Nhớ Em Đã Nhiều Năm
C62: Chương 62

Chương 62

Xong việc, hai người yên lặng ôm nhau, chờ đến khi mồ hôi trên lưng hoàn toàn khô ráo, Kỳ Nhiên mới từ từ rời đi.

Dọn dẹp xong cho mình, anh ôm cô vào lòng: “Đi tắm qua nhé.”

Cơ thể Từ Tri Tuế mềm nhũn, để mặc Kỳ Nhiên ôm mình đi vào phòng tắm.

Kỳ Nhiên đưa tay nhấn công tắc trên tường, trong không gian chật hẹp lóe lên một luồng ánh sáng vàng ấm áp, Từ Tri Tuế mở mắt ra, hai má chợt đỏ bừng, vùi thẳng vào lòng anh.

“Tắt đèn đi được không?”

“Em ngại à?” Kỳ Nhiên cúi đầu mỉm cười.

“Ừm.”

“Không mở đèn thì làm sao mà tắm?” Dường như biết cô đang sợ điều gì, Kỳ Nhiên cố ý đi đến trước gương.

Từ Tri Tuế liếc nhìn trong gương, lập tức nhắm mắt lại: “Sao anh lại như thế? Mau quay lại đi…”

Giọng nói của cô nghe rất đáng thương, mang theo chút nức nở cầu xin, Kỳ Nhiên đắc chí nhếch khóe môi, không chọc cô nữa, lấy khăn tắm quấn cô lại rồi ôm cô đến chiếc ghế da bên cạnh bồn tắm, bản thân anh thì đi đến bồn tắm điều chỉnh nhiệt độ nước.

Phòng tắm lúc đêm khuya, hơi nước mù mịt, nước chảy róc rách.

Đợi nước ấm đổ đầy bồn tắm, Kỳ Nhiên ôm Từ Tri Tuế cùng ngồi xuống, ôm lấy cô từ phía sau, dùng khăn tăm chùi rửa cơ thể cô.

Nước ấm bao phủ làn da làm giãn nở từng lỗ chân lông, Từ Tri Tuế cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm oặt người tựa vào lòng anh, tận hưởng sự phục vụ mà anh mang đến.

Lúc sắp ngủ thiếp đi, Từ Tri Tuế cảm nhận được Kỳ Nhiên đặt khăn xuống, dùng cánh tay nóng bỏng ẩm ướt ôm cô vào lòng, gò má vùi vào hõm cổ cô, mang theo chút mê hoặc vô thức hôn cô.

“Tuế Tuế, nếu chúng ta không bỏ lỡ nhiều năm như vậy thì sẽ tốt biết bao.”

Từ Tri Tuế đang mơ mơ màng màng bỗng mở choàng mắt ra, hơi xoay người tựa vào vai anh, yếu ớt lẩm bẩm: “Đúng vậy. Nếu không có những chuyện bất ngờ đó, bây giờ chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”

Kỳ Nhiên cười khẽ, nhẹ nhàng cắn vào cổ cô: “Vậy thì bố anh bây giờ hẳn đã ẵm bồng cháu nội rồi.”

Từ Tri Tuế không nhịn được run rẩy, hít một hơi thật sâu: “Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà.”

Kỳ Nhiên rũ mắt thu lại ý cười, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm: “Nếu không có những chuyện bất ngờ đó, có lẽ anh sẽ không bỏ lỡ sinh nhật mười tám tuổi của em. Sau khi nhìn thấy tin nhắn em để lại, anh sẽ đến điểm hẹn đúng giờ. Lúc đó chắc anh sẽ rất hoang mang, không thể buông tay em nhưng nhất định phải rời đi, nên anh sẽ chọn cách nói cho em biết sự thật, giao quyền lựa chọn cho em.”

Từ Tri Tuế ngẫm nghĩ, thuận theo lời anh nói: “Lúc biết được tin anh sắp ra nước ngoài, em nhất định sẽ rất buồn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chỉ cần anh thích em, dù là bao lâu em cũng sẵn sàng chờ đợi.


Ngày hôm sau anh cũng sẽ không ‘ra đi không lời từ biệt’, chúng ta cùng về trường chụp ảnh tốt nghiệp, sau đó em đưa anh ra sân bay.

Lúc anh đi, chắc em sẽ không nhịn được mà bật khóc nức nở, lem luốc xấu xí, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện không phải anh không cần em, chỉ là mục tiêu của hai chúng ta không giống nhau, trong lòng em lại mãn nguyện.”

Ánh mắt Kỳ Nhiên tối đi, ôm cô càng chặt hơn.

Từ Tri Tuế đổi sang một tư thế thoải mái, tiếp tục nói: “Sau đó, em thuận lợi thi đậu đại học, đạt được thành tích lý tưởng. Bố mẹ em không muốn em đi học quá xa nhà, nên có lẽ em sẽ chọn học trường ở thủ đô. Có điều như vậy cũng tốt, anh vừa nghỉ lễ về nước là em có thể gặp anh ngay.

Có lẽ em vẫn sẽ học ngành y, nhưng có thể sẽ không chọn chuyên ngành như hiện tại. Tính cách của em lúc đó rất lạc quan, sẽ tận hưởng thời gian học đại học hết mức có thể, sẽ tham gia vào các câu lạc bộ mà em yêu thích.

Em sẽ tỏa sáng trong các buổi tiệc ở trường, cũng sẽ vì một đề tài mà dành tới vài tháng ở trong phòng nghiên cứu.

Quan hệ giữa em và bạn cùng phòng rất tốt, cùng nhau đi chơi, cùng nhau học trang điểm, có lẽ em sẽ xinh đẹp hơn thời trung học, con trai theo đuổi em xếp hàng dài từ căn tin tới cổng trường.

Mỗi khi có chàng trai khác tỏ tình với em, em sẽ kêu ngạo nói với bọn họ rằng, “Xin lỗi nhé, tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy đang học ở một trường đại học rất nổi tiếng ở nước ngoài, tình cảm của chúng tôi rất tốt”.

Yêu xa rất vất vả, hằng ngày chúng ta sẽ gọi điện thoại, gọi video, thỉnh thoảng cũng có cãi nhau, nhưng lần nào anh cũng nhường nhịn em.

Đến kỳ nghỉ, anh sẽ dành thời gian trở về thăm em, thấy bên cạnh em có một số chàng trai thì sẽ thầm ghen tuông, mỗi lần như thế anh đều muốn em dỗ dành. Em cũng sẽ dành dụm phí sinh hoạt để sang Mỹ thăm anh, sẽ đột nhiên xuất hiện để làm anh bất ngờ…”

Kỳ Nhiên nói: “Sau đó đợi đến khi tốt nghiệp, anh sẽ đưa em về nhà gặp bố mẹ, đăng ký kết hôn.”

Từ Tri Tuế quay đầu nhìn anh: “Vừa tốt nghiệp đã kết hôn liệu có sớm quá không?”

Kỳ Nhiên hôn lên khóe môi cô: “Không hề sớm, bên cạnh em có quá nhiều kẻ dòm ngó, không sớm tuyên bố chủ quyền thì anh không yên tâm được.”

“Chúa ghen tuông!” Từ Tri Tuế ôm lấy cổ anh, ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn của anh.

Kỳ Nhiên ôm eo cô, kéo cô lại gần mình: “Bây giờ cũng vậy mà.”

“Hửm?”

“Vậy khi nào em định cùng anh về gặp gia đình anh?”

“……”

“Anh muốn đưa em về nhà lắm rồi đấy.”

“Cũng đâu phải em chưa từng đến nhà anh.”


“Đâu có giống, lần này là chính thức, lấy thân phận bạn gái gặp người nhà anh.”

“……”

Từ Tri Tuế rũ mắt, còn chưa nghĩ ra có nên đồng ý hay không, Kỳ Nhiên đã ôm lấy đôi chân nhỏ bé của cô, điều chỉnh cô thành tư thế ngồi đối diện với mình.

Thứ tình ý nào đó vừa lắng xuống lại dâng trào.

Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn, cả người đột nhiên tỉnh táo: “Anh… anh làm gì vậy?”

Ánh mắt Kỳ Nhiên tối xuống, hôn lên môi cô.

“Ngoan, lát nữa chúng ta tắm lại lần nữa.”

“….. Kỳ Nhiên, anh quá đáng!”

Môi cô bị chặn lại, tất cả âm thanh đều hóa thành tiếng nức nở nhỏ vụn.



Kết thúc đã là nửa đêm, nước trong bồn tắm đã thay tới thay lui hai ba lần.

Kỳ Nhiên ôm Từ Tri Tuế ra khỏi bồn tắm, tìm khăn lau khô người cho cô rồi bế ngang cô về phòng ngủ.

Trên chăn vẫn còn vết bẩn lưu lại, anh chỉ có thể đặt cô sang một bên, dùng chăn dày bao bọc cô lại, tránh để cô bị cảm mạo.

Chờ xử lý xong, Kỳ Nhiên ôm người về lại giường, lấy hòm thuốc từ tủ đầu giường ra.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng, Từ Tri Tuế đạp anh một cước: “Anh khốn nạn.”

Kỳ Nhiên bắt được mắt cá chân của cô, bôi thuốc lên vết bầm trên đầu gối cô: “Ừm, anh khốn nạn. Em đừng lộn xộn, cẩn thận lại bị đau.”

Từ Tri Tuế trở mình, nhỏ giọng nói thầm: “Mặt – người – dạ – thú!”

Kỳ Nhiên vẫn cười, cất hòm thuốc rồi ôm cô vào lòng, “Được rồi, ngủ đi.”




Không biết có phải bởi vì nhắc tới chuyện quá khứ hay không, đêm nay Từ Tri Tuế lại mơ thấy Từ Kiến Minh.

Là vào một ngày nào đó của năm 17 tuổi, cô tựa vào vai bố, bố nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: “Bố mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ nhìn con gái bảo bối của bố học đại học, nhìn con làm việc kết hôn, bố rất chờ mong được bế cháu ngoại của bố!”

Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, ông lại đứng bên cửa sổ, chân giẫm lên mép cửa, cả người lung lay chực đổ. Từ Tri Tuế muốn xông lên cứu ông, nhưng giống như bị một lực lượng đặc biệt nào đó ngăn cản, làm thế nào cũng không chạy tới trước mặt ông được.

“Tuế Tuế, tha thứ cho bố không thể ở bên cạnh con, nhưng tình yêu dành cho con là không thể nghi ngờ. Cầu mong cả đời con sẽ giống như cái tên bố mẹ đã đặt cho con, ‘Tri túc thường lạc, tuế tuế bình an’*.”

(*tri túc thường lạc: hài lòng với những gì mình có/ tuế tuế bình an: cuộc đời an yên vui vẻ.)

“Không, bố, bố đừng đi!”

Từ Tri Tuế cuối cùng cũng phá vỡ chướng ngại vật, khoảnh khắc sắp chạm vào tay ông, cơ thể Từ Kiến Minh bỗng ngửa ra sau, dưới chân trống rỗng, cả người giống như viên thiên thạch mất kiểm soát rơi xuống khỏi đám mây…

“Bố!”

Từ Tri Tuế bừng tỉnh, ngồi bật dậy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Trước mắt là một mảnh tối tăm, đệm chăn trên người có cảm giác rất quen thuộc, trong không khí tràn ngập mùi bạc hà nhàn nhạt, Kỳ Nhiên đang nửa dựa vào đầu giường gõ bàn phím laptop. Không có nhà cao tầng, không có xe cứu thương, tất cả xung quanh đều nhắc nhở cô, đó chỉ là một giấc mộng…

“Sao vậy em? Gặp ác mộng à?” Kỳ Nhiên đặt máy tính xuống, có chút lo lắng vén mái tóc ướt đẫm trên trán cô ra.

Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, một chốc sau mới thoát khỏi nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng, rụt cổ tựa vào vai Kỳ Nhiên: “Ừ, mơ thấy bố em.”

Kỳ Nhiên hơi rũ mắt, nắm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô: “Có thể là chú nhớ em đấy.”

Ánh mắt Từ Tri Tuế trống rỗng, hồi lâu sau, cô đưa tay lau khóe mắt: “Vậy sao… em cũng nhớ ông ấy.”

“Ừ, anh biết, tiết Thanh Minh tháng sau chúng ta cùng đi thăm chú nhé. Với lại đợt trước em nói với anh là muốn đổi nghĩa trang cho chú, anh đã tìm được một chỗ tốt hơn rồi.”

Mũi Từ Tri Tuế bỗng dưng cay cay, hai má vùi vào ngực anh: “Kỳ Nhiên, cảm ơn anh.”

Kỳ Nhiên cười khẽ, “Nói cảm ơn anh gì chứ, em đã là người của anh rồi mà.”

“……”

Ký ức về tối hôm qua lại từ từ hiện lên trong đầu, Từ Tri Tuế lúc này mới phát hiện cơ thể mình dưới chăn trần như nhộng, còn trên người Kỳ Nhiên cũng chỉ khoác hờ áo choàng ngủ, cổ áo mở rộng, trên sống mũi đeo cặp mắt kính gọng vàng, áo choàng ngủ nửa mở để lộ ra lồng ngực săn chắc.

Nhận thức này làm cho vành tai cô bất giác đỏ lên, vội vàng dùng chăn che mình, xê dịch sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách với anh. Nhưng vừa nhấc cánh tay cô đã cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội.

“Ưm…” Cô hừ khẽ một tiếng, đau đớn cau mày.

“Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?”

Kỳ Nhiên làm bộ muốn xốc chăn lên kiểm tra cho cô, Từ Tri Tuế đè chăn lại, ngăn tay anh đang cố gắng chạm vào.


“Anh nói là làm sao? Eo em sắp gãy đến nơi rồi.” Cô rụt người sang bên cạnh, tủi thân liếc anh.

Kỳ Nhiên cong cong khóe môi, lại ôm cô vào lòng: “Tình cảm dâng trào nên anh không kiểm soát được bản thân, tối nay anh sẽ kiềm chế lại một chút.”

“……”

Từ Tri Tuế không muốn tiếp tục đề tài này nữa, sợ nói nữa thì chuyện tối qua lại diễn ra.

Cô ngẩng đầu nhìn chiếc laptop bên cạnh, dời đi sự chú ý của anh: “Muộn thế này anh vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừ, anh tìm chút tài liệu.”

Màn hình máy tính dừng lại ở một trang nào đó trên mạng, tiêu đề là một chuỗi tiếng Anh dài, Từ Tri Tuế híp mắt, vừa đọc vừa phiên dịch: “Nghiên cứu và phân tích về nguyên nhân và cơ chế phát sinh bệnh trầm cảm… Anh xem cái này làm gì?”

Kỳ Nhiên khép máy tính lại đặt sang một bên, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, khẽ vuốt má cô.

Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn vào mắt anh, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Kỳ Nhiên nói: “Tuế Tuế, trước kia anh cảm thấy em là người vui vẻ lạc quan nhất, trước ngày hôm qua anh chưa bao giờ liên hệ em với chứng trầm cảm. Trước kia anh không hiểu rõ căn bệnh này, nhưng sau này sẽ từ từ tìm hiểu. Anh sẽ cùng em đối mặt, cùng em chữa lành, anh muốn em lấy lại sự vui vẻ lạc quan như trước đây.

Em luôn cẩn thận chăm sóc người khác, trị liệu cho người khác, nhưng lại bỏ mặc bản thân mình. Có điều không sao, sau này đã có anh chăm sóc em, anh sẽ bảo vệ em, không để em bị tổn thương nữa.

“Anh biết em vẫn đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, nếu có thể, hãy để anh làm “ý nghĩa” của em nhé.”

Từ Tri Tuế: “….”

Từ Tri Tuế sống hai mươi mấy năm, chưa từng có ai nói với cô như vậy.

Cô là một bác sĩ tâm lý, mỗi ngày phải đối mặt với vô số bệnh nhân bị vấn đề tâm lý quấy nhiễu, khi người khác kể khổ với cô, cô luôn cố gắng an ủi họ, cổ vũ họ tích cực đối mặt với cuộc sống, nhưng chưa từng có ai hỏi cô một câu rằng “Bác sĩ Từ, cô có khỏe không? Gần đây vui vẻ chứ? Cuộc sống có gặp phải mệt mỏi gì không?”.

Bác sĩ tâm lý không phải là Tề Thiên Đại Thánh cứng cỏi lỳ lợm, cũng không phải Quan Thế Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh, cô cũng là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố của mình, cũng khát vọng có người quan tâm.

Cho nên khi Kỳ Nhiên nói muốn cùng cô đối mặt, nước mắt Từ Tri Tuế lại không nhịn được rơi xuống.

Nước mắt này không liên quan đến bi thương, mà là vui sướng và cảm động. Trên đời này có một người yêu bạn hiểu bạn, điều đó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.

“Kỳ Nhiên, em yêu anh.” Cô ôm eo anh, khóc nức nở trong lòng anh.

“Anh cũng yêu em.”

“Em thật sự rất yêu anh.”

“Ừm, anh biết.”

<!-- AI CONTENT END 1 -->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương