Giây phút chần chừ, do dự trước khi chạm vào, người con gái anh yêu thương lại còn đang ngã bệnh, thật sự anh phải như thế sao?
Ngoan ngoãn làm cô dâu của anh, chỉ việc yên ổn ở bên cạnh anh khó đến như thế sao?
Vì sao cô không làm được? Cứ một mực đòi hủy hôn, đoạn ghi hình đó là thứ duy nhất anh có thể uy hiếp Huỳnh Giai Mẫn.
Sao cứ phải ép anh đến mức như thế này? Nếu đã đến bước đường này, anh chỉ còn một cách buộc cô mang cốt nhục của mình, có như vậy Huỳnh Giai Mẫn mới không loạn nữa.
Giây phút do dự ấy, quyết định chạm vào cô trong khi cô vẫn đang còn ngã bệnh, bỗng chốc anh biến thành một kẻ thật tồi.
Ngày trước chỉ cần cô không vui, không ổn một chút, ai đó đã sốt soắn cả lên.

Hôm nay dù cô ngã bệnh đến mê sản, anh vẫn đội lót khinh thường, bức ép cô một đêm.

Chẳng ai biết rằng anh đau lòng, người khác hay chính cô cũng sẽ mắng rủa anh đê tiện, khốn nạn.
Thế thì đã làm sao, anh chỉ còn cách này để giữ cô bên mình, là do cô ép anh tàn nhẫn.
Giai Mẫn sớm ngất, xụi xuống như một người máy hỏng, không còn một sức lực nào, đến mở mắt cũng không nổi.

Đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ở đỉnh đầu, vị trí bên cạnh chỉ còn một khoảng trốn, vừa tỉnh dậy cơn đau đầu liền ập đến.
Ngồi dậy đến lượt phía dưới hai chân rát bỏng, chảy ra chất đặc nóng hổi, từng cơn tê mỏi chạy dọc theo đốt sống lưng đánh lên đỉnh đầu Giai Mẫn.
"Mang con của chúng ta."
Giọng nói anh phát ra, Huỳnh Giai Mẫn lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nhảy xuống giường.


Cơ thể chao đảo, từ hai chân nhức nhói đến hoa mắt, vội vàng chạy vào nhà tắm, cô cần tắm gội sạch sẽ, cần phải mua thuốc.
Cô không thể để mang thai được, bây giờ Giai Mẫn còn đường lui, nếu để bản thân mang thai, chắc chắn cô buộc phải kết hôn cùng anh, khi ấy sẽ không còn đường lui nào giành chi Giai Mẫn.
Ngẫm lại những lần trước, không khi nào cô dùng thuốc, Huỳnh Giai Mẫn bị điên rồi sao có thể quên đi chuyện đó được.
Tắm gội xong, nhanh chân chạy xuống nhà, dự định là sẽ đi ra ngoài mua thuốc phòng tránh, tuy nhiên, vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy một hội gia đình đang ngồi cười nói.

Có ba mẹ của cô cùng ông bà Vũ, đang bàn tán viết ra danh sách khách mời.
Huỳnh Giai Mẫn vừa bước xuống, bà Huỳnh liền kêu gọi "Con dậy rồi à? Có đói bụng không?"
"Con không đói" Huỳnh Giai Mẫn lễ phép cúi đầu chào ông bà Vũ, nhìn sang mẹ ngõ ý muốn đi ra ngoài "Con ra ngoài một chút."
"Đã khoẻ chưa mà đi ra ngoài rồi? Có chuyện gì quan trọng à?" Bà Huỳnh lo lắng, mới hôm qua còn sốt li bì mà hôm nay trông tỉnh táo hẳn nhỉ, biện pháp chữa bệnh của con rể thật là hữu dụng đi.
"Con khoẻ, con ra ngoài một chút" Giai Mẫn hướng ông bà Vũ cúi người, nhanh chóng bước chân đi ra ngoài, thời gian qua cũng lâu, cô phải ngay lập tức mua thuốc.
Giai Mẫn chạy đi, bà Huỳnh liền thúc cù trỏ vào vai bà Vũ, nháy nháy lông mày đưa thư, bà Vũ còn gì hơn ngoài hớn hở cười.

Sáng nay bà Vũ nghe Huỳnh gia gọi tới, nói rằng hai đứa nhỏ ở cùng nhau cả đêm, bà mừng như lúa được mùa, tức tốc đi sang Huỳnh gia bàn chuyện.
Phải thật sớm tổ chức hôn lễ aaa.
Giai Mẫn đi ra ngoài cửa, bước xuống hầm xe, đi đến chiếc xe đang đổ, tay vừa chạm vào tay cầm thì cửa hầm xe đã mở lên, một chiếc thể thao màu trắng chạy vào.

Huỳnh Giai Mẫn nhìn xe kia đổ ngay bên cạnh, cánh cửa mở ra, Vũ Minh Tân bước xuống liền hỏi ngay.
"Đi đâu?"

"Em...!Em đến tiệm hoa" Giai Mẫn tìm vội một cái cớ đáp bừa, chỉ muốn nhanh chóng chui vào xe của mình, ấy vậy mà nhìn thấy anh, tay chân lại đông cứng như tượng đá.
Vũ Minh Tân lạnh mặt, đôi mắt híp sâu như muốn bốc trần cô, vì đã quá rõ ràng rằng cô nói dối, Phương Hoa hôm trước đã thông báo với anh chuyện Giai Mẫn tạm đóng cửa tiệm, giờ này lại đến đó để làm gì, cô nói dối? Cô muốn đi đâu?
"Tiệm hoa đóng cửa thì đến làm gì? Em muốn đi đâu?" Anh hừ lạnh, vừa mới tan ca làm buổi sáng liền đến đây, cô lại muốn chạy ra ngoài.

Huỳnh Giai Mẫn cười vội, đôi mắt chớp chớp đầy căng thẳng, giọng nói có phần khàn khàn vì dư âm của đêm qua "Em muốn đến chỗ Tiểu Tuyết."
Tìm ra một cái cớ khác, Vũ Minh Tân đối với vấn đề này có một chút nghi ngờ, chẳng phải là mới gặp hôm qua sao? Hôm nay lại muốn gặp trong khi vẫn chưa khoẻ hẳn?
Không chần chừ suy nghĩ nữa, tay nắm lấy tay cô "Khi khác đi cũng không muộn."
"..." Huỳnh Giai Mẫn không muốn trở vào nhà, nhưng lại chẳng kiếm ra được lý do nào để được rời đi, anh nắm tay cô kéo đi, cô lại như tượng đá đứng im không động dù chỉ một bước.
Vũ Minh Tân xoay đầu nhìn "Lại chuyện gì? Em không thấy ba mẹ ở bên trong đang bàn chuyện gì sao còn đi ra ngoài, sang nhà bạn thì khi khác cũng không muộn."
Muộn, chắc chắn muộn! Huỳnh Giai Mẫn cắn cắn cánh môi, cô muốn đi mua thuốc, lúc này đã trễ thời gian uống thuốc tiêu chuẩn, nghe đến chuyện ba mẹ đang bàn, chính là soạn danh sách khách mời.
Cô hoàn toàn không muốn kết hôn thì chuyện đó có quan trọng?
"Em không muốn kết hôn!" Rút mạnh tay về, Huỳnh Giai Mẫn lớn tiếng, trong hầm xe âm thanh vang dội truyền xa vọng lại.

Nhận ra chính mình hơi lớn tiếng, Huỳnh Giai Mẫn rũ xuống hàng mi, nhỏ giọng mềm nhũng "Cho nên...!Không cần soạn gì cả..."
Cô mạnh tay thoát ra, bàn tay Vũ Minh Tân cầm nắm trong không khí, lần nữa vươn ra bàn tay bắt lấy cổ tay nhỏ "Chuyện kết hôn này không đến lượt em quyết định."
Lạnh lùng buông một câu, nắm tay cô kéo vào bên trong, Huỳnh Giai Mẫn có trì trệ như thế nào cũng không dừng lại được, cứ thế bị anh lôi đi vào bên trong.
"Ô dà" Vũ phu nhân ngạc nhiên, cô đi ra ngoài chưa đầy năm phút đã trở lại rồi, còn có con trai bà nha "Giai Mẫn không ra ngoài à?"

"Con..." Huỳnh Giai Mẫn vừa mở miệng, Vũ Minh Tân lập tức chặn đường "Cô ấy tìm con thôi, sức khoẻ cũng chưa tốt, con đưa Giai Mẫn trở lại phòng."
"Ừ ừ" Huỳnh lão gia vô cùng ưng ý gật đầu, thật ra đến mắt ông còn không nhấc lên, đang cúi đầu nhìn điện thoại sau đó ghi tên ra tờ giấy.
"Không phải..." Giai Mẫn nắm chặt bàn tay anh muốn gỡ ra, trừng mắt nhìn anh sau đó hướng đôi mắt cầu cứu đến mẹ Huỳnh "Mẹ ơi, con không muốn kết hôn."
"Hả?" Bà Huỳnh nghe thấy phát ngốc, nhìn con gái giằng co cùng con rể, cô giống như con thỏ nhỏ rụt rè trừng mắt với sói to kia.

Bà Huỳnh ngộ lý ra điều gì liền cười "Haha, thôi giận dỗi cái gì, con đưa con bé lên phòng nghỉ đi, chắc là mệt lắm rồi."
Chắc là đang giận dỗi vì đêm qua bị bắt nạt đây mà, bà nghĩ.

Cả Vũ phu nhân cũng đồng tình "Đúng rồi, đưa con dâu của mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi nga."
"Không phải như vậy..." Giai Mẫn bất lực nhìn mẹ, đành phải nhìn sang cha, nhưng ông lúc này nào có để ý đến cô, cứ chằm chằm nhìn vào điện thoại, tay cầm bút viết tên khách mời.

Vũ Minh Tân nhếch môi đắc thắng, tay giữ chặt tay nhỏ, nâng lên bước chân kéo cô đi lên phòng.
"Chật, thiệt tình" Bà Huỳnh thở phì, gần cưới đến nơi, ăn nằm cũng đã ăn nằm, còn muốn hủy hôn cơ, đúng là con gái hờn dỗi nga.
Bị đưa ngược trở về, cửa phòng vừa đóng lại, Vũ Minh Tân đã áp sát cô vào bức từng bên cạnh, đắc thắng giọng "Đã nói rồi, bây giờ thì chuyện kết hôn này em không có quyền quyết định."
"Anh đừng quá đáng như vậy" Gượng ép nhau như thế thì có ích lợi gì, Huỳnh Giai Mẫn uất ức đến mọi thứ đều sụp đổ, cô không muốn kết hôn chỉ nhận lấy khinh thường và miệt thị, càng không muốn kết hôn với người chẳng có một chút thương yêu cô.
"Có gì mà quá đáng?" Vũ Minh Tân khẽ thì thầm, nhếch lên nụ cười nhợt nhạt, bàn tay nâng lấy một bên gương mặt cô nâng niu, trong ánh mắt vô cùng phức tạp, đan xem sự cưng chiều cùng giễu cợt hỗn loạn "Đều xứng đáng, chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh nhau thôi."
Cô lắc đầu mạnh, hất đi bàn tay đang chạm trên gương mặt mình chối bỏ, cô không cần anh.

Ngay lập tức người này lại nắm níu lấy quần áo cô tụt xuống, Huỳnh Giai Mẫn tức nghẹn mắng người.
Hôn nhân này số phận đã định cô tránh không được.
"Khốn khiếp!"

"Ừm..." Đối với mắng chửi của cô, Vũ Minh Tân giống như là thưởng thức nó, bạc môi nhấc lên nụ cười trào phúng, cứ thế thực hiện hành vi đồi bại của mình.
...
"Úi chà chà" Bé con ngồi trên sàn nhà, hai chân ngắn banh ra, đồ chơi đặt ở giữa, đang xếp các khối vuông thành một lâu đài cao, xếp chồng chúng lên nhau đến tầng thứ bảy liền thốt lên.

Tầng thứ tám, Hiểu Minh xếp một cục hình tròn màu đỏ, bởi vì là hình tròn, đặc nó cân bằng tốn rất nhiều thời gian, mặt mài đều nhăn nhúm lại, tay tròn sắp mỏi nhừ đi vẫn chưa thể cố định khối tròn.
"Hừ..." Mỗi tay quá, bỏ xuống một chút, sau đó tiếp tục công trình của kỹ sư nhí.
Hôm nay bé đi học được mama đón về, còn papa thì đến giờ này vẫn chưa về nên hai mẹ con mỗi người một khu vực nga, mẹ ngồi xem tin tức trên tivi, còn bé con xây công trình ở bên cạnh.
Nhìn đồng hồ điểm sáu giờ tối, đã quá giờ tan tầm Trịnh Thành Dương vẫn chưa về, vừa rồi anh có nhắn tin bảo đi xã giao nên sẽ về trễ một chút.

Bây giờ chỉ có việc chờ đợi anh về nấu cơm cho hai mẹ con thôi, người đàn ông của gia đình vắng nhà thật vô cùng trống vắng, cảm thấy chờ đợi cũng thật nhàn chám, Phương Hoa lại chẳng thể làm gì cả, quên chuyện nấu ăn đi, Phương Hoa không muốn đốt nhà bếp.
Đành phải mở ra quyển sổ tay, tiếp tục viết tiểu sử, ngồi trên sofa, tập trung viết tiểu sử giống như một học sinh đang cực kì nghiêm túc làm bài tập về nhà, suy nghĩ đến đăm chiêu mộ, giọng nói phát thanh viên trên truyền hình trôi vào lỗ tai Phương Hoa.
"Tin tức thương trường nổi bật hôm nay, Trịnh thị dính phải nghi án sử dụng chất cấm trong sản phẩm."
Chiếc bút trên tay ngừng lại, nét mực còn đang dỡ dang, Phương Hoa ngước mặt nhìn màn hình trước mặt, cảnh quay trực tiếp đang phát kia, đang quay khung cảnh phía trước Trịnh thị toàn là phóng viên, phải nói rằng phóng viên và nhà báo bao quanh Trịnh thị, máy ảnh nhấp nháy liên tục cùng ồn ào đến đáng sợ.

Có vài cô nhân viên bị đám nhà báo vây quanh, bọn họ đặt câu hỏi như bão tố.
"Xin hỏi chuyện sử dụng chất cấm trong sản phẩm là sự thật ạ? Đó có phải sản phẩm giành cho người bên nghị viện không?"
"Đây là dự án với La thị, một dự án lớn và sản phẩm giành cho người của nghị viện quốc gia, chúng tôi nhận được thông tin kho sản xuất chứa đầy chất cấm có đúng không ạ?"
Phương Hoa ngây ra như đứa ngốc, nét mực dỡ dang từ khi nào đã đứt hẳn, bàn tay buông lỏng chiếc bút không được giữ vững liền ngã xuống.
Đây là...!Xã giao mà anh nói?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương