Nhớ Mãi Không Quên
-
Chương 33: Anh là của em
Edit by Kiera
Sau khi Trình Niệm Niệm thoát ra khỏi văn phòng Hội học sinh, đi được nửa đường thì bị Hà Viễn kêu lại, hỏi cô có phải là người phụ trách hoạt động giao lưu với Học viện Nghệ Thuật Anh hay không, Trình Niệm Niệm vội vàng gật đầu, như thể là sợ có dã thú ở phía sau đuổi theo mình.
Sau đó cô đi theo Hà Viễn tới phòng sinh hoạt lấy tư liệu và nghe cậu ta nói một số việc cần chú ý, bởi vì sẽ có người phụ trách nước ngoài đến trường trước.
Trình Niệm Niệm sau khi chào một tiếng cũng quay về lớp mình, Nhan Tâm nói là muốn cùng cô đi lớp học lấy sách. Trên đường đi, cô nàng này vui vẻ phấn chấn nói về kỳ nghỉ đông của mình, chờ đến khi nói đến miệng lưỡi đều khô mới dừng lại nghiêng đầu nhìn Trình Niệm Niệm.
Không biết có phải là do ánh sáng sau mùa đông lạnh giá quá tốt, quá tươi đẹp hay không, chiếu lọi tới người đang thất thần, gió thổi bay một vài sợi tóc, ánh sáng ngăn cách bóng dáng xinh đẹp sai lệch.
Những suy nghĩ của Nhan Tâm đang trôi đi, Niệm Niệm thật sự quá đẹp, nơi nào cũng đều đẹp.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong cũng đường ai nấy đi, Trình Niệm Niệm tranh thủ bước đến cổng trường, từ xa liền nhìn thấy được bóng dáng màu trắng quen thuộc, mặc đồng phục cùng thắt cà vạt khiến người đó càng có thêm nhiều phần hơi thở học sinh hơn, đây vốn nên là một cảnh tượng đẹp nếu bên cạnh không xuất hiện một nữ sinh cao gầy cùng gương mặt đào hoa đứng bên cạnh với vẻ tình ý sắp tràn ra từ đôi mắt cười cong lên.
Lục Diễm lại càng hiếm khi không bài xích sự tiếp cận của người khác giới, Trình Niệm Niệm nghĩ đến cách đây không lâu anh còn mới khen mình đáng yêu, còn hôn mình, còn...
Hừ! Đàn ông đều là đại móng heo[1]!
[1]: Từ này là ngôn ngữ mạng gần giống nghĩa của từ tra nam (người đàn ông xấu xa).
Tuy rằng trong lòng cô đang đè tên xấu xa tên là Lục Diễm trên mặt đất mà đánh tới tấp, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì mà tới gần, phớt lờ đi ánh mắt quan tâm hướng tới mình.
Vốn là thân hình có luyện qua vũ đạo nên mang theo khí chất không giống người thường, cô nở lên nụ cười tiêu chuẩn nhất, lễ phép vươn tay phải ra: "Xin chào. Tôi là người phụ trách của Đại học N, Trình Niệm Niệm."
An Uyển có thể cảm giác được sự chú ý của Lục Diễm bị cô gái đang đi tới hấp dẫn, đôi mắt cười mang tính tiêu chí của cô ấy cong lên che giấu đi cảm xúc, duỗi tay ra cầm lấy tay cô: "Xin chào, tôi là An Uyển."
"Lúc trước tôi đã nghe nhắc qua cô, Trình Niệm Niệm."
Lục Diễm bước sang phải một bước rồi bước tới gần Trình Niệm Niệm đứng ở bên trái cô, đôi tay vẫn cắm vào túi nhưng lại làm người ta cảm thấy anh đang đưa Trình Niệm Niệm vào lãnh địa của mình.
Nghiêng đầu đón nhận ánh mắt nghi vấn của cô gái nhỏ, anh thấp giọng ôn nhu giải thích: "An Uyển hiện tại là trợ giảng chuyên ngành múa của Đại học Nghệ thuật Hoàng gia Anh, lần này cô ấy sẽ cùng với giáo sư tới đây để tuyển chọn học sinh trao đổi."
Ngón tay mềm nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: "Anh đề cử em."
An Uyển mỉm cười nhìn Lục Diễm chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ấm áp như vậy, nhếch môi cười khẽ: "Tôi quen biết cậu ấy lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy được cậu ấy quan tâm tới ai nhiều như vậy đâu, còn đặt biệt dặn dò tôi đi tới khoa vũ đạo nhìn xem."
Trình Niệm Niệm dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng thì liền có người đi cùng với cô ấy hỏi: "Cô cùng Hội trưởng quen biết nhau từ lâu rồi sao?"
Khoé miệng An Uyến nhếch lên, gật đầu: "Tôi cùng Lục Diễm đã quen biết từ khi còn nhỏ, quan hệ hai nhà cũng tốt nên đi chung với nhau tương đối nhiều."
Nói xong cô ấy nhìn một đôi nam nữ đang đứng chung, trong lòng không cần đoán cũng biết rõ quan hệ gì: "Đi thôi? Lục Diễm, đi tham quan Hội học sinh của các cậu đi."
"Tôi còn có việc phải làm, Hà Viễn sẽ dẫn cậu tới đó." Lục Diễm quay đầu nhìn Hà Viễn đang đứng một bên: "Chiếu cố tốt, sau khi tham quan xong thì sắp xếp một chút bữa tiệc tối ở phòng tiếp khách."
Sau đó anh nhướng mi lên, con ngươi bình tĩnh không thấy rõ màu nền: "An Uyển, buổi tối ở phòng tiếp khách, chờ giáo sư của cậu đến rồi, Hội học sinh chúng tôi sẽ tiếp đón mọi người."
Cổ tay bên trong áo sơ mi màu trắng theo động tác mà lộ ra, bàn tay hướng về phía trường học, khách khí mà xa cách: "Xin mời."
An Uyển vẫn mặt đầy ý cười như cũ, gật đầu: "Được, buổi tối gặp."
"Cộp cộp cộp ——"
Tiếng bước chân đi xa, Lục Diễm mới quay đầu cúi người, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Trình Niệm Niệm: "Niệm Niệm".
Trực giác của con gái đôi khi cũng quá chuẩn, Trình Niệm Niệm tự cho là mình rất giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái rồi bĩu môi quay lưng bỏ đi.
Tuy rằng trong lòng cô tin tưởng anh nhưng lại không tránh được có chút ghen, sau khi đi vài bước rồi cũng không có người đuổi theo trong tức khắc uỷ khuất nhỏ đã bị phóng đại lên, cô chỉ muốn mau mau trở về ký túc xá, mặc kệ Lục Diễm...
Đột nhiên từ phía sau vươn lên một cánh tay dùng sức ôm lại eo của cô, Trình Niệm Niệm bị một lực mạnh mẽ túm chặt, lưng chạm vào lồng ngực rắn chắc rồi ngã vào một cái ôm.
Bàn tay kia khống chế chặt chẽ bụng dưới của cô, mang theo hơi thở nhẹ nhàng không hề lãnh đạm, hơi nóng phả vào sau tai cô, anh nhàn nhạt nở nụ cười: "Ghen sao?"
Giọng nói trầm thấp chấn Trình Niệm Niệm đến tê dại, sự hờn dỗi trong ngực bị đánh bay đi một nửa, cô xấu hổ khi tâm tư nhỏ của mình bị nói trúng nên đẩy đẩy cánh tay nóng rực đang khoá trên eo mình ra: "Anh... Anh buông ra..."
Lục Diễm nghe lời buông xiềng xích ra, nhưng một cái tay khác lại vươn tới quay cô gái nhỏ lại đối mặt với mình rồi chặt chẽ ôm lấy sau eo cô, thân hình kề sát, lông mi gần như chạm vào gương mặt của ai kia, những cảm xúc bộc lộ trong đôi mắt kia nhìn thẳng vào cô, nhìn vào tận đáy lòng cô.
"Niệm Niệm." Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang muốn dỗ dành, lông mày, đến lông mi hay đôi mắt ướt át đều vừa vặn tốt.
Vừa vặn tốt, đến bản thân vui mừng.
"Anh là của em mà?"
Thứ Trình Niệm Niệm không chịu nổi nhất chính là đôi mắt không che đậy tràn đầy dịu dàng nhìn thẳng vào mình, chút chua xót còn sót lại cũng bị âm cuối cùng của anh câu đi mất, cô rũ mắt xuống tránh đi tầm mắt sáng quắc của anh, mềm mại mở miệng làm nũng: "Anh luôn như vậy..."
Anh mỉm cười nhìn cô thẹn thùng trốn tránh: "Anh làm sao?" Nâng cái cằm nhỏ lên buộc cô phải nhìn mình: "Toàn thân của anh đều được dán nhãn Trình Niệm Niệm."
Cằm bị bắt giơ lên, cực kỳ giống như muốn hôn, khi nghe anh nói xong làm cô càng xù lông hơn: "Nào... Nào có, em... em dán nhãn trên người anh khi nào chứ..."
Từ trước đến nay thời điểm Lục Diễm đùa giỡn Trình Niệm Niệm nhưng đều rất nghiêm túc, đuôi mắt tuỳ ý giơ lên: "Vậy bây giờ cho em dán được không?"
Anh thật sự nhịn không được nữa hôn xuống môi cô: "Cho tất cả mọi người biết, anh là của em."
Rõ ràng đầu xuân vẫn còn se lạnh nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt lại giống như ánh mặt trời chói chang, khiến nhiệt huyết sâu trong cơ thể cũng phải ngon ngoe rục rịch bị bốc cháy.
________
Nóng, nóng quá.
Cả người Trình Niệm Niệm như là đang bốc cháy, thiêu hủy lý trí.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ tại sao mình lại có thể trầm mê với sắc đẹp của Lục Diễm để bị anh bắt về nhà như vậy chứ, không phải nói là không để ý tới anh ấy rồi sao, hic, tại sao cô lại không có chí khí như vậy...
Bàn tay đang lộn xộn trước ngực đột nhiên siết chặt: "A..." Sự đau đớn triệu hồi lại suy nghĩ của cô.
Lòng bàn tay càng xoa nắn vú mạnh hơn, anh đè lên trên người cô, vừa nhẹ nhàng vừa nóng bỏng hôn lên bên cổ của cô: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Không, ưm.... Đau..." Ngay cả đầu v* cũng bị anh nắm lấy, xoa nắn đến ngứa ngáy khiến nửa người cô đều mềm nhũn.
Ôm cô ngồi dậy đặt trên người, dựa vào mép tường, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hẳn, anh ước lượng mà bóp lấy vú mềm mại tinh tế, hôn lên da thịt mềm trên cái cổ đang run rẩy rồi cầm tay cô đặt lên trên ngực trần trụi của mình, dục vọng mang theo sự nóng rực tác động tới nhiệt độ không khí giữa hai người: "Biết đánh dấu như thế nào không?"
Vừa dứt lời, anh mở miệng dừng trên xương quai xanh nhô lên rõ ràng, thịt non bị ngậm trong miệng ai kia mà hút vào, đầu lưỡi liếm từng tấc thịt non mềm, rồi lại dùng lực hút một chút xong buông ra, ngước mắt lên.
Đầu lưỡi ướt át lướt qua khiến đôi môi mỏng trở nên loé sáng, nhìn vào đôi mắt đầy hơi nước của cô gái bé nhỏ đang trở nên mê ly xinh đẹp, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng sờ lên dấu hôn phiếm hồng tươi đẹp trên thân thể trắng nõn, cấm kỵ, dụ hoặc.
"Học được chưa?" Anh buông nhũ hoa nặng nề đang nhũn ra trong lòng bàn tay xuống, bàn tay dời đên cái mông vểnh khiến cho nơi cương cứng sưng to hoàn hảo dừng trước giữa chân cô gái nhỏ.
"Niệm Niệm, hôn anh." Đặt khuôn mặt nhỏ lên cổ mình, môi mềm đụng vào làm trái tim anh run lên, cùng với sự nóng rực như thiêu đốt tâm trí ngăn không được thở gấp ghé vào tai cô.
"Anh là của em."
Đuôi mắt dính tình dục phiếm hồng, vừa đẹp vừa tình nhìn cô, Trình Niệm Niệm như là bị mê hoặc tiến về phía trước, khẽ nhếch môi anh đào, giống như thành kính mà hôn lên làn da cực nóng, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào đường gân xanh hơi lộ ra của anh, giống như là con mèo con vừa mới mọc răng, ngứa ngáy mà liếm một chút rồi lại hôn một chút.
Lục Diễm tuy là cố tình kêu thế nhưng lại bị nụ hôn lung tung này quấy rầy hô hấp của mình, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, khẽ nhúc nhích hai chân nâng lên, ép xuống, cách qua lớp quần lót hơi mỏng vẫn cảm nhận được hơi nóng từ hoa huy*t mẫn cảm đang bắt đầu tiết ra chất lỏng ướt đẫm lớp vải.
Đè lên côn th*t cương cướng, ép chặt quần lót lên hoa huy*t khiến nó phác hoạ ra hai cánh môi hoa huy*t đầy đặn tràn ra ngoài, từng chút từng chút một mang theo trọng lượng cơ thể mà ấn lên côn th*t, giải vài phần ngứa ngáy, hưng phấn đến mất khiến anh không nhịn được phát ra tiếng thở dài.
"Toàn thân đều thế." Anh nói nhỏ rồi đem côn th*t cương cứng nóng lên nhét vào tay cô gái nhỏ, liếm lên sườn cổ đã đỏ bừng cô khiến dấu hôn càng thêm rực rỡ: "Toàn thân đều là của Niệm Niệm."
Cuối cùng Trình Niệm Niệm vẫn không thể tạo dấu hôn lên khắp toàn thân Lục Diễm như anh nói, bàn tay bị anh kéo lên vuốt ve nơi thô dài đang hưng phấn, anh chỉ trầm thấp thở đốc ở bên tai cũng đủ làm cô say mê hãm sâu trong tình yêu của anh.
Lúc côn th*t cắm vào thì thân dưới của Trình Niệm Niệm đã ướt tới rối tung rối mù, thịt huyệt giống như là đường hẻm nghênh đón cắn chặt, tuy là làm qua quá nhiều lần rồi nhưng Lục Diễm cũng không khỏi bị nơi đó xoắn chặt chẽ như vậy.
"Anh a..."
Anh dùng sức đâm vào thật sâu, thịt mềm trong tiểu huyệt hút lấy quy đầu của côn th*t buộc anh phải phát ra tiếng rên, sau đó anh nhanh chóng đẩy vào sâu bên trong hoa huy*t, thọc vào rút ra vài cái cho đỡ thèm, rồi bẻ cái chân ở eo mình ra, bắp đùi mềm mại luyện qua múa mở rộng ra, tiểu huyệt cũng bị lôi kéo co rút lại, giống như cái miệng nhỏ tham ăn vừa nuốt vào vừa ứa ra nước bọt.
Toàn bộ cây gậy của anh đâm vào kín mít thong thả rút ra quy đầu rồi lại đột nhiên cắm thật mạnh đến tử cung, côn th*t giống như được khoá bên trong suối nước nóng, vừa nóng vừa ướt.
"A... ừm ư..."
Trình Niệm Niệm căn bản chịu không nổi ý xấu của anh như vậy nên vài lần kích thích thọc vào rút ra đã trực tiếp làm cô đi đến cao trào.
Lục Diễm cúi đầu hôn lấy miệng của cô, cảm nhận được dâm dịch nóng bỏng sền sệt đang phun ra từ hoa huy*t, hoàn toàn hỏng rồi, chỉ muốn hung hăng làm cô, đâm cô.
Lúc Trình Niệm Niệm được anh rút ra phóng thích thì tiểu huyệt lại một lần nữa co rút đến cực điểm, ánh mắt mất tập trung một lúc lâu thì mới thấy rõ được anh đã ôm mình tới đứng trước gương.
Một bộ dáng xuân sắc dâm loạn bị bị người yêu thương qua.
Hai đầu v* bị hút sưng lên đỏ bừng, dấu hôn loang lổ hỗn độn trước ngực, không biết là màu trắng ngà của ai mà trên cái đùi trắng nõn chảy ra vài sợi dâm thuỷ dâm loạn cùng với cửa huyệt phấn nộn đang hàm chứa một cây côn th*t màu tím đen cực lớn, hình ảnh dâm đãng tương phản trên gương khiến dâm huyệt không khỏi dùng sức hút vào một chút.
Lục Diễm thong thả ung dung vén mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa của cô lên rồi lại nhìn về phía gương, yêu thương vuốt ve da thịt mềm mại đầy dấu hôn.
"Thật đẹp."
Cằm siết chặt hôn lên, môi mỏng che kín đi một mảnh đỏ ửng.
Ai nói sau khi hoan ái qua đi chỉ có phụ nữ mới xinh đẹp.
Lục Diễm trước mắt, nhất cử nhất động đều gợi cảm khiến Trình Niệm Niệm muốn ngừng thở.
Sau khi Trình Niệm Niệm thoát ra khỏi văn phòng Hội học sinh, đi được nửa đường thì bị Hà Viễn kêu lại, hỏi cô có phải là người phụ trách hoạt động giao lưu với Học viện Nghệ Thuật Anh hay không, Trình Niệm Niệm vội vàng gật đầu, như thể là sợ có dã thú ở phía sau đuổi theo mình.
Sau đó cô đi theo Hà Viễn tới phòng sinh hoạt lấy tư liệu và nghe cậu ta nói một số việc cần chú ý, bởi vì sẽ có người phụ trách nước ngoài đến trường trước.
Trình Niệm Niệm sau khi chào một tiếng cũng quay về lớp mình, Nhan Tâm nói là muốn cùng cô đi lớp học lấy sách. Trên đường đi, cô nàng này vui vẻ phấn chấn nói về kỳ nghỉ đông của mình, chờ đến khi nói đến miệng lưỡi đều khô mới dừng lại nghiêng đầu nhìn Trình Niệm Niệm.
Không biết có phải là do ánh sáng sau mùa đông lạnh giá quá tốt, quá tươi đẹp hay không, chiếu lọi tới người đang thất thần, gió thổi bay một vài sợi tóc, ánh sáng ngăn cách bóng dáng xinh đẹp sai lệch.
Những suy nghĩ của Nhan Tâm đang trôi đi, Niệm Niệm thật sự quá đẹp, nơi nào cũng đều đẹp.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong cũng đường ai nấy đi, Trình Niệm Niệm tranh thủ bước đến cổng trường, từ xa liền nhìn thấy được bóng dáng màu trắng quen thuộc, mặc đồng phục cùng thắt cà vạt khiến người đó càng có thêm nhiều phần hơi thở học sinh hơn, đây vốn nên là một cảnh tượng đẹp nếu bên cạnh không xuất hiện một nữ sinh cao gầy cùng gương mặt đào hoa đứng bên cạnh với vẻ tình ý sắp tràn ra từ đôi mắt cười cong lên.
Lục Diễm lại càng hiếm khi không bài xích sự tiếp cận của người khác giới, Trình Niệm Niệm nghĩ đến cách đây không lâu anh còn mới khen mình đáng yêu, còn hôn mình, còn...
Hừ! Đàn ông đều là đại móng heo[1]!
[1]: Từ này là ngôn ngữ mạng gần giống nghĩa của từ tra nam (người đàn ông xấu xa).
Tuy rằng trong lòng cô đang đè tên xấu xa tên là Lục Diễm trên mặt đất mà đánh tới tấp, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì mà tới gần, phớt lờ đi ánh mắt quan tâm hướng tới mình.
Vốn là thân hình có luyện qua vũ đạo nên mang theo khí chất không giống người thường, cô nở lên nụ cười tiêu chuẩn nhất, lễ phép vươn tay phải ra: "Xin chào. Tôi là người phụ trách của Đại học N, Trình Niệm Niệm."
An Uyển có thể cảm giác được sự chú ý của Lục Diễm bị cô gái đang đi tới hấp dẫn, đôi mắt cười mang tính tiêu chí của cô ấy cong lên che giấu đi cảm xúc, duỗi tay ra cầm lấy tay cô: "Xin chào, tôi là An Uyển."
"Lúc trước tôi đã nghe nhắc qua cô, Trình Niệm Niệm."
Lục Diễm bước sang phải một bước rồi bước tới gần Trình Niệm Niệm đứng ở bên trái cô, đôi tay vẫn cắm vào túi nhưng lại làm người ta cảm thấy anh đang đưa Trình Niệm Niệm vào lãnh địa của mình.
Nghiêng đầu đón nhận ánh mắt nghi vấn của cô gái nhỏ, anh thấp giọng ôn nhu giải thích: "An Uyển hiện tại là trợ giảng chuyên ngành múa của Đại học Nghệ thuật Hoàng gia Anh, lần này cô ấy sẽ cùng với giáo sư tới đây để tuyển chọn học sinh trao đổi."
Ngón tay mềm nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: "Anh đề cử em."
An Uyển mỉm cười nhìn Lục Diễm chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ấm áp như vậy, nhếch môi cười khẽ: "Tôi quen biết cậu ấy lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy được cậu ấy quan tâm tới ai nhiều như vậy đâu, còn đặt biệt dặn dò tôi đi tới khoa vũ đạo nhìn xem."
Trình Niệm Niệm dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng thì liền có người đi cùng với cô ấy hỏi: "Cô cùng Hội trưởng quen biết nhau từ lâu rồi sao?"
Khoé miệng An Uyến nhếch lên, gật đầu: "Tôi cùng Lục Diễm đã quen biết từ khi còn nhỏ, quan hệ hai nhà cũng tốt nên đi chung với nhau tương đối nhiều."
Nói xong cô ấy nhìn một đôi nam nữ đang đứng chung, trong lòng không cần đoán cũng biết rõ quan hệ gì: "Đi thôi? Lục Diễm, đi tham quan Hội học sinh của các cậu đi."
"Tôi còn có việc phải làm, Hà Viễn sẽ dẫn cậu tới đó." Lục Diễm quay đầu nhìn Hà Viễn đang đứng một bên: "Chiếu cố tốt, sau khi tham quan xong thì sắp xếp một chút bữa tiệc tối ở phòng tiếp khách."
Sau đó anh nhướng mi lên, con ngươi bình tĩnh không thấy rõ màu nền: "An Uyển, buổi tối ở phòng tiếp khách, chờ giáo sư của cậu đến rồi, Hội học sinh chúng tôi sẽ tiếp đón mọi người."
Cổ tay bên trong áo sơ mi màu trắng theo động tác mà lộ ra, bàn tay hướng về phía trường học, khách khí mà xa cách: "Xin mời."
An Uyển vẫn mặt đầy ý cười như cũ, gật đầu: "Được, buổi tối gặp."
"Cộp cộp cộp ——"
Tiếng bước chân đi xa, Lục Diễm mới quay đầu cúi người, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Trình Niệm Niệm: "Niệm Niệm".
Trực giác của con gái đôi khi cũng quá chuẩn, Trình Niệm Niệm tự cho là mình rất giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái rồi bĩu môi quay lưng bỏ đi.
Tuy rằng trong lòng cô tin tưởng anh nhưng lại không tránh được có chút ghen, sau khi đi vài bước rồi cũng không có người đuổi theo trong tức khắc uỷ khuất nhỏ đã bị phóng đại lên, cô chỉ muốn mau mau trở về ký túc xá, mặc kệ Lục Diễm...
Đột nhiên từ phía sau vươn lên một cánh tay dùng sức ôm lại eo của cô, Trình Niệm Niệm bị một lực mạnh mẽ túm chặt, lưng chạm vào lồng ngực rắn chắc rồi ngã vào một cái ôm.
Bàn tay kia khống chế chặt chẽ bụng dưới của cô, mang theo hơi thở nhẹ nhàng không hề lãnh đạm, hơi nóng phả vào sau tai cô, anh nhàn nhạt nở nụ cười: "Ghen sao?"
Giọng nói trầm thấp chấn Trình Niệm Niệm đến tê dại, sự hờn dỗi trong ngực bị đánh bay đi một nửa, cô xấu hổ khi tâm tư nhỏ của mình bị nói trúng nên đẩy đẩy cánh tay nóng rực đang khoá trên eo mình ra: "Anh... Anh buông ra..."
Lục Diễm nghe lời buông xiềng xích ra, nhưng một cái tay khác lại vươn tới quay cô gái nhỏ lại đối mặt với mình rồi chặt chẽ ôm lấy sau eo cô, thân hình kề sát, lông mi gần như chạm vào gương mặt của ai kia, những cảm xúc bộc lộ trong đôi mắt kia nhìn thẳng vào cô, nhìn vào tận đáy lòng cô.
"Niệm Niệm." Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang muốn dỗ dành, lông mày, đến lông mi hay đôi mắt ướt át đều vừa vặn tốt.
Vừa vặn tốt, đến bản thân vui mừng.
"Anh là của em mà?"
Thứ Trình Niệm Niệm không chịu nổi nhất chính là đôi mắt không che đậy tràn đầy dịu dàng nhìn thẳng vào mình, chút chua xót còn sót lại cũng bị âm cuối cùng của anh câu đi mất, cô rũ mắt xuống tránh đi tầm mắt sáng quắc của anh, mềm mại mở miệng làm nũng: "Anh luôn như vậy..."
Anh mỉm cười nhìn cô thẹn thùng trốn tránh: "Anh làm sao?" Nâng cái cằm nhỏ lên buộc cô phải nhìn mình: "Toàn thân của anh đều được dán nhãn Trình Niệm Niệm."
Cằm bị bắt giơ lên, cực kỳ giống như muốn hôn, khi nghe anh nói xong làm cô càng xù lông hơn: "Nào... Nào có, em... em dán nhãn trên người anh khi nào chứ..."
Từ trước đến nay thời điểm Lục Diễm đùa giỡn Trình Niệm Niệm nhưng đều rất nghiêm túc, đuôi mắt tuỳ ý giơ lên: "Vậy bây giờ cho em dán được không?"
Anh thật sự nhịn không được nữa hôn xuống môi cô: "Cho tất cả mọi người biết, anh là của em."
Rõ ràng đầu xuân vẫn còn se lạnh nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt lại giống như ánh mặt trời chói chang, khiến nhiệt huyết sâu trong cơ thể cũng phải ngon ngoe rục rịch bị bốc cháy.
________
Nóng, nóng quá.
Cả người Trình Niệm Niệm như là đang bốc cháy, thiêu hủy lý trí.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ tại sao mình lại có thể trầm mê với sắc đẹp của Lục Diễm để bị anh bắt về nhà như vậy chứ, không phải nói là không để ý tới anh ấy rồi sao, hic, tại sao cô lại không có chí khí như vậy...
Bàn tay đang lộn xộn trước ngực đột nhiên siết chặt: "A..." Sự đau đớn triệu hồi lại suy nghĩ của cô.
Lòng bàn tay càng xoa nắn vú mạnh hơn, anh đè lên trên người cô, vừa nhẹ nhàng vừa nóng bỏng hôn lên bên cổ của cô: "Nghĩ cái gì đấy?"
"Không, ưm.... Đau..." Ngay cả đầu v* cũng bị anh nắm lấy, xoa nắn đến ngứa ngáy khiến nửa người cô đều mềm nhũn.
Ôm cô ngồi dậy đặt trên người, dựa vào mép tường, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hẳn, anh ước lượng mà bóp lấy vú mềm mại tinh tế, hôn lên da thịt mềm trên cái cổ đang run rẩy rồi cầm tay cô đặt lên trên ngực trần trụi của mình, dục vọng mang theo sự nóng rực tác động tới nhiệt độ không khí giữa hai người: "Biết đánh dấu như thế nào không?"
Vừa dứt lời, anh mở miệng dừng trên xương quai xanh nhô lên rõ ràng, thịt non bị ngậm trong miệng ai kia mà hút vào, đầu lưỡi liếm từng tấc thịt non mềm, rồi lại dùng lực hút một chút xong buông ra, ngước mắt lên.
Đầu lưỡi ướt át lướt qua khiến đôi môi mỏng trở nên loé sáng, nhìn vào đôi mắt đầy hơi nước của cô gái bé nhỏ đang trở nên mê ly xinh đẹp, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng sờ lên dấu hôn phiếm hồng tươi đẹp trên thân thể trắng nõn, cấm kỵ, dụ hoặc.
"Học được chưa?" Anh buông nhũ hoa nặng nề đang nhũn ra trong lòng bàn tay xuống, bàn tay dời đên cái mông vểnh khiến cho nơi cương cứng sưng to hoàn hảo dừng trước giữa chân cô gái nhỏ.
"Niệm Niệm, hôn anh." Đặt khuôn mặt nhỏ lên cổ mình, môi mềm đụng vào làm trái tim anh run lên, cùng với sự nóng rực như thiêu đốt tâm trí ngăn không được thở gấp ghé vào tai cô.
"Anh là của em."
Đuôi mắt dính tình dục phiếm hồng, vừa đẹp vừa tình nhìn cô, Trình Niệm Niệm như là bị mê hoặc tiến về phía trước, khẽ nhếch môi anh đào, giống như thành kính mà hôn lên làn da cực nóng, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào đường gân xanh hơi lộ ra của anh, giống như là con mèo con vừa mới mọc răng, ngứa ngáy mà liếm một chút rồi lại hôn một chút.
Lục Diễm tuy là cố tình kêu thế nhưng lại bị nụ hôn lung tung này quấy rầy hô hấp của mình, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, khẽ nhúc nhích hai chân nâng lên, ép xuống, cách qua lớp quần lót hơi mỏng vẫn cảm nhận được hơi nóng từ hoa huy*t mẫn cảm đang bắt đầu tiết ra chất lỏng ướt đẫm lớp vải.
Đè lên côn th*t cương cướng, ép chặt quần lót lên hoa huy*t khiến nó phác hoạ ra hai cánh môi hoa huy*t đầy đặn tràn ra ngoài, từng chút từng chút một mang theo trọng lượng cơ thể mà ấn lên côn th*t, giải vài phần ngứa ngáy, hưng phấn đến mất khiến anh không nhịn được phát ra tiếng thở dài.
"Toàn thân đều thế." Anh nói nhỏ rồi đem côn th*t cương cứng nóng lên nhét vào tay cô gái nhỏ, liếm lên sườn cổ đã đỏ bừng cô khiến dấu hôn càng thêm rực rỡ: "Toàn thân đều là của Niệm Niệm."
Cuối cùng Trình Niệm Niệm vẫn không thể tạo dấu hôn lên khắp toàn thân Lục Diễm như anh nói, bàn tay bị anh kéo lên vuốt ve nơi thô dài đang hưng phấn, anh chỉ trầm thấp thở đốc ở bên tai cũng đủ làm cô say mê hãm sâu trong tình yêu của anh.
Lúc côn th*t cắm vào thì thân dưới của Trình Niệm Niệm đã ướt tới rối tung rối mù, thịt huyệt giống như là đường hẻm nghênh đón cắn chặt, tuy là làm qua quá nhiều lần rồi nhưng Lục Diễm cũng không khỏi bị nơi đó xoắn chặt chẽ như vậy.
"Anh a..."
Anh dùng sức đâm vào thật sâu, thịt mềm trong tiểu huyệt hút lấy quy đầu của côn th*t buộc anh phải phát ra tiếng rên, sau đó anh nhanh chóng đẩy vào sâu bên trong hoa huy*t, thọc vào rút ra vài cái cho đỡ thèm, rồi bẻ cái chân ở eo mình ra, bắp đùi mềm mại luyện qua múa mở rộng ra, tiểu huyệt cũng bị lôi kéo co rút lại, giống như cái miệng nhỏ tham ăn vừa nuốt vào vừa ứa ra nước bọt.
Toàn bộ cây gậy của anh đâm vào kín mít thong thả rút ra quy đầu rồi lại đột nhiên cắm thật mạnh đến tử cung, côn th*t giống như được khoá bên trong suối nước nóng, vừa nóng vừa ướt.
"A... ừm ư..."
Trình Niệm Niệm căn bản chịu không nổi ý xấu của anh như vậy nên vài lần kích thích thọc vào rút ra đã trực tiếp làm cô đi đến cao trào.
Lục Diễm cúi đầu hôn lấy miệng của cô, cảm nhận được dâm dịch nóng bỏng sền sệt đang phun ra từ hoa huy*t, hoàn toàn hỏng rồi, chỉ muốn hung hăng làm cô, đâm cô.
Lúc Trình Niệm Niệm được anh rút ra phóng thích thì tiểu huyệt lại một lần nữa co rút đến cực điểm, ánh mắt mất tập trung một lúc lâu thì mới thấy rõ được anh đã ôm mình tới đứng trước gương.
Một bộ dáng xuân sắc dâm loạn bị bị người yêu thương qua.
Hai đầu v* bị hút sưng lên đỏ bừng, dấu hôn loang lổ hỗn độn trước ngực, không biết là màu trắng ngà của ai mà trên cái đùi trắng nõn chảy ra vài sợi dâm thuỷ dâm loạn cùng với cửa huyệt phấn nộn đang hàm chứa một cây côn th*t màu tím đen cực lớn, hình ảnh dâm đãng tương phản trên gương khiến dâm huyệt không khỏi dùng sức hút vào một chút.
Lục Diễm thong thả ung dung vén mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa của cô lên rồi lại nhìn về phía gương, yêu thương vuốt ve da thịt mềm mại đầy dấu hôn.
"Thật đẹp."
Cằm siết chặt hôn lên, môi mỏng che kín đi một mảnh đỏ ửng.
Ai nói sau khi hoan ái qua đi chỉ có phụ nữ mới xinh đẹp.
Lục Diễm trước mắt, nhất cử nhất động đều gợi cảm khiến Trình Niệm Niệm muốn ngừng thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook