Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?
-
Chương 28
Trên con đường đầy nắng, đầy gió, không khí trong lành không khác gì trong mấy cuốn tiểu thuyết của nhỏ. Đùa chút cho vui thôi, hiện giờ mây bao phủ đầy trời, trời rét căm căm, ai cũng khoác trên mình chiếc áo ấm áp. Nó khẽ kéo chiếc khăn quàng cổ lên, hai tay đút vào túi áo than thở.
- Lạnh quá!
Hôm nay tâm trạng nó đang tốt, vừa thực hiện hết giao kèo một tháng làm ô sin cho bọn hắn cảm giác như được giải thoát vậy. Nó đi sớm hơn mọi hôm, vẫn phong cách như cũ, tai đeo heaphone, vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc.
- Con ranh, mau trả tiền cho bọn tao!!- một giọng nói hung hãn quen thuộc vang lên ở cuối con ngõ gần đó.
- Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.- tiếng hét con gái vang lên chứa đầy sự sợ hãi.
Nó cẩn trọng đi vào trốn sau thùng rác nghe ngóng, đôi mắt khẽ nheo lại đứa con gái kia… là Trâm Anh mấy tên kia… đúng rồi là mấy tên đã bắt cóc nó. Hôm trước do chưa có cơ hội, hôm nay phải đánh cho bọn này một trận nhừ tử.
- Mày định lừa bọn tao sao? Đại tiểu thư như mày thì thiếu gì tiền?- một tên khuôn mặt đầy hung hãn quát.
- Tôi phải nói với mấy người bao nhiêu lần rồi tôi không có tiền!!- Trâm Anh hét lên.
- Hừ..!! Định ăn quỵt sao, chỉ vì đống tiền đó của mày mà bọn tao phải nằm viện mấy ngày liền! Giờ có định trả không?!
- Không!!- Trâm Anh dứt khoát.
- Con ranh này…! Mày chán sống rồi!
Nói xong tên đó giơ tay lên định tát Trâm Anh, cô ta nhắm chặt mắt chờ đợi…
1s, 2s, 3s,… sau không có động tĩnh gì, Trâm Anh mở mắt, hiện giờ nó đang đứng trước mặt cô ta, chân đạp thẳng vào mặt tên định tát Trâm Anh khiến cho hai hàm răng đập thẳng vào nhau lùi ra xa. Bọn kia thấy vậy liền xông lên, nó nói với Trâm Anh.
- Cô nhặt tạm đồ gì đó để tự vệ đi, tôi không chắc bảo vệ được cô đâu!
- Tôi không cần cô thương hại!
- Tôi chả thương hại gì cô đâu, chỉ là ngang qua tình cờ gặp thôi! Giờ không phải lúc sĩ diện đâu, chẳng nhẽ cô muốn bị đánh đến chết.
Trâm Anh suy nghĩ những lời nó nói, cầm lấy cây gậy ở dưới chân, khuôn mặt bắt đầu sợ hãi.
- Lại còn gọi thêm người cơ à?! Đánh bọn nó cho tao!- tên vừa bị nó đạp thẳng vào mồm vừa hét vừa nhăn mặt.
Những tên đó xông lên, nó đạp thẳng vào bụng tên đầu tiên khiến cho hắn ta bắn vào tên vừa nãy nó đá vào mặt. Tên tiếp theo xông vào, nó khẽ xoay người đấm thẳng vào mặt khiến cho mặt bẹp dúm, túm tóc tên đó dí vào tường. Những tên tiếp theo cứ thế xông vào, càng đánh nó càng hăng nhưng sức con gái cũng có hạn, nó dần thấm mệt. Bọn chúng kéo đến càng đông, nó nói nhỏ.
- Bây giờ nghe hiệu lệnh của tôi! 1…2… Chạy..!!!
Nó với Trâm Anh nắm tay nhau chạy với tốc độ kinh hoàng, vừa hay gần đó có quán bán đồ nam, nó liền rẽ vào chạy thẳng vào phòng thay đồ nam đóng chặt cửa. Bọn côn đồ bắt đầu lùng sục khắp nơi.
- Hộc… hộc… M…mệt quá… hộc.. hộc.
- Hộc… không ngờ đây là địa bàn của bọn chúng…!
Nó ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, mặt trắng bệch thở phì phò. Trâm Anh cũng ngồi xuống nhìn nó, mở lời.
- Tại sao lại cứu tôi!
- Không biết!- nó cụt lủn, không hiểu sao lúc đó nó lại xông vào cơ chứ giờ rước họa vào thân rồi.
- Sao bao nhiêu việc tôi gây ra cho cô, cô không oán hận tôi sao!- Trâm Anh đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn nó.
- Oán hận cô thì có ích gì! Mọi chuyện cũng qua rồi! Thực sự tôi rất muốn làm bạn với cô!
- Tôi có thể sao!
- Sao lại không?! Mà thôi cô ngồi đây để tôi ra ngoài xem một chút.
Trâm Anh gật đầu, sau bao nhiêu chuyện như vậy mà My không hề oán hận cô ta càng khiến cô ta thấy mình hẹp hòi.
- Chị cho em hỏi, bọn vừa nãy là ai vậy?- nó hỏi chị tiếp viên, mắt dáo dác nhìn xung quanh đề phòng.
Chị tiếp viên thân thiện trả lời. – Bọn chúng toàn là đầu gấu ở đây không ai dám đụng đến. Mà bọn em yên tâm ở trong đấy đi, bọn chúng chắc không vào đây đâu.
- Vâng!- nói xong nó lại đi vào, lục cặp sách tìm điên thoại.
Vừa nhìn thấy thì đã có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ cộng với tin nhắn của hắn, nó bấm nút gọi lại. Vừa thấy nó gọi, hắn hét vào điện thoại.
- Con nhỏ kia, cô chết ở đâu rồi, mau về ngay cho tôi, cô có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc không? HẢAAAA????
Nó như biết trước được tình hình để điện thoại ra xa, một lúc mới dám ghé lại gần, nhẹ giọng.
- Anh có thể đến đón tôi được không?!
- Cô ở yên đấy cho tôi!
Nói xong hắn liền cúp máy khiến cho nó ú ớ không nói được câu nào. Không nói địa chỉ làm sao mà đến đón được. Nó gọi lại lần nữa thì một giọng nữ vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi…..”. Nó nhét điện thoại vào trong túi áo, cảm thấy cái gì không đúng.
- Ê, sao cứ nhìn tôi?
- Cô với anh Phong rất đẹp đôi!
- Hả?! Cô đừng có đùa, tôi với hắn có là gì đâu!
- Tôi chưa thấy ai khiến cho anh ấy lo lắng như vậy từ lúc cô ấy rời bỏ Phong.
Nó nheo đôi mắt xám tro buồn sau lớp kính nhìn Trâm Anh.
- Hai người quen nhau từ trước?!
- Lạnh quá!
Hôm nay tâm trạng nó đang tốt, vừa thực hiện hết giao kèo một tháng làm ô sin cho bọn hắn cảm giác như được giải thoát vậy. Nó đi sớm hơn mọi hôm, vẫn phong cách như cũ, tai đeo heaphone, vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc.
- Con ranh, mau trả tiền cho bọn tao!!- một giọng nói hung hãn quen thuộc vang lên ở cuối con ngõ gần đó.
- Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.- tiếng hét con gái vang lên chứa đầy sự sợ hãi.
Nó cẩn trọng đi vào trốn sau thùng rác nghe ngóng, đôi mắt khẽ nheo lại đứa con gái kia… là Trâm Anh mấy tên kia… đúng rồi là mấy tên đã bắt cóc nó. Hôm trước do chưa có cơ hội, hôm nay phải đánh cho bọn này một trận nhừ tử.
- Mày định lừa bọn tao sao? Đại tiểu thư như mày thì thiếu gì tiền?- một tên khuôn mặt đầy hung hãn quát.
- Tôi phải nói với mấy người bao nhiêu lần rồi tôi không có tiền!!- Trâm Anh hét lên.
- Hừ..!! Định ăn quỵt sao, chỉ vì đống tiền đó của mày mà bọn tao phải nằm viện mấy ngày liền! Giờ có định trả không?!
- Không!!- Trâm Anh dứt khoát.
- Con ranh này…! Mày chán sống rồi!
Nói xong tên đó giơ tay lên định tát Trâm Anh, cô ta nhắm chặt mắt chờ đợi…
1s, 2s, 3s,… sau không có động tĩnh gì, Trâm Anh mở mắt, hiện giờ nó đang đứng trước mặt cô ta, chân đạp thẳng vào mặt tên định tát Trâm Anh khiến cho hai hàm răng đập thẳng vào nhau lùi ra xa. Bọn kia thấy vậy liền xông lên, nó nói với Trâm Anh.
- Cô nhặt tạm đồ gì đó để tự vệ đi, tôi không chắc bảo vệ được cô đâu!
- Tôi không cần cô thương hại!
- Tôi chả thương hại gì cô đâu, chỉ là ngang qua tình cờ gặp thôi! Giờ không phải lúc sĩ diện đâu, chẳng nhẽ cô muốn bị đánh đến chết.
Trâm Anh suy nghĩ những lời nó nói, cầm lấy cây gậy ở dưới chân, khuôn mặt bắt đầu sợ hãi.
- Lại còn gọi thêm người cơ à?! Đánh bọn nó cho tao!- tên vừa bị nó đạp thẳng vào mồm vừa hét vừa nhăn mặt.
Những tên đó xông lên, nó đạp thẳng vào bụng tên đầu tiên khiến cho hắn ta bắn vào tên vừa nãy nó đá vào mặt. Tên tiếp theo xông vào, nó khẽ xoay người đấm thẳng vào mặt khiến cho mặt bẹp dúm, túm tóc tên đó dí vào tường. Những tên tiếp theo cứ thế xông vào, càng đánh nó càng hăng nhưng sức con gái cũng có hạn, nó dần thấm mệt. Bọn chúng kéo đến càng đông, nó nói nhỏ.
- Bây giờ nghe hiệu lệnh của tôi! 1…2… Chạy..!!!
Nó với Trâm Anh nắm tay nhau chạy với tốc độ kinh hoàng, vừa hay gần đó có quán bán đồ nam, nó liền rẽ vào chạy thẳng vào phòng thay đồ nam đóng chặt cửa. Bọn côn đồ bắt đầu lùng sục khắp nơi.
- Hộc… hộc… M…mệt quá… hộc.. hộc.
- Hộc… không ngờ đây là địa bàn của bọn chúng…!
Nó ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, mặt trắng bệch thở phì phò. Trâm Anh cũng ngồi xuống nhìn nó, mở lời.
- Tại sao lại cứu tôi!
- Không biết!- nó cụt lủn, không hiểu sao lúc đó nó lại xông vào cơ chứ giờ rước họa vào thân rồi.
- Sao bao nhiêu việc tôi gây ra cho cô, cô không oán hận tôi sao!- Trâm Anh đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn nó.
- Oán hận cô thì có ích gì! Mọi chuyện cũng qua rồi! Thực sự tôi rất muốn làm bạn với cô!
- Tôi có thể sao!
- Sao lại không?! Mà thôi cô ngồi đây để tôi ra ngoài xem một chút.
Trâm Anh gật đầu, sau bao nhiêu chuyện như vậy mà My không hề oán hận cô ta càng khiến cô ta thấy mình hẹp hòi.
- Chị cho em hỏi, bọn vừa nãy là ai vậy?- nó hỏi chị tiếp viên, mắt dáo dác nhìn xung quanh đề phòng.
Chị tiếp viên thân thiện trả lời. – Bọn chúng toàn là đầu gấu ở đây không ai dám đụng đến. Mà bọn em yên tâm ở trong đấy đi, bọn chúng chắc không vào đây đâu.
- Vâng!- nói xong nó lại đi vào, lục cặp sách tìm điên thoại.
Vừa nhìn thấy thì đã có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ cộng với tin nhắn của hắn, nó bấm nút gọi lại. Vừa thấy nó gọi, hắn hét vào điện thoại.
- Con nhỏ kia, cô chết ở đâu rồi, mau về ngay cho tôi, cô có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc không? HẢAAAA????
Nó như biết trước được tình hình để điện thoại ra xa, một lúc mới dám ghé lại gần, nhẹ giọng.
- Anh có thể đến đón tôi được không?!
- Cô ở yên đấy cho tôi!
Nói xong hắn liền cúp máy khiến cho nó ú ớ không nói được câu nào. Không nói địa chỉ làm sao mà đến đón được. Nó gọi lại lần nữa thì một giọng nữ vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi…..”. Nó nhét điện thoại vào trong túi áo, cảm thấy cái gì không đúng.
- Ê, sao cứ nhìn tôi?
- Cô với anh Phong rất đẹp đôi!
- Hả?! Cô đừng có đùa, tôi với hắn có là gì đâu!
- Tôi chưa thấy ai khiến cho anh ấy lo lắng như vậy từ lúc cô ấy rời bỏ Phong.
Nó nheo đôi mắt xám tro buồn sau lớp kính nhìn Trâm Anh.
- Hai người quen nhau từ trước?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook