Nhớ Em
Chương 70: Tình yêu

Editor: Yang Hy.

Trì Yếm ôm Khương Tuệ đi ra ngoài, ánh mắt của mấy người ở ngoài nhà đều dừng trên người Khương Tuệ.

Thủy Dương tựa như thở dài lại tựa như nhận mệnh, ngoại trừ Đái Hữu Vi làm Khương Tuệ còn có chút ấn tượng, thì những người còn lại cô không quen biết một ai.

Một người phụ nữ ước chừng 24-25 tuổi, mặc một thân váy đỏ hai dây khoét cổ chữ V, giữa một đám đàn ông trông cực kỳ bắt mắt, cô nàng tên là Sử Sương Lam.

Thấy Khương Tuệ nhìn, sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, trở nên rất khó coi.

Đái Hữu Vi véo Sử Sương Lam một cái, cô nàng mới miễn cưỡng lộ ra ý cười.

Nhóm người mà Trì Yếm dẫn về, phần lớn đều là đàn ông da thịt màu đồng cổ, cơ bắp lực lưỡng, bọn họ không phải không biết Khương Tuệ, trên đường tới đây, Thủy Dương đã dặn dò, kêu bọn họ đừng quá hung dữ, công chúa nhỏ của ông chủ vẫn còn là học sinh, đừng dọa đến người ta.

Đám đàn ông cười hì hì trêu đùa, mấy em gái học sinh trong mắt bọn họ, đều là vẻ mặt canh suông nước trong bộ dáng cải thìa không nẩy nở, bọn họ cũng không hiểu cách thưởng thức loại đẹp này, vẫn là cảm thấy Sử Sương Lam ở đảo Hoành Hà là đẹp nhất.

Ở hòn đảo mà chim không thèm ỉa này, phụ nữ cũng ngăm đen cường tráng, Sử Sương Lam ngực lớn eo thon mông cong, giống như con rắn nước, thường xuyên khiến đám đàn ông phải đưa mắt nhìn. Chẳng qua Sử Sương Lam trước kia là người phụ nữ của Nhạc Tam, cho nên hầu hết mọi người chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.

Cho nên lúc Thủy Dương nghiêm trọng cảnh cáo không được dọa đến người ta, mọi người đều vỗ ngực tỏ vẻ sẽ không.

Lúc này thấy cô gái đang đánh giá bọn họ, đám đàn ông nhìn thẳng vào khuôn mặt non nớt lại xinh đẹp ấy. Má ơi, trên đời còn có người đẹp hơn Sử Sương Lam.

Không, so với loại trưởng thành quyến rũ của Sử Sương Lam, cô gái này dùng từ thiếu nữ ốm yếu để hình dung thì chuẩn xác hơn.

Trong lòng Thủy Dương chửi thầm, ho khan một tiếng.

Những người này vẫn ngây ngốc.

Thủy Dương cảm thấy thật ra cũng có thể hiểu được, lúc hắn còn chưa gặp Khương Tuệ, cũng cảm thấy mình đã trải sự đời, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô gái mặc váy màu xanh trời đang cầm ô, hắn đã chết lặng trong phút chốc, đừng nói đến đám "Đồ nhà quê" lớn lên trên đảo chưa từng gặp qua phụ nữ này.

Trì Yếm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ấn đầu cô gái đang tò mò đánh giá vào trong lòng mình.

Anh rõ ràng không nói gì, nhưng những người đó lại giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Bọn họ thật ra không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ là cô gái chưa trưởng thành kia xinh đẹp khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.

Cố tình để lộ bộ ngực lớn cũng không có nhiều ánh mắt nhìn trộm như vậy, nhưng chỉ một đoá hoa đào mùa xuân mới nở như vậy lại xinh đẹp động lòng người.

Nhìn thấy phản ứng này của bọn đàn ông, sắc mặt Sử Sương Lam càng đen hơn, nhưng cô ta nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không có hé răng.

Trì Yếm nói: "Rời khỏi nơi này trước đi."

Dù sao chỗ này vẫn là địa bàn của Trì Nhất Minh, ở lại lâu cũng thấy kỳ cục sương sương.

Khương Tuệ nhìn đám người trong toà nhà của Trì Nhất Minh đều đang bị trói, thành thật ngồi xổm ở một góc, với đám người khí thế đáng sợ mà Trì Yếm dẫn đến, bọn họ như một đám gà con đang giãy giụa nhưng không có sức lực.

Cô vùi đầu vào lòng Trì Yếm, sau bao ngày lo lắng đề phòng như vậy, cô cuối cùng cũng an tâm. Khương Tuệ cảm thấy, Trì Nhất Minh vốn đang hứng thú bừng bừng muốn bắt Trì Yếm để đổi lấy hợp đồng hẳn là sẽ tức đến phát điên.

...

Trì Nhất Minh tức muốn điên rồi.

Cậu ta đá một cước vào trên sô pha, trên xương gò má còn mang theo vết thương. Trợ lý nơm nớp lo sợ, cởi trói cho đám người kia.

Quản gia mặc đồ trắng run môi lên án: "Trì thiếu, là một đám người, đá văng cửa, chưa nói gì đã trói chúng tôi lại."

Trì Nhất Minh quát: "Tôi mẹ nó còn cần ông kể sao!"

Quản gia rụt cổ.

Mọi người thấy ánh mắt âm u của cậu thiếu niên, cũng không dám nói lời nào nữa.

Lúc Trì Nhất Minh một tay giao hợp đồng một tay giao người thì lại phát hiện không thấy Trì Yếm đâu, tình hình liền bắt đầu mất khống chế.

Nhạc Tam cười lạnh, Trì gia có thể so sánh với thế lực của Tam gia, nhưng cuối cùng Trì Nhất Minh cũng chỉ là người thừa kế đang được cân nhắc, Trì Nhất Minh còn có một người chị là người thừa kế hợp pháp. Một khi tình hình bị mất khống chế, Trì Nhất Minh phải chịu khổ không ít.

Sau khi một nhóm người không biết tới từ nơi nào khống chế được Nhạc Tam, đảo Hoành Hà xảy ra nội chiến, Trì Nhất Minh mới không thể không rời khỏi đống hỗn loạn này.

Trợ lý hiện tại cũng cảm thấy hai chân nhũn ra.

Hắn chỉ muốn nói, loại người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thế này không giống với bọn họ trăm năm vọng tộc, căn bản là không dễ chọc, người ta đi chân trần thì đâu sợ đi giày.

Trợ lý run rẩy nói: "Trì, Trì thiếu, hợp đồng không lấy được thì thôi bỏ đi, việc kinh doanh trang sức cũng không chỉ có một con đường là ngọc trai."

Dù biết Hoành Hà còn đang tích trữ một mảnh đá thô chưa được khai thác.

Có khả năng sẽ là ngọc bích, cũng có thể là mã não và pha lê, nhưng đi kèm với tiền chính là đứng đầu sóng ngọn gió, cả đời này trợ lý cũng không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Trì Nhất Minh quay đầu nhìn hắn.

Trợ lý thấy Trì Nhất Minh đỏ mắt: "Muốn cút thì cút ngay cho tôi."

Trợ lý nào dám cút, hắn thậm chí không dám nói chuyện này cho cha Trì Nhất Minh.

Trì Nhất Minh bước vào phòng, trên giường không một bóng người, có một cái nĩa bạc nằm trên mặt đất.

"Rất tốt, em cũng phản bội tôi!" Cậu đấm một quyền vào tủ quần áo, "Đốt hết đồ vật mà cô ta từng dùng! Không được giữ lại bất kỳ thứ gì."

Cậu ta sẽ không đi, dựa vào cái gì mà cậu phải đi.

Sao cô dám làm như vậy với cậu, đừng quên, người cha kính yêu của cô còn đang ở trong tay cậu.

...

Trì Yếm quả thật có không ít bất động sản ở thành phố R.

Lần này anh không có về căn biệt thự nhỏ ở trong núi lần trước, cũng không đến căn nhà Tây, mà là chọn một khu biệt thự có an ninh tốt nhất.

Một đám người tuy nhìn cao lớn thô kệch, nhưng lại cực kỳ có trật tự, kêu im miệng liền an an tĩnh tĩnh nghiêm túc.

Trì Yếm ngồi xuống, nhàn nhạt nói với bọn họ: "Ngồi đi."

Lần này anh dẫn theo một ít tâm phúc trở lại thành phố R trước.

Đám đàn ông kia lập tức liền thả lỏng.

"Thành phố này thật khác với trên đảo, nhìn biệt thự này đi, được xây dựng rất có phong cách."

"Sô pha mềm đến nỗi xương cốt của ông đây cũng muốn lún xuống."

Khương Tuệ ngồi bên cạnh Trì Yếm, anh sờ trán cô: "Còn chưa hết bệnh sao?"

Khương Tuệ không muốn nói là vì yếu tố tâm lý cho nên mãi không khoẻ lại, cô cười lắc đầu: "Sắp hết rồi."

Giọng nói nho nhỏ lại trong trẻo sâu thẳm, như là có thể véo ra nước.

Đám đàn ông không được tự nhiên mà ho khan vài tiếng, như là viên kẹo dẻo đã đột nhập vào viên đá, cô ngoan ngoãn nho nhỏ ngồi ở bên người Trì Yếm, bọn họ cảm thấy những lời thô tục sẽ dọa đến cô.

Nhưng mà mẹ nó, thật sự rất đẹp.

Sử Sương Lam ôm ngực, cười lạnh.

Thủy Dương tất nhiên nhìn ra cô ta không cao hứng, nhưng lại làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

Sử Sương Lam hung hăng nhéo vào mông Thủy Dương một cái, cắn răng nói nhỏ: "Đây là cái mà anh nói, Trì Yếm có thể cho tôi cuộc sống thoải mái hơn sao?"

Thủy Dương đỏ bừng mặt: "Mẹ nó, có chuyện gì cô từ từ nói." Đến cùng cũng không dám nổi giận, dù sao lần này lật ngược ván cờ, người phụ nữ này đã làm nội ứng không tồi.

Trong lòng Sử Sương Lam như bị nghẹn một búng máu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung lại xinh đẹp kia của Khương Tuệ liền thấy tức giận.

Cô ta không muốn đi theo lão già như Nhạc Tam, vừa già vừa xấu còn vô dụng, thậm chí còn thích chơi nhiều trò khác nhau trên giường.

Trì Yếm không giống vậy, anh còn trẻ, mang theo cơ bắp khoẻ mạnh.

Vai rộng eo thon, mặt cũng không tệ lắm.

Tuy không thể so với các minh tinh trắng trẻo thời nay, nhưng cũng có loại lạnh lùng mạnh mẽ trưởng thành của riêng mình.

Thoạt nhìn chính là một người đàn ông mạnh mẽ.

Bởi vậy Thủy Dương trong tối ngoài sáng xúi giục vài lần, Sử Sương Lam liền hạ quyết tâm phải rời khỏi lão phế vật kia mà đi theo Trì Yếm.

Không nghĩ tới vừa thành công, chuyện đầu tiên mà Trì Yếm làm lại là dẫn một cô gái ốm yếu về.

Sử Sương Lam nghĩ, con nhóc này mới bao lớn chứ?

17 hay là 18?

Nhìn cái bộ dáng mắt ngấn nước bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt kia, chỉ sợ là trên giường chỉ biết khóc lóc, vừa động một cái liền chết, đẹp chứ không xài được.

Khương Tuệ không phải không cảm nhận được ác ý dày đặc của Sử Sương Lam, cô nhìn thấy, Sử Sương Lam đến cười cũng lười phải cười với cô, cô ta đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt oán hận.

Trì Yếm sờ sờ tóc Khương Tuệ: "Không sao, tôi tìm bác sĩ khám cho em."

Khương Tuệ nói: "Một lát nữa em ngủ một chút là được rồi."

Trì Yếm rũ mắt, đôi đồng tử màu xám khói nhìn cô chăm chú.

Khương Tuệ nhỏ giọng hỏi: "Anh có bị thương không, có đau chỗ nào không?"

Trì Yếm vén tóc trên má cô ra sau tai, nói: "Không có."

Trong mắt cô nổi lên ý cười nhàn nhạt lại ôn nhu.

Sau khi xác nhận trạng thái của Trì Yếm thật sự ổn, Khương Tuệ cũng ngại hỏi nhiều ở trước mặt nhiều người như vậy.

Đái Hữu Vi nhếch miệng cười: "Cô Khương, cô còn nhớ tôi không? Trước kia tôi cũng sửa xe ở dưới Nhị Kiều."

Trước kia Khương Tuệ tan học đều sẽ đi ngang qua đó, bởi vậy tuy không biết tên của Đái Hữu Vi nhưng vẫn có thể nhận ra mặt hắn, cô cười gật đầu.

Đái Hữu Vi gãi gãi đầu: "Thật sao, tôi còn tưởng rằng cô không nhớ tôi đấy."

Trước kia Đái Hữu Vi nhìn thấy nhiều nhất chính là khuôn mặt bầm dập của Tiểu Khương Tuệ, lúc trưởng thành hắn hiếm khi nhìn thấy.

Đái Hữu Vi nhiệt tình nói: "Về sau có thời gian tôi sẽ giới thiệu cho mọi người quen biết."

Khương Tuệ gật đầu: "Được."

Trì Yếm nói: "Đều về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì ngày mai lại nói."

Dù sao Nhạc Tam đã không còn nữa, tinh thần của mọi người không cần căng chặt như vậy.

Bọn họ đã lên kế hoạch cho màn lật ngược ván cờ này từ lâu rồi.

Vốn dĩ Trì Yếm trực tiếp đối đầu với Nhạc Tam cũng có phần thắng, nhưng khi đó Đái Hữu Vi còn hôn mê nằm ở bệnh viện, Lương Thiên Nhi cũng bị bắt cóc làm con tin.

Đáy biển có rất nhiều thợ lặn chuyên nghiệp ở dưới nước chờ người.

Trì Yếm biết có một ngày Nhạc Tam sẽ chờ không kịp mà muốn giải quyết mình, Đái Hữu Vi giả bộ bất tỉnh lâu như vậy, thật sự là nghẹn chết hắn.

Ba người vừa ngã xuống đã được người cứu lên, lúc ấy chỉ có Trì Yếm bị thương nghiêm trọng một chút, còn Đái Hữu Vi và Lương Thiên Nhi đều không có chuyện gì.

Nhạc Tam tuy vẫn luôn truy bắt Trì Yếm, nhưng trong lòng đã nhận định anh là nỏ mạnh hết đà nên đã thả lỏng rất nhiều.

Lúc biết Trì Yếm bị Trì Nhất Minh bắt về, Tam gia hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ngay cả khi tên nhóc này mệnh cứng, dù muốn lật ngược cũng phải đợi vài năm, hiện giờ bị bắt, vậy vĩnh viễn đừng nghĩ đến rời đi.

Không nghĩ tới vừa đảo mắt, hơn phân nửa người trên đảo đã phản chiến, bắt lấy ông ta.

Lúc ấy, người giúp ông ta bày mưu tính kế "Áp chế" Trì Yếm, cũng là tâm phúc của ông ta đã đưa tất cả bí mật cho Trì Yếm.

Khi đó ông ta mới hiểu được, thì ra răng nanh của tên sói con với ánh mắt tối tăm lạnh băng mà mấy năm trước mới đến trên đảo đã sớm mọc dài.

Thứ anh muốn không chỉ là một miếng cơm, mà là toàn bộ vương quốc.

Chờ mọi người đi hết, Trì Yếm nói với Khương Tuệ: "Đi nghỉ ngơi đi."

Anh trở về phòng rồi đóng cửa lại, lúc này trong mắt mới lộ ra vẻ đau đớn nhàn nhạt. Trì Yếm cởi quần áo ra, vết thương ngang dọc trải rộng trên cơ bụng, một số đã bị phồng đến trắng bệch, thậm chí còn sắp thối rữa.

Anh căng cứng cơ bắp, ngã xuống giường, nhất thời có thể xem nhẹ cơn đau nhức kia.

Anh quá mệt mỏi.

Trì Yếm ước chừng đã dùng hết tất cả sức lực ở đời này để trở lại bên cạnh cô, gần như vừa đặt đầu lên gối là có thể ngủ, miệng vết thương cũng lười xử lý.

Cửa phòng bị người mở ra, để lộ khuôn mặt của một cô gái.

Khương Tuệ đã lặng lẽ kêu Thủy Dương gọi bác sĩ, người đàn ông hô mưa gọi gió trong tương lai, giờ phút này trở thành ông chủ mới, anh không thể yếu đuối, chỉ có thể một mình gặm nhấm vết thương.

Khương Tuệ cuộn tròn ở bên người anh, đặt một nụ hôn rất nhẹ lại thương tiếc lên bên má anh.

"Anh nhất định không biết." Khương Tuệ nói trong lòng, "Gặp được anh, chính là chuyện may mắn nhất trong đời em."

Sự trả giá và kiên cường của anh đã xoay chuyển cả cuộc sống cô.

Sự cảnh giác khiến Trì Yếm lập tức tỉnh lại.

Anh bắt gặp đôi mắt đau lòng đến ngấn nước.

Người đàn ông trầm mặc một lát, duỗi tay lau đi nước mắt cho cô: "Lại làm sao vậy?"

Trì Yếm đưa một tay khác kéo chăn che miệng vết thương lại.

"Nhất Minh bắt nạt em sao?" Anh suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể nghĩ đến cái này.

Người đàn ông nhăn mày, đôi đồng tử màu xám khói nhìn cô, thấp giọng nói: "Từ từ tôi sẽ xả giận cho em." Anh thật sự... không còn sức lực.

Thời niên thiếu, anh chưa bao giờ được Đoạn Linh đối xử như con người, cô ta hận không thể coi anh như một con chó dữ.

Khương Tuệ nhìn ánh mắt khó xử của Trì Yếm liền biết anh không hiểu, không phải bị bắt nạt, thương tâm mới muốn khóc.

Những lời này lập tức khiến trái tim cô vừa mềm nhũn vừa đau đớn.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, thứ mà cô thiếu anh rất nhiều năm, những thứ tới muộn ấy, không phải là khâm phục, mà là tình yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương