Nhớ Mãi Không Quên
-
Chương 23: Dính người
Edit by Kiera
Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút lạnh, làn gió đêm thổi tóc của anh đến hỗn độn, mang vẻ lười biếng mà gợi cảm, nhưng từng chữ mà anh nói ra lại là hiện thực tàn khốc.
"Em muốn đi... Nhưng mà bao lâu?"
Lục Diễm có chút không đành lòng, anh biết cô có thể đoán được chuyện này, nhưng anh làm sao có thể chính miệng lặp lại một lần nữa, anh chỉ có thể lại dùng lực ôm sát cô gái nhỏ mình thêm một chút, nụ hôn nóng bỏng dừng lại bên tai mà trấn an cô: "Đừng sợ..."
Cảm nhận được bên hông mình bị hai cánh tay tinh tế gắt gao ôm lấy, cô gái nhỏ của anh chính là chọn con đường đầy màu sắc mà lại tràn ngập sự không xác định này, nhưng cô thích hợp với sân khấu kia bao nhiêu, anh lại càng mê muội với cô trên sân khấu đó bấy nhiêu.
Nhưng làm sao anh có thể nỡ lòng nào để cô gái nhỏ của mình đến một đất nước xa lạ không biết ngày về như thế.
Anh muốn mau một chút, lại mau một chút trưởng thành, như vậy mới có thể ở bên cô.
______
Sau đêm đó, Lục Diễm trở nên càng bận rộn hơn, những việc chính trong Hội học sinh đều được chuyển giao cho phó hội trưởng, còn chương trình học trong trường anh cơ hồ không học cũng không quan trọng.
Mà Trình Niệm Niệm càng trở nên dính Lục Diễm hơn, chỉ cần không có tiết học là cô liền chạy ra ngoài tìm anh, đột nhiên cô cảm thấy càng ngày càng hoảng sợ, sợ rằng không biết khi nào thời gian bên nhau của hai người sẽ trở thành đếm ngược.
Thật ra cô cũng đã nghĩ tới chuyện này từ sớm rồi, trong Học Viện thầy giáo cũng đã từng nói chuyện này với cô, nhưng cô lúc đó thật ngây thơ khi nghĩ rằng vẫn còn sớm.
Cô không nghĩ tới Lục Diễm nghĩ còn xa hơn cô, so với cô càng chu toàn hơn, cô cảm thấy may mắn bao nhiêu lại càng sợ hãi bấy nhiêu, sợ phải rời xa anh.
Ánh nắng mùa thu chiếu vào văn phòng thật ấm áp, Lục Diễm hiếm thấy có lúc ngồi trong Hội học sinh, hai bóng dáng ngồi trên cái ghế văn phòng to lớn.
Có một người xinh đẹp đang cuộn lại ngồi trên đầu gối anh, cổ vòng qua, trên vai bị gối, vạt áo sơmi trước bị ngón tay nhỏ nắm lấy, cúc áo cũng bị ai đó từng chút chạm vào chơi đùa.
Ánh nắng màu da cam chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu, Trình Niệm Niệm bị hơi thở mát lạnh chứa đầy hương vị thuốc lá của anh vây quanh, mơ màng sắp ngủ.
"Muốn anh ôm em đi ngủ không?"
Lục Diễm nhẹ giọng hỏi cô, ôm lấy eo thon của cô nàng tựa ở trước ngực, mái tóc đen mượt lướt quanh, lộ ra góc nghiêng xinh xắn, hai người gần đến mức có thể thấy rõ trên lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, anh cúi đầu hôn xuống.
Gần đây cô luôn luôn dính chặt anh như vậy, anh biết cô đang sợ cái gì nhưng hiện tại anh chỉ có thể dùng hết khả năng để ở gần cô và cưng chiều cô nhất có thể.
Trình Niệm Niệm ưm một tiếng nói không cần, cô chỉ muốn dựa vào trong lòng ngực của anh thôi.
Lục Diễm vỗ vỗ cô, dỗ nói được rồi.
Hà Viễn gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy được một cảnh như vậy, nam tuấn, nữ kiều, một người thì dùng ánh mắt chứa đầy ý cười sủng nịch ôm lấy, một người thì dùng sườn mặt cọ lấy bả vai của ai kia.
Cậu âm thầm xem thường hai người này, tại sao một cẩu độc thân như cậu lại tự mình đi tìm cẩu lương ăn vậy?? Ho nhẹ một tiếng, tìm một chút cảm giác tồn tại.
Lục Diễm buồn cười nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng vùi mặt chôn vào sau vai mình, thu hồi khóe miệng đang nhếch lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái người đang vẻ mặt xem kịch nhìn mình:
"Có chuyện gì, nói."
"Khụ khụ..."
Người này làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy, Hà Viễn trộm nói thầm ở trong lòng rồi bắt đầu nói lên việc chính.
Chờ Hà Viễn nói xong đi ra văn phòng, Trình Niệm Niệm đã vô tình bất giác ngủ thiếp đi trên vai anh rồi.
Lục Diễm nín thở nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, cũng không dám động, vuốt ve mái tóc dài rối tung của cô rồi dựa vào lưng ghế phía sau, thời gian phảng phất yên lặng, chợp mắt lại hơi thiếp đi.
Khi Trình Niệm Niệm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trên người Lục Diễm mà gắt gao ôm anh, khuôn mặt an tĩnh ngủ say của anh cùng với lông mi nồng đậm che đi ánh mắt thường xuyên tình ý nhìn mình.
Ma xui quỷ khiến, cô khẽ nâng cằm lên, hé mở đôi môi hôn lên yết hầu trước mắt đang nhô lên, cái lưỡi nghịch ngợm liếm qua, nghe được ai đó kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nghịch ngợm vừa muốn thoát thân đã bị bắt lại, đôi mắt ai kia còn chưa mở ra nhưng môi mỏng lại chuẩn xác hôn lên, bàn tay to sau eo siết chặt, làm cô bị vòng lại trong lòng ngực của anh.
Anh nghiêng đầu hung hăng đè nặng môi cô, hôn sâu, cuốn lấy cô, hô hấp hai người bị rối loạn, bên tai không biết là ai đang thở hổn hển, hai cánh môi cọ xát, nụ hôn nóng rực không kịp nuốt xuống.
Trình Niệm Niệm nức nở hai tiếng giống như mèo con khiến cho Lục Diễm ép cô càng chặt hơn, bá đạo bắt lấy lưỡi cô, không cho cô trốn thoát.
Môi càng nóng, nụ hôn càng ướt.
Những tiếng hôn làm bầu không khí trở nên ái muội lên.
Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút say, giữa ý thức mông lung không tự giác đáp lại anh, ngậm lấy đầu lưỡi lộn xộn của anh đang tiến vào, nghe anh trầm thấp rên hừ khiến cho trong cơ thể nỗi lên một trận tê dại.
Hai cánh tay ôm cổ anh càng siết chặt, vô tình làm cho bầu ngực mềm mại phập phồng áp lên cơ ngực cứng rắn của anh, môi lưỡi động tình quấn lấy nhau.
Hai chân không biết khi nào đã đi tới eo của anh, mông nhỏ bị lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve, hai chân buộc chặt lại, cảm thấy hoa huy*t ướt át giữa hai chân được đẩy lên bởi một cây côn th*t cứng rắn.
Cô nhịn không được xoay eo nhỏ, ở bên tai truyền đến tiếng thở dốc gợi cảm của anh, Trình Niệm Niệm bị âm thanh của anh câu đến mặt đỏ không thôi, hơi thở nóng lên phả vào cổ cô.
Anh mở mắt ra, dục vọng trong đôi mắt đen láy bị kích thích, mày nhăn lại, sau đó lại nhắm chặt hai mắt, nỗ lực xoa dịu đi sự xao động trong cơ thể.
Chờ thoáng bình tĩnh lại một chút, anh đứng dậy thì nhìn thấy được đôi môi hơi sưng đỏ của cô khẽ nhếch lên như muốn hôn, mắt hạnh xinh đẹp đầy hơi nước câu người.
Bụng dưới lại thoáng lên một trận lửa nóng, cô còn cố tình mở miệng dùng âm thanh hơi khàn mềm mại chịu không nổi nói với anh: "Lục Diễm... Em rất thích anh."
Thấp giọng thầm mắng một tiếng, mắt đào hoa chìm vào sâu bên trong, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mềm mại rồi đè nặng tình dục liếm hôn, tràn ngập tình yêu lan tràn trấn an.
Thật ra anh đã rơi vào lưới tình mỏng manh mà cô bày ra, hãm sâu trong đó, vui vẻ chịu đựng.
Anh so với cô còn sợ hơn, anh sợ cô thích anh chỉ là nhất thời mê luyến, anh sợ thời gian lạnh nhạt sẽ làm vơi đi tình yêu say đắm nhiệt tình của hai người.
Anh nhớ tới ngày đó cô rầu rĩ hơi hơi nghẹn ngào nói: "Lục Diễm... Em vẫn luôn muốn cùng anh ở bên nhau."
Anh làm sao có thể.
Nếu có thể, làm thế nào anh lại bỏ được để em đi... Niệm Niệm.
Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút lạnh, làn gió đêm thổi tóc của anh đến hỗn độn, mang vẻ lười biếng mà gợi cảm, nhưng từng chữ mà anh nói ra lại là hiện thực tàn khốc.
"Em muốn đi... Nhưng mà bao lâu?"
Lục Diễm có chút không đành lòng, anh biết cô có thể đoán được chuyện này, nhưng anh làm sao có thể chính miệng lặp lại một lần nữa, anh chỉ có thể lại dùng lực ôm sát cô gái nhỏ mình thêm một chút, nụ hôn nóng bỏng dừng lại bên tai mà trấn an cô: "Đừng sợ..."
Cảm nhận được bên hông mình bị hai cánh tay tinh tế gắt gao ôm lấy, cô gái nhỏ của anh chính là chọn con đường đầy màu sắc mà lại tràn ngập sự không xác định này, nhưng cô thích hợp với sân khấu kia bao nhiêu, anh lại càng mê muội với cô trên sân khấu đó bấy nhiêu.
Nhưng làm sao anh có thể nỡ lòng nào để cô gái nhỏ của mình đến một đất nước xa lạ không biết ngày về như thế.
Anh muốn mau một chút, lại mau một chút trưởng thành, như vậy mới có thể ở bên cô.
______
Sau đêm đó, Lục Diễm trở nên càng bận rộn hơn, những việc chính trong Hội học sinh đều được chuyển giao cho phó hội trưởng, còn chương trình học trong trường anh cơ hồ không học cũng không quan trọng.
Mà Trình Niệm Niệm càng trở nên dính Lục Diễm hơn, chỉ cần không có tiết học là cô liền chạy ra ngoài tìm anh, đột nhiên cô cảm thấy càng ngày càng hoảng sợ, sợ rằng không biết khi nào thời gian bên nhau của hai người sẽ trở thành đếm ngược.
Thật ra cô cũng đã nghĩ tới chuyện này từ sớm rồi, trong Học Viện thầy giáo cũng đã từng nói chuyện này với cô, nhưng cô lúc đó thật ngây thơ khi nghĩ rằng vẫn còn sớm.
Cô không nghĩ tới Lục Diễm nghĩ còn xa hơn cô, so với cô càng chu toàn hơn, cô cảm thấy may mắn bao nhiêu lại càng sợ hãi bấy nhiêu, sợ phải rời xa anh.
Ánh nắng mùa thu chiếu vào văn phòng thật ấm áp, Lục Diễm hiếm thấy có lúc ngồi trong Hội học sinh, hai bóng dáng ngồi trên cái ghế văn phòng to lớn.
Có một người xinh đẹp đang cuộn lại ngồi trên đầu gối anh, cổ vòng qua, trên vai bị gối, vạt áo sơmi trước bị ngón tay nhỏ nắm lấy, cúc áo cũng bị ai đó từng chút chạm vào chơi đùa.
Ánh nắng màu da cam chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu, Trình Niệm Niệm bị hơi thở mát lạnh chứa đầy hương vị thuốc lá của anh vây quanh, mơ màng sắp ngủ.
"Muốn anh ôm em đi ngủ không?"
Lục Diễm nhẹ giọng hỏi cô, ôm lấy eo thon của cô nàng tựa ở trước ngực, mái tóc đen mượt lướt quanh, lộ ra góc nghiêng xinh xắn, hai người gần đến mức có thể thấy rõ trên lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, anh cúi đầu hôn xuống.
Gần đây cô luôn luôn dính chặt anh như vậy, anh biết cô đang sợ cái gì nhưng hiện tại anh chỉ có thể dùng hết khả năng để ở gần cô và cưng chiều cô nhất có thể.
Trình Niệm Niệm ưm một tiếng nói không cần, cô chỉ muốn dựa vào trong lòng ngực của anh thôi.
Lục Diễm vỗ vỗ cô, dỗ nói được rồi.
Hà Viễn gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy được một cảnh như vậy, nam tuấn, nữ kiều, một người thì dùng ánh mắt chứa đầy ý cười sủng nịch ôm lấy, một người thì dùng sườn mặt cọ lấy bả vai của ai kia.
Cậu âm thầm xem thường hai người này, tại sao một cẩu độc thân như cậu lại tự mình đi tìm cẩu lương ăn vậy?? Ho nhẹ một tiếng, tìm một chút cảm giác tồn tại.
Lục Diễm buồn cười nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng vùi mặt chôn vào sau vai mình, thu hồi khóe miệng đang nhếch lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái người đang vẻ mặt xem kịch nhìn mình:
"Có chuyện gì, nói."
"Khụ khụ..."
Người này làm sao có thể trở mặt nhanh như vậy, Hà Viễn trộm nói thầm ở trong lòng rồi bắt đầu nói lên việc chính.
Chờ Hà Viễn nói xong đi ra văn phòng, Trình Niệm Niệm đã vô tình bất giác ngủ thiếp đi trên vai anh rồi.
Lục Diễm nín thở nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, cũng không dám động, vuốt ve mái tóc dài rối tung của cô rồi dựa vào lưng ghế phía sau, thời gian phảng phất yên lặng, chợp mắt lại hơi thiếp đi.
Khi Trình Niệm Niệm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngồi trên người Lục Diễm mà gắt gao ôm anh, khuôn mặt an tĩnh ngủ say của anh cùng với lông mi nồng đậm che đi ánh mắt thường xuyên tình ý nhìn mình.
Ma xui quỷ khiến, cô khẽ nâng cằm lên, hé mở đôi môi hôn lên yết hầu trước mắt đang nhô lên, cái lưỡi nghịch ngợm liếm qua, nghe được ai đó kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nghịch ngợm vừa muốn thoát thân đã bị bắt lại, đôi mắt ai kia còn chưa mở ra nhưng môi mỏng lại chuẩn xác hôn lên, bàn tay to sau eo siết chặt, làm cô bị vòng lại trong lòng ngực của anh.
Anh nghiêng đầu hung hăng đè nặng môi cô, hôn sâu, cuốn lấy cô, hô hấp hai người bị rối loạn, bên tai không biết là ai đang thở hổn hển, hai cánh môi cọ xát, nụ hôn nóng rực không kịp nuốt xuống.
Trình Niệm Niệm nức nở hai tiếng giống như mèo con khiến cho Lục Diễm ép cô càng chặt hơn, bá đạo bắt lấy lưỡi cô, không cho cô trốn thoát.
Môi càng nóng, nụ hôn càng ướt.
Những tiếng hôn làm bầu không khí trở nên ái muội lên.
Trình Niệm Niệm cảm thấy có chút say, giữa ý thức mông lung không tự giác đáp lại anh, ngậm lấy đầu lưỡi lộn xộn của anh đang tiến vào, nghe anh trầm thấp rên hừ khiến cho trong cơ thể nỗi lên một trận tê dại.
Hai cánh tay ôm cổ anh càng siết chặt, vô tình làm cho bầu ngực mềm mại phập phồng áp lên cơ ngực cứng rắn của anh, môi lưỡi động tình quấn lấy nhau.
Hai chân không biết khi nào đã đi tới eo của anh, mông nhỏ bị lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve, hai chân buộc chặt lại, cảm thấy hoa huy*t ướt át giữa hai chân được đẩy lên bởi một cây côn th*t cứng rắn.
Cô nhịn không được xoay eo nhỏ, ở bên tai truyền đến tiếng thở dốc gợi cảm của anh, Trình Niệm Niệm bị âm thanh của anh câu đến mặt đỏ không thôi, hơi thở nóng lên phả vào cổ cô.
Anh mở mắt ra, dục vọng trong đôi mắt đen láy bị kích thích, mày nhăn lại, sau đó lại nhắm chặt hai mắt, nỗ lực xoa dịu đi sự xao động trong cơ thể.
Chờ thoáng bình tĩnh lại một chút, anh đứng dậy thì nhìn thấy được đôi môi hơi sưng đỏ của cô khẽ nhếch lên như muốn hôn, mắt hạnh xinh đẹp đầy hơi nước câu người.
Bụng dưới lại thoáng lên một trận lửa nóng, cô còn cố tình mở miệng dùng âm thanh hơi khàn mềm mại chịu không nổi nói với anh: "Lục Diễm... Em rất thích anh."
Thấp giọng thầm mắng một tiếng, mắt đào hoa chìm vào sâu bên trong, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mềm mại rồi đè nặng tình dục liếm hôn, tràn ngập tình yêu lan tràn trấn an.
Thật ra anh đã rơi vào lưới tình mỏng manh mà cô bày ra, hãm sâu trong đó, vui vẻ chịu đựng.
Anh so với cô còn sợ hơn, anh sợ cô thích anh chỉ là nhất thời mê luyến, anh sợ thời gian lạnh nhạt sẽ làm vơi đi tình yêu say đắm nhiệt tình của hai người.
Anh nhớ tới ngày đó cô rầu rĩ hơi hơi nghẹn ngào nói: "Lục Diễm... Em vẫn luôn muốn cùng anh ở bên nhau."
Anh làm sao có thể.
Nếu có thể, làm thế nào anh lại bỏ được để em đi... Niệm Niệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook