Nhớ Mãi Không Quên
-
Chương 1: Cô gái nhỏ Trình Niệm Niệm
Edit by Kiera
Lần đầu tiên Lục Diễm nhìn thấy Trình Niệm Niệm là lúc anh đang đứng hút thuốc ở sân bóng rổ bỏ hoang của trường. Chỉ có những lúc như vậy, anh mới gỡ cái cúc áo cao nhất mà ngày thường vẫn luôn cài và tháo cái mặt nạ "Hội trưởng Hội học sinh luôn tuân thủ quy định nhất của trường" xuống.
Hít mây nhả khói.
Sau đó đột nhiên có một cái bóng dáng nho nhỏ bước vào: "Có ai không?" Âm thanh mềm mại quanh quẩn vang vọng trong đêm.
Lục Diễm ngước mắt nhìn qua, là một nữ sinh tóc dài ngang eo đang thò đầu vào, nhìn trái nhìn phải rồi đi vào trong.
Lục Diễm thu hồi tầm mắt, híp mắt hút hết một hơi cuối cùng rồi bóp tắt điếu thuốc.
Lục Diễm là người rất sợ phiền toái nên cũng không lên tiếng chỉ xoa nhẹ giữa mày, nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào tường, nhẹ nhàng áp đầu lưỡi vào sau răng quét tới đỉnh má, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Lục Diễm lại liếc mắt nhìn về phía chỗ nữ sinh đang từ bóng đêm kia đi tới, đầu lưỡi liếm đến khóe miệng.
Những cảnh tượng không thể nào nhìn thấy được từ cửa vào hay những hướng khác đều bị ánh trăng nơi Lục Diễm đang đứng làm cho cảnh tượng kia thật mờ mờ ảo ảo.
Mái tóc dài đến eo đã bị cô gái cột lên cao, còn vài sợi tóc vươn lại trên cái gáy trắng nõn, vài sợi tóc lại rơi xuống xương bướm sau lưng như ẩn như hiện trong bóng tối, chiếc áo màu trắng dài từ bả vai đến trước người, thắt lại ở sau lưng, rồi lại đi xuống, cái eo nhỏ nhắn, thon gọn đến mức chỉ cần một tay đã có thể ôm hết.
Lục Diễm nheo mắt, yết hầu có chút ngứa, cơn thèm thuốc lại lên, thật ra anh có thể nhân lúc cô gái nhỏ kia đang đưa lưng về mình mà rời đi nhưng anh lại vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô dùng tấm lưng mê người đưa về phía anh, gần như trần trụi.
Đang chậm rãi mặc vào đồng phục của trường rồi lại tròng áo len vào, hai chân nâng lên, chậm rãi kéo cái quần đồng phục lên, trong ánh sáng bán tối, che đi đôi chân thon dài trắng nõn, sau đó lại tiếp tục che đi chiếc quần lót màu trắng đang bao bọc lấy đôi mông vểnh lên của cô gái.
Lúc cô gái nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Lục Diễm lại tiếp tục đứng trong bóng tối, mãi khi cánh cửa được đóng lại, một lúc sau anh mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
"Đát ——"
Bật lửa lên châm một điếu thuốc khác, ngón tay mảnh khảnh kẹp đầu lọc thuốc, Lục Diễm lại nghĩ đến cảnh đẹp lúc nãy, tinh lực tràn đầy, vị trí ba tất dưới rốn liền có chút nóng lên.
"Xuy" Lục Diễm cũng mặc kệ phản ứng dưới thân, sau khi hút hết điếu thuốc, anh đeo kính cặp kính gọng vàng lên, bước ra khỏi sân bóng rổ.
Vừa đi ra cổng chưa được hai bước, một bóng người đi về phía anh, lúc này Lục Diễm mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái nhỏ kia, vầng trán đầy đặn, phía dưới mở to mắt, không biết đang nghĩ gì mà khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Lộ ra chiếc răng nhỏ đang cắn trên môi, cắn thành một vệt đỏ trên môi, hồng nhuận ướt át.
Lục Diễm liếc nhìn đôi mắt vô cùng trong sáng ướt át kia, sau đó liếc nhìn khuôn miệng dịu dàng dưới chiếc mũi nhỏ nhắn, rồi lại tự cười với chính mình, ha ha, bộ đồng phục và áo len rộng rãi này anh có thể nhìn thấy được gì nữa.
Bước chân không ngừng, đi qua cô gái nhỏ.
Vào đêm khuya đó, từ trước đến nay trên giường chỉ có hơi thở mát lạnh thuộc về thiếu niên mà nay lại xuất hiện thêm một bóng hình, một tay Lục Diễm mang theo cường thế đè lại cánh tay của thiếu nữ, một tay ôm lấy gương mặt tinh xảo kia, đôi môi áp xuống, thiếu kiên nhẫn hút lấy cánh môi non nớt.
Đầu lưỡi đi vào, liếm một vòng qua hàm răng đang khép chặt, lại dùng lực mút mạnh môi dưới: "Ưm...", hàm răng bị cạy kèm theo tiếng rên rỉ được phát ra, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, liếm qua hàm răng lại liếm tới hàm trên, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm lấy cái lưỡi của ai kia, quấn lấy nó, câu ra tới lại liếm mút từng chút một.
Bàn tay đang ôm mặt cô từ từ chậm rãi đi xuống dưới, lướt qua cổ, che lại vòng một no đủ trước ngực cô, dùng sức xoa một chút, "Anh ưmm..." Phần eo của cô gái nhỏ nâng lên đón lấy sự trêu chọc của bàn tay đang lộn xộn trước ngực, liên tiếp phản ứng làm cho hai chân khẽ nâng lên, nhân lúc đó Lục Diễm ấn xuống, nhét phần dưới cứng ngắc của mình vào giữa hai chân đang mở ra.
Lần đầu tiên Lục Diễm nhìn thấy Trình Niệm Niệm là lúc anh đang đứng hút thuốc ở sân bóng rổ bỏ hoang của trường. Chỉ có những lúc như vậy, anh mới gỡ cái cúc áo cao nhất mà ngày thường vẫn luôn cài và tháo cái mặt nạ "Hội trưởng Hội học sinh luôn tuân thủ quy định nhất của trường" xuống.
Hít mây nhả khói.
Sau đó đột nhiên có một cái bóng dáng nho nhỏ bước vào: "Có ai không?" Âm thanh mềm mại quanh quẩn vang vọng trong đêm.
Lục Diễm ngước mắt nhìn qua, là một nữ sinh tóc dài ngang eo đang thò đầu vào, nhìn trái nhìn phải rồi đi vào trong.
Lục Diễm thu hồi tầm mắt, híp mắt hút hết một hơi cuối cùng rồi bóp tắt điếu thuốc.
Lục Diễm là người rất sợ phiền toái nên cũng không lên tiếng chỉ xoa nhẹ giữa mày, nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào tường, nhẹ nhàng áp đầu lưỡi vào sau răng quét tới đỉnh má, bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Lục Diễm lại liếc mắt nhìn về phía chỗ nữ sinh đang từ bóng đêm kia đi tới, đầu lưỡi liếm đến khóe miệng.
Những cảnh tượng không thể nào nhìn thấy được từ cửa vào hay những hướng khác đều bị ánh trăng nơi Lục Diễm đang đứng làm cho cảnh tượng kia thật mờ mờ ảo ảo.
Mái tóc dài đến eo đã bị cô gái cột lên cao, còn vài sợi tóc vươn lại trên cái gáy trắng nõn, vài sợi tóc lại rơi xuống xương bướm sau lưng như ẩn như hiện trong bóng tối, chiếc áo màu trắng dài từ bả vai đến trước người, thắt lại ở sau lưng, rồi lại đi xuống, cái eo nhỏ nhắn, thon gọn đến mức chỉ cần một tay đã có thể ôm hết.
Lục Diễm nheo mắt, yết hầu có chút ngứa, cơn thèm thuốc lại lên, thật ra anh có thể nhân lúc cô gái nhỏ kia đang đưa lưng về mình mà rời đi nhưng anh lại vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô dùng tấm lưng mê người đưa về phía anh, gần như trần trụi.
Đang chậm rãi mặc vào đồng phục của trường rồi lại tròng áo len vào, hai chân nâng lên, chậm rãi kéo cái quần đồng phục lên, trong ánh sáng bán tối, che đi đôi chân thon dài trắng nõn, sau đó lại tiếp tục che đi chiếc quần lót màu trắng đang bao bọc lấy đôi mông vểnh lên của cô gái.
Lúc cô gái nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Lục Diễm lại tiếp tục đứng trong bóng tối, mãi khi cánh cửa được đóng lại, một lúc sau anh mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
"Đát ——"
Bật lửa lên châm một điếu thuốc khác, ngón tay mảnh khảnh kẹp đầu lọc thuốc, Lục Diễm lại nghĩ đến cảnh đẹp lúc nãy, tinh lực tràn đầy, vị trí ba tất dưới rốn liền có chút nóng lên.
"Xuy" Lục Diễm cũng mặc kệ phản ứng dưới thân, sau khi hút hết điếu thuốc, anh đeo kính cặp kính gọng vàng lên, bước ra khỏi sân bóng rổ.
Vừa đi ra cổng chưa được hai bước, một bóng người đi về phía anh, lúc này Lục Diễm mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái nhỏ kia, vầng trán đầy đặn, phía dưới mở to mắt, không biết đang nghĩ gì mà khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Lộ ra chiếc răng nhỏ đang cắn trên môi, cắn thành một vệt đỏ trên môi, hồng nhuận ướt át.
Lục Diễm liếc nhìn đôi mắt vô cùng trong sáng ướt át kia, sau đó liếc nhìn khuôn miệng dịu dàng dưới chiếc mũi nhỏ nhắn, rồi lại tự cười với chính mình, ha ha, bộ đồng phục và áo len rộng rãi này anh có thể nhìn thấy được gì nữa.
Bước chân không ngừng, đi qua cô gái nhỏ.
Vào đêm khuya đó, từ trước đến nay trên giường chỉ có hơi thở mát lạnh thuộc về thiếu niên mà nay lại xuất hiện thêm một bóng hình, một tay Lục Diễm mang theo cường thế đè lại cánh tay của thiếu nữ, một tay ôm lấy gương mặt tinh xảo kia, đôi môi áp xuống, thiếu kiên nhẫn hút lấy cánh môi non nớt.
Đầu lưỡi đi vào, liếm một vòng qua hàm răng đang khép chặt, lại dùng lực mút mạnh môi dưới: "Ưm...", hàm răng bị cạy kèm theo tiếng rên rỉ được phát ra, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, liếm qua hàm răng lại liếm tới hàm trên, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm lấy cái lưỡi của ai kia, quấn lấy nó, câu ra tới lại liếm mút từng chút một.
Bàn tay đang ôm mặt cô từ từ chậm rãi đi xuống dưới, lướt qua cổ, che lại vòng một no đủ trước ngực cô, dùng sức xoa một chút, "Anh ưmm..." Phần eo của cô gái nhỏ nâng lên đón lấy sự trêu chọc của bàn tay đang lộn xộn trước ngực, liên tiếp phản ứng làm cho hai chân khẽ nâng lên, nhân lúc đó Lục Diễm ấn xuống, nhét phần dưới cứng ngắc của mình vào giữa hai chân đang mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook