Có nên nói rằng vì chưa hết duyên không?
Hai tiếng trước chạm mặt Lâm Khả My và Trần Nghĩa, lúc này chạm mặt Trịnh Thành Dương.
Phương Hoa bất thần, đã năm năm không gặp, anh ta cũng chẳng thay đổi mấy, trên gương mặt lạnh lùng chỉ có hơn chứ không kém năm năm trước, dáng vẻ uy nghiêm chững chạt lại cô độc làm sao, nhìn thấy Hiểu Minh trên tay anh ta.

Càng làm cho Phương Hoa thất thần, miệng khô lưỡi đắng, tim gần như ngừng đập.
Trịnh Thành Dương cũng một giây ngạc nhiên, nhanh chóng thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Không gian thời gian giữa anh ta và cô ngừng động lại, yên tĩnh đến hơi thở của đối phương cũng có thể thâu tóm, yên tĩnh đó bị phá hỏng bởi giọng nói trẻ con.
"Mama..." Không nhìn thấy mẹ muốn bồng, Hiểu Minh gọi, hai tay giơ ra về phía cô, Phương Hoa bừng tỉnh.


Nâng tay ôm lấy con bé từ tay Trịnh Thành Dương, đây là một tình huống khó xử mà Phương Hoa không bao giờ muốn.
Trịnh Thành Dương liếc nhìn cô gái nhỏ chỉ đến vai anh, ánh nhìn giáng xuống khiến cho cô cảm thấy lạnh người.
"Bái bai chú" Hiểu Minh giơ lên bàn tay cầm quả bóng lắc qua lắc lại, Trịnh Thành Dương gật gật đầu ấm áp với con bé nhưng ánh nhìn về Phương Hoa lại lạnh băng, xoay chân rời đi.

Phương Hoa vội đạp vào cánh cửa, cửa phòng đóng lại, bồng con bé đi nhanh vào bên trong.
Anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy kì lạ mà quay lại, Phương Hoa phải nhanh chóng bày ra một vở kịch nào đó, có thể đánh bay suy nghĩ của anh ta.

Vì thời gian có hạn, Phương Hoa gấp rút nói "Bây giờ mẹ và con làm một thử thách, nếu con làm được thì Hiểu Minh của mẹ thật sự rất thông minh."
Hiểu Minh chớp mắt nhìn gương mặt hốt hoảng vội vàng của mẹ, Phương Hoa nhanh nói "Con hãy gọi dì Giai Mẫn là mẹ, gọi mẹ là dì được không?"
Nhớ đến vừa gọi Hiểu Minh có gọi Phương Hoa là "Mama" Trước mặt anh ta, cô vội "Gọi là dì hoặc mama đều được, gọi dì Giai Mẫn là mẹ, nếu con làm được..."
Bàn đàm phán của hai mẹ con còn chưa kịp xong, cửa phòng phát ra một tiếng cạch, Trịnh Thành Dương rời đi chỉ được vài ba bước.
Một suy nghĩ kì lạ ập tới trong đầu anh ta, đứa trẻ Phương Hiểu Minh đó và Phương Hoa là mẹ con sao? Nói như vậy, đứa bé đó?
Trịnh Thành Dương muốn xác thực nên đã quay trở lại, nghe âm thanh mở của Phương Hoa lập tức đứng lên, bày ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên như chưa từng có chuyện gì.
"Anh đến...!Có chuyện gì không?"
Chị Giai Mẫn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy người đàn ông lạ, tò mò đi đến xem xét.

Một bầu không khí vô cùng kì lạ giữa hai người kia, Hiểu Minh thì đứng bên cạnh Phương Hoa lẩm ba lẩm bẩm chuyện gì đó.

Hai người kia giống như cần nói chuyện, chị chủ Giai Mẫn đi đến nắm lấy tay Hiểu Minh muốn dắt con tránh qua một bên một lúc.

"Mẹ Mẫn" Hiểu Minh nhe miệng cười gọi, Giai Mẫn nghe liền phát ngốc, đứng hình mất mấy giây, con bé này lại làm cái trò gì đây?
"Mẹ Mẫn dì Hoa" Hiểu Minh cười tít mắt, vừa nói còn vừa dùng ngón tay tròn tròn u ú chỉ vào Giai Mẫn sau đó chỉ vào Phương Hoa.

Màn này lọt vào mắt Trịnh Thành Dương, gây ra cho anh một suy nghĩ khác đi.
Huỳnh Giai Mẫn ngẩn ngơ vẫn chưa xác định được chuyện gì, Phương Hoa nở một nụ cười vô cùng gượng gạo giải thích "Vừa rồi con bé chạy ra ngoài, là anh này bồng về."
"À..." Giai Mẫn gật gật đầu, Phương Hoa vẫn duy trì nụ cười "Chị Phương, không cảm ơn người ta sao?"
Chị Phương? Giai Mẫn to mắt nghiêng đầu, càng lúc càng kì lạ, nhìn nét mặt cười không ra cười kia của Phương Hoa.

Phía trước là người đàn ông với ánh mắt toàn mùi thuốc súng, Giai Mẫn dần hiểu ra vẫn đề, vội vàng hoà nhập vào giai thoại, cúi người e thẹn "Cảm ơn anh nha, con bé làm phiền anh rồi."
Phương Hoa thản nhiên cười, sau đó hướng ánh mắt với Trịnh Thành Dương, vô cùng xa cách giống y hệt như những người xa lạ chưa từng quen biết, tỏ ra cảm thán cùng chị chủ "Cảm ơn anh."
Khoé môi Trịnh Thành Dương nhếch lên thành một nụ cười kèm một hơi thở nặng, ánh mắt vô cùng ngắt gao dán lên người Phương Hoa, vẫn là giọng nói trầm lạnh của năm năm trước cảnh báo "Tốt nhất là như vậy."
Trịnh Thành Dương xoay người rời đi, xác định anh ta đã đi khỏi.

Phương Hoa liền thở ra một hơi nặng trĩu, hai lòng bàn tay thả lỏng dần dần tê lạnh.


Một hơi thở dài phát ra âm thanh run rẩy, cô ngồi xuống xoa đầu con bé nhỏ, giấu đi mọi lo âu bằng một nụ cười yêu thương "Hiểu Minh của mẹ đúng là thông minh nhất luôn."
Được mẹ khen, Hiểu Minh toe toét miệng cười, đứa nhỏ có thể không nhìn thấy ra lo âu của Phương Hoa nhưng Giai Mẫn thì hoàn toàn nhìn thấu, khẽ giọng "Vừa rồi là ba Hiểu Minh à?"
Hiểu Minh ngước mặt nhìn dì Giai Mẫn, lại nhìn sang mẹ "Ba hả?"
"Không không, chỉ là một người lạ" Phương Hoa nhanh lắc đầu, không muốn gây ấn tượng trong tâm trí của Hiểu Minh.

Dùng ánh mắt liên hệ sang chị Giai Mẫn, ánh mắt như muốn trả lời câu hỏi của chị rằng, đúng là ba Hiểu Minh nhưng không thể để Hiểu Minh biết được.
Giai Mẫn trên tay vẫn còn cầm hai lọ nến, nhanh chóng dẹt bỏ chuyện riêng tư "Mau, làm nhanh rồi cho xong."
Kẻo không kịp nga, những chuyện khác về nhà tính sau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương