Nhớ Em
-
Chương 83: Ôn nhu
Editor: Yang Hy.
Trì Nhất Minh cười nói: “Được.”
Cậu vươn tay muốn che mắt Khương Tuệ lại: “Cảnh máu me, em đừng nhìn.”
Khương Tuệ tránh tay cậu ta.
“Trì Yếm.” Khương Tuệ kêu lên.
Trì Yếm quay đầu nhìn cô, Khương Tuệ mặc kệ con dao găm của Trì Nhất Minh mà đứng lên.
Trì Nhất Minh cực kỳ bất ngờ, nhướng mày.
Khương Tuệ nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, hỏi anh: “Hôm nay em có đẹp không?”
Cô đứng trong gió xuân tháng tư, gió thổi chiếc áo cưới trắng bay bay, trên cổ là viên ngọc trai độc nhất vô nhị toàn thế giới. Cách xa như vậy, anh cũng có thể thấy rõ, cô cực kỳ xinh đẹp.
Thật sự là cô gái đẹp nhất trên đời, khiến cho lòng người ta mềm nhũn.
Giọng nói Trì Yếm hơi khàn: “Đẹp.”
Cô nở nụ cười, tựa như nhận được sự khích lệ rất lớn.
“Có thể gả cho anh, em thật sự rất vui. Có lẽ anh không biết, có thể gặp lại anh một lần nữa, em cảm thấy may mắn đến cỡ nào.”
Khương Tuệ hỏi: “Anh có yêu em không Trì Yếm?”
Trì Yếm trầm mặc, anh nhìn thấy, chiếc xe đỏ đã khởi động, chậm rãi lái đến chỗ anh. Trì Yếm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không yêu.”
Khương Tuệ nói: “Đồ lừa đảo.”
Trì Yếm vẫn trầm mặc, xe thể thao màu đỏ tăng tốc, tựa như có thể nghe thấy tiếng cọ xát giữa lốp xe và mặt đường.
Thủy Dương nói: “Ông chủ! Anh điên rồi sao? Né đi!”
Đái Hữu Vi thậm chí muốn tiến lên kéo anh.
Trì Yếm vẫn không nhúc nhích.
“Trì Yếm.” Ánh mắt Khương Tuệ ôn hòa, cô nhẹ giọng nói trong nước mắt, “Chuyện em có thể làm vì anh không nhiều lắm, anh hãy tha thứ cho em.”
Ngay sau đó, Khương Tuệ một chân đạp không, từ trên sân thượng nhảy xuống.
Trì Yếm quay đầu, nhìn thấy cảnh này, lá gan như muốn nứt ra, anh từ giữa quốc lộ chạy như điên đến bên này: “Tuệ Tuệ!”
Chuyện này quả thực hành hạ trái tim anh.
Khương Tuệ nháy mắt liền cảm nhận được sự không trọng lượng, sau đó cánh tay bị người ta gắt gao túm chặt.
Bên trán Trì Nhất Minh nổi lên gân xanh, đôi tay run rẩy giữ chặt cô. Bởi vì dùng sức, vẻ mặt cậu ta rất dữ tợn, trong mắt rõ ràng phản chiếu bộ dáng Khương Tuệ.
Hai mắt Trì Yếm đỏ ngầu, gần như quát lên: “Trì Nhất Minh cậu đừng buông tay, tôi cầu xin cậu đừng buông tay! Tôi cầu xin cậu… cầu xin cậu……”
Trì Yếm vọt vào trong toà nhà, chạy lên tầng năm.
Thủy Dương và Đái Hữu Vi sửng sốt, cũng vội vàng chạy lên lầu cứu người.
Trọng lực lớn như vậy, nửa người Trì Nhất Minh cũng lộ ra bên ngoài. Khương Tuệ đối diện với đôi mắt đen nhánh, mồ hôi từ trên mặt cậu ta nhỏ giọt xuống.
Khương Tuệ nói: “Nếu không buông tay cậu cũng sẽ chết.” Cô biết Trì Yếm sẽ không kịp.
Trì Nhất Minh gắt gao nhìn cô, trong mắt mang theo thứ ánh sáng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Trì Nhất Minh gần như từ trong cổ họng phun ra những từ này: “Vậy, thì, cùng, chết.”
Khương Tuệ cười: “Ai muốn chết cùng cậu chứ.”
Cô kéo tay cậu ta ra, mặc kệ mình ngã xuống.
Ánh mắt Trì Nhất Minh vỡ vụn, cánh tay cứng đờ trong không trung, biểu tình tựa khóc lại tựa cười.
Ở tầng ba, Trì Yếm đột nhiên dừng lại.
Gió tháng tư an tĩnh lại, Thủy Dương và Đái Hữu Vi mới đến tầng hai cũng ngây ngẩn cả người. Đái Hữu Vi lau mặt, phát hiện trên ngón tay đều là nước mắt.
...
Mùa hè năm 2009.
Gió thổi tung rèm cửa, hương thơm nhàn nhạt của sơn chi trắng ở trước cửa sổ thoảng bay vào phòng.
Bên ngoài ngôi nhà là một vườn hoa hồng nở rộ, gió nhẹ nhàng lướt qua trán của cô gái nằm trên giường.
Khương Tuyết đi vào, thương tiếc chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy.
Cô ngủ quá lâu nên sắc mặt tái nhợt, những ngón tay đan lại đặt trên bụng tựa như mỏng đến độ có thể thấy mạch máu nhàn nhạt. Hàng mi dài an tĩnh rũ xuống, giống như hai cánh bướm không hề có sức sống.
“Tuệ Tuệ, hôm nay Trì Yếm sẽ về trễ một chút, cậu ấy không yên tâm nên để chị đến chăm em.”
Khương Tuyết nhịn không được trò chuyện với cô: “Em ngủ lâu lắm rồi, bác hai rất khổ sở, tóc cũng bạc đi rất nhiều. Các bạn học của em năm nay đều đã tốt nghiệp, cô bé tên Trần Thục Quân ấy, tìm được công việc không tồi, còn đính hôn với bạn trai nữa, mọi người đều hy vọng em tỉnh lại sớm một chút.”
Khương Tuyết dừng một chút: “Đương nhiên, khổ sở nhất, vẫn là Trì Yếm tiên sinh.”
Cô gái trên giường an an tĩnh tĩnh, tựa như nghe rất nghiêm túc.
“Cậu ấy lại đi làm từ thiện, năm 2008 xảy ra động đất, cậu ấy quyên tặng rất nhiều vật liệu, trợ giúp cho những khu vực bị thiên tai xây dựng lại nhà. Mấy năm nay, cậu ấy bỏ vốn thành lập rất nhiều tiểu học hy vọng, còn có cô nhi viện có điều kiện tốt nhất. Chúng ta đều biết, cậu ấy làm nhiều như vậy, sắp điên cuồng rồi, chỉ là hy vọng em tỉnh lại. Nhưng cậu ấy cực kỳ bình tĩnh, càng ngày càng trầm mặc, bây giờ mọi người đều có chút sợ cậu ấy.”
“Đã hơn một năm rồi, nếu em có thể mở mắt là có thể thấy vườn hoa hồng nở rộ bên ngoài cửa sổ. Mỗi ngày Trì Yếm đều vì em mà trồng một cây, bất tri bất giác, đã thành một vườn hoa rồi.”
“Em rõ ràng thích cậu ấy như vậy, tại sao lại không đau lòng vì cậu ấy chứ?”
Khương Tuyết nói rất nhiều, nhưng Khương Tuệ vẫn an an tĩnh tĩnh, đến lông mi cũng chưa từng động.
Khương Tuyết thở dài, lại nói chuyện với cô một hồi lâu, cẩn thận dùng tăm bông làm ẩm môi Khương Tuệ, lúc này mới đi xuống lâu.
Thủy Dương đứng ngoài cửa, hắn nói: “Khương Tuyết tiểu thư.”
Khương Tuyết gật đầu.
Thủy Dương không hỏi Khương Tuệ đã tỉnh chưa, mọi người đều mong đợi đã lâu, hiện tại thậm chí còn cảm thấy người đẹp sẽ không bao giờ tỉnh lại, mọi người thường sẽ không nói đến đề tài này mà kích thích Trì Yếm.
Lúc trước Khương Tuệ rơi xuống hàng cây xanh, từ trong hiểm trở nhặt về cái mạng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, chân trời một mảnh mỹ lệ.
Bọn họ đang ở một biệt thự nhỏ cực kỳ ấm áp, vốn là nhà tân hôn mà lúc ấy Trì Yếm chuẩn bị, bây giờ lại đề phòng nghiêm ngặt, nếu không được cho phép, ai cũng không thể vào.
Thủy Dương nhìn đồng hồ: “Ông chủ nói sẽ nhanh chóng trở về trước chín giờ, phiền cô ở cùng cô ấy thêm một chút.”
Khương Tuyết nói: “Không sao, Tuệ Tuệ là em gái tôi, chăm sóc cô ấy là việc nên làm.”
Thủy Dương cười: “Vậy cô ăn cơm chiều trước đi.”
Khương Tuyết đáp một tiếng, Thủy Dương kêu đầu bếp đưa cơm lên.
Sắc trời dần tối, gió đêm phơ phất. Căn nhà sáng đèn, ánh sáng mờ mờ chiếu đến sảnh trong, Khương Tuyết ăn ở bàn cơm lộ thiên, chuẩn bị trở lên lầu xem em gái, lúc này sắp tám giờ.
Thủy Dương ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, với tư cách là lãnh đạo của công ty, theo lý hắn không nên ở đây, nhưng tất cả mọi người đều biết, trong lòng Trì Yếm có một con mãnh thú sợ hãi, đối với Trì Yếm mà nói không có bất cứ thứ gì có thể quan trọng hơn sự an toàn của Khương Tuệ.
Một nhân vật đỉnh thiên lập địa, ở bên người Khương Tuệ lại trở nên trông gà hoá cuốc.
Khương Tuyết mới đứng lên liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng vang, như là lầu hai có người té ngã.
Thủy Dương cả kinh, lông tơ cũng sắp dựng đứng lên.
CMN nếu thật sự xảy ra chuyện gì, dù là một con chim bay vào thì hắn cũng sẽ xong đời.
Khương Tuyết cũng rất khẩn trương, hai người vội vàng chạy vào phòng.
Gió đêm trở nên ôn hòa hơn, nơi ánh đèn dần dần sáng tỏ, một cô gái để chân trần bước ra.
Sắc mặt và môi cô đều tái nhợt, như là được làm từ ngọc, bộ dáng có vài phần gầy yếu vì bệnh đã lâu.
Cô đứng ở đầu cầu thang, bởi vì không có sức lực nên đang đỡ tay vịn, bất an lại hơi khiếp sợ mà nhìn bọn họ.
Ba người nhìn nhau.
Thủy Dương gian nan nuốt nước miếng: “Khương Tuyết tiểu thư, tôi, tôi không phải đang nằm mơ chứ.”
Khương Tuyết che miệng lại, nháy mắt liền bật khóc nghẹn ngào.
Cô gái đứng ở chỗ ngã rẽ không rõ vì sao bọn họ lại có phản ứng như vậy, nội tâm cực kỳ bất an, nhẹ giọng thử thăm dò kêu Khương Tuyết: “Chị?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, vì đã lâu không mở miệng nói chuyện bởi thế trở nên thong thả chậm chạp.
Nhưng giờ phút này rơi vào tai của hai người ở dưới lầu, nói là âm thanh của tự nhiên cũng không quá.
Thủy Dương kích động đến sắp phát run.
Cô tỉnh! Cô tỉnh lại rồi!
Nếu ông chủ biết, ôi trời!
Thủy Dương nỗ lực nở nụ cười: “Tôi sẽ báo cho ông chủ, kêu anh ấy nhanh chóng trở về.”
Ánh mắt của cô gái từ chỗ Khương Tuyết rơi xuống trên người Thủy Dương.
Khương Tuệ chần chừ mở miệng: “Xin hỏi… anh là?”
Thuỷ Dương đang kích động lấy di động ra, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ: “?”
Mọi người đều nhìn ra Khương Tuệ tỉnh lại có chút không đúng.
Khương Tuệ cũng rất buồn bực, rõ ràng cô đang ở bệnh viện để chữa trị cho ba, sau đó tựa như suy nghĩ lập tức trống rỗng, có người mỗi ngày đều nói chuyện với cô, kết quả tỉnh lại liền thấy một căn nhà xinh đẹp thoải mái.
Còn có những bông hoa xinh đẹp trước cửa sổ.
Ngược lại Khương Tuyết lại trầm ổn, tỉnh lại chính là chuyện tốt, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Khương Tuệ: “Tuệ Tuệ, em còn nhớ Trì Yếm là ai không?”
Cô gái trên lầu khẽ nhíu mày, Trì Yếm…
Cô có chút sợ anh, anh cực kỳ lạnh nhạt ngạo mạn, còn kêu cô cách anh xa một chút.
Khương Tuệ gật đầu, chậm rãi nói: “Nhớ, người có thể cứu ba em.”
...
Tám giờ rưỡi Trì Yếm chạy về biệt thự, tài xế là người trước đây từng đưa đón Khương Tuệ đi học, ông cười nói: “Ngài đừng lo lắng, Tiểu Tuệ có chị mình ở bên, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trì Yếm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trầm mặc không nói lời nào.
“Ngài đã quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một lát rồi.”
Trì Yếm đan chặt mười ngón tay, anh còn phải trở về trồng hoa hồng hôm nay cho cô.
Trì Yếm xuống xe, cảm giác bầu không khí bên ngoài căn nhà hôm nay có chút khác.
Nhóm nhân viên bảo vệ hưng phấn một cách kỳ lạ, thấy anh thì muốn nói lại thôi, nhưng xuất phát từ quy củ, không ai dám nói lời nào.
Một năm nay tính khí của Trì Yếm thật sự không tính là tốt.
Trì Yếm nhíu mày, bầu không khí kỳ quái này là thế nào? Thủy Dương và Khương Tuyết đâu?
Anh bước nhanh hơn, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói vui vẻ ân cần như dỗ trẻ nhỏ của Thủy Dương: “Còn sữa thì sao? Em có uống sữa không? Có ăn đào không? Tôi kêu người đem trái cây lên nhé?”
Khương Tuyết nói: “Anh đừng có lắc qua lắc lại nữa, làm tôi choáng cả đầu, đừng có làm phức tạp, kêu người nấu chút cháo trắng là được rồi.”
Trì Yếm dừng chân lại.
Trong lòng anh có một suy đoán gian nan, cách một cánh cửa, anh lại dường như không dám mở ra.
Cho đến khi một giọng nói khàn khàn mỏng manh vang lên: “Tôi ăn cháo, cảm ơn.”
Trì Yếm đột nhiên đẩy cửa ra, ánh mắt dừng trên sô pha.
Người ở phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn anh.
Đối diện với anh, một cô gái sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ướt át, kinh ngạc mà nhìn anh.
Tháng bảy, trong vườn hoa truyền đến tiếng côn trùng kêu thật nhỏ, gió đêm thổi lướt qua áo sơmi anh.
Trong đôi mắt đen nhánh của Trì Yếm chỉ có bóng dáng của cô.
Anh làm sao vậy? Nhìn thật dọa người, Khương Tuệ nghĩ thầm.
Khương Tuệ nhịn không được muốn nắm tay Khương Tuyết, tìm kiếm sự che chở: “Chị.”
Ngay sau đó, Trì Yếm đi vài bước tới, gắt gao ôm cô vào lòng, sức lực của anh rất lớn, ngón tay lại run rẩy.
Khương Tuệ bị dọa, tay cũng không biết đặt chỗ nào, cô mờ mịt sợ hãi nhìn về phía Khương Tuyết.
Trong lòng Khương Tuyết vừa bất đắc dĩ vừa nhịn không được muốn bật cười, đừng nhìn chị, đây là chồng của em biết không?
Khương Tuệ hiển nhiên không biết, ký ức của cô bị đứt đoạn, trong trí nhớ của cô, người đàn ông đang ôm mình là anh trai của Trì Nhất Minh. Khoảng thời gian trước còn tiếp tay cho giặc mà ép mình gả cho Trì Nhất Minh, hiện tại anh ôm cô chặt như vậy, tựa như muốn khắc cô vào trong xương, Khương Tuệ xấu hổ lại quẫn bách.
Cô dùng sức đẩy anh ra: “Anh…” Đầu óc anh bị hỏng rồi sao?
Trì Yếm cảm giác được sự kháng cự, chậm rãi buông cô ra.
Anh thấy ánh mắt buồn bực không vui của cô.
Trì Yếm dừng một chút, sờ má cô, Khương Tuệ gian nan muốn tránh đi, nhưng thân thể quá suy yếu không tránh được.
Cô trừng mắt, dùng ánh mắt nhìn cầm thú mà nhìn anh: “Đừng chạm vào tôi.”
Trì Yếm tất nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh trầm mặc một chút: “Được, không chạm vào em.”, rồi quay đầu lại nói với Thủy Dương, “Gọi bác sĩ.”
Thủy Dương rất tự giác: “Trước đó tôi đã gọi rồi, rất nhanh sẽ tới đây.”
Quả nhiên chưa đến năm phút, mấy vị bác sĩ đã đến.
Cháo trắng của Khương Tuệ cũng đã nấu xong, cô cầm chiếc thìa nhỏ để ăn. Bác sĩ thỉnh thoảng lại hỏi cô một vài vấn đề.
Khương Tuệ vẫn có chút bài xích Trì Yếm, cô ngồi bên cạnh Khương Tuyết đang cười ôn nhu, dáng vẻ như chú chim nhỏ chỉ cần bị doạ sợ sẽ bay đi.
Trì Yếm mặc tây trang lẻ loi ngồi bên kia sô pha, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Khương Tuệ.
Bác sĩ nói: “Trị số cơ bản của thân thể không có vấn đề, lúc ấy ngã xuống phần đầu đã chịu va chạm, phương diện trí nhớ xảy ra chút vấn đề. Loại tình huống này cũng có tiền lệ, sau này sẽ dần dần khôi phục, đừng lo lắng. Tôi kiến nghị mọi người dành chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần.”
Nghe bác sĩ nói trí nhớ của mình có vấn đề, trong lòng Khương Tuệ mờ mịt, cô không rõ tình trạng hiện tại nên lựa chọn không mở miệng.
Thủy Dương tiễn bác sĩ đi, sợ Khương Tuệ kháng cự làm ông chủ khổ sở. Nhưng biểu tình của ông chủ cực kỳ bình tĩnh ôn hòa, anh chờ Khương Tuệ ăn xong, tự mình thu dọn đồ cho cô.
Có lẽ Khương Tuệ có thể tỉnh lại, Trì Yếm đã cảm thấy mỹ mãn.
Khương Tuyết trấn an cầm tay Khương Tuệ, cô thấy Trì Yếm cúi người muốn ôm mình liền hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Khương Tuyết.
Trì Yếm dừng tay một chút: “Tuệ Tuệ, em không nhớ tôi sao?”
Khương Tuệ: Nhớ chứ, chính là vì nhớ nên mới cảm thấy thật dọa người.
Cô không nói chuyện, nhìn Khương Tuyết, người duy nhất có thể tín nhiệm mà xin giúp đỡ.
Khương Tuyết nhỏ giọng nói: “Trì Yếm tiên sinh là chồng em, để cậu ấy ôm một cái đi, cậu ấy rất nhớ em.”
Khương Tuệ: …
Thật dọa người, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Trì Yếm thấy cô sợ mình liền thu tay lại, nói với Khương Tuyết: “Chị, tình trạng của Tuệ Tuệ không tốt lắm, đêm nay chị có thể ở lại với cô ấy không?”
Khương Tuyết vội gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Khương Tuyết đỡ Khương Tuệ lên lầu, dẫn cô đi nghỉ ngơi.
Trì Yếm nhìn hai nngười rời đi.
...
Sau khi Khương Tuệ ngủ, Khương Tuyết mới rón rén ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn đứng ở cạnh cửa, Khương Tuyết dựng thẳng một ngón tay đặt bên môi.
Trì Yếm hiểu, cô ngủ rồi.
Anh lễ phép gật đầu với Khương Tuyết, không tiếng động nói lời cảm ơn cô.
Khương Tuyết thì thầm: “Không cần khách sáo.”
Trì Yếm đề nghị cô ở lại bên Khương Tuệ, nhưng Khương Tuyết biết, hơn một năm nay, người chịu tra tấn nhiều nhất chính là ai. Trì Yếm nhìn Khương Tuệ ngủ say, gần như sắp phát điên.
Anh rất yêu cô, khi tỉnh lại Tuệ Tuệ lại cực kỳ kháng cự anh. Trì Yếm ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý hơn phân nửa sẽ mất mát.
Khương Tuyết là người có mắt, nhỏ giọng đi xuống lầu.
Trì Yếm vặn cửa ra, thấy Khương Tuệ ở trên giường khép đôi mắt ngủ say. Ngón tay cô cuộn lại, khẽ giữ góc chăn, dáng vẻ không có cảm giác an toàn.
Trì Yếm dừng một chút, nới lỏng cà vạt rồi nằm xuống bên người cô, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cô, tư thế bảo vệ.
Anh rũ mắt, an tĩnh nhìn cô.
Ngoài cửa sổ hoa hồng nở rộ, mặt trăng rõ ràng trên bầu trời.
Cô gái tựa như cảm nhận được sự ôn nhu vô hình, nhích lại gần trong lòng anh, ngón tay cầm chăn buông ra, nhẹ nhàng nắm lấy áo sơmi anh.
Ngay cả khi thiếu một đoạn ký ức, ngay cả khi trong lúc ngủ mơ, trong tiềm thức cô tựa như vẫn biết ai là người yêu mình nhất.
Người đàn ông đã chịu đủ mọi thứ đắng cay, nhưng lại vì một động tác vô ý thức lại mềm mại này mà trong một khoảnh khắc hốc mắt ấm lên.
Tuệ Tuệ, cảm ơn em đã tồn tại.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tuệ Tuệ: Một giấc ngủ dậy lại phát hiện “đại ca lạnh nhạt ngạo mạn” biến thành lão công thì phải làm sao đây, hoảng sợ nha.
Tác giả: Mọi người yên tâm, đây không phải là mất trí nhớ, thật ra là “Tình thú” đó, chương sau sẽ biết.
Trì Nhất Minh cười nói: “Được.”
Cậu vươn tay muốn che mắt Khương Tuệ lại: “Cảnh máu me, em đừng nhìn.”
Khương Tuệ tránh tay cậu ta.
“Trì Yếm.” Khương Tuệ kêu lên.
Trì Yếm quay đầu nhìn cô, Khương Tuệ mặc kệ con dao găm của Trì Nhất Minh mà đứng lên.
Trì Nhất Minh cực kỳ bất ngờ, nhướng mày.
Khương Tuệ nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, hỏi anh: “Hôm nay em có đẹp không?”
Cô đứng trong gió xuân tháng tư, gió thổi chiếc áo cưới trắng bay bay, trên cổ là viên ngọc trai độc nhất vô nhị toàn thế giới. Cách xa như vậy, anh cũng có thể thấy rõ, cô cực kỳ xinh đẹp.
Thật sự là cô gái đẹp nhất trên đời, khiến cho lòng người ta mềm nhũn.
Giọng nói Trì Yếm hơi khàn: “Đẹp.”
Cô nở nụ cười, tựa như nhận được sự khích lệ rất lớn.
“Có thể gả cho anh, em thật sự rất vui. Có lẽ anh không biết, có thể gặp lại anh một lần nữa, em cảm thấy may mắn đến cỡ nào.”
Khương Tuệ hỏi: “Anh có yêu em không Trì Yếm?”
Trì Yếm trầm mặc, anh nhìn thấy, chiếc xe đỏ đã khởi động, chậm rãi lái đến chỗ anh. Trì Yếm lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không yêu.”
Khương Tuệ nói: “Đồ lừa đảo.”
Trì Yếm vẫn trầm mặc, xe thể thao màu đỏ tăng tốc, tựa như có thể nghe thấy tiếng cọ xát giữa lốp xe và mặt đường.
Thủy Dương nói: “Ông chủ! Anh điên rồi sao? Né đi!”
Đái Hữu Vi thậm chí muốn tiến lên kéo anh.
Trì Yếm vẫn không nhúc nhích.
“Trì Yếm.” Ánh mắt Khương Tuệ ôn hòa, cô nhẹ giọng nói trong nước mắt, “Chuyện em có thể làm vì anh không nhiều lắm, anh hãy tha thứ cho em.”
Ngay sau đó, Khương Tuệ một chân đạp không, từ trên sân thượng nhảy xuống.
Trì Yếm quay đầu, nhìn thấy cảnh này, lá gan như muốn nứt ra, anh từ giữa quốc lộ chạy như điên đến bên này: “Tuệ Tuệ!”
Chuyện này quả thực hành hạ trái tim anh.
Khương Tuệ nháy mắt liền cảm nhận được sự không trọng lượng, sau đó cánh tay bị người ta gắt gao túm chặt.
Bên trán Trì Nhất Minh nổi lên gân xanh, đôi tay run rẩy giữ chặt cô. Bởi vì dùng sức, vẻ mặt cậu ta rất dữ tợn, trong mắt rõ ràng phản chiếu bộ dáng Khương Tuệ.
Hai mắt Trì Yếm đỏ ngầu, gần như quát lên: “Trì Nhất Minh cậu đừng buông tay, tôi cầu xin cậu đừng buông tay! Tôi cầu xin cậu… cầu xin cậu……”
Trì Yếm vọt vào trong toà nhà, chạy lên tầng năm.
Thủy Dương và Đái Hữu Vi sửng sốt, cũng vội vàng chạy lên lầu cứu người.
Trọng lực lớn như vậy, nửa người Trì Nhất Minh cũng lộ ra bên ngoài. Khương Tuệ đối diện với đôi mắt đen nhánh, mồ hôi từ trên mặt cậu ta nhỏ giọt xuống.
Khương Tuệ nói: “Nếu không buông tay cậu cũng sẽ chết.” Cô biết Trì Yếm sẽ không kịp.
Trì Nhất Minh gắt gao nhìn cô, trong mắt mang theo thứ ánh sáng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Trì Nhất Minh gần như từ trong cổ họng phun ra những từ này: “Vậy, thì, cùng, chết.”
Khương Tuệ cười: “Ai muốn chết cùng cậu chứ.”
Cô kéo tay cậu ta ra, mặc kệ mình ngã xuống.
Ánh mắt Trì Nhất Minh vỡ vụn, cánh tay cứng đờ trong không trung, biểu tình tựa khóc lại tựa cười.
Ở tầng ba, Trì Yếm đột nhiên dừng lại.
Gió tháng tư an tĩnh lại, Thủy Dương và Đái Hữu Vi mới đến tầng hai cũng ngây ngẩn cả người. Đái Hữu Vi lau mặt, phát hiện trên ngón tay đều là nước mắt.
...
Mùa hè năm 2009.
Gió thổi tung rèm cửa, hương thơm nhàn nhạt của sơn chi trắng ở trước cửa sổ thoảng bay vào phòng.
Bên ngoài ngôi nhà là một vườn hoa hồng nở rộ, gió nhẹ nhàng lướt qua trán của cô gái nằm trên giường.
Khương Tuyết đi vào, thương tiếc chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy.
Cô ngủ quá lâu nên sắc mặt tái nhợt, những ngón tay đan lại đặt trên bụng tựa như mỏng đến độ có thể thấy mạch máu nhàn nhạt. Hàng mi dài an tĩnh rũ xuống, giống như hai cánh bướm không hề có sức sống.
“Tuệ Tuệ, hôm nay Trì Yếm sẽ về trễ một chút, cậu ấy không yên tâm nên để chị đến chăm em.”
Khương Tuyết nhịn không được trò chuyện với cô: “Em ngủ lâu lắm rồi, bác hai rất khổ sở, tóc cũng bạc đi rất nhiều. Các bạn học của em năm nay đều đã tốt nghiệp, cô bé tên Trần Thục Quân ấy, tìm được công việc không tồi, còn đính hôn với bạn trai nữa, mọi người đều hy vọng em tỉnh lại sớm một chút.”
Khương Tuyết dừng một chút: “Đương nhiên, khổ sở nhất, vẫn là Trì Yếm tiên sinh.”
Cô gái trên giường an an tĩnh tĩnh, tựa như nghe rất nghiêm túc.
“Cậu ấy lại đi làm từ thiện, năm 2008 xảy ra động đất, cậu ấy quyên tặng rất nhiều vật liệu, trợ giúp cho những khu vực bị thiên tai xây dựng lại nhà. Mấy năm nay, cậu ấy bỏ vốn thành lập rất nhiều tiểu học hy vọng, còn có cô nhi viện có điều kiện tốt nhất. Chúng ta đều biết, cậu ấy làm nhiều như vậy, sắp điên cuồng rồi, chỉ là hy vọng em tỉnh lại. Nhưng cậu ấy cực kỳ bình tĩnh, càng ngày càng trầm mặc, bây giờ mọi người đều có chút sợ cậu ấy.”
“Đã hơn một năm rồi, nếu em có thể mở mắt là có thể thấy vườn hoa hồng nở rộ bên ngoài cửa sổ. Mỗi ngày Trì Yếm đều vì em mà trồng một cây, bất tri bất giác, đã thành một vườn hoa rồi.”
“Em rõ ràng thích cậu ấy như vậy, tại sao lại không đau lòng vì cậu ấy chứ?”
Khương Tuyết nói rất nhiều, nhưng Khương Tuệ vẫn an an tĩnh tĩnh, đến lông mi cũng chưa từng động.
Khương Tuyết thở dài, lại nói chuyện với cô một hồi lâu, cẩn thận dùng tăm bông làm ẩm môi Khương Tuệ, lúc này mới đi xuống lâu.
Thủy Dương đứng ngoài cửa, hắn nói: “Khương Tuyết tiểu thư.”
Khương Tuyết gật đầu.
Thủy Dương không hỏi Khương Tuệ đã tỉnh chưa, mọi người đều mong đợi đã lâu, hiện tại thậm chí còn cảm thấy người đẹp sẽ không bao giờ tỉnh lại, mọi người thường sẽ không nói đến đề tài này mà kích thích Trì Yếm.
Lúc trước Khương Tuệ rơi xuống hàng cây xanh, từ trong hiểm trở nhặt về cái mạng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, chân trời một mảnh mỹ lệ.
Bọn họ đang ở một biệt thự nhỏ cực kỳ ấm áp, vốn là nhà tân hôn mà lúc ấy Trì Yếm chuẩn bị, bây giờ lại đề phòng nghiêm ngặt, nếu không được cho phép, ai cũng không thể vào.
Thủy Dương nhìn đồng hồ: “Ông chủ nói sẽ nhanh chóng trở về trước chín giờ, phiền cô ở cùng cô ấy thêm một chút.”
Khương Tuyết nói: “Không sao, Tuệ Tuệ là em gái tôi, chăm sóc cô ấy là việc nên làm.”
Thủy Dương cười: “Vậy cô ăn cơm chiều trước đi.”
Khương Tuyết đáp một tiếng, Thủy Dương kêu đầu bếp đưa cơm lên.
Sắc trời dần tối, gió đêm phơ phất. Căn nhà sáng đèn, ánh sáng mờ mờ chiếu đến sảnh trong, Khương Tuyết ăn ở bàn cơm lộ thiên, chuẩn bị trở lên lầu xem em gái, lúc này sắp tám giờ.
Thủy Dương ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, với tư cách là lãnh đạo của công ty, theo lý hắn không nên ở đây, nhưng tất cả mọi người đều biết, trong lòng Trì Yếm có một con mãnh thú sợ hãi, đối với Trì Yếm mà nói không có bất cứ thứ gì có thể quan trọng hơn sự an toàn của Khương Tuệ.
Một nhân vật đỉnh thiên lập địa, ở bên người Khương Tuệ lại trở nên trông gà hoá cuốc.
Khương Tuyết mới đứng lên liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng vang, như là lầu hai có người té ngã.
Thủy Dương cả kinh, lông tơ cũng sắp dựng đứng lên.
CMN nếu thật sự xảy ra chuyện gì, dù là một con chim bay vào thì hắn cũng sẽ xong đời.
Khương Tuyết cũng rất khẩn trương, hai người vội vàng chạy vào phòng.
Gió đêm trở nên ôn hòa hơn, nơi ánh đèn dần dần sáng tỏ, một cô gái để chân trần bước ra.
Sắc mặt và môi cô đều tái nhợt, như là được làm từ ngọc, bộ dáng có vài phần gầy yếu vì bệnh đã lâu.
Cô đứng ở đầu cầu thang, bởi vì không có sức lực nên đang đỡ tay vịn, bất an lại hơi khiếp sợ mà nhìn bọn họ.
Ba người nhìn nhau.
Thủy Dương gian nan nuốt nước miếng: “Khương Tuyết tiểu thư, tôi, tôi không phải đang nằm mơ chứ.”
Khương Tuyết che miệng lại, nháy mắt liền bật khóc nghẹn ngào.
Cô gái đứng ở chỗ ngã rẽ không rõ vì sao bọn họ lại có phản ứng như vậy, nội tâm cực kỳ bất an, nhẹ giọng thử thăm dò kêu Khương Tuyết: “Chị?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, vì đã lâu không mở miệng nói chuyện bởi thế trở nên thong thả chậm chạp.
Nhưng giờ phút này rơi vào tai của hai người ở dưới lầu, nói là âm thanh của tự nhiên cũng không quá.
Thủy Dương kích động đến sắp phát run.
Cô tỉnh! Cô tỉnh lại rồi!
Nếu ông chủ biết, ôi trời!
Thủy Dương nỗ lực nở nụ cười: “Tôi sẽ báo cho ông chủ, kêu anh ấy nhanh chóng trở về.”
Ánh mắt của cô gái từ chỗ Khương Tuyết rơi xuống trên người Thủy Dương.
Khương Tuệ chần chừ mở miệng: “Xin hỏi… anh là?”
Thuỷ Dương đang kích động lấy di động ra, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ: “?”
Mọi người đều nhìn ra Khương Tuệ tỉnh lại có chút không đúng.
Khương Tuệ cũng rất buồn bực, rõ ràng cô đang ở bệnh viện để chữa trị cho ba, sau đó tựa như suy nghĩ lập tức trống rỗng, có người mỗi ngày đều nói chuyện với cô, kết quả tỉnh lại liền thấy một căn nhà xinh đẹp thoải mái.
Còn có những bông hoa xinh đẹp trước cửa sổ.
Ngược lại Khương Tuyết lại trầm ổn, tỉnh lại chính là chuyện tốt, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Khương Tuệ: “Tuệ Tuệ, em còn nhớ Trì Yếm là ai không?”
Cô gái trên lầu khẽ nhíu mày, Trì Yếm…
Cô có chút sợ anh, anh cực kỳ lạnh nhạt ngạo mạn, còn kêu cô cách anh xa một chút.
Khương Tuệ gật đầu, chậm rãi nói: “Nhớ, người có thể cứu ba em.”
...
Tám giờ rưỡi Trì Yếm chạy về biệt thự, tài xế là người trước đây từng đưa đón Khương Tuệ đi học, ông cười nói: “Ngài đừng lo lắng, Tiểu Tuệ có chị mình ở bên, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trì Yếm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trầm mặc không nói lời nào.
“Ngài đã quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một lát rồi.”
Trì Yếm đan chặt mười ngón tay, anh còn phải trở về trồng hoa hồng hôm nay cho cô.
Trì Yếm xuống xe, cảm giác bầu không khí bên ngoài căn nhà hôm nay có chút khác.
Nhóm nhân viên bảo vệ hưng phấn một cách kỳ lạ, thấy anh thì muốn nói lại thôi, nhưng xuất phát từ quy củ, không ai dám nói lời nào.
Một năm nay tính khí của Trì Yếm thật sự không tính là tốt.
Trì Yếm nhíu mày, bầu không khí kỳ quái này là thế nào? Thủy Dương và Khương Tuyết đâu?
Anh bước nhanh hơn, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói vui vẻ ân cần như dỗ trẻ nhỏ của Thủy Dương: “Còn sữa thì sao? Em có uống sữa không? Có ăn đào không? Tôi kêu người đem trái cây lên nhé?”
Khương Tuyết nói: “Anh đừng có lắc qua lắc lại nữa, làm tôi choáng cả đầu, đừng có làm phức tạp, kêu người nấu chút cháo trắng là được rồi.”
Trì Yếm dừng chân lại.
Trong lòng anh có một suy đoán gian nan, cách một cánh cửa, anh lại dường như không dám mở ra.
Cho đến khi một giọng nói khàn khàn mỏng manh vang lên: “Tôi ăn cháo, cảm ơn.”
Trì Yếm đột nhiên đẩy cửa ra, ánh mắt dừng trên sô pha.
Người ở phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn anh.
Đối diện với anh, một cô gái sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ướt át, kinh ngạc mà nhìn anh.
Tháng bảy, trong vườn hoa truyền đến tiếng côn trùng kêu thật nhỏ, gió đêm thổi lướt qua áo sơmi anh.
Trong đôi mắt đen nhánh của Trì Yếm chỉ có bóng dáng của cô.
Anh làm sao vậy? Nhìn thật dọa người, Khương Tuệ nghĩ thầm.
Khương Tuệ nhịn không được muốn nắm tay Khương Tuyết, tìm kiếm sự che chở: “Chị.”
Ngay sau đó, Trì Yếm đi vài bước tới, gắt gao ôm cô vào lòng, sức lực của anh rất lớn, ngón tay lại run rẩy.
Khương Tuệ bị dọa, tay cũng không biết đặt chỗ nào, cô mờ mịt sợ hãi nhìn về phía Khương Tuyết.
Trong lòng Khương Tuyết vừa bất đắc dĩ vừa nhịn không được muốn bật cười, đừng nhìn chị, đây là chồng của em biết không?
Khương Tuệ hiển nhiên không biết, ký ức của cô bị đứt đoạn, trong trí nhớ của cô, người đàn ông đang ôm mình là anh trai của Trì Nhất Minh. Khoảng thời gian trước còn tiếp tay cho giặc mà ép mình gả cho Trì Nhất Minh, hiện tại anh ôm cô chặt như vậy, tựa như muốn khắc cô vào trong xương, Khương Tuệ xấu hổ lại quẫn bách.
Cô dùng sức đẩy anh ra: “Anh…” Đầu óc anh bị hỏng rồi sao?
Trì Yếm cảm giác được sự kháng cự, chậm rãi buông cô ra.
Anh thấy ánh mắt buồn bực không vui của cô.
Trì Yếm dừng một chút, sờ má cô, Khương Tuệ gian nan muốn tránh đi, nhưng thân thể quá suy yếu không tránh được.
Cô trừng mắt, dùng ánh mắt nhìn cầm thú mà nhìn anh: “Đừng chạm vào tôi.”
Trì Yếm tất nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh trầm mặc một chút: “Được, không chạm vào em.”, rồi quay đầu lại nói với Thủy Dương, “Gọi bác sĩ.”
Thủy Dương rất tự giác: “Trước đó tôi đã gọi rồi, rất nhanh sẽ tới đây.”
Quả nhiên chưa đến năm phút, mấy vị bác sĩ đã đến.
Cháo trắng của Khương Tuệ cũng đã nấu xong, cô cầm chiếc thìa nhỏ để ăn. Bác sĩ thỉnh thoảng lại hỏi cô một vài vấn đề.
Khương Tuệ vẫn có chút bài xích Trì Yếm, cô ngồi bên cạnh Khương Tuyết đang cười ôn nhu, dáng vẻ như chú chim nhỏ chỉ cần bị doạ sợ sẽ bay đi.
Trì Yếm mặc tây trang lẻ loi ngồi bên kia sô pha, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Khương Tuệ.
Bác sĩ nói: “Trị số cơ bản của thân thể không có vấn đề, lúc ấy ngã xuống phần đầu đã chịu va chạm, phương diện trí nhớ xảy ra chút vấn đề. Loại tình huống này cũng có tiền lệ, sau này sẽ dần dần khôi phục, đừng lo lắng. Tôi kiến nghị mọi người dành chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần.”
Nghe bác sĩ nói trí nhớ của mình có vấn đề, trong lòng Khương Tuệ mờ mịt, cô không rõ tình trạng hiện tại nên lựa chọn không mở miệng.
Thủy Dương tiễn bác sĩ đi, sợ Khương Tuệ kháng cự làm ông chủ khổ sở. Nhưng biểu tình của ông chủ cực kỳ bình tĩnh ôn hòa, anh chờ Khương Tuệ ăn xong, tự mình thu dọn đồ cho cô.
Có lẽ Khương Tuệ có thể tỉnh lại, Trì Yếm đã cảm thấy mỹ mãn.
Khương Tuyết trấn an cầm tay Khương Tuệ, cô thấy Trì Yếm cúi người muốn ôm mình liền hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Khương Tuyết.
Trì Yếm dừng tay một chút: “Tuệ Tuệ, em không nhớ tôi sao?”
Khương Tuệ: Nhớ chứ, chính là vì nhớ nên mới cảm thấy thật dọa người.
Cô không nói chuyện, nhìn Khương Tuyết, người duy nhất có thể tín nhiệm mà xin giúp đỡ.
Khương Tuyết nhỏ giọng nói: “Trì Yếm tiên sinh là chồng em, để cậu ấy ôm một cái đi, cậu ấy rất nhớ em.”
Khương Tuệ: …
Thật dọa người, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Trì Yếm thấy cô sợ mình liền thu tay lại, nói với Khương Tuyết: “Chị, tình trạng của Tuệ Tuệ không tốt lắm, đêm nay chị có thể ở lại với cô ấy không?”
Khương Tuyết vội gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Khương Tuyết đỡ Khương Tuệ lên lầu, dẫn cô đi nghỉ ngơi.
Trì Yếm nhìn hai nngười rời đi.
...
Sau khi Khương Tuệ ngủ, Khương Tuyết mới rón rén ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn đứng ở cạnh cửa, Khương Tuyết dựng thẳng một ngón tay đặt bên môi.
Trì Yếm hiểu, cô ngủ rồi.
Anh lễ phép gật đầu với Khương Tuyết, không tiếng động nói lời cảm ơn cô.
Khương Tuyết thì thầm: “Không cần khách sáo.”
Trì Yếm đề nghị cô ở lại bên Khương Tuệ, nhưng Khương Tuyết biết, hơn một năm nay, người chịu tra tấn nhiều nhất chính là ai. Trì Yếm nhìn Khương Tuệ ngủ say, gần như sắp phát điên.
Anh rất yêu cô, khi tỉnh lại Tuệ Tuệ lại cực kỳ kháng cự anh. Trì Yếm ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý hơn phân nửa sẽ mất mát.
Khương Tuyết là người có mắt, nhỏ giọng đi xuống lầu.
Trì Yếm vặn cửa ra, thấy Khương Tuệ ở trên giường khép đôi mắt ngủ say. Ngón tay cô cuộn lại, khẽ giữ góc chăn, dáng vẻ không có cảm giác an toàn.
Trì Yếm dừng một chút, nới lỏng cà vạt rồi nằm xuống bên người cô, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cô, tư thế bảo vệ.
Anh rũ mắt, an tĩnh nhìn cô.
Ngoài cửa sổ hoa hồng nở rộ, mặt trăng rõ ràng trên bầu trời.
Cô gái tựa như cảm nhận được sự ôn nhu vô hình, nhích lại gần trong lòng anh, ngón tay cầm chăn buông ra, nhẹ nhàng nắm lấy áo sơmi anh.
Ngay cả khi thiếu một đoạn ký ức, ngay cả khi trong lúc ngủ mơ, trong tiềm thức cô tựa như vẫn biết ai là người yêu mình nhất.
Người đàn ông đã chịu đủ mọi thứ đắng cay, nhưng lại vì một động tác vô ý thức lại mềm mại này mà trong một khoảnh khắc hốc mắt ấm lên.
Tuệ Tuệ, cảm ơn em đã tồn tại.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tuệ Tuệ: Một giấc ngủ dậy lại phát hiện “đại ca lạnh nhạt ngạo mạn” biến thành lão công thì phải làm sao đây, hoảng sợ nha.
Tác giả: Mọi người yên tâm, đây không phải là mất trí nhớ, thật ra là “Tình thú” đó, chương sau sẽ biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook