Nhớ Em Đã Nhiều Năm
C47: Chương 47



Chương 47

Cứ đến cuối năm là công việc luôn nhiều hơn bình thường, Từ Tri Tuế cố gắng làm cho mình trở nên bận rộn, như vậy cô sẽ không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Lời Kỳ Nhiên nói hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ bắt đầu lại chỉ là một loại giả thiết, nỗi oán giận trong lòng sẽ không thể vì vậy mà tiêu tan.

Cho dù là bởi vì quá yêu mà cưỡng ép ở bên nhau thì vấn đề giữa bọn họ vẫn còn đó, cuối cùng sẽ có một ngày bùng nổ.

Sau ngày đó, Từ Tri Tuế vô tình hay cố ý trốn tránh Kỳ Nhiên, cô rất cần một không gian yên tĩnh để làm rõ suy nghĩ của mình, cẩn thận cân nhắc xem rốt cuộc mình muốn gì.

Cô có sẵn lòng chấp nhận Kỳ Nhiên không? Còn nếu từ bỏ anh thì liệu cả đời này cô có chịu được sự tiếc nuối khi không được ở bên người mình yêu?

Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể cho cô đáp án, mà trước đó cô không muốn gặp Kỳ Nhiên để tranh cãi vô vị với anh về một vấn đề nào đó.

Kỳ Nhiên dường như cũng hiểu được tâm tư của cô, mấy ngày sau đó không xuất hiện quấy rầy cô nữa, Từ Tri Tuế nghe Phùng Mật nhắc tới mới biết thứ Hai anh đến bệnh viện cắt chỉ, mấy cô y tá nhàn rỗi ở phòng khám bệnh đều chạy tới ngắm anh một cách si mê.

Phùng Mật vỗ vỗ bả vai Từ Tri Tuế, nói: “Bác sĩ Từ, cô phải có cảm giác nguy cơ một xíu chứ, người đàn ông tốt như vậy bỏ lỡ rồi sẽ không tìm được người thứ hai đâu!”

Từ Tri Tuế liếc nhìn cô ấy, đẩy bàn tay cô ấy đang khoác trên vai mình xuống: “Cô cảm thấy anh ấy tốt, vậy tôi tặng cho cô nhé?”

Phùng Mật lắc đầu như trống bỏi: “Đừng đừng, tuyệt đối đừng, tôi có đội trưởng Tống là đủ rồi.”

“……”

Từ khi Phùng Mật để ý Tống Nghiễn, trong mười câu nói của cô gái này có tới năm câu đều là ‘đội trưởng Tống nhà chúng tôi’.

Nhưng theo hiểu biết của Từ Tri Tuế, thực chất hai người này cũng chưa có tiến triển gì khả quan. Căn cứ vào đặc thù công việc của Tống Nghiễn thì anh ấy không thường xuyên mang theo di động bên mình, từ lúc add Wechat tới giờ bọn họ chỉ mới trò chuyện được vài lần chứ đừng nói là gặp mặt trực tiếp.

Nhưng cô gái Phùng Mật này lại có một sự nhiệt tình mù quáng với Tống Nghiễn, chỉ một cái liếc mắt vội vàng ở cửa thang máy đã dễ dàng đem lòng yêu người ta, ngày nào cũng nhìn điện thoại chờ tin nhắn của Tống Nghiễn, lúc nói chuyện cũng tự động quy mình thành người nhà của quân nhân.

Từ Tri Tuế thực sự nghi ngờ cô ấy đã bị phim truyền hình Hàn Quốc mấy năm gần đây tiêm nhiễm quá sâu, cả ngày cứ đắm chìm trong ảo mộng đẹp đẽ về tình yêu.

Nhưng có nhiều lúc, cô phát hiện mình thật sự rất hâm mộ cô gái dám yêu dám hận này, yêu một người là dốc hết tâm can, không so đo được mất, không cần nhìn trước ngó sau. Từ Tri Tuế luôn nhìn thấy được bóng dáng của mình năm đó trên người cô ấy.

Và bóng dáng này cũng chính là thứ cô hoài niệm hiện tại.

……

Trưa thứ Năm, ăn cơm hộp xong, thừa dịp phòng khám chưa tới giờ làm việc buổi chiều, Từ Tri Tuế tranh thủ thời gian sửa sang lại ca bệnh trên tay.

Trong lúc bận rộn, có người gõ cửa phòng làm việc của cô, ngước mắt lên nhìn thì thấy Bùi Tử Dập đứng cạnh cửa nở nụ cười với cô: “Đang bận à?”

Từ Tri Tuế ngừng động tác đánh máy trên tay, cong khóe môi: “Cũng không bận mấy, chỉ có vài ca bệnh, có chuyện gì sao?”

Bùi Tử Dập quơ hai cái ly giấy trong tay: “Có muốn uống chút cà phê không?”

Từ Tri Tuế ngẫm nghĩ giây lát, thả cây bút máy trong tay xuống: “Được.”

Không biết là công việc quá bận hay là nguyên nhân gì khác mà trong khoảng thời gian này Bùi Tử Dập rất ít khi xuất hiện trước mặt cô, lần trước gặp mặt là ở cửa phòng bệnh của Kỳ Nhiên, cô đến thăm bệnh, anh ta đang muốn rời đi, hai người vội vàng chào hỏi.

Từ Tri Tuế nghĩ, hai người họ tránh mặt như vậy cũng rất tốt, vì đáp án mà Bùi Tử Dập muốn có lẽ cô không thể cho anh ta được, đã như vậy thì cần gì phải cho gieo cho anh ta chút hy vọng hư vô.

Đứng ở ban công tầm nhìn rộng rãi, gió lạnh thổi qua giúp đầu óc tỉnh táo hơn, Bùi Tử Dập hơi gập hai khuỷu tay chống lên lan can, nghiêng đầu nhìn sâu vào Từ Tri Tuế.

Từ Tri Tuế gãi gãi má mình, có chút không được tự nhiên: “Sao lại nhìn tôi như thế? Trên mặt tôi có dính gì à?”


Bùi Tử Dập cười không đáp lời, dời tầm mắt, uống một ngụm cà phê rồi hỏi: “Vết thương của Kỳ Nhiên hồi phục thế nào rồi? Chắc cũng sắp lành rồi đúng không?”

Từ Tri Tuế mím môi: “Chắc vậy, hôm trước anh ấy mới đến cắt chỉ.”

“Vậy thì tốt.”

Giọng điệu của Bùi Tử Dập thản nhiên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Từ Tri Tuế đoán anh ta có lời muốn nói, vì thế cũng không nói gì, trầm mặc chờ đợi.

Hồi lâu sau, Bùi Tử Dập rốt cuộc cũng mở miệng: “Thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn nói lời tạm biệt với cậu.”

“Tạm biệt?” Ánh mắt Từ Tri Tuế lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu muốn đi đâu?”

Bùi Tử Dập cười, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Canada? Hay là quay về bệnh viện số 9 thành phố làm việc? Tôi vẫn chưa quyết định. Thầy hướng dẫn giúp tôi giành được một suất du học do nhà nước tài trợ, thầy ấy nói đây là một cơ hội học tập khó có được. Nhưng bố mẹ tôi không muốn tôi đi quá xa, bọn họ càng hy vọng tôi quay về bệnh viện số 9 thành phố đi tiếp con đường đã trải sẵn hoa hồng. Mấy ngày nay vì chuyện này mà cãi tới cãi lui, đầu tôi sắp nổ tung rồi.”

“Nếu đi Canada thì học bao lâu?”

“Một năm hoặc hai năm, trước mắt vẫn chưa xác định.”

“Vậy cậu nghĩ sao?” Từ Tri Tuế khuấy ly cà phê trong tay, hỏi.

“Thực ra suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu cậu không muốn tôi đi, vậy tôi sẽ ở lại.”

Bùi Tử Dập quay đầu nhìn cô, trong mắt là sự nghiêm túc và liều lĩnh chưa từng có. Có một số việc trong lòng đã sớm có đáp án nhưng lại không cam lòng ra đi như thế, anh ta muốn thử lại lần nữa, cho dù cô chỉ tỏ ra một chút tiếc nuối cũng được, anh ta vẫn sẵn sàng ở lại đây, tiếp tục giả ngốc vì cô.

Nhưng Từ Tri Tuế chỉ im lặng, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cất giọng ôn hòa: “Tử Dập, bất luận cậu lựa chọn thế nào thì xuất phát điểm phải luôn vì chính cậu, cậu không cần phải vì bất cứ ai mà dừng lại. Chúng ta là bạn học, sau đó lại trở thành đồng nghiệp, tôi thật lòng chúc phúc cho cậu có một tương lai tươi sáng.”

“…” Khóe miệng Bùi Tử Dập từ từ gợi lên vẻ cay đắng: “Đây là câu trả lời của cậu sao? Từ đầu tới cuối cũng không chịu cho tôi một chút hy vọng?”

“Xin lỗi.” Từ Tri Tuế cúi đầu.

“Cậu biết thứ tôi muốn nghe không phải câu này mà. Cậu ta tốt đến vậy sao? Cho dù trôi qua đã lâu nhưng lựa chọn của cậu vẫn luôn là cậu ta.”

Từ Tri Tuế cắn môi giữ im lặng, cứ coi như đây là lựa chọn của cô đi.

Điện thoại di động trong túi rung không ngừng, Phùng Mật giục cô trở về khám bệnh, Từ Tri Tuế lấy ra xem rồi nói với Bùi Tử Dập: “Xin lỗi, tôi đi trước đây.”

“Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng.” Bùi Tử Dập gọi theo bóng lưng cô.

Từ Tri Tuế dừng bước nhưng không quay đầu lại, Bùi Tử Dập nói: “Nếu ban đầu tôi quen cậu trước, giữa tôi và Kỳ Nhiên cạnh tranh công bằng, vậy thì cậu có cho tôi một cơ hội không?”

“Tôi không biết.”

Bùi Tử Dập tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Sau ngày hôm đó, Từ Tri Tuế không gặp lại Bùi Tử Dập nữa, cô nghe một y tá thông thạo tin tức nói Bùi Tử Dập đã trình đơn từ chức lên bệnh viện, cụ thể đi đâu thì không ai rõ.

Đối với sự ra đi của anh ta, trong lòng Từ Tri Tuế cũng không hẳn là không tiếc nuối, nhưng mà cô không có cách nào cho anh ta đáp án như mong muốn. Đối với bọn họ thì đây chính là kết cục tốt nhất.

Tối thứ Sáu, Từ Tri Tuế về đến nhà thì bất ngờ phát hiện chiếc Bugatti biến mất đã lâu kia lại lần nữa đỗ ở vị trí ban đầu của nó.

Vết xước lúc trước đã được sửa chữa, thân xe cũng mới mẻ hẳn lên, có lẽ là vừa được trải qua một đợt bảo dưỡng khá tốn kém.

Từ Tri Tuế yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đã lâu vậy rồi mà Thịt Viên vẫn chưa bị bắt hỏi tội, chắc hẳn Kỳ Nhiên không định truy cứu chuyện này.


Nhưng khi cô đi tới cửa nhà mình, người đàn ông tay cầm áo vest lang thang trên hành lang kia không phải Kỳ Nhiên thì còn là ai?

Từ Tri Tuế chưa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, bất giác lại nhớ đến cái đêm họp lớp, anh cứ thế mượn men say xông tới cửa nhà cô, sau đó cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô!

Chẳng lẽ bởi vì mấy hôm nay cô lạnh nhạt nên anh lại muốn giở lại trò cũ?

“Đúng là mặt người dạ thú.” Từ Tri Tuế thầm mắng một câu trong lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Nhiên quay đầu, nhướng mày cười: “Về rồi à?”

Thấy anh cất bước đi về phía mình, bả vai Từ Tri Tuế rụt lại, vô thức lui về phía sau hai bước: “Dừng! Anh đứng đó đừng nhúc nhích! Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân.”

“…” Kỳ Nhiên nhìn cô, lại nhìn mũi chân của mình, ánh mắt chuyển từ sự bối rối ban đầu sang hiểu ngầm. Anh lắc đầu bật cười: “Em coi anh là dạng người gì rồi?”

Từ Tri Tuế âm thầm liếc mắt xem thường, che miệng lẩm bẩm: “Còn có thể là dạng người gì nữa, mặt người dạ thú đấy.”

“Gì cơ?”

“Không có gì.” Từ Tri Tuế chỉnh lại dây túi xách trên vai, khôi phục vẻ mặt nhạt nhẽo: “Anh lại uống rượu à?”

“Ừ, trong công việc có xã giao nên uống một chút.”

“Ồ, vậy anh tới đây làm gì, tìm tôi có việc gì sao?”

“Có.” Kỳ Nhiên đi tới, mở di động ra rồi chuyển đến trang Wechat, “Em từng gặp con mèo này à?”

Màn hình dừng lại ở một đoạn trò chuyện nào đó trong nhóm chủ sở hữu, Từ Tri Tuế gửi ảnh chụp con mèo này vào nhóm, tag mọi người vào hỏi có nhà ai bị lạc thú cưng không.

Trong lòng cô thoáng lộp bộp, vô thức ôm chặt ví tiền.

Tiêu rồi, cuối cùng anh cũng đến tra hỏi tội lỗi.

Thấy sắc mặt cô ngượng ngùng, Kỳ Nhiên nói: “Đây là mèo của anh, nó đi lạc.”

“?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, trợn tròn mắt: “Mèo của anh? Đi lạc?”

“Phải.” Kỳ Nhiên nói: “Nó tên là Porsche, lúc anh mới chuyển nhà đã mang nó tới đây, sau đó vì nằm viện không chăm sóc được nên bất cẩn để nó chạy ra ngoài. Anh nhìn thấy thông báo tìm mèo của em trong nhóm, nếu anh đoán không lầm thì nó đang ở nhà em đúng không?”

“……”

Từ Tri Tuế nhìn anh, yên lặng nuốt nước bọt, trong lòng nhất thời có một cảm giác kỳ quái không thể diễn tả.

Thịt Viên, à không, Porsche, hóa ra là mèo của anh?! Thảo nào nó chỉ nằm nghỉ trên xe của anh.

Nhưng con mèo đã ở nhà cô gần một tháng mà lúc này anh mới nhớ đến chuyện tìm nó?

Không biết vì sao, Từ Tri Tuế ngửi được mùi âm mưu trong toàn bộ chuyện này.

Nhưng dù sao đi nữa, có thể tìm được chủ nhân cho nhóc con kia cũng là chuyện tốt, cô rũ mắt gật đầu: “Phải, đang ở nhà tôi, để tôi dẫn anh đi xem thử.”

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng khách trống rỗng, không biết Porsche lại trốn vào góc nào ngủ nướng, kêu vài tiếng liên tiếp cũng không có phản ứng gì.

Nó không bước ra ngoài là chuyện rất bình thường. Thường thì không có đồ ăn ngon, Porsche sẽ không nể mặt mà hạ giá di chuyển.


Từ Tri Tuế xấu hổ vén tóc, nghiêng người nói với Kỳ Nhiên: “Anh chờ một chút, tôi tìm xem nó ở đâu.”

“Ừ, không vội.”

Kỳ Nhiên bình tĩnh đánh giá căn nhà trước mắt, diện tích không lớn nhưng bù lại rất ấm áp, có hương vị gia đình hơn so với căn nhà lạnh lẽo như băng của anh.

Đây cũng là hương vị mà anh vẫn luôn tìm kiếm, chẳng qua từ lúc Thư Tĩnh qua đời, hơi thở cuộc sống như vậy đã không còn thuộc về anh nữa.

Từ Tri Tuế thay dép lê rồi đi tìm con mèo khắp nơi, nhưng không biết nhóc con mập mạp kia đã trốn đi đâu, mặc cho cô lật tung các góc trong nhà cũng không thấy bóng dáng nó đâu.

Thấy cô bận rộn tới đổ mồ hôi, Kỳ Nhiên lặng lẽ lấy một chiếc chìa khóa treo chuông trong túi ra lắc khẽ hai cái, trên ban công lập tức vang lên tiếng động, Porsche từ trong một hộp chuyển phát nhanh bỏ hoang chạy ra, hai ba bước đã nhảy tới bên chân Kỳ Nhiên, dùng thân mình cọ vào ống quần anh.

“……”

Từ Tri Tuế nhìn đến sững sờ, nếu anh dùng cách này sớm hơn thì cô cũng không đến mức nằm bò dưới gầm giường đi tìm mèo rồi.

“Được rồi, bây giờ mèo đã trở về với chủ.” Từ Tri Tuế tìm một túi mua sắm lớn, thu dọn một đống đồ ăn vặt dinh dưỡng cho mèo rồi đưa tới tay Kỳ Nhiên: “Mấy thứ này về sau không dùng đến nữa, anh mang về cho nó đi. Còn nữa, bác sĩ nói nó quá béo, anh đừng cho nó ăn nhiều quá, béo phì là nguyên nhân dẫn đến rất nhiều bệnh thú cưng đấy!”

Kỳ Nhiên nhìn thoáng qua, không nhận: “Em cứ giữ lại đi, ở chỗ anh có đủ mọi thứ rồi, nói không chừng lúc nào cần dùng đến cũng nên.”

Từ Tri Tuế cười khổ, trong lòng lại nghĩ, chờ Chu Vận về rồi cô biết nói với bà thế nào đây?

Gần đây mẹ cô sắp xem con mèo này như cháu gái ruột, biết nó được chủ đón về rồi chắc sẽ buồn lắm.

Sau khi Kỳ Nhiên mang theo Porsche rời đi không lâu, Chu Vận mua thức ăn trở về. Giống như thường ngày, bà vừa vào cửa đã gọi tên mèo con, hôm nay không thấy có phản ứng còn hỏi Từ Tri Tuế là mèo đi đâu rồi.

Từ Tri Tuế ấp úng nói: “Chuyện là, Thịt Viên được chủ cũ của nó đón về rồi mẹ.”

Trên mặt Chu Vận quả nhiên hiện lên vẻ mất mát, Từ Tri Tuế vội vàng an ủi: “Mẹ đừng buồn, nếu mẹ thật sự thích mèo thì con sẽ đến cửa hàng thú cưng mua cho mẹ một con.”

Chu Vận vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không cần đâu, mẹ cũng không hẳn là thích mèo, chỉ là cảm thấy khá hợp ý với nó, đột nhiên nó rời khỏi nhà chúng ta thì có chút không nỡ thôi. Bỏ đi, mẹ đi nấu cơm cho con.”

……

Mèo con không có ở đây, người không quen không chỉ có Chu Vận mà Từ Tri Tuế cũng thường nhớ đến nhóc con hay đi theo sau mông xin ăn kia.

Có lần nọ cô đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, lúc thức dậy đi toilet thì thuận tiện cho thêm chút nước vào bát mèo, gọi tên mèo một lúc lâu cũng không được đáp lại, bấy giờ mới nhớ ra Kỳ Nhiên đã mang nó về, trong lòng không khỏi mất mát.

Sau khi Porsche đi rồi, Chu Vận lại trở về trạng thái trước kia, bà thường lấy quần áo cũ của chồng ra rồi nhốt mình trong phòng, một mình ngẩn ngơ cả buổi chiều.

Từ Tri Tuế lo lắng tình trạng của bà sẽ chuyển biến xấu, đang còn suy nghĩ nên mở miệng với Kỳ Nhiên thế nào để xin cho Porsche tới nhà cô ở hai ngày, một buổi sáng nọ vừa mở cửa ra, cô kinh ngạc phát hiện Porsche ngồi xổm trước cửa nhà ngơ ngác nhìn mình.

“Sao mày lại ở đây?” Từ Tri Tuế ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào nó.

Porsche meo meo một tiếng, cũng không phản ứng lại, thấy cửa mở ra thì nghênh ngang đi vào, tìm được ổ mèo con yêu thích của mình lại bước vào ngủ thiếp đi, dáng vẻ thản nhiên thành thạo như thể nơi này vốn là nhà của nó.

Từ Tri Tuế bất đắc dĩ, nhìn xung quanh trong hành lang nhưng không phát hiện bóng dáng chủ nhân của nó, đành phải để nó ở lại đây trước.

Chu Vận vô cùng vui mừng về sự trở lại của con mèo, cả một buổi sáng hết chải lông lại đút đồ ăn cho nó, nỗi u sầu trước đó cũng tan biến.

Đợi nửa ngày cũng không thấy chủ nhân của nó đến nhận, Từ Tri Tuế lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho Kỳ Nhiên, nói cho anh biết Porsche lại tới nhà cô.

Kỳ Nhiên trả lời cô là, anh cũng không biết chuyện này, chắc là Porsche tự chạy ra ngoài, dù sao nhóc con mập này cũng đã luyện được bản lĩnh tự mình mở cửa.

Từ Tri Tuế bán tín bán nghi, bảo anh dẫn mèo về. Kỳ Nhiên đồng ý, mãi đến gần mười giờ tối mới ấn chuông cửa nhà cô.

Lúc ấy Chu Vận đã đi ngủ, Từ Tri Tuế không dám đánh thức bà, rón rén ôm mèo mở cửa.

“Cuối cùng anh cũng chịu tới rồi, vừa rồi xém chút nữa nhóc con này đã xé rách luận văn của tôi.” Từ Tri Tuế hạ giọng mách lẻo.

Kỳ Nhiên nhận lấy Porsche, ôm vào trong ngực: “Xin lỗi, công việc hơi bận nên nhất thời không đi được.”

Từ Tri Tuế liếc nhìn anh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giáo dục: “Sau này anh ra ngoài nhớ phải khóa cửa lại, lần này may là nó tới nhà tôi đấy, lỡ như lần sau bị người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ?”

“Được, anh sẽ chú ý.”


Kỳ Nhiên đồng ý, nhưng ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa… Suốt một tuần, mỗi buổi sáng Porsche đều xuất hiện trước cửa nhà cô rất đúng giờ.

Thế là tình cảnh lại diễn ra như ngày hôm trước, Từ Tri Tuế chủ động liên hệ với Kỳ Nhiên tới nhận lại mèo của nhà anh, Kỳ Nhiên làm xong công việc thì tới cửa nhà cô dạo một vòng, nói với cô mấy câu mới bằng lòng rời đi.

Một thời gian sau, Từ Tri Tuế bắt đầu hoài nghi mình lại trúng bẫy của anh, Porsche là một gián điệp anh cài bên cạnh cô, như vậy cho dù cô có hạ quyết tâm không để ý tới anh thế nào thì anh cũng có lý do đến tìm cô……

Người đàn ông này quá mưu mẹo! Đúng là xảo quyệt mà!!

Anh lui tới nhiều lần khó tránh khỏi có lúc chạm mặt Chu Vận. Chạng vạng ngày nọ Chu Vận mua thức ăn về thì tình cờ bắt gặp Kỳ Nhiên tới đón Porsche.

“Chào dì.” Kỳ Nhiên lễ phép chào hỏi Chu Vận.

Chu Vận đánh giá người đàn ông cao lớn trước mắt, nếu không phải Từ Tri Tuế đứng ở cửa, bà đã cho rằng mình đi nhầm đường.

“Cháu là Kỳ Nhiên, là…” Kỳ Nhiên mập mờ nhìn Từ Tri Tuế, “Bạn học của Tuế Tuế ạ.”

Chu Vận nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sực nhớ nói: “A, tôi nhớ rồi, cậu chính là….”

“Khụ khụ!” Từ Tri Tuế vội vàng ngắt lời bà, sợ bà nhớ ra gì đó lại lỡ miệng, “Mẹ, con đói rồi, mẹ vào trong nấu cơm được không?”

“Được được được, mẹ đi làm ngay đây, con đúng là ma đói đầu thai mà.” Chu Vận nhìn con gái, lại chuyển ánh mắt sang hướng Kỳ Nhiên, “Hay là ở lại đây dùng bữa tối nhé.”

“….” Từ Tri Tuế thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.

Kỳ Nhiên nhìn cô cười: “Cháu rất muốn nếm thử tay nghề của dì…” Thấy Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn mình, anh khẽ mỉm cười, đổi giọng, tiếc nuối nói: “Có điều hiện tại cháu vẫn còn chút công việc chưa hoàn thành, phải về trước để giải quyết, lần sau cháu lại đến thăm dì ạ.”

Kỳ Nhiên đi rồi, Chu Vận nhìn bóng lưng anh nói: “Aiza, đúng là một cậu nhóc ngoan ngoãn, chẳng trách hồi còn đi học con lại thích nó đến vậy.”

“Mẹ, chuyện đã bao lâu rồi, sao mẹ còn nhắc đến làm gì.” Từ Tri Tuế xấu hổ tợn, mấy chuyện khác mẹ cô không nhớ nỗi chứ chuyện xấu hổ nào của cô cũng nhớ rõ như in.

“Aiza, đã qua bao nhiêu năm rồi, có gì không thể nói chứ. Con với thằng bé còn liên lạc không? Mà khoan đã, thằng bé là chủ nhân của Porsche?”

“Vâng.” Từ Tri Tuế sờ sờ mũi, đẩy vai Chu Vận thúc giục bà mau đi nấu cơm: “Con đói chết rồi, đói chết rồi.”

Chu Vận lườm yêu cô, xách theo đồ ăn đi vào phòng bếp. Chưa đến mười phút sau, bà lại cầm xẻng cơm đi ra.

“Tuế Tuế, mẹ đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Từ Tri Tuế đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.

“Trước khi con tốt nghiệp cấp ba, cậu nhóc này có tới nhà tìm con, lúc đó thằng bé sốt ruột lắm, nhưng lúc đó mẹ và bố con đều đang bận rộn, sau đó hình như quên nói với con.”

Từ Tri Tuế đứng dậy: “Anh ấy tới tìm con? Khi nào ạ?”

“Chắc là ngày sinh nhật 18 tuổi của con.”

“Vậy anh ấy nói gì với bố mẹ?”

“Lúc ấy bố con ra mở cửa…” Sự hồi tưởng khiến ánh mắt Chu Vận trở nên hoảng loạn, những hình ảnh bị bà nhốt sâu trong ký ức không muốn nhớ tới như sắp phá cửa ùn ùn kéo đến.

Chu Vận biến sắc, lắc đầu lui về phòng bếp.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Anh ấy tìm con lúc nào? Cụ thể là nói gì?”

Từ Tri Tuế đuổi theo đến phòng bếp, gấp đến độ ngay cả dép cũng không kịp mang, nhưng Chu Vận chỉ vùi đầu không nói gì, tốc độ thái rau trong tay càng lúc càng nhanh, miệng lẩm bẩm: “Mẹ không biết, mẹ không biết, mẹ không biết gì cả.”

Dáng vẻ này của bà thường là dấu hiệu sắp phát bệnh, Từ Tri Tuế giật mình, lập tức hiểu ra câu hỏi của cô đã gợi lại những chuyện trong quá khứ mà Chu Vận không muốn nhớ lại.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô cũng vừa vặn là ngày mẹ cô bị đám lưu manh quấy rối, biết được chân tướng khoản vay của bố, sau đó là đám lưu manh tìm tới cửa, Từ Kiến Minh nhảy lầu bỏ mình.

Đây đều là hình ảnh Chu Vận sợ hãi, cô vội vàng cầm tay mẹ, trấn an: “Con không hỏi nữa, mẹ đừng sợ, đừng nghĩ đến nữa nhé.”

……


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương