Nhóc Hãy Đợi Anh
-
Chương 20
Khôi Nguyên đứng trong cabin xe truyền hình lưu động theo dõi toàn cảnh nhạc hội qua các màn hình. Thấy công việc đã ổn thỏa Khôi Nguyên mới yên tâm rời đi, trước khi đi không quên cảm ơn ban biên tập đang làm việc.
“Các anh chị đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người nhiều!”
Trưởng ban thấy Khôi Nguyên rời đi vội đứng dậy bắt tay.
“Cho tôi gửi lời hỏi thăm chị cậu nhé, năm nay không thấy cô ấy điều hành chúng tôi cũng thấy trống vắng đấy.”
“Vâng! Tôi sẽ chuyển lời.”
Ra khỏi xe Khôi Nguyên thấy thoáng hắn, mặc dù bên ngoài khá ầm ĩ nhưng vẫn còn hơn trong khoang cabin chật chội. Điện thoại trong túi quần rung lên, Khôi Nguyên bắt máy, đem áp chặt lên tai, tay kia che bớt một bên tai cho khỏi ồn ào.
“Alo!”
“…”
“Công việc rất ổn chị ạ, đừng lo.”
“…”
“Chị tranh thủ em làm hộ mà đi hẹn hò đi, mà bên đó đang là buổi trưa, chị đã ăn uống gì chưa đấy.”
“…”
“Em biết, thế chị nhé. Bye!”
Khôi Nguyên vừa ngắt cuộc gọi, chưa kịp đút túi quần điện thoại đã lại rung lên.
“Alo!”
“…”
“Cậu đang ở đâu?”
“…”
“Được, không vấn đề gì.”
“…”
“Bây giờ cậu đi về phía cổng bên trái, đến khu vực bảo vệ tôi sẽ cho người ra đón.”
Khôi Nguyên tắt máy, tay vẫy một nhân viên gần mình nhất nói.
“Anh giúp tôi, ra cổng trái đón mấy người bạn của tôi vào khu vực bên trong nhé.”
Người đó được giao việc liền nhanh chóng chạy đi. Khôi Nguyên lại tiếp tục theo dõi kịch bản chương trình trong khu vực cánh gà, thỉnh thoảng lại có vài cộng tác viên chạy đi chạy lại mang nước và coffee cho mọi người. Khôi Nguyên lấy một ly coffee cho mình để tỉnh táo hơn. Mấy ngày nay, để lo cho nhạc hội này mà anh và mọi người ở đây phải làm việc hết công suất. Nghĩ lại Khôi Nguyên thấy thương cho chị gái mình, chị yêu công việc đến nỗi gần 30 tuổi rồi mà chưa chịu kết hôn.
Những ngày lễ tết này, trong khi người người đưa nhau đi hẹn hò thì chị anh lại xoay như chong chóng với bên truyền hình để sản xuất chương trình. Mọi năm Khôi Nguyên đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nghỉ tết cũng giúp chị gái đôi chút. Nhưng đến khi chạy chương trình thì xin rút lui để đi chơi với bạn bè.
Năm nay chị của Khôi Nguyên cũng chẳng rảnh rang chút nào, chị bận chạy ra nước ngoài để mua bản quyền chương trình mới nên Khôi Nguyên mới phải đứng ra lo trọn vẹn.
Gần đến phút chuyển giao năm mới, Khôi Nguyên đi vòng ra gần khu vực cạnh sân khấu nơi đặt các thiết bị điều khiển âm thanh ánh sáng. Khôi Nguyên đảo mắt một vòng từ sân khấu xuống khu vực khán giả đang đứng cổ vũ. Trên sân khấu đèn sáng trưng nên phía dưới khu vực khán giả Khôi Nguyên nhìn không được rõ. Điều chỉnh cho mắt thích ứng được một chút thì anh mới nhìn ra được một tốp người khá đông đang đứng trong khu vực hàng rào phân cách sân khấu và khán giả. Khôi Nguyên không nhìn rõ lắm nhưng cũng yên tâm chắc rằng đó là nhóm người Vũ Thanh được anh đặc cách cho vào bên trong.
Một phút trước giờ chuyển giao, các nhân viên kỹ thuật ra tín hiệu với nhau, âm nhạc chìm xuống, ánh sáng trên sân khấu hoàn toàn tắt đi. Trên hai màn hình to, hàng số báo “giây” đang đếm ngược dần. Không gian chỉ còn tiếng MC dẫn chương trình vang vọng.
“Các bạn ơi! Hãy chuẩn bị bóng trên tay nào. Vào giờ phút chào năm mới chúng ta hãy cùng thả những quả bóng ước mơ lên bầu trời nhé. Hy vọng năm mới tới mọi ước mơ của chúng ta sẽ thành sự thật.”
“Chúng ta cùng đếm nhé…!”
Tiếng đếm ngược của MC và hàng nghìn khán giả đồng thời vang lên. “10..9..8..7..6..5..4..3..2..1… Chúc mừng năm mới!”
Sau đó hàng trăm quả pháo phụt gắn quanh sân khấu phụt lên, làm sáng bừng khắp không gian. Ánh sáng lóe lên cùng hình ảnh hàng ngàn quả bóng bay được thả ra tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp mắt, ấn tượng. Liền sau đó âm nhạc nổi lên khiến cả nhạc hội tưng bừng trong niềm phấn khích.
Khôi Nguyên nhìn hàng ngàn quả bóng đang bay lên chợt nhớ tới một người.
“Giá như lúc này em có thể ở đây ngắm cảnh tượng đẹp đẽ này như tôi vậy.”
Khi Khôi Nguyên hạ tầm mắt xuống, điều mà anh nhìn thấy còn đẹp hơn những điều anh nghĩ. Ánh sáng pháo phụt bừng lên khiến anh nhìn rõ hơn, trong hàng chục người đang đứng phía dưới anh có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Cô gái anh luôn nghĩ tới đang đứng ở kia, không phải trong bộ đồng phục hàng ngày anh vẫn thấy mà thanh thoát hơn trong chiếc váy xòe xanh nhạt. Mái tóc tết lệch đơn giản với những sợi tóc tơ rủ nhẹ hai bên má. Anh mắt cô cũng đang ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp. Khôi Nguyên biết cô gái ấy không hề cười nhưng trong đôi mắt ấy lại lấp lánh sáng như ánh sao.
Khôi Nguyên biết trước đây mình chỉ đôi chút thích thú tò mò về cô bé, nhưng càng tiếp xúc anh càng không thể điều khiển nổi trái tim mình. Đến hôm nay Khôi Nguyên biết, mình chắc chắn không thể rời mắt khỏi cô bé ấy được. Anh khao khát mang lại nụ cười cho cô bé và sẽ mãi mãi mang lại hạnh phúc cho cô.
“Các anh chị đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người nhiều!”
Trưởng ban thấy Khôi Nguyên rời đi vội đứng dậy bắt tay.
“Cho tôi gửi lời hỏi thăm chị cậu nhé, năm nay không thấy cô ấy điều hành chúng tôi cũng thấy trống vắng đấy.”
“Vâng! Tôi sẽ chuyển lời.”
Ra khỏi xe Khôi Nguyên thấy thoáng hắn, mặc dù bên ngoài khá ầm ĩ nhưng vẫn còn hơn trong khoang cabin chật chội. Điện thoại trong túi quần rung lên, Khôi Nguyên bắt máy, đem áp chặt lên tai, tay kia che bớt một bên tai cho khỏi ồn ào.
“Alo!”
“…”
“Công việc rất ổn chị ạ, đừng lo.”
“…”
“Chị tranh thủ em làm hộ mà đi hẹn hò đi, mà bên đó đang là buổi trưa, chị đã ăn uống gì chưa đấy.”
“…”
“Em biết, thế chị nhé. Bye!”
Khôi Nguyên vừa ngắt cuộc gọi, chưa kịp đút túi quần điện thoại đã lại rung lên.
“Alo!”
“…”
“Cậu đang ở đâu?”
“…”
“Được, không vấn đề gì.”
“…”
“Bây giờ cậu đi về phía cổng bên trái, đến khu vực bảo vệ tôi sẽ cho người ra đón.”
Khôi Nguyên tắt máy, tay vẫy một nhân viên gần mình nhất nói.
“Anh giúp tôi, ra cổng trái đón mấy người bạn của tôi vào khu vực bên trong nhé.”
Người đó được giao việc liền nhanh chóng chạy đi. Khôi Nguyên lại tiếp tục theo dõi kịch bản chương trình trong khu vực cánh gà, thỉnh thoảng lại có vài cộng tác viên chạy đi chạy lại mang nước và coffee cho mọi người. Khôi Nguyên lấy một ly coffee cho mình để tỉnh táo hơn. Mấy ngày nay, để lo cho nhạc hội này mà anh và mọi người ở đây phải làm việc hết công suất. Nghĩ lại Khôi Nguyên thấy thương cho chị gái mình, chị yêu công việc đến nỗi gần 30 tuổi rồi mà chưa chịu kết hôn.
Những ngày lễ tết này, trong khi người người đưa nhau đi hẹn hò thì chị anh lại xoay như chong chóng với bên truyền hình để sản xuất chương trình. Mọi năm Khôi Nguyên đều ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nghỉ tết cũng giúp chị gái đôi chút. Nhưng đến khi chạy chương trình thì xin rút lui để đi chơi với bạn bè.
Năm nay chị của Khôi Nguyên cũng chẳng rảnh rang chút nào, chị bận chạy ra nước ngoài để mua bản quyền chương trình mới nên Khôi Nguyên mới phải đứng ra lo trọn vẹn.
Gần đến phút chuyển giao năm mới, Khôi Nguyên đi vòng ra gần khu vực cạnh sân khấu nơi đặt các thiết bị điều khiển âm thanh ánh sáng. Khôi Nguyên đảo mắt một vòng từ sân khấu xuống khu vực khán giả đang đứng cổ vũ. Trên sân khấu đèn sáng trưng nên phía dưới khu vực khán giả Khôi Nguyên nhìn không được rõ. Điều chỉnh cho mắt thích ứng được một chút thì anh mới nhìn ra được một tốp người khá đông đang đứng trong khu vực hàng rào phân cách sân khấu và khán giả. Khôi Nguyên không nhìn rõ lắm nhưng cũng yên tâm chắc rằng đó là nhóm người Vũ Thanh được anh đặc cách cho vào bên trong.
Một phút trước giờ chuyển giao, các nhân viên kỹ thuật ra tín hiệu với nhau, âm nhạc chìm xuống, ánh sáng trên sân khấu hoàn toàn tắt đi. Trên hai màn hình to, hàng số báo “giây” đang đếm ngược dần. Không gian chỉ còn tiếng MC dẫn chương trình vang vọng.
“Các bạn ơi! Hãy chuẩn bị bóng trên tay nào. Vào giờ phút chào năm mới chúng ta hãy cùng thả những quả bóng ước mơ lên bầu trời nhé. Hy vọng năm mới tới mọi ước mơ của chúng ta sẽ thành sự thật.”
“Chúng ta cùng đếm nhé…!”
Tiếng đếm ngược của MC và hàng nghìn khán giả đồng thời vang lên. “10..9..8..7..6..5..4..3..2..1… Chúc mừng năm mới!”
Sau đó hàng trăm quả pháo phụt gắn quanh sân khấu phụt lên, làm sáng bừng khắp không gian. Ánh sáng lóe lên cùng hình ảnh hàng ngàn quả bóng bay được thả ra tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp mắt, ấn tượng. Liền sau đó âm nhạc nổi lên khiến cả nhạc hội tưng bừng trong niềm phấn khích.
Khôi Nguyên nhìn hàng ngàn quả bóng đang bay lên chợt nhớ tới một người.
“Giá như lúc này em có thể ở đây ngắm cảnh tượng đẹp đẽ này như tôi vậy.”
Khi Khôi Nguyên hạ tầm mắt xuống, điều mà anh nhìn thấy còn đẹp hơn những điều anh nghĩ. Ánh sáng pháo phụt bừng lên khiến anh nhìn rõ hơn, trong hàng chục người đang đứng phía dưới anh có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Cô gái anh luôn nghĩ tới đang đứng ở kia, không phải trong bộ đồng phục hàng ngày anh vẫn thấy mà thanh thoát hơn trong chiếc váy xòe xanh nhạt. Mái tóc tết lệch đơn giản với những sợi tóc tơ rủ nhẹ hai bên má. Anh mắt cô cũng đang ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp. Khôi Nguyên biết cô gái ấy không hề cười nhưng trong đôi mắt ấy lại lấp lánh sáng như ánh sao.
Khôi Nguyên biết trước đây mình chỉ đôi chút thích thú tò mò về cô bé, nhưng càng tiếp xúc anh càng không thể điều khiển nổi trái tim mình. Đến hôm nay Khôi Nguyên biết, mình chắc chắn không thể rời mắt khỏi cô bé ấy được. Anh khao khát mang lại nụ cười cho cô bé và sẽ mãi mãi mang lại hạnh phúc cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook