Như Châu Tựa Ngọc
-
Chương 58: Chương 58
Trên đường phố tấp nấp, một chiếc kiệu nhỏ bình thường đứng ở góc khuất nơi đầu ngõ, quán nhỏ ven đường mở một bên cửa, nữ tử đội mũ sa vừa lách người đi vào trong, cánh cửa liền đóng kín.
“Tư Mã tiểu thư.” Kỳ Liên đang ngồi ở trong lương đình nhìn thấy liền đứng lên, chắp tay nói với Tư Mã Hương đứng bên ngoài đình: “Tại hạ lễ độ.”
Tư Mã Hương lạnh lùng nhìn người đàn ông này, gỡ xuống mũ sa để Bảo Mai chờ ở bên ngoài, sau đó đi về phía bàn đá trong đình, trên bàn đá bày một bộ trà cụ, trong đó có một ly trà đã được rót đầy trà nóng, bốc lên từng luồng hơi nóng: “Đại nhân rất có nhã hứng.”
“Giai khách lâm môn, tại hạ cũng học đầy văn vẻ một chút.” Kỳ Liên rót một chén trà, hai tay dâng đến trước mặt Tư Mã Hương.
Tư Mã Hương cúi đầu nhìn thoáng qua đưa tay nhận lấy chén trà nhưng không có đưa lên miệng, mà thả lại lên bàn: “Kỳ Liên đại nhân mấy lần cho mời, chẳng biết có chuyện gì quan trọng?”
“Nghe danh tiếng của Tư Mã tiểu thư đã lâu, tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên mới mặt dày mày dặn thỉnh mời.” Kỳ Liên mời Tư Mã Hương ngồi xuống, chờ nàng ngồi xuống xong, hắn mới vén ngoại bào ngồi xuống: “Hôm nay Tư Mã tiểu thư có thể đến nơi hẹn, tại hạ rất vui mừng.”
“Không hổ là người tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức thừa tướng.” Tư Mã Hương cười nhạt, sau đó giận tái mặt nói: “Người quang minh chính đại không nói lời ẩn ý, Kỳ Liên đại nhân có chuyện gì, cứ việc nói thẳng nhé.”
Nếu không phải trong thơ Kỳ Liên đề cập đến cái chết của mẫu thân, ngày hôm nay nàng việc gì phải mạo hiểm đi ra đây.
“Tư Mã tiểu thư không kìm nén được tức giận như vậy tự khi nào?” Kỳ Liên nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, cười nói: “Hôm nay mời tiểu thư đến, đúng là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Tư Mã Hương cúi mặt xuống, không nói gì.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Kỳ Liên cũng lơ đểnh, nói thẳng: “Nghe nói Tư Mã tiểu thư hy vọng được vào trong cung, chỉ tiếc Cố gia luôn gây khó dễ, phá hủy chuyện tốt của tiểu thư?”
Nói đến những chuyện này, Tư Mã Hương lắng nghe lại thấy buồn cười, giễu cợt cong môi cười: “Kỳ Liên đại nhân sao lại nói như vậy.”
“Nói những lời hay ý đẹp với mỹ nhân chính là tôn trọng.” Kỳ Liên nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần khiêu khích: “Nếu Tư Mã tiểu thư chẳng có khuôn mặt đẹp như vậy tại hạ cũng sẽ không vắt óc tìm kiếm lời hay ý đẹp như vậy.”
Tư Mã Hương xì một tiếng, giễu cợt, cũng không bận tâm đến lời nói vừa rồi của Kỳ Liên.
Nàng biết mình xinh đẹp cỡ nào cũng không cần người nam nhân bụng dạ đầy mưu mẹo này khen tặng.
“Dung mạo của vị Hoàng hậu nương nương trong cung kia cũng chưa sánh bằng nửa phần của tiểu thư, chỉ tiếc tiểu Hoàng đế không biết tình thú, không hiểu thưởng thức mỹ nhân, ta cũng lấy làm bất bình thay tiểu thư.” Kỳ Liên thở dài: “Luận gia thế, luận dung mạo, luận tài hoa, nàng ta cũng chẳng có điểm nào đủ sức so với tiểu thư.”
“Tin tức của Kỳ Liên đại nhân rất linh thông, nói vậy chắc cũng biết rõ, Hoàng hậu nương nương là người được chính miệng Xuất Vân chân nhân khen là có phúc trạch thâm hậu.” Sắc mặt Tư Mã Hương bình tĩnh, không hề bị những thủ đoạn khiêu khích của Kỳ Liên mà ảnh hưởng đến tâm tình: “Con gái nhà Cố gia làm Hoàng hậu, chính là mệnh trời đã định.”
“Mệnh trời?” Kỳ Liên trào phúng cười: “Người như Tư Mã tiểu thư mà cũng tin thuyết giáo này sao?”
Tư Mã Hương khẽ cười, đôi mắt xinh đẹp đung đưa lưu chuyển: “Tin hay không, thì thế nào?”
“Không hổ là Tư Mã gia tiểu thư.” Kỳ Liên vỗ tay hoan nghênh nói: “Chẳng biết Tư Mã gia tiểu thư, đã từng nghĩ đến chuyện làm sao để thoát khỏi cuộc sống hiện tại chăng?”
Tư Mã Hương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Hiện tại nàng đang ở nhờ trong nhà của đại bá, trông chẳng khác nào lúc đường tỷ chưa xuất ra, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, đại bá
mẫu cũng không yêu thích gì nàng, có điều không thích thì đã làm sao? Cái nàng muốn chính là dựa vào dòng chính, nâng thân phận của mình lên mà thôi.
Cuộc sống bây giờ có khó khăn hơn nữa, cũng so với…
“Ta không rõ lời này của Kỳ Liên đại nhân.” Tư Mã Hương đứng lên, cúi đầu nhìn Kỳ Liên nói: “Canh giờ không còn sớm, tiểu nữ tử cáo từ.”
Nói xong, không đợi phản ứng của Kỳ Liên, xoay người liền đi.
Kỳ Liên mỉm cười nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tận đến khi nàng khuất bóng mới có một kẻ hầu bước ra nói: “Đại nhân, vị tiểu thư Tư Mã gia này tựa hồ không có ý muốn hợp tác cùng chúng ta.”
“Không.” Kỳ Liên giơ chén trà lên khóe môi, cười nói: “Nàng ta là một nữ nhân có dã tâm, tâm đủ tàn nhẫn, tay đủ lạt.
Nữ nhân như vậy, mặc dù đã động lòng với một việc nào đó cũng không lập tức biểu lộ ra.”
“May nàng ta không lên làm Hoàng hậu, bằng không hoàng đế Đại Phong có được một nữ tử như vậy giúp đỡ, há còn để yên cho Cao La chúng ta?” Người hậu nghe vậy cảm khái nói: “Như vậy lại có thêm một trợ thủ giúp đỡ cho đại nhân ngài.”
Kỳ Liên chuyển động cái chén trong tay, không để ý tới những lời người hầu này vừa nói.
Chỉ bất quá vị Hoàng hậu trong triều Đại Phong hiện giờ…
Hắn nhíu mày, tựa hồ nhìn không ra nàng ta có điểm gì đặc biệt, chỉ có tính cách tốt, thái độ làm người lương thiện, nguyên nhân chính có lẽ được Thái hậu yêu thích mới được phong làm Hoàng hậu.
Ngày ấy trong cung yến, Hoàng hậu cũng không có biểu hiện đặc biệt gì.
Chỉ lúc Ba Tốn Cách muốn đem nữ nhân gả cho ca ca nhà mẹ đẻ thì nàng ta mới hơi phẫn nộ một chút.
Bất quá, những thế gia quý tộc ở Đại Phong xưa nay đều như vậy, Hoàng hậu nổi giận cũng là chuyện bình thường.
“Có thể, vị hoàng đế kia chỉ thích loại tiểu tiểu thư vô hại đơn thuần thế này.” Kỳ Liên đặt chén trà xuống, châm chọc cười nói: “Chỉ biết nữ nhân như vậy có rất nhiều trong thiên hạ, nếu nói đế hậu tình thâm, vậy mối tình thâm này sẽ duy trì được bao lâu?”
“Hôm nay con đi đâu vậy?” Trịnh Thị nhìn thấy Tư Mã Hương từ bên ngoài trở về, liền đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt, sau đó chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống chút đã, ta có lời muốn nói cùng con.”
“Vâng.” Tư Mã Hương biết vâng lời phúc lễ với Trịnh Thị, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.”
“Hôm nay Tiền gia tới cửa cầu thân cho trưởng tử dòng chính nhà họ, ta vẫn chưa đáp ứng.” Trịnh Thị do dự một lát rồi lại nói tiếp: “Mặc dù Tiền gia chỉ là thế gia nhị đẳng mạt lưu, thế nhưng gia phong lại là dòng chính, nhân khẩu ít, trưởng tử dòng chính lại là người có chí tiến thủ, con về suy nghĩ thêm một chút xem thế nào.”
Trịnh Thị không muốn nói rõ, với tình huống hiện tại của Tư Mã Hương, muốn gả cao không thể gả thấp cũng khó coi, gia thế giống Tiền gia như vậy, quả thật đã được xem là rất tốt.
Tư Mã Hương sửng sốt một chút, sau đó ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nhớ đến trưởng tử dòng chính Tiền gia là ai.
Tướng mạo người này bình thường, chẳng có gì nổi bật khi đứng giữa các thế gia công tử ở kinh thành, nếu không phải nàng có trí nhớ tốt, chỉ sợ khó mà nhớ ra được tướng mạo của hắn.
Trong lòng nàng tuy rằng không muốn cũng không cam lòng, thế như nét mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, chỉ nói: “Cám ơn bá mẫu đã lo lắng quan tâm cho con, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Ừ.” Trịnh Thị gật đầu, ánh mắt rơi xuống đôi giầy trên chân của nàng, thấy trên giầy dính chút bùn đất, trong lòng có chút bất mãn, nhưng cũng không có ý định hỏi nhiều: “Hôm nay con ra ngoài chắc đã mệt mỏi rồi, quay về viện nghỉ ngơi sớm đi.”
Sắc mặt Tư Mã Hương khẽ cứng lại, đứng dậy khom gối hành lễ với Trịnh Thị: “Vâng, bá mẫu.”
Chờ Tư Mã Hương rời đi, Trịnh Thị mới nhíu mày suy nghĩ, tuy rằng bà vẫn thấy cô cháu gái này tỏ vẻ rất an phận, thế nhưng trong lòng nàng luôn dấy lên cảm giác bất an.
“Thái thái, tiểu thư cùng cô gia tới.” Một hạ nhân báo lại.
Trịnh Thị nghe vậy, lập tức vui mừng hớn hở, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Mấy ngày trước đây vừa quay về nhà thăm, sao nay lại về nữa, không sợ người khác nói ra nói vào.”
“Đó là bởi vì tiểu thư cùng cô gia hiếu thuận đấy.” Ma ma hồi môn của nàng cười nói: “Lời này nếu tiểu thư cùng cô gia nghe thấy được, chẳng phải sẽ thấy khó chịu?”
Trịnh Thị càng tỏ ra vui vẻ trước lời dỗ dành của ma ma hồi môn, vội vàng phân phó hạ nhân đi nghênh đón tiểu thư cùng cô gia.
Tư Mã Hương chưa ra khỏi chủ viện được bao xa, đã nghe trong chủ viện truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, quay đầu lại nhìn, vừa khớp nhìn thấy Tư Mã Linh cùng một nam nhân trẻ tuổi sóng bước đi đến, tư thái vô cùng thân mật.
“Tiểu thư?” Bảo Mai nhỏ giọng nói: “Là đường tiểu thư cùng cô gia quay về thăm.”
“Đã như vậy, ta cũng nên đi bái kiến.” Tư Mã Hương chỉnh lại quần áo trên người, xóa đi vẻ khó chịu trên mặt, xoay người quay về phía chủ viện.
Tư Mã Linh ở nhà mẹ đẻ chơi hơn nửa ngày, mới lưu luyến leo lên mã xa quay về nhà chồng, Trầm Thanh Hà thấy nàng như vậy, nhỏ giọng nói: “Linh nhi không cần như vậy, đợi lần sau được nghỉ phép, ta lại dẫn nàng quay về nhà chơi.”
“Cảm ơn phu quân.” Vành mắt Tư Mã Linh ửng đỏ, miệng nở nụ cười, dựa vào đầu vai hắn nói: “Ta làm khó chàng rồi.”
“Ta đã là phu quân của nàng, đương nhiên phải làm cho nàng vui vẻ!” Trầm Thanh Hà nhẹ nhàng nắm chặt vai của nàng, trầm mặc chốc lát nói: “Tuy nói quân tử không nên nói sau lưng người khác, nhưng chỉ sợ liên lụy đến nàng cùng nhạc gia, ta không thể không làm ác nhân.”
Tư Mã Linh cứng đờ người, cứ tưởng trong triều đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trầm Thanh Hà thấy thế cười trấn an nàng: “Không cần căng thẳng, chỉ là chuyện vặt vẵn mà thôi.
Chính là… vị đường muội kia của nàng, đem lại cảm giác không được tốt cho lắm.”
“Chàng đang nói tiểu Hương?” Tư Mã Linh do dự lên tiếng: “Muội ấy làm sao vậy?”
“Không, chỉ là trực giác của ta mà thôi.” Trầm Thanh Hà bật cười: “Mà thôi, nàng cứ xem như ta nói bừa đi.” Tuy Tư Mã Hương là mỹ nhân hiếm thấy, thế nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, không những chẳng thấy kinh diễm ngược lại trong lòng có cảm giác mâu thuẫn khó tả thành lời.
Có lẽ, hắn thích thần thái của Linh nhi hơn, cho nên mới không tự chủ được dấy lên cảm giác chán ghét ánh mắt đối phương.
Tuy hắn nói như vậy, Tư Mã Linh lại ghi tạc những lời này vào trong lòng, nàng hiểu rõ tính tình của phu quân, nếu chuyện đơn giản chắc chắn sẽ không đề cập đến người khác.
Một khi hắn đã lên tiếng, ngẫm lại phải có điểm nào không đúng.
Trong triều đình, Tấn Ưởng quét đôi mắt lạnh lùng nhìn các quan thần đang đấu khẩu với nhau dưới đại điện, chờ bọn họ cãi hăng say một hồi, Tấn Ưởng mới mở miệng nói: “Hai vị khanh gia đều nói có lý, chỉ là tướng sĩ biên cảnh vì nước ra đây bảo vệ ranh giới, nếu chỉ vài ba câu đã bị định tội, chẳng phải sẽ làm cho các tướng sĩ lạnh tâm?”
“Hoàng thượng thánh minh!” Thế nhưng các quan văn trong đó chợt thở dài, sắc mặt cũng khó coi.
“Đúng sai phải trái thế nào, trẫm sẽ cho người tra xét lại rồi bàn sau.” Tấn Ưởng đưa tay đùa nghịch nang hương đeo ở bên hông, lạnh nhạt nói: “Nếu đại sự trong thiên hạ đều có thể tranh cãi thắng thua để đưa ra quyết định, thì luật Đại Phong ta dùng để làm gì?”
“Chúng thần kinh hoảng.” Đại thần trên triều không phải người ngu, đương nhiên nghe hiểu Hoàng thượng đang không vui, vì vậy đều khom người thỉnh tội.
Tấn Ưởng lười xem bọn hắn diễn trò, nói thẳng: “Trẫm đã cho triệu Ngụy Đình, Triệu Tiến vào kinh gặp thánh, các khanh không cần ở đây nghị luận chuyện này nữa.”
Quan viên phe Tư Mã nghe vậy có chút hốt hoảng, Hoàng thượng đã phát mật chỉ, nếu không sao toàn bộ quan viên trong triều lại không có mấy ai biết chuyện này?
Không đúng, nhất định có người biết!
Tư Mã Hồng nhìn sang hai người đứng bên cạnh, vẻ mặt Trương Trọng Hãn sửng sốt kinh ngạc, Lý Quang Cát cũng trưng ra bộ mặt mờ mịt, trong lòng thầm mắng, hành động tốt như vậy, thế nào không lên sân khấu diễn tuồng luôn đi?
Hạ triều, việc Tấn Ưởng đầu tiên làm là đến ngự thư phòng xử lý một phần tấu chương, thấy sắp đến buổi trưa, mới bỏ xuống ngự bút, đứng dậy đi ra ngoài.
“Bệ hạ.” Bạch Hiền giương dù lên che cho hắn: “Bên ngoài trời mưa.”
Ngẩng đầu nhìn lại, mặt đất ướt đẫm nước mưa, tuy rằng mưa không lớn, nhưng khoảng cách giữa các giọt nước lại dầy, Tấn Ưởng chắp tay ở sau lưng: “Đi thôi, đi cung Khang Tuyền.”
“Rõ.”
Bạch Hiền cẩn thận từng li từng tí giơ cao dù, Hà Minh đi ở bên cạnh, che mưa chắn gió, không dám để cho giọt mưa nào rơi trúng lên người của Tấn Ưởng.
Khi đi qua rừng trúc bên ngoài cung Loan Hòa thì đột nhiên có thanh âm của cô gái truyền đến, âm thanh này rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể thoang thoáng đoán được nàng ta đang hát một điệu nhạc.
Âm điệu bài hát rất đơn giản, nhưng lại hết sức dễ nghe.
Bạch Hiền theo Tấn Ưởng từ thành vương phủ đi ra, cho nên nhận ra được đây là một làn điệu dân gian của Cẩm Châu.
Tấn Ưởng nghe thấy bài hát này chợt dừng bước chân, mặt không chút thay đổi nói: “Người đâu, xem ai đang hát trong rừng trúc.”
“Rõ.” Hai thái giám áo lam bước nhanh vào bên trong rừng trúc, ngay sau đó liền dẫn một cung nữ mặc lục y đi ra.
“Nô tỳ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế.” Cung nữ cúi đầu, hành lễ với Tấn Ưởng, mưa phùn bay nhè nhẹ đáp xuống trên mái tóc, thấm ướt mái tóc của nàngta, ngay cả dây buộc tóc cũng trở nên ủ rũ buồn bã, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Ngẩng đầu lên.” Tấn Ưởng lạnh lùng nói.
Lục y chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy nàng chân mày lá liễu, mắt hạnh, môi anh đào, càng nhìn càng thấy thương xót.
“Ngươi vừa ở trong rừng trúc hát làn điệu dân ca của Cẩm Châu?” Vẻ mặt Tấn Ưởng vẫn đạm mạc như cũ, tựa hồ dung mạo điềm đạm đáng yêu của đối phương cũng không làm cho hắn động lòng.
“Đúng vậy, Bệ hạ.” Lục y cung nữ khẽ run rẩy: “Nô tỳ cho rằng trong rừng trúc không người, cho nên nhất thời hưng phấn quên mình, cầu Bệ hạ thứ tội.” Nàng vội vã quỳ xuống, bàn tay trắng nõn chống ở trên bùn, càng thêm trắng.
Bạch Hiền không thay đổi liếc nhìn cung nữ này, mí mắt dần kéo xuống.
“Ngươi đang làm việc ở đâu?” Ánh mắt Tấn Ưởng càng thêm đạm mạc.
“Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ là người của cục thượng thực.” Lục y cung nữ rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn tới ngang hông của Tấn Ưởng, liền nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, tiếp tục toát ra dáng vẻ rụt rè của một nữ tử.
Tấn Ưởng đạm mạc nói: “Cung nữ không được tùy tiện ca múa, chẳng nhẽ thái giám chưởng sự cục thượng thực chưa từng dạy ngươi cung quy này sao?” Nói xong, xoay người đưa chân giẫm lên tảng đá lót đường tiếp tục rời đi, cũng không quay đầu lại.
Bạch Hiền giơ dù lập tức đuổi theo bước chân hắn, cũng không đưa mắt nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất kia.
Hà Minh trên cao nhìn xuống cung nữ đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, cúi người xuống cười híp mắt nói: “Cung nữ như ngươi vậy chúng ta đã thấy nhiều rồi, ma tước muốn hóa phượng hoàng cũng phải nhìn xem chân long có nguyện ý hay không? Ngươi đã thích quỳ thì cứ tiếp tục quỳ nhé.” Nói xong, xuy cười một tiếng, tiếp tục chạy đuổi theo ngự giá.
Sắc mặt lục y cung nữ đang quỳ trên mặt đất thoáng chốc trắng bệch, cung nhân qua lại không ai dám liếc mắt nhìn nàng ta dù chỉ một cái.
Cố Như Cửu đang cùng Chu Thái hậu thảo luận một quyển tiểu thuyết vừa đọc xong, thấy Tấn Ưởng bước vào, liền đứng lên nghênh đón: “Bệ hạ có bị ướt mưa không?”
“Yên tâm đi, đã có Bạch Hiền cùng Hà Minh ở bên cạnh, trước nay đều phục vụ rất cẩn thận.” Tấn Ưởng dắt tay của Cố Như Cửu đi tới trước mặt Chu Thái hậu, hành lễ với Chu Thái hậu: “Nhi tử tới chậm, để cho mẫu hậu đợi lâu.”
“Bệ hạ bận rộn chuyện triều chính, chỉ tới muộn một chút, là có chuyện khác quan trọng hơn?” Chu Thái hậu cười để cho hai vợ chồng họ ngồi xuống: “Chúng ta là người trong nhà không cần chú ý những điều này, chuẩn bị dùng bữa thôi.”
“Vâng.” Tấn Ưởng quay sang cười với Cố Như Cửu rồi lại quay sang nói với Chu Thái hậu: “Hôm nay mẫu hậu chuẩn bị món ngon gì thế?”
Chu Thái hậu cười mắng: “Dù sao cũng không để Bệ hạ phải đói bụng.”
Cố Như Cửu cười híp mắt nhìn hai mẹ con họ gồi đáp, vui sướng đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Dùng xong ngọ thiện, bởi vì Tấn Ưởng phải đi gặp quan viên hộ bộ, cho nên vội vã rời đi, Cố Như Cửu cùng nói chuyện với Thái hậu thêm nửa canh giờ mới đứng dậy cáo từ.
Chờ Cố Như Cửu đi khuất, Lưu cô cô mới nói: “Thái hậu, hôm nay Hoàng thượng trên đường đi đến đây, có cung nữ nổi lòng không an phận với Hoàng thượng, hiện tại còn quỳ ngoài đấy.”
“Hoàng thượng phản ứng thế nào?” Chu Thái hậu mặt không thay đổi hỏi.
“Hoàng thượng tựa hồ không mấy vui.” Lưu cô cô suy nghĩ một chút: “Đợi lát nữa Hoàng hậu nương nương quay về Tử Thần điện, nhất định sẽ gặp phải cung nữ đang quỳ trên mặt đất kia, chuyện này không biết sẽ thế nào mới tốt?”
“Có cái gì không tốt, cung nữ dám nổi lên tâm tư như vậy, hôm nay cũng chẳng phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gặp những chuyện như vậy.” Chu Thái hậu nói: “Thay vì ai gia động thủ, không bằng do chính nàng ta xử trí.”
Tấn Ưởng cố ý để cho cung nữ này quỳ gối trên đường, lúc đó chẳng phải cũng có ý này rồi sao?
Cố Như Cửu đi rất chậm, tự tay cầm lấy dù, chân bước lên đá lát đường, cảm thấy tâm tình thư thái, cho dù nàng nhìn thấy một lục y cung nữ quỳ trên mặt đất, thì tâm tình này cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Lục y cung nữ quỳ trên mặt đất, hai đầu gối đã sớm mất đi tri giác, nàng cảm giác toàn thân đều lạnh, nước mưa rơi xuống người như mũi tên đâm xuyên thấu da thịt, khiến cho từng đầu khớp xương đều thêm lạnh lẽo.
Nàng không biết mình đã quỳ ở đây bao lâu, cho đến khi một đôi giày trân châu thêu tường vân xuất hiện ở trước mặt nàng thì nàng ngây người sửng sốt một hồi mới định thần lại được.
Chậm rãi ngẩng đầu, nàng nhìn thấy làn váy thêu phượng hoàng, lúc này không dám ngước nhìn lên thêm nữa: “Nô tỳ gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Nàng hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể để cho nàng đứng dậy, dù chỉ bảo nàng đứng lên một chốc thôi cũng tốt.
Điều khiến nàng phải thất vọng là Hoàng hậu không nói gì, những cung thị sau lưng Hoàng hậu nương nương cũng không có ai lên tiếng.
Đáy lòng nàng lại dấy lên nổi sợ hãi, lẽ nào Hoàng hậu nương nương đã biết nàng có ý định câu dẫn Hoàng thượng?
Cố Như Cửu quả thật không biết vì sao cung nữ này lại quỳ ở đây, hơn nữa còn quỳ trên con đường dẫn đến cung Loan Hòa.
Nàng lẳng lặng đánh giá cung nữ đang quỳ kia, tuy rằng không thấy rõ tướng mạo, thế nhưng eo nhỏ da trắng, có thể thấy được là một mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.
“Ngẩng đầu lên.” Nàng nhàn nhạt mở miệng, sau đó nhìn thấy khuôn mặt trái xoan hiện đã trắng bệch.
Quả thật là mỹ nhân, ngay cả nàng là một nữ nhân cũng không kìm được lòng yêu thương.
Thu La và Bảo Lục đứng sau lưng Cố Như Cửu đã giận đến mức tái mặt, ngoại trừ Bệ hạ ra, ai còn dám để cho cung nữ quỳ gối trên đường đến cung Loan Hòa.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết cung nữ này vừa nổi lên tâm tư gì mới khiến cho Bệ hạ nổi giận như thế.
“Quả là mỹ nhân.” Cố Như Cửu đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra, nàng giơ tay nâng cằm lục y cung nữ lên, chạm đến làn da nhẵn nhụi trơn trượt, chẳng khác nào báu vật.
“Ai sai ngươi đến đây?” Cố Như Cửu mỉm cười nhìn cung nữ này nói: “Bổn cung rất có hứng thú đối với người đứng sau lưng của ngươi.”
“Nương nương thứ tội, nô tỳ chính là cung nữ cục thượng thực, do nhất thời xung động nên bị thánh giá phạt, cầu nương nương thứ tội.” Lục y cung nữ dập đầu với Cố Như Cửu, điềm đạm đáng yêu nói: “Nương nương thứ tội.”
Lấy khăn lụa lau sạch ngón tay của mình, Cố Như Cửu mắt lạnh nhìn cung nữ dập đầu: “Toàn bộ người trong hậu cung đều biết, từ trước đến nay bổn cung đều rất dễ nói chuyện.” Nàng quay đầu nói với Thu La: “Thu La, đi mời Bạch công công đến, bổn cung muốn biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Rõ, nương nương.” Thu La trừng mắt liếc nhìn lục y cung nữ đang quỳ gối một cái rồi mới xoay người đi.
Trong ngự thư phòng, Tấn Ưởng nghe thấy Thu La cầu kiến, thả tấu chương đang cầm trên tay xuống, để cho nàng đi vào.
“Nô tỳ bái kiến Bệ hạ.” Thu La rất cung kính hành lễ với Tấn Ưởng, sau đó mới nói mục đích đến.
Tấn Ưởng nghe xong, gật đầu, để Bạch Hiền đi theo Thu La.
Chờ Bạch Hiền cùng Thu La rời khỏi, trên mặt Tấn Ưởng phảng phất nở nụ cười nhạt, nghĩ đến Cửu Cửu nổi cơn ghen vì mình, hắn liền thấy tâm tình mình thật vui vẻ.
Về phần lục y cung nữ kia, theo như biểu hiện của Đức Long Bệ hạ anh minh thần võ thì ngay cả mặt đối phương tròn méo thế nào cũng đâu cần phải nhớ đến? Tựa hồ, nàng ta có đôi mắt sáng long lanh có vài phần giống với ánh mắt của Cửu Cửu, những thứ khác đều chẳng có gì đặc biệt.
“Bạch công công.” Thu La tự tiếu phi tiếu nói: “Nương nương trông có vẻ hơi giận, lát nữa công công chớ làm ra điều gì sai sót, nếu nương nương trách phạt, ta và ngài đều không chống đỡ được.”
“Thu La cô nương yên tâm, chỉ cần nương nương hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy, nói hết mọi thứ ta biết.” Bạch hiền nói: “Đừng nói nương nương, ngay cả Bệ hạ cũng rất bất mãn đối với cung nữ này.”
Nụ cười trên mặt Thu La sâu hơn một chút: “Vậy làm phiền công công.”
“Không dám, không dám, được dốc sức vì Bệ hạ và nương nương đó là bản phận của chúng ta.”
“Nương nương, Thu La cùng Bạch công công tới.” Bảo Lục che dù cho Cố Như Cửu, thấy Thu La qua đây, lại nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Như Cửu không quay đầu lại, nhưng khi nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất thì cung nữ này chỉ cần liếc mắt là biết đã từng được sống an nhàn, nếu không thì sao lại có được dáng vóc và làn da mềm mại như vậy được.
Cung nữ cho dù có vẻ đẹp và vóc dáng đẹp trời ban cũng không thể có một đôi tay nhẵn nhụi trơn mềm như thế, trừ khi thường ngày nàng ta cũng chẳng cần phải làm việc gì.
Thế nhưng một cung nữ không chịu quản giáo lại không cần làm việc thì có thể như thế sao?
“Dẫn người đến cung Loan Hòa, bổn cung có chuyện cần hỏi.
“Chờ Bạch Hiền qua đây, Cố Như Cửu nói: “Đem thái giám chưởng sự cùng cung nữ chưởng sự cục thượng thực gọi đến luôn.”
“Rõ.” Bạch Hiền thầm nghĩ trong bụng, chỉ sợ lần này Hoàng hậu nương nương thật sự nổi giận.
Lục y cung nữ muốn lên tiếng nói chuyện, đã bị hai thái giám che miệng lại lôi đi chẳng khác nào lôi một đống đồ cũ, kéo cề phía cung Loan Hòa.
Cố Như Cửu thong thả ung dung lau mép một cái rồi đi theo.
Trong phòng bên trong cung Loan Hòa ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, thế nhưng lục y cung nữ lại cảm thấy lạnh lẽo hơn, đáng sợ hơn nhiều.
Rõ ràng Hoàng hậu này chưa làm gì, cũng không nói gì, chỉ là lặng lặng ngồi im ở đó uống trà, nhưng trong lòng nàng lại thấy mình hít thở cũng khó khăn.
“Bổn cung có hai điều kiêng kỵ.” Cố Như Cửu mặt không thay đổi đặt chén trà xuống: “Một là người nhà, hai là nam nhân của bổn cung.”
Lục y cung nữ hoảng hốt trong bụng, không ngờ Hoàng hậu lại đem đường đường là bậc đế vương thành người của mình!
Điều này thực sự quá đáng sợ cũng quá hoang đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook