Nhóc, Anh Thua Rồi
-
Chương 45: Cái kết hoàn mỹ
-Alo… ba hả? Con ranh đó cho con ở lại rồi! Ba yên tâm, con biết mình phải làm gì để dành lại Anh Phong mà… tin con đi
Lam nhếch mép cười
********
Thùy và nó vẫn say sưa nói chuyện, chính xác là Thùy kể xấu cái thằng điên đang ngồi hóng chuyện kia kìa
-À! Chốc em phải đi đăng ký nhập học… ở nhà mãi chán quá à! Anh Phong đưa em đi được không chị? Thùy chớp mắt hỏi
Nó cười
– Đừng gọi tôi là chị , chúng ta bằng tuổi cả mà, còn việc của Thùy nhờ Phong là việc của hai người mắc mớ gì tới tui
– Hơ…phải đề phòng bạn hiểu lầm rồi xích mích với anh Phong thì khổ.!
Thùy trêu đùa
-Không có chuyện đó đâu. Nó nói
-Em không sợ anh theo cô khác à??? Phong tì cằm lên vai nó hỏi
-Mong còn chả được! Cậu có đi tôi cũng chả thèm giữ. Nó véo mũi anh
– Đau! Mèo nhỏ…em thật không giữ hả?
– ừk……nó gật đầu
Bạn Phong ôm ngực nằm vật ra ghế sofa quằn quại kêu la , ăn vạ trách móc đủ kiểu
– Sao em nỡ lòng nào phũ phàng như thế! …. Em có biết trái tim anh đây đang rỉ máu…* rút khăn giấy giả vờ chấm nước mắt * em thật không biết anh thất vọng thế nào đâu, ….
Thùy cười nghiêng ngả….
-Trần Anh Phong, điện ảnh nước nhà thiếu cậu quả là một tổn thất lớn nha… nó vừa quơ quơ cái điện thoại vừa lắc đầu cảm thán nhìn Phong…
-Có khi Anh Phong phải đổi nghề thật đấy… làm diễn viên là hay nhất
Thùy tấm tắc khen, miệng vẫn không thôi cười
-Đúng nhất là các vai điên loạn , biến thái cậu rất hợp nha…
-Hai người dám hợp sức bắt nạt anh???? Phong giận tím mặt
-Đâu có! Chúng ta chỉ nói sự thật đúng không Thùy/?
-quá đúng…rất đúng ….cực đúng Thùy tán thành gật đầu như bổ củi
Mặt ai đó đen xì chìa tay ra trước mặt nó
-Đưa cái điện thoại cho anh.
-Quên cái mùa xuân ấy đi. Bạn Phong nghĩ bạn Vi sẽ đưa à ? Bạn Vi đâu có ngu
Nó đút điện thoại vào túi áo vênh mặt thách thức
Phong bữu môi . Không phải có mặt Thùy ở đây em đừng mong thoát…
Thùy nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói
-Thôi Thùy về chuẩn bị nhé, anh Phong nhớ giúp em ha… Vi tui về đây
-Ờ rảnh ghé chơi hen!
Nó vẫy tay chào
Ai đó ôm lấy eo nó nhõng nhẽo
-Vi….
-Cái giề…?
-Anh muốn ngủ…ban nãy chưa đủ giấc ý…
-Con lợn , không lên chuẩn bị đi giúp bạn Thùy xinh gái đi. Chiều tôi đưa cậu đi gặp một người
-Ai thế? Phong tò mò hỏi
– Đi rồi biết
Nó nói rồi bỏ lên vào bếp
-Anh đi với Thùy một lúc sẽ về với em. Đừng chạy lung tung nhé.
Nó bữu môi , coi nó là trẻ con không bằng.
Nó đâu biết người con trai kia ngày nào, giây phút nào cũng sợ nó bỏ anh ra đi…
Giây phút nào cũng mong được ở cạnh nó…
******
Phong đi lên lầu, ngang qua ban công giọng của Lam chuyền đến tai…
Anh đứng lặng nắng nghe …
Đôi tay siết chặt thành nắm đấm
****—****
-Cô cút ngay ra khỏi nhà củachúng tôi!
-A…n..anh…… phong. ..
Lam trợn mắt kinh hãi…cả người run rẩy như chó phải bả…
-Đừng để tôi thấy cô. Tự động rời khỏi đây và hãy nhớ. Nếu cô dám làm hại tới Vi tôi sẽ giết cô. Trần Anh Phong tôi nói là làm
-Anh… em…nghe em nói đi….
-Cút . Phong nói rồi lạnh nhạt quay bước…
Mèo nhỏ dựa lưng vào ghế mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop đôi môi khẽ cong lên tạo ra một nụ cười.
Kết thúc hoàn mỹ ngoài mong đợi. Xem ra kế hoạch của ông lại đổ bể rồi…….
……
……
……
Lam nhếch mép cười
********
Thùy và nó vẫn say sưa nói chuyện, chính xác là Thùy kể xấu cái thằng điên đang ngồi hóng chuyện kia kìa
-À! Chốc em phải đi đăng ký nhập học… ở nhà mãi chán quá à! Anh Phong đưa em đi được không chị? Thùy chớp mắt hỏi
Nó cười
– Đừng gọi tôi là chị , chúng ta bằng tuổi cả mà, còn việc của Thùy nhờ Phong là việc của hai người mắc mớ gì tới tui
– Hơ…phải đề phòng bạn hiểu lầm rồi xích mích với anh Phong thì khổ.!
Thùy trêu đùa
-Không có chuyện đó đâu. Nó nói
-Em không sợ anh theo cô khác à??? Phong tì cằm lên vai nó hỏi
-Mong còn chả được! Cậu có đi tôi cũng chả thèm giữ. Nó véo mũi anh
– Đau! Mèo nhỏ…em thật không giữ hả?
– ừk……nó gật đầu
Bạn Phong ôm ngực nằm vật ra ghế sofa quằn quại kêu la , ăn vạ trách móc đủ kiểu
– Sao em nỡ lòng nào phũ phàng như thế! …. Em có biết trái tim anh đây đang rỉ máu…* rút khăn giấy giả vờ chấm nước mắt * em thật không biết anh thất vọng thế nào đâu, ….
Thùy cười nghiêng ngả….
-Trần Anh Phong, điện ảnh nước nhà thiếu cậu quả là một tổn thất lớn nha… nó vừa quơ quơ cái điện thoại vừa lắc đầu cảm thán nhìn Phong…
-Có khi Anh Phong phải đổi nghề thật đấy… làm diễn viên là hay nhất
Thùy tấm tắc khen, miệng vẫn không thôi cười
-Đúng nhất là các vai điên loạn , biến thái cậu rất hợp nha…
-Hai người dám hợp sức bắt nạt anh???? Phong giận tím mặt
-Đâu có! Chúng ta chỉ nói sự thật đúng không Thùy/?
-quá đúng…rất đúng ….cực đúng Thùy tán thành gật đầu như bổ củi
Mặt ai đó đen xì chìa tay ra trước mặt nó
-Đưa cái điện thoại cho anh.
-Quên cái mùa xuân ấy đi. Bạn Phong nghĩ bạn Vi sẽ đưa à ? Bạn Vi đâu có ngu
Nó đút điện thoại vào túi áo vênh mặt thách thức
Phong bữu môi . Không phải có mặt Thùy ở đây em đừng mong thoát…
Thùy nhìn đồng hồ rồi vội vàng nói
-Thôi Thùy về chuẩn bị nhé, anh Phong nhớ giúp em ha… Vi tui về đây
-Ờ rảnh ghé chơi hen!
Nó vẫy tay chào
Ai đó ôm lấy eo nó nhõng nhẽo
-Vi….
-Cái giề…?
-Anh muốn ngủ…ban nãy chưa đủ giấc ý…
-Con lợn , không lên chuẩn bị đi giúp bạn Thùy xinh gái đi. Chiều tôi đưa cậu đi gặp một người
-Ai thế? Phong tò mò hỏi
– Đi rồi biết
Nó nói rồi bỏ lên vào bếp
-Anh đi với Thùy một lúc sẽ về với em. Đừng chạy lung tung nhé.
Nó bữu môi , coi nó là trẻ con không bằng.
Nó đâu biết người con trai kia ngày nào, giây phút nào cũng sợ nó bỏ anh ra đi…
Giây phút nào cũng mong được ở cạnh nó…
******
Phong đi lên lầu, ngang qua ban công giọng của Lam chuyền đến tai…
Anh đứng lặng nắng nghe …
Đôi tay siết chặt thành nắm đấm
****—****
-Cô cút ngay ra khỏi nhà củachúng tôi!
-A…n..anh…… phong. ..
Lam trợn mắt kinh hãi…cả người run rẩy như chó phải bả…
-Đừng để tôi thấy cô. Tự động rời khỏi đây và hãy nhớ. Nếu cô dám làm hại tới Vi tôi sẽ giết cô. Trần Anh Phong tôi nói là làm
-Anh… em…nghe em nói đi….
-Cút . Phong nói rồi lạnh nhạt quay bước…
Mèo nhỏ dựa lưng vào ghế mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop đôi môi khẽ cong lên tạo ra một nụ cười.
Kết thúc hoàn mỹ ngoài mong đợi. Xem ra kế hoạch của ông lại đổ bể rồi…….
……
……
……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook