Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta
-
Chương 15
Bọn họ vẫn là chọn ở Hogwarts vượt qua khoảng thời gian trước khi đến ngày trăng non.
Nhóm tiểu phù thủy biểu thị hoan nghênh nhiệt liệt, bọn họ chất các loại bánh bích quy đầy các bàn trên lễ đường, thành công dẫn đến một cảnh tượng tên là ‘Xà tổ ngoan ngoãn nằm ngang được nhu bao tử’ bên hồ.
Trái ngược với sự vui vẻ của đám tiểu phù thủy, nhóm giáo sư quả thực sống không bằng chết. Nhất là Snape, khi hắn phát hiện không thấy hai người, dùng cả một buổi chiều điên cuồng tìm kiếm mỗi góc của Hẻm Xéo cùng với mỗi một cái thùng rác của hẻm Knockturn mà vẫn không tìm được người, sợ hãi trở lại Hogwarts thông tri Dumbledore hai người mất tích, lại phát hiện bọn họ sớm đã trở lại trường học ăn xong bánh bích quy thì sắc mặt của hắn quả thực kém đến mức thấp nhất của lịch sử, ngay cả Dumbledore cũng không dám đem kẹo con gián ra trêu hắn như bình thường.
Snape khí thế hung hăng vọt tới bên hồ, bắn phá về phía nhóm hai người đang xoa bụng: “Ta giả thiết các hạ Slytherin vĩ đại cùng các hạ Gryffindor hiểu được đạo lý thông báo cho người khác trước khi rời đi? Chẳng lẽ trong cái đầu lớn bằng một đồng tiền của các ngài ngoài bánh bích quy ra thì không lưu lại cái gì?”
Salazar biến từ xà thành người, nằm trên đùi Godric vô tội nhìn hắn: “Ta còn nhớ tri chu tám mắt cùng với chuột Morrie, còn có, ta nghĩ đầu óc của ta phải lớn bằng hai đồng tiền xu, —— nếu như ngài chỉ là Galleons.”
Snape: “…”
Đám tiểu phù thủy vây xem biểu thị, Snape giáo sư dĩ nhiên không bạo tạc tại hiện trường, thật không hỗ là một vị phù thủy có thực lực cường đại a!
Phi thường làm cho người khác bội phục!
Godric nhìn sắc mặt của hắn, lại nhìn nhìn Salazar đang không rõ tình huống, quyết định ngậm miệng không kích thích hắn. Dù sao nếu như giáo sư độc dược đột nhiên bạo tạc gì gì đó thì cũng rất khó giải quyết, dùng cái muôi múc hắn vào thùng cũng là cả một đại công trình.
Sau khi Snape rời đi, Harry sùng bái nhìn bọn họ: “Quá khốc, cậu là người đầu tiên có thể làm cho Snape tức đến mức không nói được gì mà tôi nhìn thấy!”
“Là xà.” Godric sửa đúng.
“Được rồi, là con xà đầu tiên có thể làm cho Snape tức chết đi được!” Harry biết nghe lời phải.
“Nghe rất giống như một sự kiện lịch sử…” Salazar nói.
“Đủ để viết vào giáo sử truyền lưu luôn đời!”
Salazar thỏa mãn biến trở về nguyên hình, tiếp tục hưởng thụ người sùng bái nhỏ bốn mắt của hắn cùng với phục vụ nhu bao tử. Godric nhàm chán lấy ngón tay lật tới lật lui sợi linh vũ trên đầu hắn, cũng cảnh giác nhìn giáo sư sinh vật huyền bí kích động đến mức sắp ngất đi đang đứng cách đó không xa mà nhìn theo ngón tay lật linh vũ của hắn.
“Hắn còn chưa từ bỏ sao…” Draco không nói gì.
“Giống như cho đến bây giờ cậu vẫn không buông tha việc chứng minh của cậu là một nhóc mít ướt vậy.” Godric nói.
Draco: “…”
Cầu miễn bàn.
Godric không chú ý tới biểu tình muốn khóc của Draco. Hắn dời đầu của Salazar đến đầu gối bên trái, duỗi thẳng cái đầu gối bên phải đã bị áp bức quá lâu đến mức tê liệt, thích ý hít một tiếng: “Thật tốt a…”
Harry và Draco đều nhìn hắn. Đây là một hài tử dễ thỏa mãn đến mức nào a, dưới tình huống hai chân bị một con rắn lớn hơn trăm cân đè ép gần một giờ, trong lúc đó còn phải đối phó với vô số con mắt nóng rực cùng với giáo sư sinh vật huyền bí bám dai như đỉa, chịu được cái đuôi của đại xà vẫy đến mức cả người toàn là bọt nước… Dĩ nhiên cũng có thể phát sinh ra cảm khái thích ý như thế!
“Cậu thực sự rất chiếu cố Salazar…” Harry nói.
Godric kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu nói cái gì?”
“Cậu bắt chuột cho hắn, giúp hắn nhu bao tử, còn dạy hắn thưởng thức…” Harry nói đến điều cuối cùng thì quả thật vẻ mặt đầy máu, một người không sống cùng với một con Vũ Xà thì sẽ không có cách nào tưởng tượng được tam quan của mình sẽ bị thay đổi đến mức nào : “Các cậu đã như vậy từ khi biết nhau sao?”
“Cũng không có, ngay từ đầu Salazar còn cho rằng tôi là lương thực dự trữ trong mùa đông…” Godric nói.
Harry: “…”
Với trình độ tham ăn của Salazar, tôi không ngạc nhiên chút nào… Cậu không bị ăn trước tiên cũng đã là kỳ tích.
“Sau đó tôi không cẩn thận làm đứt linh vũ của hắn lúc hắn ngủ đông, chúng tôi mới trở thành bằng hữu.”
Draco: “…”
Phương pháp kia đặc biệt làm cho tay hắn ngứa ngáy
“Hơn nữa… Kỳ thực không phải tôi luôn chiếu cố Salazar, là chúng tôi chiếu cố lẫn nhau.” Trong tay Godric lúc có lúc không chơi đùa sợi linh vũ màu đỏ kia, để cho nó lướt lướt qua khe hở giữa các ngón tay: “Cậu đại khái không hiểu rõ thế giới mà chúng tôi sinh hoạt… Nói như thế này, mỗi bữa cơm mà chúng tôi ăn đều là do Salazar bắt về từ trong rừng rậm, nếu như có hôm nào hắn bị thương không thể đi săn thì chúng tôi phải cùng với hắn ăn chuột ở trong tòa thành.”
Salazar đột nhiên dùng đuôi vỗ mặt đất một cái, Harry nghĩ đó là kháng nghị ‘Ăn con chuột có cái gì không tốt, con chuột rõ ràng ăn thật ngon’.
“Tòa thành này thuộc về thầy của chúng tôi, những tên kia không dám vào, thế nhưng những sinh vật trong rừng rậm lớn… Rừng Cấm cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với những người ngoài.” Godric tiện tay chỉ Rừng Cấm một cái: “Trước khi học được độn thổ (Apparition), mỗi một lần ra ngoài, Salazar đều phải cọ trên người tôi nửa giờ, bảo đảm mỗi một sợi tóc của tôi đều mang mùi của hắn, sau đó chúng tôi mới dám vào Rừng Cấm —— lực chấn nhiếp của Vũ Xà đối với sinh vật ma pháp rất mạnh, dựa vào hơi thở của hắn chúng ta có thể cầm con mồi đi ra bên ngoài đổi bánh mì, còn có đi chợ bổ sung tài liệu. Vì một căn pháp trượng, chúng ta ở rừng rậm lớn… Rừng Cấm ba tháng, đó chính là ác mộng, dựa theo lời giải thích của Salazar, ‘Ta hình như mất một lớp da’. Mỗi một quãng thời gian, chúng tôi đều phải mạo hiểm lẻn vào Giáo Đình trộm thuốc, bởi vì chỉ có Giáo Đình mới có dược thảo sạch sẽ…”
“Lão sư chỉ biết dạy chúng tôi ma pháp, hơn nữa phương pháp hết sức… ân, đơn giản thô bạo. Hắn cung cấp cho chúng tôi một nơi có thể ẩn nấp, cũng chính là tòa thành này. Điều này đã dùng hết trách nhiệm thầy giáo của hắn, trừ lần đó ra tất cả đều cần tự thân chúng tôi. Tôi đã xem qua sách của các cậu, các cậu chỉ ghi lại sau này chúng tôi sẽ là những phù thủy thành công đến cỡ nào nhưng đối với chúng tôi bây giờ mà nói thì Salazar là một con Vũ Xà cuối cùng bị để lại ở thế giới này, nhà của tôi đã bị đám Muggle thiêu cháy trước khi lão sư mang về một năm, Helga là hỗn huyết hãi yêu không được thừa nhận, Rowena xuất thân cao quý, thẳng đến khi nàng bị phát hiện là một phù thủy Muggle, cột lên giàn hỏa mới thôi… Chúng ta toàn bộ hai bàn tay trắng, cho nên chỉ có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Suy nghĩ trong đầu của Salazar không giống như chúng tôi, còn thường thường bởi vì thân phận mà rước lấy phiền phức, luôn luôn bởi vì bản năng là làm cho chúng tôi phải thu thập tàn cục cho hắn… Nhưng nếu như không có hắn, chúng tôi đều chết hết.” Godric hoài niệm nhìn bầu trời: “Tính tình của Helga rất kém, thế nhưng nàng có thể làm ra đồ ăn, còn hiểu dùng thiên phú ma pháp để chế tạo ra dược giải độc và dược cầm máu, càng chưa nói đến bánh mà nàng làm, đó chính là động lực sống tiếp của chúng tôi. Rowena luôn điên điên khùng khùng, tôi đoán là do nàng phải chịu kích thích quá lớn, lại ngâm ở trong hồ quá lâu, trong óc bị nước vào … Thế nhưng nàng rất thông minh, thông minh hơn bất cứ người nào trong chúng tôi, nàng luôn luôn là người lý giải lời của lão sư nhanh nhất, sau đó sẽ đem dạy cho chúng tôi bằng một phương pháp dễ hiểu hơn. Mỗi lần đi ra ngoài đổi đồ vật, nếu có nàng ở đó, chúng tôi có thể tiết kiệm rất nhiều. Mà tôi, tương đối chịu đánh, bình thường xảy ra chuyện tôi đều lưu lại phía sau, để cho bọn họ có thể chạy trước…” Hắn nói như có chút ngượng ngùng: “Hơn nữa ta lớn lên được, kiếm thuật cũng không tồi, tôi nghĩ tôi rất hữu dụng!”
Harry và Draco đều thật thà nhìn hắn.
Không phải là không khiếp sợ một chuỗi dài lời nói của hắn… Chỉ là ‘Lớn lên tốt’ thực sự có thể làm một trong những tiêu chuẩn giám định ‘hữu dụng’ sao?
“Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, nếu như lão sư nguyện ý ra tay giúp chúng tôi một cái thì chúng tôi có thể sống rất tốt…” Godric thở dài: “Nhìn lão sư của các cậu, không chỉ dùng phương pháp ôn hào như vậy dạy các cậu ma pháp, còn cung cấp chỗ ăn ở, sẽ không bắt các cậu làm thí nghiệm, cũng không cần các cậu dâng lên tất cả đồ vật làm bằng hoàng kim của mình cho hắn… Lấy ra một món đồ bất kỳ trong bảo tàng của lão sư có thể làm cho chúng tôi ăn no một năm…” Hắn quả thực oán niệm đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Thời điểm gian nan nhất, chúng tôi còn phải rút lân phiến của Salazar ra đổi ăn…”
Salazar nằm ở trên đùi của hắn đột nhiên biến trở về hình người, hắn nhìn chằm chằm Godric: “Rút lân phiến tớ?!”
Godric: “…” Hỏng bét, nói lỡ miệng.
“Cậu nói đó là món canh mới, bảo tớ thử xem có độc hay không, tớ uống một ngụm thì ngủ, lúc tỉnh đuôi rớt bốn miếng vảy, cậu nói cho tớ biết đó là tác dụng phụ…” Salazar gắt gao theo dõi hắn, con mắt đỏ phát ra ánh sáng: ” Gry! ffin! dor!!!”
Harry và Draco dùng tốc độ nhanh nhất rời đi mảnh đất này, tận lực chịu đựng tình cảnh đã xảy ra rất nhiều lần trong mấy ngày nay, trong hồ nước dâng lên một con thủy long lớn, gầm thét nhằm phía Godric —— Salazar tựa hồ rất thích dùng cái này để làm nóng người.
Không biết có phải lân phiến đối với Vũ Xà mà nói là vô cùng quan trọng hay không mà lần này bọn họ đánh nhau còn lâu hơn bình thường, Harry và Draco đều dựa vào trên cây ngủ. Lúc hai tiểu phù thủy mơ mơ màng màng bị Godric gọi tỉnh thì mới phát hiện ra đã đến giờ ăn tối.
Harry sợ hãi thấy Godric cả người là máu: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, không phải của tôi.” Godric không thèm để ý lau mặt một cái, thành công làm cho mặt của hắn càng thêm đáng sợ.
“… Salazar không sao chứ?” Draco nghe vậy khẩn trương hỏi.
“Cậu đang suy nghĩ gì a…” Godric hắc tuyến: “Chỉ là không cẩn thận đánh vào lãnh địa của nguyệt si thú mới làm cho cả người là máu thôi, tắm một cái thì tốt rồi. Được rồi, buổi tối có thể thêm món ăn a!”
Nga, vậy xem ra có chuyện là hiệu trưởng tiên sinh. Harry và Draco đồng thời nghĩ ở trong lòng.
Dumbledore đang ở trong phòng hiệu trưởng ăn kẹo gián chợt hắt hơi một cái, đột nhiên cảm thấy ngực hơi đau.
Nhất định là hai tiểu tổ tông lại làm gì rồi…
Vào buổi tối, mọi người đối mặt với đống chân sau của nguyệt si thú được đám gia tinh tỉ mỉ chế biến, ai cũng không dám mạo hiểm thử một lần cảm giác bị Bộ phép thuật bắt vào ngục vì tội dám ăn thịt sinh vật quý hiếm là như thế nào.
“Mùi vị rất tuyệt!” Chỉ có Godric vừa ăn đến nỗi miệng đầy dầu vừa đề cử với mọi người: “Nguyệt si thú chạy trốn rất nhanh, rất khó bắt được, thế nhưng chất thịt của bọn nó ngon, nướng không có thể tỏa ra mùi thơm nức mũi của thực vật, hoặc là cho nấm vào nấu canh cũng không tồi!”
Cậu đây là ăn qua bao nhiêu lần a… Harry liếc hắn.
“Không thể ăn, đầu khớp xương sẽ cắm ở trong bụng, nhất là xương đùi.” Salazar âm trầm nhìn chằm chằm một cái chân sau trong đĩa—— nói đúng ra là nhìn chằm chằm cái xương kia: “Vô cùng khó nhổ ra…”
Người bình thường hình như cũng không thể đem cả một cái chân nhét vào trong bụng đi… Harry che mặt.
“Đúng rồi, tối hôm đó cậu không cẩn thận ăn một cái!” Godric đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Tiêu hóa xong chưa? Cậu định lúc nào nhả xương?”
“Hai ngày nữa.” Salazar xoa xoa bụng của mình: “Mấy ngày nay ăn rất nhiều đồ, còn có thịt không tiêu hóa xong… Thế nhưng những đầu khớp xương khác đã có thể ói ra.” Nói, hắn lại thực sự cúi đầu ợ một cái, phun ra mấy căn xương sườn (có lẽ).
Tất cả đám phù thủy nhìn thấy một màn này: “…”
A a a a a a a a a a đây cái quỷ gì!!!
Godric lộ ra biểu tình ác liệt: “Đừng có làm vậy lúc ăn cơm a!”
Salazar ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám phù thủy sắp ngất rồi lộ ra một nụ cười, đối lập với mấy đầu khớp xương sạch sẽ trước mặt hắn, quả thực giống như yêu ma dụ dỗ nhân loại ăn tối để nuôi béo rồi ăn thịt trong truyện thần thoại.
Quý ngài yêu ma cầm lấy một cái đùi gà, ngay cả nhai cũng không nhai, một ngụm nuốt mất. Nếu như là một con xà làm chuyện này thì sẽ không sao cả, thế nhưng đổi thành một người thì thực sự rất tổn thương đến thị giác, vấn đề là hắn lại có thể làm động tác này một cách vô cùng ưu nhã, hoàn toàn làm cho mọi người không thể đoán được đùi gà từ vào trong dạ dày của hắn như thế nào.
Harry lần thứ mười hai nhìn chằm chằm cổ của Salazar, chỗ đó vẫn không có khoa trương nổi lên một cục rồi chậm rãi trượt xuống như trong truyện —— đại khái bởi vì cho dù giữ vững hình người nhưng kết cấu thân thể hắn vẫn là một con rắn.
“Không nên nhìn chằm chằm cổ họng của tôi, tôi sẽ không nhịn được muốn công kích cậu.” Salazar nói.
Harry cấp tốc dựa vào trên bàn bất động.
Có người nói xà sẽ không công kích người chết, không biết có phải hay không là sự thật a…
(không công kích người giả chết chính là gấu a Harry! Không nên bởi vì bọn họ quá gấu mà cậu lại cam chịu như vậy a!!!)
Nhóm tiểu phù thủy biểu thị hoan nghênh nhiệt liệt, bọn họ chất các loại bánh bích quy đầy các bàn trên lễ đường, thành công dẫn đến một cảnh tượng tên là ‘Xà tổ ngoan ngoãn nằm ngang được nhu bao tử’ bên hồ.
Trái ngược với sự vui vẻ của đám tiểu phù thủy, nhóm giáo sư quả thực sống không bằng chết. Nhất là Snape, khi hắn phát hiện không thấy hai người, dùng cả một buổi chiều điên cuồng tìm kiếm mỗi góc của Hẻm Xéo cùng với mỗi một cái thùng rác của hẻm Knockturn mà vẫn không tìm được người, sợ hãi trở lại Hogwarts thông tri Dumbledore hai người mất tích, lại phát hiện bọn họ sớm đã trở lại trường học ăn xong bánh bích quy thì sắc mặt của hắn quả thực kém đến mức thấp nhất của lịch sử, ngay cả Dumbledore cũng không dám đem kẹo con gián ra trêu hắn như bình thường.
Snape khí thế hung hăng vọt tới bên hồ, bắn phá về phía nhóm hai người đang xoa bụng: “Ta giả thiết các hạ Slytherin vĩ đại cùng các hạ Gryffindor hiểu được đạo lý thông báo cho người khác trước khi rời đi? Chẳng lẽ trong cái đầu lớn bằng một đồng tiền của các ngài ngoài bánh bích quy ra thì không lưu lại cái gì?”
Salazar biến từ xà thành người, nằm trên đùi Godric vô tội nhìn hắn: “Ta còn nhớ tri chu tám mắt cùng với chuột Morrie, còn có, ta nghĩ đầu óc của ta phải lớn bằng hai đồng tiền xu, —— nếu như ngài chỉ là Galleons.”
Snape: “…”
Đám tiểu phù thủy vây xem biểu thị, Snape giáo sư dĩ nhiên không bạo tạc tại hiện trường, thật không hỗ là một vị phù thủy có thực lực cường đại a!
Phi thường làm cho người khác bội phục!
Godric nhìn sắc mặt của hắn, lại nhìn nhìn Salazar đang không rõ tình huống, quyết định ngậm miệng không kích thích hắn. Dù sao nếu như giáo sư độc dược đột nhiên bạo tạc gì gì đó thì cũng rất khó giải quyết, dùng cái muôi múc hắn vào thùng cũng là cả một đại công trình.
Sau khi Snape rời đi, Harry sùng bái nhìn bọn họ: “Quá khốc, cậu là người đầu tiên có thể làm cho Snape tức đến mức không nói được gì mà tôi nhìn thấy!”
“Là xà.” Godric sửa đúng.
“Được rồi, là con xà đầu tiên có thể làm cho Snape tức chết đi được!” Harry biết nghe lời phải.
“Nghe rất giống như một sự kiện lịch sử…” Salazar nói.
“Đủ để viết vào giáo sử truyền lưu luôn đời!”
Salazar thỏa mãn biến trở về nguyên hình, tiếp tục hưởng thụ người sùng bái nhỏ bốn mắt của hắn cùng với phục vụ nhu bao tử. Godric nhàm chán lấy ngón tay lật tới lật lui sợi linh vũ trên đầu hắn, cũng cảnh giác nhìn giáo sư sinh vật huyền bí kích động đến mức sắp ngất đi đang đứng cách đó không xa mà nhìn theo ngón tay lật linh vũ của hắn.
“Hắn còn chưa từ bỏ sao…” Draco không nói gì.
“Giống như cho đến bây giờ cậu vẫn không buông tha việc chứng minh của cậu là một nhóc mít ướt vậy.” Godric nói.
Draco: “…”
Cầu miễn bàn.
Godric không chú ý tới biểu tình muốn khóc của Draco. Hắn dời đầu của Salazar đến đầu gối bên trái, duỗi thẳng cái đầu gối bên phải đã bị áp bức quá lâu đến mức tê liệt, thích ý hít một tiếng: “Thật tốt a…”
Harry và Draco đều nhìn hắn. Đây là một hài tử dễ thỏa mãn đến mức nào a, dưới tình huống hai chân bị một con rắn lớn hơn trăm cân đè ép gần một giờ, trong lúc đó còn phải đối phó với vô số con mắt nóng rực cùng với giáo sư sinh vật huyền bí bám dai như đỉa, chịu được cái đuôi của đại xà vẫy đến mức cả người toàn là bọt nước… Dĩ nhiên cũng có thể phát sinh ra cảm khái thích ý như thế!
“Cậu thực sự rất chiếu cố Salazar…” Harry nói.
Godric kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu nói cái gì?”
“Cậu bắt chuột cho hắn, giúp hắn nhu bao tử, còn dạy hắn thưởng thức…” Harry nói đến điều cuối cùng thì quả thật vẻ mặt đầy máu, một người không sống cùng với một con Vũ Xà thì sẽ không có cách nào tưởng tượng được tam quan của mình sẽ bị thay đổi đến mức nào : “Các cậu đã như vậy từ khi biết nhau sao?”
“Cũng không có, ngay từ đầu Salazar còn cho rằng tôi là lương thực dự trữ trong mùa đông…” Godric nói.
Harry: “…”
Với trình độ tham ăn của Salazar, tôi không ngạc nhiên chút nào… Cậu không bị ăn trước tiên cũng đã là kỳ tích.
“Sau đó tôi không cẩn thận làm đứt linh vũ của hắn lúc hắn ngủ đông, chúng tôi mới trở thành bằng hữu.”
Draco: “…”
Phương pháp kia đặc biệt làm cho tay hắn ngứa ngáy
“Hơn nữa… Kỳ thực không phải tôi luôn chiếu cố Salazar, là chúng tôi chiếu cố lẫn nhau.” Trong tay Godric lúc có lúc không chơi đùa sợi linh vũ màu đỏ kia, để cho nó lướt lướt qua khe hở giữa các ngón tay: “Cậu đại khái không hiểu rõ thế giới mà chúng tôi sinh hoạt… Nói như thế này, mỗi bữa cơm mà chúng tôi ăn đều là do Salazar bắt về từ trong rừng rậm, nếu như có hôm nào hắn bị thương không thể đi săn thì chúng tôi phải cùng với hắn ăn chuột ở trong tòa thành.”
Salazar đột nhiên dùng đuôi vỗ mặt đất một cái, Harry nghĩ đó là kháng nghị ‘Ăn con chuột có cái gì không tốt, con chuột rõ ràng ăn thật ngon’.
“Tòa thành này thuộc về thầy của chúng tôi, những tên kia không dám vào, thế nhưng những sinh vật trong rừng rậm lớn… Rừng Cấm cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với những người ngoài.” Godric tiện tay chỉ Rừng Cấm một cái: “Trước khi học được độn thổ (Apparition), mỗi một lần ra ngoài, Salazar đều phải cọ trên người tôi nửa giờ, bảo đảm mỗi một sợi tóc của tôi đều mang mùi của hắn, sau đó chúng tôi mới dám vào Rừng Cấm —— lực chấn nhiếp của Vũ Xà đối với sinh vật ma pháp rất mạnh, dựa vào hơi thở của hắn chúng ta có thể cầm con mồi đi ra bên ngoài đổi bánh mì, còn có đi chợ bổ sung tài liệu. Vì một căn pháp trượng, chúng ta ở rừng rậm lớn… Rừng Cấm ba tháng, đó chính là ác mộng, dựa theo lời giải thích của Salazar, ‘Ta hình như mất một lớp da’. Mỗi một quãng thời gian, chúng tôi đều phải mạo hiểm lẻn vào Giáo Đình trộm thuốc, bởi vì chỉ có Giáo Đình mới có dược thảo sạch sẽ…”
“Lão sư chỉ biết dạy chúng tôi ma pháp, hơn nữa phương pháp hết sức… ân, đơn giản thô bạo. Hắn cung cấp cho chúng tôi một nơi có thể ẩn nấp, cũng chính là tòa thành này. Điều này đã dùng hết trách nhiệm thầy giáo của hắn, trừ lần đó ra tất cả đều cần tự thân chúng tôi. Tôi đã xem qua sách của các cậu, các cậu chỉ ghi lại sau này chúng tôi sẽ là những phù thủy thành công đến cỡ nào nhưng đối với chúng tôi bây giờ mà nói thì Salazar là một con Vũ Xà cuối cùng bị để lại ở thế giới này, nhà của tôi đã bị đám Muggle thiêu cháy trước khi lão sư mang về một năm, Helga là hỗn huyết hãi yêu không được thừa nhận, Rowena xuất thân cao quý, thẳng đến khi nàng bị phát hiện là một phù thủy Muggle, cột lên giàn hỏa mới thôi… Chúng ta toàn bộ hai bàn tay trắng, cho nên chỉ có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Suy nghĩ trong đầu của Salazar không giống như chúng tôi, còn thường thường bởi vì thân phận mà rước lấy phiền phức, luôn luôn bởi vì bản năng là làm cho chúng tôi phải thu thập tàn cục cho hắn… Nhưng nếu như không có hắn, chúng tôi đều chết hết.” Godric hoài niệm nhìn bầu trời: “Tính tình của Helga rất kém, thế nhưng nàng có thể làm ra đồ ăn, còn hiểu dùng thiên phú ma pháp để chế tạo ra dược giải độc và dược cầm máu, càng chưa nói đến bánh mà nàng làm, đó chính là động lực sống tiếp của chúng tôi. Rowena luôn điên điên khùng khùng, tôi đoán là do nàng phải chịu kích thích quá lớn, lại ngâm ở trong hồ quá lâu, trong óc bị nước vào … Thế nhưng nàng rất thông minh, thông minh hơn bất cứ người nào trong chúng tôi, nàng luôn luôn là người lý giải lời của lão sư nhanh nhất, sau đó sẽ đem dạy cho chúng tôi bằng một phương pháp dễ hiểu hơn. Mỗi lần đi ra ngoài đổi đồ vật, nếu có nàng ở đó, chúng tôi có thể tiết kiệm rất nhiều. Mà tôi, tương đối chịu đánh, bình thường xảy ra chuyện tôi đều lưu lại phía sau, để cho bọn họ có thể chạy trước…” Hắn nói như có chút ngượng ngùng: “Hơn nữa ta lớn lên được, kiếm thuật cũng không tồi, tôi nghĩ tôi rất hữu dụng!”
Harry và Draco đều thật thà nhìn hắn.
Không phải là không khiếp sợ một chuỗi dài lời nói của hắn… Chỉ là ‘Lớn lên tốt’ thực sự có thể làm một trong những tiêu chuẩn giám định ‘hữu dụng’ sao?
“Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, nếu như lão sư nguyện ý ra tay giúp chúng tôi một cái thì chúng tôi có thể sống rất tốt…” Godric thở dài: “Nhìn lão sư của các cậu, không chỉ dùng phương pháp ôn hào như vậy dạy các cậu ma pháp, còn cung cấp chỗ ăn ở, sẽ không bắt các cậu làm thí nghiệm, cũng không cần các cậu dâng lên tất cả đồ vật làm bằng hoàng kim của mình cho hắn… Lấy ra một món đồ bất kỳ trong bảo tàng của lão sư có thể làm cho chúng tôi ăn no một năm…” Hắn quả thực oán niệm đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Thời điểm gian nan nhất, chúng tôi còn phải rút lân phiến của Salazar ra đổi ăn…”
Salazar nằm ở trên đùi của hắn đột nhiên biến trở về hình người, hắn nhìn chằm chằm Godric: “Rút lân phiến tớ?!”
Godric: “…” Hỏng bét, nói lỡ miệng.
“Cậu nói đó là món canh mới, bảo tớ thử xem có độc hay không, tớ uống một ngụm thì ngủ, lúc tỉnh đuôi rớt bốn miếng vảy, cậu nói cho tớ biết đó là tác dụng phụ…” Salazar gắt gao theo dõi hắn, con mắt đỏ phát ra ánh sáng: ” Gry! ffin! dor!!!”
Harry và Draco dùng tốc độ nhanh nhất rời đi mảnh đất này, tận lực chịu đựng tình cảnh đã xảy ra rất nhiều lần trong mấy ngày nay, trong hồ nước dâng lên một con thủy long lớn, gầm thét nhằm phía Godric —— Salazar tựa hồ rất thích dùng cái này để làm nóng người.
Không biết có phải lân phiến đối với Vũ Xà mà nói là vô cùng quan trọng hay không mà lần này bọn họ đánh nhau còn lâu hơn bình thường, Harry và Draco đều dựa vào trên cây ngủ. Lúc hai tiểu phù thủy mơ mơ màng màng bị Godric gọi tỉnh thì mới phát hiện ra đã đến giờ ăn tối.
Harry sợ hãi thấy Godric cả người là máu: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, không phải của tôi.” Godric không thèm để ý lau mặt một cái, thành công làm cho mặt của hắn càng thêm đáng sợ.
“… Salazar không sao chứ?” Draco nghe vậy khẩn trương hỏi.
“Cậu đang suy nghĩ gì a…” Godric hắc tuyến: “Chỉ là không cẩn thận đánh vào lãnh địa của nguyệt si thú mới làm cho cả người là máu thôi, tắm một cái thì tốt rồi. Được rồi, buổi tối có thể thêm món ăn a!”
Nga, vậy xem ra có chuyện là hiệu trưởng tiên sinh. Harry và Draco đồng thời nghĩ ở trong lòng.
Dumbledore đang ở trong phòng hiệu trưởng ăn kẹo gián chợt hắt hơi một cái, đột nhiên cảm thấy ngực hơi đau.
Nhất định là hai tiểu tổ tông lại làm gì rồi…
Vào buổi tối, mọi người đối mặt với đống chân sau của nguyệt si thú được đám gia tinh tỉ mỉ chế biến, ai cũng không dám mạo hiểm thử một lần cảm giác bị Bộ phép thuật bắt vào ngục vì tội dám ăn thịt sinh vật quý hiếm là như thế nào.
“Mùi vị rất tuyệt!” Chỉ có Godric vừa ăn đến nỗi miệng đầy dầu vừa đề cử với mọi người: “Nguyệt si thú chạy trốn rất nhanh, rất khó bắt được, thế nhưng chất thịt của bọn nó ngon, nướng không có thể tỏa ra mùi thơm nức mũi của thực vật, hoặc là cho nấm vào nấu canh cũng không tồi!”
Cậu đây là ăn qua bao nhiêu lần a… Harry liếc hắn.
“Không thể ăn, đầu khớp xương sẽ cắm ở trong bụng, nhất là xương đùi.” Salazar âm trầm nhìn chằm chằm một cái chân sau trong đĩa—— nói đúng ra là nhìn chằm chằm cái xương kia: “Vô cùng khó nhổ ra…”
Người bình thường hình như cũng không thể đem cả một cái chân nhét vào trong bụng đi… Harry che mặt.
“Đúng rồi, tối hôm đó cậu không cẩn thận ăn một cái!” Godric đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Tiêu hóa xong chưa? Cậu định lúc nào nhả xương?”
“Hai ngày nữa.” Salazar xoa xoa bụng của mình: “Mấy ngày nay ăn rất nhiều đồ, còn có thịt không tiêu hóa xong… Thế nhưng những đầu khớp xương khác đã có thể ói ra.” Nói, hắn lại thực sự cúi đầu ợ một cái, phun ra mấy căn xương sườn (có lẽ).
Tất cả đám phù thủy nhìn thấy một màn này: “…”
A a a a a a a a a a đây cái quỷ gì!!!
Godric lộ ra biểu tình ác liệt: “Đừng có làm vậy lúc ăn cơm a!”
Salazar ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám phù thủy sắp ngất rồi lộ ra một nụ cười, đối lập với mấy đầu khớp xương sạch sẽ trước mặt hắn, quả thực giống như yêu ma dụ dỗ nhân loại ăn tối để nuôi béo rồi ăn thịt trong truyện thần thoại.
Quý ngài yêu ma cầm lấy một cái đùi gà, ngay cả nhai cũng không nhai, một ngụm nuốt mất. Nếu như là một con xà làm chuyện này thì sẽ không sao cả, thế nhưng đổi thành một người thì thực sự rất tổn thương đến thị giác, vấn đề là hắn lại có thể làm động tác này một cách vô cùng ưu nhã, hoàn toàn làm cho mọi người không thể đoán được đùi gà từ vào trong dạ dày của hắn như thế nào.
Harry lần thứ mười hai nhìn chằm chằm cổ của Salazar, chỗ đó vẫn không có khoa trương nổi lên một cục rồi chậm rãi trượt xuống như trong truyện —— đại khái bởi vì cho dù giữ vững hình người nhưng kết cấu thân thể hắn vẫn là một con rắn.
“Không nên nhìn chằm chằm cổ họng của tôi, tôi sẽ không nhịn được muốn công kích cậu.” Salazar nói.
Harry cấp tốc dựa vào trên bàn bất động.
Có người nói xà sẽ không công kích người chết, không biết có phải hay không là sự thật a…
(không công kích người giả chết chính là gấu a Harry! Không nên bởi vì bọn họ quá gấu mà cậu lại cam chịu như vậy a!!!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook