Nhỏ Hâm! Anh Yêu Em!
-
Chương 3
Một tuần sau……
-MẸ NÓI GÌ CƠ?! CON NHỎ ĐÓ VÀ CẢ BÀ NÓ SẼ ĐẾN ĐÂY Ư??? KHÔNG THỂ NÀO!! TẠI SAO MẸ LẠI TỰ Ý QUYẾT ĐỊNH MÀ KHÔNG NÓI GÌ VỚI CON CHỨ??!! – Nghe được “hung tin” là hắn từ nhà cậu bạn thân tức tốc trở về nhà với vẻ mặt hầm hầm như thịt bằm nấu cháo. Vừa nhìn thấy mẹ, hắn đã hét ra một tràng như trên
-Con với chả cái! Sao con cứ hét vào mặt mẹ thế hả?! Có biết như vậy là hỗn lắm không??!
-Con không biết! Con không chấp nhận việc người khác sẽ đến nhà mình sống! Lại còn sống những hai tháng!!! Không được! Nhất định không được!!!!
-Con nên nhớ rằng con chính là người gây chuyện đấy nhé!! Con mà chạy xe đàng hoàng tử tế thì đâu đến nông nỗi này! Mẹ đã nói chuyện với ba con rồi, ông ấy cũng không có ý kiến gì cả. Ý mẹ đã quyết, con không thay đổi được gì đâu! Chuẩn bị đi, họ sẽ đến ngay bây giờ đấy!
TÍNH TOONG…..!
Lời mẹ hắn vừa dứt thì cũng là lúc tiếng chuông cổng vang lên
-Phu nhân! Hoàng tiểu thư và bà cô ấy đến rồi ạ! – Dì Lục – quản gia của Dương gia tức tốc chạy vào báo tin
-Nhanh, mời họ vào đi dì!
-Vâng ạ…!
Quay sang hắn, phu nhân nói
-Liệu mà ăn nói cho đàng hoàng, đừng có làm mất mặt Dương gia, con có nghe rõ chưa?!!
-Hừm! – Hắn hậm hực
Về phía nó, vừa bước xuống xe, đập ngay vào mắt nó là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ với cánh cổng được sơn màu đen, cao phải đến 3m. Chuông cửa vừa bấm được khoảng 2 phút thì cánh cổng tự động mở ra. Phía bên trong sân biệt thự, lối vào được rải đá sỏi, hai bên trồng rất nhiều loại cây hoa tỏa hương dễ chịu. Trong chẳng khác gì công viên cả!
-“Woaaaaa…..! Đúng là nhà giàu có khác! Mọi thứ đều lóa cả mắt!” – Nó trầm trồ
-Bảo Di! Đến rồi à?! – Mẹ hắn niềm nở chạy ra đón
-A….vâng….Chào phu nhân ạ! – Nó sực tỉnh
-Chào phu nhân….! – Bà nó lên tiếng
-Vâng. Chào bà ạ! Bà và Bảo Di mau vào nhà đi, hành lí cứ để các chú bảo vệ xách vào cho!
-Vâng…
Hai bà cháu đi theo sau phu nhân. Bước vào nhà, nó càng choáng ngợp hơn nữa bởi nội thất sang trọng trong nhà. Sàn nhà láng bóng, mọi thứ đều làm bằng đồ tốt, gỗ tốt
Cốp…!
-Ui da…! – Âm thanh khô khốc vang lên. Là nó do không để ý, mải nhìn ngắm ngôi nhà nên va phải cánh cửa. Cả người làm, Dương phu nhân và bà nó đều quay lại nhìn
-Bảo….Bảo Di à….cháu….không sao chứ…?! – Mẹ hắn hỏi
-Cháu….không sao ạ…! Cháu xin lỗi….!
-“Gì chứ…!! Xấu hổ chết mất…!!!” – Nó vừa đau vừa xấu hổ cúi gằm mặt, tay xoa xoa trán
-Hậu-đậu!! – Một giọng nam cất lên làm cho mọi ánh nhìn đều hướng về phía tiếng nói phát ra. Người phát ra câu nói đó chính là Dương Vũ Đình - đại thiếu gia tập đoàn Sun Apperel và cũng chính là hắn
-Cô ngắm đủ chưa vậy??! Đúng là đồ quê mùa mà!! – Hắn đứng ở chân cầu thang, tay đút vào túi quần, dáng vẻ cũng phong trần lãng tử lắm. Bây giờ Tiểu Di nó mới có dịp “chiêm ngưỡng” “dung mạo” kẻ đã gây ra cho nó phiền phức này. Hắn – có thể nói là một mĩ nam với khuôn mặt không thể hoàn mĩ hơn được nữa. Da trắng, mũi cao, lông mày rậm, lông mi dài, đôi mắt sâu và đen. Có lẽ đôi mắt chính là điểm thu hút nhất trên khuôn mặt hắn. Về khoản này, có lẽ là hắn giống mẹ…! Hắn cao khoảng 1m8 trong khi Tiểu Di nó chỉ cao có 1m6. Quả là một ngoại hình hoàn hảo! Nó phải mất vài phút để hoàn hồn lại. Nó quên mất ánh mắt của mình đang nhìn chòng chọc vào hắn, mà theo phép tắc xã giao là bất lịch sự. Đến nỗi bà phải kéo áo để nhắc nhở nó thu lại ánh nhìn ấy
-“Xấu hổ thật! Ai lại đi nhìn người khác chằm chằm vậy chứ! Mình thật là…!”
-Xin lỗi…! – Nó cúi đầu lí nhí
-Đình Đình! Con vừa nói gì vậy hả?! Còn nữa, Bảo Di, sao con lại phải xin lỗi nó cơ chứ?! Đình Đình, mới là người phải xin lỗi!!
-Mẹ! Sao con lại phải xin lỗi chứ?! – Hắn tỏ vẻ không ưng thuận
-Lại còn cãi à?! Con ăn nói với khách như vậy mà coi được sao?!
-Mẹ!
-Mau xin lỗi đi!
-Con không thích!!! – Nói rồi hắn bỏ về phòng với vẻ bực dọc
-Đình Đình!!! – Mẹ hắn gọi giật lại, nhưng hắn không hề màng tới, vẫn một mạch đi thẳng
-“Tên tiểu tử này thật là ngang bướng quá mà!!”
-Phu nhân…là do cháu đi đứng không nhìn trước ngó sau. Phu nhân đừng trách anh ấy! – Nó lên tiếng
-Bảo Di à, cô xin lỗi, chỉ tại cô không biết dạy con. Xin lỗi bà…!
-Được rồi, phu nhân à, không nên trách cậu ấy nữa! Chúng tôi không sao! – Bà nó nói
-Cháu và nhà cháu sẽ cố gắng dạy dỗ nó lại. Cám ơn bà đã bỏ qua….! À….Bảo Di à, Đình Đình nhà cô nó bằng tuổi cháu đấy, không cần phải gọi bằng anh đâu! – Phu nhân cười cười
-A…..bằng tuổi ạ…?!
-“Trời ạ! Lãng phí chữ “anh” cho hắn ta mất rồi…!!!”
-Dì Lục! Dì đưa bà đây và Bảo Di về phòng giúp tôi nhé?! – Mẹ hắn quay sang nói với bà quản gia
-Vâng, phu nhân! Mời bà và tiểu thư đi theo tôi ạ! – Dì Lục quay sang nói với hai bà cháu. Họ tạm biệt mẹ hắn rồi theo dì Lục lên lầu. Phòng nó và bà ở lầu 3; đó là một căn phòng rộng rãi được sơn màu vàng rộng phải đến 8m vuông, đầy đủ tiện nghi cả: giường, bàn học, tủ quần áo, tivi,….ngoài ra còn có cả phòng tắm riêng nữa
-Đây là phòng của bà và Hoàng tiểu thư, nếu cần gì hai người cứ gọi, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng – Dì Lục lên tiếng
-Vâng, cám ơn dì ạ - Nó lễ phép
-Vậy tôi xin phép – Dì bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Nó nằm “phịch” xuống giường, cười tít mắt
-Bà ơi, giường êm thật đấy, lại còn rất to nữa! A…..thích thật!
Bà chỉ cười hiền rồi bảo
-Tiểu Di à, cháu lại đây, để bà thoa dầu cho cháu!
-Thoa dầu ạ?! À….vâng – Nó ngồi dậy và tiến về phía bà, ngồi xuống. Bà lục trong giỏ ra chai dầu rồi thoa cho nó
-Xem nào, sưng đầu rồi này….Con bé này, thật là….! Cháu phải cẩn thận một chút chứ…! – Bà nói khi nhìn thấy cục u trên mé phải trán nó
-Ui da….- Nó khẽ kêu lên - Nó sẽ lặn nhanh thôi mà bà…!
-Dù gì thì cũng phải cẩn thận chứ!
-Hìhì…. – Nó chỉ biết cười trừ, ngồi im cho bà thoa dầu
-Rồi đấy…! – Bà vặn nắp chai dầu và nói
-Vângg…..
-Để bà xếp hành lí giúp cháu, cháu đi tắm đi!
-Ơ…bà để cháu tự làm được mà….!
-Tay cháu đang bị thế kia mà….để bà làm cho…! – Bà vừa nói vừa lôi quần áo trong giỏ ra, gấp gọn gàng rồi bỏ vào tủ. Nó ngồi nhìn bà cười cười
-“Bà ơi bà…cháu yêu bà lắm lắm!!”
-Vậy…..cháu nhờ bà nhé…cháu đi tắm đây ạ!
-Ừ…!
Nó đi đến lấy quần áo rồi vào nhà tắm…..
-MẸ NÓI GÌ CƠ?! CON NHỎ ĐÓ VÀ CẢ BÀ NÓ SẼ ĐẾN ĐÂY Ư??? KHÔNG THỂ NÀO!! TẠI SAO MẸ LẠI TỰ Ý QUYẾT ĐỊNH MÀ KHÔNG NÓI GÌ VỚI CON CHỨ??!! – Nghe được “hung tin” là hắn từ nhà cậu bạn thân tức tốc trở về nhà với vẻ mặt hầm hầm như thịt bằm nấu cháo. Vừa nhìn thấy mẹ, hắn đã hét ra một tràng như trên
-Con với chả cái! Sao con cứ hét vào mặt mẹ thế hả?! Có biết như vậy là hỗn lắm không??!
-Con không biết! Con không chấp nhận việc người khác sẽ đến nhà mình sống! Lại còn sống những hai tháng!!! Không được! Nhất định không được!!!!
-Con nên nhớ rằng con chính là người gây chuyện đấy nhé!! Con mà chạy xe đàng hoàng tử tế thì đâu đến nông nỗi này! Mẹ đã nói chuyện với ba con rồi, ông ấy cũng không có ý kiến gì cả. Ý mẹ đã quyết, con không thay đổi được gì đâu! Chuẩn bị đi, họ sẽ đến ngay bây giờ đấy!
TÍNH TOONG…..!
Lời mẹ hắn vừa dứt thì cũng là lúc tiếng chuông cổng vang lên
-Phu nhân! Hoàng tiểu thư và bà cô ấy đến rồi ạ! – Dì Lục – quản gia của Dương gia tức tốc chạy vào báo tin
-Nhanh, mời họ vào đi dì!
-Vâng ạ…!
Quay sang hắn, phu nhân nói
-Liệu mà ăn nói cho đàng hoàng, đừng có làm mất mặt Dương gia, con có nghe rõ chưa?!!
-Hừm! – Hắn hậm hực
Về phía nó, vừa bước xuống xe, đập ngay vào mắt nó là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ với cánh cổng được sơn màu đen, cao phải đến 3m. Chuông cửa vừa bấm được khoảng 2 phút thì cánh cổng tự động mở ra. Phía bên trong sân biệt thự, lối vào được rải đá sỏi, hai bên trồng rất nhiều loại cây hoa tỏa hương dễ chịu. Trong chẳng khác gì công viên cả!
-“Woaaaaa…..! Đúng là nhà giàu có khác! Mọi thứ đều lóa cả mắt!” – Nó trầm trồ
-Bảo Di! Đến rồi à?! – Mẹ hắn niềm nở chạy ra đón
-A….vâng….Chào phu nhân ạ! – Nó sực tỉnh
-Chào phu nhân….! – Bà nó lên tiếng
-Vâng. Chào bà ạ! Bà và Bảo Di mau vào nhà đi, hành lí cứ để các chú bảo vệ xách vào cho!
-Vâng…
Hai bà cháu đi theo sau phu nhân. Bước vào nhà, nó càng choáng ngợp hơn nữa bởi nội thất sang trọng trong nhà. Sàn nhà láng bóng, mọi thứ đều làm bằng đồ tốt, gỗ tốt
Cốp…!
-Ui da…! – Âm thanh khô khốc vang lên. Là nó do không để ý, mải nhìn ngắm ngôi nhà nên va phải cánh cửa. Cả người làm, Dương phu nhân và bà nó đều quay lại nhìn
-Bảo….Bảo Di à….cháu….không sao chứ…?! – Mẹ hắn hỏi
-Cháu….không sao ạ…! Cháu xin lỗi….!
-“Gì chứ…!! Xấu hổ chết mất…!!!” – Nó vừa đau vừa xấu hổ cúi gằm mặt, tay xoa xoa trán
-Hậu-đậu!! – Một giọng nam cất lên làm cho mọi ánh nhìn đều hướng về phía tiếng nói phát ra. Người phát ra câu nói đó chính là Dương Vũ Đình - đại thiếu gia tập đoàn Sun Apperel và cũng chính là hắn
-Cô ngắm đủ chưa vậy??! Đúng là đồ quê mùa mà!! – Hắn đứng ở chân cầu thang, tay đút vào túi quần, dáng vẻ cũng phong trần lãng tử lắm. Bây giờ Tiểu Di nó mới có dịp “chiêm ngưỡng” “dung mạo” kẻ đã gây ra cho nó phiền phức này. Hắn – có thể nói là một mĩ nam với khuôn mặt không thể hoàn mĩ hơn được nữa. Da trắng, mũi cao, lông mày rậm, lông mi dài, đôi mắt sâu và đen. Có lẽ đôi mắt chính là điểm thu hút nhất trên khuôn mặt hắn. Về khoản này, có lẽ là hắn giống mẹ…! Hắn cao khoảng 1m8 trong khi Tiểu Di nó chỉ cao có 1m6. Quả là một ngoại hình hoàn hảo! Nó phải mất vài phút để hoàn hồn lại. Nó quên mất ánh mắt của mình đang nhìn chòng chọc vào hắn, mà theo phép tắc xã giao là bất lịch sự. Đến nỗi bà phải kéo áo để nhắc nhở nó thu lại ánh nhìn ấy
-“Xấu hổ thật! Ai lại đi nhìn người khác chằm chằm vậy chứ! Mình thật là…!”
-Xin lỗi…! – Nó cúi đầu lí nhí
-Đình Đình! Con vừa nói gì vậy hả?! Còn nữa, Bảo Di, sao con lại phải xin lỗi nó cơ chứ?! Đình Đình, mới là người phải xin lỗi!!
-Mẹ! Sao con lại phải xin lỗi chứ?! – Hắn tỏ vẻ không ưng thuận
-Lại còn cãi à?! Con ăn nói với khách như vậy mà coi được sao?!
-Mẹ!
-Mau xin lỗi đi!
-Con không thích!!! – Nói rồi hắn bỏ về phòng với vẻ bực dọc
-Đình Đình!!! – Mẹ hắn gọi giật lại, nhưng hắn không hề màng tới, vẫn một mạch đi thẳng
-“Tên tiểu tử này thật là ngang bướng quá mà!!”
-Phu nhân…là do cháu đi đứng không nhìn trước ngó sau. Phu nhân đừng trách anh ấy! – Nó lên tiếng
-Bảo Di à, cô xin lỗi, chỉ tại cô không biết dạy con. Xin lỗi bà…!
-Được rồi, phu nhân à, không nên trách cậu ấy nữa! Chúng tôi không sao! – Bà nó nói
-Cháu và nhà cháu sẽ cố gắng dạy dỗ nó lại. Cám ơn bà đã bỏ qua….! À….Bảo Di à, Đình Đình nhà cô nó bằng tuổi cháu đấy, không cần phải gọi bằng anh đâu! – Phu nhân cười cười
-A…..bằng tuổi ạ…?!
-“Trời ạ! Lãng phí chữ “anh” cho hắn ta mất rồi…!!!”
-Dì Lục! Dì đưa bà đây và Bảo Di về phòng giúp tôi nhé?! – Mẹ hắn quay sang nói với bà quản gia
-Vâng, phu nhân! Mời bà và tiểu thư đi theo tôi ạ! – Dì Lục quay sang nói với hai bà cháu. Họ tạm biệt mẹ hắn rồi theo dì Lục lên lầu. Phòng nó và bà ở lầu 3; đó là một căn phòng rộng rãi được sơn màu vàng rộng phải đến 8m vuông, đầy đủ tiện nghi cả: giường, bàn học, tủ quần áo, tivi,….ngoài ra còn có cả phòng tắm riêng nữa
-Đây là phòng của bà và Hoàng tiểu thư, nếu cần gì hai người cứ gọi, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng – Dì Lục lên tiếng
-Vâng, cám ơn dì ạ - Nó lễ phép
-Vậy tôi xin phép – Dì bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Nó nằm “phịch” xuống giường, cười tít mắt
-Bà ơi, giường êm thật đấy, lại còn rất to nữa! A…..thích thật!
Bà chỉ cười hiền rồi bảo
-Tiểu Di à, cháu lại đây, để bà thoa dầu cho cháu!
-Thoa dầu ạ?! À….vâng – Nó ngồi dậy và tiến về phía bà, ngồi xuống. Bà lục trong giỏ ra chai dầu rồi thoa cho nó
-Xem nào, sưng đầu rồi này….Con bé này, thật là….! Cháu phải cẩn thận một chút chứ…! – Bà nói khi nhìn thấy cục u trên mé phải trán nó
-Ui da….- Nó khẽ kêu lên - Nó sẽ lặn nhanh thôi mà bà…!
-Dù gì thì cũng phải cẩn thận chứ!
-Hìhì…. – Nó chỉ biết cười trừ, ngồi im cho bà thoa dầu
-Rồi đấy…! – Bà vặn nắp chai dầu và nói
-Vângg…..
-Để bà xếp hành lí giúp cháu, cháu đi tắm đi!
-Ơ…bà để cháu tự làm được mà….!
-Tay cháu đang bị thế kia mà….để bà làm cho…! – Bà vừa nói vừa lôi quần áo trong giỏ ra, gấp gọn gàng rồi bỏ vào tủ. Nó ngồi nhìn bà cười cười
-“Bà ơi bà…cháu yêu bà lắm lắm!!”
-Vậy…..cháu nhờ bà nhé…cháu đi tắm đây ạ!
-Ừ…!
Nó đi đến lấy quần áo rồi vào nhà tắm…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook