Trịnh Thành Dương bước vào trong, nhìn thấy Phương Hoa vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường dùng ánh mắt đề phòng anh.

Trịnh Thành Dương bước nhanh đến bên cạnh giường, nắm lấy tay Phương Hoa kéo xuống giường, kéo cô đi ra khỏi căn phòng đó.
Nhanh chóng kéo lên phòng của Trịnh Thành Dương, cánh cửa vừa vặn đóng lại, Phương Hoa rút tay thật mạnh.

Bàn tay xoa xoa cổ tay đỏ ửng, đưa đôi mắt đỏ hoe hướng đến Trịnh Thành Dương.
"Anh lại muốn gì nữa?" Phương Hoa hỏi, Trịnh Thành Dương cũng với một đôi mắt tức giận, bắt lấy gương mặt Phương Hoa "Ai cho em bước vào căn phòng đó?"
"Tôi chỉ đi tìm phòng anh như ý muốn của Hiểu Minh" Phương Hoa nhăn nhó, tay cố gắng tháo gỡ bàn tay đang nắm chặt xương hàm của cô.

Trịnh Thành Dương biết chứ, anh ta đơn nhiên biết cô không cố ý nhưng hiện tại anh lại hành xử giống như không biết lí do.
"Ở căn nhà này, em không có quyền đi lung tung như thế" Trịnh Thành Dương siết chặt càm nhỏ, Phương Hoa nhăn nhó đau đớn không gỡ được tay Trịnh Thành Dương, khó khăn lên tiếng.
"Anh buông ra."

Trịnh Thành Dương buông ra bàn tay, Phương Hoa vội vàng nâng tay chạm lên gò má đang tê cứng, tự xoa xoa làn tê cứng trên gò càm.

Trịnh Thành Dương lại nắm lấy cánh tay, kéo Phương Hoa vào bên trong phòng ngủ, xô đẩy thân thể nhỏ lên giường mềm.

Ngã xuống giường lớn, Phương Hoa choáng ván nâng đầu dậy, cảm giác chuyện mà cô không mong muốn sẽ đến, đây còn là phòng của Trịnh Thành Dương.
"Đủ rồi" Phương Hoa hoảng sợ lùi vào bên trong gốc giường, vẻ mặt hoảng sợ của vô khiến anh buồn cười "Sợ cái gì? Cũng đâu phải lần đầu."
"Anh đừng thế nữa" Phương Hoa muốn ngăn cản, bản thân không muốn cùng anh phát sinh quan hệ, hôm qua anh không có cho cô thuốc tránh thai.
Thuốc tránh thai? Phương Hoa sực nhớ, vội vàng lấy cớ "Không có thuốc, anh lại muốn tôi mang thai?"
Trịnh Thành Dương ngừng lại hành động, sau đó lại cong môi "Mang thai thì phá, đơn giản như thế cũng không nghĩ được sao?"
Phương Hoa tròn mắt, hai mắt đỏ hoe sớm phủ lớp sương hoa lấp lánh "Anh có còn là con người không?"
Tại sao có thể nói ra lời tàn nhẫn đến thế? Phương Hoa nâng người, chân nhanh nhảy xuống giường, cô muốn rời khỏi căn phòng này.

Nhưng vừa bước xuống giường đã bị Trịnh Thành Dương giữ lại, Phương Hoa dùng toàn bộ sức lực giằng co tránh né.
"Anh thả tôi ra" Phương Hoa la hét, giống như chú cá giãy giụa trên bãi cạn "Thả tôi ra, bỏ ra."
Mặc dù Phương Hoa không có lực chống trả nhưng cô vẫn rất kiên quyết phản kháng, trong lúc giằng co, tay Phương Hoa vung lên vô tình va trúng gò má Trịnh Thành Dương.
Chát.
Một âm thanh lạnh tanh, Phương Hoa rút lại bàn tay, sợ hãi nhìn người đàn ông to lớn, cô không cố ý đâu.
Ơ...!Phương Hoa ngu ngốc lại còn nghĩ cái gì thế.

Chẳng phải anh ta muốn ức hiếp cô sao, cái tát đó vô tình nhưng anh ta xứng đáng.
Gương mặt Trịnh Thành Dương nghiêng sang một bên, liếm khoé môi tê tê, xoay lại gương mặt với ánh mắt lạnh băng, tay dùng lực lớn hất.
"Á" Phương Hoa lần nữa ngã xuống giường, Trịnh Thành Dương lập tức trèo lên, đè Phương Hoa dưới thân.
Hai tay nắm lấy cổ áo ngủ dùng lực kéo, âm thanh vải rách rẹt rẹt đến dựng tóc gáy phát ra.


Phương Hoa vô lực nắm lấy bàn tay anh tay ngăn cản, chỉ càng thêm vô dụng.

Áo ngủ bị xé rách, bầu ngực trắng tròn vẫn còn chi chít vết hôn của đêm qua.
Chát.
Một âm thanh chua chát phát lên, Phương Hoa lập tức ôm lại hai ngực, một bên ngực phát đau.

Bắt đầu bật khóc, Trịnh Thành Dương bật ra nụ cười thích thú, bàn tay nắm lấy lưng quần kéo nhanh, chiếc quần ngủ nhanh bị vứt xuống sàn.

Bàn tay to của anh ta bao bọc lấy một bên hông mềm xoa bóp, sau đó bàn tay giơ lên, hướng hông mềm kia hạ xuống.
Chát.
"A...!Huhu..." Phương Hoa nức nở, bàn tay vội vàng hạ xuống vị trí vừa bị đánh chà chà xoa xoa, nhìn thấy hắn lại giơ lên bàn tay.

Phương Hoa nâng hai bàn tay nắm lấy bàn tay kia của hắn, hai bàn tay nhỏ giữ lấy bàn tay to của hắn ôm ôm ấp ấp "Đừng...!Đừng đánh nữa..."
Phương Hoa nức nở, bản thân trần trụi đến cảm thấy mất mặt, hai tay xoa xoa bàn tay của hắn trong nức nở "Tôi xin lỗi..."
Trịnh Thành Dương cong môi cười tựa như không, ánh mắt như con sói đen bị bỏ đói, tay tháo ra thắc lưng lấy ra phân thân to lớn đang ngẩn cao đầu.


Phương Hoa ôm ngực trần trụi, cam chịu mặc anh ta xâm phạm, cô không phải chưa từng nếm qua tư vị bị anh ta đánh.
Năm năm trước, đã có ngày anh ta đánh đến mức hôm sau hai mông hai ngực đều là vết bàn tay đỏ rần, lê lết lôi cô từ phòng tắm ướt đẫm đến giường lớn khô khóc, Phương Hoa sau hôm đó phát sốt cả ngày, đó chỉ toàn là những kí ức kinh khủng trong cuộc đời Phương Hoa.
Cô không muốn lặp lại, cô cũng hiểu được một chuyện, cô không thoát được anh ta, chỉ có thể buông xui bất lực.

Vật to nhanh chóng được đưa vào bên trong giữa hai chân, Phương Hoa ôm lấy ngực, không để chúng lung lay vì chuyển động của anh ta.
Trịnh Thành Dương cũng không để cô như ý, bắt lấy cánh tay của Phương Hoa kéo ra, hai bầu ngực lập tức vì chuyển động của Thành Dương mà run chuyển.

Đung đưa theo từng nhịp đưa đẩy, đầu óc Phương Hoa lại bắt đầu mơ màng lên cơn nóng quen thuộc, đôi mắt khổ sở nhìn trần nhà trắng nhạt nhoà, nước mắt cứ thế hoà cùng mồ hôi.
Nhìn xem nét mặt Trịnh Thành Dương, có vẻ như anh ta đang rất vui vẻ tận hưởng sung sướng, nhìn xem gương mặt Phương Hoa, có vẻ như cô cũng tận hưởng, chỉ là trong đau thương.
Cô giống như sinh ra đã để anh ta chơi đùa, có tránh thế nào cũng như thế, có cố gắng chống trả thế nào kết quả cũng chỉ có một, là nằm dưới thân anh ta rên rỉ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương