Nhóc À, Đừng Vờ Nghiêm Túc Nữa!
-
Chương 7: Khách đến nhà!
Bởi vì tối qua ngủ hơi trễ nên sáng nay Bối Ngọc Huyền dậy hơi trể. Mới vừa bước xuống giường đánh răng rửa mặt đã nghe tiếng chuông vang ngoài cửa. Hình như mới ngủ dậy nên chưa ý thức được bộ dạng hiện này của mình nên cô liền trực tiếp ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt cô là một người đàn ông xinh đẹp cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Lãnh Nguyệt hôm qua đã sai người chuyển cây đàn đến cho cô nhưng bản thânanh hôm nay mới đến để gặp cô. Không ngờ cửa vừa mở lại thấy một cô gái đầu tóc rối xù, đôi mắt lờ đờ chưa tỉnh ngủ, quần áo ngủ xộc xệch màu trắng lụa xuyên thấu cơ thể quyến rũ thậm chí anh có thể nhìn thấy quần lót nhỏ bên trong cùng bộ ngực căng tròn và hai điểm anh đào nhỏ. Cô gái này đây là cố tình hay vô ý quyến rũ anh đây. Nghĩ đến đây anh liền cảm thấy tức giận trong người nếu hôm nay có người đến trước anh có phải cô cũng ăn mặc thế này ra gặp bọn họ không.
Bối Ngọc Huyền khó hiểu nhìn ánh mắt nóng rực của Lãnh Nguyệt nhìn chằm thân thể cô, cô có gì lạ lắm sao? Bất giác nhìn xuống phía dưới cô liền nhìn thấy bộ áo ngủ mỏng tanh của mình cùng ai điểm anh đào nhỏ ẩn hiện bên trong.
RẦM...Xấu hổ đóng chặt cánh cửa lại, Bối Ngọc Huyền liền ôm mặt chạy vào phòng. Cô rất sợ nóng nên thường chọn những bộ áo ngủ mỏng với lại khi ngủ cô không thích mặc nội y cho lắm thường thì chỉ mặc quần nhỏ thôi. Nhưng không ngờ cái sở thích tai hại này lại hại cô bị người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết thân thể, đúng là quá mất mặt đi mà!Thay ngay bộ đồ thường kín đáo, cô lúc này mới dám ló đầu ra ngoài mở cửa nhưng khuôn mặt trắng noãn vẫn hiện lên vệt hồng.
" Lúc này...thật xin lỗi anh nhưng không phải tôi cố ý đâu. "
Vừa mới mở cửa ra Bối Ngọc Huyền liền cuối đầu nhỏ giọng lí nhí nói. Cô thật sự không muốn người đàn ông này hiểu lầm cô muốn quyến rũ anh ta.
" Không có gì đi... cứ coi như tôi chưa từng thấy gì đi. Mà tiểu thư đây còn nhớ tôi chứ. "
Lãnh Nguyệt cười cười cho qua chuyện nhưng trong đầu suy nghĩ liền khác với lời nói. Rõ ràng như thế anh làm sao không thấy gì được.
" Đương nhiên là nhớ rồi anh là người đã tặng tôi cây Piano trắng mà. Với lại anh cũng đừng nên gọi tôi là tiểu thư này nọ, gọi tôi Bối Ngọc Huyền là được. Nếu anh cảm thấy cái tên đó quá dài thì có thể trực tiếp gọi tôi là Ngọc Huyền"
Bối Ngọc Huyền nghe Lãnh Nguyệt nói vậy liền cảm thấy yên tâm phần nào, thân thiện cười nói với anh.
" Vậy thì Ngọc Huyền cô có thể mời tôi vào nhà chứ. "
Lãnh Nguyệt bày ra vẻ mặt thiện lương cười nói mãn nguyện với cái tên " Ngọc Huyền "thân mật này.
" Đương nhiên là được. "
Bối Ngọc Huyền mở rộng cửa cho Lãnh Nguyệt bước vào, đóng cửa lại dẫn anh về phía phòng khách. Sau đó cô mới pha một ly trà mời khách.
" Không biết Lãnh Nguyệt anh đến đây tìm tôi có việc gì không? "
Bối Ngọc Huyền đặt ly trà xuống bàn sau đó ngồi phía đối diện với Lãnh Nguyệt hỏi.
" Tôi đến đây chỉ muốn xem thử cô có hài lòng với cây đàn này không thôi. "
Lãnh Nguyệt cầm ly trà lên uống một ngụm sau đó mới trả lời Bối Ngọc Huyền, trà cô pha quả là không tệ.
" Đương nhiên là tôi rất hài lòng rồi. "
Bối Ngọc Huyền cười tít mắt nói. Đương nhiên là cô rất rất hài lòng rồi, không cần bỏ tiền lại có thể có được một cây đàn tốt như thế ai mà không hài lòng được. Với lại chất lượng của cây đàn này quả thật tốt hơn những cây đàn mà cô đã từng thấy.
" Chị... "
Trong không khí yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói non nớt. Chỉ thấy ở giữa cánh cửa phòng khách, Bối Ngạo Huy dụi dụi mắt đứng ở đấy, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, trên tay còn cầm theo một chú gấu bông lớn. Khuôn mặt chưa tỉnh ngủ giống y chang cô lúc nảy hết sức đáng yêu nha.
" Tiểu Huy...em dậy rồi sao mau vào rửa mặt thay đồ đi chị sẽ nấu bữa sáng cho em. "
Bối Ngọc Huyền đứng dậy đi đến chỗ Bối Ngạo Huy véo má cậu một cái rồi liền đẩy cậu vào lại phòng. Sau đó mới quay sang Lãnh Nguyệt hỏi.
" Anh có muốn ăn chút gì không. "
" Nếu là cô mời thì tôi không ngại. "
Lãnh Nguyệt nghiêng đầu cười đáp, mái tóc vàng rũ xuống khuôn mặt yêu nghiệt khiến Bối Ngọc Huyền không tự chủ được ngây người nhìn một lát. Đợi cho đến khi cô bị tiếng cười khúc khích của Lãnh Nguyệt đánh thức thì liền đỏ mặt xấu hổ đi nhanh về phía phòng bếp.
Lãnh Nguyệt bật cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình đến nổi muốn chảy nước miếng của Bối Ngọc Huyền nhưng anh không dám cười to chỉ che miệng cười nhẹ cho đến khi cô xấu hổ đi vào phòng bếp anh mới không kìm được cười lớn.
Bối Ngọc Huyền ôm mặt đi đến phòng bếp bên tai vẫn còn vang lên tiếng cười của Lãnh Nguyệt. Cô thầm mắng bản thân mình không biết bao giờ liền háo sắc như thế.
Lãnh Nguyệt ngồi trong phòng khách yên lặng uống trà chốc chốc liền nhìn quanh nhà một cái. Cho đến khi anh mặt anh dừng lại trước cửa phòng liền thấy một cái đầu nhỏ đang nhìn anh. Thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt nhìn đến cậu liền rụt rè núp sau cửa.
Bối Ngạo Huy rất tò mò về anh đẹp trai này. Trước đây, chị cậu rất ít thân thiết với người lạ lại rất ít cười nói. Thậm chí đối với Lâm Duật - người mà chị cậu để ý cũng không hề có bộ dạng như bây giờ. Hơn nữa cậu còn thấy chị cậu đỏ mặt nữa kìa. Nhưng tính cậu rất nhút nhát chỉ dám đứng ở bên ngoài nhìn lén.
" Không cần đứng ngoài đó mau vào đi. "
Lãnh Nguyệt nhếch môi cười bí ẩn nhìn cậu nhóc sau cánh cửa cất cao giọng nói.
Bối Ngạo Huy ló đầu ra nhìn Lãnh Nguyệt đang nhìn mình cười thân thiện. Hình như nụ cười của Lãnh Nguyệt đã có tác dụng, Bối Ngạo Huy liền dứng dậy đi từ từ về phía Lãnh Nguyệt.
" Nhóc quả thật rất giống chị nhóc đó rất đáng yêu. Nhóc tên gì? "
Lãnh Nguyệt đưa tay trực tiếp béo má Bối Ngạo Huy, khuôn mặt của hai chị em cũng thật giống nhau.
" Em gọi Bối Ngạo Huy nhưng chị em thường gọi em là Tiểu Huy. Còn...anh. "
Bối Ngạo Huy ngập ngừng một lát nhưng cũng quyết định nói tên mình cho Lãnh Nguyệt nghe, bởi câu rất có thiện cảm với anh trai này nha.
" Anh gọi Lãnh Nguyệt. Rất vui được gặp em Tiểu Huy. "
Lãnh Nguyệt thân thiết gọi Tiểu Huy như cách mà Bối Ngọc Huyền gọi cậu, trong lòng cũng sinh ra một ít hảo cảm hiếm có với cậu nhóc.
Sau đó anh liền cùng Bối Ngạo Huy nói chuyện phiếm, chủ yếu là chuyện về Bối Ngọc Huyền trước đây và sự thay đổi của cô. Bối Ngạo Huy tính tình thành thật Lãnh Nguyệt hỏi cái gì cũng trả lời. Hơn nữa những sở thích sau khi thay đổi của Bối Ngọc Huyền cũng đem ra nỏi hết.
Lãnh Nguyệt hài lòng nhìn cậu nhóc đang say sưa ngồi kể cho anh nghe chuyện về Bối Ngọc Huyền. Xem ra anh nhất định phải bồi dưỡng "gián điệp" của mình bên cạnh Bối Ngọc Huyền thật tốt.
Bối Ngọc Huyền vừa nấu ăn xong định đi gọi Bối Ngạo Huy đã thấy cậu nhóc đang ngồi trong phòng khách cùng với Lãnh Nguyệt cười nói rất vui vẻ trong lòng không khỏi phấn khích. Mấy ngày nay cô tìm cách mở rộng trái tim Bối Ngạo Huy ra nhưng cô cảm thấy cậu nhóc vẫn còn rất rụt rè và sợ cô. Nhưng hôm nay nhìn cậu vui vẻ cười nói như thế cô rất vui, có lẽ Tiểu Huy thật sự có hảo cảm với Lãnh Nguyệt nha.
" Được rồi có chuyện gì thì hai người từ từ đã nói, mau xuống ăn sáng đi nếu không đồ ăn sẽ nguội hết. "
Bối Ngọc Huyền bước vào lên tiếng phá vỡ câu chuyện của Bối Ngạo Huy. Tuy cô rất không muốn làm Bối Ngạo Huy mất hứng nhưng không thể không ăn sáng được.
" Anh Nguyệt chúng ta xuống ăn sáng đi. Chị em nấu ăn rất ngon đấy... "
Bối Ngạo Huy hưng phấn kéo tay Lãnh Nguyệt xuống bếp. Còn không ngớt lời khen tài nghệ nấu ăn của Bối Ngọc Huyền.
" Anh ăn nhiều một chút chị em nấu rất ngon đây. "
Bối Ngạo Huy kéo ghế ngồi bên cạnh Lãnh Nguyệt còn tốt bụng đẩy đồ ăn về phía anh.
Bối Ngọc Huyền ở một bên nhìn bóng dáng hai người một lớn một nhỏ vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện thân thiết liền đi xuống bếp pha thêm ba ly sữa và lấy thêm ít đồ ăn. Nếu người ngoài nhìn vào không biết chắc chắn sẽ nghĩ ba người họ là một gia đình thực thụ.
Lãnh Nguyệt hôm qua đã sai người chuyển cây đàn đến cho cô nhưng bản thânanh hôm nay mới đến để gặp cô. Không ngờ cửa vừa mở lại thấy một cô gái đầu tóc rối xù, đôi mắt lờ đờ chưa tỉnh ngủ, quần áo ngủ xộc xệch màu trắng lụa xuyên thấu cơ thể quyến rũ thậm chí anh có thể nhìn thấy quần lót nhỏ bên trong cùng bộ ngực căng tròn và hai điểm anh đào nhỏ. Cô gái này đây là cố tình hay vô ý quyến rũ anh đây. Nghĩ đến đây anh liền cảm thấy tức giận trong người nếu hôm nay có người đến trước anh có phải cô cũng ăn mặc thế này ra gặp bọn họ không.
Bối Ngọc Huyền khó hiểu nhìn ánh mắt nóng rực của Lãnh Nguyệt nhìn chằm thân thể cô, cô có gì lạ lắm sao? Bất giác nhìn xuống phía dưới cô liền nhìn thấy bộ áo ngủ mỏng tanh của mình cùng ai điểm anh đào nhỏ ẩn hiện bên trong.
RẦM...Xấu hổ đóng chặt cánh cửa lại, Bối Ngọc Huyền liền ôm mặt chạy vào phòng. Cô rất sợ nóng nên thường chọn những bộ áo ngủ mỏng với lại khi ngủ cô không thích mặc nội y cho lắm thường thì chỉ mặc quần nhỏ thôi. Nhưng không ngờ cái sở thích tai hại này lại hại cô bị người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết thân thể, đúng là quá mất mặt đi mà!Thay ngay bộ đồ thường kín đáo, cô lúc này mới dám ló đầu ra ngoài mở cửa nhưng khuôn mặt trắng noãn vẫn hiện lên vệt hồng.
" Lúc này...thật xin lỗi anh nhưng không phải tôi cố ý đâu. "
Vừa mới mở cửa ra Bối Ngọc Huyền liền cuối đầu nhỏ giọng lí nhí nói. Cô thật sự không muốn người đàn ông này hiểu lầm cô muốn quyến rũ anh ta.
" Không có gì đi... cứ coi như tôi chưa từng thấy gì đi. Mà tiểu thư đây còn nhớ tôi chứ. "
Lãnh Nguyệt cười cười cho qua chuyện nhưng trong đầu suy nghĩ liền khác với lời nói. Rõ ràng như thế anh làm sao không thấy gì được.
" Đương nhiên là nhớ rồi anh là người đã tặng tôi cây Piano trắng mà. Với lại anh cũng đừng nên gọi tôi là tiểu thư này nọ, gọi tôi Bối Ngọc Huyền là được. Nếu anh cảm thấy cái tên đó quá dài thì có thể trực tiếp gọi tôi là Ngọc Huyền"
Bối Ngọc Huyền nghe Lãnh Nguyệt nói vậy liền cảm thấy yên tâm phần nào, thân thiện cười nói với anh.
" Vậy thì Ngọc Huyền cô có thể mời tôi vào nhà chứ. "
Lãnh Nguyệt bày ra vẻ mặt thiện lương cười nói mãn nguyện với cái tên " Ngọc Huyền "thân mật này.
" Đương nhiên là được. "
Bối Ngọc Huyền mở rộng cửa cho Lãnh Nguyệt bước vào, đóng cửa lại dẫn anh về phía phòng khách. Sau đó cô mới pha một ly trà mời khách.
" Không biết Lãnh Nguyệt anh đến đây tìm tôi có việc gì không? "
Bối Ngọc Huyền đặt ly trà xuống bàn sau đó ngồi phía đối diện với Lãnh Nguyệt hỏi.
" Tôi đến đây chỉ muốn xem thử cô có hài lòng với cây đàn này không thôi. "
Lãnh Nguyệt cầm ly trà lên uống một ngụm sau đó mới trả lời Bối Ngọc Huyền, trà cô pha quả là không tệ.
" Đương nhiên là tôi rất hài lòng rồi. "
Bối Ngọc Huyền cười tít mắt nói. Đương nhiên là cô rất rất hài lòng rồi, không cần bỏ tiền lại có thể có được một cây đàn tốt như thế ai mà không hài lòng được. Với lại chất lượng của cây đàn này quả thật tốt hơn những cây đàn mà cô đã từng thấy.
" Chị... "
Trong không khí yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói non nớt. Chỉ thấy ở giữa cánh cửa phòng khách, Bối Ngạo Huy dụi dụi mắt đứng ở đấy, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, trên tay còn cầm theo một chú gấu bông lớn. Khuôn mặt chưa tỉnh ngủ giống y chang cô lúc nảy hết sức đáng yêu nha.
" Tiểu Huy...em dậy rồi sao mau vào rửa mặt thay đồ đi chị sẽ nấu bữa sáng cho em. "
Bối Ngọc Huyền đứng dậy đi đến chỗ Bối Ngạo Huy véo má cậu một cái rồi liền đẩy cậu vào lại phòng. Sau đó mới quay sang Lãnh Nguyệt hỏi.
" Anh có muốn ăn chút gì không. "
" Nếu là cô mời thì tôi không ngại. "
Lãnh Nguyệt nghiêng đầu cười đáp, mái tóc vàng rũ xuống khuôn mặt yêu nghiệt khiến Bối Ngọc Huyền không tự chủ được ngây người nhìn một lát. Đợi cho đến khi cô bị tiếng cười khúc khích của Lãnh Nguyệt đánh thức thì liền đỏ mặt xấu hổ đi nhanh về phía phòng bếp.
Lãnh Nguyệt bật cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình đến nổi muốn chảy nước miếng của Bối Ngọc Huyền nhưng anh không dám cười to chỉ che miệng cười nhẹ cho đến khi cô xấu hổ đi vào phòng bếp anh mới không kìm được cười lớn.
Bối Ngọc Huyền ôm mặt đi đến phòng bếp bên tai vẫn còn vang lên tiếng cười của Lãnh Nguyệt. Cô thầm mắng bản thân mình không biết bao giờ liền háo sắc như thế.
Lãnh Nguyệt ngồi trong phòng khách yên lặng uống trà chốc chốc liền nhìn quanh nhà một cái. Cho đến khi anh mặt anh dừng lại trước cửa phòng liền thấy một cái đầu nhỏ đang nhìn anh. Thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt nhìn đến cậu liền rụt rè núp sau cửa.
Bối Ngạo Huy rất tò mò về anh đẹp trai này. Trước đây, chị cậu rất ít thân thiết với người lạ lại rất ít cười nói. Thậm chí đối với Lâm Duật - người mà chị cậu để ý cũng không hề có bộ dạng như bây giờ. Hơn nữa cậu còn thấy chị cậu đỏ mặt nữa kìa. Nhưng tính cậu rất nhút nhát chỉ dám đứng ở bên ngoài nhìn lén.
" Không cần đứng ngoài đó mau vào đi. "
Lãnh Nguyệt nhếch môi cười bí ẩn nhìn cậu nhóc sau cánh cửa cất cao giọng nói.
Bối Ngạo Huy ló đầu ra nhìn Lãnh Nguyệt đang nhìn mình cười thân thiện. Hình như nụ cười của Lãnh Nguyệt đã có tác dụng, Bối Ngạo Huy liền dứng dậy đi từ từ về phía Lãnh Nguyệt.
" Nhóc quả thật rất giống chị nhóc đó rất đáng yêu. Nhóc tên gì? "
Lãnh Nguyệt đưa tay trực tiếp béo má Bối Ngạo Huy, khuôn mặt của hai chị em cũng thật giống nhau.
" Em gọi Bối Ngạo Huy nhưng chị em thường gọi em là Tiểu Huy. Còn...anh. "
Bối Ngạo Huy ngập ngừng một lát nhưng cũng quyết định nói tên mình cho Lãnh Nguyệt nghe, bởi câu rất có thiện cảm với anh trai này nha.
" Anh gọi Lãnh Nguyệt. Rất vui được gặp em Tiểu Huy. "
Lãnh Nguyệt thân thiết gọi Tiểu Huy như cách mà Bối Ngọc Huyền gọi cậu, trong lòng cũng sinh ra một ít hảo cảm hiếm có với cậu nhóc.
Sau đó anh liền cùng Bối Ngạo Huy nói chuyện phiếm, chủ yếu là chuyện về Bối Ngọc Huyền trước đây và sự thay đổi của cô. Bối Ngạo Huy tính tình thành thật Lãnh Nguyệt hỏi cái gì cũng trả lời. Hơn nữa những sở thích sau khi thay đổi của Bối Ngọc Huyền cũng đem ra nỏi hết.
Lãnh Nguyệt hài lòng nhìn cậu nhóc đang say sưa ngồi kể cho anh nghe chuyện về Bối Ngọc Huyền. Xem ra anh nhất định phải bồi dưỡng "gián điệp" của mình bên cạnh Bối Ngọc Huyền thật tốt.
Bối Ngọc Huyền vừa nấu ăn xong định đi gọi Bối Ngạo Huy đã thấy cậu nhóc đang ngồi trong phòng khách cùng với Lãnh Nguyệt cười nói rất vui vẻ trong lòng không khỏi phấn khích. Mấy ngày nay cô tìm cách mở rộng trái tim Bối Ngạo Huy ra nhưng cô cảm thấy cậu nhóc vẫn còn rất rụt rè và sợ cô. Nhưng hôm nay nhìn cậu vui vẻ cười nói như thế cô rất vui, có lẽ Tiểu Huy thật sự có hảo cảm với Lãnh Nguyệt nha.
" Được rồi có chuyện gì thì hai người từ từ đã nói, mau xuống ăn sáng đi nếu không đồ ăn sẽ nguội hết. "
Bối Ngọc Huyền bước vào lên tiếng phá vỡ câu chuyện của Bối Ngạo Huy. Tuy cô rất không muốn làm Bối Ngạo Huy mất hứng nhưng không thể không ăn sáng được.
" Anh Nguyệt chúng ta xuống ăn sáng đi. Chị em nấu ăn rất ngon đấy... "
Bối Ngạo Huy hưng phấn kéo tay Lãnh Nguyệt xuống bếp. Còn không ngớt lời khen tài nghệ nấu ăn của Bối Ngọc Huyền.
" Anh ăn nhiều một chút chị em nấu rất ngon đây. "
Bối Ngạo Huy kéo ghế ngồi bên cạnh Lãnh Nguyệt còn tốt bụng đẩy đồ ăn về phía anh.
Bối Ngọc Huyền ở một bên nhìn bóng dáng hai người một lớn một nhỏ vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện thân thiết liền đi xuống bếp pha thêm ba ly sữa và lấy thêm ít đồ ăn. Nếu người ngoài nhìn vào không biết chắc chắn sẽ nghĩ ba người họ là một gia đình thực thụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook