Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
-
Chương 100: Sự thật bản hợp đồng
Hắn thức rất khuya cứ nghĩ đến nó là ngủ mãi không được, gần đến sáng ngủ được một chút tới gần tám giờ mới thức. Chán nản bước vào VSCN, xong định xuống lầu thì thấy được thứ gì đó trên bàn phía dưới còn có tờ giấy nhỏ. Hắn từ từ đọc:
- "Phong ak, đây là thứ mà em muốn đưa cho anh lâu rồi, ai biểu chống em làm chi, định cất luôn mà lỡ rồi, mặc hay không thì tuỳ. Ờk mà em sẽ về nhà một thời gian, có thể không trở lại, đừng nổi nóng vì em đã đi rồi, có thể gọi là trốn, chỉ vậy. Kí tên My.-lời nói có vẻ hơi khó chịu, nó đoán không sai hắn nổi nóng thật nhưng có chút vui vì trong lòng nó có hắn, nhưng đi không nói tiếng nào chuyện này thật không thể tha.
- My em khá lắm.-mặt hắn nhăn lại cực khó coi.
(Tyty:đổi cách xưng hô nhân vật nữ chính hơi yếu đuối nhỉ phải không? nhưng về sau sẽ khác, thời gian này cho anh chị ấy tình tứ tí.)
Thực ra nó chuẩn bị trang phục cho hắn đầu tiên, chính nó cũng không biết lí do, mà lại rất chỉnh chu nữa là khác, lúc sáng nó mở cửa phòng hắn rất nhẹ nhàng đi vào, nhìn hắn ngủ nó thầm nghĩ "cái tên này ngay cả khi ngủ cũng rất đẹp trai nha" tự cóc đầu mình tỉnh mộng nó để túi gì đó lên bàn chạy ngay ra ngoài, nó không cho tụi hắn biết vì muốn im lặng rời khỏi nếu không phiền phức có khi không đi được. Do nó nhỏ và cô được xem rất nhanh nhẹn nên không khó đã ra ra khỏi nhà hắn. Nhỏ và cô không muốn đi nhưng không thể bỏ nó về một mình, cũng không dám nói tiếng nào vì tính nó chắt không cần nhỏ và cô nữa. Hắn chưa xem qua túi đồ đã phóng một mạch xuống nhà. Bước xuống nhà thấy cậu và anh mặt mày buồn rầu chờ hắn, tất nhiên không can đảm gọi hắn dậy.
- Đi từ lúc nào.-không đầu không đuôi nhưng người trong cuộc hiểu rất rõ.
- Chắt là khoảng năm hoặc sáu giờ, không chút tiếng động.-cậu thở dài tuy gọi điện rồi nhưng cũng không thoải thoáng cho lắm.
- Tức thiệt chứ tại sau không nói chúng ta một tiếng.-anh nắm chặt tay.
- Đi thôi.-hắn lạnh giọng bước ra ngoài, tối qua do thức khuya nên khi ngủ rất say ngay cả nó vào phòng hắn cũng không biết thiệt đã quá vô ý.
- Đi đâu.-cậu nhìn hắn.
- Nhà này không phải muốn đi là được...sẽ không thoát.-hắn đăm chiêu, biết ngay hắn nói gì nhưng tại sau hắn lại muốn nó ở lại chẳng phải không muốn xa nó sau.
- Được tao lấy xe.-cước bộ của anh cũng nhanh dần.
- "Lại phải dùng đến thứ đó, đã lâu không nhắc đến thứ đó tạm thời hẵn là quên".-hắn cười tà mị ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng phần nào, hơi lạnh thì phải.
•••••••Biệt thự nhà nó••••••
Tụi nó về đến nhà nằm la liệt mai là còn quản gia Sang, với bảo mẫu Linh của nó nên rất gọn gàn sạch sẽ.
- Ba đứa đi đâu mà lâu không về làm ta nhớ lắm biết không.-bà linh đem nước ra cho tụi nó.
- Chỉ là loanh quoanh đây thôi mà, mẹ với ba con có ghé đây không.-nó hỏi.
- Không ông bà chủ đi công tác rồi đi du lịch nữa nên vẫn chưa về bà chủ nói có thể định cư luôn bên đó.-bà nói.
- Ở nhà có chuyện gì không.-nó tiếp cũng lâu rồi ở nhà hắn không biết nhà thế nào.
- Con yên tâm mọi chuyện rất ổn chỉ có vài hôm trước có một người lạ đến đây tìm các con.-đúng là mấy hôm trước có người tới tìm.
- Người lạ là ai.-nhỏ tỉnh hẵn, vừa nghe như hết mệt tập trung cao độ.
- Có nhìn thấy mặt.-cô không khỏi nhạc nhiên.
Tụi nó làm gì có bạn mà đến tìm, với lại nếu có chuyện gì phải điện thoại tụi nó một tiếng chứ.
- Nhìn người rất là lạ cứ muốn vào nhà, nhưng ta không cho vào vì tụi con không có ở nhà, hắn còn nhìn ta với ánh mắt kì dị nhưng cũng nhanh rời đi nếu không ta cũng không biết làm sau.-bà thành thật nói cho nó biết.
Nếu hắn có gan cứ vào ngôi nhà này từ trước nó đã để một số người trong bang ở đây canh giữ sợ rằng tụi nó không đây sẽ có người manh động, đúng như nó nói chính xác có người tới, rất tiếc không biết là ai.
- Dạ con hiểu rồi bà cứ đi làm việc.-nó nhìn bà, bà cũng hiểu ý đi làm việc của mình dù gì bà cũng là người làm.
- Mầy nghĩ là ai.-nhỏ hỏi nó nếu thật là vậy thì không phải chuyện bình thường rồi.
- Chắt bọn đó nữa chứ ai.-cô nói nếu để cô biết căn cứ bọn đó sớm đã xử ngay rồi.
- Tao nghĩ không sai bọn chúng đã có biến động mục tiêu chính là tụi mình. Đi xem.-nó đi thẳng về phòng.
Nó lắp đặt toàn bộ camera trong nhà này đều đặt phòng của nó để nó dễ kiểm soát. Chỉnh ngay camera ngoài cổng vào ngày mà bà Linh nói, thời gian chầm chậm trôi qua, đúng là có người đàn ông đứng ngoài cổng còn bà Linh trong nhà. Tên nó mặt áo khoát đen trùm kín đầu đeo khẩu trang và cả mắt kính nên không thấy mặt. Nó tua lại đoạn clip ngay lúc này dừng lại nó nhìn thật kĩ.
- Đúng là không sai.-nó tạo vẻ nguy hiểm làm cô càng khó hiểu.
- Ai nào.-nhỏ nhìn không ra ai là ai.
- Mầy nói cho rõ coi.-cô không biết ý nó là gì.
- Thuộc hạ Dask Hero trên ngón tay có chiếc nhẫn con dơi, đó là vật bất li thân của người trong bang nếu, tao nhìn không sai, nhưng chỉ là bọn tiểu tốt mà dám phái đi sau, quá xem thường tao rồi.-nó nhấn mạnh từng chữ làm người khác rùng mình rung sợ, nhưng đối với cô và nhỏ ánh mắt có chút âm u.
Bang tụi nó chính là ba cái đồng hồ với chiếc súng thu nhỏ đó đại diện người đứng đầu, thuộc hạ chỉ cần đeo mặt nạ màu đen là đủ. Bang hắn thì ai cũng biết nên không cần những thứ đó. Còn lại chính là Dask Hero với chiếc nhẫn con dơi là thuộc hạ còn Devil chính là nhẫn đầu lâu, nên khẳng định tên đó chỉ nghe lệnh mà làm.
- Thì ra là vậy dám điều tra tận nơi sau họ không biết tụi mình là ai.-nếu dám ra tay thì tên đó chắt không toàn mạng về với đội ngũ quân lính nhà nó.
Nhưng không phải nói, trước giờ mọi thứ nó nghĩ và nó sẽ làm đều rất chính xác ngay cả chuyện này nó cũng tính trước sẽ phát sinh, nghe theo nó không bao giờ là sai.
- Hạ chúng luôn đi tao không thích bị theo dõi.-nhỏ nói với nó.
- Đúng tao nghĩ vậy dù gì tụi mình cũng ngang sức nhau mà.-cô thêm vào.
Bây giờ chỉ cần nó hạ lệnh cô và nhỏ sẽ ra tay ngay lập tức.
- Từ từ họ chưa đụng đến ta tại sau ta lại đụng đến họ, để xem chúng làm gì tiếp theo. Tao khẳng định họ chỉ nghi ngờ chứ không có một chút thông tin nào của tụi mình đâu.-nó tạo vẻ bí hiểm ngay cả cô và nhỏ cũng bắt đầu hứng thú vì mọi thông tin tụi nó đã được bảo mật rất kĩ không truyền ra được.
- Mầy đúng là khó hiểu, ờk mà buổi tiệc xong chúng ta vẫn ở đây chứ.-nhỏ hỏi tự nhiên thấy nhớ cậu, lúc nãy cậu có gọi điện với giọng rất không vui.
- Lúc sáng thức sớm không nói tiếng nào đã đi, và tạm thời rất buồn ngủ.-ngay cả cô còn chịu không nổi thì nhỏ nằm dài giường nó.
- Tao không biết, nếu như còn nhà hắn chuyện của tao chắt không giữ được lâu sẽ bị lộ mất, thôi nghĩ ngơi thoải mái vài ngày đi chuyện kia tính sau.-nó nói cũng muốn ngủ tí, làm heo mà thức sớm thì phải có thời gian ngủ bù.
- Bây giờ tụi hắn đến chắt vui lắm nhỉ.-nhỏ chỉ nói đùa thôi nhưng cô liếc nhỏ rớt mắt, tuy nhỏ cũng vậy nhưng tạo không khí ấy mà.
Mới vừa nhắm mắt lại lúc này cũng gần với mười một giờ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Cứ vào.-nó mở mắt ngồi dậy.
- Mấy đứa nhóc này sau nhìn không ổn chút nào, có người tìm tụi con hiện tại đang ở phòng khách.-tuy bà Linh là người làm nhưng nó rất coi trọng nên không cần phải phân biệt, cứ xem tụi nó là con cháu trong nhà là được rồi.
- Là ai mà sớm không đến muộn không đến mà đến ngay lúc này, bà có biết ai không.-nhỏ có chút bất mãn.
- Tao còn tưởng hay là.-cô đưa nghi hoặc về phía bà Linh đừng để cô đoán trúng nha. Cũng tại miệng con Kiều mà ra.
- Là ba cậu con trai rất đẹp trai nha, cũng đến đây vài lần thì phải.-bà Linh trả lời rất bình thường như không chuyện gì xãy ra, còn trêu tụi nó nữa.
Nhưng lúc này vừa nghe dì Linh nói ba đứa đơ toàn tập, và phản xạ kế tiếp là.
- Cái gì.-tụi nó hét lớn nhưng ý thức được vội bịt miệng nhau lại.
Ba cậu con trai tới đây nhiều lần chỉ có tụi hắn chứ còn ai nữa.
- Bày trò gì đâu mấy cô nương, thôi ta xuống trước để khách ở đó không tiếp rất mất lịch sự.-nói xong bà đi ngay ra ngoài.
- Trời ơi chết tao rồi làm sau đây.-nhỏ tuy mất bình tĩnh nhưng âm lượng rất nhỏ sợ dưới nghe thấy.
- Tao không nghĩ bọn hắn nhanh đến vậy, Kiều tại mầy hết đó, mầy có tin tao khâu miệng mầy lại không, có khi nào đến lôi chúng ta về, hay xử tội chúng ta...-càng nghĩ càng đáng sợ cô có chút khẩn trương.
- Muốn biết không.-nó đưa câu hỏi về ba nhỏ như nó biết rất rõ.
- Tất nhiên mầy nhiều lời rốt cục tới làm gì không phải từ sớm có gọi điện.-nhỏ vẫn vậy cứ bồn chồn trong lòng.
- Nghĩ nhiều không đến nổi vậy, xuống biết ngay thôi, đi.-nó không chút lo lắng đi xuống.
Nhìn bề ngoài thì không biểu hiện nhưng nội tâm có chút lộn xộn, nó "có gì phải sợ chứ" tự nhắc bản thân nhưng tim vẫn đập rất hơi nhanh.
- My mầy không sợ Phong ak.-cô thấy mấy hôm nay nó nghe lời Phong thì phải nhưng hôm nay không biết ra sau.
- Lâm Thị Ánh My trên đời này không có ai khiến tao phải sợ.-giọng điệu chắc nịch, nhỏ và cô cũng quên mất nó là ai.
Bước xuống cầu thang càng bước càng chậm dần, nó "không biết phải đối mặt hắn sau là xin lỗi hay vẫn bướng bỉnh đây, thôi tới đâu tính tới đó hắn chắt không nhỏ mọn vậy đâu." Nghĩ đến đây nó thất dễ chịu hơn như vậy với suy nghĩ không đáng tin đó thúc đẩy tinh thần nó bước nhanh hơn.
- LÂM THỊ ÁNH MY.-giọng hắn thanh âm rất rõ.
Nhưng giọng nói có phần sắt bén còn ánh mắt của hắn đúng là dọa người, tuy khoảnh cách hơi xa nhưng nó cảm nhân sát khí rất nặng, đúng là không ổn rồi. Chết là cái chắt...huhuhu, có nên bước tiếp không đúng là chẳng biết làm sau tại sau có cảm giác này, từ trước tới giờ không lúc nào bối rối như lúc này, nó vẫn thản nhiên ngồi xuống.
- Tới đây làm gì.-nó hỏi chứ biết nguyên nhân rồi.
- Thu gọn đồ về ngay cho anh.-hắn gằn từng chữ.
- Không được.-nói trả lời ngay.
- Em dám không nghe.-hắn tiến gần nó hơn với khuôn mặt không mất thiện cảm.
- Anh em là có nguyên nhân với lại ở đâu cũng vậy mà.-không cương được thì nhu.
- Không nói nhiều.-hắn chút nữa đã mềm lòng rồi.
- Không là không còn anh tại sau.-nó đưa ánh mắt tới hắn, tại sau lại muốn nó trở về.
- Vì...tại sau phải ở chỗ này mà không phải chỗ khác.-không lẽ nói vì không muốn xa nó, nhanh đổi đề tài.
- Đơn giản tại thích.-nói đơn giản nhưng nó biết chuyện này tận dụng kẻ xấu ra tay nhưng để xem bọn chúng có bản lĩnh gì. Một phần vì muốn biết cũng không muốn liên luỵ hắn nên mới trở về. Phần khác nhà nó lắp camera khắp nhà nên dễ quan sát hơn bên ngoài
- Vậy sau ra đây.-bây giờ mới thấy trên tay hắn có cầm thứ gì đó.
Đi một mạch ra sân vườn nhà nó, nó thông thả bước theo hắn đột ngột hắn dừng lại nó dừng không kịp nên đâm thẳng người hắn. Lợi dụng cơ hội hắn xoay người ôm nó vào lòng.
- Nè buông ra coi.-nó không ngừng đánh người hắn nhưng với sức của hắn mặt kệ nó làm gì không buông nó ra.
- Hợp đồng em xem qua chưa.-hắn giơ lên trước mặt nó.
- Có gì để xem.-không phải chỉ là chuyển đổi quyền sở hữu không sau.
- Em có xem trang sau không.-mặt hắn lộ rõ vẻ gian ác, chắt chắn là nó chưa xem nếu không đâu bình tĩnh đến vậy.
- Điều gì.-nó tưởng chỉ vậy nên nhanh nhẹn đã kí tên mất rồi.
Hắn không nói đưa hợp đồng hắn có mang theo cho nó xem.
- "Phần một đúng là nói về việc chuyển cổ phần. Bên A: Trịnh Hoàng Nhật Phong, bên B: Lâm Thị Ánh My. Bên A chuyển nhượng bên B chỉ cần chữ kí bên A thì số cổ phần đó sẽ thuộc về bên B."-đúng nó đã đọc phần này.
- Qua trang tiếp theo cái gì mà, "phần hai điều khoảng mà bên B phải làm khi chuyển nhượng cổ phần từ bên A."
+ Bên B phải đáp ứng toàn bộ yêu cầu bên A không được lên tiếng.
+ Tất cả thời gian của bên B là của bên A.
+ Bên B không được thân thiết người con trai nào khác trừ bên A.
+ Bên B không được đi quá khuya trước mười giờ phải về tới nhà, trừ khi ra ngoài với bên A thì thời gian bên A quyết định.
+ Khi bên B định hoặc dự định làm chuyện gì phải nói bên A biết không được giấu bên A.
+ Bên B không được mặt đồ quá đẹp khi ra ngoài một mình chỉ được khi đi với bên A.
+ Bên B không được có quyền lên tiếng hay cãi lại bên A.
+ Bên A phải là nhất còn tất cả bên B phải nghe theo bên A.
+ Bên B không được trang điểm quá đậm vì bên A không thích.
.......................Còn rất nhiều là phải đọc miết cũng không hết, tại sau có những thứ kì quái này. Cuối trang.
+ Hợp đồng có hiệu lực khi cả hai bên cùng kí vào, hết hiệu lực khi bên A tự tay huỷ hợp đồng.
Nó đọc lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng càng về sau càng mấy bình tĩnh, tức hắn nó gắt gao xé luôn tờ giấy nhìn hắn căm phẫn.
- Làm gì nóng vậy nhóc.-hắn càng tỏ ra vẻ tà mị thì nó càng tức hơn.
- Anh gian lận không tính huỷ ngay cho em.-nó còn không biết hợp đồng có điều lệ đó mà.
Không khác nào là kí bán thân cho hắn, hắn biểu gì phải làm cái đó còn gì là nó nữa, không đồng ý.
- Anh nào có chính em xem không kĩ đã kí rồi.-vô tội đã đổ hết tội cho nó rồi.
- Nhưng tại sau anh không nói thôi đi.-nó vẫn chưa bình tĩnh, không muốn nghe hắn nói nữa.
- Nè bình tĩnh anh sẽ không quá đáng chỉ cần nghe lời anh là được.-hắn kéo mạnh nó lòng hắn.
Đúng hắn chỉ cần nó nghe lời hắn còn chuyện khác hắn không cần.
- Là thật.-nó giương ánh mắt ngấn nước nhìn hắn. Lần này là hắn quá đáng rồi, nó muốn khóc vì quá tức với lại hắn không xem trọng nó.
- Đồ ngốc như vậy đã khóc rồi, em bản lĩnh lắm mà.-một cô gái mạnh mẽ lạnh lùng ương bướng trước mặt hắn bây giờ lại vì những thứ này mà khóc sau, hắn đã không nghĩ tới.
- Ai bảo anh quá đáng.-nó vẫn giọng điệu không giảm tí nào.
- Bình tĩnh lại và vào nhà đem hết đồ về với anh, anh sẽ tìm chỗ cho em tổ chức.-có rất nhiều chỗ hắn có thể tìm cho nó tại sau nhất định là ở đây.
- Em đã nói là không được.-nó vẫn kiên quyết từ chối.
- Chịu thua em vậy anh cho em ba ngày, sau ba ngày anh tới đón em.-không cho nó nói, hắn ôm eo nó bước vào nhà. Nó không nói gì nữa, cũng không từ chối mà im lặng, điều này làm hắn càng khó chịu.
- Sau sau kết quả.-nhỏ và cô muốn nghe cuộc đối thoại của nó nhưng bị cậu và anh giữ lại không cho đi.
- Ba ngày.-nó nói nhưng không muốn rõ ràng đã thoát, tất cả cũng tại nó quá chủ quan rồi.
- Haha haha.-nhỏ và cô ôm nhau cười mặt kệ cảm xúc của nó.
- Nè tụi mầy phe ai.-định phản hết rồi.
- Không có... tụi tao tất nhiên phải theo bạn My xinh đẹp rồi, bạn My có hiểu lòng của tụi tao không.-Nhỏ và cô vờ khóc nhận thương cảm từ nó.
- Không đứa nào không thích ở đây cuốn gối đi ngay, phiền chết mất.-nó thẳng thắng đi ngay, từ sáng định nghĩ ngơi rồi thật mệt mỏi.
- Khoảng năm giờ chiều ra ngoài với anh.-hắn nói lớn cho nó nghe.
- Biết rồi.-nó trả lời lại nhưng không dừng bước.
Hiện tại dòng chữ "thời gian của bên B là của bên A" lại hiện trong đầu nó, một Ánh My của ngày nào tại sau lại ra nông nổi này.
Hắn chỉ biết lắc đầu với đó, cô nhóc này khiến hắn say đến chết mất.
Cậu và anh nãy giờ im lặng nhìn hai nhỏ. Hai nhỏ cũng muốn quay về nhưng không được như vậy nó giận mất.
- Tại sau lại ba ngày.-cậu nhìn hắn.
- Mà không ngay bây giờ.-anh tiếp lời cậu.
- Tao cho cô ấy thời gian.-nếu không vì những giọt nước mắt lúc nãy khẳng định hắn đưa nó về cùng.
- Từ khi nào mầy dễ thoả hiệp như vậy.-cậu gắt, nếu hắn quyết tâm tụi nó sẽ đi ngay hôm nay.
- Khi biết được thứ gì quan trọng.-cho nó thời gian tiếp nhận tất cả, cuộc đời của nó từ đây về sau sẽ là của hắn, nên hắn có trách nhiệm. Hắn còn có việc phải làm, nói ba ngày nhưng trong ba ngày này hắn sẽ sang nhà nó mỗi ngày vậy là được chứ gì.
- My sau tuỳ cô ấy về với anh.-cậu hung hăng kéo nhỏ đi.
- Em nữa đi ngay.-anh cũng vậy.
- Không được mà.-hai nhỏ đồng thanh.
- Em không thể bỏ My một mình.-nhỏ dùng lời nói dịu nhẹ nhất có thể.
- Càng không thể đi cùng anh.-cô tiếp lời nhưng ngữ điệu thấp dần.
- Tại sau cô ấy lớn rồi có thể tự lo cho bản thân mà.-cậu hung hăng, nghĩ đến xa nó ba ngày như ba năm.
Nhỏ cô không gì để nói nhưng nhất định không đi, nếu cậu và anh không hiểu đành chịu vậy. Bốn người đấu tran tư tưởng không nói chuyện với ai cuối cùng anh lên tiếng.
- Mệt chết đi, ở lại thì ở nhưng mỗi ngày anh sẽ sang đây nên liệu hồn đó.-anh nói nhìn cô.
- Được thôi em chấp thuận anh muốn sang lúc nào cũng được.-cô cười tươi.
Nhìn thấy nụ cười của cô anh như tan chảy mọi uất ức trong lòng cậu sáng tới giờ tan biết.
- Còn anh.-nhỏ nói không dám nhìn cậu.
- Đã như vậy có thể thay đổi sau.-anh nói có phần không đúng nhưng đã tốt lắm rồi.
- Vậy mới đúng chứ.-nhỏ lúc này ôm chầm lấy cậu thể hiện sự vui mừng trong lòng.
Cậu đơ người nhỏ ôm cậu là thật môi khẻ cười thật dễ chịu. Cuối cùng cậu và anh cũng nguôi giận ra xe, hắn vẫn kiên nhẫn chờ cậu và anh trên xe, nhanh chống không chậm trễ anh láy xe lao đi như tên, nhỏ và cô đứng ở cửa chờ khi xe khuất ở cổng mới lên lầu xem nó làm gì.
- "Phong ak, đây là thứ mà em muốn đưa cho anh lâu rồi, ai biểu chống em làm chi, định cất luôn mà lỡ rồi, mặc hay không thì tuỳ. Ờk mà em sẽ về nhà một thời gian, có thể không trở lại, đừng nổi nóng vì em đã đi rồi, có thể gọi là trốn, chỉ vậy. Kí tên My.-lời nói có vẻ hơi khó chịu, nó đoán không sai hắn nổi nóng thật nhưng có chút vui vì trong lòng nó có hắn, nhưng đi không nói tiếng nào chuyện này thật không thể tha.
- My em khá lắm.-mặt hắn nhăn lại cực khó coi.
(Tyty:đổi cách xưng hô nhân vật nữ chính hơi yếu đuối nhỉ phải không? nhưng về sau sẽ khác, thời gian này cho anh chị ấy tình tứ tí.)
Thực ra nó chuẩn bị trang phục cho hắn đầu tiên, chính nó cũng không biết lí do, mà lại rất chỉnh chu nữa là khác, lúc sáng nó mở cửa phòng hắn rất nhẹ nhàng đi vào, nhìn hắn ngủ nó thầm nghĩ "cái tên này ngay cả khi ngủ cũng rất đẹp trai nha" tự cóc đầu mình tỉnh mộng nó để túi gì đó lên bàn chạy ngay ra ngoài, nó không cho tụi hắn biết vì muốn im lặng rời khỏi nếu không phiền phức có khi không đi được. Do nó nhỏ và cô được xem rất nhanh nhẹn nên không khó đã ra ra khỏi nhà hắn. Nhỏ và cô không muốn đi nhưng không thể bỏ nó về một mình, cũng không dám nói tiếng nào vì tính nó chắt không cần nhỏ và cô nữa. Hắn chưa xem qua túi đồ đã phóng một mạch xuống nhà. Bước xuống nhà thấy cậu và anh mặt mày buồn rầu chờ hắn, tất nhiên không can đảm gọi hắn dậy.
- Đi từ lúc nào.-không đầu không đuôi nhưng người trong cuộc hiểu rất rõ.
- Chắt là khoảng năm hoặc sáu giờ, không chút tiếng động.-cậu thở dài tuy gọi điện rồi nhưng cũng không thoải thoáng cho lắm.
- Tức thiệt chứ tại sau không nói chúng ta một tiếng.-anh nắm chặt tay.
- Đi thôi.-hắn lạnh giọng bước ra ngoài, tối qua do thức khuya nên khi ngủ rất say ngay cả nó vào phòng hắn cũng không biết thiệt đã quá vô ý.
- Đi đâu.-cậu nhìn hắn.
- Nhà này không phải muốn đi là được...sẽ không thoát.-hắn đăm chiêu, biết ngay hắn nói gì nhưng tại sau hắn lại muốn nó ở lại chẳng phải không muốn xa nó sau.
- Được tao lấy xe.-cước bộ của anh cũng nhanh dần.
- "Lại phải dùng đến thứ đó, đã lâu không nhắc đến thứ đó tạm thời hẵn là quên".-hắn cười tà mị ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng phần nào, hơi lạnh thì phải.
•••••••Biệt thự nhà nó••••••
Tụi nó về đến nhà nằm la liệt mai là còn quản gia Sang, với bảo mẫu Linh của nó nên rất gọn gàn sạch sẽ.
- Ba đứa đi đâu mà lâu không về làm ta nhớ lắm biết không.-bà linh đem nước ra cho tụi nó.
- Chỉ là loanh quoanh đây thôi mà, mẹ với ba con có ghé đây không.-nó hỏi.
- Không ông bà chủ đi công tác rồi đi du lịch nữa nên vẫn chưa về bà chủ nói có thể định cư luôn bên đó.-bà nói.
- Ở nhà có chuyện gì không.-nó tiếp cũng lâu rồi ở nhà hắn không biết nhà thế nào.
- Con yên tâm mọi chuyện rất ổn chỉ có vài hôm trước có một người lạ đến đây tìm các con.-đúng là mấy hôm trước có người tới tìm.
- Người lạ là ai.-nhỏ tỉnh hẵn, vừa nghe như hết mệt tập trung cao độ.
- Có nhìn thấy mặt.-cô không khỏi nhạc nhiên.
Tụi nó làm gì có bạn mà đến tìm, với lại nếu có chuyện gì phải điện thoại tụi nó một tiếng chứ.
- Nhìn người rất là lạ cứ muốn vào nhà, nhưng ta không cho vào vì tụi con không có ở nhà, hắn còn nhìn ta với ánh mắt kì dị nhưng cũng nhanh rời đi nếu không ta cũng không biết làm sau.-bà thành thật nói cho nó biết.
Nếu hắn có gan cứ vào ngôi nhà này từ trước nó đã để một số người trong bang ở đây canh giữ sợ rằng tụi nó không đây sẽ có người manh động, đúng như nó nói chính xác có người tới, rất tiếc không biết là ai.
- Dạ con hiểu rồi bà cứ đi làm việc.-nó nhìn bà, bà cũng hiểu ý đi làm việc của mình dù gì bà cũng là người làm.
- Mầy nghĩ là ai.-nhỏ hỏi nó nếu thật là vậy thì không phải chuyện bình thường rồi.
- Chắt bọn đó nữa chứ ai.-cô nói nếu để cô biết căn cứ bọn đó sớm đã xử ngay rồi.
- Tao nghĩ không sai bọn chúng đã có biến động mục tiêu chính là tụi mình. Đi xem.-nó đi thẳng về phòng.
Nó lắp đặt toàn bộ camera trong nhà này đều đặt phòng của nó để nó dễ kiểm soát. Chỉnh ngay camera ngoài cổng vào ngày mà bà Linh nói, thời gian chầm chậm trôi qua, đúng là có người đàn ông đứng ngoài cổng còn bà Linh trong nhà. Tên nó mặt áo khoát đen trùm kín đầu đeo khẩu trang và cả mắt kính nên không thấy mặt. Nó tua lại đoạn clip ngay lúc này dừng lại nó nhìn thật kĩ.
- Đúng là không sai.-nó tạo vẻ nguy hiểm làm cô càng khó hiểu.
- Ai nào.-nhỏ nhìn không ra ai là ai.
- Mầy nói cho rõ coi.-cô không biết ý nó là gì.
- Thuộc hạ Dask Hero trên ngón tay có chiếc nhẫn con dơi, đó là vật bất li thân của người trong bang nếu, tao nhìn không sai, nhưng chỉ là bọn tiểu tốt mà dám phái đi sau, quá xem thường tao rồi.-nó nhấn mạnh từng chữ làm người khác rùng mình rung sợ, nhưng đối với cô và nhỏ ánh mắt có chút âm u.
Bang tụi nó chính là ba cái đồng hồ với chiếc súng thu nhỏ đó đại diện người đứng đầu, thuộc hạ chỉ cần đeo mặt nạ màu đen là đủ. Bang hắn thì ai cũng biết nên không cần những thứ đó. Còn lại chính là Dask Hero với chiếc nhẫn con dơi là thuộc hạ còn Devil chính là nhẫn đầu lâu, nên khẳng định tên đó chỉ nghe lệnh mà làm.
- Thì ra là vậy dám điều tra tận nơi sau họ không biết tụi mình là ai.-nếu dám ra tay thì tên đó chắt không toàn mạng về với đội ngũ quân lính nhà nó.
Nhưng không phải nói, trước giờ mọi thứ nó nghĩ và nó sẽ làm đều rất chính xác ngay cả chuyện này nó cũng tính trước sẽ phát sinh, nghe theo nó không bao giờ là sai.
- Hạ chúng luôn đi tao không thích bị theo dõi.-nhỏ nói với nó.
- Đúng tao nghĩ vậy dù gì tụi mình cũng ngang sức nhau mà.-cô thêm vào.
Bây giờ chỉ cần nó hạ lệnh cô và nhỏ sẽ ra tay ngay lập tức.
- Từ từ họ chưa đụng đến ta tại sau ta lại đụng đến họ, để xem chúng làm gì tiếp theo. Tao khẳng định họ chỉ nghi ngờ chứ không có một chút thông tin nào của tụi mình đâu.-nó tạo vẻ bí hiểm ngay cả cô và nhỏ cũng bắt đầu hứng thú vì mọi thông tin tụi nó đã được bảo mật rất kĩ không truyền ra được.
- Mầy đúng là khó hiểu, ờk mà buổi tiệc xong chúng ta vẫn ở đây chứ.-nhỏ hỏi tự nhiên thấy nhớ cậu, lúc nãy cậu có gọi điện với giọng rất không vui.
- Lúc sáng thức sớm không nói tiếng nào đã đi, và tạm thời rất buồn ngủ.-ngay cả cô còn chịu không nổi thì nhỏ nằm dài giường nó.
- Tao không biết, nếu như còn nhà hắn chuyện của tao chắt không giữ được lâu sẽ bị lộ mất, thôi nghĩ ngơi thoải mái vài ngày đi chuyện kia tính sau.-nó nói cũng muốn ngủ tí, làm heo mà thức sớm thì phải có thời gian ngủ bù.
- Bây giờ tụi hắn đến chắt vui lắm nhỉ.-nhỏ chỉ nói đùa thôi nhưng cô liếc nhỏ rớt mắt, tuy nhỏ cũng vậy nhưng tạo không khí ấy mà.
Mới vừa nhắm mắt lại lúc này cũng gần với mười một giờ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Cứ vào.-nó mở mắt ngồi dậy.
- Mấy đứa nhóc này sau nhìn không ổn chút nào, có người tìm tụi con hiện tại đang ở phòng khách.-tuy bà Linh là người làm nhưng nó rất coi trọng nên không cần phải phân biệt, cứ xem tụi nó là con cháu trong nhà là được rồi.
- Là ai mà sớm không đến muộn không đến mà đến ngay lúc này, bà có biết ai không.-nhỏ có chút bất mãn.
- Tao còn tưởng hay là.-cô đưa nghi hoặc về phía bà Linh đừng để cô đoán trúng nha. Cũng tại miệng con Kiều mà ra.
- Là ba cậu con trai rất đẹp trai nha, cũng đến đây vài lần thì phải.-bà Linh trả lời rất bình thường như không chuyện gì xãy ra, còn trêu tụi nó nữa.
Nhưng lúc này vừa nghe dì Linh nói ba đứa đơ toàn tập, và phản xạ kế tiếp là.
- Cái gì.-tụi nó hét lớn nhưng ý thức được vội bịt miệng nhau lại.
Ba cậu con trai tới đây nhiều lần chỉ có tụi hắn chứ còn ai nữa.
- Bày trò gì đâu mấy cô nương, thôi ta xuống trước để khách ở đó không tiếp rất mất lịch sự.-nói xong bà đi ngay ra ngoài.
- Trời ơi chết tao rồi làm sau đây.-nhỏ tuy mất bình tĩnh nhưng âm lượng rất nhỏ sợ dưới nghe thấy.
- Tao không nghĩ bọn hắn nhanh đến vậy, Kiều tại mầy hết đó, mầy có tin tao khâu miệng mầy lại không, có khi nào đến lôi chúng ta về, hay xử tội chúng ta...-càng nghĩ càng đáng sợ cô có chút khẩn trương.
- Muốn biết không.-nó đưa câu hỏi về ba nhỏ như nó biết rất rõ.
- Tất nhiên mầy nhiều lời rốt cục tới làm gì không phải từ sớm có gọi điện.-nhỏ vẫn vậy cứ bồn chồn trong lòng.
- Nghĩ nhiều không đến nổi vậy, xuống biết ngay thôi, đi.-nó không chút lo lắng đi xuống.
Nhìn bề ngoài thì không biểu hiện nhưng nội tâm có chút lộn xộn, nó "có gì phải sợ chứ" tự nhắc bản thân nhưng tim vẫn đập rất hơi nhanh.
- My mầy không sợ Phong ak.-cô thấy mấy hôm nay nó nghe lời Phong thì phải nhưng hôm nay không biết ra sau.
- Lâm Thị Ánh My trên đời này không có ai khiến tao phải sợ.-giọng điệu chắc nịch, nhỏ và cô cũng quên mất nó là ai.
Bước xuống cầu thang càng bước càng chậm dần, nó "không biết phải đối mặt hắn sau là xin lỗi hay vẫn bướng bỉnh đây, thôi tới đâu tính tới đó hắn chắt không nhỏ mọn vậy đâu." Nghĩ đến đây nó thất dễ chịu hơn như vậy với suy nghĩ không đáng tin đó thúc đẩy tinh thần nó bước nhanh hơn.
- LÂM THỊ ÁNH MY.-giọng hắn thanh âm rất rõ.
Nhưng giọng nói có phần sắt bén còn ánh mắt của hắn đúng là dọa người, tuy khoảnh cách hơi xa nhưng nó cảm nhân sát khí rất nặng, đúng là không ổn rồi. Chết là cái chắt...huhuhu, có nên bước tiếp không đúng là chẳng biết làm sau tại sau có cảm giác này, từ trước tới giờ không lúc nào bối rối như lúc này, nó vẫn thản nhiên ngồi xuống.
- Tới đây làm gì.-nó hỏi chứ biết nguyên nhân rồi.
- Thu gọn đồ về ngay cho anh.-hắn gằn từng chữ.
- Không được.-nói trả lời ngay.
- Em dám không nghe.-hắn tiến gần nó hơn với khuôn mặt không mất thiện cảm.
- Anh em là có nguyên nhân với lại ở đâu cũng vậy mà.-không cương được thì nhu.
- Không nói nhiều.-hắn chút nữa đã mềm lòng rồi.
- Không là không còn anh tại sau.-nó đưa ánh mắt tới hắn, tại sau lại muốn nó trở về.
- Vì...tại sau phải ở chỗ này mà không phải chỗ khác.-không lẽ nói vì không muốn xa nó, nhanh đổi đề tài.
- Đơn giản tại thích.-nói đơn giản nhưng nó biết chuyện này tận dụng kẻ xấu ra tay nhưng để xem bọn chúng có bản lĩnh gì. Một phần vì muốn biết cũng không muốn liên luỵ hắn nên mới trở về. Phần khác nhà nó lắp camera khắp nhà nên dễ quan sát hơn bên ngoài
- Vậy sau ra đây.-bây giờ mới thấy trên tay hắn có cầm thứ gì đó.
Đi một mạch ra sân vườn nhà nó, nó thông thả bước theo hắn đột ngột hắn dừng lại nó dừng không kịp nên đâm thẳng người hắn. Lợi dụng cơ hội hắn xoay người ôm nó vào lòng.
- Nè buông ra coi.-nó không ngừng đánh người hắn nhưng với sức của hắn mặt kệ nó làm gì không buông nó ra.
- Hợp đồng em xem qua chưa.-hắn giơ lên trước mặt nó.
- Có gì để xem.-không phải chỉ là chuyển đổi quyền sở hữu không sau.
- Em có xem trang sau không.-mặt hắn lộ rõ vẻ gian ác, chắt chắn là nó chưa xem nếu không đâu bình tĩnh đến vậy.
- Điều gì.-nó tưởng chỉ vậy nên nhanh nhẹn đã kí tên mất rồi.
Hắn không nói đưa hợp đồng hắn có mang theo cho nó xem.
- "Phần một đúng là nói về việc chuyển cổ phần. Bên A: Trịnh Hoàng Nhật Phong, bên B: Lâm Thị Ánh My. Bên A chuyển nhượng bên B chỉ cần chữ kí bên A thì số cổ phần đó sẽ thuộc về bên B."-đúng nó đã đọc phần này.
- Qua trang tiếp theo cái gì mà, "phần hai điều khoảng mà bên B phải làm khi chuyển nhượng cổ phần từ bên A."
+ Bên B phải đáp ứng toàn bộ yêu cầu bên A không được lên tiếng.
+ Tất cả thời gian của bên B là của bên A.
+ Bên B không được thân thiết người con trai nào khác trừ bên A.
+ Bên B không được đi quá khuya trước mười giờ phải về tới nhà, trừ khi ra ngoài với bên A thì thời gian bên A quyết định.
+ Khi bên B định hoặc dự định làm chuyện gì phải nói bên A biết không được giấu bên A.
+ Bên B không được mặt đồ quá đẹp khi ra ngoài một mình chỉ được khi đi với bên A.
+ Bên B không được có quyền lên tiếng hay cãi lại bên A.
+ Bên A phải là nhất còn tất cả bên B phải nghe theo bên A.
+ Bên B không được trang điểm quá đậm vì bên A không thích.
.......................Còn rất nhiều là phải đọc miết cũng không hết, tại sau có những thứ kì quái này. Cuối trang.
+ Hợp đồng có hiệu lực khi cả hai bên cùng kí vào, hết hiệu lực khi bên A tự tay huỷ hợp đồng.
Nó đọc lúc đầu rất bình tĩnh, nhưng càng về sau càng mấy bình tĩnh, tức hắn nó gắt gao xé luôn tờ giấy nhìn hắn căm phẫn.
- Làm gì nóng vậy nhóc.-hắn càng tỏ ra vẻ tà mị thì nó càng tức hơn.
- Anh gian lận không tính huỷ ngay cho em.-nó còn không biết hợp đồng có điều lệ đó mà.
Không khác nào là kí bán thân cho hắn, hắn biểu gì phải làm cái đó còn gì là nó nữa, không đồng ý.
- Anh nào có chính em xem không kĩ đã kí rồi.-vô tội đã đổ hết tội cho nó rồi.
- Nhưng tại sau anh không nói thôi đi.-nó vẫn chưa bình tĩnh, không muốn nghe hắn nói nữa.
- Nè bình tĩnh anh sẽ không quá đáng chỉ cần nghe lời anh là được.-hắn kéo mạnh nó lòng hắn.
Đúng hắn chỉ cần nó nghe lời hắn còn chuyện khác hắn không cần.
- Là thật.-nó giương ánh mắt ngấn nước nhìn hắn. Lần này là hắn quá đáng rồi, nó muốn khóc vì quá tức với lại hắn không xem trọng nó.
- Đồ ngốc như vậy đã khóc rồi, em bản lĩnh lắm mà.-một cô gái mạnh mẽ lạnh lùng ương bướng trước mặt hắn bây giờ lại vì những thứ này mà khóc sau, hắn đã không nghĩ tới.
- Ai bảo anh quá đáng.-nó vẫn giọng điệu không giảm tí nào.
- Bình tĩnh lại và vào nhà đem hết đồ về với anh, anh sẽ tìm chỗ cho em tổ chức.-có rất nhiều chỗ hắn có thể tìm cho nó tại sau nhất định là ở đây.
- Em đã nói là không được.-nó vẫn kiên quyết từ chối.
- Chịu thua em vậy anh cho em ba ngày, sau ba ngày anh tới đón em.-không cho nó nói, hắn ôm eo nó bước vào nhà. Nó không nói gì nữa, cũng không từ chối mà im lặng, điều này làm hắn càng khó chịu.
- Sau sau kết quả.-nhỏ và cô muốn nghe cuộc đối thoại của nó nhưng bị cậu và anh giữ lại không cho đi.
- Ba ngày.-nó nói nhưng không muốn rõ ràng đã thoát, tất cả cũng tại nó quá chủ quan rồi.
- Haha haha.-nhỏ và cô ôm nhau cười mặt kệ cảm xúc của nó.
- Nè tụi mầy phe ai.-định phản hết rồi.
- Không có... tụi tao tất nhiên phải theo bạn My xinh đẹp rồi, bạn My có hiểu lòng của tụi tao không.-Nhỏ và cô vờ khóc nhận thương cảm từ nó.
- Không đứa nào không thích ở đây cuốn gối đi ngay, phiền chết mất.-nó thẳng thắng đi ngay, từ sáng định nghĩ ngơi rồi thật mệt mỏi.
- Khoảng năm giờ chiều ra ngoài với anh.-hắn nói lớn cho nó nghe.
- Biết rồi.-nó trả lời lại nhưng không dừng bước.
Hiện tại dòng chữ "thời gian của bên B là của bên A" lại hiện trong đầu nó, một Ánh My của ngày nào tại sau lại ra nông nổi này.
Hắn chỉ biết lắc đầu với đó, cô nhóc này khiến hắn say đến chết mất.
Cậu và anh nãy giờ im lặng nhìn hai nhỏ. Hai nhỏ cũng muốn quay về nhưng không được như vậy nó giận mất.
- Tại sau lại ba ngày.-cậu nhìn hắn.
- Mà không ngay bây giờ.-anh tiếp lời cậu.
- Tao cho cô ấy thời gian.-nếu không vì những giọt nước mắt lúc nãy khẳng định hắn đưa nó về cùng.
- Từ khi nào mầy dễ thoả hiệp như vậy.-cậu gắt, nếu hắn quyết tâm tụi nó sẽ đi ngay hôm nay.
- Khi biết được thứ gì quan trọng.-cho nó thời gian tiếp nhận tất cả, cuộc đời của nó từ đây về sau sẽ là của hắn, nên hắn có trách nhiệm. Hắn còn có việc phải làm, nói ba ngày nhưng trong ba ngày này hắn sẽ sang nhà nó mỗi ngày vậy là được chứ gì.
- My sau tuỳ cô ấy về với anh.-cậu hung hăng kéo nhỏ đi.
- Em nữa đi ngay.-anh cũng vậy.
- Không được mà.-hai nhỏ đồng thanh.
- Em không thể bỏ My một mình.-nhỏ dùng lời nói dịu nhẹ nhất có thể.
- Càng không thể đi cùng anh.-cô tiếp lời nhưng ngữ điệu thấp dần.
- Tại sau cô ấy lớn rồi có thể tự lo cho bản thân mà.-cậu hung hăng, nghĩ đến xa nó ba ngày như ba năm.
Nhỏ cô không gì để nói nhưng nhất định không đi, nếu cậu và anh không hiểu đành chịu vậy. Bốn người đấu tran tư tưởng không nói chuyện với ai cuối cùng anh lên tiếng.
- Mệt chết đi, ở lại thì ở nhưng mỗi ngày anh sẽ sang đây nên liệu hồn đó.-anh nói nhìn cô.
- Được thôi em chấp thuận anh muốn sang lúc nào cũng được.-cô cười tươi.
Nhìn thấy nụ cười của cô anh như tan chảy mọi uất ức trong lòng cậu sáng tới giờ tan biết.
- Còn anh.-nhỏ nói không dám nhìn cậu.
- Đã như vậy có thể thay đổi sau.-anh nói có phần không đúng nhưng đã tốt lắm rồi.
- Vậy mới đúng chứ.-nhỏ lúc này ôm chầm lấy cậu thể hiện sự vui mừng trong lòng.
Cậu đơ người nhỏ ôm cậu là thật môi khẻ cười thật dễ chịu. Cuối cùng cậu và anh cũng nguôi giận ra xe, hắn vẫn kiên nhẫn chờ cậu và anh trên xe, nhanh chống không chậm trễ anh láy xe lao đi như tên, nhỏ và cô đứng ở cửa chờ khi xe khuất ở cổng mới lên lầu xem nó làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook