Hôm nay, nó đến văn phòng tìm Duy Minh, phải hỏi cho ra lẽ vì sao lại có thể nợ bên Minh Việt nhiều như vậy.

-Em tìm anh có việc gì sao? Hắn bất ngờ vì sự xuất hiện không báo trước của nó.

-Chuyện ông ngoại Quốc An tự tử có liên quan đến anh phải không? Không vòng vo, nó đi thẳng vào vấn đề.

-Anh năm lần bảy lượt muốn gặp em đều từ chối, hôm nay lại chủ động tìm anh vì chuyện của hắn ta sao?

-Anh nói đi.

Nó vẫn lạnh nhạt làm hắn hơi tức giận, chẳng lẽ chuyện nó yêu Quốc An là sự thật sao? Vậy suốt đời này hắn không thể có được nó sao, sao lại dễ dàng thua kém một tên từng bại trận như cậu ta chứ. Không thể nào để chuyện đó xảy ra, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để hai người đó hạnh phúc bên nhau được.

-Việc kinh doanh cá lớn nuốt cá bé là chuyện hết sức bình thường, ông ta háo thắng nên mới như vậy thôi.

-Anh không dùng thủ đoạn?

-Tất nhiên.

-Vậy anh muốn gì mới có thể tha cho Quốc An? Món nợ lớn như vậy cậu ấy cũng phải cần thời gian để xoay xở chứ.

-Cảm động quá, em đang cầu xin thay hắn ta sao? Hắn nhếch mép cười khinh bỉ.

-Anh nói đi, phải làm gì mới có thể giúp cậu ấy?

-Nếu em đã cầu xin thì anh sẽ giúp, chỉ có một cách là em chia tay với cậu ta và về với anh, điều kiện cực kỳ đơn giản.

Nó đã từng yêu hắn, vì vậy hắn tự tin rằng chỉ cần thời gian nó sẽ lại yêu hắn như lúc đầu mà thôi.

-Không đời nào. Nó dứt khoát, chuyện này là không thể, không ngờ hắn lại có lúc hạ lưu như vậy.

-Vậy thì tháng sau em vào khám thăm cậu ta đi. Em nên suy nghĩ kỹ, anh không tin em lại muốn hủy hoại tương lai cậu ta như vậy, công ty mất, sự nghiệp tiêu tan, rồi sau này một người có tiền án tiền sự như cậu ta có thể bắt đầu lại từ đầu được hay không?

Hắn nói đúng, vì yêu Quốc An nó sẽ hi sinh hạnh phúc của mình. Nó không thể để cậu mất đi mọi thứ, ngay cả bản thân cũng tù tội như vậy. Xa nó, rồi cậu sẽ dần quên nó, sẽ tìm được cho mình một người con gái để yêu thương, xem như đây là một việc nó làm cho cậu thay cho những tháng năm cậu chịu thiệt thòi vì nó.

-Tôi đồng ý, nhưng anh phải bảo đảm tài sản của gia đình cậu ấy phải được trả lại y nguyên.

-Không ngờ em yêu cậu ta đến như vậy. Được, cho em một ngày để chia tay cậu ta, hi vọng em không nuốt lời, nếu em lật lọng thì bảo đảm với em cậu ta sẽ thê thảm hơn lúc này.

-Yên tâm. Tôi về đây.

.......

Trên đường về, nó khóc như mưa. Làm sao để có đủ dũng khí nói lời chia tay với Quốc An cơ chứ, nó đã từng làm tổn thương cậu, bây giờ lại tiếp tục như vậy nữa sao. Hi vọng khi xa nhau, cậu sẽ sớm quên nó để tìm một cuộc sống hạnh phúc cho mình, còn nó sẽ luôn lưu giữ hình ảnh cậu trong tim mình để mỗi ngày khi nhớ về cậu, nó sẽ còn động lực để tiếp tục sống cuộc đời đầy đau khổ này. Cho phép nó được ở bên cạnh cậu một đêm nay nữa thôi, rồi ngày mai nó với cậu sẽ chẳng còn gì của nhau nữa. Tim nó như bị hàng ngàn cánh tay xé nát thành từng mảnh, đau lắm, nhưng phải cố gắng mạnh mẽ lên, vì đây là cách tốt nhất để giúp cậu trong hoàn cảnh này.

-Sao hôm nay trông Mon buồn thế? Có chuyện gì sao?

Thấy vẻ mặt trầm tư của nó, Quốc An không khỏi lo lắng. Cậu đặt đầu nó gối trên tay mình, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nó.

-Nô à, sau này nếu không có Mon bên cạnh, Nô phải tự chăm sóc cho mình biết chưa hả?

-Nói xàm xí cái gì vậy hả?

-Mon chỉ nói nếu thôi mà. Nô nè, cảm ơn Nô nhiều lắm.

-Cảm ơn gì?

-Vì tất cả những gì Nô làm cho Mon. Sau này nếu có bất cứ chuyện gì, hãy nhớ rằng Nô luôn ở trong chỗ này của Mon.

Nó đặt tay lên tim mình ra hiệu, nó có nhiều, rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng không thể, như vậy nó chẳng thể chia tay cậu được.

-Hôm nay Mon lạ thế? Quốc An cúi xuống nhìn nó lạ lẫm, sao nó toàn nói những lời như sắp đi xa vậy đó.

Không trả lời câu hỏi, nó ngước lên hôn Quốc An thật sâu. Ước gì nụ hôn này là vô tận thì tốt biết mấy, vừa hôn nước mắt nó vừa chảy, nụ hôn cuối cùng nó có thể trao cho cậu lúc này, chỉ đêm nay thôi, qua ngày mai cậu hãy hận nó thật nhiều, như vậy sẽ dễ dàng quên được nó hơn.

-Sao lại khóc? Quốc An lau nước mắt cho nó, biểu hiện của nó hôm nay không bình thường xíu nào hết.

-Vì hôn Nô mệt quá. Hì hì.

-Sao không nói Nô để Nô hôn lâu thêm xíu nữa.

-Dê xồm.

-Ơ, là cô chủ động trước nhá, lần sau mà còn tự tiện hôn tôi nữa là tôi không buông ra cho biết.

-Vậy càng thích.

-Thử đi.

Càng nói chuyện với Quốc An thì dũng khí trong người nó càng cạn kiệt, ước gì nó giống như những cô gái bình thường khác, được quyền yêu và chọn lựa người mình yêu, có thể có được một tình yêu bình dị, không sóng gió, không mưu hại nhau. Ông trời quả thật trêu ngươi nó, ngay cả hạnh phúc bên cạnh cậu cũng không thể có nữa rồi.

.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương