Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
-
Chương 89: Dị ứng
Nó dìu hắn lại so-pha ngồi, nhẹ nhàng kéo áo chỗ vai hắn xuống, đúng là bầm rồi rất đậm mà nhìn mặt hắn tĩnh như không gì xãy ra.
- Đau không nhìn vui ra mặt vậy.-nó xem xét kĩ vết bầm.
- Em quên anh là ai ak với lại bị thương mà được em chăm sóc, rất xứng đáng.-hắn đùa lại cười với nó nụ cười ôn nhu tạo người khác cảm giác dễ chịu.
- Để tôi đi lấy cái trứng.-nó đi ngay vào bếp luộc trứng.
Sau một lúc chờ đợi nó cũng bước ra với dụng cụ làm tan máu bầm trên tay.
- Tự làm đi.-nó đưa cho hắn.
- Giúp thì giúp cho trót xoa lên cho anh đi.-hắn ngồi xích gần nó hơn tiện cho nó xoa, cũng gần hơn với nó.
Chính nó cũng không biết lợi hay là hại nữa. Nó lăn nhẹ quả trứng lên vết bầm cứ thế mà lăn, đáng lí ra phải từ chối nhưng tại sau lại không thể.
- Chuyện anh nói với em suy nghĩ tới đâu rồi.-hắn trầm giọng tuy rất muốn biết kết quả.
- Vẫn chưa suy nghĩ.-nó trả lời không chúc đắn đo làm tim hắn rối bời.
- Được anh sẽ chờ, nhưng anh biết ngày đó sẽ không xa đâu.-hắn khẳng định nhìn trong ánh mắt có phần lạnh lẽo.
- Xong rồi đi ăn được không, tôi đối.-nó bài bộ mặt đói bụng thảm thương chính hắn cũng thấy thương.
Đúng là hôm nay không nay ở nhà cũng không ai vào bếp, nên nó rũ hắn ra nhà hàng ăn, hắn đồng ý ngay, chuẩn bị xong phóng xe tới ngay nhà hàng hắn thường ăn nó cũng thỉnh thoảng, chuyên phục phụ khách vip, khách quen, hắn thường xuyên lui tới nên được hưởng những dịch dụ đặt biệt đầy đủ nhất của nhà hàng, không ai dám phật lòng hắn.
- Dạ chỗ của quý khách đây ạk.-nhân viên cung kích bước ra chỉ đường tụi nó.
- Được rồi.-nó nói ngồi xuống.
Chỗ này cảnh rất đẹp, xung quanh cây cảnh, có hồ nước kế bên, tiếng chim hót đúng là khung cảnh thiên nhiên rất dễ chịu.
- Em ăn gì.-hắn hỏi nó có vẻ rất thích nơi này.
- Tuỳ anh thôi.-nó chán nản nhìn xung quanh có phần hơi đói nhưng tính cách của nó phải nhẫn nhịn.
Hắn gọi lên tất cả món ngon trong nhà hàng, có món rất lạ toàn là rau nhưng có thứ nước gì đó bên trong nó lấy muỗng thử một chút đúng là rất ngon, nhà hành ngày làm đồ ăn rất khá. Ở nhà cô làm còn ngon hơn nhiều, nhưng thứ nước đó là gì sau nó cảm giác có thể không bình thường cho lắm.
- Phong món này gọi là gì.-nó cuối cùng mở miệng hỏi hắn.
- Rau xào nước sốt hải sản, thế nào có vấn đề.-hắn nghi hoặc nếu có vấn đề nhà hàng ngày không xong với hắn rồi.
(Tyty: nói đại không biết có không nữa).
- Không phải món ăn có vấn đè mà tôi có vấn đề.-mặt nó có chút hơi lo, vì cảm giác ngứa dần lan toả.
- Em bị chuyện gì đừng nói với anh em bị dị ứng hải sản.-hắn nghi hoặc nhìn nó, cử chỉ nó rất giống.
- Anh nói không sai.-nó cố nhịn gãi đỏ mặt chính sát nó không muốn nặng thêm.
- Đúng là ngốc mà.-hắn bế nhanh nó ra xe phóng đi.
Di nhà hàng này biết nó với hắn là ai nên không cần trả tiền ngay, hắn sẽ chuyển khoản sau nên không ai chặn đường cản lối. Nó liếc nhìn hắn rất lo lắng thì phải.
- Làm gì quan trọng vậy chỉ là dị ứng.-nó bâu giờ không mấy quan tâm.
- Dị ứng không phải không nguy hiểm nên đi bác sĩ cái đã.-hắn chạy tốc độ nhanh nhất, xe như bay hắn sợ nó khó chịu khi đang đến đó, nên cố nhấn hết ga.
Nó im lặng như thế cũng tốt mà nó rất nghét bệnh viện, nhưng tại sau cứ vào ra hoài. Hắn cũng vậy nó rất nghét nhưng bây giờ thì khác rồi. "Điên ak tự nhiên suy nghĩ hắn làm gì, mà nếu hắn cứ như vậy sau nó có thể buông bỏ đây". Trên đường dài đến bệnh viện nó im lặng không nói tiếng nào kìm nén cơn ngứa, hắn thỉnh thoảng nhìn nó xem thế nào. Cuối cùng cũng tới thắng xe lại hắn bế nó lên, nó không ngại ôm cỗ hắn dựa vào hắn, lúc này thân thể không ổn cho lắm.
- Nhanh bị dị ứng.-hắn không thủ tục gì cả đưa thẳng đến phòng giám đốc.
- Dạ cậu chủ.-ông nghe hắn nói nhanh chống gọi bác sĩ bước vào nếu không nguy rồi.
Không lâu sau mấy bác sĩ chạy như bay vào, tình hình cầu thang đang khởi động nên mấy người này nhanh chân đi cầu thang bộ nên mồ hôi ứa ra khắp người. Nó thoáng quan sát cử chỉ đúng là rất sợ, mọi người tranh nhau thở gấp.
- Sau không nhanh đi.-hắn trừng mắt quát, một đám vô dụng.
- Dạ chúng tôi làm ngay.-tất cả tranh nhau khám rồi tim nó liều thuốc giảm bớt, đúng mọi đứa con gái không thích tim nhưng đối với nó cũng như kiến cắn.
- Nghiêm trọng sau.-hắn nhìn đứng ngồi không yên, phải đếb tình trạng tim sau, bình thường nếu nhẹ đã uống thuốc rồi hết.
- Do đây di chứng từ nhỏ nên bắt buộc phải tim, bây giờ ổn rồi.-một người bác sĩ trả lời hắn.
- Mai là đến kịp nếu trễ một chút có thể nghiêm trọng hơn, còn đây thuốc uống, nhớ uống đầy đủ.-một người nữa nhanh tay đưa thuốc cho nó không nhìn hắn lúc này hẵn rất khó chịu.
- Xong rồi.-hắn toả ra từng khí lạnh trước những người hắn gọi là không quen biết.
Nhận được sự trả lời hắn định bế nó ra xe nhưng nó không chịu.
- Bây giờ em muốn gì.-hắn ôn nhu hỏi làm mấy tên bác sĩ nhìn không chớp mắt, tính cách của hắn đâu phải như vậy đúng ra hẵn không quan tâm nhưng đây chính là sự thật.
- Cổng.-nó thích cổng hơn dễ chịu hơn dù gì nó không nhất chân nổi.
- Được lên.-hắn để đỡ nó lên, nhanh chống nó tự lưng hắn.
Hay tay hắn giữ chặt nó bước nhẹ nhành chậm rãi ra xe, bây giờ không sau rồi dị, bệnh này của hắn chỉ riêng một mình nó mới trị được mà thôi.
- Sau không nhanh như lúc vào.-lúc vào hắn chạy như bay nhưng đổi lại bây giờ rất là chậm.
- Anh thích.-hắn trả lời như không trả lời.
- Không nặng ak.-nó hỏi thật vì có không nhẹ cân lắm.
- Không.-hắn càng châm hơn.
Hắn muốn như vậy ở bên nó lâu hơn, chỉ như như hai người cùng chung một hoạt động rất dễ chịu, một bước người đi bộ bằng hai bước của hắn. Chậm rãi mọi người xung quang hiếu kì nhìn sang, nhưng hắn không quan tâm giữ nguyên tốc độ nhưng nó cực kì thích ôm chầm lấy hắn.
Ra đến xe hắn đặt nó ghế kế hắn, từ từ chặm rãi lái xe về nhà, bây giờ không gấp. Nó với hắn lúc này ở bên nhau lại còn rất gần giữa họ dần không có khoảng cách.
Hắn cổng có lên tới phòng, đi xuống lấy cho nó ly sữa nhắc nó uống thuốc. Cảm giác thoải mái rất nhiều, cơn ngứa không còn nữa đã giảm đi rất nhiều, bác sĩ rất có năng lực, mà nếu không có năng lực đâu đứng vững như vậy, phải nói hắb cũng rất tài giỏi.
- Nè uống đi.-hắn đưa nó ly sữa lúc sáng nó vẫn chưa uống nên bây giờ uống bù.
Nó đưa tay lấy một hơi uống hết ly sữa rất nghe lời vì hôm nay rõ là nó chưa đụng đến một giọt sữa, hắn chỉ cần nó biết nghe lời như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.
- Hôm nay em tự nhiên không cãi lại.-hắn hiếu kì mọi hôm muốn nó làm gì đấu võ mồm một trận mới chịu sau hôm nay nghe lời đột xuất vậy.
- Tại không còn sức để cãi hôm khác tính sau.-nó nói năn chưa hồi phục hoàn toàn nên không sức lực dư giả tay đôi với hắn.
- Như vậy rất tốt anh về phòng trước.-hắn nói chân bước ra ngoài.
"Về phòng" sau nó cứ tưởng ở lì trong đây không chịu về chứ, bình thường đuổi còn không chịu về mà, rồi còn đúng là đã suy nghĩ quá nhiều. Nó lấy bản thiết kế ra chỉnh sửa lại phối màu vào cũng đến tối, nó dần rất mỏi mắt tắt đèn nhanh đi ngủ. Nằm xuống giường đắp chăn lại thì có ai mở cửa bước vào, rồi nằm xuống gần nó, còn quay sang ôm nó. Là ai nó định quay sang đánh tên không biết trời đất một trận dám đụng đến bà hả.
- Là anh ngủ đi.-hắn lên tiếng cho nó biết không phải ai khác ngoài hắn dán đụng vào nó, dựa người vào nó cảm giác rất mệt mỏi làm nó không nỡ đẩy hắn ra.
- Anh như thế nào sang đây.-nó gắt, thân thể tốt hơn rồi sức lực tràng trề nên đủ tay đôi với hắn.
- Không thích ngủ một mình.-trả lời rất nhẹ nhàng có chút dĩ nhiên nhưng hắn còn có mục đích khác xem nó thế nào khỏi hẵn chưa.
- Bình thường vẫn vậy.-nó nói tiếp bình thường ai vẫn ngủ phòng nấy mà.
- Nhưng hôm nay không phải bình thường, trường hợp ngoại lệ.-hắn vẫn trầm giọng nhẹ nhàng bên tai nó có vẻ giảm bớt rồi, đành phải chịu thua hắn có nói đến đâu hắn cũng không về phòng mình nói chi tổn sức.
Cứ tưởng là ai nếu là người khác hôm nay xong đời nó rồi, nhưng đây là hắn vậy mà nó cứ tưởng hôm nay hắn không tái phát bệnh nữa, mà quên hắn đâu tốt đến vậy. Thôi mặt kệ hắn nó rất yên tâm nhắm mắt ngủ ngon lành. Hắn nhìn sang nó đã ngủ khẻ nhíu mày "Nhóc chỉ được như vậy mới một mình anh thôi". Rõ ràng lúc nãy không yên phận mà giờ ngủ ngon lành, hắn cũng nằm xuống ôm chầm lấy dần nhắn mắt chìm sâu vào giấc mộng đẹp chỉ hai người hắn và nó.
- Đau không nhìn vui ra mặt vậy.-nó xem xét kĩ vết bầm.
- Em quên anh là ai ak với lại bị thương mà được em chăm sóc, rất xứng đáng.-hắn đùa lại cười với nó nụ cười ôn nhu tạo người khác cảm giác dễ chịu.
- Để tôi đi lấy cái trứng.-nó đi ngay vào bếp luộc trứng.
Sau một lúc chờ đợi nó cũng bước ra với dụng cụ làm tan máu bầm trên tay.
- Tự làm đi.-nó đưa cho hắn.
- Giúp thì giúp cho trót xoa lên cho anh đi.-hắn ngồi xích gần nó hơn tiện cho nó xoa, cũng gần hơn với nó.
Chính nó cũng không biết lợi hay là hại nữa. Nó lăn nhẹ quả trứng lên vết bầm cứ thế mà lăn, đáng lí ra phải từ chối nhưng tại sau lại không thể.
- Chuyện anh nói với em suy nghĩ tới đâu rồi.-hắn trầm giọng tuy rất muốn biết kết quả.
- Vẫn chưa suy nghĩ.-nó trả lời không chúc đắn đo làm tim hắn rối bời.
- Được anh sẽ chờ, nhưng anh biết ngày đó sẽ không xa đâu.-hắn khẳng định nhìn trong ánh mắt có phần lạnh lẽo.
- Xong rồi đi ăn được không, tôi đối.-nó bài bộ mặt đói bụng thảm thương chính hắn cũng thấy thương.
Đúng là hôm nay không nay ở nhà cũng không ai vào bếp, nên nó rũ hắn ra nhà hàng ăn, hắn đồng ý ngay, chuẩn bị xong phóng xe tới ngay nhà hàng hắn thường ăn nó cũng thỉnh thoảng, chuyên phục phụ khách vip, khách quen, hắn thường xuyên lui tới nên được hưởng những dịch dụ đặt biệt đầy đủ nhất của nhà hàng, không ai dám phật lòng hắn.
- Dạ chỗ của quý khách đây ạk.-nhân viên cung kích bước ra chỉ đường tụi nó.
- Được rồi.-nó nói ngồi xuống.
Chỗ này cảnh rất đẹp, xung quanh cây cảnh, có hồ nước kế bên, tiếng chim hót đúng là khung cảnh thiên nhiên rất dễ chịu.
- Em ăn gì.-hắn hỏi nó có vẻ rất thích nơi này.
- Tuỳ anh thôi.-nó chán nản nhìn xung quanh có phần hơi đói nhưng tính cách của nó phải nhẫn nhịn.
Hắn gọi lên tất cả món ngon trong nhà hàng, có món rất lạ toàn là rau nhưng có thứ nước gì đó bên trong nó lấy muỗng thử một chút đúng là rất ngon, nhà hành ngày làm đồ ăn rất khá. Ở nhà cô làm còn ngon hơn nhiều, nhưng thứ nước đó là gì sau nó cảm giác có thể không bình thường cho lắm.
- Phong món này gọi là gì.-nó cuối cùng mở miệng hỏi hắn.
- Rau xào nước sốt hải sản, thế nào có vấn đề.-hắn nghi hoặc nếu có vấn đề nhà hàng ngày không xong với hắn rồi.
(Tyty: nói đại không biết có không nữa).
- Không phải món ăn có vấn đè mà tôi có vấn đề.-mặt nó có chút hơi lo, vì cảm giác ngứa dần lan toả.
- Em bị chuyện gì đừng nói với anh em bị dị ứng hải sản.-hắn nghi hoặc nhìn nó, cử chỉ nó rất giống.
- Anh nói không sai.-nó cố nhịn gãi đỏ mặt chính sát nó không muốn nặng thêm.
- Đúng là ngốc mà.-hắn bế nhanh nó ra xe phóng đi.
Di nhà hàng này biết nó với hắn là ai nên không cần trả tiền ngay, hắn sẽ chuyển khoản sau nên không ai chặn đường cản lối. Nó liếc nhìn hắn rất lo lắng thì phải.
- Làm gì quan trọng vậy chỉ là dị ứng.-nó bâu giờ không mấy quan tâm.
- Dị ứng không phải không nguy hiểm nên đi bác sĩ cái đã.-hắn chạy tốc độ nhanh nhất, xe như bay hắn sợ nó khó chịu khi đang đến đó, nên cố nhấn hết ga.
Nó im lặng như thế cũng tốt mà nó rất nghét bệnh viện, nhưng tại sau cứ vào ra hoài. Hắn cũng vậy nó rất nghét nhưng bây giờ thì khác rồi. "Điên ak tự nhiên suy nghĩ hắn làm gì, mà nếu hắn cứ như vậy sau nó có thể buông bỏ đây". Trên đường dài đến bệnh viện nó im lặng không nói tiếng nào kìm nén cơn ngứa, hắn thỉnh thoảng nhìn nó xem thế nào. Cuối cùng cũng tới thắng xe lại hắn bế nó lên, nó không ngại ôm cỗ hắn dựa vào hắn, lúc này thân thể không ổn cho lắm.
- Nhanh bị dị ứng.-hắn không thủ tục gì cả đưa thẳng đến phòng giám đốc.
- Dạ cậu chủ.-ông nghe hắn nói nhanh chống gọi bác sĩ bước vào nếu không nguy rồi.
Không lâu sau mấy bác sĩ chạy như bay vào, tình hình cầu thang đang khởi động nên mấy người này nhanh chân đi cầu thang bộ nên mồ hôi ứa ra khắp người. Nó thoáng quan sát cử chỉ đúng là rất sợ, mọi người tranh nhau thở gấp.
- Sau không nhanh đi.-hắn trừng mắt quát, một đám vô dụng.
- Dạ chúng tôi làm ngay.-tất cả tranh nhau khám rồi tim nó liều thuốc giảm bớt, đúng mọi đứa con gái không thích tim nhưng đối với nó cũng như kiến cắn.
- Nghiêm trọng sau.-hắn nhìn đứng ngồi không yên, phải đếb tình trạng tim sau, bình thường nếu nhẹ đã uống thuốc rồi hết.
- Do đây di chứng từ nhỏ nên bắt buộc phải tim, bây giờ ổn rồi.-một người bác sĩ trả lời hắn.
- Mai là đến kịp nếu trễ một chút có thể nghiêm trọng hơn, còn đây thuốc uống, nhớ uống đầy đủ.-một người nữa nhanh tay đưa thuốc cho nó không nhìn hắn lúc này hẵn rất khó chịu.
- Xong rồi.-hắn toả ra từng khí lạnh trước những người hắn gọi là không quen biết.
Nhận được sự trả lời hắn định bế nó ra xe nhưng nó không chịu.
- Bây giờ em muốn gì.-hắn ôn nhu hỏi làm mấy tên bác sĩ nhìn không chớp mắt, tính cách của hắn đâu phải như vậy đúng ra hẵn không quan tâm nhưng đây chính là sự thật.
- Cổng.-nó thích cổng hơn dễ chịu hơn dù gì nó không nhất chân nổi.
- Được lên.-hắn để đỡ nó lên, nhanh chống nó tự lưng hắn.
Hay tay hắn giữ chặt nó bước nhẹ nhành chậm rãi ra xe, bây giờ không sau rồi dị, bệnh này của hắn chỉ riêng một mình nó mới trị được mà thôi.
- Sau không nhanh như lúc vào.-lúc vào hắn chạy như bay nhưng đổi lại bây giờ rất là chậm.
- Anh thích.-hắn trả lời như không trả lời.
- Không nặng ak.-nó hỏi thật vì có không nhẹ cân lắm.
- Không.-hắn càng châm hơn.
Hắn muốn như vậy ở bên nó lâu hơn, chỉ như như hai người cùng chung một hoạt động rất dễ chịu, một bước người đi bộ bằng hai bước của hắn. Chậm rãi mọi người xung quang hiếu kì nhìn sang, nhưng hắn không quan tâm giữ nguyên tốc độ nhưng nó cực kì thích ôm chầm lấy hắn.
Ra đến xe hắn đặt nó ghế kế hắn, từ từ chặm rãi lái xe về nhà, bây giờ không gấp. Nó với hắn lúc này ở bên nhau lại còn rất gần giữa họ dần không có khoảng cách.
Hắn cổng có lên tới phòng, đi xuống lấy cho nó ly sữa nhắc nó uống thuốc. Cảm giác thoải mái rất nhiều, cơn ngứa không còn nữa đã giảm đi rất nhiều, bác sĩ rất có năng lực, mà nếu không có năng lực đâu đứng vững như vậy, phải nói hắb cũng rất tài giỏi.
- Nè uống đi.-hắn đưa nó ly sữa lúc sáng nó vẫn chưa uống nên bây giờ uống bù.
Nó đưa tay lấy một hơi uống hết ly sữa rất nghe lời vì hôm nay rõ là nó chưa đụng đến một giọt sữa, hắn chỉ cần nó biết nghe lời như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.
- Hôm nay em tự nhiên không cãi lại.-hắn hiếu kì mọi hôm muốn nó làm gì đấu võ mồm một trận mới chịu sau hôm nay nghe lời đột xuất vậy.
- Tại không còn sức để cãi hôm khác tính sau.-nó nói năn chưa hồi phục hoàn toàn nên không sức lực dư giả tay đôi với hắn.
- Như vậy rất tốt anh về phòng trước.-hắn nói chân bước ra ngoài.
"Về phòng" sau nó cứ tưởng ở lì trong đây không chịu về chứ, bình thường đuổi còn không chịu về mà, rồi còn đúng là đã suy nghĩ quá nhiều. Nó lấy bản thiết kế ra chỉnh sửa lại phối màu vào cũng đến tối, nó dần rất mỏi mắt tắt đèn nhanh đi ngủ. Nằm xuống giường đắp chăn lại thì có ai mở cửa bước vào, rồi nằm xuống gần nó, còn quay sang ôm nó. Là ai nó định quay sang đánh tên không biết trời đất một trận dám đụng đến bà hả.
- Là anh ngủ đi.-hắn lên tiếng cho nó biết không phải ai khác ngoài hắn dán đụng vào nó, dựa người vào nó cảm giác rất mệt mỏi làm nó không nỡ đẩy hắn ra.
- Anh như thế nào sang đây.-nó gắt, thân thể tốt hơn rồi sức lực tràng trề nên đủ tay đôi với hắn.
- Không thích ngủ một mình.-trả lời rất nhẹ nhàng có chút dĩ nhiên nhưng hắn còn có mục đích khác xem nó thế nào khỏi hẵn chưa.
- Bình thường vẫn vậy.-nó nói tiếp bình thường ai vẫn ngủ phòng nấy mà.
- Nhưng hôm nay không phải bình thường, trường hợp ngoại lệ.-hắn vẫn trầm giọng nhẹ nhàng bên tai nó có vẻ giảm bớt rồi, đành phải chịu thua hắn có nói đến đâu hắn cũng không về phòng mình nói chi tổn sức.
Cứ tưởng là ai nếu là người khác hôm nay xong đời nó rồi, nhưng đây là hắn vậy mà nó cứ tưởng hôm nay hắn không tái phát bệnh nữa, mà quên hắn đâu tốt đến vậy. Thôi mặt kệ hắn nó rất yên tâm nhắm mắt ngủ ngon lành. Hắn nhìn sang nó đã ngủ khẻ nhíu mày "Nhóc chỉ được như vậy mới một mình anh thôi". Rõ ràng lúc nãy không yên phận mà giờ ngủ ngon lành, hắn cũng nằm xuống ôm chầm lấy dần nhắn mắt chìm sâu vào giấc mộng đẹp chỉ hai người hắn và nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook