Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?
-
Chương 16
Rầm...
Nó đạp cửa phòng ngủ, vội vàng chạy ra ngoài quần áo xộc xệch khỏi nói cũng biết nó đang muộn học. Vớ vội chiếc bánh trên bàn, nhai nhồm nhoàm hết công suất vừa chạy ra ngoài, nó va phải một người mông của nó tiện thể được đi gặp đất mẹ kính yêu.
Vội ngẩng mặt lên, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn con người trước mặt. Đồng tử mở to, người trước mặt là một cô gái thực sự là rất đẹp. Dáng chuẩn đồng hồ cát, khuôn mặt sắc sảo làn da trắng không tì vết nhưng điều đặc biệt là người này có đôi mắt xanh lạnh lùng y hệt hắn. Cô gái đó đưa tay ra tỏ ý muốn kéo nó lên, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm.
- Em có sao không?
Nó cầm lấy tay người con gái đó, chỉ gật đầu nhẹ, bỗng có tiếng nói lành lạnh sau gáy nó.
- Vẫn chưa đi à?
Nó quay phắt người lại, nhướn mày.
- Liên quan đến anh không?
Hắn không nói gì, nhìn vào bàn tay đang nắm kia.- Thân nhanh nhỉ?!
Cô gái đó buông tay nó ra, vỗ vai hắn cử chỉ rất thân mật.
- Chào nhóc, lâu rồi không gặp! Càng ngày càng đẹp trai nha!
- Khen thừa.- hắn khinh khỉnh đáp lại, hất bàn tay trên vai xuống.
Nó đứng cạnh nhận thấy tình hình là sắp muộn học, vội xin phép cô gái kia đi trước thoải mái nói chuyện. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ lung tung chả nhẽ đấy là bạn gái hắn, không phải tên đó chẳng thèm mở miệng với đứa con gái nào, hay là hai người họ có tình cảm. Nghĩ đến đây, trong lòng nó có một cảm giác khó chịu không sao diễn tả.
- Chị chấm cô nhóc này!
- Hừ, ai cho chị cái quyền đấy!
- Nè, lâu rồi mày không ăn gậy của chị mày nên định làm loạn à?! Yên tâm chị về đây để giám sát nhóc nên cứ cẩn thận. Tiện thể tìm hiểu em dâu luôn!- cô gái đó nói liến thoáng, trong khóe mắt chợt sáng lên.
Hắn lắc đầu chán nản với cô chị của mình, với cái tính oái ăm dở người như thế mà 25 tuổi đầu không có bạn trai thì rất là bình thường. Lên phòng lấy cặp sách, hắn lôi con BMW từ trong ga-ra phóng đi như bay.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Trong giờ học, nó ngủ gà ngủ gật không thèm nghe cô giảng, nó nge từ tai này lọt sang tai kia không chữ nào đọng lại trong đầu. Cuối giờ cô nhắc nhở đến việc kiểm tra giữa kì khiến cho tinh thần của nó lại càng muốn gục xuống.
Kì thi chính là cực hình đối với nó, đã đi học rồi còn phải kiểm tra làm gì chứ!
Hết giờ học, bước đi trên con đường quen thuộc nó đi về hướng nhà cũ. Vội nhấn chuông cho nhà hàng xóm, một lúc sau một bác trung niêm hé đầu ra giọng vui mừng.
- My hả?! Lâu lắm mới gặp cháu dạo này khỏe không?
- Dạ, vẫn tốt ạ.- nó lễ phép trả lời.- Con Mun nhà cháu đâu rồi ạ?
Vừa dứt lời bỗng một vệt đen lao ra, cọ bộ lông mềm mượt vào mặt nó nũng nịu kêu lên
Meo....meo~~~~~~~
Nó dơ tay, xoa nhẹ vào bộ lông đen tuyền kia, ánh mắt buồn bã trở nên hiền dịu hiếm thấy.
- Hôm nay cho cháu xin lại con mèo, cảm ơn bác nuôi hộ cháu mấy ngày qua!
Người bác đo xua tay tỏ ý không cần khách sáo cười tít mắt. Nói chuyện được một lúc, nó lễ phép chào để chuẩn bị nấu cơm cho mấy tên hách dịch đang đợi ở nhà.
Vừa về đến nhà, nhỏ từ đâu nhảy vồ ra như khi khiến cho Mun sợ hãi trốn sau tóc nó.
- Mày vừa đi đâu về?
- Đi đòi người!
- Đòi người? Đùa à, cái tướng của mày thì đòi ai.- nhỏ khinh khỉnh nhìn nó.
- Mèo!- bình thản đáp lại mà không quan tâm đến sắc mặt của nhỏ đi thẳng vào bếp.
Vừa vào nó đã giật mình, sao người lúc sáng vẫn ở đây. Cô gái đó thấy nó về, trên môi lại xuất hiện nụ cười mỉm làm mê đắm lòng người.
- Chào chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Chào chị!
- Chị giới thiệu trước nha, tên chị là Dương Ngọc Ánh kiêm luôn chị gái của cái tên ngỗ nghịch, mặt lạnh như tiền kia. Em chắc hẳn là Trần Hạ My?!
- Vâng! - nó lịch sự đáp lại.
Thì ra là chị gái hắn vậy mà mình cứ tưởng... Trong lòng nó vui vẻ hẳn lên, quái hôm nay mình bị gì vậy, ở cùng tên biến thái kia lâu quá nên chắc mình bị đoản mạch rồi.
Biểu hiện của nó bị người chị của tên ác ma kia nhìn thấu hết, khuôn mặt hiện lên hai chữ "hài lòng."
Meo...meo~~~~
Chú mèo sau lưng nó khẽ kêu lên khiến cho nó sực tỉnh, bế vào trong phòng bếp lục tìm những thứ mà có thể ăn đươc. Nhỏ mon men lại gần.
- Mày mang Mun về đây không sợ nó đánh người khác bị thương sao?
- Mày yên tâm. Nó là giống cái!
Nhỏ ngu ngơ không hiểu nó nói cái gì, giống cái và đánh người có liên quan gì đến nhau nhưng khi thấy con mèo này nhìn thấy hắn thì ngoe nguẩy đuôi xông thẳng đến chỗ hắn mà nằm lên rất tự nhiên khiến cho nhỏ hiểu ra câu nói của nó và hành động của Mun khiến cho nó muốn phát điên.
Nó đạp cửa phòng ngủ, vội vàng chạy ra ngoài quần áo xộc xệch khỏi nói cũng biết nó đang muộn học. Vớ vội chiếc bánh trên bàn, nhai nhồm nhoàm hết công suất vừa chạy ra ngoài, nó va phải một người mông của nó tiện thể được đi gặp đất mẹ kính yêu.
Vội ngẩng mặt lên, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn con người trước mặt. Đồng tử mở to, người trước mặt là một cô gái thực sự là rất đẹp. Dáng chuẩn đồng hồ cát, khuôn mặt sắc sảo làn da trắng không tì vết nhưng điều đặc biệt là người này có đôi mắt xanh lạnh lùng y hệt hắn. Cô gái đó đưa tay ra tỏ ý muốn kéo nó lên, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm.
- Em có sao không?
Nó cầm lấy tay người con gái đó, chỉ gật đầu nhẹ, bỗng có tiếng nói lành lạnh sau gáy nó.
- Vẫn chưa đi à?
Nó quay phắt người lại, nhướn mày.
- Liên quan đến anh không?
Hắn không nói gì, nhìn vào bàn tay đang nắm kia.- Thân nhanh nhỉ?!
Cô gái đó buông tay nó ra, vỗ vai hắn cử chỉ rất thân mật.
- Chào nhóc, lâu rồi không gặp! Càng ngày càng đẹp trai nha!
- Khen thừa.- hắn khinh khỉnh đáp lại, hất bàn tay trên vai xuống.
Nó đứng cạnh nhận thấy tình hình là sắp muộn học, vội xin phép cô gái kia đi trước thoải mái nói chuyện. Vừa chạy nó vừa suy nghĩ lung tung chả nhẽ đấy là bạn gái hắn, không phải tên đó chẳng thèm mở miệng với đứa con gái nào, hay là hai người họ có tình cảm. Nghĩ đến đây, trong lòng nó có một cảm giác khó chịu không sao diễn tả.
- Chị chấm cô nhóc này!
- Hừ, ai cho chị cái quyền đấy!
- Nè, lâu rồi mày không ăn gậy của chị mày nên định làm loạn à?! Yên tâm chị về đây để giám sát nhóc nên cứ cẩn thận. Tiện thể tìm hiểu em dâu luôn!- cô gái đó nói liến thoáng, trong khóe mắt chợt sáng lên.
Hắn lắc đầu chán nản với cô chị của mình, với cái tính oái ăm dở người như thế mà 25 tuổi đầu không có bạn trai thì rất là bình thường. Lên phòng lấy cặp sách, hắn lôi con BMW từ trong ga-ra phóng đi như bay.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Trong giờ học, nó ngủ gà ngủ gật không thèm nghe cô giảng, nó nge từ tai này lọt sang tai kia không chữ nào đọng lại trong đầu. Cuối giờ cô nhắc nhở đến việc kiểm tra giữa kì khiến cho tinh thần của nó lại càng muốn gục xuống.
Kì thi chính là cực hình đối với nó, đã đi học rồi còn phải kiểm tra làm gì chứ!
Hết giờ học, bước đi trên con đường quen thuộc nó đi về hướng nhà cũ. Vội nhấn chuông cho nhà hàng xóm, một lúc sau một bác trung niêm hé đầu ra giọng vui mừng.
- My hả?! Lâu lắm mới gặp cháu dạo này khỏe không?
- Dạ, vẫn tốt ạ.- nó lễ phép trả lời.- Con Mun nhà cháu đâu rồi ạ?
Vừa dứt lời bỗng một vệt đen lao ra, cọ bộ lông mềm mượt vào mặt nó nũng nịu kêu lên
Meo....meo~~~~~~~
Nó dơ tay, xoa nhẹ vào bộ lông đen tuyền kia, ánh mắt buồn bã trở nên hiền dịu hiếm thấy.
- Hôm nay cho cháu xin lại con mèo, cảm ơn bác nuôi hộ cháu mấy ngày qua!
Người bác đo xua tay tỏ ý không cần khách sáo cười tít mắt. Nói chuyện được một lúc, nó lễ phép chào để chuẩn bị nấu cơm cho mấy tên hách dịch đang đợi ở nhà.
Vừa về đến nhà, nhỏ từ đâu nhảy vồ ra như khi khiến cho Mun sợ hãi trốn sau tóc nó.
- Mày vừa đi đâu về?
- Đi đòi người!
- Đòi người? Đùa à, cái tướng của mày thì đòi ai.- nhỏ khinh khỉnh nhìn nó.
- Mèo!- bình thản đáp lại mà không quan tâm đến sắc mặt của nhỏ đi thẳng vào bếp.
Vừa vào nó đã giật mình, sao người lúc sáng vẫn ở đây. Cô gái đó thấy nó về, trên môi lại xuất hiện nụ cười mỉm làm mê đắm lòng người.
- Chào chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Chào chị!
- Chị giới thiệu trước nha, tên chị là Dương Ngọc Ánh kiêm luôn chị gái của cái tên ngỗ nghịch, mặt lạnh như tiền kia. Em chắc hẳn là Trần Hạ My?!
- Vâng! - nó lịch sự đáp lại.
Thì ra là chị gái hắn vậy mà mình cứ tưởng... Trong lòng nó vui vẻ hẳn lên, quái hôm nay mình bị gì vậy, ở cùng tên biến thái kia lâu quá nên chắc mình bị đoản mạch rồi.
Biểu hiện của nó bị người chị của tên ác ma kia nhìn thấu hết, khuôn mặt hiện lên hai chữ "hài lòng."
Meo...meo~~~~
Chú mèo sau lưng nó khẽ kêu lên khiến cho nó sực tỉnh, bế vào trong phòng bếp lục tìm những thứ mà có thể ăn đươc. Nhỏ mon men lại gần.
- Mày mang Mun về đây không sợ nó đánh người khác bị thương sao?
- Mày yên tâm. Nó là giống cái!
Nhỏ ngu ngơ không hiểu nó nói cái gì, giống cái và đánh người có liên quan gì đến nhau nhưng khi thấy con mèo này nhìn thấy hắn thì ngoe nguẩy đuôi xông thẳng đến chỗ hắn mà nằm lên rất tự nhiên khiến cho nhỏ hiểu ra câu nói của nó và hành động của Mun khiến cho nó muốn phát điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook