Nhớ Mãi Không Quên
Chương 3: Đuôi mắt đào hoa

Edit by Kiera

Trình Niệm Niệm biết Lục Diễm, anh chính là Hội trưởng Hội học sinh của Đại học N, vào lễ khai giảng hằng năm thường là do Hội trưởng Hội học sinh phụ trách phát biểu, mỗi khi tiếng nói trầm thấp mát lạnh bị microphone từ tính phóng đại ra, đều có thể thu hút lại rất nhiều tiếng nói thảo luận của sinh viên bên dưới khán đài, Trình Niệm Niệm chỉ nhìn bóng dáng lạnh lùng trên sân khấu kia cũng có khiến cho cơ thể cô giống như có một cơn tê dại lướt qua không kiểm soát.

Sáng sớm lại không ngờ có thể gặp được Lục Diễm, vẻ mặt Trình Niệm Niệm như là sống không còn gì luyến tiếc mà đi vào phòng học, nghĩ đến lúc hôm qua ở sân bóng rổ thay quần áo lại gặp được anh từ sân bóng rổ đi ra, mặt Trình Niệm Niệm lại đỏ lên.

Âm thầm nghĩ đến, chắc anh ấy sẽ không thấy được đâu nhỉ...

"Ôi....", Trình Niệm Niệm che lại gương mặt đang nóng lên của mình, thật sự càng nghĩ càng mất mặt, xong rồi xong rồi, khi thay đồ xong cô còn tưởng đã bị một nam sinh nhìn thấy hết, hơn nữa lại còn là Lục Diễm.....

Nghĩ đến đó mặt Trình Niệm Niệm lại đỏ ửng lên, lông mi che lại đôi mắt mơ màng đầy tâm tư của thiếu nữ, theo thói quen cắn môi dưới: "Lục Diễm anh ấy, chắc là không quen biết mình đâu...."

Lần thứ hai Lục Diễm mơ thấy Trình Niệm Niệm là lúc anh đang xem buổi diễn tập của tiệc tối, là Hội trưởng Hội Học Sinh, mỗi năm đều phải tổ chức bữa tiệc tối chào đón học sinh mới, tuy rằng mọi chuyện cũng không cần anh làm lấy, nhưng thông thường vào lần đầu tiên diễn tập Lục Diễm đều sẽ đi xem, sau đó đưa ra một chút ý kiến.

Lục Diễm ngồi ở bàn thứ nhất nhẫn nại nhìn từng tiết mục đang diễn trên sân khấu, tính tình Lục Diễm lạnh lùng, những bạn học làm việc trong Hội học sinh đều biết điều đó, dưới hàng lông mày sắc bén là một đôi mắt thường ngày mang theo sự lạnh lẽo nhưng nay lại giảm đi, đuôi mắt đào hoa đầy quyến rũ, cùng với cặp kính gọng vàng đeo trên sống mũi, nửa ẩn nửa hiện, khiến cả đôi mắt trong thật hoang vắng, sống mũi vẽ ra một đường thẳng tấp, anh mím môi, cầm tờ danh sách chương trình, ngón tay lướt qua từng tờ.

Đối với một số nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, anh cũng không phải là không nhìn thấy, chỉ là Lục Diễm là người sợ phiền toái nên cũng không mấy quan tâm, thi thoảng lại cùng người phụ trách bên cạnh cúi đầu thảo luận, toàn thân toả ra khí thế chớ lại gần nên cũng không có người nào dám tiến lên quấy rầy.

Mãi cho đến khi tới lượt cô gái nhỏ kia lên sân khấu, Lục Diễm mới rũ mắt xuống, ngón tay như có như không dừng lại một vị trí trên tờ danh sách, viết: "Street Dance - Trình Niệm Niệm",rồi nâng mắt lên.

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, rất giống với đêm ở sân bóng rổ đó.

Chiếc áo ngắn tay đơn giản màu trắng bao lấy mỗi một tấc da thịt của cô gái, quần đùi màu trắng ở dưới quấn chặt lấy cái mông, hôm nay cô gái nhỏ kia mặc một thân trắng xoá khiến cho cánh tay càng thêm trắng nõn, động tác dứt khoát cùng âm thanh thanh thuý thu hút sự chú ý của Lục Diễm.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm gương mặt đã lâu không gặp, rồi lại nhìn quét đến đôi môi thoa son màu đỏ rực kia, đôi môi hồng hào ngày thường nay đã bị sắc đỏ bao trùm lấy.

Chỉ là một chút son môi, mà Lục Diễm đã cảm thấy cổ họng siết lại thật chặt, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Ánh mắt đen âm trầm nhìn về phía trang phục bó sát người ấy, lộ ra một đoạn nõn nà, vài sợi tóc đen đảo qua cái eo nhỏ, thân thể tuyết trắng dùng hông xoay một cái làm vài sợi tóc đen lại dán lên làn da trắng nõn.

Trắng đen đối lập làm cho cơ bắp trên người Lục Diễm bất chợt căng lên, nhếch chân lên bắt chéo, bàn tay thon dài đặt trên xương bánh chè, ngón trỏ vuốt ve lớp vải tây trang trên đùi, cặp kính tơ vàng có thể che đậy đi một nửa đôi mắt của Lục Diễm.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người dưới khán đài đều vỗ tay, thấy anh không chút để ý, cô gái nhỏ trên sân khấu đã thu lại hết khí thế kinh diễm lúc nãy, đỏ mặt nhìn dưới sân khấu, nhìn chằm chằm Lục Diễm.

Ống kính phản qua một tia sáng: "Trình Niệm Niệm."

Tuy rằng cũng giống như nhiều âm thanh khác kêu tên mình, nhưng đến khi giọng Lục Diễm trầm thấp kêu tên mình thì cả người Trình Niệm Niệm lại theo bản năng căng thẳng lên, giương mắt nhìn đôi mắt đen láy thâm sâu dưới cặp kính đó.

"Không tồi" Ánh mắt dưới gọng kính xẹt qua một tia âm tối khi nhìn thấy hàm răng tuyết trắng kia bất giác mà cắn lấy môi dưới xinh đẹp đỏ thắm.

_______

Hậu trường.

Lục Diễm đã kéo xuống mấy cúc trên của áo sơmi, cởi bỏ dây lưng, kéo khoá ở phía dưới, tháo mắt kính xuống lộ ra đuôi mắt đào hoa mang theo tình dục, cởi quần lót xuống, móc ra côn th*t tím đen rồi thọc vào trong miệng cô gái nhỏ đang quỳ gối trước mặt mình.

Ngón tay lướt qua đôi má trắng tuyết bởi vì đang phun ra nuốt vào mà lõm xuống của cô gái, lại lướt đến đôi mắt dường như chứa đầy nước mắt mà nhìn mình, giống như là bị lăng nhục vậy, đáng thương đến mức làm cho dục vọng bạo ngược của Lục Diễm bộc phát lên.

Cô gái nhỏ vẫn đang há miệng, lau đi son môi đỏ tươi hấp dẫn mê người, từng chút từng chút một nuốt vào côn th*t tím đen, cái miệng đáng thương đỡ lấy quy đầu, bởi vì ngăn không được nên cô dùng đầu lưỡi chống lại dục căn đang đi vào.

côn th*t ở trong miệng nhảy lên một chút, nước bọt chảy ra từ trong miệng cô gái nhỏ làm cho cả quy đầu đều nóng hầm hập.

Lục Diễm sung sướng vuốt ve đầu nhỏ dưới thân mình, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ đang dán vào thân dưới mà nuốt lấy một chút tinh dịch chảy ra từ côn th*t của mình, vang lên tiếng bạch bạch, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm đến thân côn th*t, ngón tay tinh tế sờ đến lông mao cùng tinh hoàn, bàn tay nhỏ nhắn đến mức không cầm hết hai tinh hoàn, anh và cô một đen một trắng đối lập.

Nhan sắc đối lập làm côn th*t ngâm mình trong miệng của cô gái sung huyết lên, thân gậy nổi lên gân xanh.

Ánh mắt Lục Diễm tối sầm lại, đuôi mắt đào hoa đỏ lên, anh khống chế lại dục vọng muốn bắn tinh dịch lên khuôn mặt nhỏ của cô, âm thanh khàn khàn đầy dục vọng vang lên.

"Bé ngoan, lại ăn vào một chút nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương