Hoá ra không phải là do cô không xem điện thoại, chẳng qua là bởi vì cô không muốn kết bạn với anh mà thôi.

Từ Tri Tuế bỏ điện thoại xuống, thầm mắng bản thân đúng là chả làm được trò trống gì, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý lời mời kết bạn của Kỳ Nhiên.

Mặc dù anh đã khéo léo đổi sang một tài khoản khác nhưng mấy bài viết và tin tức chia sẻ ở trong vòng bạn bè đều liên quan đến tập đoàn Thịnh Viễn, không phải anh thì còn ai vào đây?

Nghĩ ngợi một hồi rồi cô cũng quyết định mặc kệ, dù sao thì anh cũng đã có số điện thoại của cô rồi, chỉ là một tài khoản trên WeChat thôi mà, thêm thì cứ thêm thôi.

Buổi chiều cũng không quá bận rộn, sau khi kê đơn thuốc cho bệnh nhân cuối cùng, Từ Tri Tuế vươn vai nhìn đồng hồ trên tường, mới có ba, bốn giờ chiều thôi à? Nhớ ra mình vẫn còn mấy vấn đề chưa giải quyết xong, cô bèn từ bỏ ý định nghỉ ngơi, vừa tra cứu tài liệu vừa chuẩn bị viết luận văn.

Vào lúc cô chuẩn bị đến giờ tan làm thì ‘người bạn mới’ trong danh sách bạn bè mới bắt đầu có động tĩnh.

[Là tôi, Kỳ Nhiên.]

Anh đi thẳng vào vấn đề.

Đuôi mắt Từ Tri Tuế hơi nhếch lên, cô trả lời bằng một chữ ‘ồ’ cụt lủn.

Kỳ Nhiên không vì thái độ lạnh nhạt ấy của cô mà từ bỏ, tiếp tục hỏi: [Hôm nay cậu có bận gì không?]

Từ Tri Tuế thản nhiên đáp: [Hôm nào cũng không bận.]

Kỳ Nhiên: [Vậy hôm nay mấy giờ cậu tan làm?]

Từ Tri Tuế: [Có việc gì không?]

Mãi sau không thấy Kỳ Nhiên trả lời tin nhắn, phải đến hơn nửa tiếng sau mới thấy tin nhắn của anh được gửi đến: [Tôi đang đợi cậu ở trước cổng bệnh viện này.]


Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, trong lòng khẽ run lên.



Kim đồng hồ treo trên tường chỉ bảy giờ ba mươi tối, cô lao công đẩy cửa bước vào, giật mình khi thấy bên trong phòng vẫn còn có người.

“Bác sĩ Từ vẫn chưa tan làm sao? Cô thấy mọi người ở bên ngoài về hết rồi, tưởng cháu cũng về luôn.”

Từ Tri Tuế cười: “Vâng, cháu vẫn còn vài việc chưa xong, lát nữa sẽ về sau ạ.”

Cô lao công nhanh nhẹn quét dọn sạch sẽ một vòng quanh phòng làm việc, ân cần dặn dò: “Các cháu vất vả thật đấy nhưng dù thế nào cũng phải chú ý tới sức khoẻ đấy nhé.

Cô xong việc rồi nên cô đi trước đây.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Từ Tri Tuế ngại ngùng trả lời, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím, nhưng có trời mới biết, từ lúc chiều mở ra đến giờ, bài luận văn của cô mới chỉ dài hơn ngày hôm qua không đến ba trăm chữ.

Đến khi nhìn thấy cả tầng làm việc không còn ai, cô mới bắt đầu chậm rãi đứng dậy thay quần áo và bước ra khỏi phòng làm việc.

Ra khỏi cổng bệnh viện là có thể nhìn thấy rất nhiều chiếc xe ô tô đang đậu ở bên đường nhưng nếu thử phóng tầm mắt ra xa thì cũng không nhìn thấy chiếc Rolls-Royce nào bắt mắt.

Tin nhắn cuối cùng của anh được gửi từ cách đây hai tiếng, trong suốt khoảng thời gian này, anh không hề gửi thêm tin nhắn làm phiền hay thúc giục cô, cũng không nói lý do anh tới đây làm gì, có khi nào anh đợi lâu quá nên đã rời đi rồi không?

Từ Tri Tuế cầm điện thoại trong tay, nhất thời không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thất vọng vì anh không kiên nhẫn như mình tưởng.

Cũng đã muộn rồi, sợ rằng Chu Vận ở nhà có lẽ cũng đang lo lắng, cô lướt điện thoại, đang phân vân không biết nên đi bộ tới trạm tàu điện ngầm hay nên bắt xe về nhà thì một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt cô.

Phía trên đôi giày da là một chiếc quần tây thẳng thớm, người đàn ông có vóc dáng cao gầy, khoác một chiếc áo len màu đen bên ngoài bộ vest, khiến cho tỉ lệ cơ thể càng thêm hoàn hảo.


Thấy cô ngẩng đầu lên, Kỳ Nhiên nhìn cô cười dịu dàng: “Cậu xong việc rồi đấy à?”

Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn anh, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô chính là anh thật sự đã đợi ở đây suốt hai tiếng đồng hồ sao?

“Cậu tới đây làm gì thế?” Cô thấp giọng hỏi.

“Hôm nay ít việc, tan ca rảnh rỗi không có gì làm nên muốn tới gặp cậu.

Cậu đói chưa? Có muốn cùng nhau đi ăn chút gì đó không?”

Giọng điệu của Kỳ Nhiên rất tự nhiên, trong giây phút Từ Tri Tuế chợt nhớ đến bạn trai của mấy cô y tá trẻ trong khoa, bọn họ cũng đứng ở cổng bệnh viện đợi cô gái của mình tan làm, vòng tay ôm lấy cô ấy rồi hỏi ‘hôm nay em muốn đi ăn gì’.

Nhưng trong lòng cô biết rất rõ, cô và Kỳ Nhiên không giống như vậy.

Cô âm thầm lùi lại hai bước, thái độ cũng đầy sự xa cách: “Không cần đâu, mẹ tôi còn đang đợi ở nhà.”

“Vậy để tôi lái xe đưa cậu về.”

Từ Tri Tuế cắn môi, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi có thể tự về được, có chuyện gì thì cậu nói luôn ở đây đi.”

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn cô đầy khó hiểu: “Tuế Tuế, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau như thế này sao?”

Cơn nóng nảy của Từ Tri Tuế như bị hai tiếng ‘Tuế Tuế’ đầy thân mật này rót thêm dầu vào lửa, cô bám chặt lấy quai túi rồi lại lùi thêm vài bước về đằng sau: “Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy nữa được không? Chúng ta cũng đâu có thân thiết đến mức đó?”

Kỳ Nhiên cụp mắt xuống không nói gì, ngay cả khi anh đang quay lưng về phía ánh sáng, cô cũng có thể nhìn thấy rõ nỗi buồn hiện lên trong ánh mắt của anh.

Cô quay mặt đi, cố gắng ép bản thân không nghĩ tới lý do tại sao anh lại có phản ứng như vậy.


Cô cũng đâu có nói gì sai? Đứng từ góc độ của anh mà nói, cô chẳng qua cũng chỉ là một người bạn cũ rất đỗi bình thường đã mười năm không gặp thôi mà? Hà cớ gì anh phải như vậy?

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo, hai người cứ đứng giằng co trong im lặng như vậy với nhau.

Cổng bệnh viện vẫn còn có các nhân viên y tế đi đi lại lại tới thay ca cho nhau, trong số đó có người nhận ra cô, Từ Tri Tuế cũng đã nhìn thấy mấy bác sĩ nam ở khoa bên cạnh đi qua, bọn họ hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.

“Ơ, kia là bác sĩ Từ đúng không?”

“Người đàn ông đó là ai thế? Đừng nói là bạn trai của bác sĩ Từ đấy nhé?”

“Sao tôi chưa từng nghe nói cô ấy có bạn trai nhỉ?”

“Trông thế này thì có vẻ là đang cãi nhau rồi.”



Càng ngày càng có nhiều người tới hóng hớt, Từ Tri Tuế không có cách nào phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ đó, cô bèn mím môi nói với Kỳ Nhiên: “Nếu không có chuyện gì nữa thì giờ tôi phải về đây.”

“Đợi đã.” Kỳ Nhiên cầm lấy túi xách của cô rồi đi vòng ra trước mặt: “Muộn rồi, để tôi đưa cậu về.”



Hôm nay Kỳ Nhiên không lái chiếc xe Phantom khiến người khác ở trên đường đều muốn tránh xa mà lái chiếc Mercedes màu ghi khiêm tốn hơn, bảo sao vừa nãy Từ Tri Tuế đi ra không nhìn thấy.

Mùi trong xe rất nhẹ, không có mùi da khó chịu, rất sạch sẽ, giống như mùi hương nam tính lạnh lùng trên người anh vậy.

Từ Tri Tuế dựa người vào ghế phụ, mặc kệ trong xe có đang bật điều hoà hay không, cô vẫn nhấn nút mở cửa sổ để cho gió lạnh lùa vào.

Kỳ Nhiên thắt dây an toàn, nổ máy và hoà vào dòng xe.

Anh một tay xoay vô lăng, một tay gạt màn hình hiển thị trên ô tô: “Địa chỉ nhà cậu ở đâu vậy? Để tôi tra đường.”


Từ Tri Tuế im lặng, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn trả lời.

Kỳ Nhiên liếc nhìn, thấy cô không nói gì thì dứt khoản tắt bản đồ đi: “Không sao, nếu cậu không muốn trả lời thì chúng ta đi hóng gió vậy.

Cậu muốn đi đâu? Tôi biết một khu trung tâm thương mại có cảnh đêm rất đẹp đấy.”

Ai muốn đi hóng gió với cậu? Ai muốn đi trung tâm thương mại với cậu? Sao cậu không lái thẳng đến Xương Bình luôn đi? Từ Tri Tuế chửi thầm trong bụng, cuối cùng cô vẫn phải xuống nước, vừa không cam tâm vừa bất lực mở app bản đồ ra, gõ vào thanh tìm kiếm tên khu chung cư của nhà cô.

Vườn hoa Phong Hoà.

Kỳ Nhiên liếc nhìn định vị, khoé môi khẽ nở nụ cười.

Suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, Kỳ Nhiên tập trung lái xe, tay lái của anh rất vững chứ không bất ổn như một số người khác, lúc thì bất chợt ngoặt trái ngoặt phải, lúc thì dừng lại đột ngột khiến người ta chóng hết cả mặt.

Chiếc loa trên xe vang lên những bản nhạc rời rạc, Từ Tri Tuế vẫn luôn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ từ nãy đến giờ, hơi thở của cô đều đặn, hình như đã chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến khi chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng vườn hoa Phong Hoà, cô mới chậm rãi mở mắt và ngồi thẳng dậy với lấy túi xách.

“Cảm ơn cậu, tôi về trước đây.” Cô không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, khúc nhạc buồn đang vang lên dường như càng thêm sầu não.

Cô vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa xe đã bị người kia khoá lại.

Từ Tri Tuế quay đầu ngạc nhiên: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Kỳ Nhiên tháo dây an toàn, thở dài một hơi: “Cậu không muốn đối mặt với tôi đến vậy sao? Thậm chí cả một cơ hội để nói chuyện tử tế với cậu, cậu cũng không muốn cho tôi.”

Từ Tri Tuế cười nhạt một tiếng rồi buông tay nắm cửa: “Được, cậu muốn nói gì thì nói đi, tôi nghe đây.”

Kỳ Nhiên xoay người đối diện với cô, trong đáy mặt hiện lên một tia cay đắng, giọng nói cũng trở nên khàn đi: “Xin lỗi Tuế Tuế, tôi đến muộn rồi.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương