Đi ra từ phòng tắm, sau một ngày dài đi làm thì sau khi tắm rửa xong thật là sảng khoái, Phương Hoa vừa tắm xong nhìn thấy bé con đang ngồi trên giường, cô liền lăn lên giường nệm thư giản cơ thể.
Bé con nhỏ liền lập tức trèo lên người Phương Hoa, nằm úp lên người Phương Hoa, mặt dụi dụi vào vị trí bầu sữa ngọt.
Cái mũi nhỏ liên tục hít hà hít hà, chu chu môi "Mama thơm quá."
"Xùy" Bĩu môi, tay vuốt vuốt mái tóc mềm, nhìn thấy hai bím tóc nhỏ đáng yêu, liền ngạc nhiên hỏi "Là papa thắc bím tóc cho con à?"
"Dạ" Bé con gật đầu, Phương Hoa trầm trồ, chiếc bím tóc xinh xắn đều nếp, tự hỏi còn có chuyện gì mà anh không biết làm.

Ngẫm lại thì...!Anh cũng từng có em gái nhỏ thậm chí cả cô, một thời cũng được anh chăm chút, nên kinh nghiệm chăm bé gái rất là dạc dào.
Nghĩ kỹ lại, Phương Hoa và Thành Dương ngày trước thật sự như một đôi anh trai em gái, bây giờ thì quan hệ đã phát sinh như thế này.

Nếu như không có biến cố, chắc hẳn bây giờ cô và anh cũng sẽ chỉ dừng ở mức độ anh trai em gái.
"Mama thơm quá đi" Hít hà một hơi, con bé thốt lên, hai tay dang rộng ôm lấy Phương Hoa, con bé nằm úp như một con cá xấu trên ngực cô, dùi dùi vào bầu sữa thơm ngọt.

Cô nâng tay ôm lại cục bột, hai người dính chặt nhau, cúi đầu thơn lên mái tóc thơm sữa "Cục mỡ của mẹ cũng thơm quá đi."
"Papa cho con tắm rất là lâu đó" Bé con nũng nịu, papa không có hạn chế thời gian tắm, cho nên bé con được nghịch nước rất lâu ah.
"Con nghịch nước ít thôi, không thì sẽ bệnh đấy, mẹ nói nhiều lần lắm rồi mà" Nhanh chóng mặt Phương Hoa nghiêm lại, con bé liền hehe cười, mặt dụi dụi vào ngực Phương Hoa trốn đi thoát tội.
Cánh cửa phòng được đẩy vào, Trịnh Thành Dương đứng tựa người vào cánh cửa ngắm nhìn hai mẹ con đang ôm nhau âu yếm kia, giọng nói cất lên chứa toàn sự ôn nhu mềm mỏng "Ăn cơm thôi."
Hai người nằm trên giường kia nâng đầu về phía anh, hai gương mặt y hệt nhau, đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp, chiếc má bánh bao phồng lên.


Hiểu Minh là vì tò mò bữa tối của papa, còn Phương Hoa là vì bụng đã đói meo rồi ah.
Hai người nhanh chóng leo xuống giường chạy ra nhà bếp, một người nhỏ một người lon ton chạy ra, Hiểu Minh chân ngắn chạy trước tiên, sau đó là Phương Hoa.

Trịnh Thành Dương nhìn thấy hai người chạy đi ra nhà bếp, cảm thấy đáng yêu bật cười, anh giống như trông trẻ vậy nhỉ? Kéo lại cửa phòng chân bước về phía nhà bếp.
Bàn ăn tròn với những món ăn ngon đủ loại màu sắc, hai mẹ con nào đó ồ lên, bé con còn chép miệng giơ tay xin papa "Ba ơi ba ơi, cơm cơm."
Trịnh Thành Dương đưa chén cơm nhỏ cho con bé, nhanh chóng bé con chép miệng măm măm "Thén kiu papa."
"Youre welcome" Cưng chiều bé nhỏ đáp trả.
Một màn cha con bắn tiếng anh trước mặt cô, Hiểu Minh vẫn chưa thể phát âm đúng cho nên nghe lơ lớ trông rất vui tai, người còn lại thì không thể bàn cãi rồi.
Cả nhà ba người ngồi xoay tròn dùng bữa, Phương Hoa trầm tĩnh ăn cơm, là vì cô đói quá nên cảm thấy ngon hay vì đồ ăn thật sự ngon?
Trầm tĩnh bữa cơm ban đầu dần dần biến mất, đũa gỗ liên tục di chuyển trên bàn ăn từ món xào sang món rán, từ món canh sang món cá, cô ăn rất ngon miệng, gương mặt phúng ra hạnh phúc với mấy món ngon trên bàn.

Làm cho Trịnh Thành Dương không khỏi bật cười, ngồi ở đối diện chỉ im lặng chống tay cạnh hàm ngắn nhìn cô gái ham ăn và con bé háo uống.
Con bé cũng chả kém cạnh, gương mặt chỉ nhìn thấy hai chiếc má sữa động đậy, lúc ăn còn phát ra mấy cái âm thanh đánh yêu măm măm mem mem.
Thưởng thức mấy món ăn ngon, ánh mắt Phương Hoa đột nhiên lướt qua Trịnh Thành Dương, anh nhìn cô mỉm cười như thể nhìn thấy chuyện thú vị, cứ chăm chăm nhìn gương mặt cô, Phương Hoa còn cho rằng có thức ăn bám trên miệng, liếm liếm môi, nuốt ực thức ăn trong miệng.
"Anh không ăn à?" Cô hỏi, thu lại toàn bộ dáng vẻ ăn ngon miệng kia, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn như thể chưa có chuyện gì.
"Nhìn hai mẹ con ăn cũng đủ rồi" Anh cười khẽ, ánh mắt hiện lên ôn nhu.
Phương Hoa lập tức nhăn mày liếc mắt, vẻ mặt cực kì thờ ơ lạnh nhạt đáp nhanh "Vậy thôi, đừng có ăn."

Cô nhanh chóng xoay mặt đi tiếp tục dùng bữa, Trịnh Thành Dương phì cười, ngồi ngay ngắn lại cầm lấy đũa gỗ bắt đầu dùng bữa.
Phương Hoa nuốt một ngụm đồ ăn cũng như nuốt xuống bình tĩnh, xoay mặt đi cảm giác hai gò má phát nóng nhanh chóng cuối đầu vờ như đang ăn uống bình thường, phần mái tóc ngắn ngã xuống che đi phần gò má.
Gò má hồng hồng, nóng nóng, anh đột nhiên thay đổi như vậy.

Phương Hoa có chút không quen, còn nói mấy câu ngọt ngào như thế, nghe thật sự không quen ah.
Cứ ở gần anh, trái tim cô như quả bom không hẹn trước, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, Phương Hoa thở phù ra một hơi lại hít vào một ngụm không khí dài, tiếp tục dùng bữa cơm ngon miệng với vẻ mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Có trời mới biết trái tim cô sắp lọt ra ngoài mất rồi.
Dùng xong bữa, chơi đùa cùng con gái giữa giường, anh thì nửa nằm nửa ngồi một phần giường bấm điện thoại.

Lâu lâu Trịnh Thành Dương sẽ nâng lên ánh mắt nhìn hai mẹ con chơi với nhau, hai gương mặt y hệt nhau, như đúc ra từ một chiếc khuông, đáng yêu tíu tít cười.

Ngắm nhìn như thế anh cũng sẽ không tự chủ được nâng lên khoé môi, Phương Hoa nhận thấy ánh mắt của anh, cô cũng không dám nâng đầu nhìn, cứ mặc kệ anh nhìn ngắm tập trung chơi với cục mỡ.
Chỉ là ánh mắt người kia cứ dán chặt lên người Phương Hoa, hệt như anh muốn nhìn xuyên thấu qua cô vậy, ánh mắt ngày càng nóng bỏng khiến cho người khác không thể không ngượng ngùng.

Phương Hoa bị nhìn đến khó chịu, hai má phát hồng, nhanh chóng ném cho anh hai con mắt nghiêm lạnh nhắc nhở.
Trịnh Thành Dương mới xoay đi, tiếp tục nhìn vào điện thoại.
"Mama kể chuyện cho con nghe đi" Con bé chui vào lòng cô ngồi, muốn được nghe kể chuyện, việc này cũng đã biểu thị con bé muốn đi ngủ.


Phương Hoa ngồi ngay ngắn tựa vào đầu giường, ôm lấy con bé hỏi khẽ "Được rồi, hôm nay chúng ta nghe truyện công chúa ngủ trong rừng nhé."
Câu chuyện nàng tiên cá, câu chuyện nàng công chúa Bạch Tuyết, kể cả câu chuyện chị em Tấm Cám cũng đã kể rồi, cho nên hôm nay sẽ đến nàng công chúa ngủ trong rừng Aurora.
"Dạ" Bé gật đầu, dụi vào ngực mẹ, hai tai nhỏ vểnh lên tập trung công lực baby lắng nghe.
"Ngày xửa ngày xưa" Một cách mở đầu của biết bao câu chuyện, Hiểu Minh ôm mẹ, dụi mặt vào bầu sữa to ngửi ngửi, bắt đầu liên tưởng ra câu chuyện theo lời mama.
"Có một vương quốc nọ, hoàng hậu sinh được một cô công chúa xinh đẹp, nàng tên gọi là Aurora" Phương Hoa bắt đầu kể chuyện, giọng nói mềm mại ngọt ngào, nhẹ như làn hương hoa của đầu mùa hạ, giọng nói êm ngọt này là thứ con bé yêu thích nhất trên đời, bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu mái tóc con nhỏ.
Kể cho bé con nghe về câu chuyện nàng công chúa bị dính phải một lời nguyện vào năm mười sáu tuổi, nàng sẽ bị mũi kim của một con thoi đăm vào ngón tay và hôn mê bất tỉnh, phải có được nụ hôn từ tình yêu chân thành thì nàng mới có thể tỉnh lại.
"Công chúa cuối cùng có tỉnh lại không ạ?" Bé con đang nhắm mắt liền mở ra, ngẩn đầu nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn chớp chớp, bé con không có kiêng nhẫn vội vàng muốn biết trước cái kết, Phương Hoa mỉm cười cưng chiều "Có chứ, bởi nụ hôn của chàng hoàng tự Phillip."
Bé con ồ lên, gật gù tiếp tục dụi vào ngực mẹ thiêu thiểu ngủ đi, Phương Hoa vẫn tiếp tục kể câu chuyện.

Đã kể đến đoạn ba cô tiên mang nàng công chúa vào rừng sâu, giấu nàng khỏi sự truy lùng lời nguyền của mụ phù thủy Maleficent.

Và sau đó khi nàng công chúa lớn lên vào năm nàng mười sáu tuổi, do ba cô tiên bất cẩn nên lời nguyền đã ứng nghiệm, công chúa bị mũi nhọn con thoi đâm thế là nàng chìm vào hôn mê.
Kể đến đây, hơi thở bé con trong lòng đã dịu đi nhịp nhàng, biết con bé đã ngủ, Phương Hoa không kể nữa, dịu dàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé bỏng.
"Sau đó thì sao?" Giọng nói trầm ấm bên cạnh phát ra, muốn yêu cầu Phương Hoa kể tiếp câu chuyện.

Cô nâng đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt rất kì lạ đến méo mó "Anh không biết sao mà còn hỏi?"
"Không" Trịnh Thành Dương vô tội đáp nhanh, biểu thị sự ngây thơ vô tội trên gương mặt, Phương Hoa mím môi, khó chịu xoay mặt đi không muốn tào lao cùng anh.

Trịnh Thành Dương uất ức bi thương, bị bỏ rơi mà ấm ức "Anh không biết thật nga, em đã kể rồi thì phải kể cho hết chứ, anh thật sự không biết mà."
Không biết cái quỷ, mấy câu chuyện cổ tích này lúc bé ít nhiều gì cũng đã nghe qua, anh còn giả vờ không biết? Phương Hoa bực dộc đáp ngắn gọn cho xong chủ đề.

"Thì hoàng tử đến và hôn công chúa, hoá giải lời nguyền hết truyện."
Bộ dạng tức giận nhưng vẫn phải kể cho anh, thật đáng yêu làm sao, Trịnh Thành Dương bật cười, bạc môi nâng lên nụ cười trưởng soái.

Nghiêng người cúi đầu hướng đến môi cô một nụ hôn, bởi vì trong lòng Phương Hoa còn ôm con nhỏ, anh không thể làm càng.
Chỉ hôn nhẹ, hai cánh môi chạm nhau, lưu manh liếm lên hai cánh môi xinh đẹp kia rồi rời đi.

Vẫn không hẳn là rời, gương mặt anh chỉ nhấc ra khỏi cô một ít, để hai cánh môi rời ra nhau một ít.
"Hôn như này?" Anh khẽ hỏi, ôn tồn thấp giọng nhỏ tránh việc bé nhỏ bị đánh thức, hai người gần nhau, hơi thở theo lời nói phản phất vào Phương Hoa.

Cô hoàn toàn ngửi vào toàn bộ hơi thở của anh, nụ hôn quá nhanh, hai tay ôm bé con nhỏ nên không thể làm gì khác.
Phương Hoa chỉ biết ngây ra, mắt to tròn không chớp nhìn gương mặt nam nhân phóng đại, trên cánh môi ướt át làm cho tim cô mất đi một nhịp, ở trong lòng ngực bắt đầu loạn xạ, hai gò má hồng toả ra hơi nóng.
Cô gái ngơ ngác đỏ mặt, Trịnh Thành Dương nâng môi cười, ánh mắt di chuyển nhìn xuống hai cánh môi hồng còn đang bóng loáng ánh lên vết nước anh để lại.

Cô nhìn thấy anh nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống một cái, cô bừng tỉnh, vội vàng xoay mặt đi, đánh trống lãng ngay.
"Con ngủ rồi, anh tránh ra một bên em đặt con xuống."
Trịnh Thành Dương cũng vội thu người về vị trí cũ, đè xuống khát vọng đang rực cháy trong người, trầm tĩnh cất lời.
"Hoàng tử không đến ngay hoá giải lời nguyền, em kể thiếu mất đoạn hoàng tử cùng phù thủy đối đầu rồi."
Phương Hoa ngưng lại động tác nhít người, ngước mặt nhìn anh, đông cứng như tản băng.
Ơ? Chẳng phải anh bảo anh không biết à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương