Thực ra từ sau lần dập đầu đầu tiên, thì người tiếp theo đều không thể nhẹ hơn.

Đây là ngày đầu cô dâu về nhà này, dập đầu nhận thân với ai mà nhẹ quá thì sợ người khác sẽ để ý.

“Cốp!”, “Cốp!”, “Cốp!”…
Họ hàng nhà trai rất nhiều, đang xếp hàng từng người một, không biết từ khi nào trên trán cô dâu đã nổi lên gân xanh, động tác đã có hơi hết sức.

Có một người họ hàng bước tới ném vào chậu một phong bì màu đỏ, cô dâu theo thường lệ dập đầu một cái, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện người nọ vẫn chưa rời đi.

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt béo tròn lại ném thêm một phong bì vào chậu đồng như bố thí, cúi đầu mỉm cười với cô dâu: “Dập tiếp đi.


Cô dâu ngỡ ngàng một chút, lại dập đầu.


Sau đó cứ một phong bì màu đỏ rơi xuống, cô lại dập đầu một cái.

Chúc Song Song cảm thấy có hơi quá đáng, cô liếc mắt sang chỗ khác không muốn nhìn gã đàn ông kia nữa, ai ngờ vừa chuyển mắt sang chỗ khác lại bắt gặp cảnh tượng càng đáng sợ hơn.

Cách đó không xa có vài người cầm theo một đống phong bì đỏ dày cộp, lần lượt nhét từng tờ tiền mệnh giá nhỏ vào, trên tay bọn họ cầm cả trăm phong bì, theo thứ tự bước đến từng người một.

Người phụ nữ trung niên bước đến, bà ta mỉm cười ném một phong bì vào thau đồng.

Cô dâu vốn đã hơi choáng váng, sau một cái dập đầu cô dâu ngẩng lên nhìn thấy hơn trăm phong bì đỏ thật dày trong tay bà ta cùng với nụ cười khó tả mà ngây người, kế đó hơi quay đầu nhìn sang chú rể.

Chú rể cũng đang đứng đó lo lắng nhìn cô dâu, vừa trông thấy trán cô dâu, khóe mắt hắn lập tức đỏ hoe.


Trong mắt hắn đều là yêu thương.

Thấy vậy, cô dâu nở một nụ cười trấn an hắn, quay đầu cắn răng, mỗi lần có một phong bì ném xuống đều dập mạnh một cái.

“Cốp!”, “Cốp!”, “Cốp!”… Tiếng đầu đập xuống sàn vang bên tai mọi người.

“Thật quá quắt!” Chúc Song Song thấy trên trán cô dâu đều sắp chảy máu đến nơi thì nhịn không được muốn đứng lên, nhưng lại bị Tô Vãng Sinh dùng sức giữ tay lại.

Chúc Song Song nghiến răng, nghe tiếng ‘cốp cốp cốp’ mà oán hận cúi đầu.

Cô lớn lên trong một thành phố lớn, nơi đó phát triển tiên tiến, tư tưởng cũng cởi mở.

Ba cô cũng từng dạy cô rằng phải tôn trọng tập tục của từng vùng miền khác nhau, nhưng đây… Đây chẳng phải là xúc phạm người khác sao!
Đến khi cô dâu cũng không rõ đã dập đầu với người này bao nhiêu cái thì trên trán cũng đã xuất hiện vết máu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương