Như Châu Tựa Ngọc
-
Chương 75: Chương 75
“Bá phụ, ngài đã đỡ hơn chưa?” Tư Mã Bác đi tới trước giường, nhìn thấy thần sắc Tư Mã Hồng tiều tụy, đáy mắt tràn đầy lo lắng cùng quan tâm.
Bởi vì cha mẹ mất sớm, ông đều sống cùng người dòng chính, cho nên Tư Mã Hồng đối với Tư Mã Bác mà nói, giống như là phụ thân, hiện tại thấy Tư Mã Hồng nằm ở trên giường hơi thở thoi thóp, ông không nhịn được vành mắt ửng đỏ.
“Người đã già, sớm muộn gì đều có ngày này.” Tư Mã Hồng ho khan vài tiếng, ngồi dựa vào đầu giường nói: “Đừng ngày nào cũng đến chỗ ta thế này, sẽ làm lỡ việc.”
“Bá phụ không cần lo lắng, ta lo liệu được.” Tư Mã Bác giúp Tư Mã Hồng áp chăn lên, lại nói với Tư Mã Hồng một vài chuyện lý thú khác.
Sao ông có thể nói với bá phụ rằng bởi vì Tư Mã gia thất thế, công việc ở công bộ của ông đã bị chuyển thành chức quan nhàn rỗi không có bao nhiêu thực quyền, nếu nói ra những lời này, chỉ làm cho bá phụ thêm lo lắng, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe thêm mà thôi.
“Haizzz.” Tư Mã Hồng thở dài một hơi, tiếp nhận thuốc do tỳ nữ bưng tới uống một hơi cạn sạch: “Đương kim thánh thượng tâm tư kiên quyết, lúc ngươi làm việc cần cẩn thận một chút, chớ chọc phải chuyện không may.”
“Vâng.” Tư Mã Bác rất cung kính trả lời, sau đó đỡ Tư Mã Hồng nằm xuống: “Bá phụ ngài cần nghỉ ngơi nhiều, đừng quan tâm việc này.”
Tư Mã Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút: “Đã là giờ gì rồi?”
“Đã sang giờ tỵ.” Tư Mã Dược trả lời.
“Hôm nay có lên triều không?” Tư Mã Hồng đột nhiên hỏi: “Vạn thọ của Bệ hạ sắp tới rồi?”
“Hôm qua mới có tiểu triều.” Tư Mã Dược thấy mắt Tư Mã Hồng đã nhắm lại, thấp giọng nói: “Ba ngày sau sẽ là lễ vạn thọ của Bệ hạ.”
Nói xong lời này, hắn thấy Tư Mã Hồng chẳng có chút phản ứng gì, mặt mày bình thản không chút sinh khí, nhịn không được đưa ngón trỏ ra đặt ở
chóp mũi Tư Mã Hồng dò xét, xác định đối phương còn có hô hấp mới yên tâm thở phào một hơi, rón rén lui ra ngoài.
“Nhị đệ.” Tư mã Chỉ thấy Tư Mã Bác đi ra, nhỏ giọng hỏi: “Cha ta ngủ rồi?”
Tư Mã Bác gật đầu, sau đó nói: “Ta coi sắc mặt của bá phụ không tốt lắm, thái y nói như thế nào?”
“Còn có thể nói như thế nào, toàn những lời vô ích nào là thân thể suy yếu gì gì đó, cần phải tĩnh dưỡng nhiều.” Nhắc tới thái y, Tư Mã Chỉ chỉ tức cành hông: “Toàn là lang băm vô dụng, thấy Tư Mã gia chúng ta thất thế, liền làm việc qua quýt sơ sài.” Tư Mã gia bọn họ có nghèo túng hơn nữa cũng là thế gia nhất đẳng, bọn họ có thể sơ sài như vậy sao?
“Trước đó vài ngày, chẳng phải Bệ hạ đã phái ngự y đến, những người này cũng không tìm ra nguyên do sao?” Tư Mã Bác cau này: “Những người này cũng quá mức gió chiều nào theo chiều nấy.”
“Đám ngự y đó cũng có chút năng lực, nhưng chẳng qua chỉ chữa được ngọn không trị được gốc.” Tư Mã Chỉ chẳng muốn đàm luận người do hoàng đế phái tới, nói sang chuyện khác: “Mới vừa rồi con gái của chúng ta truyền tin về, nói Đức Nghi đại trưởng công chúa bị bệnh.”
“Bà ta muốn bệnh liền bệnh.” Tư Mã Bác không mấy hảo cảm với Đức Nghi đại trưởng công chúa, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Bị bệnh càng bớt việc.”
Nếu chẳng phải khuê nữ đường ca gả cho cháu trai của Đức Nghi đại trưởng công chúa, có lẽ lão sẽ thốt ra lời khó nghe hơn nữa.
Tư Mã Chỉ không phản bác lời của ông ta, chỉ nói: “Ta đã sai nội tử(*) tặng vài lễ vật qua đó, những thứ khác cũng không cần xen vào.”
(*) nội tử: vợ
Bây giờ Tư Mã gia của họ đã thất thế, nghĩ đến những hành vi lén lút của Thụy vương mà Bệ hạ lại tuổi trẻ tài cao, ông âm thầm thấy may mắn, hiện tại rút lui khi đang có thế lực không cần xen vào những việc bên trong giữa bọn họ, đối với Tư Mã gia mà nói, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
“Đã như vậy, ta cũng an bài như vậy.” Tư Mã Bác thở dài: “Canh giờ không còn sớm, ta cũng nên đi đến bộ môn điểm mão(*).
Tinh thần bá phụ
không tốt lắm, đại ca sai vài người đến cẩn thận chăm lo.”
(*) điểm mão: điểm danh thời xưa, vào khoảng 5 đến 7 giờ sáng sẽ điểm danh người đến làm việc.
“Ta biết, ngươi đi đi.” Vẻ mặt Tư Mã Chỉ đau khổ gật đầu, toàn thân đều mệt mỏi rã rời.
Tư Mã Bác thấy ông ta như vậy, đưa tay vỗ vỗ vai ông ta, cũng không tiện nói thêm cái gì, thở dài bước ra viện.
Ra khỏi Tư Mã phủ, Tư Mã Bác thấy hai bên đường phố có nhiều nhà dân đã tự giác treo lên đèn lồng đỏ in chữ ‘THỌ’ thật to trên cửa, rất nhiều cửa tiệm nhân cơ hội lễ vạn thọ của Bệ hạ, tạo ra nhiều mặt hàng thủ công mỹ nghệ, vừa lấy lòng Bệ hạ, lại kiếm được tiền, cũng là nhất cử lưỡng tiện.
F.bo0k: Ebo0kNgônTinhMienphi
Tâm tư hoài bão của đương kim hoàng đế quả thực là bao la hơn tiên đế rất nhiều, cũng thu được nhiều nhân tâm hơn tiên đế, nếu không phải như thế, cớ sao bầu không khí trong kinh thành lại sôi nổi nhộn nhịp thế này.
Mặc dù đây đều là công sức và thành quả lao động của dân chúng, thế nhưng cũng không đến mức cam tâm tình nguyện làm rầm rộ thế này.
Nhân viên bên trong lục bộ, địa vị không coi là cao, quan hệ giữa ông và đồng liêu vẫn không mặn không nhạt, từ khi bá phụ về hưu, nét mặt những đồng liêu này tuy chẳng khác gì lúc trước, thế nhưng thầm xa cách với ông rất nhiều, rất nhiều cuộc hội tụ riêng tư đều không mời ông đến dự.
Nghĩ vậy, ông bất giác cười khổ, trong triều có người nào không biết mẹ đẻ Bệ hạ là muội muội ruột của ông, lại có người nào không biết cuộc sống của Bệ hạ lúc nhỏ trong Thành vương phủ rất khó khăn, mà người cậu này lại chẳng ra tay giúp đỡ.
Ông không biết những người có mặt ở đây đã âm thầm thốt ra những lời khó nghe cỡ nào sau lưng mình, nhưng có thể đoán ra được.
Đời người nào biết đến chữ ngờ, trong lòng ông đã hối hận từ lâu thế những cũng chỉ biết nuốt niềm ân hận này xuống bụng.
“Tư Mã đại nhân.” Đồng liêu đi qua đi lại đều lên tiếng chào hỏi ông, thế nhưng sau khi chào hỏi xong liền nhanh chóng rời đi, dường như chỉ cần lưu lại thêm một phút giây nào liền bị nhiễm phải bệnh dịch vậy.
Một bụng tức tối, nung nấu đến tận giờ tan tầm, Tư Mã Bác không thèm nán lại dù chỉ một giây, vội vã trở về Tư Mã phủ, mới vừa vào sân, đã nhận được tin báo rằng, trong phủ nhận được thiệp mời từ trong cung đưa đến.
Hai tay run rẩy cầm tờ thiệp mời, vẻ mặt Tư Mã Bác hơi kích động.
Trong lễ vạn thọ của Bệ hạ lại có tên của ông, điều này thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên nhất.
Tôn thị nhìn thấy ông như vậy, bèn đi đến bên cạnh cởi bỏ ngoại sam cho ông để ông hít thở không khí: “Chỉ còn mấy hôm nữa là đến lễ vạn thọ của Bệ hạ, chúng ta cần cẩn thận chuẩn bị.”
“Phu nhân nói rất đúng.” Tư Mã Bác liên tục gật đầu, sau đó liền đi tới bên bàn đọc, bắt đầu viết những thứ cần phải chú ý, còn thi thoảng thương lượng với Tôn thị, đến lúc đó mặc quần áo gì tiến cung mới thỏa đáng.
Nhìn ông vui vẻ đầy phấn chấn thế này chẳng khác nào đứa bé nhận được món đồ chơi yêu thích.
Tôn thị nhìn thấy trượng phu như vậy, càng yêu thương và xót xa, đành phải vui vẻ đàm luận với ông.
Đừng xem lễ vạn thọ này chỉ là sinh nhật của Hoàng đế, những thứ cần được chăm chút chuẩn bị rất nhiều.
Quý nhân trong kinh nhiều như vậy, thế nhưng danh sách được tham gia yến hội này rất ít, ai có thể đi ai không thể đi, trong này còn có rất nhiều ẩn ý.
Còn dùng rượu nhà ai, vật dụng của nhà ai được dùng đựng thức ăn, còn gánh hát nào hoặc ca kỹ nào được may mắn vào cung biểu diễn, đây cũng là chuyện được bàn tán xôn xao.
Trong cung có đội nhạc riêng, thế nhưng trong những lễ tiệc lớn thế này, chỉ dùng người của đội nhạc riêng để biểu diễn, trông sẽ rất tẻ nhạt và đơn điệu.
Thọ yến coi trọng không khí náo nhiệt, cho nên tuyển thêm gánh hát và tạp kỹ cùng với những trò xiếc ảo thuật lẫn vũ cơ trong dân gian vào góp vui là chuyện rất bình thường.
Giống như các trường hợp được nêu trong tiểu thuyết, các thích khách sẽ ngụy trang thế thân là điều tuyệt đối không thể, đầu tiên những nghệ nhân được phép tiến cung đều phải có danh tiếng nhất định, hơn nữa mọi người đều kiếm miếng cơm trong mớ hỗn độn này, đột nhiên lòi ra một khuôn mặt
lạ hoắc lẫn vào, người xung quanh đâu phải ai cũng mù, nhất định sẽ phát hiện.
Còn người được chọn tiến cung đều bị tra xét, ngay cả kiếp này hắn đã từng làm những việc gì đều được liệt kê rõ ràng, muốn mạo danh thế thân là chuyện không có khả năng, trừ phi những người cùng tiến cung với hắn cũng muốn rơi đầu chung cho vui.
“Nương nương, đây là danh sách nghệ nhân được điện Trung Tỉnh chọn lựa trong dân gian ra, ngài nhìn xem có chỗ nào không vừa ý?” Bạch Hiền cầm một bản danh sách đưa đến tay Cố Như Cửu, sau đó nói: “Những người này đã được đưa vào trong cung rồi, xung quanh đều có trọng binh canh gác người phía dưới đã xem qua bọn họ biểu diễn, trước lễ vạn thọ còn tiến hành sàn lọc lựa chọn lại.”
Cố Như Cửu cẩn thận xem qua một lượt, phát hiện trong bản danh sách này quả thật có nghệ nhân khá nổi danh, ngay cả nàng cũng từng nghe qua, còn có vài người đã từng đến Cố gia biểu diễn, nàng gật đầu một cái nói: “Lần này quan khách đến rất đông, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện.”
“Xin nương nương yên tâm, các cửa đều được kiểm tra nghiêm ngặt, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Bạch Hiền ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Nghe nói trong số các vũ cơ được tiến cung lần này, có một vũ cơ khuynh quốc khuynh thành, được vô số công tử ái mộ.
Còn nghe nói chỉ cần nàng ta bước lên sân khấu biểu diễn, thì tiền thưởng được xếp tầng tầng lớp lớp bên dưới, có vàng có bạc, cũng khiến cho nhiều vũ cơ khác ao ước.”
“Ngươi đang nói đến người này?” Cố Như Cửu chỉ vào hai chữ ‘Phù Diêu’(*) trong bản danh sách, cười nói: “Nhìn chữ biết người, vừa nhìn cũng biết là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
(*) Phù Diêu: gió lốc.
Bạch Hiền cười nói: “Nương nương nói đúng.” Không có họ thị, chẳng khác nào làn gió phiêu diêu trong chốn cát bụi phong trần(*), nhưng đây chẳng phải một cái tên đẹp sao?
(*) Câu này Bạch Hiền dang chơi chữ đá đểu tên Phù Diêu, nghệ danh thì không có họ lẫn chữ lót, Phù Diêu nghĩa là gió.
“Ai là mỹ nhân tuyệt sắc?” Tấn Ưởng đi tới, thấy Cố Như Cửu đang cầm một tờ giấy trong tay, lại cười nói: “Lẽ nào hôm nay nhìn thấy mỹ nhân?”
“Chẳng phải ta đây đã gặp được rồi sao?” Cố Như Cửu liếc nhìn hắn, sau đó chỉ vào danh sách, đưa danh sách này đến trước mặt hắn: “Mỹ nhân ở phía trên này đấy.”
“Mỹ nhân chẳng phải ở trong mắt ta sao?” Tấn Ưởng rút tờ danh sách ra ném sang một bên, nhìn Cố Như Cửu nói: “Thế gian nào còn nữ nhân nào có lực hấp dẫn ta hơn mỹ nhân trước mắt này?”
Cố Như Cửu nhìn bóng hình mình in rõ trong đôi mắt hắn, đưa tay nhéo gò má của hắn: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Ta đây nói bằng cả tấm chân tình, sao Cưu Cửu lại không tin?” Tấn Ưởng cười ha hả ôm chặt nàng vào trong ngực: “Không tin thì nàng lắng nghe xem.”
Bạch Hiền yên lặng cầm lấy danh sách vừa bị Hoàng thượng ném sang bên cạnh, lặng lẽ lui ra ngoài, đi tới trong viện, nhìn cái bóng của mình bị ánh mặt trời chiếu thật dài trên đất, không nhịn được cảm giác mình có phần cô đơn chiếc bóng.
“Bạch công công, đám người từ bên ngoài cung vào đều được an bày ở tại cung Nguyệt Ương, ngài muốn đi đến xem thử?” Một thái giám quản sự điện Trung Tỉnh nhìn thấy Bạch Hiền, vẻ mặt tươi cười vội vàng đi tới: “Có ngài kiểm tra, chúng tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Biết những người này sợ an bài người không hợp ý chủ tử sẽ không gánh chịu nổi trách nhiệm, mới đến tìm đến hắn, Bạch Hiền bĩu môi, lười biếng mở miệng nói: “Vậy chúng ta sang đó xem sao.”
Nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ kéo theo hắn cũng chẳng được ích lợi gì.
Cung Nguyệt Ương vốn là chỗ ở của các nữ tử khi được vào cung, điểm đặc biệt duy nhất ở đây chính là nhiều phòng ốc, lại nằm ở nơi hẻo lánh, cách xa ba cung điện chính, cho dù người bên trong có luyện tập vũ khúc ca từ, ầm ĩ cỡ nào đi nữa cũng không làm ảnh hưởng đến các quý nhân trong cung.
Nếu người nào có lòng xấu xa, với phòng thủ sâm nghiêm trong cung, những người này cũng không thể ra khỏi cung Nguyệt Ương nửa bước, đây chính là cái sọt được lên sẵn dây cung.
Lúc Bạch Hiền đến, nghe thấy đủ loại nhạc cụ đang được diễn tấu, các loại thanh âm hỗn độn hòa quyện với nhau, cho dù khúc nhạc có tuyệt mỹ đến đâu cũng làm đầu óc choáng váng.
Quản sự điện Trung Tỉnh thấy Bạch Hiền cau mày vội vàng sai tiểu thái giám canh giữ ở cửa đi vào bảo đám người này ngừng luyện tập.
Đợi khi tất cả thanh âm đều ngừng hẳn, Bạch Hiền mới giẫm lên thềm đá bước vào cửa cung.
Đi qua cổng chính sẽ đến một khoảng sân rộng, các nghệ nhân tiến cung đều ngay ngắn nghiêm chỉnh đứng ở đấy, nhìn thấy hắn tiến đến, tất cả đều cung kính cúi đầu.
Những nghệ nhân dân gian mặc dù lớn ở bên ngoài đều đấu đá với nhau, thế nhưng ở trước mặt công công thiếp thân ngự tiền Bạch Hiền này, ai nấy đều cúi thấp đầu.
Bạch Hiền quét mắt qua một lượt, cũng không thấy cô gái nào tướng mạo đặc biệt nổi trội hơn các cô gái khác, lại quay đầu hỏi quản sự: “Tất cả đều có mặt đông đủ ở đây rồi?”
Chưởng sự gật đầu đáp lời, sau đó nói với những nghệ nhân dân gian: “Đây là ngự tiền tổng quản Bạch công công, các ngươi mau chào Bạch công công.”
Những nghệ nhân dân gian đã sớm biết thân phận Bạch công công không đơn giản, bởi vì người quản sự thường đến xem bọn họ khi đứng trước mặt Bạch công công lại chẳng khác nào tôn tử.
Hiện tại nghe quản sự nói, vị Bạch công công đúng là tổng quản thái giám ngự tiền, bọn họ đều thất kinh, vội vàng cúi đầu hành lễ.
Bọn họ hành lễ không được đồng đều, tư thế cũng khó coi, Bạch Hiền nhân tiện nói: “Sai người dạy chút cung quy cho bọn họ, chớ làm mất dáng vẻ trước mặt quý nhân, thu về lợi nhỏ mà đánh mất tính mệnh mới là lớn.”
“Dạ dạ dạ, ngài nói phải.” Quản sự gật đầu nói phải, cố ghi lại lời này.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một cô nương ước chừng mười sáu mười bảy tuổi chạy vào, do xốc nảy khi chạy nên vừa chạy tới gần thì trâm cài rơi xuống đất.
Bạch Hiền thấy cô nương này da thịt vô cùng mịn màng, dung mạo đẹp đến kinh tâm động phách, ngay cả vị cô nương chi thứ ba Tư Mã gia kia cũng không sánh bằng, thầm đoán đây chính là Phù Diêu cô nương nổi danh ngoài dân gian.
Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn hoàn rơi trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn bộ trâm bên búi tóc của Phù Diêu, nhàn nhạt mở miệng nói: “Trong cung quy củ sâm nghiêm, ăn cái gì mặc cái gì nói cái gì cũng phải chú ý, nếu có người phá hư quy củ, sẽ bị trục xuất ra khỏi cung.”
Phù Diêu biết tên thái giám này đang nói mình, len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy đối phương khí thế uy nghiêm, lại đàng hoàng cúi đầu.
Sờ sờ vòng ngọc vàng trên cổ tay gò má nàng hơi đỏ lên, sau đó lôi kéo tay áo, che giấu vòng tay phía dưới tay áo.
“Được rồi, người ta đều nhìn rồi, chỉ là quy củ vẫn còn thiếu sót đôi chút, về phần phía âm luật vũ đạo, chúng ta không am hiểu cái này, cũng sẽ không nói thêm cái gì.” Bạch Hiền nói đến đây, lại đưa mắt quét nhìn tất cả mọi người, thấy những người này đều cúi đầu, mới hài lòng thu hồi tầm mắt.
“Chỉ có một điều, không được làm cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương bất mãn, bằng không đến lúc đó, chúng ta cũng chẳng giúp đỡ được cho các ngươi.”
Quản sự lại lia lịa gật đầu dạ thưa, tự mình tiễn Bạch Hiền ra khỏi cung Nguyệt Ương, trán lấm tấm đầy mồ hôi quay trở lại bên trong.
Chuyện đầu tiên khi hắn bước vào trong chính là bảo Phù Diêu thay bộ quần áo và đồ dùng trang điểm đang mặc trên người.
Các vũ cơ khác thấy thế, lòng hả hê.
Ngoài cung, Phù Diêu nhận được vô số lời khen tặng của đám quý tộc thì sao nào, vào cung cũng phải cúi đầu như bọn họ mà thôi.
Thấy Phù Diêu phải tháo bỏ trâm cài, đồng thời thay bộ váy sam thông thường, vũ cơ A cười khẩy nói: “Vào cung còn dám ăn mặc trang điểm xinh đẹp, thật không biết đang muốn mê hoặc ai.”
“Còn muốn cho ai thấy nữa.” Vũ cơ B hào hứng phụ họa: “Người ta có mộng lớn đấy.”
Vài người xung quanh cũng bắt đầu cười theo, các nàng được vào cung ca múa, nếu không phải là dung mạo xuất chúng còn am hiểu vũ đạo, tuy rằng cũng vọng tưởng được vương tôn quý tộc nào đó nhìn trúng các nàng, sau đó chuộc các nàng về nhà, thế nhưng trên thực tế các nàng đều rất rõ ràng, với xuất thân đê tiện, trong những thế gia quý tộc này chỉ có thể tô
điểm cho cảnh đẹp ý vui mà thôi, đừng nói được lấy về nhà, cho dù làm thiếp cũng chẳng dễ dàng gì.
Hiện tại thấy Phù Diêu ỷ vào tuổi còn trẻ nhan sắc còn đẹp, lại được nhiều công tử quần là áo lụa trong kinh thành mến mộ, đã thả hồn lửng lửng không biết mình mang họ gì tên gì mất rồi, các nàng đều thấy rất buồn cười, các nàng nào có ai chưa từng vọng tưởng như vậy?
Nghĩ tới những thứ này, mấy vũ cơ cũng chẳng còn tâm tình nào cười nhạo Phù Diêu nữa, mà đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy nhàm chán chẳng thú vị gì, quay lưng đi về phòng của mình.
Phù Diêu cũng không để tâm mấy vũ cơ kia nghĩ bản thân mình thế nào, theo nàng, những vũ cơ này không thích nàng là chuyện rất bình thường.
“Không phải ganh tỵ ta xinh đẹp hơn sao?” Nàng quay về trong phòng, ngắm nhìn mình trong gương, trên miệng nở nụ cười nhạt, lấy son điểm lên môi, để cho môi mình càng thêm mềm mại hấp dẫn hơn.
Sắc đẹp, chính là vũ khí tuyệt đỉnh của nàng.
Vũ cơ ở cùng phòng với nàng nhìn thấy vậy, lại nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phù Diêu, nơi này là trong cung, ngươi…”
“Đến tận bây giờ, vẫn chưa từng có người đàn ông nào không ngây ngẩn khi nhìn thấy ta đấy.” Phù Diêu nhìn nàng ta, khẽ nhếch môi nói: “Hoàng đế cũng là nam nhân.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng, trong sử sách có ghi chép ca cơ trở thành Hoàng hậu, lẽ nào ta không làm được một phi tần sao?” Phù Diêu tràn đầy tự tin nói: “Phải biết rằng, hậu cung của Bệ hạ ngoại trừ Hoàng hậu ra thì không còn nữ nhân khác.”
“Đó là bởi vì tình cảm giữa Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương tốt, ngươi cần gì phải xen vào?” Vũ cơ cùng phòng không đồng ý nói tiếp: “Đến lúc đó chọc giận Hoàng hậu nương nương, chẳng phải cái được không bù đắp đủ cái mất?”
“Trên đời này không có mèo nào không thích ăn cá, cũng không có nam nhân không vụng trộm bên ngoài.” Phù Diêu tô mi cho mình: “Chỉ cần nắm được trái tim của Bệ hạ, coi như Hoàng hậu bất mãn thì làm được gì.”
Vũ cơ cùng phòng im lặng trong chốc lát mới nói tiếp: “Ngay cả Bệ hạ mặt mũi thế nào còn chưa thấy, những chuyện khác chớ suy nghĩ nhiều.” Nói xong, nàng ta kéo chăn qua đắp kín người, chìm vào giấc ngủ say.
Quan điểm hai người hoàn toàn tương phản, cho nên chẳng có chuyện gì để nói.
Phù Diêu quay đầu lại liếc nhìn người bạn cùng phòng đang cuộn mình trong chăn, khinh thường hừ một tiếng, những nữ nhân này làm sao hiểu được tâm tư của nàng, chim sẻ sao hiểu được chí lớn của thiên nga?
Đức Long, hai mươi tám tháng sáu năm thứ năm, lễ vạn thọ của Đức Long đế Tấn Ưởng sau đại hôn được rất nhiều người chờ mong.
Trời còn chưa sáng, các quý tộc quan viên có thể tham gia lễ vạn thọ đã vội vã rời giường, sau đó nhanh chóng thay y phục bước vào mã xa tiến cung.
Thanh âm của những chiếc mã xa vang vọng khắp các con phố, nhiều người dân hiếu kỳ cũng đẩy cửa sổ dài cổ ra ngóng nhìn, thấy từng đoàn mã xa đi qua, có cái thì chóp màu son, có cái thì đỉnh màu lam, cũng có cái đỉnh màu đen… bất kể là màu gì, những mã xa này đều rất tinh xảo, tràn đầy quý khí.
Một vài đứa trẻ con thích ham vui cũng trốn phía sau cửa sổ, thèm thuồng nhìn mã xa đi qua, sau đó ngây thơ chân chất hỏi cha mẹ sau lưng, mã xa này là nhà ai, trên mã xa kia là người nào.
“Mấy chiếc mã xa này là mã xa nhà Cố quốc công, thấy không, chiếc xe ngựa đi ở phía trước kia kia, chính là chiếc đã đi xa rồi đấy.”
“Đây là mã xa Lý gia, mã xa nhà bọn họ thoạt nhìn thật tinh xảo.”
“Trên chiếc xe ngựa kia có ghi chữ Thụy, chẳng lẽ là xa giá của Thụy vương?”
Mã xa của Thụy vương và Trung vương hầu như cùng đi qua cửa một lượt, hầu như đồng thời dừng lại ở khúc quanh.
Hai người đều là Thiếu mão vương tử, nếu xét về phân lượng nặng nhẹ, thì đương nhiên chức thiết mão của vị Trung vương này nặng hơn.
Nhưng xét ở góc độ thân sơ mà nói, Thụy vương là thúc phụ của đương kim Hoàng thượng, dĩ nhiên thân thiết với đương kim Hoàng thượng hơn.
Cho nên mã xa của hai người, ai trước ai sau, cũng khó có thể xét chính xác được.
Ngay khi Thụy vương chuẩn bị lên tiếng để cho gã đánh xe nhà mình nhường phía Trung vương đi trước, gã đánh xe Trung vương phủ lại ngang ngạnh chen với bọn họ, vượt lên đi trước.
Hai đứa con trai của Thụy vương nhìn thấy Trung vương lớn lối như thế, thiếu chút nữa tức giận quát mắng.
Năm đó Thái hậu chọn con thừa tự, bọn họ cũng vào kinh, chỉ tiếc Thái hậu nhìn trúng lại là Tấn Ưởng không người giáo dưỡng, trái lại đem những thế tử công tử được tiên sinh giáo dưỡng như bọn họ vứt sang một bên.
Nếu là hai huynh đệ bọn họ có người làm hoàng đế, Trung vương có gan phách lối như bây giờ sao?
“Quả thực khinh người quá đáng.” Trưởng tử của Thụy vương xanh mặt, tay siết chặt dây cương, do dùng sức quá mạnh, các đốt ngón tay trắng bệch: “Nếu không phải vì phụ vương…”
Hắn chợt ngừng lại, không nói tiếp.
Bởi vì phụ vương bị tật bẩm sinh, bị hoàng tổ phụ chán ghét vứt bỏ, không chỉ mất đi ngôi vị hoàng đế mà ngay cả đất phong cũng không sung túc bằng Thành vương.
Phận làm con, nếu như hắn vì tức giận mà nói ra những lời như vậy, chẳng phải là bất hiếu?
Đứa con thứ của Thụy vương biết đại ca muốn nói cái gì, hắn liếc nhìn người đại ca, lại đưa mắt nhìn mã xa phía sau vẫn im ắng không tiếng động, thấp giọng nói: “Kệ họ đi, lão càng kiêu ngạo, Bệ hạ càng thêm bất mãn với lão thôi.”
Mã xa đi qua cổng Chu Tước, Cấm vệ quân thủ vệ lục soát nghiêm ngặt hơn so với lúc trước, sau khi kiểm tra xong, ôm quyền nói: “Thụy vương điện hạ, mời.”
“Làm phiền.” Thụy vương ôn hòa cười, mới chậm rãi buông mành xe ngựa xuống.
Động tác này ở trong mắt những người khác, để cho không ít người dấy lên bồi hồi, khen Thụy vương ưu nhã phân rõ phải trái như thế nào.
Trong Tử Thần điện, Cố Như Cửu tự tay chỉnh lý áo quần cho Tấn Ưởng.
Bởi vì chẳng phải lên triều, hiện tại Tấn Ưởng mặc một bộ cẩm bào
thêu rồng, chứ không phải bộ long bào nghiêm trang.
Khi chỉnh vạt áo cho hắn thì Cố Như Cửu mò thấy noãn ngọc mình từng cho hắn, nét mặt lộ ra nụ cười, sau đó tiếp tục chỉnh lý y phục.
Tấn Ưởng cúi đầu nhìn túi hương trên người mình một chút, lại ngậm ngùi liếc nhìn thêm nhiều lần, vẫn gỡ túi hương này ra, sau đó thay túi hương bạc hà Cố Như Cửu thêu cho hắn: “Mấy túi hương khác, mùi hương cũng không bằng cái này.”
Vải vóc dùng làm túi hương bạc hà đều là tốt nhất, điểm duy nhất không tốt chính là tay nghề người thêu, Cố Như Cửu chán chường liếc nhìn cái túi tròn tròn như bánh bao cùng mớ hình thêu loằng ngoằng trên đó, không nhịn được nói: “Ngày hôm nay đừng đeo nó, kẻo người ta thấy lại cười cho.”
“Vậy chẳng phải rất tốt sao?” Tấn Ưởng yêu quý sờ sờ bên ngoài túi hương: “Chỉ có cái này tốt, những thứ khác đều quá tục khí.”
Cố Như Cửu liếc nhìn những túi hương thêu tinh xảo đẹp đẽ trong khay đặt bên cạnh, lại nhìn cái túi hương xấu xí mình thêu, không nhịn được nghĩ, bởi vì nó xấu đau xấu đớn cho nên càng làm nổi bật vẻ đẹp của các túi hương khác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook