Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
-
Chương 18
-Thầy làm cái gì vậy hả? Em sẽ kiện thầy với ban giám hiệu cho xem. Nó chẳng biết làm gì hơn là lôi ban giám hiệu ra dọa.
-Cứ tự nhiên.
Cái thái độ không quan tâm đến lời nói của mình làm nó tức điên.
-Thầy nói đi, rốt cuộc thầy muốn gì? Em không có tâm trạng để giõn như mọi ngày đâu.
-Muốn em ngồi yên 15 phút.
Hình như hôm nay tâm trạng hắn cũng không tốt, hai mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế như đang suy nghĩ gì đó, nó cũng không muốn ồn ào nữa. Nó mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này thật đẹp và sầm uất, sao nó vẫn cảm thấy cô đơn lạc lõng như thế.
Hắn nhìn sang nó, đôi mắt ấy giờ đây đã đượm buồn, không còn tinh nghịch như những lần đầu mới gặp. Là do hắn sao? Do hắn đã tổ chức cuộc thi vớ vẩn, do hắn không bảo vệ được nó sao? Hắn đã âm thầm đi theo nó từ lúc ra khỏi cổng trường đến giờ, chỉ đơn giản là muốn trông thấy nó, muốn xem nó có ổn không. Sáng nay hiệu trưởng gọi hắn lên trách mắng vì chuyện này, nhưng hắn chẳng quan tâm, tâm trí lúc này chỉ toàn hình ảnh của nó mà thôi. Thấy nó khóc, hắn muốn chạy thật nhanh đến để an ủi, nhưng với tư cách gì đây? Thầy trò sao? Liệu nó có chấp nhận sự quan tâm của hắn không? Chỉ có những lúc ở cạnh nó như thế này, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm hơn.
Hắn chở nó đến một hồ sen rộng lớn, nơi có thể nhìn thấy được cả chân trời. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sen như thế, nó háo hức mà quên hết những phiền muộn trong lòng.
-Woa đẹp quá, sao thầy biết chỗ này hay thế?
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của nó, hắn mỉm cười dắt tay nó đến ngồi trên một cái chòi cạnh hồ, nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy một cánh đồng sen bát ngát giữa bầu trời xanh bao la.
-Có nhớ lần đầu tiên gặp nhau không?
Quái lạ, sao hôm nay lại hỏi mấy chuyện này nhỉ, nó thắc mắc.
-Không, không nhớ xíu nào hết á. Nó giả vờ.
-Vậy sao? Ngày đầu tiên đi học đã gặp hotboy rồi mà không nhớ sao? Hắn nhìn nó cười tà.
-Trời, người vừa xấu, vừa chảnh, vừa tự kỷ một mình dưới sân trường mà cũng gọi là hotboy sao?
-Vậy mà nói không nhớ, điều này chứng tỏ em rất chú ý đến tôi.haha.
Trời, thầy giáo mà cũng có bộ mặt nham nhở này nữa hả? Nó móc trong balo ra 50k đưa hắn.
-Thầy lấy tiền đi mua thuốc ngủ uống để mơ đi nha, uống hết 50k thuốc chắc sẽ mơ thấy đó. Ảo tưởng sức mạnh.
-Thôi khỏi, em để dành tiền đó mà mua bông băng thuốc đỏ đi, con gái gì đâu mà chân tay lúc nào cũng đầy thương tích.
Ánh mắt hắn quét qua vết trầy tên đầu gối và tay do nó té lúc nãy.
-Cái này mà nhằm nhò gì đâu, lúc trước em đua xe đạp với đám bạn bị té phải nằm viện cả 2 tuần có sao đâu.
Chưa kịp tự hào về thành tích của mình đã bị hắn cốc cho một cái rõ đau. Nó ấm ức xoa xoa đầu sưng một cục của mình.
-Em biết tại sao em học ngu rồi, suốt ngày bị thầy cốc đầu hoài giỏi sao nổi.
-Đánh cho em khôn ra thì có, con gái mà suốt ngày quậy phá biểu sao học giỏi được, ở chung phòng với Thanh Ngân mà không học hỏi được xíu nào hết.
Hắn cố tình chọc tức làm nó bực bội, sao nghe chính miệng nó nhắc tới Ngân làm nó khó chịu vậy chứ, xụ mặt một đống, nó giận dỗi.
-Vâng, em dốt xưa giờ rồi, thầy đi tìm người học giỏi nói chuyện cho nó cùng đẳng cấp.
Hắn suýt bật cười trước khuôn mặt giận dữ của nó, mới vừa vui vẻ đã chuyển sang bộ mặt này rồi, khó hiểu thật.
-Sao thế? Giận à?
-Ai dám giận thầy giáo chứ? Mất công bị đì ở lại lớp nữa. Nó quay sang hướng khác không thèm nhìn hắn.
-Biết thân biết phận vậy là tốt. Hắn xoa đầu nó.
-Đi về, về cho thầy có nhiều nói chuyện với bạn Thanh Ngân của thầy đi, chắc bạn ấy cũng rất vui đó. Nghĩ đến chuyện hắn với Ngân là nó không cười nổi rồi.
-Sao lại Ngân của tôi?Em lảm nhảm cái gì vậy hả? Hắn cũng bắt đầu khó hiểu.
-Không lẽ thầy không biết bạn ấy có cảm tình với thầy sao? Bạn ấy hiền lành, thùy mị, dễ thương, học giỏi…rất hợp với thầy rồi đó. Mặt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ, không biết do nắng hay giận, nhưng trông nó lúc này rất dễ thương.
-Em đừng nói là đang ghen đó nha. Tự nhiên trong lòng hắn mừng rỡ lạ thường.
-Không hề, một chút cũng không có, em chỉ là đang giúp đỡ thầy tìm được người yêu lý tưởng thôi. Bị nói trúng tim đen, nó chống chế.
-Thật không? Cảm ơn em, nhờ em tôi mới tìm được người trong mộng, sau này tôi với Ngân mà thành sẽ đi cho em một cái đầu heo cảm ơn nhé.
Hắn vừa nói vừa ghé sát mặt vào nó để xem phản ứng. Mặt nó lúc này chuyển sang trắng bệch, mắt như gần khóc, nụ cười cũng gượng gạo nữa.
-Không cần đâu, em……
Chưa kịp nói xong đã cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình, một cảm giác rất lạ lùng mà nó chưa từng trải qua, đến khi định thần lại mới biết là bị hắn cưỡng hôn. Nó đơ người không phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt bất ngờ, cái này là sao đây? Sao mà nó chẳng hiểu mô tê gì hết, một đống dấu chấm hỏi bay vòng vòng quanh đầu nó làm nó chóng cả mặt.
Hắn cũng bất ngờ không kém, buông nó ra rồi mà mặt hắn vẫn còn đỏ, cứ mỗi lần gần nó là không kiểm soát được hành động của mình, lạ thật. Nhưng hôn nó đúng là rất thú vị, rất ngọt ngào cứ muốn giữ chặt bờ môi ấy mãi không buông, không còn gì bàn cãi nữa hắn đã thích cái con nhỏ ngốc nghếch này rồi.
…Hức…..hức……
Tiếng thút thít của ai đó kéo hắn bình tĩnh lại.
-Sao lại khóc hả? Hắn vuốt tóc nó nhẹ nhàng.
-Sao thầy làm thế? Xấu hổ chết mất, nụ hôn đầu đời của người ta biết không hả?..hức…hức….
-Vậy cùng lắm sau này tôi đền bù cho em nhiều nụ hôn khác nữa, được chưa?
Có ai lại an ủi như hắn không trời, gây thiệt hại rồi mà còn muốn hưởng lợi nữa chứ.
-Sao thầy lại đáng ghét thế hả? thầy lấy quyền gì mà muốn hôn là hôn hả?
Nó bức xúc khóc ầm lên.
-Lấy quyền là người yêu em được chưa?
Lời nói hắn nhẹ nhàng mà hiệu quả ghê gớm, nó lập tức ngưng khóc, ngước mặt lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sao nhìn không có vẻ gì là đang đùa giỡn vậy nhỉ.
-Không tin sao, từ giờ trở đi, tôi sẽ chính thức là người yêu em. Không cần phải quá bất ngờ vậy đâu, chính tôi cũng không ngờ lại đi thích một con nhỏ nghịch ngợm như em nữa kìa. Cũng đừng có vui mừng, có người yêu là thầy giáo thì phải gắng tiến bộ, nếu không sẽ không yên đâu nhé. Hắn tự nhiên hôn lên má nó một cái.
Sao cảm thấy ngọt ngào vậy nè, câu nói của hắn làm nó lâng lâng hạnh phúc, rất muốn được dựa vào lồng ngực ấm áp đó ngay lập tức, nhưng khoan đã, như vậy là quá dễ dãi cho hắn rồi, cái tội bấy lâu nay ăn hiếp người ta giờ mới có cơ hội trả thù, phải làm giá xíu mới được.
-Đâu ra cái thể loại này thế, ai đẻ ra sẵn cho mà muốn hôn lúc nào thì hôn, ai thèm làm người yêu của thầy chứ. Đừng có mơ.
Miệng nói vậy nhưng nhược điểm của nó là không biết nói dối, nên bao nhiêu cảm xúc nó lồ lộ ra trên mặt hết rồi, hắn vui không tả nỗi.
-Ồ, từ chối sao?
-Yes, muốn làm người yêu em dễ lắm sao? Nó kiêu hãnh.
-Vậy thì đừng trách tôi nhé. Mặt hắn nham hiểm vô cùng.
-Đừng có mà giở trò hù dọa, em không sợ đâu nhá.
Nói xong nó leo xuống thật nhanh chứ ngồi lại trên đó không biết hắn tiếp tục làm gì nữa.
-Cứ tự nhiên.
Cái thái độ không quan tâm đến lời nói của mình làm nó tức điên.
-Thầy nói đi, rốt cuộc thầy muốn gì? Em không có tâm trạng để giõn như mọi ngày đâu.
-Muốn em ngồi yên 15 phút.
Hình như hôm nay tâm trạng hắn cũng không tốt, hai mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế như đang suy nghĩ gì đó, nó cũng không muốn ồn ào nữa. Nó mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này thật đẹp và sầm uất, sao nó vẫn cảm thấy cô đơn lạc lõng như thế.
Hắn nhìn sang nó, đôi mắt ấy giờ đây đã đượm buồn, không còn tinh nghịch như những lần đầu mới gặp. Là do hắn sao? Do hắn đã tổ chức cuộc thi vớ vẩn, do hắn không bảo vệ được nó sao? Hắn đã âm thầm đi theo nó từ lúc ra khỏi cổng trường đến giờ, chỉ đơn giản là muốn trông thấy nó, muốn xem nó có ổn không. Sáng nay hiệu trưởng gọi hắn lên trách mắng vì chuyện này, nhưng hắn chẳng quan tâm, tâm trí lúc này chỉ toàn hình ảnh của nó mà thôi. Thấy nó khóc, hắn muốn chạy thật nhanh đến để an ủi, nhưng với tư cách gì đây? Thầy trò sao? Liệu nó có chấp nhận sự quan tâm của hắn không? Chỉ có những lúc ở cạnh nó như thế này, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm hơn.
Hắn chở nó đến một hồ sen rộng lớn, nơi có thể nhìn thấy được cả chân trời. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sen như thế, nó háo hức mà quên hết những phiền muộn trong lòng.
-Woa đẹp quá, sao thầy biết chỗ này hay thế?
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của nó, hắn mỉm cười dắt tay nó đến ngồi trên một cái chòi cạnh hồ, nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy một cánh đồng sen bát ngát giữa bầu trời xanh bao la.
-Có nhớ lần đầu tiên gặp nhau không?
Quái lạ, sao hôm nay lại hỏi mấy chuyện này nhỉ, nó thắc mắc.
-Không, không nhớ xíu nào hết á. Nó giả vờ.
-Vậy sao? Ngày đầu tiên đi học đã gặp hotboy rồi mà không nhớ sao? Hắn nhìn nó cười tà.
-Trời, người vừa xấu, vừa chảnh, vừa tự kỷ một mình dưới sân trường mà cũng gọi là hotboy sao?
-Vậy mà nói không nhớ, điều này chứng tỏ em rất chú ý đến tôi.haha.
Trời, thầy giáo mà cũng có bộ mặt nham nhở này nữa hả? Nó móc trong balo ra 50k đưa hắn.
-Thầy lấy tiền đi mua thuốc ngủ uống để mơ đi nha, uống hết 50k thuốc chắc sẽ mơ thấy đó. Ảo tưởng sức mạnh.
-Thôi khỏi, em để dành tiền đó mà mua bông băng thuốc đỏ đi, con gái gì đâu mà chân tay lúc nào cũng đầy thương tích.
Ánh mắt hắn quét qua vết trầy tên đầu gối và tay do nó té lúc nãy.
-Cái này mà nhằm nhò gì đâu, lúc trước em đua xe đạp với đám bạn bị té phải nằm viện cả 2 tuần có sao đâu.
Chưa kịp tự hào về thành tích của mình đã bị hắn cốc cho một cái rõ đau. Nó ấm ức xoa xoa đầu sưng một cục của mình.
-Em biết tại sao em học ngu rồi, suốt ngày bị thầy cốc đầu hoài giỏi sao nổi.
-Đánh cho em khôn ra thì có, con gái mà suốt ngày quậy phá biểu sao học giỏi được, ở chung phòng với Thanh Ngân mà không học hỏi được xíu nào hết.
Hắn cố tình chọc tức làm nó bực bội, sao nghe chính miệng nó nhắc tới Ngân làm nó khó chịu vậy chứ, xụ mặt một đống, nó giận dỗi.
-Vâng, em dốt xưa giờ rồi, thầy đi tìm người học giỏi nói chuyện cho nó cùng đẳng cấp.
Hắn suýt bật cười trước khuôn mặt giận dữ của nó, mới vừa vui vẻ đã chuyển sang bộ mặt này rồi, khó hiểu thật.
-Sao thế? Giận à?
-Ai dám giận thầy giáo chứ? Mất công bị đì ở lại lớp nữa. Nó quay sang hướng khác không thèm nhìn hắn.
-Biết thân biết phận vậy là tốt. Hắn xoa đầu nó.
-Đi về, về cho thầy có nhiều nói chuyện với bạn Thanh Ngân của thầy đi, chắc bạn ấy cũng rất vui đó. Nghĩ đến chuyện hắn với Ngân là nó không cười nổi rồi.
-Sao lại Ngân của tôi?Em lảm nhảm cái gì vậy hả? Hắn cũng bắt đầu khó hiểu.
-Không lẽ thầy không biết bạn ấy có cảm tình với thầy sao? Bạn ấy hiền lành, thùy mị, dễ thương, học giỏi…rất hợp với thầy rồi đó. Mặt nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ, không biết do nắng hay giận, nhưng trông nó lúc này rất dễ thương.
-Em đừng nói là đang ghen đó nha. Tự nhiên trong lòng hắn mừng rỡ lạ thường.
-Không hề, một chút cũng không có, em chỉ là đang giúp đỡ thầy tìm được người yêu lý tưởng thôi. Bị nói trúng tim đen, nó chống chế.
-Thật không? Cảm ơn em, nhờ em tôi mới tìm được người trong mộng, sau này tôi với Ngân mà thành sẽ đi cho em một cái đầu heo cảm ơn nhé.
Hắn vừa nói vừa ghé sát mặt vào nó để xem phản ứng. Mặt nó lúc này chuyển sang trắng bệch, mắt như gần khóc, nụ cười cũng gượng gạo nữa.
-Không cần đâu, em……
Chưa kịp nói xong đã cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình, một cảm giác rất lạ lùng mà nó chưa từng trải qua, đến khi định thần lại mới biết là bị hắn cưỡng hôn. Nó đơ người không phản ứng, chỉ biết trợn tròn mắt bất ngờ, cái này là sao đây? Sao mà nó chẳng hiểu mô tê gì hết, một đống dấu chấm hỏi bay vòng vòng quanh đầu nó làm nó chóng cả mặt.
Hắn cũng bất ngờ không kém, buông nó ra rồi mà mặt hắn vẫn còn đỏ, cứ mỗi lần gần nó là không kiểm soát được hành động của mình, lạ thật. Nhưng hôn nó đúng là rất thú vị, rất ngọt ngào cứ muốn giữ chặt bờ môi ấy mãi không buông, không còn gì bàn cãi nữa hắn đã thích cái con nhỏ ngốc nghếch này rồi.
…Hức…..hức……
Tiếng thút thít của ai đó kéo hắn bình tĩnh lại.
-Sao lại khóc hả? Hắn vuốt tóc nó nhẹ nhàng.
-Sao thầy làm thế? Xấu hổ chết mất, nụ hôn đầu đời của người ta biết không hả?..hức…hức….
-Vậy cùng lắm sau này tôi đền bù cho em nhiều nụ hôn khác nữa, được chưa?
Có ai lại an ủi như hắn không trời, gây thiệt hại rồi mà còn muốn hưởng lợi nữa chứ.
-Sao thầy lại đáng ghét thế hả? thầy lấy quyền gì mà muốn hôn là hôn hả?
Nó bức xúc khóc ầm lên.
-Lấy quyền là người yêu em được chưa?
Lời nói hắn nhẹ nhàng mà hiệu quả ghê gớm, nó lập tức ngưng khóc, ngước mặt lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sao nhìn không có vẻ gì là đang đùa giỡn vậy nhỉ.
-Không tin sao, từ giờ trở đi, tôi sẽ chính thức là người yêu em. Không cần phải quá bất ngờ vậy đâu, chính tôi cũng không ngờ lại đi thích một con nhỏ nghịch ngợm như em nữa kìa. Cũng đừng có vui mừng, có người yêu là thầy giáo thì phải gắng tiến bộ, nếu không sẽ không yên đâu nhé. Hắn tự nhiên hôn lên má nó một cái.
Sao cảm thấy ngọt ngào vậy nè, câu nói của hắn làm nó lâng lâng hạnh phúc, rất muốn được dựa vào lồng ngực ấm áp đó ngay lập tức, nhưng khoan đã, như vậy là quá dễ dãi cho hắn rồi, cái tội bấy lâu nay ăn hiếp người ta giờ mới có cơ hội trả thù, phải làm giá xíu mới được.
-Đâu ra cái thể loại này thế, ai đẻ ra sẵn cho mà muốn hôn lúc nào thì hôn, ai thèm làm người yêu của thầy chứ. Đừng có mơ.
Miệng nói vậy nhưng nhược điểm của nó là không biết nói dối, nên bao nhiêu cảm xúc nó lồ lộ ra trên mặt hết rồi, hắn vui không tả nỗi.
-Ồ, từ chối sao?
-Yes, muốn làm người yêu em dễ lắm sao? Nó kiêu hãnh.
-Vậy thì đừng trách tôi nhé. Mặt hắn nham hiểm vô cùng.
-Đừng có mà giở trò hù dọa, em không sợ đâu nhá.
Nói xong nó leo xuống thật nhanh chứ ngồi lại trên đó không biết hắn tiếp tục làm gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook