Như Em Hằng Mong
Chương 28

Sau khi Thẩm Độ tặng chiếc nhẫn ấy, mỗi ngày đều đợi Hứa Bảo Như đến tìm mình. Hoặc là, cô chỉ cần gửi cho cậu một tin nhắn, cậu cũng sẽ không sốt ruột đến như vậy.

Nhưng mà lại không có.

Từ lúc cậu tặng cô chiếc nhẫn, đã ba ngày trôi qua, Hứa Bảo Như vẫn chưa đến tìm cậu. Thậm chí cũng không gửi cho cậu một tin nhắn nào.

Tần Phong nhận ra mấy ngày nay Thẩm Độ không được đúng lắm, không khí xung quá quá thấp, nhìn một cái liền biết tâm trạng không tốt.

Ngày hôm qua có một nam sinh định đến tìm Thẩm Độ hỏi một đề, kết quả còn chưa đến, đã cảm nhận được không khí thấp quanh cả người Thẩm Độ, sợ đến mức đề cũng không dám hỏi, nhanh chóng về chỗ.

Tiết học thứ ba buổi sáng kết thúc, Tần Phong từ phòng về sinh trở lại, nhìn thấy Thẩm Độ dựa người vào lưng ghế, hai tay đút trong túi quần đồng phục, ánh mắt nhìn ra sân tập thể dục bên ngoài cửa sổ, trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu cầm ly nước trên bàn lên, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, "Nhìn cái gì vậy?"

Ai ngờ vừa nhìn ra ngoài, bất ngờ thấy được Bảo Như, cậu ta ồ một tiếng, bật thốt lên, "Đó không phải là Bảo Như à, tiết tới lớp cậu ấy học thể dục sao?"

Nhưng cậu ta vừa thốt ra lời này, lập tức thấy hối hận. Vì cậu không chỉ thấy được Bảo Như, mà còn thấy được Trình Thuật.

Nếu cậu nhớ không lầm, thì tiết tới của lớp chín cũng là tiết thể dục.

Không biết hai người đó đang nói gì, trên mặt Hứa Bảo Như là nụ cười, hai người đứng ở sân bóng rổ nói chuyện rất lâu.

Vậy cũng được đi, sau đó không biết hai người họ nói đến cái gì, Trình Thuật còn giơ tay lên lấy tóc ra sau giúp Hứa Bảo Như.

Động tác này trong mắt người ngoài nhìn vào, quả thật có hơi thân mật quá mức.

Lúc Tần Phong nhìn thấy, mồm cũng sắp há hốc ra, cậu nhìn Thẩm Độ theo bản năng, quả nhiên phát hiện sắc mặt Thẩm Độ rất không tốt.

Cậu mơ hồ ý thức được hình như có gì đó không đúng lắm, không nhịn được hỏi: "Gần đây cậu và Bảo Như xảy ra chuyện gì à?"

Ngay cả người đứng xem như cậu cũng cảm giác được sự bất bình thường này, trước kia Bảo Như đến tìm Thẩm Độ mỗi ngày thì không nói làm gì, một tuần ít nhất cũng lên bốn năm lần, nếu không có vấn đề gì, thì chính là tìm Thẩm Độ nói chuyện.

Nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì hình như đã rất lâu rồi Bảo Như không lên tìm Thẩm Độ nữa. Bây giờ lại đứng bên cạnh Trình Thuật lâu như vậy, chẳng lẽ...

Tần Phong đột nhiên cảm thấy khẩn trương, cậu ấy dè dặt hỏi Thẩm Độ: "Cậu tặng quà sinh nhật của Hứa Bảo Như chưa?"

Ánh mắt Thẩm Độ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của cậu tập trung vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hứa Bảo Như, lần đầu tiên cảm thấy tựa như có gì đó chặn lại ở ngực.

Cậu trầm mặc rất lâu, mới nói: "Tặng rồi."

Tần Phong kinh ngạc, "Bảo Như không có phản ứng gì sao?"

Cậu biết món quà Thẩm Độ tặng là một chiếc nhẫn. Vì chiếc nhẫn kia, mà mỗi cuối tuần Thẩm Độ đều đi sớm về trễ, làm thêm cả một tháng trời.

Đại thiếu gia như Thẩm Độ đây, cần gì phải đi làm thêm. Nhưng vì mua chiếc nhẫn kia cho Hứa Bảo Như, mà hu tôn hàng quý [1] làm thêm kiếm tiền.

[1] Hu tôn hàng quý '纡尊降贵': Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.

"Vậy rốt cuộc là bây giờ giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã tặng chiếc nhẫn rồi à? Sao lâu như vậy rồi Bảo Như vẫn chưa lên đây tìm cậu? Rồi sao cậu ấy đột nhiên lại đi gần Trình Thuật như vậy...."

Thẩm Độ đột nhiên thấy rất buồn phiền, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Phong, "Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai đây?"

Nếu cậu biết, cậu đã không phiền muộn như vậy.

__

Sau khi lên lớp mười hai, giờ học thể dục cũng ít đi, nếu không phải bị giáo viên này chiếm giờ học, thì cũng bị giáo viên khác chiếm giờ học.

Hiếm khi xuống học thể dục bình thường như hôm nay, Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh cùng đi xuống lầu, gặp Trình Thuật ở sân bóng rổ.

Trình Thuật đang chuẩn bị chơi bóng, vừa nhìn thấy Hứa Bảo Như thì lập tức chạy đến.

Trình Thuật không còn theo đuổi Hứa Bảo Như nữa, chỉ là bạn bình thường mà thôi, Hứa Bảo Như cũng sẽ không cố gắng trốn tránh. Cô đừng trò chuyện với Trình Thuật một hồi.

Sau đó có một chiếc lá cây rơi trên tóc Hứa Bảo Như, Trình Thuật nhìn thấy, nên lấy xuống giúp cô.

Hứa Bảo Như cũng không nói chuyện với Trình Thuật quá lâu, nói được một hồi, sau đó đi tìm Trương Dĩnh.

Thật ra thì giờ học thể dục cũng không có gì để làm, chỉ thực hiện khởi động chuẩn bị, chạy hai vòng rồi tự giải tán.

Thay vì nói là giờ học, không bằng nói đây là thời gian để họ thả lỏng đôi chút.

Nhưng vì đã học lớp mười hai, có rất nhiều bạn học vừa kết thúc giờ học thể dục đã nhanh chóng trở về phòng học đọc sách.

Hứa Bảo Như không chịu nổi, cô cần phải có thời gian thư thả. Nếu bắt ép cô đọc sách học tập mãi, áp lực của cô sẽ rất lớn.

Vì vậy sau khi giải tán, các bạn học lần lượt trở về phòng học, cô đi theo đám Dương Húc đến quầy bán đồ ăn vặt lượn một vòng, mau một ít đồ ăn vặt và nước, sắp hết tiết mới theo mọi người cùng trở về phòng học.

Ai ngờ lúc đi đến giữa cầu thang lầu hai, đúng lúc gặp được nhóm Thẩm Độ đang đi xuống lầu để học tiết thể dục.

Vì cầu thang đang quá nhỏ hẹp, mấy nam sinh đó chiếm hết toàn bộ hành lang.

Hứa Bảo Như vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với ánh mắt của Thẩm Độ.

Cậu đút hai tay trong túi quần, nhìn cô, không nói gì.

Hứa Bảo Như cảm thấy hơi lúng túng, nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn mỉm cười, sau đó định đi qua bên cạnh Thẩm Độ.

Ai ngờ cô mới đi lướt qua người Thẩm Độ, cổ tay đột nhiên bị giữ lại.

Cô không kiềm được sự kinh ngạc, ngẩng đầu theo bản năng, Thẩm Độ nhìn cô, nói: "Hứa Bảo Như, nói chuyện chút đi."

Hứa Bảo Như đi theo Thẩm Độ lên sân thượng ở lầu năm.

Cô cảm thấy rất kì lại, nghi ngờ nhìn Thẩm Độ, chờ cậu mở miệng.

Thẩm Độ nhìn cô, im lặng trong chốc lát, hỏi: "Đã xem quà chưa?"

Hứa Bảo Như hơi ngạc nhiên, nhớ đến quà sinh nhật Thẩm Độ đã tặng mình, cô ồ một tiếng, nói: "Xem rồi." Lại nói: "Cảm ơn cậu."

Thẩm Độ nghe vậy nhưng lại không kiềm được mà nhíu mày lại, cậu nhìn Hứa Bảo Như, hỏi: "Chỉ có cảm ơn thôi à?"

Hứa Bảo Như "ừ" một tiếng.

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm rất lâu, lâu đến khi chuông báo vào tiết đã vang lên, Hứa Bảo Như mới nói: "Phải vào học rồi, tớ đi xuống nhé."

"Hứa Bảo Như." Thẩm Độ đột nhiên cắt ngang lời cô, hỏi: "Cậu không còn điều gì muốn nói với tớ sao?"

Hứa Bảo Như đã từng có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Độ.

Nhưng bây giờ quả thật đã không còn.

Cô nhìn cậu, lắc đầu, "Không có."

Thẩm Độ nhìn cô, bỗng nhiên hiểu ra.

Cậu hỏi: "Cậu không còn thích tớ nữa, có phải không?"

Cậu không nhìn thấy được ánh mắt Hứa Bảo Như đã từng nhìn mình, trong mắt cô không có ý thích.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, cô không biết tại sao Thẩm Độ đột nhiên lại hỏi cô. Nhưng cô gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Cậu thích người khác rồi phải không?"

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, cô rất nghi ngờ, không biết tại sao Thẩm Độ lại hỏi mình như vậy.

Cô nhìn cậu, nói: "Tớ không thích người khác, tớ chỉ không còn thích cậu mà thôi."

Lời nói của Hứa Bảo Như quá thẳng, thẳng thừng đến mức Thẩm Độ không cách nào có thể tiếp tục hỏi cô nữa.

Nhưng một lát sau, cậu vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu, "Tại sao vậy?"

Hứa Bảo Như thật sự cảm thấy hôm nay Thẩm Độ vô cùng kì lạ. Là vì gần đây cô không đi tìm cậu, nên cậu có cảm giác không quen sao?

Cô nhìn cậu, nói: "Không thích chính là không thích. Vốn dĩ tớ thích cậu chỉ là tâm huyết dâng trào. Bây giờ đột nhiên phát hiệu cậu cũng không đáng giá để thích như vậy nữa, nên không thích nữa thôi."

Lời này của Hứa Bảo Như, thắng thắn không chừa một chút đường sống nào.

Cho đến bây giờ cậu chưa từng động lòng với ai, cũng không tùy tiện thích một người nào, cậu không biết, hóa ra thích một người có thể ngắn ngủi đến như vậy.

Cậu nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm một hồi, sau đó gật đầu, cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi Thẩm Độ đi, một lát sau, Hứa Bảo Như cũng đi xuống.

Cô trở lại phòng học, đã vào tiết học được mấy phút.

Cô lặng lẽ đi vào từ cửa sau, ngồi vào vị trí của mình.

Dương Húc quay đầu, nhỏ giọng hỏi cô, "Thẩm Độ tìm cậu làm gì?"

Hứa Bảo Như lắc đầy, "Không có gì."

Trên thực tế, chính cô cũng không biết Thẩm Độ tìm mình để làm gì.

Hôm nay cậu rất kì lạ.

Nhưng cô không muốn nghĩ nữa, tất cả những thứ liên quan đến Thẩm Độ, cô đều không muốn nghĩ đến.

Cô có rất nhiều chuyện phải làm.

Phải đọc sách phải làm đề và học tập, cô không muốn lãng phí thời gian với người khác.

__

Cho đến bây giờ Hứa Bảo Như chưa từng cảm giác được thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy, bảng đếm ngược ngày thi đại ở bên trái bục giảng càng ngày càng ít hơn, từ ba trăm ngày biến thành hai trăm ngày, biến thành hơn một trăm ngày, lại biến thành hai con số.

Bầu không khí trong lớp ngày càng khẩn trương, ngay cả tất cả các bạn học đã từng không thích học tập cũng nghiêm túc ôn tập.

Toàn bộ các lớp mười hai ở hai tầng lầu, bất kể là giờ học hay tan lớp, ngoài hành lanh đều trống trãi, có rất ít người.

Nhất là sau khi tiến vào mùa hè, thời tiết nóng ran, bảng đếm ngược ngày thi đại học trên tường chỉ còn lại mười mấy ngày, áp lực của kì thi đại học dường như sắp khiến người ta chìm ngập.

Nhưng năng lực chống đỡ của Hứa Bảo Như cũng không tệ lắm, đến bây giờ, áp lực của cô không phải là quá lớn. Một là ba mẹ không tạo áp lực nặng nề cho cô, hai là cô đã ôn tập tương đối tốt. Cô đã cố gắng hết sức, có thể thi được bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Lúc còn hai ba ngày nữa là đến ngày thi đại học, cô thậm chí còn không đến trường học, ở nhà nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, chỉ đọc một ít sách, làm mấy đề thi.

Mỗi ngày mẹ đều làm cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng vô cùng tốt.

Buổi tối một ngày trước kì thi tốt nghiệp trung học, mẹ hầm một nồi canh cá trích, múc cho cô một ít, còn lại múc vào bình giữ nhiệt, bảo cô mang sang cho Thẩm Độ.

Lúc mẹ bảo cô mang qua cho Thẩm Độ, cô đang ngồi ở bàn ăn uống canh.

Nghe lời của mẹ, cô vô thức dùng muỗng khuấy khuấy chén canh của mình.

Mẹ Hứa múc canh vào bình giữ nhiệt xong thì xách qua đặt trên bàn, nói với con gái: "Tối nay con đừng đọc sách nữa, một hồi đem canh cá đưa qua cho Thẩm Độ nhé, về thì nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay ngủ sớm chút."

Hứa Bảo Như chỉ ồ một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi ạ."

Thật ra thì đã rất rất lâu rồi cô không nói chuyện với Thẩm Độ, bình thường ở trường cũng rất ít khi gặp nhau. Nhưng người lớn hai nhà đều không biết quan hệ của họ đang căng thẳng như vậy, một năm này còn ăn cơm chung hai lần.

Chỉ là mỗi lần ăn cơm chung, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ không hề nói chuyện với nhau, rất xa lạ.

Hứa Bảo Như uống canh xong, miễn cưỡng đưa canh sang cho Thẩm Độ.

Cô mong đợi người mở cửa sẽ là dì Thẩm, như vậy cô cũng sẽ không quá lúng túng.

Nhưng ông trời không chiều theo lòng người, khi cô gõ cửa, người đi ra mở cửa là Thẩm Độ.

Thẩm Độ nhìn cô, rõ ràng cũng rất bất ngờ. Nhưng cậu không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.

Hứa Bảo Như chịu đựng sự khó xử này, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho anh, "Mẹ tớ nấu canh cá trích, bảo tớ mang qua cho cậu một ít."

Thẩm Độ rũ mắt nhìn bình giữ nhiệt trong tay Hứa Bảo Như, cậu không khách sáo, đưa tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn dì giúp tớ."

Hứa Bảo Như ừ một tiếng, nói: "Tớ đi đây."

Cô nói xong liền chuẩn bị đi, Thẩm Độ chợt hỏi cô, "Ôn tập thế nào rồi?"

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó mới trả lời: "Cũng tạm được."

Thẩm Độ ừ một tiếng, nhìn cô, thấp giọng nói: "Thi tốt, không cần áp lực."

Hứa Bảo Như nhìn cậu, cô im lặng mấy giây, sau đó mới gật đầu, nói: "Cậu cũng vậy nhé."

Cô nói xong cũng xoay người rời khỏi nhà Thẩm Độ.

Thẩm Độ đút một tay trong túi quần, nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, cho đến khi cô đi ra sân, cậu mới đóng cửa lại, xoay người đi vào nhà.

__

Đề thi đại học năm nay có hơi khó, nhưng sau khi Hứa Bảo Như thi xong, cảm thấy khá tốt. Nhưng cô cũng không so đáp án, đối với cô mà nói, thi cũng đã thi rồi, so đáp án là một chuyện vô nghĩa, không bằng an tâm chờ kết quả thì hơn.

Buổi tối hôm kì thi đại học kết thúc đó, Hứa Bảo Như và bạn học trong lớp đi ăn chung, ăn xong mọi người lại kéo sang KTV hát hò.

Vì hôm nay đã thi đại học xong, mọi người đều rất hưng phấn, không biết là nam sinh nào, đã chạy đến quầy gọi hai két bia, ầm ĩ bảo nếu không say không về.

Hứa Bảo Như bật cười, cô vốn đang đánh bài với đám Dương Húc, mới chơi được hai ván đã bị Triệu Thanh kéo đến bên cạnh hát.

Cô cũng không khách sáo, chọn hai bài hát để hát.

Bình thường Hứa Bảo Như không hay hát hò, nhưng giọng hát của cô rất êm tai, âm thanh trong trẻo, nghe cô ca hát hoàn toàn là một kiểu hưởng thụ.

Phòng của lớp Tần Phong ở cách vách, lúc đi ngang qua phòng của lớp Hứa Bảo Như, nghe thấy giọng hát êm tai phát ra từ bên trong, cậu ta nhìn vào bên trong theo bản năng, ai ngờ đâu lại là Bảo Như đang hát.

Cậu quay đầu muốn nói cho Thẩm Độ biết, nhưng Thẩm Độ đã sớm thấy. Cậu nhìn Hứa Bảo Như một hồi, sau đó mới thu mắt lại, đi về phía trước.

Tần Phong thấy Thẩm Độ đi, vội đuổi theo.

Thẩm Độ trở lại phòng, trong phòng là các thành viên trong lớp đang tích cực hát, Thẩm Độ không có hứng thú gì, chỉ ngồi một bên uống rượu.

Thẩm Độ uống rượu rất giỏi, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng giật nảy mình, cười nói: "Thẩm Độ, không nhìn ra đó, tửu lượng em tốt thật, nói thử xem, có phải đã sớm biết uống rượu rồi không."

Tần Phong ở bên cạnh cười ha ha rõ to, nói: "Cậu ta cũng không thường uống đâu thầy, hôm nay tâm trạng không tốt thôi."

Lão Trần khó hiểu: "Sao tâm trạng lại không tốt? Hôm nay tốt nghiệp mà, không phải nên vui vẻ sao?"

Tần Phong cũng không dám nói, người nào đó là vì cầu mà không được thôi.

Cậu ta cười ha ha qua loa cho có lệ.

Bỗng nhiên có người nói: "Này, tốt nghiệp rồi, tối nay chúng ta nói lời thật lòng nhé."

Đề nghị này vừa đưa ra, tất cả mọi người đều tán thành, sau đó mọi người đều mồm năm miệng mười hỏi những câu hỏi bình thường vẫn luôn muốn hỏi, hay những vấn đề không dám hỏi.

Thẩm Độ không có hứng thú tham gia những trò này, cậu vẫn ngồi một bên uống rượu, một ly lại một ly.

"Tớ muốn hỏi Thẩm Độ." Bỗng nhiên có một nữ sinh, lên tiếng nói.

Cuối cùng cũng đã có người dám hỏi Thẩm Độ, các bạn học vốn còn đang nói chuyện, trong chớp mắt đều trở nên yên tĩnh lại. Thậm chí còn có người tắt máy hát đi giúp.

Trong lúc nhất thời, cả phòng bao đều yên lặng, tất cả mọi người nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ ngước mắt lên, nhìn về phía nữ sinh muốn hỏi cậu.

Khuôn mặt nữ sinh hơi đỏ, lấy can đảm hỏi: "Cậu có người mình thích không?"

Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Độ, chờ cậu trả lời.

Thẩm Độ không né tránh, trực tiếp thừa nhận, nói: "Có."

Nữ sinh hỏi tiếp: "Có thể hỏi người đó là ai không?"

Câu hỏi này quá lớn gan, tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Độ sẽ không trả lời.

Dù sao Thẩm Độ đã nổi tiếng là lạnh lùng, làm sao có thể trả lời những vấn đề này.

Nhưng không ai nghĩ đến, Thẩm Độ lại không hề tránh vấn đề này, cậu rót rượu vào ly, nói: "Hứa Bảo Như."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương