Như Châu Tựa Ngọc
Chương 64: Chương 64


Đám người Thu La, Bạch Hiền phục vụ ở bên cạnh, nghe thấy Hoàng hậu nương nương đột nhiên lời nói ghen tuông, bị dọa sợ lập tức quỳ xuống.
Hoàng thượng có yêu thương Hoàng hậu nương nương đến cỡ nào đi nữa, cũng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận lời trách móc ghen tuông của Hoàng hậu nương nương.

Tuy rằng Bạch Hiền đã không còn là đàn ông chân chính, thế nhưng vẫn hiểu rõ tính nết đàn ông, phần lớn đàn ông mỗi khi nghe thấy người phụ nữ đề cập đến vấn đề này đều nổi giận, thậm chí tức giận đùng đùng, huống chi Hoàng hậu nương nương đang truy vấn người đàn ông có thân phận tôn quý nhất trên đời này.
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Thu La lo lắng sợ Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng trách phạt, lại không dám ngẩng đầu, do dự một chút vẫn cắn răng liếc mắt nhìn lén sang, nếu Hoàng thượng động thủ với nương nương, nàng còn kịp xông ra ngăn cản.
Nào biết khi nàng liếc mắt nhìn sang thì chẳng phải thấy khuôn mặt thịnh nộ của Hoàng thượng mà nương nương nhà mình đang nhào nặn khuôn mặt của Hoàng thượng, đôi tay trắng nõn, đầu chân nhón lên, miệng mím chặt chứng tỏ nàng đang tức giận.
“Ui, nhẹ một chút, nhẹ một chút.” Tấn Ưởng cúi đầu, giữ chặt đôi tay của Cố Như Cửu đang bóp mặt mình, nịnh hót cười nói: “Cửu Cửu, nàng đừng nóng giận, nghe ta giải thích.”
“Ừm?” Cố Như Cửu nhếch mày, buông mặt của Tấn Ưởng ra, bước tới ghế quý phi ngồi xuống, sau đó chỉ cái ghế bên cạnh: “Thần thiếp nguyện ý lắng nghe.”
Nghe Cửu Cửu tự xưng mình là “thần thiếp”, Tấn Ưởng chợt thấy sống lưng lạnh ngắt, sải bước phóng đến ngồi xuống bên cạnh, cười tươi nói: “Việc này là ngoài ý muốn mà thôi, làm sao nàng biết… Trên người ta có mùi hương của người khác?” Thế nhưng hắn lại chẳng ngửi thấy được, nào có hương vị gì đâu?
Bạch Hiền quỳ ở bên cạnh thở phào một hơi dài, xem ra việc này chỉ cần Bệ hạ nói rõ, cũng sẽ không gây ra mâu thuẫn gì hết.

Chỉ là nếu làm như vậy phải chăng sẽ thành… sợ vợ? Hắn len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, thấy Hoàng hậu nương chán ghét liếc nhìn Bệ hạ, mà vẻ mặt Bệ hạ vẫn luôn nịnh hót lấy lòng, lập tức cúi mặt không có nhìn nữa, hắn sợ bản thân tiếp tục nhìn sẽ bị Bệ hạ sát nhân diệt khẩu.
“Bệ hạ không biết nữ nhân đối với nam nhân của mình, luôn có giác quan thứ sáu chuẩn xác trời sinh sao?” Cố Như Cửu biết thói quen của Tấn Ưởng, quần áo không thích dùng hương, nếu trên người hắn toát ra mùi hương gì cũng nhiễm từ người nàng sang.

Là quý nữ thế gia, tuy nàng không dám nói mình tinh thông mấy loại hương liệu này nhưng cũng hiểu rõ được bảy tám phần, chỉ cần dính vào một chút, nàng đều nhận ra được.
Nghe thấy mấy chữ “nam nhân của mình” nụ cười trên mặt Tấn Ưởng càng đậm, đứng dậy đi đếm gần Cố Như Cửu, lại bị nàng đẩy ra.
“Đi thay quần áo, cả người bốc mùi ngổn ngang, thúi chết.” Cố Như Cửu tọt vào hông của hắn, vẻ mặt có chút hòa hoãn.
Mặc kệ mùi hương này làm sao nhiễm lên trên người hắn, nhưng nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt của Tấn Ưởng cho thấy, hắn chưa từng ve vãn những nữ nhân khác, điểm này nàng vẫn có thể nhận thấy được.
“Được rồi, được rồi, để ta đi thay đồ.” Tấn Ưởng liên tục gật đầu, xoay người quay vào trong tắm rửa thay y phục.
Bạch Hiền và mấy thái giám thiếp thân phục vụ lập tức đuổi theo, hầu hạ luôn tay.
Trong sương phòng Tử Thần điện có một bồn tắm, kiểu tắm yêu thích của vị hoàng đế Đại Phong nào đó đã cho xây dựng, cái bể này được làm bằng bạch ngọc, giữ được nước nóng liên tục, rất thoải mái thư thích khi tắm rửa ở đây.
F/B: E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí
Sau khi Bệ hạ đăng cơ, lại không mấy hứng thú với việc hưởng thụ cuộc sống xa hoa thế này, cho nên cái bồn tắm này cũng rất ít khi sử dụng, bọn thái giám cung nữ phụ trách công việc trong đây cũng dần mất địa vị ở cung Càn Khôn.

Tận đến khi Hoàng hậu nương nương được gả tiến cung, Hoàng thượng tựa hồ đột nhiên phát hiện ra điều diệu dụng của cái bồn tắm này, những thái giám cung nữ kia lại được trọng dụng.

Tấn Ưởng từ dưới bồn tắm đi lên, lau khô toàn thân rồi mặc quần áo mới, sau đó đi tới đứng trước gương đồng to đặt trên đất, sửa sang lại vạt áo, từ sau khi đám cưới, hắn đã không để cho cung nữ thiếp thân hầu hạ.
“Bệ hạ, bộ y phục này…” Bạch Hiền ôm y phục vừa bị Tấn Ưởng thay ra, không biết nên xử trí thế nào.
Tấn Ưởng đi tới trước mặt Bạch Hiền, lấy túi hương bạc hà trong đống quần áo đó ra, thắt ở ngang hông, sau đó nói: “Ném.”
“Rõ.” Bạch Hiền thầm nghĩ, quả nhiên thế.
Cố Như Cửu thấy Tấn Ưởng tóc rối bù đi ra, nàng bước lại sờ sờ lên mái tóc của hắn, gọi Thu La mang lược gỗ đàn đến, sau đó đi tới ngồi xuống tháp mềm, mát xa da đầu cho hắn: “Trong một quyển tiểu thuyết nào đó có nói, người đẹp chỉ cần một cái nhìn cũng đủ làm nghiêng thành, thiếp cứ nghĩ rằng chỉ là câu nói đùa, nhưng kể từ khi nhìn thấy Bệ hạ, thiếp mới tin vào những lời này.”
Tấn Ưởng thuận thế nằm xuống, nghiêng đầu đặt lên trên đùi nàng: “Có thể khuynh tâm của nàng là tốt rồi.”

Cố Như Cửu cúi đầu nhìn đôi mắt rất nghiêm túc lúc này của hắn, bỏ lược gỗ đàn xuống cười cười, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đè xuống huyệt Thái Dương của hắn: “Đừng tưởng rằng chàng nói những lời này là thiếp sẽ bỏ qua cho chàng.

Thành thật khai báo, trước lúc trở về đã gặp ai?”
Lực đạo vừa phải dịu dàng xoa trên huyệt thái dương, làm cho Tấn Ưởng thoải mái nhắm mắt lại: “Ta sai người đưa Tư Mã Hương vào đây.”
“Cái gì?” Cố Như Cửu hơi kinh ngạc, tay đang di di mát xa cho hắn bỗng khựng lại trong chốc lát: “Chàng bắt Tư Mã Hương làm gì?” Tuy rằng nàng hận chi thứ ba Tư Mã gia, thế nhưng cũng không có ý định trả thù Tư Mã Hương vô tội.
“Chuyện nàng ta gây ra cũng không ít, vừa rồi không cẩn thận để nàng ta bắt được tay áo, cho nên dính vào vài mùi hương.” Tấn Ưởng mở mắt ra, ngồi dậy vỗ bắp đùi của mình nói với Cố Như Cửu: “Đến đây, nằm xuống, ta cũng mát xa cho nàng một chút.”
Thấy hắn nhiệt tình như vậy Cố Như Cửu cũng gỡ trâm cài trên búi tóc mình, để mái tóc tùy tiện xòa trên vai, sau đó nằm xuống trên đùi Tấn

Ưởng: “Nàng ta chỉ là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, có thể làm được chuyện gì?”
“Còn nhớ chuyện xảy ra ngoài ý muốn trên trường ngựa mấy năm trước không?” Tấn Ưởng đều chỉnh lại tư thế ngồi, để Cố Như Cửu thoải mái hơn: “Việc này là âm mưu của phu nhân chi thứ ba Tư Mã gia và nàng ta.”
Cố Như Cửu nghe vậy sửng sốt, một lát sau mới nói: “Thế nhưng người bị hại là cô nương chi thứ hai bọn họ…“
“Cô nương chi thứ hai chính là biểu muội của ta.” Tấn Ưởng bình thản nói: “Nhà bọn họ muốn đưa cô nương vào cung, trước hết tìm cách loại bỏ đối thủ cạnh tranh, mà người đầu tiên chính là biểu muội của ta.”
“Mẹ con các nàng điên rồi sao?” Cố Như Cửu quả thực không thể tin vào lỗ tai của minh, vì ngôi Hoàng hậu, thậm chí ngay cả thân nhân cũng có thể hạ thủ, rốt cuộc mưu đồ vì cái gì? Thế gia luôn đứng vững không suy, là bởi vì bên trong gia tộc đoàn kết, nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, thì làm gì còn là thế gia?
“Chuyện này Lý gia biết không?” Cố Như Cửu cau mày, vẫn không thể nào hiểu được hành vi của mẹ con Tư Mã Hương.
“Có biết hay không thì thế nào?” Tấn Ưởng xoa lên những nếp nhăn trên chân mày của nàng: “Lý gia đã lựa chọn trầm mặc, vị cô nương Lý gia kia chết như thế nào, đối với bọn họ mà nói, cũng chẳng có gì quan trọng.”
Cố Như Cửu trầm mặc một lát, thở dài nói: “Cố gia nhà thiếp không thể trở thành thế gia nhất lưu, nguyên nhân có lẽ không thể cam chịu bằng họ, cũng không nhẫn tâm hy sinh như họ.”
“Ta cảm thấy nhạc gia tốt.” Tấn Ưởng cười cười: “Chí ít sống như một con người.”
Cố Như Cửu nhớ tới thường ngày phụ mẫu luôn yêu thương lo lắng cho mình, cũng nhoẻo miệng cười.
Thấy tâm tình nàng buông lõng hơn, Tấn Ưởng mới tiếp tục nói: “Cái cô nương Tư Mã gia này không chỉ gây ra những chuyện xấu xa này, nàng ta còn cấu kết với Kỳ Liên, đứng nhìn mẹ đẻ tự sát cũng không ra tay cứu, hết chuyện này lại kéo đến chuyện khác, ngay cả ta còn cảm thấy lạnh lẽo.”

“Tự sát?” Cố Như Cửu sợ sệt nói: “Thảo nào Tư Mã gia không cho phép thái thái chi thứ ba chôn cất vào trong mộ phần tổ tiên.

Còn vội vã hạ táng, nguyên lai là bởi vì bà ta tự sát.”
Trong tư duy những người ở đây, người tự sát sẽ trở thành cô hồn trời không thu đất không nhận, nếu chôn cất vào trong phần mộ tổ tiên, sẽ phá hủy phong thủy phần mộ tổ tiên, ảnh hưởng vận thế hậu thế.
Cố Như Cửu lắc đầu: “Tư Mã Hương là người thông tuệ như vậy, không ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ cỡ này.” Câu kết với thừa tướng nước khác, nhẹ thì chém đầu, nặng thì liên lụy cả nhà, trong đầu nàng ta suy nghĩ cái gì mà lại làm ra những chuyện thế này?
“Thông minh?” Tấn Ưởng cười cười, từ chối cho ý kiến.
Bởi vì dính đến chuyện cấu kết với Cao La, Cố Như Cửu cũng không muốn hỏi sâu thêm nữa, nào biết Tấn Ưởng lại lên tiếng nói tiếp.
“Tư Mã Hương bị giam trong tư tù, người bên ngoài vẫn không biết nàng ta đã bị bắt, nếu nàng muốn đi gặp nàng ta, cứ bảo Hà Minh dẫn nàng đi đến đó.” Tấn Ưởng trầm mặc một lát lại nói: “Chỉ là người này tâm tư ác độc nàng tuyệt đối đừng đến gần nàng ta.”
“Thiếp đi gặp nàng ta làm gì?” Cố Như Cửu nhắm mắt lại: “Dạy con vô phương chính là cha mẹ của nàng, hại chết đại tẩu thiếp chính là đại ca của nàng, nàng phạm tội, đương nhiên phải chịu phạt, nàng ta sống không được tốt, thiếp cũng không vì vậy mà vui vẻ, chi bằng không gặp.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, Tấn Ưởng ngẩn người, lập tức cười nói: “Nàng nói đúng, thế nhưng nàng ta cũng được xem là thù cũ của nàng.”
“Vì sao?” Cố Như Cửu không hiểu nói: “Lẽ nào bởi vì thiếp đua ngựa thắng nàng lúc ở biệt cung Thái Hòa sao?”
Tấn Ưởng cười lắc đầu, đem tất cả mọi chuyện xảy ra ở trường đua ngựa năm đó kể lại cho Cố Như Cửu nghe: “Lúc đó nếu không phải Lý Hoài Cốc gọi nàng lại nói chuyện, ngựa của nàng khi đi qua bụi hoa kia cũng sẽ chấn kinh.


Nhưng bởi vì nàng nán lại quá lâu, chưa kịp đi qua đó, thì cô nương Lý gia và Tư Mã gia đã xảy ra chuyện, kế hoạch này chỉ có thể hủy bỏ.”
Nói đến đây, Tấn Ưởng thở dài: “Ta có rất nhiều điểm không hài lòng Lý gia, chỉ có điểm này, ta lại sinh lòng cảm kích Lý Hoài Cốc.”

Cố Như Cửu hoàn toàn không cách nào lý giải Tư Mã Hương, loại người không thích nhìn người khác sống tốt, đố kỵ điên cuồng, trong lòng luôn hận không thể giế.t chết người khác, đã không nằm trong phạm vi người bình thường có thể hiểu được.
Trầm mặc một lúc sau, nàng mới thở dài nói: “Chúng ta dùng cơm đã, chớ để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình.”
“Tốt.” Tấn Ưởng vốn không định đem việc này nói cho Cửu Cửu biết, thế nhưng Cửu Cửu lại nhận ra mùi hương lại trên người hắn, hắn lại không muốn nói xạo với nàng, cho nên chỉ có thể đem đầu đuôi ngọn ngành những chuyện đã xảy ra nói hết cho nàng biết.
Điều khiến hắn thấy vui mừng chính là, Cửu Cửu cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với hành vi này của hắn.
Trong tư tù lãnh cung, Tư Mã Hương không thèm liếc mắt nhìn cơm canh đặt ở cửa tù, thẩn thờ dựa người vào tường.

Giờ đã không còn ai đôn đốc nàng, cũng không còn ai quát tháo nàng, nếu không phải vết thương do bị roi quất ở sau lưng đang truyền đến từng cơn đau thấu xương, nàng hầu như còn cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng của mình.
Đột nhiên, nàng nghe thấy có âm thanh xột xoạc truyền ra từ trong góc tối, rùng mình co rụt lại ôm chặt lấy hai chân của mình, nàng nghe nói trong bóng tối thường có chuột rắn và các loại côn trùng khác như kiến gián…
“Xem ra vị hoàng đế này chẳng phải một người thương hương tiếc ngọc.” Lúc này, trong góc tối đột nhiên vang lên tiếng nói, đối phương ho khan vài tiếng rồi lại nói tiếp: “Mỹ nhân như vậy nói nhốt liền nhốt, nói đánh là đánh, thật làm cho người ta thương tiếc.”
“Là ngươi?!” Tư Mã Hương nghe thấy thanh âm quen thuộc, sắc mặt đại biến, nàng nhìn sang góc tối nơi phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy bóng đêm dày đặc không một tia sáng, nàng không thể nhìn thấy bất cứ gì: “Là ngươi bán đứng ta?”
Kỳ Liên nhìn nơi được chiếu sáng dưới ánh đuốc, trào phúng cười nói: “Hừ, vị hoàng đế này muốn biết ngươi làm cái gì, còn cần ta bán đứng? Hắn có thể đem ta từ nước Cao La vô thanh vô thức mang về đến đây, ngươi xem có ai hoài nghi là do hắn làm không?”

Tư Mã Hương sắc mặt ảm đạm xuống, lẽ nào Hoàng đế hiện nay đã có mật thám của mình? Nếu thật sự là như thế, quan viên trong triều đình…
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, Tư Mã Hương đột nhiên lại nở nụ cười, tất cả quý tộc thế gia trong triều đều tự xưng là cao quý, thế nhưng lại bị hoàng gia đùa bỡn trong lòng bàn tay, xem ra vinh quang của thế gia, sắp trở thành quá khứ rồi.
“Bản thân tài nghệ không bằng người, có thể trách ai?” Tư Mã Hương cười nhạt: “Chỉ hận ta lúc đó lòng tham nhất thời, lựa chọn hợp tác cùng ngươi.” Nếu như nàng không quyết định hợp tác cùng Kỳ Liên, có lẽ mấy ngày qua cũng không cần xuất hiện ở chỗ này.
“Nữ nhân như ngươi thực sự là…” Kỳ Liên lắc đầu: “Không có khuôn mặt đẹp và tài hoa, đáng tiếctâm thuật bất chính, thảo nào Tấn Ưởng Hoàng đế chướng mắt ngươi như vậy.”
“Câm miệng!” Nhắc tới chuyện cũ như mũi đao đâm vào lòng, Tư Mã Hương cả giận nói: “Ngươi thì tốt hơn ta chỗ nào?”
“Ta không có điểm nào tốt hơn ngươi.” Kỳ Liên cười nhạo nói: “Nhưng chí ít ta cũng không thấy người khác sống tốt hơn mình mà nảy sinh ý định lấy mạng người ta.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi, ta còn là một con người, còn ngươi chẳng khác gì một người điên.”
Tư Mã Hương nghe vậy, chỉ cất tiếng cười điên, như đang giễu cợt Kỳ Liên bốn mươi chín cười năm mươi, hoặc như là đang cười bản thân.
Tư Mã Hương bị giam trong tư tù đến ngày thứ ba, thì trong buổi thượng triều, văn võ bá quan cùng thượng triều thương nghị đại sự.
Bởi vì hai năm mưa thuận gió hòa, không bị liên tục xảy ra thiên tai giống hồi tiên đế, cho nên việc lớn không có, việc nhỏ cũng làm cho mọi người nhao nhao thảo luận.

So với như bây giờ, tâm điểm của mọi tranh chấp lúc này vẫn là chuyện của Ngụy Đình cùng Triệu TIến.
Bất quá điều khiến cho văn võ bá quan lấy làm lạ là quan viên phe Tư Mã ngày hôm nay tựa hồ rất khiêm tốn, nghe thấy bọn họ mắng Ngụy Đình cũng lên tiếng cãi lại, thỉnh thoảng có người đứng ra phát biểu, cũng chỉ là vì thanh danh của bản thân, mặc kệ Ngụy Đình tự sinh tự diệt.


Phản ứng này của đối phương làm cho các võ tướng ngây ngốc khó hiểu, trong đầu không ngừng suy đoán, chẳng biết mấy quan văn miệng mồm bốc phét kia lại muốn chơi trò gì.
Khi buổi thượng triều sắp kết thúc thì một sự kiện lớn lại xảy ra, điều này làm cho các võ tướng lại lần nữa há hốc mồm.
Cái gì, Tư Mã Hồng dĩ nhiên cáo ốm về hưu?
Tư Mã Hồng chính là người dẫn đầu phe Tư Mã nếu hắn về hưu, người phía dưới chẳng phải sẽ hỗn loạn? Hơn nữa với tình trạng hiện giờ của Tư Mã Hồng, coi như Tư Mã Hồng muốn cáo ốm về hưu, cũng không nên chọn ngay lúc này?
Đừng nói những người khác, ngay cả Lý Quang Cát cùng Trương Trọng Hãn cũng thất kinh, hành vi này của Tư Mã Hồng thực sự không bình thường, vây cánh hậu bối Tư Mã gia thiếu gió, mà trụ cột Tư Mã Hồng lại rút lui, thì con cháu hậu bối nên làm gì bây giờ?
Tư Mã Hồng về hưu, Tấn Ưởng đương nhiên không có đáp ứng, mà động viên một hồi, cho thấy trong triều không thể mất đi lương thần như vậy.
Vì vậy mọi người lại hiểu rằng, hóa ra hành vi này của Tư Mã Hồng chính là lui làm tiến, trên thực tế cũng không phải muốn phủi tay không làm.
Chẳng qua ngay sau đó Tư Mã Hồng lại dùng hành động thực tế đánh thẳng vào mặt của bọn họ, bởi vì hắn ba lần bảy lượt biểu thị bản thân tuổi già vô lực, đành phải cô phụ kỳ vọng của hoàng đế, khóc nức nở muốn cạn cả nước mắt, nếu hoàng đế không đáp ứng hắn về hưu, hắn sẽ quỳ hoài không dậy.
Tấn Ưởng ba lần bảy lượt giữ lại, thấy Tư Mã Hồng quyết định chắc chắn như vậy, buộc lòng phải tiếc rẻ đồng ý.

Sau đó trả lại cho tôn tử Tư Mã Bội của hắn chức Khinh xa Đô úy.
Cái chức vị Khinh xa Đô úy này tuy rằng không có tác dụng gì, cũng không được thừa kế, nhưng dầu gì cũng gần với huân quan Nam tước tam phẩm, hoặc nhiều hoặc ít cũng được xem là một tước vị an nhàn đối với Tư Mã gia, chí ít cũng bảo vệ mặt mũi cho Tư Mã Hồng.

Tư Mã Hồng nghe thấy Hoàng thượng cho cháu trai tước vị Khinh xa Đô úy, thầm thở dài một hơi, run lẩy bẩy làm đại lễ với Tấn Ưởng: “Vi thần, tạ ơn Hoàng thượng.”
Lần này hắn về hưu tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng ít ra bảo vệ được cả nhà.

Hoàng thượng nguyện ý ban cho trưởng tôn chức vị Khinh xa Đô úy, cũng cho thấy chuyện này tạm thời không truy cứu tiếp.

Hoặc có lẽ nói chỉ cần Tư Mã gia thức thời, Hoàng thượng sẽ xem như chuyện này chưa từng phát sinh qua.
Mọi người giờ mới hiểu được, thảo nào quan viên phe Tư Mã hôm nay đều cúi thấp đầu như vậy.

Hóa ra người đứng đầu muốn nghỉ hưu.

Nghỉ như vậy, bọn họ cảm thấy thương cảm cho những người này, lon ton chạy theo Tư Mã gia, kết quả Tư Mã gia nói rút liền rút, chẳng đoái hoài gì đến phản ứng của bọn họ, đây không phải là cái bẫy người sao? Sau này còn ai dám cống hiến sức lực cho người của Tư Mã gia?
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tư Mã Hồng lui chính là lui, người khác có hài lòng hay không đã không còn quan trọng nữa, trong nháy mắt bước ra khỏi cổng triều đình, hắn trước nay vẫn luôn tinh thần sung mẫn phấn chấn, bỗng nhiên mất đi sức sống, dường như tuổi già sức yếu, đi lại chênh vênh.
Ngay cả Lý Quang Cát vẫn thường gay gắt với Tư Mã Hồng, nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng mất đi hứng thú pha trò, đều là những cụ ông sáu mươi bảy mươi tuổi, ngộ nhỡ chỉ vì một câu kích bác của hắn mà xảy ra chuyện, chẳng phải bản thân tự chuốc lấy phiền?
Trương Trọng Hãn nhớ lại khoảng thời gian trước Tư Mã Hồng từng nhắc tới vụ án Lâm phi mưu hại hoàng tử với mình, hiện tại Tư Mã Hồng về hưu, sợ rằng sẽ không nhắc lại chuyện này.
Chẳng biết lúc đó vì sao Tư Mã Hồng lại đột nhiên nhắc tới việc này?
Những kẻ dựa vào Tư Mã gia lúc này trong lòng lại hoảng hốt bất an, tuy rằng bọn họ không biết tiền căn hậu quả thế nào, thế nhưng Tư Mã Hồng đột nhiên về hưu, khẳng định bên trong phải có nguyên nhân gì, cho nên bọn họ càng thêm lo lắng không yên.
Ngươi làm quan đương nhiên khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, ngộ nhỡ Hoàng thượng bởi vì bọn họ từng nương tựa Tư Mã gia mà sinh lòng chán

ghét vứt bỏ thì phải làm sao bây giờ, ngộ nhỡ Tư Mã gia phạm phải trọng tội, bọn họ cũng chịu liên lụy thì làm sao bây giờ?
Trong cung Tĩnh an, Tôn Thái phi nghe tin Tư Mã Hồng về hưu, cũng đánh rơi tách trà đang cầm trên tay, bà trợn mắt nhìn chằm chằm vào thái giám truyền lời: “Ngươi nói cái gì?”
“Thái phi nương nương, Tư Mã đại nhân về hưu.” Thái giám nuốt một ngụm nước bọt: “Hoàng thượng ban cho Tư Mã công tử tước vị Khinh Xa Đô úy.”
“Khinh xa Đô úy?!” Tôn Thái phi trào phúng cười, tước vị này thì có tác dụng gì chứ, nhất là ở trong địa phận như kinh thành này thì nó làm gì có tác dụng?
Tư Mã gia là một con tốt quan trọng trong kế hoạch của bà, hiện tại Tư Mã gia rút lui, vậy kế hoạch phía sau của bà nên tiến hành như thế nào?

“Ta biết rồi.” Thái phi khoát tay một cái, ý bảo tất cả mọi người đang phục vụ trong phòng lui ra.
Mỗi một nước cờ của bà trông giống như tình cờ xảy ra, tất cả đều là ông trời giúp đỡ bà, hay là đế hậu đã biết kế hoạch của bà rồi?
Thế nhưng điều này làm sao có thể, bà chưa bao giờ tiết lộ kế hoạch này với bất kỳ ai, đế hậu làm sao biết được?
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý trời, Tôn Thái phi càng nghĩ càng thấy phiền não.

Nếu như đây là ý trời, bà tính toán nhiều như vậy có tác dụng gì?
“Thái hậu nương nương, Tư Mã Hồng về hưu.” Lưu cô cô tiếp nhận nhang trong tay Thái hậu, cắm vào trong lư hương, rồi quay sang tượng phật bái ba bái, xoay người nới với Thái hậu: “Nô tỳ còn nghe nói, cô nương chi thứ ba Tư Mã gia kia bị bệnh nặng, sợ là khó qua khỏi.”
“Chính là nha đầu tên Tư Mã Hương?” Chu Thái hậu cũng có chút ấn tượng với Tư Mã Hương, bà lắc đầu: “Việc này tự có Hoàng thượng cùng Cửu Cửu quan tâm, sau này ngươi không cần nói cho ta biết.”
“Ngài…” Lưu cô cô hơi biến sắc.
“Hoàng thượng là một minh quân có lòng lo cho dân, không cần có người đứng sau chỉ dẫn.” Chu Thái hậu nhìn tượng phật phía trên điện thờ

luôn nở nụ cười hiền hòa lại uy nghiêm: “Ai gia tính kế hơn nửa đời người, ngày sau chỉ cần sống những ngày tháng thanh tịnh là tốt rồi.”
“Nô tỳ hiểu.” Lưu cô cô cong gối khụy thi lễ.
Bà lại quay sang bái lạy đức phật một lần nữa, duy nguyện Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hiếu thuận trung hậu, luôn đối xử với Thái hậu hiếu thuận như xưa, cũng không bị các quan viên trong triều phản đối.
Sau khi Tư Mã Hồng về hưu, trên triều đình liền có sự biến động trong quan trường, bất quá hầu hết đều không phải những người giữ chức vị đặc biệt, cũng không dẫn đến sự phản đối của các quan viên.
Nói thí dụ như Thiếu Khanh Hồng lư tự Cố Chi Vũ điều đi nhận chức hộ bộ, đảm nhiệm chức hộ Bộ Thị lang.

Mặc dù Thiếu Khanh Hồng lư tự và Thị Lang Hộ bộ dù đều là tam phẩm nhìn như bằng cấp thế nhưng thực chất là thăng chức.

Vào lục bộ đảm nhiệm chức thị lang mới có cơ hội đi lên trên.
Đại ca của Hoàng hậu ở hộ bộ, nhị ca làm Thống lĩnh Long cấm vệ, một người làm việc quản lý ngân khố của hoàng đế, một người làm việc đảm bảo an toàn cho Hoàng đế, một nội một ngoại, có thể thấy Hoàng đế có ý trọng dụng Cố gia.
Nghĩ vậy, mọi người phải thừa nhận Cố Trường Linh chính là một con hồ ly lão làng, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang để mở con đường quan lộ rộng rãi cho con cháu, còn tránh được nghi kỵ của Hoàng đế, đây là một nước cờ tốt đến mức không thể tốt hơn.
Bất quá, lần này cũng có thể thấy được thủ đoạn của Hoàng hậu, biết cách lung lạc lòng của Hoàng đế, mới để cho Hoàng đế nguyện ý dùng huynh đệ Cố gia.
So với Cố gia lên như diều gặp gió thì Tư Mã gia lại trông có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều.
Chức vị trong kinh thành biến hóa, có một vài quan viên địa phương cũng bị rung chuyển, có người thăng quan có người bị giáng chức, có vài người lên như diều gặp gió, cũng có người từ quan viên địa phương trở thành kinh quan.

Nói thí dụ như Thứ sử Cẩm Châu, kể từ sau khi thành vương chết bệnh, vẫn luôn trong coi vùng đất Cẩm Châu, hiện tại lại gặp được vận may được thăng lên làm thái bộc tự khanh.

Tuy rằng Thái bộc tự khanh cũng không được coi là chức vị quan trọng, nhưng cũng được phép an bài mã xa cho Đế vương Hoàng hậu và các quý nhân, đối với một tiểu quan như Thứ sử Cẩm Châu mà nói, thì đây đã là một bước lên mây.
Nhận được điều lệnh về kinh thành Thứ sử Cẩm Châu Điền Ân Quang mừng đến chảy nước mắt, may mắn trước đây hắn nghe theo lời của con gái, âm thầm giúp đỡ Hoàng thượng vào kinh thành, bằng không sao hắn có được hào quang của ngày hôm nay?
Nghĩ vậy, hắn càng thêm hài lòng với đứa con gái mấy ngày trước vừa hòa ly về nhà, vui mừng phấn khởi cầm điều lệnh đi xuống hậu viện, nói cho con gái biết chuyện đáng mừng này.
Quá tình điều động chức vị kinh thành đã làm cho mọ người không rảnh quan tâm những điều khác, cho nên khi tin tức cô nương cho thứ ba Tư Mã gia chết bệnh được truyền ra ngoài, hầu như không có bao nhiêu người để ý tới.
Một cô nương chưa xuất giá, lúc chết cũng không được làm tang lễ quá lớn, bởi vì để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh chính là bất hiếu, cho nên theo người ngoài, đã chết chỉ là chết mà thôi.
Chỉ có Tiền gia ngậm ngùi trong giây lát, đáng tiếc cho đứa con dâu tương lai cứ thế mất.

Thế nhưng ngoài mặt vẫn không dám để cho người khác biết bọn họ từng có ý cầu cưới Tư Mã Hương, lỡ như để kẻ ngồi lê đôi mách nào đó thọc mạch thành con trai bọn họ khắc thê sẽ ảnh hưởng đến chuyện mai mối của con cái, lúc đó mới phiền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương