Nhớ Mãi Không Quên
Chương 40: Phiên ngoại (END)

Edit by Kiera

Khu thương nghiệp "tấc đất tất vàng" ở thành phố N có rất nhiều office building (toà nhà văn phòng), nghe nói là phong thuỷ rất tốt, phàm là xí nghiệp có tiếng tăm hay là công ty vừa mới khởi bước xây dưng sự nghiệp đều thích mở ở nơi đó, bước đầu sẽ rất tốt.

Nhưng kể từ khi tập đoàn Lục Thị thu mua lại Công ty chứng khoán Diễm Tưởng đang rất hot trong mấy năm gần đây, thì một đống Office building kia liền treo lên bốn chữ to " Tập đoàn Lục thị" với ánh vàng rực rỡ, tuyên bố chủ quyền của các toà nhà mà người người thèm đã lâu.

Nghe đồn tổng giám đốc của chứng khoán Diễm Tưởng chính là con trai của Lục chủ tịch - người hiện đang nắm quyền Lục thị, Lục chủ tịch cố ý muốn nghỉ hưu để giao công ty lại cho đời thứ hai của mình, việc thu mua lại cũng chính là muốn khởi xướng cho con trai của mình tiếp quản tập đoàn, đưa những vấn đề tài chính cốt lõi nhất của công ty cũng chính là những vấn đề dễ kiểm soát nhất giao cho công ty mới thu mua phụ trách, để không ai biết được mình đang tự cấp lót đường cho con trai.

Nghe đồn con trai của Lục đổng tuổi không lớn nhưng thủ đoạn lại không thể khinh thường, khi còn trẻ đã dựa vào chính mình mà dốc sức làm việc ở bên ngoài, trong những năm đại học liền bắt đầu xuống tay sáng lập ra chứng khoán Diễm Tưởng, vào thời điểm đó phương pháp độc đáo đó đã thu hút được ánh mắt của nhà đầu tư, anh ta dùng thủ đoạn, phương pháp táo bạo của mình quả cảm được nhà đầu tư khi chưa từng làm cho công ty của mình bị sóng gió tài chính cuốn đi. Sau vài năm có được chỗ đứng, anh ta lại đi đến Wall Street của nước Mỹ xa xôi, tấn mãnh cùng tàn nhẫn nhanh chóng cướp lấy cơ hội giữa những khoảng cách của các con cá sấu lớn, sống sót trở về, sau đó về sau thì thanh danh vang dội.

Nghe đồn vị tiểu Lục tổng đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc chỉ có vài năm, diện mạo rất là lạnh lùng đẹp trai, khí chất điềm đạm, luôn đeo theo một cặp mắt kính tơ vàng, ánh mắt đào hoa vốn nên quyến rũ nhưng khi nhìn qua thấu kính thì ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, sau khi nhậm chức thì những người thế hệ sau đều than thở, nhưng rất nhiều người của thế hệ trước bên trong cuộc lại khen ngợi anh không dứt miệng.

Nghe đồn tiểu Lục tổng đã kết hôn từ sớm, nhưng Lục phu nhân được người người cực kỳ hâm mộ kia lại hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, rất nhiều người bên trong tập đoàn cũng bán tín bán nghi về việc tiểu Lục tổng đã kết hôn này...

_______

Tầng 32 toà nhà Lục thị, văn phòng tổng giám đốc.

Những tiếng thở gấp xen kẽ, tiếng đánh ái muội vang lên không ngừng, mơ hồ mang theo tiếng nũng nịu xin tha, đáng lẽ bây giờ đang ban ngày giờ hành chính nhưng rèm cửa lại được kéo lên, căn phòng tối tăm cùng những văn kiện hỗn độn bên cạnh bàn, vải ren màu đen không rõ, dây lưng, quần tây rơi loạn khắp nơi...

Trên bàn làm việc rộng lớn bằng đá cẩm thạch màu đen, thân thể bạch ngọc trắng nõn loã thể trải dài dính chặt với nơi giao hợp dâm loạn của thân mình màu lúa mạch, vị Lục phu nhân trong lời đồn kia, đang bị tiểu Lục tổng trong lời đồn đè lên bàn làm việc của anh ta mà hung hăng "Thu thập".

Cả người của Trình Niệm Niệm đã tràn đầy đầm đìa, toàn thân chỉ còn chừa lại một đôi giày cao gót màu đen còn dư, vòng lấy thật chặt thắt lưng của "Tiểu Lục tổng", đung đưa kịch liệt, cánh môi sưng đỏ phun ra tiếng rên rỉ câu người: "Ưm... Lục Diễm... Từ bỏ......"

Mái tóc đen rũ xuống mang theo mồ hôi, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm thân thể quyến rũ dưới thân, áo sơ mi đang mặc trên người chỉ còn dư lại hai cái cúc cuối cùng, lộ ra cơ ngực săn chắc, tách cơ rõ rệt, đường cong mê người phác hoạ ra tính ái giao hòa.

Lục Diễm động hông đâm vào không chút lưu tình, tiếng bạch bạch vang lên khiến người khác đỏ mặt, âm thanh trầm thấp thành thục nhiễm tình dục.

"Cắn chặt đến như vậy, sao lại không cần?" Anh vừa nói, eo bụng vừa dùng sức đâm về phía trước, đẩy côn th*t triền miên chôn vào càng sâu.

______

- -Hai tiếng trước--

Trình Niệm Niệm đang từ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi lên tầng 32 thì phát hiện ra cả tầng lầu đều vô cùng im ắng, cửa phòng tổng giám đốc thì đóng chặt, cô đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, tạm dừng một lát rồi đẩy cửa đi vào, bước lên thảm mềm mại thì mới phát hiện rèm cửa đều bị kéo lên, đi vào trong phòng nhìn thấy người mà cô rất quen thuộc đang ngồi trước bàn làm việc, ngước ánh mắt sáng quắc nhìn cô, phảng phất như là đã đợi rất lâu.

Thân hình thon dài quanh năm được tỉ mỉ bao bọc trong bộ âu phục, cũng có thể lộ ra cơ bắp phập phồng săn chắc. Sự quyến rũ mà năm tháng đọng lại trên người anh chỉ càng làm cho hơi thở trên người của anh càng thêm hấp dẫn cùng hương vị mười phần nam tính mang theo hormone, những năm gần đây có thể nói Lục Diễm càng ngày càng quyến rũ câu người..

Nhưng ở trong mắt Trình Niệm Niệm, anh chính là một bình dấm chua!

Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mình, môi mỏng khẽ mở, phát ra âm thanh.

"Lại đây."

Cô cắn cắn môi dưới, nghĩ hôm nay sẽ tới đây "Dỗ" anh, trong văn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy được tiếng tim rung động đập thình thịch, Trình Niệm Niệm chậm rì rì cởi bỏ đai lưng áo gió quanh eo, rồi cởi đi cái áo gió chỉnh tề bọc mình đến kín mít, bên trong chỉ còn một bộ nội y ren màu đen.

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt Lục Diễm tối sầm xuống.

Thân thể ngày ngày đêm đêm bị anh yêu thương, lớp vải mỏng như cánh ve bám vào cặp vú càng ngày càng trưởng thành chín mọng, lớp hoa văn ren màu đen như ẩn như hiện che lại đầu v* đỏ hồng, thít chặt lại đường cong lòi lõm tạo ra khe ngực thật sâu, hai mảnh vải hợp với một sợi dây vòng qua thắt lưng, rồi lại đan xen vờn quanh ở trên cổ.

Cùng với quần chữ Đinh (丁) màu đen khó khăn lắm mới có thể che lại u cốc đầy đặn, tình thú mà buộc lại thành nơi con bướm bên sườn mông, chờ người tới đây phá huỷ đi món quà ngon miệng.

Hai chân thon dài trắng nõn, dưới chân mang theo một đôi giày cao gót màu đen tám tấc cực tinh xảo, nhắm mắt theo đuôi che không được cảnh xuân ướt dẫm phía dưới, từng bước một đi tới, như là đang đi trên đầu quả tim của Lục Diễm.

Ánh đèn lờ mờ đánh vào trên người Lục Diễm khiến nửa mặt anh bị che khuất trong bóng tối, nhưng ánh mắt lại mang theo tính xâm lược cực kỳ hung hăng dán chặt vào người đang chậm rãi đi tới trước mắt, lồng ngực phập phồng tiết lộ ra cảm xúc, cổ họng không biết bị cái gì đó thít chặt, một tay hơi hiện lên gân xanh kéo cà vạt ra, một tay túm chặt lấy người trước mặt nhanh chóng đi tới, ngăn lại ở trước hai chân của mình.

Trình Niệm Niệm thuận thế ngồi lên bàn làm việc trước mặt Lục Diễm, mặt bàn lạnh băng trực tiếp chạm vào hoa huy*t đang bị quần chữ Đinh (丁) cọ xát ở giữa, khiến thân mình bủn rủn một chút thiếu chút nữa khuỵ xuống.

Lòng bàn tay nóng bỏng đặt sau thắt lưng, cô cúi đầu khom lưng nhìn anh, mặt đối diện giữa hai chân anh, thở ra hơi nóng đánh vào bắp đùi khiến giữa chân ai kia trở nên nóng hừng hực.

Bàn tay nóng như lửa đốt từ đôi chân căng thẳng vuốt ve lên, một đường châm đốt sự mềm mại, cho đến khi lên tới quần mảnh nhỏ chữ Đinh (丁) che đậy ở phía trên, ngón tay gõ nhẹ vào đôi chân vẫn còn đang kép chặt, anh ra lệnh.

"Mở ra."

Đùi ngọc kép chặt chậm rãi mở ra, mang theo hơi thở nóng rực lộ ra một mảnh mềm mại, hồng cùng trắng cực hạn đan xen, màu sắc cánh hoa ngày đêm bị dạy dỗ trở nên đỏ bừng, bốn viên trân châu bao bọc lấy hoa môi, lộ ra một mảnh dâm loạn trong suốt, mới một chút mà mật lộ đã có chút dính ướt lên viên bi màu đen.

Lục Diễm cười, quần chữ Đinh (丁) này, cô không bao giờ chịu mặc cho anh xem.

"Tại sao Niệm Niệm lại ngoan như vậy?"

Anh khẽ khảy một chút một viên hạt châu đang bị chặt chẽ hút lấy, trơn trượt, ấn vào hạt châu cũng là ấn vào âm hạch run rẩy, hạ thân theo bàn tay anh run lên một chút, kẹp càng chặt.

"Ưm a..."

"Ướt lúc nào, hả?"

Hô hấp Trình Niệm Niệm trở nên dồn dập, kiều mị hừ một tiếng, mấy năm nay bị dạy dỗ nên thân thể cực kỳ mẫn cảm, dường như chỉ cần nhìn đến ánh mắt của anh lần đầu tiên thì hoa huy*t liền tiết ra dâm dịch.

Trình Niệm Niệm nhìn bản thân vô cùng đối lập với Lục Diễm vẫn còn nguyên vẹn bộ tây trang cùng giày da hoàn hảo, cố nén phần thân dưới bị anh đùa bỡn, không cam lòng mà kéo áo sơmi đang nhét vào quần tây, cố gắng giải phóng chỗ đang phồng lên căng chặt của chiếc quần tây, cởi bỏ dây lưng bên hông, chậm rãi kéo khóa kéo xuống, quần cùng dây lưng lập tức rơi xuống đất.

Một khối thịt mềm trong hoa huy*t đột nhiên bị đỉnh một chút, cô ngước mắt nhìn dục vọng u tối vô cùng quen thuộc với mình đang ẩn hiện trong ánh mắt anh.

Âm thanh trầm thấp: "Tiếp tục."

Cô tiếp tục cởi quần lót đã ướt đẫm xuống, côn th*t thô cứng lập tức được phóng thích, ngón tay mát lạnh vuốt ve qua cái lỗ nhỏ đang sưng tấy trên đỉnh chảy nước.

Lục Diễm bị cô sờ đến muốn nổ mạnh, anh chờ không kịp phán ứng tiếp theo của cô, liền gập ngón tay đã tiến vào nhục huyệt tràn lan xuân tình, hung hăng mà moi lộng trên vách nếp uốn, khiến nó bắn ra dâm dịch.

"Phải sờ côn th*t như vậy biết không?"

Trình Niệm Niệm run run trượt mau xuống bàn, đột nhiên chân bị ai kia ấn lại, hoa huy*t bị ngón tay tuỳ ý cắm lộng, quần chữ Đinh mang theo những hạt trân châu cùng với ngón tay thọc vào rút ra cọ đánh trên môi hoa huy*t, nghiền áp tiểu thịt hạch đã cứng lên của cô.

"Ừm a... anh dạy... đi..."

Vách huyệt vốn đã sớm hưng phấn co rút lại dễ dàng muốn leo lên cao trào, trân châu dính đầy dâm dịch trơn trượt cọ đến cửa tiểu nhỏ trước hoa huy*t.

"A..."

hoa huy*t bị kích thích phun ra một chút chất lỏng tanh ngọt trong suốt, côn th*t nóng bỏng dựng đứng đột nhiên đánh vào cửa huyệt làm tiểu thịt hạch run rẩy một chút, nóng lên phát sưng.

Lục Diễm rút ngón tay dính đầy triều dịch ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng mị sắc đầy nước, vươn đầu lưỡi ra liếm đi chất lỏng dính nhớp trên hoa huy*t, rồi hôn xuống đôi môi anh đào đang mấp máy, nhéo nơi non mềm đầy đặn trước ngực, dỗ dành người vẫn còn đang cao trào Trình Niệm Niệm.

"Anh còn dạy em cái gì?"

Tinh thần Trình Niệm Niệm phấn chấn lên, một tay cô cởi cái quần chữ Đinh (丁) đã ướt đẫm của mình ra, một tay vươn ra kéo lấy cà vạt của anh, dùng sức kéo anh lại gần thêm, gần đến mức hô hấp trong gang tấc, rồi hôn lên khoé miệng anh, sau đó lại hôn lên môi mỏng, vừa vươn đầu lưỡi vào thăm dò lặp tức bị ai đó bắt lấy, triền miên, mút vào, tay đang cầm cà vạt cũng bị nụ hôn nóng bỏng đốt cháy mất đi sức lực.

Cả người Trình Niệm Niệm vừa được buông ra đã mềm nhũn đến kỳ lạ, trượt xuống bàn làm việc, bàn tay mềm mại cầm lấy côn th*t nóng hổi đang chảy dịch, trên mặt của nó dính một chút chất lỏng không biết là ai phun ra hay là ai bắn ra dâm dịch, eo thon bị ai đó bóp chặt nâng lên, hướng cửa huyệt run rẩy đến thân dưới của anh.

côn th*t cương cứng nảy lên trong tay cô, đáy mắt phiếm hồng nhìn hành động dâm đãng của cô: "Tự mình ăn đi".

Cửa huyệt đã được bôi trơn hết thảy, quy đầu to lớn dán lên miệng hoa huy*t, Trình Niệm Niệm đỡ lấy vai của Lục Diễm, nuốt côn th*t vào hoa huy*t mang theo hoa dịch, thở một hơi rồi từng chút ngồi xuống.

"Anh ưm...... "

côn th*t dường như cố tình càng ngày càng thô, một lúc sau giống là dính chặt vào, cảm giác bị căng ra khiến cô nhịn không được khóc lóc cầu anh.

"Quá lớn... Ăn không vô..."

Nhiều năm như vậy, mỗi lần ở tư thế này, Trình Niệm Niệm đều cực kỳ sợ, giống như là cơ thể sắp bị côn th*t côn th*t thô dài của anh đâm xuyên qua, nhưng Lục Diễm lại thích cô yêu kiều rên rỉ cùng khóc nức nở nhất, lúc đó anh chỉ muốn dỗ dành cô nắm lấy côn th*t của mình từng tấc từng tấc hoàn toàn đi vào cửa huyệt mấp máy, hình ảnh vừa hạ lưu lại sắc tình khiến Lục Diễm nhìn côn th*t mình không thể nhịn được trướng đến càng cứng càng thô.

"Ăn thêm một chút nữa, ngoan, Niệm Niệm lợi hại nhất."

Anh vừa dỗ vừa hôn, chậm rãi đè cô xuống, tiểu huyệt vừa mới cao trào nên vô cùng ướt nóng, côn th*t cương cứng tách đường đi đang kép chặt ra, nóng đến da đầu Lục Diễm muốn tê dại.

Từng hạt mồ hôi to nhỏ rớt xuống quai hàm căng cứng, loại gần như tự ngược vừa đau vừa sướng này làm Lục Diễm không khỏi thở gấp, cố nén đi cảm giác tê dại bốc cháy lên tận xương cốt, anh dùng sức ấn mông cô, nghiền ép những nếp uốn trong hoa tâm, làm nguyên cây côn th*t cắm vào sâu bên trong tiểu huyệt.

"Ưm... A..."

Cảm giác phong phú đầy đặn nơi hạ thân thay thế cho cảm giác khó chịu lúc nãy, sự ngứa ngáy bên trong nội tâm cũng bị lấp đầy, tầng tầng lớp lớp đều tràn ngập cảm giác ngứa ngáy khiến Trình Niệm Niệm khó nhịn được lắc mông vòng quanh quy đầu sâu bên trong hoa huy*t, cái đỉnh trên quy đầu nóng bỏng mở ra như là muốn cắn chặt lấy tao thịt.

Ánh mắt Lục Diễm tối sầm nhìn người quyến rũ đang ngồi trên côn th*t của mình, mở miệng ra rên rỉ lúc nhẹ lúc trọng, hạ thân anh bị tao huyệt kẹp chặt hút vào hầu hạ đến sảng khoái mà hừ một tiếng, giơ tay đánh một bốp bên mông thịt tuyết trắng đang đong đưa của cô, bàn tay thủ sẵn xoa xoa cặp mông tinh tế, côn th*t dính đầy ướt càng mạnh mẽ nặng nề ra vào mật động của cô.

"A... Nhẹ chút... ưm."

Ý thức mê ly mơ hồ, cả người mềm nhũn, hạ thân không tự chủ được vừa ngứa vừa tê dại, dường như không còn sức lực muốn ngã xuống làm cho côn th*t càng va chạm vào hoa huy*t sâu hơn.

Chịu đựng sức nóng từ hoa dịch phun ra bên trong hoa huy*t của cô, anh cắn xuống cái cằm nhỏ, liếm lên vành tai cô: "Mặt thành như thế này, còn muốn kêu nhẹ một chút?"

Eo thon của cô hướng lên eo bụng phía trước, từng cái đâm vào mang theo tàn nhẫn lấp kín hoa huy*t, cúi đầu xuống cũng có thể thấy được chất lỏng trong suốt đang ra giữa nơi giao hợp, bên tai là giọng nói mềm mại khóc lóc cầu xin khiến Lục Diễm hận không thể nhiều lần đâm xuyên hoa huy*t ướt mềm của cô.

Trình Niệm Niệm ngửa đầu, ngón tay cuộn lại véo lấy vai sau của anh, từng đợt tê mỏi mang theo sung sướng, hạ thân gần như cọ xát mà nổi lên lửa nhưng lại không ngừng róc rách chảy ra dâm dịch, tưới lên dục hoả bất diệt hoan ái giữa nơi giao hợp.

"Ư... A... A..."

Khoái cảm thấm vào trong người nảy lên không kịp chống cự, cô chìm đắm thật lâu trong dư vị cao trào, Lục Diễm híp mắt lại, côn th*t chôn sâu bị tần suất co rút lại cắn chặt hơn, mỗi một chỗ trong tiểu huyệt đều bị kích thích, mỗi một tấc côn th*t đều bị cắn chết, hoa huy*t đột nhiên dùng sức mút vào khiến ai đó gầm nhẹ bắn ra tinh dịch nóng bỏng.

Hồi phục thở dốc, Lục Diễm còn lưu lại trong cơ thể của Trình Niệm Niệm, vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, hôn lên khoé môi cô.

"Còn dám lén lút chạy tới vũ đoàn cùng Steven gì đó gặp mặt không?"

"Không... Không đi.", Trình Niệm Niệm bị anh lại đâm về phía trước mà thở gấp, lấy lòng nhướn người lên liếm liếm khoé môi của anh.

Trong lòng âm thầm thì thầm, bởi vì không cẩn thận vô tình đụng phải người lúc trước đã theo đuổi cô ở nước ngoài, không biết xui xẻo sao lại bị Lục Diễm nhìn thấy, cho nên hôm nay cô vì dỗ dành cái bình dấm chua lớn mà hy sinh không ít...

Suy nghĩ phiêu tán bị cảm giác no căng trong cơ thể dần dần kéo về, cô vừa muốn quay người bỏ chạy liền bị ai đó đè lại: "Lục Diễm..." Đang muốn tìm kiếm sự thương cảm của anh thì lại trực tiếp bị anh ôm vào phòng nghỉ.

Lục Diễm ôm chặt lấy cặp mông xinh đẹp vẫn săn chắc như cũ của cô, phong bế đôi môi đỏ mọng.

"Ngoan."

Đè cô lên trên tường làm hai chân cô chạm đất, rồi khẽ rút côn th*t vốn đã cứng ra, rũ mắt nhìn trọn vẹn cơ thể trần trụi của cô chỉ còn một đôi giày cao gót, cô chính là yêu tinh cả đời này đều khắc anh.

Bàn tay ôm lấy vuốt ve nhũ mềm đang đỏ bừng, vừa vuốt ve, vừa nghe được âm thanh mềm nhẹ của cô, khiến dục vọng dâng lên mãnh liệt, anh liền chọn góc độ mà cắm vào thật mạnh, bởi vì giày cao gót mà vách tường thịt bên trong càng thêm chặt hẹp, thịt huyệt mềm mại ướt át co rút lại, Lục Diễm ở giữa môi răng giao triền thì thầm nói: "Để anh thương em..."

__________HOÀN___________

Editor: Đến đây là hoàn toàn kết thúc rồi. Đây là lần đầu tiên tui edit truyện H, cũng là lần đầu tiên lấp hố. Có thể nó sẽ không quá chất lượng bằng những editor khác, nhưng đây là thành quả mà tui đã ngày ngày đêm đêm cố gắng edit để lấp hố nhanh cho mọi người đọc (Hoàn 39 chương trong 18 ngày tui cũng tự thấy khâm phục mình lun ????????).

Tóm lại một điều ????

Thực sự rất cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành với truyện cùng tui trong 18 ngày qua ❤️.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương