Nhóc "Câm" Chọc Hồng Trần
Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau

Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Thu Anh Đào đem nước đổ đầy bồn chứa nước cho tám mươi lăm gia đình trong thôn, thì những ông lão, bà lão yếu đuối trong thôn không thể không nhìn Thu Anh Đào với cặp mắt khác xưa, mà hết thảy những chuyện này đều là trong dự kiến của Mộ Giai Nam, cũng có thể nói, hắn đã đoán trước kết quả như vậy, chỉ là do hắn không muốn nói mà thôi.

“Cô nương, vất vả rồi.” Bà lão ngày hôm qua ngã sấp trước mặt bọn họ lên tiếng trước, bà ta cũng không còn vẻ ốm đau bệnh tật của ngày hôm qua nữa, bà lão kéo tay Thu Anh Đào nhu hòa cười: “Nguồn nước cũng chính là đường ra, đi đi bọn nhỏ.”

Kim khẩu nhất khai ( lời vàng vừa mở), chứng minh hai vị trẻ tuổi đã thông qua cửa thứ ba bằng khảo nghiệm “Thiện tâm”. Sự thiện lương của hai người họ đã chiếm được sự đồng ý của mọi người, trong sự thương thảo khẩn cấp của mọi người, Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào đều có được tư cách lên núi.

Thu Anh Đào nghi hoặc nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ nàng trong lúc vô tình đã giúp hai người thành công vượt qua cửa thứ ba? Nhưng nàng đến cuối cùng là đã làm chuyện tốt gì chứ?

“Đi thôi Nữu Nữu”. Mộ Giai Nam tà môi cười, tự mình thẳng hướng nguồn nước mà đi trước, hắn đã sớm phát hiện nơi đó mới đúng là lối ra khỏi thôn, đồng thời hắn cũng phát hiện có vô số ánh mắt giám thị hành động của bọn họ, phải nói mười mấy người cao thủ nếu đồng loạt tấn công thì không phải là chuyện đùa đâu a.

Thu Anh Đào đem theo một cái giỏ trúc, bên trong là đồ ăn do những người ở thôn lão nhân đáp tạ, mà tinh thần nàng như vẫn còn bị vây trong mây mù dày đặc, nàng cúi đầu nói lời từ biệt… Khi nàng ngẩng đầu không khỏi kinh hãi, này này này… Nàng kinh ngạc thấy những ông bà lão trong thôn đứng trên nóc nhà, có vài lão nhân vui tính còn nhảy lên cây hù doạ khỉ, thân thủ linh hoạt bộ pháp vững vàng, bọn họ đứng ở chỗ cao vẫy tay nói lời từ biệt vớ Thu Anh Đào, bộ dáng bọn họ rất sống động chứng minh bọn họ là người mang tuyệt kỹ võ lâm cao thủ.

“…” Thu Anh Đào trợn mắt há hốc mồm đưa mắt nhìn bốn phía, mặc dù bọn họ đều là những lão nhân lớn tuổi, nhưng tinh thần bọn họ vẫn rất hưng phấn, đúng là gừng càng già càng cay, hơn nữa bọn họ nhảy lên nhảy xuống so với nàng còn lợi hại hơn, nàng dựa vào! Thì ra mình bị cả một đám lão nhân đùa giỡn .

Mộ Giai Nam ngoái đầu thoáng nhìn lại… Đúng như hắn dự đoán, nếu hắn cương quyết xâm nhập vào thôn thì không thể tránh khỏi một hồi liều chết chiến đấu, trông mặt mà bắt hình dong mới là nhược điểm trí mạng, hiện tại, mặc dù hắn không xác định dụng ý cũa những người này là gì, nhưng mà, Yến Hoàn Sơn xác thực là nơi Ngọa hổ tàng long.

Thu Anh Đào đuổi theo Mộ Giai Nam, nàng kéo kéo cổ tay áo hắn, người này biểu tình bình tĩnh, ra vẻ hắn đã sớm biết các lão nhân này có võ công.

Mộ Giai Nam chỉ cười mà không nói, hắn lười biếng nhìn Thu Anh Đào, cái giỏi trúc trong tay nàng có mười mấy quả trứng gà đã luộc, Mộ Giai Nam thuận tay cầm lấy một trứng gà chậm rãi bóc vỏ trứng, sau đó đưa đến bên môi Thu Anh Đào…”. Cửa này là Nữu Nữu vượt qua đươc, thưởng cho ngươi.”

“…” Thu Anh Đào hung hăng cắn một miếng lớn trứng gà luộc, nếu Mộ Giai Nam không rút tay về kịp, thì ngón tay hắn đã bị nàng cắn đứt luôn rồi. Hắn đúng là tên không biết xấu hổ mà, hắn dựa vào cái gì lấy phần thưởng của nàng đi thưởng cho nàng chứ?!

Mộ Giai Nam ha ha cười, tiếp nhận giỏ trúc khoát lên vai, lại lột một cái trứng gà đưa cho Thu Anh Đào, Thu Anh Đào cảm thấy người này quả thực không thể nói lý, náng hiểu được ý tứ của hắn, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy là hắn là một nhân sĩ có nghĩa khí, kỳ thật hắn chính là cất dấu phong tục tập quán “Lễ thượng vãng lai“( theo ta thì là tiên khách hậu chủ), trong lòng nàng mâu thuẫn, nhưng nàng vẫn đem trứng gà đã bóc hết vỏ nhét vào miệng Mộ Giai Nam.

Mộ Giai Nam cũng không xấu hổ mà chậm rãi nhai nuốt, tự quyết định nói: “Ta muốn bảo trì thể lực, ta cảm thấy, cửa tiếp theo cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh mà có thể thuận lợi vượt qua a…” Hắn lại hé miệng.

Thu Anh Đào phẫn hận tiếp tục bóc vỏ trứng gà, phi, muốn ăn thì ăn đi, ngụy biện nhiều như vậy để làm gì chứ?!



Bọn họ đi qua một đoạn đường núi hẹp dài, khi hai người đi đến một đoạn thềm đá cuối, xuất hiện trước mắt bọn họ là một chỗ bằng phẳng, chính giữa có một đài bằng đá… Thu Anh Đào còn chưa đến gần để quan sát xung quanh, nàng chợt thấy trước mắt bay qua một đạo nhân ảnh, bóng người sau đó dừng trên đỉnh một cái cọc gỗ, mũi chân nhẹ nhàng điểm, ba người nhìn nhau chớp mắt một cái, nhất thời ánh mắt ba người đềubdừng lại! ——

“Mộ Giai Nam ngươi xú tiểu tử này còn dám xuất hiện?” Cốc Mộng Vũ thu được tin tức từ dưới núi truyền lên, có người đã tiến váo cửa thứ tư của Yến Hoàn Sơn, nàng lúc đầu còn rất hiếu kỳ, cuối cùng là người như thế nào, mà có khả năng thuận lợi vượt qua ba cửa đầu tiên, nhưng nàng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới người đến chính là người làm nàng hận thấu xương – Mộ Giai Nam. Nghĩ đến bản than nàng bị hắn trói vào trên cây thì hai mắt đã sung huyết biến thành màu đen, nàng mang một bụng tức giận, nhưng chờ nàng thoát ra được thì đã là năm canh giờ sau, sau đó nàng lại đuổi theo nhưng không thấy bong dáng Mộ Giai Nam đâu nữa… Hừ, đúng là có thể nói kkông phải oan gia không gặp nhau mà!

“…” Mộ Giai Nam trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, sau đó không biết sống chết hướng Cốc Mộng Vũ xua tay: “Trái cây ăn ngon không?”

“Ngươi! Để mạng lại ——” Cốc Mộng Vũ hai tay mở ra, nhất thời lòng bàn tay xuất hiện mười cây phi đao, đúng là kẻ thù gặp mặt thì sẽ đỏ mắt tức giận, mà Cốc Mộng Vũ không chỉ tròng mắt đỏ, mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái rồi.

Thu Anh Đào thấy tình thế nguy ngập, nàng vẫy vẫy tay ý muốn cho Cốc Mộng Vũ chú ý, vậy mà Cốc Mộng Vũ hiện tại đã lửa giận công tâm căn bản không phát hiện còn có nàng tồn tại.

Hoặc là nói, Cốc Mộng Vũ chính là cố ý xem nhẹ tồn tại của Thu Anh Đào, bởi vì giữa đạo nghĩa và cừu hận trước mặt, nàng lựa chọn vế sau…”Bổn cô nương hôm nay nhất định phải lấy mạng phu quân ngươi, xin lỗi Ngưu Nữu Nữu!”

Lời còn chưa dứt, mười cây phi đao đã đồng thời bay về phía Mộ Giai Nam bay ra, Mộ Giai Nam giống như đang điều khiển dàn nhạc, hai tay đột nhiên đưa về phía trước, nhanh như thiểm điện phóng ra phi tiêu, chỉ nghe trong không khí phát ra âm thanh kim loại va chạm, ngay sau đó cùng với âm thanh va chạm là ám khí lần lượt rơi trên mặt đất…

Cốc Mộng Vũ nhìn xuống người trước mắt, nàng kinh ngạc thấy mười cây phi đao của mình vậy mà bị Mộ Giai Nam phóng phi tiêu dễ dàng ngăn cản, nàng tựa hồ không ngờ Mộ Giai Nam cũng sẽ dùng ám khí, thậm chí so với nàng càng thành thạo hơn. Nàng không khỏi lửa giận lại bùng lên, vừa muốn mở miệng, thì một đạo nhân ảnh khác đã bay đến trước mắt. Nam tử vững vàng dừng trên cọc gỗ, lời nói mang theo ý cười nói: “Sư muội, đừng để lửa giận làm choáng váng đầu óc a, trách nhiệm của muội là giữ vững tầng thứ tư, ân oán cá nhân nếu không bỏ xuống được, không bằng để sư huynh giúp cho… A nha nha…” Nam tử còn chưa nói xong, đã bị Cốc Mộng Vũ hung hăng một cước đá nam tử kia xuống khỏi cọc gỗ…

“Không lien quan đến ngươi, cút sang mộ bên đi!” Cốc Mộng Vũ cả vú lấp miệng em, cất giọng mệnh lệnh nói: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn chưa biến mất trước mắt ta, thì ta ..” Lời cảnh cáo của nàng còn chưa nói xong, nam tử vậy mà nói gì nghe nấy lập tức nhảy lên đài cao bộ dáng xem cuộc chiến, mà hắn mới vừa rồi thái độ nghiêm trang mắt mềm hoá, từ trong thần sắc không khó nhìn ra, người này tựa hồ đối với Cốc Mộng Vũ chính là sủng nịch quá độ: “Sư huynh ở một bên nhìn, sẽ không xen vào, muội không nên tức giận không nên tức giận…”

Cốc Mộng Vũ thoáng nhìn: “Vậy ngươi thành thật đứng ở đó cho ta, nếu nhúng tay…”

“Tuyệt không nhúng tay, sư muội cẩn thận!” Đại sư huynh không khí không não phụ hoạ theo đuôi, hắn một tay kéo quai hàm, như thưởng thức bảo vật chăm chú nhìn Cốc Mộng Vũ, trong mấy người sư huynh đệ bọn họ, chỉ có Cốc Mộng Vũ là nữ tử, hơn nữa khinh công lại giỏi, nàng làm tiểu sư muội, đương nhiên sẽ được sủng ái cưng chìu.

“…” Thu Anh Đào đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nam tử khôi ngô tuấn tú trên đỉnh núi, nàng không khỏi tặng cho Cốc Mộng Vũ ánh mắt hâm mộ, thái độ nam nhân này đối với tiểu sư muội rất ôn nhu nha.

“Thì ra tiểu nha đầu bị người ta chìu hư a.” Mộ Giai Nam lúc này mới hiểu được vì sao Cốc Mộng Vũ lại không phân rõ phải trái như vậy.

Cốc Mộng Vũ đương nhiên nhướng mi nói: “Nữ nhân vốn là để sủng mà! Có mấy nam nhân giống ngươi như vậy vô liêm sỉ?” Nàng đem ánh mắt tiếc hận nhìn sang Thu Anh Đào, ngắt lời nói: “Ngưu Nữu Nữu, tuy ngươi là người không hoàn hảo, nhưng bổn cô nương tin tưởng nhân phẩm của ngươi tuyệt đối hơn tên tiểu tử này, ngươi gả cho hắn tuyệt đối là bị ép buộc!Nay bản cô nương giúp ngươi thoát ly khổ hải, không cần cảm tạ.”

“…” Thu Anh Đào hết đường chối cãi hạ bả vai, nha đầu chết tiệt kia thật là có thể làm loạn mọi thứ mà.

Bất quá nhờ đại sư huynh nhắc nhở, Cốc Mộng Vũ rốt cục mới nhớ tới bản thân vì sao phải đến đây, nàng vội ho một tiếng trịnh trọng nói: “Vì muốn ngươi tâm phục khẩu phục, bổn cô nương lấy thân phân người trấn giữ cửa thứ tư đưa ngươi vào trận pháp, nếu ngươi không qua được lập tức xuống núi.” Nàng đi hai bước bỗng nhiên xoay người bổ sung một câu: “Đương nhiên, đó là đãi ngộ đối với những người khác, còn ngươi Mộ Giai Nam, nếu ngươi không qua được trận pháp, chờ chịu chết đi!”

Mộ Giai Nam dường như không có việc gì dùng ngón út ngoái ngoái lỗ tai: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”

Thu Anh Đào đi sát theo, phía sau còn có đại sư huynh theo đuôi, hai người bọn họ giống như vây xem náo nhiệt chân nhỏ lùng bắt đội.

Đại sư huynh tính cách cởi mở, nhiệt tình, khó được nhiều năm có nữ tử lên núi, hắn tươi cười đi lên cùng Thu Anh Đào nói chuyện phiếm: “Đó là phu quân sao ngươi sao? Rất đẹp trai đó”

Thu Anh Đào ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, có lẽ Cốc Mộng Vũ còn có thể bận tâm chút tình cảm, tuy rằng khả năng này loại rất khó xảy ra.

… Cốc Mộng Vũ dẫn Mộ Giai Nam đi ra một chỗ giữa khe núi, đứng nơi này nhìn không thấy bờ song bên kia, trên song sừng sững những cọc gỗ cao thấp bất đồng, sương mù quanh quẩn xung quanh những cọc gỗ so le, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ… Cốc Mộng Vũ tràn đầy tự chỉ lên mặt sông: “Đó là hoa mai cọc, nhưng có một nửa cọc có chứa cơ quan, nhưng cao thấp trước sau tùy ý ngươi di động, đương nhiên cái nào là cơ quan, bản quan chủ đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết, tóm lại một đạo lý: sai một bước thì bước tiếp theo cũng sẽ sai, chỉ có thông qua hoa mai cọc đến bờ song đối diện mới có thể đi vào của tiếp theo, nghe hiểu không?”

Thu Anh Đào hai tay gác lên trán nhìn về phía phương xa… Này nếu nhảy xuống sông thì nàng xem như đây là một cái bể bơi siêu lớn đi, nhưng sương mù quá nhiều chỉ có thể mơ hồ thấy rõ nước sông có vô số cọc gỗ, nhìn qua rất khó khăn, không biết Mộ Giai Nam có thể hay không thuận lợi thông qua.

Mộ Giai Nam không chút để ý ngồi xổm xuống: “Từng có mấy người thông qua này cửa này?”

Cốc Mộng Vũ cười nhạt ngẩng đầu lên: “Hừ, từ lúc bản quan chủ trấn thủ nơi này, không có người nào thuận lợi vượt qua.”

“A, vậy ngươi ngày thường nhất định là cần mẩn luyện tập rồi, lợi hại lợi hại…” Mộ Giai Nam ra vẻ thưởng thức vỗ tay.

Cốc Mộng Vũ đắc ý vênh váo dương môi cười: “Đương nhiên, bản quan không phải là kẻ lười biếng, ai giống như ngươi gian trá! Bản quan chủ xin khuyên ngươi một câu, sớm từ bỏ ý nghĩ bàng môn tả đạo, lừa bản quan chủ nói cơ quan cho ngươi ra khỏi đầu đi!”

Mộ Giai Nam đã có được đáp án, tuỳ theo câu được câu không ứng thanh, hắn đứng lên nhìn xuống Cốc Mộng Vũ:”Bắt đầu đi cốc quan chủ, nếu bổn thiếu gia thuận lợi thông qua, ngươi tốt nhất nên tuân thủ hứa hẹn lập tức cho chúng ta đi…”

Cốc Mộng Vũ hừ lạnh một tiếng, thong dong bước lên hoa mai cọc, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích nói: “Đi lên đi Mộ Giai Nam, không dám lên, bản quan chủ liền gọi ngươi là chết nhát”

Mộ Giai Nam cười mà không nói, ngoái đầu nhìn về phía Thu Anh Đào: “Đên cuối sông chờ ta.” Hắn lại liếc đại sư huynh một cái: “Làm phiền vị nhân huynh này đi trước dẫn đường.”

Đại sư huynh nhiệt tình vỗ vỗ vai Mộ Giai Nam: “Yên tâm yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho thê tử của ngươi an toàn, an tâm đi”. Hắn hướng Cốc Mộng Vũ nói: “Tiểu sư muội cẩn thận một chút a, sư huynh ở một bên cổ vũ cho tiểu sư muội!”

Cốc Mộng Vũ lạnh lẽo liếc đại sư huynh một cái, không chờ nàng mở miệng xua đuổi, đại sư huynh đã biết điều dẫn Thu Anh Đào hướng cuối sông đi đến. Thu Anh Đào cẩn thận mỗi bước đi nhìn về phía Mộ Giai Nam, đi vài bước lại chạy về chỗ cũ… Nàng kéo tay Mộ Giai Nam nắm ở lòng bàn tay, mặc dù nàng không thể mở miệng, nhưng nàng hy vọng hắn có thể hiểu được tâm ý của nàng: cố lên Mộ Giai Nam.

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú hai tay đang nắm chặt, hắn không khỏi giật mình, miệng hắn giơ lên một chút ôn nhu nhẹ cười: “Cửa này qua dễ dàng, đi đi Nữu Nữu, trong chốc lát chúng ta lại gặp nhau.”

Thu Anh Đào từ trong tầng thấp nhất của giỏ trúc lấy ra một cái chân gà, cười tủm tỉm đưa tới trước mặt Mộ Giai Nam. Mà đổi lấy là ánh mắt hèn mọn của Mộ Giai Nam, xú nha đầu, nàng cư nhiên còn học được cách giấu đồ ăn .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương