Phương Hoa hít sâu lấy lại tâm trạng đứng dậy, cô phải thật tươi tắn lại để còn đến qua phòng chị Trịnh, con bé Hiểu Minh đang ở phòng dì xinh đẹp.
Bước qua phòng chị, hai dì cháu họ đang xem album ảnh, nhìn thấy Phương Hoa đi đến chị Trịnh khẽ đóng lại quyển album.

Giống như để tránh Phương Hoa nhìn thấy ảnh bên trong, Phương Hoa nhận ra hành động của chị, chỉ ngồi xuống sofa đối diện "Hai người đang xem ảnh sao?"
"Đúng vậy" Chị Trịnh cười khẽ, bé con ngồi trong lòng chị vui tươi lém lĩnh "Xem ảnh của mọi người đó mẹ."
Mọi người sao? Chắc hẳn ảnh mọi người trong Trịnh gia, Phương Hoa nhẹ cười, bản thân ngồi ở sofa đối diện để không nhìn thấy được những gì từ quyển album, Phương Hoa nói "Hôm trước lúc đi tìm phòng, em có nhìn thấy một bức ảnh gia đình."
"Tuy có hơi lạ nhưng em có cảm giác rất quen thuộc với chị và em gái chị" Phương Hoa nhẹ bảo, cô cũng muốn nói rằng cảm giác quen thuộc đó với Trịnh Thành Dương, nhưng chỉ là không nói ra được, đôi mắt khẽ sụp khiến cho hai hàng mi dài lồng vào nhau "Tiếc là em chẳng thể nhớ nổi."
Trịnh Thành Tâm ngạc nhiên, Phương Hoa cảm nhận được sao, tuy rằng em ấy không thật sự nhớ rõ, nghe thấy Phương Hoa cảm giác được chị và Thành Ý, trong lòng chị khẽ vui lòng "Em thật sự không nhớ gì hết sao?"
"Thật ra em cũng chỉ vừa biết từ mẹ, hồi trước từng bị ngã cho nên đã quên hết mấy chuyện trước đó" Phương Hoa thở dài, ánh mắt nhẹ nhàng hướng đến chị Trịnh ở sofa đối diện "Chị có thể nói cho em biết quan hệ của chúng ta là thế nào không?"
Cô muốn biết, Trịnh Thành Dương đã nhiều lần trách móc cô quên đi bọn họ, hiện nay đã biết Trịnh Thành Tâm, chị ấy biết tất cả mọi thứ.

Chị ấy là người chứng kiến tất cả mọi thứ, cho nên chị Trịnh có thể cho Phương Hoa câu trả lời cho mối quan hệ của bọn họ.
Phương Hoa không phải cố ý quên đi bọn họ, chị Trịnh cảm thấy trong lòng bỗng dưng vui lắm, bởi vì cô em gái này thật sự không hề cố ý quên đi bọn họ, không hề cố ý quên đi họ để lảng tránh.
Chị cũng cảm thấy vui vì Phương Hoa vẫn còn cảm giác nhớ đến em gái của chị, Phương Hoa chưa từng cố gắng quên đi Thành Ý.


Trái tim người chị cảm thấy được một nguồn ấm áp, chị Trịnh ngoắc tay "Qua đây ngồi."
Phương Hoa đứng dậy đi sang phía chị, ngồi xuống bên cạnh chị Trịnh, chị ấy mở ra quyển album ảnh gia đình, giọng nói nhẹ nhàng yêu thương chỉ vào từng bức ảnh.
"Lúc này là khi Thành Dương 10 tuổi, Thành Ý 8 tuổi" Chỉ tay vào một bức ảnh có hai anh em đang tươi cười cùng nhau, gương mặt bọn họ toát ra hạnh phúc, chị Trịnh chỉ tay vào bức ảnh nào chị sẽ nói ra thời gian chụp bức ảnh đó, những người trong ảnh lúc đó bao nhiêu tuổi.
Ngón tay thon dài mềm mại chạm vào bức ảnh của cả gia đình, bọn họ đang mặc trang phục của hanbok hàn quốc để chụp ảnh, gương mặc ai nấy đều tươi tắn, họ đúng là một gia đình ấm cúng.

Nét mặt thời trẻ trung, thời niên thiếu của Trịnh Thành Dương mang cho Phương Hoa cảm giác vô cùng quen thuộc, đặc biệt là nụ cười năm ấy của anh.
Nụ cười thiếu niên hồn nhiên, vô tư, không có bất kì sầu muộn hay lo âu nào ở nụ cười thiếu niên ấy, thật sự nụ cười ấy, ánh mắt ấy rất đỗi quen thuộc.
Thậm chí quen thuộc đến mức, Phương Hoa cho rằng có thể cô đã từng nhìn thấy, anh đã từng dùng nụ cười dịu dàng đó cho cô, đã từng thuộc về cô.

Còn cả cô gái nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu kia, cô ấy chắc hẳn là em gái, là con út Trịnh gia, cô gái này thậm chí còn thu hút Phương Hoa hơn.
Đầu Phương Hoa đau đau, một cơn đau nhẹ giữa thái dương, Phương Hoa lắc vội đầu không để tâm đến cơn đau đầu kỳ lạ.
"Thật sự rất quen thuộc" Cô thốt lên.

cảm thán đăm chiêu vào những tấm ảnh.
Đến mức giống như đã từng, có phải họ đã từng bên cạnh cô không?
Trịnh Thành Tâm có thể trả lời thắc mắc của Phương Hoa "Phương gia và Trịnh gia lúc trước thân thiết lắm, ba em và ba của chị là bằng hữu thân thiết."

Phương Hoa im lặng lắng nghe chị, mặc cho cơn đau đầu nhẹ nhẹ đang dần dần to lớn, chăm chú nhìn vào những bức ảnh trong quyển album trên tay chị.
"Hai trưởng lão quen biết thân thích, lão Phương rất hay dắt gia đình đến Trịnh gia chơi cho nên chị, Thành Dương, Thành Ý mới gặp em."
Thành Ý...!Cái tên này khiến tim cô xao xuyến, tim lệch một nhịp trầm lắng khi nghe đến tên của cô ấy.
Thành Ý, Trịnh Thành Ý.
Chị Trịnh lật đến những trang cuối cùng của quyển album, hình ảnh Phương Hoa khi còn nhỏ xuất hiện, chị đưa cho Phương Hoa quyển album để cô tự mình xem những bức ảnh đó.
Ảnh chụp khi mà cô còn khá nhỏ, giọng nói Trịnh Thành Tâm lưu luyến, giống như đang nhớ về những ngày tháng tươi đệp năm ấy "Em và Thành Ý thân nhau lắm, lúc nào cũng kề cạnh nhau.

Thành Ý có sở thích chụp ảnh, cho nên hay mặc quần áo đẹp cho em rồi dụ dỗ em ngồi chơi cho con bé chụp ảnh."
Phương Hoa tin tưởng chắc chắn lời chị, bởi vì trong album trên tay cô là ảnh cô khi còn bé, mặc một chiếc váy màu hồng ngồi trong một núi búp bê cũng mặc quần áo màu hồng, xung quanh là đồ chơi cho búp bê màu hồng.

Bức ảnh khác thì mặc quần áo giống như một sĩ quan cảnh sát, ngồi nghịch mấy khẩu súng đồ chơi.

Ngón tay Phương Hoa chạm vào gương mặt non nớt của chính mình trong ảnh, cơn đau đầu đang dần dần bành trướng nhưng Phương Hoa chính là không thèm để tâm.

Cơn đau khiến cho mi tâm cô chau lại, Phương Hoa vẫn cứ mãi chăm chú nhìn những bức ảnh, ký ức giống như đang ùa về với cô vậy, cô nghe bên tai có một giọng nói trẻ non ngọt ngào.

"Phương Hoa nhìn bên này."
"Đúng rồi, Phương Hoa của chị ngoan quá."
"Đúng đúng, đội mũ lên nào."
"Bé Hoa của chị, đáng yêu nhất nhà luôn."
Tay lật sang một trang mới, chị Trịnh chỉ tay vào bức ảnh mà chị đang phải đóng giả là một người bị thương với gương mặt nhăn nhăn để Phương Hoa băng bó "Bức này, Thành Ý con bé lôi chị vào làm mẫu ảnh chung với em luôn nè."
Trịnh Thành Tâm vô cùng vui vẻ nhớ về ký ức năm ấy, sau đó là rất nhiều bức ảnh nữa, khiến cho đầu Phương Hoa gần như muốn nổ tung.
Sau đó đến lượt những bức ảnh có sự xuất hiện của Trịnh Thành Dương, trái tim Phương Hoa co thắc dữ dội, căng thẳng đến mức Phương Hoa thở ra một hơi nặng trĩu.
Bức ảnh ngồi trên thảm cỏ, bày trí giống như một cuộc dã ngoại, Trịnh Thành Dương ngồi ngay bên cạnh Phương Hoa, cử chỉ vô cùng thân thiến, hai tay anh giữ lấy hai gò má của Phương Hoa nâng gương mặt cô nhìn thẳng vào ống kính.
"Nhìn lên nào, chị Ý đang chụp hình đấy" Giọng nói thiếu niên năm đó đột nhiên vang lên trong đầu Phương Hoa.
Phương Hoa nâng cổ tay ấn ấn vào một bên thái dương đang vô cùng đau nhức, mắt vẫn cứng đầu chăm chăm nhìn vào quyển album.

Nhìn thấy hành động vỗ đầu tựa trán của Phương Hoa, chị Trịnh quan tâm hỏi "Em không sao chứ?"
Phương Hoa vội vàng đáp nhanh "Không sao."
Mắt đăm đăm nhìn vào bức ảnh Trịnh Thành Dương ngồi phía sau Phương Hoa, cô đang cặm cụi chơi món đồ chơi hàng bếp, Trịnh Thành Dương với ánh mắt của một người anh trai cưng chiều cô em gái.

Càm tựa vào đỉnh đầu của Phương Hoa, ánh mắt dịu dàng nhìn Phương Hoa đang chơi hàng bếp.
"Nặng đầu, anh Dương ơi nặng đầu."
Giọng nói của chính cô vang vang lên, tiềm thức nhức nhói phản ứng dữ dội, Phương Hoa lần nữa dùng cổ tay ấn ấn vào thái dương đau nhức.


Đôi mắt trừng to bị phủ sương hoa, đôi mày cứ chau chặt.
Đầu cô đau quá, đau đến từng sợi tóc cũng phát đau, dây thần kinh giống như đang bị ai đó kéo căng.

Đầu ngón tay run run sờ vào gương mặt thiếu niên trong ảnh, ánh mắt dịu dàng ấy, nó quả thật đã từng giành cho cô.
Một giọt đỏ tươi rơi xuống quyển album, Phương Hoa chau mày không rõ giọt máu đỏ tươi này từ đâu mà rơi xuống.

Ngón tay vừa run vừa lạnh vội vàng chùi đi vết máu trên tấm ảnh, lại thêm một giọt đỏ tươi rơi xuống, phát hiện ra bàn tay nhanh chóng bịt lại mũi, vừa lúc này cửa phòng bị mở ra, chị Trịnh xoay mặt nhìn ra cửa nên chẳng hề hay biết đến việc mũi Phương Hoa đang chảy máu.
"À Thành Dương" Trịnh Thành Tâm ngạc nhiên "Mới về sao?"
Anh trở về nhà sau buổi sáng ở Trịnh thị, không nhìn thấy hai mẹ con ở phòng kia nên ghé sang phòng chị.

Trịnh Thành Dương bước đến ôm lấy bé nhỏ đang ngồi trong lòng Trịnh Thành Tâm, mắt chú ý đến cô gái đang cúi đầu, vốn chỉ là một cái nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Thế nhưng anh nhìn thấy điểm lạ lùng, mắt đen nhanh chóng hướng về Phương Hoa cùng quyển album có vết máu đỏ, chợt hỏi "Phương Hoa, làm sao vậy?"
Trịnh Thành Tâm nhúng vai, thản nhiên trả lời "Chị cho em ấy xem lại ảnh cũ."
"Không phải, ý em là..." Trịnh Thành Dương vừa vặn mở miệng, ý anh muốn nói Phương Hoa đang bị làm sao, lời còn chưa kịp nói dứt.
Phương Hoa đã ngục đầu dựa vào bã vai chị Trịnh, bàn tay chặn chiếc mũi buông lỏng, một bàn tay với vết máu đỏ hoen ố, quyển album không có điểm tựa từ trên đùi Phương Hoa rơi xuống đất phát ra một tiếng bộp.
Trịnh Thành Tâm giật mình tay nhanh chóng đỡ lấy lưng Phương Hoa, tay nâng lên gương mặt Phương Hoa đang tựa lên vai mình, mới nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt khép chặt, vết máu hoen đỏ trên cánh mũi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương