Nhớ Em H
4: Duy Nhất


Trần Lâm mỗi lần có bảng điểm đều gửi WeChat cho Hàng Cẩm, nhưng WeChat kia được quản lý bởi trợ lý, câu trả lời thường rất ngắn gọn, chỉ có một câu: Tiếp tục cố gắng.


Nói thêm thì thừa thãi, nên không nói gì nữa.


Có lẽ cô đã xem hoặc có lẽ là chưa.


Trần Lâm dừng bước chân, quay sang nhìn Hàng Cẩm, lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra, đưa bảng điểm cho Hàng Cẩm.


Hàng Cẩm ăn xong táo rừng, đang chậm rãi dùng khăn giấy lau tay, thấy Trần Lâm đưa điện thoại qua, thì tùy ý quét mắt, nhưng lại chú ý tới điện thoại của cậu vẫn là đời cũ của mấy năm trước, màn hình vỡ đến mức gần như không nhìn thấy điểm số.


Cô gật đầu, giọng nói thẳng tắp, không cảm xúc: "Rất tốt.

"


Bầu không khí có chút kỳ lạ, lúc này Lục Vận Phục mới nhận ra Hàng Cẩm và ‘tài xế trẻ tuổi’ này quen biết nhau, thậm chí ! ! Anh ta gần như chắc chắn rằng cậu bé này là một học sinh nghèo được Hàng Cẩm tài trợ.


Cũng là học sinh miền núi đầu tiên mà cô tài trợ.


Đây cũng là người duy nhất mà cô tài trợ trong toàn bộ Sùng Sơn.


"Đứa nhỏ Trần Lâm này vẫn luôn chăm chỉ, nó là sinh viên đại học đầu tiên ở núi chúng tôi, mỗi năm đều nhận được học bổng, năm ngoái nhận thưởng còn trở về làng mua cho chúng tôi rất nhiều đồ tết, còn bỏ tiền để mời giáo viên đến dạy học trên núi! ! " Trưởng thôn khen ngợi Trần Lâm, nói cô có tầm nhìn tốt, tính cách tốt, còn nói nhiều năm như vậy người duy nhất trở lại thăm họ cũng chỉ có cô.


Khăn giấy mà Hàng Cẩm lau được đặt trên bàn, khi Trần Lâm lấy lại điện thoại di động, nhân tiện cầm cái khăn kia ném vào thùng rác.


Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào thùng rác, nhớ lại một bức tranh nào đó hai năm trước, lông mày hơi nhăn lại, trưởng thôn có lẽ cho là lời ông nói quá nhiều, làm ầm ĩ đến Hàng Cẩm rồi, mấp máy miệng, sau đó bảo Hàng Cẩm cắn hạt dưa, rồi bảo Trần Lâm đi pha trà.


Nước là do Trần Lâm mang về từ trên núi nửa tiếng trước, cho dù được đựng trong ấm trà cũ nát cũng khó che giấu được vị ngọt tinh khiết và êm dịu.



Lục Vận Phục liên tiếp uống vài chén rồi khen ngợi: "Trà khá ngọt.

"

Vị ngọt tự nhiên không phải do trà, mà là nước suối núi.


Ngoài cửa líu ríu, một nhóm thôn nữ cãi nhau, ồn ào đến mức trưởng thôn phải đứng dậy đi quản chế, nhưng hóa ra có vài thôn nữ nghe nói Hàng Cẩm là một người nhân từ tuyệt vời, tài trợ cho Trần Lâm, nhao nhao muốn Hàng Cẩm tài trợ cho con cái của mình, chen chúc xô đẩy, kéo toàn bộ trẻ con trong nhà đến, với việc cô ta làm ầm ĩ như vậy, những người khác cũng nhao nhao theo, gọi con cái của họ từ trường trong núi trở về, đứng ở cửa yêu cầu Hàng Cẩm ra gặp một lần, xin cô rủ lòng thương, tài trợ cho con cái của mình.


Trưởng thôn hét khan cổ họng cả buổi, nhưng không ai nghe, xe tải chở đồ tiếp tế đi tới, mới tạm dừng được trò hề này.


Đồ đạc đến rồi, Hàng Cẩm đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Lục Vận Phục ngăn cô lại, kiềm giọng nói: "Em chưa nghe qua sao, người xấu thường đến từ vùng khỉ ho cò gáy, em đi phía sau tôi.

"

Sở dĩ ồn ào bên ngoài vừa rồi, Lục Vận Phục đều nghe thấy không ít, sợ Hàng Cẩm vừa đi ra ngoài sẽ bị nhóm thôn nữ ăn thịt.


Hàng Cẩm không quan tâm, những năm qua cô cũng chưa chạm phải người hay vật gì khiến cô sợ hãi, đối với sự bảo hộ hiếm có của Lục Vận Phục cũng không nảy sinh một chút hảo cảm, ngược lại thả ra một nụ cười nhẹ: "Anh nên lo cho bản thân mình đi.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương