Nhớ Ngọt Ngào
-
Chương 20
Cậu như người mất hồn ngồi thụp xuống ghế, nhìn chỗ sách giáo khoa rơi lả tả đầy đất, gió nhẹ thổi qua những trang sổ, trên đó chỉ toàn là tên của một người.
Thẩm Vân Lê.
Chương 20
Nghĩa trang
Kiều Miên ngồi trước bia mộ của Kiều Vân hải, sắc mặt cô đang rất bình tĩnh, những bất an cô cảm nhận thấy khi mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng đã biến mất không còn nữa như thể chỉ khi ở đây cô mới cảm thấy lòng mình yên ổn.
“Bố, nằm ở đây mà là con thì tốt quá rồi.” Kiều Miên nở nụ cười, bàn tay khe khẽ vuốt ve tấm hình trên bia mộ: “Con sẽ không trách ông bà nội, chờ sau này con lớn lên kiếm được tiền nhất định con sẽ thay bố chăm sóc họ thật tốt.”
Sau đó là một hồi im lặng.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, chiếu khắp đất trời một màu sáng bạc rạng rỡ, Kiều Miên nương theo ánh trăng, bàn tay vô thức bứt đứt một cây cỏ nhỏ: “Nhưng con rất hận bà ấy.”
“Con xin lỗi bố, thực sự con rất hận bà ấy.”
Sống mũi chợt chua xót, Kiều Miên tức giận bản thân mình không mạnh mẽ, cũng đã rất lâu vậy rồi mà cô vẫn khóc vì bà ta.
Gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh, lúc Kiều Miên ra khỏi nhà, cô ăn mặc rất phong phanh, xoa xoa hai cánh tay, cơn ác mộng lúc ấy đã cắn nuốt tất cả lý trí của cô khiến cô nhớ bố khôn cùng, nên lúc đó chẳng kịp suy nghĩ gì đã chạy khỏi nhà.
Kiều Miên ngồi thất thần, không biết đã ngồi được bao lâu.
Cuối cùng cô mới nghĩ đến việc Thẩm Vân Lê sẽ lo lắng, cô sửa sang lại quần áo trên dưới một lượt rồi chuẩn bị về nhà, có điều cô vừa quay người đã nhìn thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, một bóng người cao lớn rõ ràng đang sải bước về phía cô.
“Nháo cái gì hả?” Thẩm Vân Lê đứng cách cô hai thước dài, hơi thở gấp gáp hỗn loạn
Mái tóc anh bị gió thổi tung lên, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng nhìn cô, trong lòng Kiều Miên bỗng dưng nóng rực, tâm tình vừa mới bình ổn được đôi chút đã nhanh chóng loạn lên.
Cô bước nhanh về phía anh, nhào vào lồng ngực ấm áp của anh, cánh tay vòng qua siết chặt lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, giọng nói của cô nghẹn ngào: “Con không nháo.”
Thẩm Vân Lê ngây ngốc nhìn cảnh đêm hư ảo phía trước mặt, hương thơm trên người thiếu nữ mãnh liệt xông vào cánh mũi anh, cơ thể cô dán sát vào anh không chút khe hở, cô càng mềm mại, người anh càng cứng ngắc.
Hình như có gì đó sai sai.
Tham lam lưu luyến hơi ấm nơi anh, Kiều Miên như một kẻ sắp chết đuối bám được vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng cánh tay cô càng ôm càng chặt…
Yết hầu Thẩm Vân Lê mãi mới nhúc nhích được một chút: “Ngọt Ngào…”
Ý thức dần trở về, đôi tay Kiều Miên như mất đi khí lực, cô buông lỏng ra, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh: “Chú, con xin lỗi, con…”
“Nhớ bố à?”
“Vâng, trong lòng con đang rất khó chịu.”
Mớ lộn xộn trong lòng dường như đang chậm rãi trở về đúng vị trí thường thấy của nó, một chút suy nghĩ khác thường lóe lên trong đầu Thẩm Vân Lê cũng nhanh chóng tiêu tán, trừ mình ra, cô còn tìm được chỗ nào để ỷ lại mỗi khi cảm thấy khổ sở đây.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau di nước mắt còn vương trên khóe mi cô, Thẩm Vân Lê sờ trán cô mới biết hiện giờ cô đã không còn sốt nữa: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như một đứa trẻ con thế?”
Từ khi anh ngạc nhiên rồi này sinh nghi ngờ đến an tâm trở lại, toàn bộ quá trình ấy Kiều Miên đều nhìn thấy cả, nụ cười khổ chợt xuất hiện trên khóe môi cô, cô chỉ có thể dùng cách ấy để tranh thủ sự quan tâm ấm áp từ anh mà thôi.
“Con muốn về nhà.” Kiều Miên cố giấu kín cảm xúc trong lòng mình.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Lê lấy áo choàng lên người cho cô rồi cùng cô đi ra khỏi nghĩa trang.
Xe dừng cách đó không xa, Kiều Miên vừa ngồi vào trong xe, lồng ngực bỗng cuồn cuộn dữ dội, cô vội vàng mở cửa xe lảo đảo gục trên nền đất nôn ọe.
Trong xe toàn mùi khói thuốc lá, Thẩm Vân Lê tự trách nắm chặt nắm đấm, lập tức hạ hết cửa xuống rồi chạy tới bên người Kiều Miên.
“Con có sao không> Thẩm Vân Lê mở chai nước khoáng, đặt vào trong tay cô
Kiều Miên uống chút nước, hơi thở dần quay trở lại:”Không sao ạ”
Như người bình thường đụng phải đồ nóng sẽ rụt tay theo bản năng, Kiều Miên thì luôn căm hận khói lửa, điều này dần trở thành phản ứng sinh lý của cô, Thẩm Vân Lê trước đây rất yêu mùi thuốc lá, nhưng bởi vì Kiều Miên anh đã bỏ được những bốn năm nay.
Nhưng hôm nay anh hơi loạn trong lòng
Gió rót vào trong xe, mùi thuốc lá không lâu đã bị thổi tan, xe một lần nữa được khởi động, chạy chậm chạp, vững vàng trên con đường cái mờ mờ, đột nhiên, di đồn của Thẩm Vân Lê vang lên.
“Alo.” Cánh tay anh lúc này vẫn đang tê dại nên càng phải cẩn thận hơn.
“Tìm thấy chưa?” chỗ Hạ Thịnh Văn lúc này đang hơi ồn ào, anh mới đi ra từ chỗ ăn chơi của mấy đứa trẻ con cấp III.
“Thấy rồi, giờ đang trên đường về.” Thẩm Vân Lê đang định gọi điện báo cho Hạ Thịnh Văn, không ngờ ông bạn của anh đã nhanh tay gọi trước rồi.
“Con bé đi đâu thế?” nghe được tin này Hạ Thịnh Văn đã yên tâm, kiệt sức ngồi thụp xuống vệ đường: “Cho Tiểu Kiều nghe máy đi.”
Thẩm Vân Lê đưa điện thoại cho cô: “Chú Hạ của con gọi.’
“Chú Hạ?” Kiều Miên nhận máy
“Định đi bụi đấy hả? đi mà không biết mang theo điện thoại.” Hạ Thịnh Văn nghĩ bọn trẻ con hiện giờ đều vô pháp vô thiên hết lượt rồi.
“Con xin lỗi vì khiến chú phải lo lắng.” Kiều Miên rất tự trách.
“Chú thì lo cái gì?” Hạ Thịnh Văn vì chạy tìm rất nhiều nơi nên lúc này nhịp thở vẫn phì phò: “Chỉ hại Vân Lê nhà chúng ta sợ hãi, lần sau bất kể có đi đâu cũng phải báo trước một tiếng biết chưa?”
Kiều Miên đảo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi lái xe bên cạnh mình, nửa bên mặt phản chiếu ánh sáng, sắc mặt anh lúc này bình tĩnh không chút sóng lan.
“Con biết rồi ạ, con biết đã khiến chú phải lo lắng nhiều.” Kiều Miên áy náy từ tận sâu trong lòng.
“Được rồi, thôi về nhà đi.”
Tiết học thứ ba buổi chiều, chỗ ngồi của Kiều Miên lại trống, qua sự việc hôm đầu tuần, Tinh Dã càng thêm để mắt tới Kiều Miên nhiều hơn nhưng không ngờ vẫn để cô chạy mất.
Kiều Miên xuống trạm xe lửa cuối cùng, sau đó quen đường đi tới một căn biệt thự hai tầng rộng lớn, cô đứng ngoài cửa một lát, một người phụ nữ tươi cười ra mở cửa cho cô.
“Lâu lắm rồi mới thấy con tới.” người phụ nữ có khuôn mặt hiền hòa, đã ngoài bốn mươi nhưng trên người vẫn không có chút dấu vết của thời gian.
“Dạo này con hơi bận ạ.” Kiều Miên không mặc đồng phục, bình thường cô hay chuẩn bị bộ quần áo khác để trong cặp sách, lúc trốn học thuận tiện hơn.
Kiều Miên thay dép lê rồi đi cùng người phụ nữ lên tầng hai.
“Uống chút gì không?” người phụ nữ cười hỏi.
“Nước là được rồi ạ.” Đi lên tầng, gian phòng được bày trí vô cùng ấm áo, Kiều Miên ngồi trên chiếc ghế mềm màu nắng, quần jean hơi kéo lên để lộ mắt cá chân xinh xắn.
“Bác sĩ Dương, con hôm nay…”
“Mới có một tháng không gặp, con lại khách sáo với dì rồi.” dáng vóc người phụ nữ hơi đậm đà, khuôn mặt cũng tròn tròn láng mịn, là một ngoại hình dễ nhìn dễ thân, thực tế đúng thực sự là vậy.
“Dì Dương.” Kiều Miên cười đổi giọng, nhận lấy ly nước lọc từ tay bác sĩ Dương. Trước mặt cô giờ đây còn có cả hoa quả gọt sẵn lẫn bánh quy.
“Gần đây học hành sao rồi?” bác sĩ Dương nhấp một ngụm trà, tự nhiên nói chuyện cùng cô.
“Xếp thứ nhất ạ, chuyện này không có vấn đề gì.” Trên mặt Kiều Miên khẽ để lộ vài phần đắc ý.
“Chớ có giả vờ quá rồi cuối cùng lừa cả chính bản thân mình.” Bác sĩ Dương bất đắc dĩ nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.
Bác sĩ Dương là một vác sĩ tâm lý có thâm niên trong ngành, Kiều Miên tìm đến đây đã được ba năm, bắt đầu từ khi cô nhìn thấy dấu son môi màu đỏ.
Dấu son ấy vừa tà ác vừa mỹ lệ, là một hố đen không thể loại bỏ trong đầu Kiều Miên, đó là chìa khóa của chiếc hộp ma Pandora, là thứ khiến cô để lộ tình yêu ngây thơ đầy cấm kỵ của mình, thứ tình cảm có thể khiến cô ghen ghét, cũng giúp cuộc sống của cô tươi đẹp hơn.
Lúc Kiều Miên nhận ra tình cảm của mình dành cho Thẩm Vân Lê, cô sợ hãi, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, tại sao cô có thể nảy sinh thứ tình cảm ấy với anh?
Cô thực sự rất sợ hãi, cô không biết nên nói với ai, chỉ có thể tự mình giấu kín không để cho bất kỳ ai biết được, ngay tại thời điểm mà Kiều Miên cảm thấy mình sẽ bị bí mật ấy cắn nuối, cô đã lựa chọn kêu cứu, cô tìm được bác sĩ Dương.
Từ lúc bắt đầy sợ hãi che lấp bí mật đến bây giờ, bác sĩ Dương đã biết được toàn bộ chuyện của cô, bao gồm cả bí mật gia đình, bác sĩ giống như một người bạn tin cậy nhất của cô.
Ban đầu bác sĩ Dương khuyên cô nên thử chuyển dời sự chú ý của mình lên những bạn nam khác, cô không làm được.
Bác sĩ Dương nói nếu không làm được thì hãy chấp nhận nó đi.
Vậy là Kiều Miên tìm đủ mọi cách để ở gần bên anh, cô bắt đầu làm nũng anh, dùng đủ mọi trò để được anh quan tâm nhiều hơn, ví dụ như trốn học, ví dụ như để thành tích học tập của mình trượt dốc không phanh.
Cô lên mạng học hỏi mọi hành vi của đám con gái hư hỏng, trốn học, đánh nhau, nhuộm tóc sơn móng, yêu đương…
Nhiều sự lựa chọn như vậy nhưng Kiều Miên chỉ dám trốn học.
Anh rất thích mái tóc dài màu nâu này của cô nên cô không dám đụng vào nó,
Yêu đương? Trong mắt cô vốn không có người con trai nào khác.
Đánh nhau? Cô không muốn khiến anh đã đau đầu vì chuyện công việc lại còn phải đau đầu vì chuyện của cô.
Kiều Miên chính là người hay mâu thuẫn như vậy, vừa muốn anh đau đầu, vừa sợ anh phải đau đầu.
Nhưng cũng rất may, việc cô trốn học khá có tác dụng, anh ngày cành quan tâm đến việc học ở trường của cô, Kiều Miên không hề sợ hãi việc này, ngược lại cô dần dần vui vẻ trở lại, mỗi ngày cười nhiều thêm một chút.
Nói chuyện thêm vài phút đồng hồ, Kiều Miên cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
“Hôm qua con có ôm chú ấy.”
Động tác uống trà của bác sĩ Dương hơi khựng lại, nhưng không ngắt lời cô, bác sĩ Dương đặt chén trà lên bàn, lá trà theo dòng nước khẽ cuộn tròn rồi dần chím xuống dưới đáy, cô yên lặng làm một người lắng nghe.
“Hôm qua tâm tình con rất tệ, lúc ngủ còn mơ thấy bố và em.” Kiều Miên cắm cây xiên vào một miếng trái cây, nhẹ nhàng cắn nát nó trong miệng để vị ngọt xâm chiếm vị giác.
“Thật sự lúc đó con rất đau khổ, khi nhìn thấy chú ấy, mọi ấm ức cùng tình cảm con dành cho chú ấy đã chi phối con, con không kịp nghĩ ngợi gì đã nhào vào lòng chú.” Chuyện xảy ra tối hôm qua, Kiều Miên nhớ rất rõ ràng, mỗi động tác đều in sâu trong đầu, theo lời cô nói ra.
Không biết từ lúc nào, trên tay bác sĩ Dương có thêm một cuốn sổ, cô yên lặng nghe Kiều Miên nói, thỉnh thoảng ghi chú lại.
“Con ôm chú rất chặt.” giọng nói của Kiều Miên hết sực nhạt nhòa, “Chú ấy ngây cả người, con có thể cảm nhận được sự bất thường của chú, tuy rằng chú sẽ không nghĩ sâu đến vậy nhưng ít nhiều chắc chú đã hơi nghi ngờ mất rồi.”
“Có điều mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, trong khoảng thời gian của một cái chớp mắt, không biết là do chú ấy bị lời giải thích của con đánh lừa thành công hay không, nhưng chú ấy đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy trẻ con như con muốn ỷ lại chú ấy mà thôi.” Nhớ lại một lần là một lần đau đớn, Kiều Miên trông rất nhẹ nhàng mà thuật lại nguyên vẹn chuyện vừa xảy ra.
Bác sĩ Dương khép cuốn sổ lại để qua một bên: “Trong suy nghĩ của cậu ấy luôn coi con là người nhà.”
Nỗi lòng bị đánh trúng, Kiều Miên bất đắc dĩ gật đầu, cô cười khổ: “Con biết.”
Ăn thêm một miếng điểm tâm, Kiều Miên lại nói tiếp, nhưng trong giọng nói đã có thêm chút nghẹn ngào: “Con đang rất rối, vừa muốn giấu kín, nhưng vừa muốn để chú phát hiện ra, tình cảm đơn phương thực sự rất khó để chịu đựng.”
Nghe đến đó, trong lòng bác sĩ Dương chợt nổi lên gợn sóng, lời nói càng trở nên thấm thía: “Tiểu Kiều, con nghe dì nói này, bây giờ con đã học trung học rồi, kiên trì một năm nữa thôi, đợi con tốt nghiệp xong giữa con và cậu ấy sẽ bớt đi một chướng ngại.”
Kiều Miên co chân lên ghế, nụ cười tươi đẹp lại hiện hữu: “Cảm ơn gì Dương.”
Sau khi tan học, bởi vì không có Kiều Miên đi cùng nên Hạ Tinh Dã ngồi lại lớp để làm nốt chỗ đề chưa giải xong, sau khi xong xuôi, cậu khép sách vừa chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trong lúc đó, ánh mặt cậu chợt dừng lại trên mấy cuốn sách vẫn còn để mở bên bàn học của Kiều Miên.
Bản tính ‘bảo mẫu’ trong lòng Hạ Tinh Dã lại lên ngôi, cẩn thận sắp xếp lại chỗ ngồi của Kiều Miên.
Một cuốn sổ mới tinh không biết được cô dùng vào việc gì, chỉ thấy trên trang giấy đều là những nét nguệch ngoạc dày đặc, cậu ghé sát vào xem thử…
Đột nhiên hô hấp của Hạ Tinh Dã không thể nào thông nổi, bàn tay giữ cuốn sách run rẩy giữa không trung, trong lòng cậu đang gào thét rằng cậu phải dừng lại ngay!
Nhưng con mãnh thú đã kịp lao ra khỏi lồng.
Trái tim đập như nhịp trống dồn, hạ Tinh Dã lật từng trang, từng trang giấy….
Cậu như người mất hồn ngồi thụp xuống ghế, nhìn chỗ sách giáo khoa rơi lả tả đầy đất, gió nhẹ thổi qua những trang sổ, trên đó chỉ toàn là tên của một người.
Thẩm Vân Lê.
Thẩm Vân Lê.
Chương 20
Nghĩa trang
Kiều Miên ngồi trước bia mộ của Kiều Vân hải, sắc mặt cô đang rất bình tĩnh, những bất an cô cảm nhận thấy khi mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng đã biến mất không còn nữa như thể chỉ khi ở đây cô mới cảm thấy lòng mình yên ổn.
“Bố, nằm ở đây mà là con thì tốt quá rồi.” Kiều Miên nở nụ cười, bàn tay khe khẽ vuốt ve tấm hình trên bia mộ: “Con sẽ không trách ông bà nội, chờ sau này con lớn lên kiếm được tiền nhất định con sẽ thay bố chăm sóc họ thật tốt.”
Sau đó là một hồi im lặng.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, chiếu khắp đất trời một màu sáng bạc rạng rỡ, Kiều Miên nương theo ánh trăng, bàn tay vô thức bứt đứt một cây cỏ nhỏ: “Nhưng con rất hận bà ấy.”
“Con xin lỗi bố, thực sự con rất hận bà ấy.”
Sống mũi chợt chua xót, Kiều Miên tức giận bản thân mình không mạnh mẽ, cũng đã rất lâu vậy rồi mà cô vẫn khóc vì bà ta.
Gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh, lúc Kiều Miên ra khỏi nhà, cô ăn mặc rất phong phanh, xoa xoa hai cánh tay, cơn ác mộng lúc ấy đã cắn nuốt tất cả lý trí của cô khiến cô nhớ bố khôn cùng, nên lúc đó chẳng kịp suy nghĩ gì đã chạy khỏi nhà.
Kiều Miên ngồi thất thần, không biết đã ngồi được bao lâu.
Cuối cùng cô mới nghĩ đến việc Thẩm Vân Lê sẽ lo lắng, cô sửa sang lại quần áo trên dưới một lượt rồi chuẩn bị về nhà, có điều cô vừa quay người đã nhìn thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, một bóng người cao lớn rõ ràng đang sải bước về phía cô.
“Nháo cái gì hả?” Thẩm Vân Lê đứng cách cô hai thước dài, hơi thở gấp gáp hỗn loạn
Mái tóc anh bị gió thổi tung lên, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng nhìn cô, trong lòng Kiều Miên bỗng dưng nóng rực, tâm tình vừa mới bình ổn được đôi chút đã nhanh chóng loạn lên.
Cô bước nhanh về phía anh, nhào vào lồng ngực ấm áp của anh, cánh tay vòng qua siết chặt lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, giọng nói của cô nghẹn ngào: “Con không nháo.”
Thẩm Vân Lê ngây ngốc nhìn cảnh đêm hư ảo phía trước mặt, hương thơm trên người thiếu nữ mãnh liệt xông vào cánh mũi anh, cơ thể cô dán sát vào anh không chút khe hở, cô càng mềm mại, người anh càng cứng ngắc.
Hình như có gì đó sai sai.
Tham lam lưu luyến hơi ấm nơi anh, Kiều Miên như một kẻ sắp chết đuối bám được vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng cánh tay cô càng ôm càng chặt…
Yết hầu Thẩm Vân Lê mãi mới nhúc nhích được một chút: “Ngọt Ngào…”
Ý thức dần trở về, đôi tay Kiều Miên như mất đi khí lực, cô buông lỏng ra, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh: “Chú, con xin lỗi, con…”
“Nhớ bố à?”
“Vâng, trong lòng con đang rất khó chịu.”
Mớ lộn xộn trong lòng dường như đang chậm rãi trở về đúng vị trí thường thấy của nó, một chút suy nghĩ khác thường lóe lên trong đầu Thẩm Vân Lê cũng nhanh chóng tiêu tán, trừ mình ra, cô còn tìm được chỗ nào để ỷ lại mỗi khi cảm thấy khổ sở đây.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau di nước mắt còn vương trên khóe mi cô, Thẩm Vân Lê sờ trán cô mới biết hiện giờ cô đã không còn sốt nữa: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như một đứa trẻ con thế?”
Từ khi anh ngạc nhiên rồi này sinh nghi ngờ đến an tâm trở lại, toàn bộ quá trình ấy Kiều Miên đều nhìn thấy cả, nụ cười khổ chợt xuất hiện trên khóe môi cô, cô chỉ có thể dùng cách ấy để tranh thủ sự quan tâm ấm áp từ anh mà thôi.
“Con muốn về nhà.” Kiều Miên cố giấu kín cảm xúc trong lòng mình.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Lê lấy áo choàng lên người cho cô rồi cùng cô đi ra khỏi nghĩa trang.
Xe dừng cách đó không xa, Kiều Miên vừa ngồi vào trong xe, lồng ngực bỗng cuồn cuộn dữ dội, cô vội vàng mở cửa xe lảo đảo gục trên nền đất nôn ọe.
Trong xe toàn mùi khói thuốc lá, Thẩm Vân Lê tự trách nắm chặt nắm đấm, lập tức hạ hết cửa xuống rồi chạy tới bên người Kiều Miên.
“Con có sao không> Thẩm Vân Lê mở chai nước khoáng, đặt vào trong tay cô
Kiều Miên uống chút nước, hơi thở dần quay trở lại:”Không sao ạ”
Như người bình thường đụng phải đồ nóng sẽ rụt tay theo bản năng, Kiều Miên thì luôn căm hận khói lửa, điều này dần trở thành phản ứng sinh lý của cô, Thẩm Vân Lê trước đây rất yêu mùi thuốc lá, nhưng bởi vì Kiều Miên anh đã bỏ được những bốn năm nay.
Nhưng hôm nay anh hơi loạn trong lòng
Gió rót vào trong xe, mùi thuốc lá không lâu đã bị thổi tan, xe một lần nữa được khởi động, chạy chậm chạp, vững vàng trên con đường cái mờ mờ, đột nhiên, di đồn của Thẩm Vân Lê vang lên.
“Alo.” Cánh tay anh lúc này vẫn đang tê dại nên càng phải cẩn thận hơn.
“Tìm thấy chưa?” chỗ Hạ Thịnh Văn lúc này đang hơi ồn ào, anh mới đi ra từ chỗ ăn chơi của mấy đứa trẻ con cấp III.
“Thấy rồi, giờ đang trên đường về.” Thẩm Vân Lê đang định gọi điện báo cho Hạ Thịnh Văn, không ngờ ông bạn của anh đã nhanh tay gọi trước rồi.
“Con bé đi đâu thế?” nghe được tin này Hạ Thịnh Văn đã yên tâm, kiệt sức ngồi thụp xuống vệ đường: “Cho Tiểu Kiều nghe máy đi.”
Thẩm Vân Lê đưa điện thoại cho cô: “Chú Hạ của con gọi.’
“Chú Hạ?” Kiều Miên nhận máy
“Định đi bụi đấy hả? đi mà không biết mang theo điện thoại.” Hạ Thịnh Văn nghĩ bọn trẻ con hiện giờ đều vô pháp vô thiên hết lượt rồi.
“Con xin lỗi vì khiến chú phải lo lắng.” Kiều Miên rất tự trách.
“Chú thì lo cái gì?” Hạ Thịnh Văn vì chạy tìm rất nhiều nơi nên lúc này nhịp thở vẫn phì phò: “Chỉ hại Vân Lê nhà chúng ta sợ hãi, lần sau bất kể có đi đâu cũng phải báo trước một tiếng biết chưa?”
Kiều Miên đảo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi lái xe bên cạnh mình, nửa bên mặt phản chiếu ánh sáng, sắc mặt anh lúc này bình tĩnh không chút sóng lan.
“Con biết rồi ạ, con biết đã khiến chú phải lo lắng nhiều.” Kiều Miên áy náy từ tận sâu trong lòng.
“Được rồi, thôi về nhà đi.”
Tiết học thứ ba buổi chiều, chỗ ngồi của Kiều Miên lại trống, qua sự việc hôm đầu tuần, Tinh Dã càng thêm để mắt tới Kiều Miên nhiều hơn nhưng không ngờ vẫn để cô chạy mất.
Kiều Miên xuống trạm xe lửa cuối cùng, sau đó quen đường đi tới một căn biệt thự hai tầng rộng lớn, cô đứng ngoài cửa một lát, một người phụ nữ tươi cười ra mở cửa cho cô.
“Lâu lắm rồi mới thấy con tới.” người phụ nữ có khuôn mặt hiền hòa, đã ngoài bốn mươi nhưng trên người vẫn không có chút dấu vết của thời gian.
“Dạo này con hơi bận ạ.” Kiều Miên không mặc đồng phục, bình thường cô hay chuẩn bị bộ quần áo khác để trong cặp sách, lúc trốn học thuận tiện hơn.
Kiều Miên thay dép lê rồi đi cùng người phụ nữ lên tầng hai.
“Uống chút gì không?” người phụ nữ cười hỏi.
“Nước là được rồi ạ.” Đi lên tầng, gian phòng được bày trí vô cùng ấm áo, Kiều Miên ngồi trên chiếc ghế mềm màu nắng, quần jean hơi kéo lên để lộ mắt cá chân xinh xắn.
“Bác sĩ Dương, con hôm nay…”
“Mới có một tháng không gặp, con lại khách sáo với dì rồi.” dáng vóc người phụ nữ hơi đậm đà, khuôn mặt cũng tròn tròn láng mịn, là một ngoại hình dễ nhìn dễ thân, thực tế đúng thực sự là vậy.
“Dì Dương.” Kiều Miên cười đổi giọng, nhận lấy ly nước lọc từ tay bác sĩ Dương. Trước mặt cô giờ đây còn có cả hoa quả gọt sẵn lẫn bánh quy.
“Gần đây học hành sao rồi?” bác sĩ Dương nhấp một ngụm trà, tự nhiên nói chuyện cùng cô.
“Xếp thứ nhất ạ, chuyện này không có vấn đề gì.” Trên mặt Kiều Miên khẽ để lộ vài phần đắc ý.
“Chớ có giả vờ quá rồi cuối cùng lừa cả chính bản thân mình.” Bác sĩ Dương bất đắc dĩ nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.
Bác sĩ Dương là một vác sĩ tâm lý có thâm niên trong ngành, Kiều Miên tìm đến đây đã được ba năm, bắt đầu từ khi cô nhìn thấy dấu son môi màu đỏ.
Dấu son ấy vừa tà ác vừa mỹ lệ, là một hố đen không thể loại bỏ trong đầu Kiều Miên, đó là chìa khóa của chiếc hộp ma Pandora, là thứ khiến cô để lộ tình yêu ngây thơ đầy cấm kỵ của mình, thứ tình cảm có thể khiến cô ghen ghét, cũng giúp cuộc sống của cô tươi đẹp hơn.
Lúc Kiều Miên nhận ra tình cảm của mình dành cho Thẩm Vân Lê, cô sợ hãi, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, tại sao cô có thể nảy sinh thứ tình cảm ấy với anh?
Cô thực sự rất sợ hãi, cô không biết nên nói với ai, chỉ có thể tự mình giấu kín không để cho bất kỳ ai biết được, ngay tại thời điểm mà Kiều Miên cảm thấy mình sẽ bị bí mật ấy cắn nuối, cô đã lựa chọn kêu cứu, cô tìm được bác sĩ Dương.
Từ lúc bắt đầy sợ hãi che lấp bí mật đến bây giờ, bác sĩ Dương đã biết được toàn bộ chuyện của cô, bao gồm cả bí mật gia đình, bác sĩ giống như một người bạn tin cậy nhất của cô.
Ban đầu bác sĩ Dương khuyên cô nên thử chuyển dời sự chú ý của mình lên những bạn nam khác, cô không làm được.
Bác sĩ Dương nói nếu không làm được thì hãy chấp nhận nó đi.
Vậy là Kiều Miên tìm đủ mọi cách để ở gần bên anh, cô bắt đầu làm nũng anh, dùng đủ mọi trò để được anh quan tâm nhiều hơn, ví dụ như trốn học, ví dụ như để thành tích học tập của mình trượt dốc không phanh.
Cô lên mạng học hỏi mọi hành vi của đám con gái hư hỏng, trốn học, đánh nhau, nhuộm tóc sơn móng, yêu đương…
Nhiều sự lựa chọn như vậy nhưng Kiều Miên chỉ dám trốn học.
Anh rất thích mái tóc dài màu nâu này của cô nên cô không dám đụng vào nó,
Yêu đương? Trong mắt cô vốn không có người con trai nào khác.
Đánh nhau? Cô không muốn khiến anh đã đau đầu vì chuyện công việc lại còn phải đau đầu vì chuyện của cô.
Kiều Miên chính là người hay mâu thuẫn như vậy, vừa muốn anh đau đầu, vừa sợ anh phải đau đầu.
Nhưng cũng rất may, việc cô trốn học khá có tác dụng, anh ngày cành quan tâm đến việc học ở trường của cô, Kiều Miên không hề sợ hãi việc này, ngược lại cô dần dần vui vẻ trở lại, mỗi ngày cười nhiều thêm một chút.
Nói chuyện thêm vài phút đồng hồ, Kiều Miên cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
“Hôm qua con có ôm chú ấy.”
Động tác uống trà của bác sĩ Dương hơi khựng lại, nhưng không ngắt lời cô, bác sĩ Dương đặt chén trà lên bàn, lá trà theo dòng nước khẽ cuộn tròn rồi dần chím xuống dưới đáy, cô yên lặng làm một người lắng nghe.
“Hôm qua tâm tình con rất tệ, lúc ngủ còn mơ thấy bố và em.” Kiều Miên cắm cây xiên vào một miếng trái cây, nhẹ nhàng cắn nát nó trong miệng để vị ngọt xâm chiếm vị giác.
“Thật sự lúc đó con rất đau khổ, khi nhìn thấy chú ấy, mọi ấm ức cùng tình cảm con dành cho chú ấy đã chi phối con, con không kịp nghĩ ngợi gì đã nhào vào lòng chú.” Chuyện xảy ra tối hôm qua, Kiều Miên nhớ rất rõ ràng, mỗi động tác đều in sâu trong đầu, theo lời cô nói ra.
Không biết từ lúc nào, trên tay bác sĩ Dương có thêm một cuốn sổ, cô yên lặng nghe Kiều Miên nói, thỉnh thoảng ghi chú lại.
“Con ôm chú rất chặt.” giọng nói của Kiều Miên hết sực nhạt nhòa, “Chú ấy ngây cả người, con có thể cảm nhận được sự bất thường của chú, tuy rằng chú sẽ không nghĩ sâu đến vậy nhưng ít nhiều chắc chú đã hơi nghi ngờ mất rồi.”
“Có điều mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, trong khoảng thời gian của một cái chớp mắt, không biết là do chú ấy bị lời giải thích của con đánh lừa thành công hay không, nhưng chú ấy đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy trẻ con như con muốn ỷ lại chú ấy mà thôi.” Nhớ lại một lần là một lần đau đớn, Kiều Miên trông rất nhẹ nhàng mà thuật lại nguyên vẹn chuyện vừa xảy ra.
Bác sĩ Dương khép cuốn sổ lại để qua một bên: “Trong suy nghĩ của cậu ấy luôn coi con là người nhà.”
Nỗi lòng bị đánh trúng, Kiều Miên bất đắc dĩ gật đầu, cô cười khổ: “Con biết.”
Ăn thêm một miếng điểm tâm, Kiều Miên lại nói tiếp, nhưng trong giọng nói đã có thêm chút nghẹn ngào: “Con đang rất rối, vừa muốn giấu kín, nhưng vừa muốn để chú phát hiện ra, tình cảm đơn phương thực sự rất khó để chịu đựng.”
Nghe đến đó, trong lòng bác sĩ Dương chợt nổi lên gợn sóng, lời nói càng trở nên thấm thía: “Tiểu Kiều, con nghe dì nói này, bây giờ con đã học trung học rồi, kiên trì một năm nữa thôi, đợi con tốt nghiệp xong giữa con và cậu ấy sẽ bớt đi một chướng ngại.”
Kiều Miên co chân lên ghế, nụ cười tươi đẹp lại hiện hữu: “Cảm ơn gì Dương.”
Sau khi tan học, bởi vì không có Kiều Miên đi cùng nên Hạ Tinh Dã ngồi lại lớp để làm nốt chỗ đề chưa giải xong, sau khi xong xuôi, cậu khép sách vừa chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trong lúc đó, ánh mặt cậu chợt dừng lại trên mấy cuốn sách vẫn còn để mở bên bàn học của Kiều Miên.
Bản tính ‘bảo mẫu’ trong lòng Hạ Tinh Dã lại lên ngôi, cẩn thận sắp xếp lại chỗ ngồi của Kiều Miên.
Một cuốn sổ mới tinh không biết được cô dùng vào việc gì, chỉ thấy trên trang giấy đều là những nét nguệch ngoạc dày đặc, cậu ghé sát vào xem thử…
Đột nhiên hô hấp của Hạ Tinh Dã không thể nào thông nổi, bàn tay giữ cuốn sách run rẩy giữa không trung, trong lòng cậu đang gào thét rằng cậu phải dừng lại ngay!
Nhưng con mãnh thú đã kịp lao ra khỏi lồng.
Trái tim đập như nhịp trống dồn, hạ Tinh Dã lật từng trang, từng trang giấy….
Cậu như người mất hồn ngồi thụp xuống ghế, nhìn chỗ sách giáo khoa rơi lả tả đầy đất, gió nhẹ thổi qua những trang sổ, trên đó chỉ toàn là tên của một người.
Thẩm Vân Lê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook