Tần đưa ra tối hậu thư, chủ nhà mặc kệ cách của hắn có công hiệu hay không, chẳng kịp nghĩ ngợi, ông ta lập tức nghe theo. Người dân trong toà nhà nghe chủ nhà nói có cách chữa cháy thì kéo nhau tới vây quanh chủ nhà, im lặng lắng nghe. Chủ nhà ra hiệu, Tiết Vân Tần liền đứng ra nói biện pháp của mình: “Tôi không nói nhiều nữa. Bây giờ, phụ nữ, người già, trẻ em rút hết lên gác thượng, công việc này do các cô gái đảm nhiệm sắp xếp. Còn đàn ông thì chia nhau thành ba nhóm. Một nhóm có sức khỏe thì về nhà mình xem có chày, búa gì không, mang lên phía bên phải, đập thủng tường ở hành lang. Ở tầng dưới, tạm thời lửa vẫn chưa lan tới hướng đó, bởi vậy các anh cần tranh thủ thời gian. Nhóm thứ hai phụ trách lấy nước từ các hộ ở tầng hai xuống dưới, nhóm còn lại có trách nhiệm dập lửa, chúng ta nhất định phải đập thủng tường trước khi lửa kịp cháy lan lên tầng hai. Sức khoẻ của chủ nhà không tốt nên để ông ta ở lại tầng ba quản lý những người già. Bây giờ mới qua nửa đêm nên mọi người đang ngủ say, phải làm gì đó để mọi người nghe thấy và biết chúng ta đang gặp nạn. Mọi người đều biết đây là toà nhà kiểu cũ, gỗ vừa chắc vừa nhiều nên chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, phân công xong nhiệm vụ phải lập tức hành động ngay, tuyệt đối không được hoảng loạn! Nếu hoảng loạn thì cách gì cũng vô hiệu!”
Trong lúc đứng giữa ranh giới sống chết, ai dám khinh suất. Mọi người lập tức nghe theo ý của Tiết Vân Tần, phân công hợp tác dập lửa. Lúc này, Tư Kỳ định chạy đến tham gia vào đội đi lấy nước nhưng Tiết Vân Tần không đồng ý. Hắn nghiêm khắc yêu cầu nàng lên tầng chăm sóc người già và trẻ em. Nàng vừa đi khỏi, hắn đã trở lại hành lang, cùng mọi người ra sức đập tường. May mà toà nhà này khá cũ nên vách tường không chắc chắn như những toà nhà mới dựng, chỉ cần mấy nhát đập, vách tường đã lộ ra một đường nứt.
Nhìn thấy tia hi vọng, mọi người càng gắng sức hơn, chẳng bao lâu sau, đã đập được một lỗ to bằng nắm tay. Tư Kỳ không đợi được, liền lén chạy xuống xem. Nàng giúp thu khăn mặt nhúng vào nước rồi đưa cho những người đàn ông có trách nhiệm dập lửa ở tầng dưới. Bản thân nàng cũng không chịu nổi khói nên cũng lấy khăn ướt tự bịt mũi. Nàng quay người, lén nhìn Tiết Vân Tần đang bận rộn đến mồ hôi đầm đìa lưng áo, cảm giác khâm phục bất giác dâng trào. Quen biết hắn lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện một con người khác ẩn chứa trong hắn. Có lẽ đúng là nàng hiểu về hắn quá ít rồi.
Chẳng bao lâu sau, những người đàn ông đã đập được một lỗ thủng đủ cho một người chui qua. Có người đang chuẩn bị đi lấy thang gỗ thì phát hiện dân cư quanh đó đã vây kín toà nhà, ngay cả Sở Cảnh sát cũng cử người đến phun nước dập lửa, không cho lửa cháy đến cầu thang. Người dân trên sân thượng lũ lượt kéo nhau chui qua lỗ thủng, Tiết Vân Tần và một vài người khác sắp xếp cho người già và trẻ em chạy trước, những người phía sau chịu trách nhiệm tiếp ứng, đợi người già và trẻ em thoát ra ngoài bình an, hắn lại vội vã hô hào các chị em mau chóng xuống tầng, còn mình thì trở về phòng, thu nhặt vài thứ. Tư Kỳ vốn định xuống cùng hắn nhưng hắn đã ép nàng phải đi trước.
Trong khi tất cả người dân trong toà nhà đều hoan hỉ ôm lấy người thân sau khi chẳng dễ dàng gì thoát khỏi cửa tử thì Tư Kỳ lặng lẽ đợi dưới nhà, vừa bồn chồn vừa căng chẳng, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Tiết Vân Tần đâu. Đợi đến lúc mọi người định thần lại, mới phát hiện vẫn còn một người chưa thoát ra được, họ cũng lo lắng ngửa cổ lên nhìn, những mong người đó bình an vô sự. “Ra rồi... ra rồi kìa...” Chủ nhà đột nhiên lớn tiếng kêu lên và vỗ tay rất mạnh khiến Tư Kỳ đang trong tình trạng gần như đờ đẫn choàng tỉnh. Nàng ngẩng mặt lên, lo lắng nhìn về phía lỗ thủng của bức tường. Hắn đã thoát được thật rồi.
“Tối quá! Mọi người đều bình an... bình an cả rồi.” Người dân vỗ tay như sấm dậy. Tất cả lao về phía trước như ong vỡ tổ, vây lấy người anh hùng đến muộn. Tiết Vân Tần đi vòng qua đám đông, mỉm cười bước đến trước mặt Tư Kỳ. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh ổn rồi mà.”
Tư Kỳ nhìn hắn chằm chằm, nghẹn ngào không thốt nên lời. Lúc trước, nàng còn cố kìm nén nước mắt, bây giờ thì chúng thi nhau trào ra. “Anh trở về rồi...” Khó khăn lắm nàng mới thốt ra được câu ấy, nhưng nghe thật cứng nhắc.
Tiết Vân Tần cười, trưng ra vẻ tự tin vô bờ bến, nói: “Em phải nói: “Anh hùng của em đã trở về rồi” chứ. Chỉ của mình em thôi.” Dứt lời, hắn đột nhiên cúi xuống, ngậm lấy cánh môi hồng lem đầy nước mắt của nàng.
Giữa khói lửa, tình cảm dịu ngọt, bịn rịn giữa hai người cháy mãi không tàn.
Không còn cách nào khác, Tư Kỳ lại đưa một chiếc bánh nhưng mẹ nàng không cầm, thoái thác rằng không thấy ngon miệng. Hai mẹ con câu được câu chăng, hỏi han tình hình thường ngày, mãi sau, Tư Kỳ phải nói về những chuyện vui khi làm ở tiệm may thì nét mặt mẹ nàng mới thoáng hiện nét vui vẻ. Nhưng nhắc những chuyện ấy, nàng lại chợt nghĩ tết Tiết Vân Tần, không biết hắn đón Trung Thu như thế nào. Phủ họ Đỗ có mời hắn đến uống rượu, thưởng trăng không? Bây giờ có đang ăn bánh Trung Thu không? Hay đang cùng bạn bè thưởng ngoạn? Không hiểu sao nàng rất muốn biết những điều đó, có lẽ vì thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của hắn nên nàng cũng nghĩ mình phải báo đáp lại chút gì đó. Hàng xóm láng giềng bình thường, lễ tết còn biếu quà cho nhau nữa là. Đêm nay là Trung Thu, kiểu gì nàng cũng phải biếu hắn mấy chiếc bánh mới được.
Nói dối mẹ là ông chủ có việc gấp cần nàng về tiệm sớm, cũng không đợi mẹ ngăn cản, Tư Kỳ cầm mấy bộ quần áo mùa đông, đi ra cửa. Mẹ nàng đưa một hộp bánh cho nàng, bảo mang đến tiệm mà ăn. Tư Kỳ chọn mấy chiếc ưa nhìn một chút, còn lại để cả ở nhà cho mẹ. Nắm lấy bàn tay hao gầy của mẹ, sờ từng đường gân xù xì như rễ cây bò trên mặt đất, nàng mới phát hiện mẹ đã già thật rồi. Nhìn mái tóc lưa thưa điểm bạc hai bên mai, cảm giác áy náy, day dứt lại trào dâng trong lòng nàng. “Mẹ!” Tư Kỳ nắm chặt tay mẹ không nỡ rời, nhưng lại buộc phải buông xuống. “Con đi đây. Mẹ phải tự giữ gìn sức khoẻ đấy nhé!”
Dặn dò xong, nàng ra khỏi nhà.
Thời cuộc loạn lạc. Trước đây không lâu, vừa nổi dậy khởi nghĩa nông dân ở Hồ Nam và Giang Tây, quân Quốc Dân Đảng bận rộn trấn áp khắp nơi. Tuy làn sóng đó chưa ập đến Vũ Hán nhưng vì ba bên Nam Kinh, Vũ Hán và Thượng Hải thương nghị hợp nhất cải tổ, đồng thời Quế hệ [1] công khai luận tội Uông Tinh Vệ, nên chắc chắn chính phủ Vũ hán không thể tránh khỏi hoạ binh đao. Họ lập tức ra lệnh cảnh giới nghiêm ngặt, chỗ nào trong thành cũng đặt trạm gác, sau chín giờ tối là không cho phép người dân ra phố. Trong thời gian đó, ba thị trấn lại phục hồi chế độ “Cấm đi đêm” thời cổ đại. Tư Kỳ căn thời gian vừa khít, không sớm cũng không muộn, đúng chín giờ tối, nàng lọt qua trạm gác cuối cùng. Tư Kỳ đi một mạch không nghỉ tới nhà của Tiết Vân Tần. Nhìn từ ngoài vào, căn phòng chìm trong bóng tối, nàng nghi hoặc gõ cửa vài cái nhưng không có ai trả lời. Hắn không có nhà.
[1].Thế lực quân phiệt ở Quảng Tây trong thời Dân Quốc.
Đợi? Hay không đợi? Nàng cúi đầu nhìn hộp bánh Trung Thu mình mang tới với tất cả niềm hân hoan rồi ngồi tựa vào cửa. Đợi vậy, nàng tự nhủ. Không có đồng hồ, nàng chăm chú ngồi đếm tiếng nhịp của kim đồng hồ. Một tiếng, hai tiếng ... nhịp điệu thời gian càng lúc càng nhanh hơn, nàng đếm lỗi nhịp càng lúc càng nhiều. Không biết kim đồng hồ đã chạy bao nhiêu vòng, sai mất bao nhiêu giây, nàng không thể đếm nổi nữa. Điều duy nhất nàng biết là phải đợi, tiếp tục đợi.
Tư Kỳ đưa hai tay ôm chặt hai đầu gối, vùi đầu xuống cho ấm, mãi không ngẩng đầu lên. Trong lúc mơ hồ, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng tới, ngày một gần... Rồi nàng lại loáng thoáng nghe thấy tiếng ai nói trong gió, nghe như tiếng gọi tên mình. “Tư Kỳ... Tư Kỳ...” Đúng là tên nàng rồi! Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú. Tư Kỳ lắc đầu, dụi mắt, tầm nhìn mờ mịt dần sáng tỏ hơn.
“Anh Vân Tần, anh về rồi à?” Nàng vội vã đứng lên chào, nhưng vừa mới đứng dậy, nàng liền thấy chóng mặt, một lúc sau, hai chân vẫn tê dại, không thể nhúc nhích. Vỗ vào chân mấy cái, nàng tự giễu mình: “Chà, chân tê hết rồi, chắc nó muốn nổi dậy chống lại tôi đây mà.”
Tiết Vân Tần ngạc nhiên, không hiểu sao nửa đêm canh ba nàng lại có mặt trước nhà mình, liền hỏi: “Cô đợi ở đây suốt à?” Chẳng có lý do gì khiến nàng phải ngồi đợi hắn cả, nên hắn vô cùng tò mò. Nhưng hắn chỉ thấy nàng ngẩng mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra rồi dúi hộp bánh vào tận tay hắn. “Tôi mang ít bánh Trung Thu cho anh, sợ anh một mình đón Trung Thu lại qua loa quýt luýt, chẳng buồn mua bánh ăn. Trong hộp có hai vị, vị đậu xanh và vị các loại hạt, đáng để anh nếm thử lắm đấy.”
Tiết Vân Tần im lặng nhìn theo cánh tay nàng, thấy một túi vải bố to đựng hộp bánh Trung Thu. Hắn chợt hiểu ra tất cả. “Cô từ nhà đến đây sao? Chỉ vì tặng mấy cái bánh Trung Thu mà đợi tới tận bây giờ?”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, vì Trung Thu mà chẳng có quà gì tặng anh cả. Tôi vốn định tặng anh từ trước nhưng cứ lần nữa mãi đến tận giờ, chắc tại tôi không biết cách đối nhân xử thế.” Tư Kỳ tìm đại một lý do để che đậy tâm tư. Thấy hắn đã nhận quà rồi, nàng liền cáo từ: “Anh đã về rồi thì tôi không tiện làm phiền nữa.”
Vò võ đợi suốt mấy canh giờ mà chỉ nói được bấy nhiêu câu lại phải chia tay. Vậy mà ngay một câu thôi hắn cũng không muốn dành cho nàng, chỉ lặng lặng nhường đường để nàng đi. Trong khoảnh khắc quay lưng bước đi, nàng chợt cảm thấy không muốn xa hắn. Một cảm giác yếu đuối đến hèn kém trỗi dậy trong lòng. Có lẽ phút giây trầm lặng của hắn khiến nàng sợ hãi, nhất là thái độ như chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời ấy Sự lạnh nhạt vượt qua mọi nỗi ưu phiền mà nàng từng trải qua, thậm chí nó còn khiến nàng cảm thấy bi ai và thê lương. Thứ gì đã thay đổi vậy? Trái tim của nàng ư? Chợt một vòng tay ập đến ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Hai cánh tay rắn chắc đã chặn đứng bước chân của nàng, rồi nhốt cả trái tim nàng...
Thứ gì đã thay đổi? Là trái tim.
Muốn biết một người đàn bà có thích mình hay không, đàn ông không cần phải hỏi. Họ quen lấy vòng ôm và nụ hôn để thăm dò. Nếu phía phụ nữ không phản kháng hoặc phản kháng không dữ dội thì họ đều mặc nhận rằng cô ấy đã ngầm đồng ý. Bởi đàn bà lúc nào cũng thích dối lòng nên đàn ông phải ngang ngược cưỡng ép mới hoá giải được. Khi Tiết Vân Tần tự ý hôn Tư Kỳ, hắn ngỡ mình đã biết được đáp án từ việc không kháng cự của đối phương. Nhưng thực ra Tư Kỳ không hề đắm đuối trong sự mạo phạm đầy mê hoặc của một người đàn ông đối với một thiếu nữ, tất nhiên nàng cũng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng không nỡ vì đối phương là Tiết Vân Tần. Sự thoả hiệp vô thức của nàng giống như linh hồn tháo chạy ra khỏi thể xác, tựa hồ đây không phải thân thể của nàng vậy. Cô gái đang được hắn ôm hôn cuồng nhiệt không phải nàng mà là một ai khác.
Điều thu hút sự chú ý của nàng nhất không phải nụ hôn đầu ngọt như mật mà là bàn tay đang không ngừng phiêu du trên cơ thể nàng. Tim nàng đập loạn xạ, lo lắng, căng thẳng, toàn bộ sự chú ý của Tư Kỳ đều tập trung vào bàn tay đó. Một nỗi sợ chưa từng có khiến nàng cứng đờ và bất an. Đột nhiên, bàn tay ấy dần dần dịch về phía ngực nàng. Như có một tia sét sượt qua đầu, Tư Kỳ bật tránh khỏi vòng tay ấy, lùi về sau mấy bước. Đến tận hôm đó, Tiết Vân Tần mới lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị chối từ.
“Em ghét anh à?” Không giận dỗi nhưng hắn hơi bất ngờ.
Tư Kỳ lùi thêm vài bước, lắp bắp giải thích: “Không phải, không phải thế! Chỉ có điều...” Chỉ có điều người nghèo cũng phải có khí tiết của người nghèo, phải biết thế nào là liêm sỉ, nàng nghĩ bụng.
Nàng ngượng ngùng lảng tránh hắn trong hơi thở dồn dập. Đột nhiên, một tràng cười lớn vang lên giữa đêm tối, phá vỡ không gian yên lặng. Tiết Vân Tần nheo nheo mặt trong đôi đồng tử đen như trời đêm ánh lên những tia lấp lánh. “Tại anh đường đột quá”, hắn nói. Hắn có thể thừa nhận sự mạo phạm của mình nhưng không bao giờ xin lỗi. Tư Kỳ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Có lẽ lời nói và thái độ của hắn khiến chút dũng khí của nàng tan biến hết.
Đúng lúc đó, hai người ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc từ phía cửa sổ đưa vào. Đâu đó phía hành lang vang lên tiếng chân chạy rầm rập, trong tích tắc, mọi thứ đều trở lên vô cùng hỗn loạn và ầm ĩ. Sự cố khác thường này đã quét sạch cảm giác gượng gạo giữa hai người.
“Anh ra ngoài kia xem thế nào, em đợi ở đấy nhé!” Sắc mặt Tiết Vân Tần đanh lại, hắn vội vàng lao ra cửa. Tư Kỳ nhìn theo bóng hắn đi xa dần, lúc ấy, dây thần kinh đang căng như dây đàn của nàng mới tạm chùng xuống. Đưa tay áp lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn xạ, nàng không hiểu sao cảm giác rung động đến mê hoặc này lại đến muộn vậy? Khi nàng ý thức được thì hắn đã không còn ở đó.
Tiết Vân Tần thấy nhà hàng xóm bên trái chạy rầm rập ra khỏi phòng, vài người khoác áo, mắt lờ đờ ngái ngủ hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó, những người sống ở tầng một lại hoảng hốt chạy lên tầng trên, vừa chạy vừa hô hoán mọi người thoát thân. Thì ra là trẻ con nhà nào đó nghịch ngợm, nửa đêm tìm thấy thuốc nổ dùng để nhồi pháo dưới gầm giường, liền rắc đầy ra sảnh, không hiểu bất cẩn thế nào lại rắc luôn cả vào lò than trong nhà bếp. Thấy lửa cháy, đứa bé hốt hoảng thét gọi bố mẹ, kết quả khi người lớn kinh hoàng tỉnh dậy thì ngọn lửa trong nhà bếp đã lan ra sảnh với khí thế không gì cản nổi, ngay cả hai hộ bên cạnh cũng bén lửa.
Các nhà sống ở tầng hai nghe tiếng la hét, sợ hãi quay lại nhìn xem trong nhà mình có đồ đạc gì quý giá thì vội vàng vơ lấy rồi chạy thục mạng lên tầng trên. Không biết quần áo của ai rơi trên mặt đất, chẳng người nào nhận, bị giẫm nát thành đống giẻ rách. Chủ nhà nghe tin, hoảng đến mức trán ướt mồ hôi lạnh, ông ta mặc độc chiếc áo ngủ chạy từ tầng ba xuống, nhìn thấy tầng dưới ngập trong biển lửa, chân tay luống cuống chẳng biết phải làm gì, suýt nữa thì bị những người dân đang điên cuồng chạy tháo mạng xô ngã. Tiết Vân Tần kéo tay ông ta lại nói: “Bác phải bình tĩnh! Nếu mọi người cứ loạn lên thế này thì chẳng mấy chốc sẽ bị lửa thiêu chết cả đám!” Nghe đến chữ “chết”, hai chân ông chủ nhà đột nhiên mềm nhũn, ông ta ngã phịch xuống đất, lắp ba lắp bắp: “Chết... chết...”
“Nếu không tự cứu lấy mình thì chết ở đây thật đó.” Tiết Vân Tần đỡ ông ta dậy, lớn tiếng trấn an. Ngặt nỗi, giữa tiếng hò hét náo loạn lúc tháo chạy của mọi người thì giọng nói của hắn thật yếu ớt.
Chủ nhà nghe thấy hai chữ “tự cứu” thì như thế nhìn thấy tia hi vọng, ông ta siết chặt lấy cánh tay Tiết Vân Tần, mạnh đến nỗi hằn cả hàng móng tay trên tay hắn. “Cậu có cách phải không? Tự cứu à? Tự cứu? Tự cứu thế nào hả? Phía dưới cháy phừng phừng như thế, chạy thoát làm sao được?”
“Toà nhà này là của bác. Bác phải lấy lại tinh thần để trấn an những người sống ở đây. Nếu không, dù cháu có cách cũng vô dụng. Nhân lúc lửa còn chưa cháy lan tới đây, bác mau đi tập trung mọi người lại, còn việc dùng cách gì để thoát khỏi đây thì cháu sẽ nói thay bác.”
“Có ... có cách thật chứ?”
“Nếu còn chần chừ nữa là hết cách đó!” Tiết Vân Tần đưa ra tối hậu thư, chủ nhà mặc kệ cách của hắn có công hiệu hay không, chẳng kịp nghĩ ngợi, ông ta lập tức nghe theo. Người dân trong toà nhà nghe chủ nhà nói có cách chữa cháy thì kéo nhau tới vây quanh chủ nhà, im lặng lắng nghe. Chủ nhà ra hiệu, Tiết Vân Tần liền đứng ra nói biện pháp của mình: “Tôi không nói nhiều nữa. Bây giờ, phụ nữ, người già, trẻ em rút hết lên gác thượng, công việc này do các cô gái đảm nhiệm sắp xếp. Còn đàn ông thì chia nhau thành ba nhóm. Một nhóm có sức khỏe thì về nhà mình xem có chày, búa gì không, mang lên phía bên phải, đập thủng tường ở hành lang. Ở tầng dưới, tạm thời lửa vẫn chưa lan tới hướng đó, bởi vậy các anh cần tranh thủ thời gian. Nhóm thứ hai phụ trách lấy nước từ các hộ ở tầng hai xuống dưới, nhóm còn lại có trách nhiệm dập lửa, chúng ta nhất định phải đập thủng tường trước khi lửa kịp cháy lan lên tầng hai. Sức khoẻ của chủ nhà không tốt nên để ông ta ở lại tầng ba quản lý những người già. Bây giờ mới qua nửa đêm nên mọi người đang ngủ say, phải làm gì đó để mọi người nghe thấy và biết chúng ta đang gặp nạn. Mọi người đều biết đây là toà nhà kiểu cũ, gỗ vừa chắc vừa nhiều nên chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, phân công xong nhiệm vụ phải lập tức hành động ngay, tuyệt đối không được hoảng loạn! Nếu hoảng loạn thì cách gì cũng vô hiệu!”
Trong lúc đứng giữa ranh giới sống chết, ai dám khinh suất. Mọi người lập tức nghe theo ý của Tiết Vân Tần, phân công hợp tác dập lửa. Lúc này, Tư Kỳ định chạy đến tham gia vào đội đi lấy nước nhưng Tiết Vân Tần không đồng ý. Hắn nghiêm khắc yêu cầu nàng lên tầng chăm sóc người già và trẻ em. Nàng vừa đi khỏi, hắn đã trở lại hành lang, cùng mọi người ra sức đập tường. May mà toà nhà này khá cũ nên vách tường không chắc chắn như những toà nhà mới dựng, chỉ cần mấy nhát đập, vách tường đã lộ ra một đường nứt.
Nhìn thấy tia hi vọng, mọi người càng gắng sức hơn, chẳng bao lâu sau, đã đập được một lỗ to bằng nắm tay. Tư Kỳ không đợi được, liền lén chạy xuống xem. Nàng giúp thu khăn mặt nhúng vào nước rồi đưa cho những người đàn ông có trách nhiệm dập lửa ở tầng dưới. Bản thân nàng cũng không chịu nổi khói nên cũng lấy khăn ướt tự bịt mũi. Nàng quay người, lén nhìn Tiết Vân Tần đang bận rộn đến mồ hôi đầm đìa lưng áo, cảm giác khâm phục bất giác dâng trào. Quen biết hắn lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện một con người khác ẩn chứa trong hắn. Có lẽ đúng là nàng hiểu về hắn quá ít rồi.
Chẳng bao lâu sau, những người đàn ông đã đập được một lỗ thủng đủ cho một người chui qua. Có người đang chuẩn bị đi lấy thang gỗ thì phát hiện dân cư quanh đó đã vây kín toà nhà, ngay cả Sở Cảnh sát cũng cử người đến phun nước dập lửa, không cho lửa cháy đến cầu thang. Người dân trên sân thượng lũ lượt kéo nhau chui qua lỗ thủng, Tiết Vân Tần và một vài người khác sắp xếp cho người già và trẻ em chạy trước, những người phía sau chịu trách nhiệm tiếp ứng, đợi người già và trẻ em thoát ra ngoài bình an, hắn lại vội vã hô hào các chị em mau chóng xuống tầng, còn mình thì trở về phòng, thu nhặt vài thứ. Tư Kỳ vốn định xuống cùng hắn nhưng hắn đã ép nàng phải đi trước.
Trong khi tất cả người dân trong toà nhà đều hoan hỉ ôm lấy người thân sau khi chẳng dễ dàng gì thoát khỏi cửa tử thì Tư Kỳ lặng lẽ đợi dưới nhà, vừa bồn chồn vừa căng chẳng, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Tiết Vân Tần đâu. Đợi đến lúc mọi người định thần lại, mới phát hiện vẫn còn một người chưa thoát ra được, họ cũng lo lắng ngửa cổ lên nhìn, những mong người đó bình an vô sự. “Ra rồi... ra rồi kìa...” Chủ nhà đột nhiên lớn tiếng kêu lên và vỗ tay rất mạnh khiến Tư Kỳ đang trong tình trạng gần như đờ đẫn choàng tỉnh. Nàng ngẩng mặt lên, lo lắng nhìn về phía lỗ thủng của bức tường. Hắn đã thoát được thật rồi.
“Tối quá! Mọi người đều bình an... bình an cả rồi.” Người dân vỗ tay như sấm dậy. Tất cả lao về phía trước như ong vỡ tổ, vây lấy người anh hùng đến muộn. Tiết Vân Tần đi vòng qua đám đông, mỉm cười bước đến trước mặt Tư Kỳ. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh ổn rồi mà.”
Tư Kỳ nhìn hắn chằm chằm, nghẹn ngào không thốt nên lời. Lúc trước, nàng còn cố kìm nén nước mắt, bây giờ thì chúng thi nhau trào ra. “Anh trở về rồi...” Khó khăn lắm nàng mới thốt ra được câu ấy, nhưng nghe thật cứng nhắc.
Tiết Vân Tần cười, trưng ra vẻ tự tin vô bờ bến, nói: “Em phải nói: “Anh hùng của em đã trở về rồi” chứ. Chỉ của mình em thôi.” Dứt lời, hắn đột nhiên cúi xuống, ngậm lấy cánh môi hồng lem đầy nước mắt của nàng.
Giữa khói lửa, tình cảm dịu ngọt, bịn rịn giữa hai người cháy mãi không tàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook