Vào giữa tháng mười, học sinh lớp mười hai và trường trung học trực thuộc Đại học Sư Phạm B kết hợp cùng nhau tổ chức một cuộc thi thử.

Đề thi là do các giáo viên của trường trung học trực thuộc soạn ra, độ khó của đề thi lẫn các yêu cầu của cuộc thi đều được mô phỏng theo kỳ thi tuyển sinh Đại học toàn quốc.

Sau hai ngày thi cử, Từ Tri Tuế cảm thấy đầu mình như sắp muốn nổ tung.

Phàm là những chuyện có liên quan đến cuộc thi thì trường học luôn rất năng suất, điểm thi đã được công bố theo từng môn ngay vào ngày hôm sau.

Thứ hai đầu tuần, bảng xếp hạng toàn trường cũng được dán lên trên bảng thông báo.

Từ Tri Tuế cũng đã đoán được rằng điểm thi của mình cũng sẽ không quá cao, bởi vì lần thi này đề vật lý quá khó.

Cô cứ tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng không ngờ rằng khi tận mắt nhìn thấy điểm thi và xếp hạng của mình trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy suy sụp.

636 điểm, đứng thứ 45 toàn trường.

Trước đây có thể cô sẽ hài lòng và vui vẻ với thành tích như thế này, nhưng bây giờ điểm số này có nghĩa là cô đã đứng bét lớp.

Từ khi lên cấp ba tới nay, cô đã quen với việc mình là một học sinh ưu tú trong lớp, thành tích luôn luôn đứng đầu, giờ đây đột nhiên trở thành một đứa hạng bét trong lớp, trong lúc nhất thời cô khó mà có thể chấp nhận được, lòng tự tôn mạnh mẽ chợt tan vỡ thành từng mảnh.

Còn Kỳ Nhiên thì sao, mặc dù đã gần nửa tháng không đến trường nhưng vị trí đứng thứ nhất của anh vẫn không một ai có thể đả động được, không những thế, trong lần thi này anh đã đạt được điểm tối đa môn vật lý và cả môn toán, tổng điểm của anh vượt xa vị trí thứ hai gần ba mươi điểm, quả thực là không thể tin nổi.

Là một người vừa có ngoại hình, vừa có tài năng, nhân phẩm cũng rất tốt, thế nên khi nhìn thấy anh người ta sẽ có suy nghĩ rằng ‘anh mới chính là con người được Nữ Oa nương nương tỉ mỉ tạc nên, còn mình chẳng qua chỉ là một cục đất tiện tay nhào nặn cho đủ số lượng mà thôi.’

Còn Bùi Tử Dập thì cũng không cần phải nói nữa, cậu ấy là kiểu học sinh chơi ra chơi học ra học, thế nên cho dù có lén ngủ gật trong giờ học thì vẫn có thể đạt được điểm cao trong kỳ thi.

Vì vậy ở trên lớp giáo viên thường không quá để ý đến cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đừng làm gì quá đà ảnh hưởng đến những bạn học khác, thì giáo viên cũng đều mặc kệ cậu ấy muốn làm gì thì làm.

Mặc dù thành tích của Tần Di và Tống Nghiên trên lớp không quá xuất sắc nhưng thôi thì cũng hợp lý, sau một hồi so đi tính lại, Từ Tri Tuế bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi cuộc đời.

Theo quy định của nhà trường, sau khi thi thử xong thì sẽ tổ chức họp phụ huynh, không biết bà Chu Vận khi nhìn thấy cái con điểm môn vật lý vướng víu bết bát này thì không biết trái tim bà ấy có thể chịu đựng nổi hay không.

Trước đó, Tôn Học Văn đã tổ chức một buổi họp lớp nghiêm túc cho các học sinh trong lớp để tất cả mọi người phân tích một cách toàn diện về sự chênh lệch giữa họ và các học sinh ưu tú của trường trung học trực thuộc Đại học B, từ thái độ cho tới những nhân tố khách quan.

Những học sinh làm bài kém thì bị mắng chửi thậm tệ, rụt đầu không dám lên tiếng, còn ai thi tốt cũng chẳng dám kiêu ngạo tự mãn, khi bàn luận đến thành tích thầy Tôn chỉ luôn nghiêm khắc răn đe chứ rất ít khi khích lệ động viên học sinh.


Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Tôn Học Văn bảo tất cả học sinh thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài hành lang đứng lần lượt theo thứ tự.

Đây chính là điểm đặc biệt của lớp 12/1, sau mỗi lần thi đều sẽ dựa theo thành tích để phân lại chỗ ngồi, học sinh nào thi tốt sẽ được ưu tiên có quyền tự mình chọn chỗ ngồi.

Với thành tích của Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập, đương nhiên hai người họ chính là những người được vào lớp đầu tiên, hai dãy bàn cuối ở bên cạnh cửa sổ, nơi có phong thủy cực tốt quanh năm luôn bị hai người họ chiếm giữ, những người khác không giành nổi, và cũng lười tranh giành.

Nhưng mà phần lớn học sinh sớm đã không còn tuân theo quy định này của Tôn Học Văn nữa, đối với bọn họ chuyện đổi chỗ này cũng chỉ là hình thức làm cho có, sau khi vào phòng học thì quay lại ngồi vào chỗ ban đầu của mình.

Có điều, cũng có một số ít học sinh sẽ chọn lại chỗ ngồi vì mục đích muốn được thoải mái hơn hoặc một vài lý do nào đó, và Tần Di chính là một trong số đó.

Bởi vì Tần Di và Từ Tri Tuế có quan hệ rất tốt nên cô ấy đã tình nguyện đổi xuống hàng sau, thế nhưng còn chưa kịp ngồi ấm ghế thì đã bị dượng của cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm, thế là Tần Di đành phải ngoan ngoãn ôm cặp sách đi đến vị trí chính giữa của hàng thứ nhất - đó chính là yêu cầu của mẹ cô ấy, nói là để Tần Di không phân tâm trong giờ học.

Còn có một học sinh khác tên là Ngô Uyển Uyển, cô ta là lớp phó văn nghệ trong lớp, thành tích cũng rất khá, vốn luôn ngồi ở ba hàng đầu tiên.

Nhưng lần này không biết tại sao, đột nhiên cô ta lại chạy tới vị trí phía bên cạnh Bùi Tử Dập rồi ngồi xuống.

Bùi Tử Dập đang vô cùng chán chường đọc truyện tranh, mới chỉ vừa nhìn thấy người tới là cô ta, sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, quay đầu nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt lộ ra vài phần oán hận khó hiểu.

Ngô Uyển Uyển bị cậu ấy trừng mắt nhìn chằm chằm đến mức sởn cả da gà, trong lòng cảm thấy vô cùng thấp thỏm.

Bởi vì cô ta nhìn thấy trước đó Từ Tri Tuế đã ngồi ở chỗ này, cho nên cảm thấy Bùi Tử Dập hẳn là không bài xích việc ngồi cùng bàn với con gái.

Vì vậy mới cố ý chọn chỗ ngồi này.

Không ngờ rằng, không chỉ có mỗi cậu ấy mà ngay cả Tống Nghiên đang ngồi ở hàng ghế đầu cũng quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm, muốn nói rồi lại thôi, dường như có vẻ không hoan nghênh cô ta ngồi ở chỗ này.

Ngô Uyển Uyển ngơ ngác hỏi: “Tôi không thể ngồi ở đây được sao?”

Bùi Tử Dập trả lời không chút nể nang: “Thật ngại quá, chỗ này có người ngồi rồi.”

Ngô Uyển Uyển lập tức đỏ bừng cả mặt, trong lòng cảm thấy rất tủi thân nhưng vẫn muốn tranh đấu một chút, cô ta bĩu môi hỏi Kỳ Nhiên: “Lớp trưởng, là thật sao?”

Kỳ Nhiên quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó kiên định gật đầu với cô ta một cái: “Đúng vậy.”

“...” Ngô Uyển Uyển còn có thể nói cái gì được nữa, nếu người ta đã không hoan nghênh mình thì cần gì phải ở lại chỗ này tự mình làm khổ mình.


Cô ta nhanh chóng thu dọn cặp sách và quay trở lại ngồi vào hàng đầu.

Trong hành lang, Từ Tri Tuế đang lo lắng không biết mình có thể tiếp tục ngồi bàn phía sau Kỳ Nhiên hay không, cô đã phải đợi rất lâu mới đến lượt bản thân vào chọn chỗ ngồi.

Khi bước vào trong lớp học, cô phát hiện chỗ ngồi cũ của mình vẫn đang trống, trái tim đang căng thẳng cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Cô ôm cặp sách mừng rỡ đi qua đó, nhưng khi đi ngang qua Ngô Uyển Uyển thì lại bị cô ta hung hằng liếc một cái.

Từ Tri Tuế cảm thấy vô cùng khó hiểu, mình và cô ta rất ít khi tiếp xúc với nhau, chẳng biết bản thân đã đắc tội gì với cô ta.

Có điều Từ Tri Tuế không mảy may nghĩ ngợi gì nhiều, không có gì có thể phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô ngay lúc này, cô vừa ngâm nga giai điệu của một bài hát nào đó vừa vui vẻ tươi cười ngồi vào chỗ ngồi.

Bùi Tử Dập chống đầu nhìn cô, giọng điệu vô cùng thờ ơ, hơn nữa còn mang theo vài phần ghét bỏ: “Haizzz, lại phải ngồi cùng bàn với con chim sẻ nhỏ này nữa rồi, ríu ra ríu rít ồn ào muốn chết.”

Từ Tri Tuế làm mặt quỷ với anh: “Lêu lêu lêu, thế thì cậu chuyển đi chỗ khác đi.”

“Rõ ràng là tôi chọn chỗ này trước, tại sao tôi phải chuyển đi?”

“Hừ, ai chê tôi phiền thì người đó chuyển thôi.”

“...”

Hai người họ đấu võ mồm một hồi lâu, nói là hai đứa trẻ học mẫu giáo cãi nhau cũng không quá đáng.

Tống Nghiên có lòng tốt đến khuyên ngăn, ngược lại trở thành mục tiêu ‘tấn công’ chung của bọn họ.

Tống Nghiên luôn miệng kêu than, tìm Kỳ Nhiên phân tích đúng sai, Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn mấy người họ một lượt, không lạnh không nhạt vứt lại một câu “trẻ con”, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười hài lòng đã lâu không thấy.

Ba người họ thấy thế, cũng nhìn nhau mỉm cười.

Đã đạt được mục đích.


-

Cuộc họp phụ huynh được tổ chức vào chiều thứ sáu.

Sau giờ nghỉ trưa, Tôn Học Văn dẫn theo cả lớp đi quét dọn vệ sinh, dán bảng thành tích lên vị trí nổi bật nhất trên bục giảng.

Chưa hết, mỗi học sinh phải sắp xếp bài thi của mình theo từng môn một, đặt lên bàn, để phụ huynh xem xét.

Phụ huynh lớp chọn rất quan tâm đến việc học tập của con cái, vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ nhưng tất cả các phụ huynh gần như đều đã có mặt đông đủ.

Như thường lệ, bên Từ Tri Tuế vẫn là bà Chu Vận nhà cô tham dự.

Hôm nay Chu Vận đặc biệt ăn diện rất lộng lẫy, bà mặc một chiếc váy liền thân mà bình thường rất ít khi mặc tới và đi giày cao gót.

Bà vừa mới đi tới cửa lớp đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý giữa các phụ huynh, các học sinh cùng lớp đều hướng ánh mắt hâm mộ về phía Từ Tri Tuế.

“Tuế Tuế, mẹ của cậu xinh đẹp quá đi, hai người trông rất giống nhau.” Tần Di nói.

Từ Tri Tuế bên ngoài mỉm cười nhưng lệ đổ trong tim, cô thầm nghĩ chỉ sợ sự tao nhã của mẹ cô sẽ không duy trì được bao lâu, lát nữa khi nhìn thấy bài thi của cô, dáng vẻ thật sự của bà sẽ bị bại lộ.

Phải biết rằng lúc bà Chu Vận dạy dỗ người khác, bà ấy sẽ không vì giữ hình tượng mà nương tay đâu.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy điểm môn vật lý của Từ Tri Tuế, sắc mặt Chu Vận càng lúc càng tối sầm lại, qua khung cửa sổ giận dữ liếc Từ Tri Tuế một cái.

Từ trong ánh mắt đằng đằng sát khí của Chu Vận, Từ Tri Tuế có thể đoán ra rằng bản thân sắp chết đến nơi, nếu không phải Tôn Học Văn đã bắt đầu phát biểu ở trên sân khấu, cô chắc chắn một điều rằng bà Chu Vận sẽ xách túi lao ra đánh vào mông cô.

Từ Tri Tuế cảm thấy mình cần phải tìm một nơi để trốn trước đã, bằng không cuộc họp phụ huynh còn chưa kết thúc thì cô đã chết dưới ánh mắt sắc lạnh như dao kia của Chu Vận rồi.

Cô cắm đầu cắm cổ đi về phía nhà vệ sinh, ở góc rẽ bỗng nhiên đụng phải Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập vừa mới đi đánh bóng rổ về, cũng may mà cô đã nhanh nhẹn tránh đi được, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô sẽ được tiếp xúc thân mật với quả bóng rổ trong tay Kỳ Nhiên.

Kỳ Nhiên thấy thế thì kajap tức giấu quả bóng rổ ra sau lưng nhưng Bùi Tử Dập lại không biết sống chết giơ bàn tay bẩn thỉu vừa mới đánh bóng xong quơ quơ trước mắt Từ Tri Tuế: “Cậu đi nhanh như thế là đang vội đi đầu thai à.”

Từ Tri Tuế nghiêng người tránh né, vẻ mặt như đưa đám nói: “Dù sao tôi cũng cách ngày chết không còn xa nữa.”

Bùi Tử Dập hoàn toàn không hiểu tâm trạng của cô, nhướng mày thản nhiên nói: “Không phải chỉ là tổ chức một buổi họp phụ huynh sao, nghiêm trọng dữ vậy à?”

Nghe xem, đây là tiếng người sao?

Học sinh giỏi với thành tích đứng đầu bảng làm sao mà hiểu được cảm xúc của những người bình thường như cô cơ chứ.

Từ Tri Tuế quay đầu liếc cậu ấy một cái, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.


Bùi Tử Dập vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hất vai Kỳ Nhiên hỏi: “Không phải, ánh mắt kia của cậu ta là có ý gì? Tôi nói sai sao?”

Kỳ Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Cậu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái miệng này là không tốt.”

“...”

Từ Tri Tuế ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, Tần Di nghi ngờ có phải cô đã bị rơi vào trong bồn cầu rồi hay không nên liên tục gửi tin nhắn thúc giục, lúc này cô mới đành phải dằn lòng đi ra ngoài đối mặt với hiện thực.

Cô ỉu xìu về lại trước cửa lớp, Từ Tri Tuế cố ý tránh ánh mắt của Chu Vận, sau đó đứng vào nơi mà Chu Vận không thể nhìn thấy.

Lúc này, Tần Di tiến lại gần, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Có phải cậu đến ngày đèn đỏ không?”

“Không phải.” Từ Tri Tuế uể oải tựa người vào ban công: “Chỉ cần nghĩ đến điểm môn vật lý bê bết của tớ, tớ đã muốn đập đầu chết đi cho rồi.”

“Ôi dào, cậu chỉ mới làm bài không tốt có một lần thôi mà, lần sau mình chiến lại là được? Hơn nữa đề thi lần này đúng là hơi khó, điểm không cao cũng dễ hiểu thôi mà.”

Tần Di cố gắng an ủi cô, còn lấy từ trong túi ra một gói kẹo sữa thỏ trắng đưa tới lắc lắc trước mặt cô: “Đây, ăn một viên kẹo, giải tỏa tâm trạng nào.”

Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn một cái, vẫn không bị lay động: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn mua cái này ăn à?”

“Không phải tớ mua đâu, là do vừa nãy Kỳ Nhiên đi mua nước cho thầy rồi cầm về đó, cậu ấy nói là lớp có nhiều tiền quỹ, mỗi người đều được cho một ít kẹo.” Tần Di thành thật nói.

“Kỳ Nhiên mua á?” Đôi mắt của Từ Tri Tuế ngay lập tức sáng bừng lên.

Tần Di liếc cô một cái, cười một tiếng khinh bỉ: “Chậc chậc, nhìn cậu kìa.”

Từ Tri Tuế bĩu môi, không thể phản bác, quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trên tay của các bạn cùng lớp ai nấy ít nhiều đều chỉ có một cái, chứ không ai cầm cả gói kẹo như Tần Di: “Sao cậu lại có nhiều kẹo như thế?”

“Tớ đâu biết đâu, Kỳ Nhiên chỉ đưa gói kẹo cho tớ, rồi bảo tớ chia cho cậu cùng ăn.” Tần Di giữ cho mình hai viên kẹo, còn lại nhét hết vào tay của Từ Tri Tuế.

Cho cô ư?

Nhìn viên kẹo sữa trong tay, trong đầu Từ Tri Tuế chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo, nhịp tim cũng dần trở nên mất kiểm soát.

Nhưng rất nhanh cô lại lập tức âm thầm lắc đầu từ bỏ ý nghĩ này, Kỳ Nhiên không có lý do gì để làm như vậy, nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Để Tần Di chia kẹo cho cô, hơn nữa cũng chẳng phải chỉ cho mỗi một mình cô.

Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng khi viên kẹo sữa được đưa vào miệng, vị sữa tan chảy trên đầu lưỡi, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào đến tận xương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương