“Điển” là tên viết tắt của tỉnh họ đang sinh sống và “Điển L” đại diện cho một thành phố, ở nơi đó xe nào xe nấy đều bắt đầu bằng chữ “Điển L”.

Ngay khi những người trong xe bình ổn lại một chút, họ lại nghe thấy giọng nói run rẩy của cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia vang lên.

“Trong chiếc xe đó đều là, đều là người chết, nguyên một xe… Đều là người chết!”
Bầu không khí trong xe chùng xuống.

Dưới loại tình huống này, không ai muốn nghe thấy những lời như vậy cả.

“Mày nói cái đéo gì đấy?” Gã cơ bắp tiến về phía trước túm lấy cổ áo của cô gái, gã dùng một lực lớn đến mức muốn nhấc bổng cô gái kia lên, “Mày bị dọa cho ngu người rồi hả? Đó là một chiếc xe bình thường!”

Khi gã ta quát lớn, những đường gân xanh trên trán gã hằn lên rõ rệt, biểu hiện của gã dữ tợn hệt như hình xăm con rắn lục trên cánh tay gã.

“Không, không phải mà.

” Dưới sự sợ hãi nhân đôi, đôi mắt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng kiên quyết nói, “Thật sự là người chết đó.


“Trong đó còn có một cái đầu mất một nửa, bộ óc và máu tươi trắng trắng đỏ đỏ vương đầy trên vai, nó còn ngồi sát cửa sổ mỉm cười với tôi, tôi, tôi thật sự không có nói điêu đâu.



Từng chi tiết thốt ra như vậy khiến gã cơ bắp hơi khựng lại, đồng thời cũng khiến những người xung quanh bắt đầu xào xáo không ngừng, trong xe bắt đầu ồn ào trở lại.

Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lạnh lặng lẽ đặt lên vai Ninh Túc.

Ninh Túc sững người một chút, sau đó nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt với những chiếc móng thật dài kia vài giây rồi quay đầu ra phía sau.

Cậu chỉ nhìn những người đằng trước, còn đằng sau thì không để ý lắm, cậu vừa mới nghiêng đầu đã đối diện với một gương mặt tươi cười.

Ngồi đằng sau cậu là một thanh niên ngoài hai mươi, hắn búi tóc cao trên đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng thần thái còn hơn cả tên diễn viên tóc dài chấm eo và mặc đồ cổ trang khi nãy.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương