Hai mươi lăm năm sau.

Mật thất Slytherin.

Lông mi của Godric giật giật, chậm rãi mở mắt ra. Tầm mắt của hắn bị hạn chế trong một cái hòm hình chữ nhật nhỏ hẹp, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà đen kịt cao vót. Khi hắn ý thức được mình đang nằm trong quan tài, ánh sáng từ những cây nến hoặc là từ một thứ gì đó khẽ chớp động bên cạnh hắn, nhưng hắn không có một chút khí lực nào để chuyển đầu cả. Hắn nghe nhịp tim gián đoạn, miễn cưỡng coi như đập đều của mình, nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng ta chết.”

Thanh âm của hắn nhẹ như vậy, cho dù âm thanh lông chim rơi xuống đất cũng thể đem nó bao phủ, thế nhưng vẫn có người nghư được. Một thanh âm cũng yếu ớt như thế truyền đến từ phía ngoài: “Thật đáng tiếc, cậu không có.”

Godric muốn cười, nhưng rung động lồng ngực đối hắn lúc này mà nói cũng là một động tác không có khả năng. Hắn miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Sasa?”

Salazar không phản bác như những lần trước. Trạng thái của hắn có thể coi là tốt hơn Godric nhưng cũng không có khí lực để nói chuyện, chỉ có thể dùng âm thanh vô cùng nhẹ nói: “Cảm giác thế nào?”

“Còn sống, cảm giác tốt.” Godric phảng phất còn có thể thấy được địa phương băng lãnh đen kịt, ngay cả linh hồn đều phải đông lại kia. Thứ kia phải trả giá rất cao hắn đã chuẩn bị kỹ càng, lại không nghĩ rằng mình lại mạnh mẽ bị kéo về thế giới người sống: “Cậu làm cái gì?”

Một lát sau, âm thanh của Salazar mới vang lên: “Cấm thuật.”

Godric trầm mặc. Cấm thuật là một cách gọi, là truyền thừa trong trí nhớ của Salazar ghi lại, uy lực cùng đại giới có quan hệ trực tiếp đến ma pháp cấm kỵ. Uy lực của cấm thuật hắn đã tự mình trải qua, sau khi hiến máu toàn thân, trong nháy mắt đó lực lượng của hắn đã tăng đến không gì có thể sánh được. Mà cái giá sử dụng nó ngay cả tử vong cũng không thể dung hòa, Salazar đã trả giá cái gì mới có thể kéo hắn trở về?

“Không cần nói cho tớ, cậu thực sự đem kiếm của tớ đâm vào tim của cậu?” Hắn hỏi.

“Chỉ có kiếm của cậu mới có thể ngăn cản vết thương khép lại, tớ cần dùng tâm huyết thi triển ma pháp.” Salazar nói.

“Trước khi cậu mắng tớ ngu xuẩn, tớ có phải cũng nên nói cậu ngu xuẩn hay không?” Godric tức giận. Nhưng điều kiện thân thể hắn không cho phép hắn động dù chỉ một cánh tay, hắn chỉ có thể lăng lăng nhìn hoa văn trên trần nhà qua quan tài.

“Tớ nói rồi, tớ sẽ không tự sát vì cậu, nhưng sẽ nghĩ biện pháp không để cậu chết.” Thanh âm của Salazar dường như càng thêm nhẹ. Hắn tựa hồ nở nụ cười: “Đáng tiếc a… Tớ rốt cục hiểu vì sao tớ lại nói như vậy…”

Godric theo lời của hắn nhớ lại trong một cuộc mạo hiểm nhiều năm trước, hắn ở ngàn năm sau nghe được tin tức về cái chết của mình trong miệng Ilhani, lại chân chính xác nhận điểm ấy. Hắn vốn tưởng rằng giờ khắc mà hắn nhắm mắt lại kia sẽ không bao giờ mở ra nữa, lại không ngờ tới Salazar thậm chí ngay cả cái chết của hắn đều có thể nghịch chuyển. Nếu như vậy, vì sao Ilhani nhìn thấy một màn bọn họ chết đi?

Hắn muốn ngồi xuống, nhưng đem hết toàn lực cũng chỉ có thể chớp mắt mấy cái. Godric cười khổ: “Salazar, tớ có dự cảm không tốt.”

“Thật sao?” Salazar nhàn nhạt nói: “Dự cảm của cậu đã quá muộn, tớ đã sớm dùng máu của mình ngăn lại đường vào quấy rối, để ngừa nghi thức bị người quấy rối. Cho nên…”

“… Cho nên Ilhani nếu như đánh vỡ phòng hộ mà cậu bày ra, cậu sẽ bị ma pháp của mình phản thệ.” Godric tĩnh táo nói: “Tính mạng của tớ dựa vào cậu để duy trì, nếu như cậu lọt vào phản phệ, tớ cũng sống không được, như vậy…”

“Quả nhiên rất hối hận trước đây không đánh chết cậu ta…” Salazar ho khan một tiếng.

Hắn cũng không sợ hãi cái chết, chỉ là hắn lấy tâm huyết của mình làm dẫn, đem mình mang lên Tế đàn, bỏ ra một đại giới lớn như vậy mới vãn hồi được mạng Godric, cuối cùng lại bởi vì một tên tinh linh ngu xuẩn mà sắp thất bại. Sớm biết hôm nay, hắn hẳn là vừa thấy đã đem Ilhani đánh chết mới đúng.

Godric hít một tiếng, bỗng nhiên nở nụ cười. Bởi vì chỉ có thể phát sinh khí âm, tiếng cười của hắn gián đoạn: “Đừng lo lắng… Tớ nghe nói phong cảnh ở Avalon cũng không sai… Chí ít hiện tại tớ có thể đi cùng cậu, không phải sao?”

Salazar không trả lời, có lẽ nói chưa kịp trả lời. Một tiếng nổ vang từ ngoài cửa truyền đến, ma pháp phòng hộ của hắn đã vỡ nát. Phản phệ làm mắt hắn tối sầm lại, thật vất vả bảo trì lại ý thức cứ như vậy rơi vào thâm uyên.

Godric nghe thanh âm cũng đã nhắm mắt lại. Có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ là mười phút, khi hắn lần thứ hai khôi phục ‘Thị lực’, thấy là Ilhani cực kỳ bi thương quỳ gối trước mặt thi thể Salazar, tay run rẩy đi chạm mặt của hắn.

“Đây đại khái là lần duy nhất cậu ta thành công chạm vào mặt của cậu.” Godric ở bên cạnh bình luận như vậy.

Không có người đáp lại lời của hắn. Hắn kỳ quái quay đầu nhìn xung quanh, cũng không có bóng dáng của Salazar. Hắn vòng quanh thi thể đều vô cùng thê thảm của hai người một vòng, toàn bộ phương vị thưởng thức cảnh tinh linh khóc tang, nhưng mà Salazar vốn rời khỏi thân thể giống như hắn lại từ đầu đến cuối không có xuất hiện, thi thể nằm ở bên ngoài cũng duy trì hình người, không có dấu hiệu biến hóa

“… Ilhani cậu tên ngốc này.” hắn nhìn thi thể Salazar thầm nghĩ. Không hề nghi ngờ, đồng bạn Vũ xà có sức sống ngoan cường của hắn cũng không có chết đi, chỉ là dưới trạng thái trọng thương mà lâm vào chết giả. Đáng tiếc hắn không có biện pháp nhắc nhở Ilhani điểm này, một con đường đã mở ở bên cạnh hắn, khí tức ấm áp làm cho kẻ khác quyến luyến bay từ trong thông đạo, mơ hồ tiếng ca hòa mùi hoa gọi hắn. Godric bất đắc dĩ hít một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Salazar, đáy mắt mang theo tiếu ý: “Chờ ta trở lại, Sasa…”

Thanh âm không người nào có thể nghe biến mất ở lối đi thông đến nơi ở của người chết Avalon. Ilhani như có dự cảm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thấy cũng chỉ thấy lân phiến phát sáng lấp lánh cùng với dòng máu màu đỏ bên trên ma pháp trận màu vàng. Hắn ôm ngực của mình, phát ra tiếng nức nở đau thấu tim gan.







Một ngàn năm sau.

Lãnh địa tinh linh.

Hàng ngàn cành lá rậm rạp rũ xuống bện thành một chiếc đu dây, bởi vì lâu không người sử dụng, bông hoa nhỏ màu trắng đã dọc theo dây leo lên chỗ ngồi, mấy con bướm màu xanh lam bị hấp dẫn bay đến gần líu ríu không ngừng. Đột nhiên, chúng nó chấn kinh vỗ cánh bay lên, rơi vào lãng hoa không biết ai bỏ quên cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn khách không mời mà đến bên kia.

Khách không mời mà đến toàn thân bọc mũ che màu đen, một đường đi nhanh, thẳng đến cạnh đu dây mới dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn mẫu cây khổng lồ của tinh linh, rõ ràng lá cây đã che khuất mặt trời nhưng tia nắng vẫn không trở ngại chút nào ló đầu ra. Hắn thở dài một cái, cởi xuống áo choàng vung ra một bên, một đầu tóc quăn màu vàng rực rỡ giống như ánh mặt trời rũ xuống, hắn đi tới lui vài bước, ngồi xổm xuổng một vị trí nào đó, lấy ra cái xẻng tùy thân, bắt đầu… đào đất.

Nhóm lam điệp không sợ người bay tới bay lui, thỉnh thoảng còn tò mò đậu xuống bên cạnh hố nhìn xuống bên dưới. Những lúc đó người này sẽ vung tay vẩy nó sang một bên, tiếp tục đào. Qua biết qua bao lâu, cái xẻng của hắn chạm tới rễ cây màu nâu, phát ra một âm thanh vang dội. Hắn dừng lại động tác, lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu từ trong hố nhìn lên trên, những cành cây của mẫu cây lay động theo gió, cánh hoa màu trắng không ngừng rơi xuống vai của hắn

“Lâu không gặp, ngài vẫn mỹ lệ như vậy.” Hắn cười phất đi cánh hoa trên vai, ném xẻng, ngồi chồm hổm dưới đất lấy tay đào xuống dưới đất. Bùn đất mềm mại khô ráo giống như phối hợp với động tác của hắn, làm cho hắn không phí một chút khí lực nào đào hết đất ra khỏi rễ cây. Rễ cây dây dưa thành một đoàn chủ động lui về, lộ ra người được chúng nó quấn quanh bảo vệ ở giữa.

Tướng mạo của Salazar không hề biến hóa so với một ngàn năm trước, giống như là đang ngủ say. Đất cát còn sót lại khi rễ cây di động rơi xuống mặt hắn, Godric cẩn thận đưa tay giúp hắn phất đi, bế hắn ra. Những vết thương đáng sợ kia dưới sự bảo hộ của rễ cây đã khỏi hẳn, chỉ có thể mơ hồ từ chỗ cổ áo lộ ra của hắn mà thấy nó đã từng làm người khác giật mình đến mức nào. Godric ôm hắn nhảy ra hố đất, bùn đất đều quay về, mặt đất lay động giống như gợn sóng, cái hố do hắn đào ra rất nhanh bị san bằng, mầm cây giấu ở trong bùn đất cũng nhanh chóng mọc, mặt đất là một thảm xanh biếc, không có một tia khác biệt.

Hắn đặt Salazar nằm ở dưới đất, dùng chủy thủ cắt đầu ngón tay, đem giọt máu rỏ ở trên môi của hắn. Cơ hồ là trong nháy mắt, Salazar mở mắt, cặp mắt màu đỏ đầy lãnh ý. Hắn theo bản năng nắm yết hầu của vật còn sống bên người, muốn đẩy ngã hắn. Vị trí của hai người ngay lập tức biến hóa, Godric lại không hề cảm giác nguy cơ nở nụ cười. hắn đưa tay niết mặt của Salazar, khoái trá nói: “Cậu chính là như vậy mà hoan nghênh kỵ sĩ của mình sao, Sasa tiểu công chúa?”

“…” Salazar cúi đầu nhìn hắn vài giây, lại ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh. Phong cảnh ở lãnh địa tinh linh đương nhiên khác một trời một vực với mật thất, kết hợp với những thứ đã từng nghe được ở chỗ Ilhani, y cuối cùng đem thi thể của bọn họ chôn ở dưới tàng cây của mẫu thụ, hắn rất nhanh hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hắn buông ra Godric, thanh âm có chút khàn khàn: “Tớ ‘Chết’ bao lâu?”

“Một ngàn năm.” Godric vỗ vỗ đất trên người đáp.

Ánh mắt của Salazar đúng lúc dạo qua đu dây một vòng, cười nhạt: “… Cho nên một ngàn năm qua, tên ngu xuẩn kia chơi đu dây ở ngay trên người tớ?”

Godric nén cười: “Có lẽ?”

Salazar muốn dùng thần chú vệ sinh xóa sạch bùn đất trên người, nhưng lập tức nhớ tới mẫu thụ tự mình mang lĩnh vực cấm ma. Hắn thẳng thắn biến trở về nguyên hình lắc đầu, thân thể khổng lồ phát ra tiếng vang như ngô nổ, hắn thoải mái hít một tiếng, cúi đầu chống lại đường nhìn của Godric: “Có phải là trước nay hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi tớ ‘chết’ không đổi về nguyên hình căn bản là vì tớ chưa chết? Chết tiệt, nếu như hắn không chôn sống tớ một ngàn năm, thân thể của tớ ít nhất dài gấp hai bây giờ!”

“Khi đó cậu thoạt nhìn rất giống tự tử …” Godric ăn ngay nói thật: “Thế nhưng cậu cũng có thể cảm ơn hắn đã chôn cậu ở dưới mẫu cây, là nó chữa cho cậu.”

Mẫu cây không gió mà bay, cánh hoa bay lả tả rơi xuống trên đầu Salazar, cơ hồ đem chôn kín thân rắn khổng lồ của hắn. Salazar dựng thẳng lên nửa người trên, dùng cái đầu to lớn cà cà lên thân của mẫu thụ, chạc cây lắc lư càng nhanh, một cành cây lắc lư đưa đến trước đầu của hắn, giơ ra một hạt giống lớn quả đấm lớn. Salazar há mồm nuốt vào, cam kết: “Ta sẽ tìm một nơi chốn tốt cho nó”.

Gió đi qua lá cây phát sinh ra âm thanh rào rào, tựa như tiếng cười của mẫu thụ

“Sau khi tớ ‘chết’ chuyện gì đã xảy ra?” Salazar quay đầu hỏi. Một khắc trước khi hắn rơi vào thâm uyên thì kết nối với Godric đã bị đứt đoạn, nếu như không có ngoài ý muốn, đối phương khẳng định lại một lần nữa chết đi. Nhưng khiến hắn may mắn là, lúc này đây chí ít đối phương không cần lại phải tiếp tục sử dụng đại giới sau khi sử dụng cấm thuật, mà là có thể hoàn chỉnh đi trước Avalon.

“Tớ đã trải qua một hồi mạo hiểm vĩ đại, từ Avalon quay trở về.” Godric cười giơ tay lên vỗ vỗ thân rắn lớn của hắn: “Thế nhưng có một chút vấn đề nhỏ, đây là chuyện trái ngược với nguyên tắc, tớ không thể ngây ngô ở thế giới này lâu lắm… Cậu có thể biến thành hình người không, nói chuyện như vậy tớ rất mỏi cổ a!”

Salazar biến trở về hình người, bình thản nói: “Tớ đi cùng cậu.”

Godric cũng không nghĩ là gật đầu: “Có đề cử gì không?”

“Đi đến thế giới mà tổ tiên của tớ di chuyển đến đi, đó cũng là quy túc của tinh linh và cự long.” Salazar tùy ý nói: “Vừa lúc, tớ nhớ kỹ Ilhani cũng muốn đi, chúng ta có thể cho hắn ‘Kinh hỉ’.”

“Đề nghị này không tệ, tớ cũng rất muốn tái đánh hắn một trận.” Godric cười ha ha: “Gọi lão sư cùng đi? Hắn ở thế giới này cũng dừng lại thật lâu.”

“Được, thuận tiện đi Hogwarts mang cô nương của tớ đi cùng.” Salazar nói xong, chợt nhớ tới cái gì: “Tớ rốt cục biết tại sao lúc đó lại thấy mình…”

Godric cười xấu xa: “Đừng quên chuẩn bị lễ vật, một phần chuột nướng đổi một căn linh vũ, thấy thế nào đều là tớ kiếm được!”

Salazar kỳ quái: “Cái gì linh vũ?”

Godric lúc này mới nhớ tới đại Sa đã từng giấu Salazar đưa cho hắn. Hắn lấy ra đũa phép đã dùng rất nhiều năm, hiện tại cái đũa phép kia đã không mang hình dáng bạch bảo thạch cùng với bí ngân và gỗ hồ đào cứng rắn buộc lại, hoa văn hệ lửa màu đỏ hoa lệ đã thay thế bí ngân, quấn dọc theo thân trượng, mà mặt ngoài bảo thạch lại quấn đầy phù văn bí ngân. Hắn đem pháp trượng đưa cho Salazar: “Sờ một cái xem?”

Đũa phép của hắn được tạo ra không lâu sau khi bọn hắn quay trở về, Godric vẫn thần thần bí bí không chịu nói cho hắn biết rốt cục đã dùng loại nguyên liệu thần bí nào thay thế viên bạch bảo thạch đã thất lạc kia, hơn nữa vẫn bảo bối vô cùng không cho hắn động vào cây đũa phép này, đây là hắn lần đầu tiên chạm vào. Hoa văn trên đũa phép vô cùng ôn nhuận, mang theo cảm xúc đặc thù, khi hắn chạm vào thì cho hắn một cảm ứng kỳ quái, tựa hồ…”Đây là, linh vũ tớ?”

“Đây là chính cậu đưa cho tớ!” Godric liền vội vàng nói.

Salazar nhíu mày một cái. Linh vũ của Vũ Xà giống như là sừng của Độc Giác Thú, đều do ma lực của bọn họ ngưng kết, là thứ vô cùng quan trọng. Năm đó mới gặp gỡ, Godric không cẩn thận lộng rớt linh vũ của hắn khiến hắn đau lòng rất lâu, nếu không Ade Ryan xuất thủ bảo vệ hắn, hắn khả năng khi đó liền đem Godric đánh chết.

“Cậu cũng không thể chơi xấu!” Godric nhìn đũa phép: “Nó đã từng cứu mạng của chúng ta…”

Lời nói thật như thế, nếu như không phải là bởi vì Godric có một căn đũa phép cường hãn, bọn họ khả năng không sống tới ngày hôm nay.

“Mặc dù là như vậy, thế nhưng nghĩ đến chuyện cậu cầm linh vũ của tớ chiến đấu, có điểm ác tâm…”

Godric: “…”

Cậu là đang ghét bỏ tớ hay ghét bỏ chính cậu?

Salazar suy tư một hồi, biến trở về nguyên hình, cúi đầu với hắn: ( chỉ có chính tay cậu hái xuống mới có thể sử dụng)

Godric nhìn sợi linh vũ màu đỏ dài hơn một thước, thập phần do dự: “Cái này… Nếu như rút ra, cậu sẽ không chảy máu chứ?”

Salazar: “… Không biết.”

Godric cầm sợi linh vũ kia. Nó tuy rằng thẳng tắp, nhưng thực tế thập phần mềm mại, hắn tực hồ không có dùng lực linh vũ đã rơi xuống. Salazar nguyên bản bình thản lại chợt bị xao động ma lực, cảm giác nguy hiểm khiến hắn rợn cả tóc gáy.

“Cậu đây là… Đau?” Hắn cẩn thận hỏi.

Salazar biến trở về hình người, lạnh như băng đáp: ” Không phải.”

“Cậu tức giận?” Godric càng cẩn thận hơn.

“Cũng không phải.” Salazar lắc đầu. Vũ Xà đều là thủy thuộc tính, nhưng linh vũ của chúng lại ẩn chứa hỏa nguyên tố thuần túy, cho nên mới có thể cân đối ma lực khổng lồ trong cơ thể của chúng. Hôm nay mất đi linh vũ cân đối, ma lực của hắn khó tránh khỏi phập phồng lớn hơn một chút, ngay cả tính cách cũng có chút nghiêng về âm lãnh, có chút giống tình huống khi hắn cực đói không thể khống chế được bản năng.

Nghe xong giải thích của hắn, Godric thở dài một hơi. Hắn nhớ lại quá khứ rất lâu, nhớ lại dáng dấp lạnh lùng khi hắn nhìn thấy đại Sa lần đầu tiên, bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên khi đó cậu không phải cố ý?”

Salazar: “Cố ý?”

“Tớ vẫn nghĩ là cậu cố ý làm tớ sợ.” Godric nói: “Cậu còn ở ngay trước mặt tớ đem ‘tớ’ ấn lên tường …”

“Nếu như ‘cậu’ lại hỏi lại cái vấn đề ngu xuẩn kia thì tớ cũng sẽ quất cậu như vậy.” Salazar lạnh lùng nói.

“… Đây là tớ có thể khống chế sao?” Godric vẻ mặt cầu xin thu hồi linh vũ: “Tớ có thể cầu xin với khí lực bây giờ của cậu hãy quất nhẹ một chút không!”

Salazar hừ một tiếng.

Godric nhìn hắn, đột nhiên cười rộ lên. Hắn ôm lấy bờ vai của hắn, cười hì hì nói: “Đi xong Hogwarts chúng ta liền rời đi đi, chờ đến tân thế giới hai chúng ta đi du lịch, không mang theo người khác! Tớ đã sớm phiền chết đám tiểu tử kia, kết cục như vậy cũng không sai!”

“… Tốt.” Salazar gật đầu.

Bọn họ liếc nhau, đều nở nụ cười.

—— Chính văn hoàn ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương