Nhóm Nữ Phụ
-
Chương 15: Nhiệm Vụ 2 (2) Gặp Gỡ
Tốc độ làm việc của
Lôi Gia Hãn Mộc Nhã theo không kịp, đem việc giao cho cậu ta chưa đến
năm ngày, cậu đã đàm phán thoả đáng mọi chuyện.
“Chị định khi nào thì về nước?” Nghe những lời này của Lôi Gia Hãn, Mộc Nhã biết được mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả.
Mộc Nhã suy nghĩ một lúc mới nói:“Chờ lúc bộ điện ảnh này chính thức khai máy quay chụp thì quay trở về cũng không muộn.” Mộc Nhã nếu về nước thì chắc chắn truyền thông sẽ nghe được tiếng gió, nhất là khi điện ảnh công bố biên kịch là cô, bọn họ nhất định nghĩ tới khả năng cô sẽ về nước.
Thân là biên kịch, không cùng truyền thông giao tiếp là không có khả năng. Thích làm giảm sự tồn tại của mình là một chuyện, nhưng nếu muốn tồn tại trong vòng luẩn quẩn rắc rối này, nhất định sẽ không thể làm giảm sự tồn tại đi..
“Gia Hãn, em cảm thấy Minh Sanh là người như thế nào?” Ở trong trí nhớ của Mộc Nhã, hình ảnh người con trai này rất ít, chỉ biết được anh ta là người có vẻ ngoài thân thiện, khi thì hoạt bát, khi thì trầm ổn, khi lại tao nhã.
Lôi Gia Hãn rất nghiêm túc đáp:“Anh ấy là một truyền kỳ, trong vòng giải trí lắt léo như hiện tại, không phải ai đều có thể trở thành đế vương giới điện ảnh khi còn trẻ như vậy. Điều quan trọng hơn cả là, nhiều năm dốc sức trong giới giải trí vậy mà anh không bị dính phải hay bị áp đặt bất cứ một tin tức xấu nào.”
“Em rất ít đánh giá một người cao đến như vậy.” Mộc Nhã càng ngày càng chờ mong giây phút nhìn thấy Minh Sanh.
“Em chưa nói qua là anh ấy là thần tượng của em sao? Mục tiêu của em khi tiến vào giới giải trí là được trở thành người như anh ấy.” Lôi Gia Hãn nằm trên sô pha mà nói.
Lôi Gia Hãn quả thật chưa nói gì đến việc thần tượng này, giây lát sau Mộc Nhã mới mở lời hỏi:“Nếu là thần tượng của em, như vậy em hẳn là phải rất khẳng định diễn xuất của anh ta, chị thực sự không hiểu được vì sao em sẽ cho rằng Tần đạo diễn không định dùng Minh Sanh?”
Lôi Gia Hãn nhìn nhìn Mộc Nhã, thở dài nhẹ nhàng một tiếng, nói:“Mộc Nhã, mệt chị vẫn tồn tại được tại giới giải trí, chẳng lẽ chị không biết Tần Đạo diễn làm phim không thích nhất việc quá quan trọng vấn đề diễn viên sao? Hơn nữa mấy bộ điện ảnh mà ông ấy chụp hầu hết đều tìm người mới, Minh Sanh lúc trước đã hợp tác cùng ông ta một lần. Bất quá thật sự thật không ngờ Tần Đạo diễn thật sự đồng ý đề nghị của chị, thật sự bất ngờ a.”
Khi trao đổi chi tiết cùng Tần Đạo diễn, lúc nhắc tới việc dùng Minh Sanh, Tần Đạo diễn tìm hết việc này việc nọ để từ chối, nhìn vào đôi mắt của ông ấy cũng khiến Lôi Gia Hãn toát mồ hôi, cái loại áp lực vô hình này Lôi Gia Hãn không bao giờ muốn cảm thụ nữa. Cuối cùng hắn đành giơ tay chịu trói, đem kịch bản giao cho Tần Đạo diễn, chuyển cáo lời nói của Mộc Nhã. Đêm đó, hắn liền nhận được quyết định đồng ý của Tần Đạo diễn.
“Chuyện gì đều có ngoại lệ.” Mộc Nhã chỉ đáp lại một câu.
Hai tháng sau, Mộc Nhã lên đường về nước, tạm cư tại khách sạn.
Lúc nhìn đến biển quảng cáo in hình nữ diễn chính, Mộc Nhã chỉ đành đồng ý với lời nói trước của Lôi Gia Hãn. Thật ra nói về nữ diễn chính, Mộc Nhã cũng không để tâm, cô chỉ có chút lo lắng về Kim Thi Du, dù sao ánh sáng của nhân vật nữ chính quá chói loà, ai cũng không thể nói chính xác chuyện gì sẽ xảy đến.
Nữ diễn chính là một người mới tên Trình Yến, còn chưa tốt nghiệp đại học, nghe nói là Tần Đạo diễn trăm phương nghìn kế từ ngàn vạn cô gái để chọn ra. Mộc Nhã không lo lắng Trình Yến có đủ sức diễn nữ chính hay không, bởi vì cô tin tưởng năng lực của Tần Đạo diễn.
“Hiện tại đi tham ban hay là ngày mai? Để em liên lạc với Tần Đạo diễn.” Lôi Gia Hãn có vẻ rất chờ mong.
“Để ngày mai đi!” Một đường bôn ba làm cho thân thể của Mộc Nhã khá mệt mỏi.
Lôi Gia Hãn gật đầu sau đó lén lút tới gần Mộc Nhã, nói:“Em nghe được một điều rất tuyệt nhé, Minh Sanh cũng ở tại khách sạn này, hơn nữa đều cùng lầu một nha! Chị nói xem chúng ta có khả năng ngẫu nhiên gặp mặt hay không? Mặc kệ có hay không, em đều phải chuẩn bị tốt giấy bút, nhìn thấy anh ấy nhất định phải để anh kí tên cho em.”
“Có gặp được hay không cũng không vấn đề gì, dù sao ngày mai cũng có thể gặp mà.”
Đối với sự hờ hững của Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn cảm thấy khó có thể lý giải, trách móc:“Mộc Nhã, chị chẳng lẽ không có chút chờ mong nào sao? Em ngay từ lúc bước lên khối đất này đã bắt đầu khẩn trương!” Rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi, tại sao lại có thể già dặn, thiếu nhiệt tình như vậy ah?
“Chị muốn nghỉ ngơi, sáng sớm mai đi tổ kịch.”
Lôi Gia Hãn còn có thể nói cái gì nữa, đành yên lặng đóng cửa rời khỏi phòng.
Ai nói Mộc Nhã thiếu nhiệt tình, cô chẳng qua giấu hết những khẩn trương, kích động vào trong đáy lòng mà thôi. Có nhiều lúc Mộc Nhã cũng không rõ tâm tư ý tưởng của bản thân cô, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy ngôi sao, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nam phụ – đối tượng mà nàng phải tiến công chiếm đóng, nhưng trong lòng lúc này không hiểu sao dâng lên những cảm xúc bâng khuâng, thậm chí là đè nén khiến người ta không khỏi hoảng hốt.
Đêm đó Mộc Nhã ngủ không yên, thế cho nên ngày hôm sau khi thức dậy cô còn phải che dấu quầng thâm bằng phấn trang điểm.
Tham ban phải có khí thế, có dáng vẻ của người đến tham ban, không cần Mộc Nhã phân phó, Lôi Gia Hãn liền chuẩn bị tốt mọi chuyện, mang theo bữa sáng của Mộc Nhã bước vào tổ kịch. Trong tổ kịch không ai biết Lôi Gia Hẫn, nhưng lại có người tinh mắt nhận ra Mộc Nhã, tự nhiên là tiến đến làm phiền. Lôi Gia Hãn khuyên can mãi cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho Tần Đạo diễn, để Tần Đạo diễn tự mình ra mặt, mới giải quyết xong mấy cái vấn đề rắc rối.
Tần Đạo diễn không nghĩ rằng Mộc Nhã chính là biên kịch của kịch bản, cho nên chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Mộc Nhã một cái, liền đặt tầm mắt lên phía Lôi Gia Hãn, nói:“ A Hãn a, cậu đã đến rồi.” Vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhân viên tổ kịch.
“Tần Đạo diễn, giới thiệu cho ngài người bên cạnh tôi đây,elsa- Mộc Nhã.” Lôi Gia Hãn rất rõ ràng địa vị của mình.
Tần Đạo diễn còn đang đoán già đoán non xem biên kịch định sắp xếp Mộc Nhã vào đâu Quả thật không ngờ vị này chính là elsa – biên kịch ra hai bộ phim ảnh hưởng toàn cầu, ông giật mình sửng sốt vài giây sau đó lập tức vươn tay, nói:“Hoan nghênh cô, Mộc tiểu thư.”
“Có thể hợp tác cùng Tần Đạo diễn thật sự là tam sinh hữu hạnh*, Tần Đạo diễn không cần khách khí như vậy, hơn nữa chúng ta cũng cũng không phải lần đầu tiên hợp tác.” Tên biên kịch Mộc Nhã dùng là elsa, khá nhiều người biết được cô có tên thật là Mộc Nhã, nhưng mọi người vẫn thường quen gọi cái tên elsa này.
Tam sinh hữu hạn: đời người có hạn, ý tứ là gặp gỡ Tần Đạo diễn là một chuyện khó gặp, hiếm có và may mắn!
Mộc Nhã đến đúng lúc mọi người đang chuẩn bị, dự định ăn xong bữa sáng liền chụp ảnh. Lôi Gia Hãn đã bắt đầu phân phát thức uống nóng được chuẩn bị sẵn, mọi người lúc nhìn đến Mộc Nhã thì đều có thái độ không tốt lắm, thẳng cho đến khi Tần Đạo diễn giới thiệu cô là biên kịch mới làm cách nhìn mọi người thay đổi, phần lớn đều cảm thấy không có khả năng. Dù sao mặc dù la ai đều không nghĩ đến rằng Mộc Nhã còn có tài năng này.
Minh Sanh cũng không có bởi vì danh khí bây giờ của anh mà làm cao, anh vẫn đều cùng mọi người ăn bữa sáng.
Mộc Nhã sớm chú ý tới Minh Sanh, liếc mắt từ xa đã đủ để khắc sâu anh vào trong lòng cô. Nhiều năm sau, Mộc Nhã như trước nhớ rõ lần gặp mặt này, dù cách thiên sơn vạn thủy*, cô lại vẫn như cũ nhìn một cái là thấy được anh, thậm chí chỉ nhìn đến hình bóng anh.
Thiên sơn vạn thuỷ: vẻ đẹp của núi sông, tuy nhiên trong câu này là để chỉ khoảng cách xa, nhiều gian nan,… ns qua qua là như thế, chắc mn hiểu rồi!
Mộc Nhã cầm lấy đồ uống từ tay Minh Sanh, đi đến chỗ Minh Sanh.
Minh Sanh hiển nhiên cũng đã chú ý tới hướng đi của Mộc Nhã, anh thật ra cũng chuẩn bị lên tiếng chào hỏi với Mộc Nhã. Anh đứng dậy nghênh hướng Mộc Nhã, lên tiếng mở lời trước:“Không nghĩ tới elsa dĩ nhiên là Mộc Nhã tiểu thư, hạnh ngộ.”
Mộc Nhã tuỳ tay đưa đồ uống cho Minh Sanh, nói:“Nghe nói rany ở tại nước ngoài, trước kia, tôi ở cùng một thành phố với anh, lại không may mắn gặp gỡ nhau. Rốt cục có thể nhìn thấy rany, không nghĩ rằng lại ở trường hợp này.” Mộc Nhã không hài lòng với biểu hiện của cô, đáng lẽ ra cô không nên nói mấy thứ này. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, liền như bát nước đổ đi mà nước đổ khó hốt a.
Minh Sanh cũng không biểu hiện ra sự kinh ngạc, anh chuyên chú nghe cô nói, ánh mắt thuần túy mà sạch sẽ.“Mộc Nhã tiểu thư cũng sinh sống ở nước ngoài?” Còn cùng thành phố với mình, quả thật là có chút ngoài ý muốn.
“Trực tiếp gọi tôi là Mộc Nhã đi!”
“Tốt! Mộc Nhã.” Lời xưng hô mà thôi, Minh Sanh cũng không nghĩ quá nhiều.
“Minh Sanh…… Mộc Nhã?” Người đại diện của Minh Sanh – Trương Đình Minh từ bên ngoài chạy trở về, không nghĩ tới là người đang đứng nói chuyện đây là là người đã mất tích hai năm trước đây – Mộc Nhã. Làm người đại diện bí mật, hắn có nghi vấn cũng sẽ không hỏi nhiều, không biểu hiện ở trên mặt.
Mộc Nhã cười gật đầu nói:“Đúng vậy, Trương tiên sinh, ta là Mộc Nhã.”
Bởi vì lập tức bắt đầu diễn, Mộc Nhã cũng không quấy rầy Minh Sanh, đi về tới vị trí của mình.
“Đình Minh, anh dọa đến Mộc Nhã.” Minh Sanh nói.
Trương Đình Minh hỏi lại:“Anh có khả năng như vậy sao? Bị dọa đến hẳn là anh mới đúng.” Trương Đình Minh há có thể xem nhẹ cách xưng hô của Minh Sanh với Mộc Nhã. Mộc Nhã lấy danh nghĩa biên kịch trở về trong ánh sáng rực rỡ, hơn nữa chỉ tên Minh Sanh đảm nhiệm nam diễn chính, Trương Đình Minh không thể không lưu ý đến những việc này.
“Mộc Nhã, chị vì sao không gọi em với a!” Lôi Gia Hãn nhìn thấy trong chớp mắt, Mộc Nhã nhà cậu đã huy hoàng, thành công nói chuyện với thần tượng của cậu và trở lại.
Xem ra là rất sùng bái Minh Sanh a~ Mộc Nhã rất muốn vỗ vỗ đầu cậu, tuy nhiên cũng chỉ có thể lên tiếng.“Người ở hiện trường, em muốn đi thì cứ đi, lại không ai ngăn cản em.”
Màn diễn rất nhanh liền xong, lúc nhìn đến màn diễn này, Mộc Nhã không thể không thừa nhận là cô rất thưởng thức người đàn ông này. Anh ta trời sinh ra để làm diễn viên, chỉ một vài giây đã tiến vào trạng thái diễn, nếu không phải do Trình Yến thiếu kinh nghiệm không nhập được vai, mấy màn này một hồi là xong. Thấy như vậy, Minh Sanh biểu hiện càng lúc càng tốt, không bởi vì bạn diễn biểu hiện không tốt mà chán nản, qua loa.
Mộc Nhã chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình linh tinh cái gì, nhưng ngày hôm nay cô có chút tin, hoá ra trên thế giới thật sự có nhất kiến chung tình. Chỉ một cái liếc mắt mà tâm đã khắc sâu hình bóng người đó, từ nay về sau không thể chứa được bất cứ kẻ nào. Đúng vậy, một người đàn ông thành thục, nhã nhặn lại đẹp trai, có ai có thể phủ nhận sức quyến rũ của anh ta. Chỉ là một cái xoay người, Mộc Nhã liền cảm thấy đó là phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Yêu phải Minh Sanh không phải việc khó, bất giác tự lúc nào, chồi non đã nảy mầm trong lòng Mộc Nhã.
Mộc Nhã không dám lại nhìn tiếp, cô có chút sợ hãi chính mình hãm sâu, con gái thường có trực giác rất đáng sợ. Đây là đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cô không thể động tình, nhưng là một người đàn ông giống Minh Sanh, cô thật sự chỉ cần cố gắng diễn xuất là được sao? Tại một khắc này, cô bắt đầu lo lắng tương lai, thậm chí bắt đầu muốn lui bước.
“Chị định khi nào thì về nước?” Nghe những lời này của Lôi Gia Hãn, Mộc Nhã biết được mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả.
Mộc Nhã suy nghĩ một lúc mới nói:“Chờ lúc bộ điện ảnh này chính thức khai máy quay chụp thì quay trở về cũng không muộn.” Mộc Nhã nếu về nước thì chắc chắn truyền thông sẽ nghe được tiếng gió, nhất là khi điện ảnh công bố biên kịch là cô, bọn họ nhất định nghĩ tới khả năng cô sẽ về nước.
Thân là biên kịch, không cùng truyền thông giao tiếp là không có khả năng. Thích làm giảm sự tồn tại của mình là một chuyện, nhưng nếu muốn tồn tại trong vòng luẩn quẩn rắc rối này, nhất định sẽ không thể làm giảm sự tồn tại đi..
“Gia Hãn, em cảm thấy Minh Sanh là người như thế nào?” Ở trong trí nhớ của Mộc Nhã, hình ảnh người con trai này rất ít, chỉ biết được anh ta là người có vẻ ngoài thân thiện, khi thì hoạt bát, khi thì trầm ổn, khi lại tao nhã.
Lôi Gia Hãn rất nghiêm túc đáp:“Anh ấy là một truyền kỳ, trong vòng giải trí lắt léo như hiện tại, không phải ai đều có thể trở thành đế vương giới điện ảnh khi còn trẻ như vậy. Điều quan trọng hơn cả là, nhiều năm dốc sức trong giới giải trí vậy mà anh không bị dính phải hay bị áp đặt bất cứ một tin tức xấu nào.”
“Em rất ít đánh giá một người cao đến như vậy.” Mộc Nhã càng ngày càng chờ mong giây phút nhìn thấy Minh Sanh.
“Em chưa nói qua là anh ấy là thần tượng của em sao? Mục tiêu của em khi tiến vào giới giải trí là được trở thành người như anh ấy.” Lôi Gia Hãn nằm trên sô pha mà nói.
Lôi Gia Hãn quả thật chưa nói gì đến việc thần tượng này, giây lát sau Mộc Nhã mới mở lời hỏi:“Nếu là thần tượng của em, như vậy em hẳn là phải rất khẳng định diễn xuất của anh ta, chị thực sự không hiểu được vì sao em sẽ cho rằng Tần đạo diễn không định dùng Minh Sanh?”
Lôi Gia Hãn nhìn nhìn Mộc Nhã, thở dài nhẹ nhàng một tiếng, nói:“Mộc Nhã, mệt chị vẫn tồn tại được tại giới giải trí, chẳng lẽ chị không biết Tần Đạo diễn làm phim không thích nhất việc quá quan trọng vấn đề diễn viên sao? Hơn nữa mấy bộ điện ảnh mà ông ấy chụp hầu hết đều tìm người mới, Minh Sanh lúc trước đã hợp tác cùng ông ta một lần. Bất quá thật sự thật không ngờ Tần Đạo diễn thật sự đồng ý đề nghị của chị, thật sự bất ngờ a.”
Khi trao đổi chi tiết cùng Tần Đạo diễn, lúc nhắc tới việc dùng Minh Sanh, Tần Đạo diễn tìm hết việc này việc nọ để từ chối, nhìn vào đôi mắt của ông ấy cũng khiến Lôi Gia Hãn toát mồ hôi, cái loại áp lực vô hình này Lôi Gia Hãn không bao giờ muốn cảm thụ nữa. Cuối cùng hắn đành giơ tay chịu trói, đem kịch bản giao cho Tần Đạo diễn, chuyển cáo lời nói của Mộc Nhã. Đêm đó, hắn liền nhận được quyết định đồng ý của Tần Đạo diễn.
“Chuyện gì đều có ngoại lệ.” Mộc Nhã chỉ đáp lại một câu.
Hai tháng sau, Mộc Nhã lên đường về nước, tạm cư tại khách sạn.
Lúc nhìn đến biển quảng cáo in hình nữ diễn chính, Mộc Nhã chỉ đành đồng ý với lời nói trước của Lôi Gia Hãn. Thật ra nói về nữ diễn chính, Mộc Nhã cũng không để tâm, cô chỉ có chút lo lắng về Kim Thi Du, dù sao ánh sáng của nhân vật nữ chính quá chói loà, ai cũng không thể nói chính xác chuyện gì sẽ xảy đến.
Nữ diễn chính là một người mới tên Trình Yến, còn chưa tốt nghiệp đại học, nghe nói là Tần Đạo diễn trăm phương nghìn kế từ ngàn vạn cô gái để chọn ra. Mộc Nhã không lo lắng Trình Yến có đủ sức diễn nữ chính hay không, bởi vì cô tin tưởng năng lực của Tần Đạo diễn.
“Hiện tại đi tham ban hay là ngày mai? Để em liên lạc với Tần Đạo diễn.” Lôi Gia Hãn có vẻ rất chờ mong.
“Để ngày mai đi!” Một đường bôn ba làm cho thân thể của Mộc Nhã khá mệt mỏi.
Lôi Gia Hãn gật đầu sau đó lén lút tới gần Mộc Nhã, nói:“Em nghe được một điều rất tuyệt nhé, Minh Sanh cũng ở tại khách sạn này, hơn nữa đều cùng lầu một nha! Chị nói xem chúng ta có khả năng ngẫu nhiên gặp mặt hay không? Mặc kệ có hay không, em đều phải chuẩn bị tốt giấy bút, nhìn thấy anh ấy nhất định phải để anh kí tên cho em.”
“Có gặp được hay không cũng không vấn đề gì, dù sao ngày mai cũng có thể gặp mà.”
Đối với sự hờ hững của Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn cảm thấy khó có thể lý giải, trách móc:“Mộc Nhã, chị chẳng lẽ không có chút chờ mong nào sao? Em ngay từ lúc bước lên khối đất này đã bắt đầu khẩn trương!” Rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi, tại sao lại có thể già dặn, thiếu nhiệt tình như vậy ah?
“Chị muốn nghỉ ngơi, sáng sớm mai đi tổ kịch.”
Lôi Gia Hãn còn có thể nói cái gì nữa, đành yên lặng đóng cửa rời khỏi phòng.
Ai nói Mộc Nhã thiếu nhiệt tình, cô chẳng qua giấu hết những khẩn trương, kích động vào trong đáy lòng mà thôi. Có nhiều lúc Mộc Nhã cũng không rõ tâm tư ý tưởng của bản thân cô, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy ngôi sao, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nam phụ – đối tượng mà nàng phải tiến công chiếm đóng, nhưng trong lòng lúc này không hiểu sao dâng lên những cảm xúc bâng khuâng, thậm chí là đè nén khiến người ta không khỏi hoảng hốt.
Đêm đó Mộc Nhã ngủ không yên, thế cho nên ngày hôm sau khi thức dậy cô còn phải che dấu quầng thâm bằng phấn trang điểm.
Tham ban phải có khí thế, có dáng vẻ của người đến tham ban, không cần Mộc Nhã phân phó, Lôi Gia Hãn liền chuẩn bị tốt mọi chuyện, mang theo bữa sáng của Mộc Nhã bước vào tổ kịch. Trong tổ kịch không ai biết Lôi Gia Hẫn, nhưng lại có người tinh mắt nhận ra Mộc Nhã, tự nhiên là tiến đến làm phiền. Lôi Gia Hãn khuyên can mãi cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho Tần Đạo diễn, để Tần Đạo diễn tự mình ra mặt, mới giải quyết xong mấy cái vấn đề rắc rối.
Tần Đạo diễn không nghĩ rằng Mộc Nhã chính là biên kịch của kịch bản, cho nên chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Mộc Nhã một cái, liền đặt tầm mắt lên phía Lôi Gia Hãn, nói:“ A Hãn a, cậu đã đến rồi.” Vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhân viên tổ kịch.
“Tần Đạo diễn, giới thiệu cho ngài người bên cạnh tôi đây,elsa- Mộc Nhã.” Lôi Gia Hãn rất rõ ràng địa vị của mình.
Tần Đạo diễn còn đang đoán già đoán non xem biên kịch định sắp xếp Mộc Nhã vào đâu Quả thật không ngờ vị này chính là elsa – biên kịch ra hai bộ phim ảnh hưởng toàn cầu, ông giật mình sửng sốt vài giây sau đó lập tức vươn tay, nói:“Hoan nghênh cô, Mộc tiểu thư.”
“Có thể hợp tác cùng Tần Đạo diễn thật sự là tam sinh hữu hạnh*, Tần Đạo diễn không cần khách khí như vậy, hơn nữa chúng ta cũng cũng không phải lần đầu tiên hợp tác.” Tên biên kịch Mộc Nhã dùng là elsa, khá nhiều người biết được cô có tên thật là Mộc Nhã, nhưng mọi người vẫn thường quen gọi cái tên elsa này.
Tam sinh hữu hạn: đời người có hạn, ý tứ là gặp gỡ Tần Đạo diễn là một chuyện khó gặp, hiếm có và may mắn!
Mộc Nhã đến đúng lúc mọi người đang chuẩn bị, dự định ăn xong bữa sáng liền chụp ảnh. Lôi Gia Hãn đã bắt đầu phân phát thức uống nóng được chuẩn bị sẵn, mọi người lúc nhìn đến Mộc Nhã thì đều có thái độ không tốt lắm, thẳng cho đến khi Tần Đạo diễn giới thiệu cô là biên kịch mới làm cách nhìn mọi người thay đổi, phần lớn đều cảm thấy không có khả năng. Dù sao mặc dù la ai đều không nghĩ đến rằng Mộc Nhã còn có tài năng này.
Minh Sanh cũng không có bởi vì danh khí bây giờ của anh mà làm cao, anh vẫn đều cùng mọi người ăn bữa sáng.
Mộc Nhã sớm chú ý tới Minh Sanh, liếc mắt từ xa đã đủ để khắc sâu anh vào trong lòng cô. Nhiều năm sau, Mộc Nhã như trước nhớ rõ lần gặp mặt này, dù cách thiên sơn vạn thủy*, cô lại vẫn như cũ nhìn một cái là thấy được anh, thậm chí chỉ nhìn đến hình bóng anh.
Thiên sơn vạn thuỷ: vẻ đẹp của núi sông, tuy nhiên trong câu này là để chỉ khoảng cách xa, nhiều gian nan,… ns qua qua là như thế, chắc mn hiểu rồi!
Mộc Nhã cầm lấy đồ uống từ tay Minh Sanh, đi đến chỗ Minh Sanh.
Minh Sanh hiển nhiên cũng đã chú ý tới hướng đi của Mộc Nhã, anh thật ra cũng chuẩn bị lên tiếng chào hỏi với Mộc Nhã. Anh đứng dậy nghênh hướng Mộc Nhã, lên tiếng mở lời trước:“Không nghĩ tới elsa dĩ nhiên là Mộc Nhã tiểu thư, hạnh ngộ.”
Mộc Nhã tuỳ tay đưa đồ uống cho Minh Sanh, nói:“Nghe nói rany ở tại nước ngoài, trước kia, tôi ở cùng một thành phố với anh, lại không may mắn gặp gỡ nhau. Rốt cục có thể nhìn thấy rany, không nghĩ rằng lại ở trường hợp này.” Mộc Nhã không hài lòng với biểu hiện của cô, đáng lẽ ra cô không nên nói mấy thứ này. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, liền như bát nước đổ đi mà nước đổ khó hốt a.
Minh Sanh cũng không biểu hiện ra sự kinh ngạc, anh chuyên chú nghe cô nói, ánh mắt thuần túy mà sạch sẽ.“Mộc Nhã tiểu thư cũng sinh sống ở nước ngoài?” Còn cùng thành phố với mình, quả thật là có chút ngoài ý muốn.
“Trực tiếp gọi tôi là Mộc Nhã đi!”
“Tốt! Mộc Nhã.” Lời xưng hô mà thôi, Minh Sanh cũng không nghĩ quá nhiều.
“Minh Sanh…… Mộc Nhã?” Người đại diện của Minh Sanh – Trương Đình Minh từ bên ngoài chạy trở về, không nghĩ tới là người đang đứng nói chuyện đây là là người đã mất tích hai năm trước đây – Mộc Nhã. Làm người đại diện bí mật, hắn có nghi vấn cũng sẽ không hỏi nhiều, không biểu hiện ở trên mặt.
Mộc Nhã cười gật đầu nói:“Đúng vậy, Trương tiên sinh, ta là Mộc Nhã.”
Bởi vì lập tức bắt đầu diễn, Mộc Nhã cũng không quấy rầy Minh Sanh, đi về tới vị trí của mình.
“Đình Minh, anh dọa đến Mộc Nhã.” Minh Sanh nói.
Trương Đình Minh hỏi lại:“Anh có khả năng như vậy sao? Bị dọa đến hẳn là anh mới đúng.” Trương Đình Minh há có thể xem nhẹ cách xưng hô của Minh Sanh với Mộc Nhã. Mộc Nhã lấy danh nghĩa biên kịch trở về trong ánh sáng rực rỡ, hơn nữa chỉ tên Minh Sanh đảm nhiệm nam diễn chính, Trương Đình Minh không thể không lưu ý đến những việc này.
“Mộc Nhã, chị vì sao không gọi em với a!” Lôi Gia Hãn nhìn thấy trong chớp mắt, Mộc Nhã nhà cậu đã huy hoàng, thành công nói chuyện với thần tượng của cậu và trở lại.
Xem ra là rất sùng bái Minh Sanh a~ Mộc Nhã rất muốn vỗ vỗ đầu cậu, tuy nhiên cũng chỉ có thể lên tiếng.“Người ở hiện trường, em muốn đi thì cứ đi, lại không ai ngăn cản em.”
Màn diễn rất nhanh liền xong, lúc nhìn đến màn diễn này, Mộc Nhã không thể không thừa nhận là cô rất thưởng thức người đàn ông này. Anh ta trời sinh ra để làm diễn viên, chỉ một vài giây đã tiến vào trạng thái diễn, nếu không phải do Trình Yến thiếu kinh nghiệm không nhập được vai, mấy màn này một hồi là xong. Thấy như vậy, Minh Sanh biểu hiện càng lúc càng tốt, không bởi vì bạn diễn biểu hiện không tốt mà chán nản, qua loa.
Mộc Nhã chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình linh tinh cái gì, nhưng ngày hôm nay cô có chút tin, hoá ra trên thế giới thật sự có nhất kiến chung tình. Chỉ một cái liếc mắt mà tâm đã khắc sâu hình bóng người đó, từ nay về sau không thể chứa được bất cứ kẻ nào. Đúng vậy, một người đàn ông thành thục, nhã nhặn lại đẹp trai, có ai có thể phủ nhận sức quyến rũ của anh ta. Chỉ là một cái xoay người, Mộc Nhã liền cảm thấy đó là phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Yêu phải Minh Sanh không phải việc khó, bất giác tự lúc nào, chồi non đã nảy mầm trong lòng Mộc Nhã.
Mộc Nhã không dám lại nhìn tiếp, cô có chút sợ hãi chính mình hãm sâu, con gái thường có trực giác rất đáng sợ. Đây là đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cô không thể động tình, nhưng là một người đàn ông giống Minh Sanh, cô thật sự chỉ cần cố gắng diễn xuất là được sao? Tại một khắc này, cô bắt đầu lo lắng tương lai, thậm chí bắt đầu muốn lui bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook