Ăn uống no nê, nó với Quốc An tung tăng đi bộ về nhà.

-Ê Nô.

Quốc An giả bộ làm lơ, cái tên xấu xí chết được mà dám đi đặt cho cậu, thật là không chịu nổi con nhỏ này.

-Nô, cậu điếc à?

-Cậu gọi ai thế?

-Gọi cậu đó, giả điên à?

-Ở đây không có ai tên Nô niếc gì hết nghe chưa hả?

-Nô, con muỗi trên trán cậu kìa.

Theo phản xạ, Quốc An đưa tay lên đập con muỗi trên trán làm nó cười sặc sụa, vậy mà nói không có ai tên Nô mới ghê.

-Cười đủ chưa? Dám lừa tôi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.

Quốc An tức tối, đường đường là một người thông minh như cậu lại bị con nhỏ ngốc nghếch nhất thế giới lừa, mối nhục này nhất định phải rửa mới được.

Hai đứa rượt đuổi nhau cả đoạn đường dài, đến khi mệt quá mới chịu dừng lại nghỉ. Đột nhiên ở đâu chui ra 5, 6 tên mặt mũi bặm trợn, người xăm đủ thứ hình thù. Chúng nhìn Quốc An với ánh mắt không mấy thiện cảm, chắc là muốn gây chuyện gì đây.

-Cuối cùng cũng chụp được mày rồi King. Cái này là trả thù cho đàn em tao. Tên hung tợn nhất, có lẽ lại đại ca trong số đó lên tiếng.

Nó không hiểu bọn chúng nói gì, nhưng nhìn mặt mũi ai cũng đằng đằng sát khí nó biết có chuyện chẳng lành. Hơi run sợ, nó nắm chặt tay áo của Quốc An.

-Mày muốn gì? Cậu nhìn nó với ánh mắt thách thức.

-Muốn giết chết mày.

Rồi bọn chúng xông vào đánh Quốc An, đến bây giờ nó mới biết cậu biết đánh nhau, bao lâu không gặp mà cậu ấy thay đổi nhiều quá. Trời bắt đầu chuyển mưa, đoạn đường này vắng vẻ nên không có ai can ngăn, mà cũng có thể chẳng ai muốn xen vào mấy cái vụ rắc rối này. Thoắt một cái, cậu đã hạ được gần hết bọn chúng, thấy có vẻ thua bọn chúng lợi dụng sơ hở cầm nguyên cây gậy xông thẳng vào nó. Hoảng hốt quá nó chẳng biết làm gì ngoài việc la lớn lên, Quốc An vội lao tới đỡ cho nó. Lúc này nó chẳng nghỉ được gì nhiều nữa, chỉ biết ôm cậu ấy ngã xuống giữa cơn mưa tầm tã.

-Nô, nô, cậu có sao không?

Cũng may lúc đó Bảo dẫn theo người đến kịp, nếu không chắc hai đứa nó chết ngoài đường rồi.

-King, cậu không sao chứ? Bảo lo lắng.

-Không ...sao.... Đưa tôi về nhà.

Nó không biết Quốc An có bị gì không nữa, nó sợ lắm, sợ cậu sẽ vì nó mà chịu đau đớn. Nước mắt hòa với nước mưa mặn chát rơi trên mặt nó.

-Mình đi bệnh viện được không? Nó van nài.

-Không ...cần, về nhà.

Bảo đưa hai đứa nó về nhà, đỡ Quốc An vào phòng xong cậu đi trước để xử lý vụ lúc nãy.

Còn lại một mình, nó vụng về thay quần áo ướt của Quốc An ra, nhìn tay chân cậu đầy những vết bầm tím mà đau lòng. Ngồi suốt bên trông chừng chỉ cần mặt cậu nhăn nhó khó chịu là nó căng thẳng theo luôn. Người cậu lúc nóng lúc lạnh, nó phải cho uống thuốc hạ sốt, chạy tới chạy lui để trông nom.

Nửa đêm thức giấc, thấy nó người ướt nhem ngồi bên cạnh, trên khóe mắt vẫn còn đọng nước cậu mới biết là nó lo lắng cho cậu cỡ nào.

-Doremon, dậy thay quần áo đi, không thôi bị cảm lạnh giờ.

-Cậu không sao chứ Quốc An, tôi lo lắm biết không hả?hức..hức... Nhỏ này mít ướt dễ sợ.

-Cậu mà khóc nữa người ta tưởng nhà tôi có đám tang đó.

-Sao cậu ngu vậy hả? Lỡ trúng đầu chấn thương sọ não tàn tật suốt đời thì sao? Hức...hức...

-Thì lúc đó cậu nuôi tôi suốt đời....

-Đồ điên nhà cậu.

-Đùa thôi, chỉ là bị ngoài da, cậu mau vào thay quần áo đi.

Nhìn kỹ thật lâu để chắc chắn rằng cậu không sao nó mới chịu đi thay quần áo.

-Nô, cậu sốt đấy biết không hả?

-Hèn gì thấy lạnh quá.

-Cậu có sao không? Có lạnh lắm không hả? Nó khẩn trương.

-Lạnh lắm, cậu giúp tôi sưởi ấm được không?

-Là sao?

Vừa dứt lời Quốc An dùng tay kéo người nó nằm xuống bên cạnh, tay ôm chặt nó.

-Xin cậu đấy, một chút thôi, chỉ có cách này tôi mới hết lạnh.

Thấy cậu ấy đáng thương nó đành để yên cho Quốc An ôm như vậy đến sáng, cảm giác cũng rất ấm áp, rất ngọt ngào, trong khi nó bị nguy hiểm cậu sẵn sàng dùng thân mình để bảo vệ nó, chỉ là tình yêu đơn phương mà khiến cậu hành động vậy sao? Có lẽ có rất nhiều điều nó chưa hiểu hết về tình yêu từ nơi cậu.

....

Sáng nó thức giấc với hai cái tay tê cứng, tên này chắc ôm mình suốt đêm ngủ luôn quá.Nó đặt tay lên trán Quốc An kiểm tra nhiệt độ, cũng may là đỡ sốt rồi. Nó loay hoay cố gắng gỡ hai tay cậu ra để chuẩn bị xuống bếp nấu cháo nhưng không tài nào gỡ được, chắc cậu ta lại giở trò gì đây.

-Buông tôi ra coi. Mới sáng sớm đã chọc nó giận dữ rồi, bình yên không muốn mà cứ muốn sóng gió là sao chứ.

-Ôm cậu ấm thật, cho tôi ôm miếng nữa coi. Quốc An nham nhở.

-Đừng có mơ, thả tay ra, không chịu thì đừng có trách Mon này độc ác.

-Sợ quá, sợ quá, cậu đang hù ai biết không hả?Tin tôi huýt sáo một cái là đàn em tôi kéo đến thanh toán cậu trong một nốt nhạc không?

-Tôi mời, à không năn nỉ mới đúng. Nó mỉa mai.

-Thôi, không thèm ra tay với phụ nữ.

-Cậu định ôm như vậy đến bao giờ hả? Cậu mà giữ thêm một phút thì ướt giường ráng chịu.

Chiêu này của nó quả nhiên hiệu nghiệm, Quốc An thả nó ra ngay lập tức.

-Nô nè, sao mấy tên kia lại tấn công cậu thế?

-Chuyện người lớn.

Chuyện chiến sự giang hồ, con gái như nó biết làm gì cho mệt chứ.

-Tôi muốn biết mà, có phải cậu có thù oán gì với chúng không?

Nhìn cái ánh mắt tò mò của nó mà không thể không nói được.

-Hôm trước tên đàn em của chúng đắc tội với người của tôi nên bị thanh toán, bây giờ đến lượt chúng trả thù.

-Cậu đừng có đụng đến mấy chuyện này nữa được không? Nguy hiểm lắm.

Nó chẳng hiểu gì nhiều về chuyện này, nhưng nó biết mấy vấn đề giang hồ gì đó rất nguy hiểm nên chẳng muốn cậu tham gia một tẹo nào.

Câu nói nhẹ nhàng của nó làm cậu động lòng, là vì quan tâm nên nó mới không muốn cậu gặp nguy hiểm, sao lại cảm thấy hạnh phúc thế này.

-Tôi cần thời gian, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thì nhất định làm được.

Nó mỉm cười, bản thân biết rằng Quốc An có thể làm được những việc lớn và khó, nhưng lúc nào cũng muốn nó bên cạnh để khích lệ và động viên cậu, chuyện đơn giản như vậy chẳng lẽ nó không thể giúp cậu được sao.

..............

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương