Nhớ Em Đã Nhiều Năm
C24: Chương 24



Chương 24

Nhà họ Từ.

Một tiếng gõ cửa dồn dập nhưng theo quy luật cắt ngang dòng nước mắt của Chu Vận, bà vô thức nắm chặt báo cáo trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kia, như thể bên ngoài là hồng thủy mãnh thú có thể hủy diệt hết thảy.

Từ Kiến Minh nắm bàn tay run rẩy của vợ, khàn giọng trấn an: “Đừng sợ, để anh đi xem trước.”

Chu Vận không có phản ứng, ánh mắt vẫn tràn ngập sợ hãi. Từ Kiến Minh thở dài, đứng dậy đi tới sau cửa, bước chân nhẹ nhàng đầy cảnh giác. Qua mắt mèo nhìn thấy người đứng bên ngoài không phải là đám người vừa rồi, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, xoay khóa cửa.

Người tới là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua có chút quen mắt, hỏi Từ Tri Tuế có ở nhà không. Lúc này Từ Kiến Minh đang bộn bề sầu não, không có tâm tư tìm hiểu nghiên cứu xem người đến là ai, chỉ mở một nửa cánh cửa nhà, che đi phòng khách hỗn loạn phía sau, thản nhiên trả lời: “Con bé đi ra ngoài rồi, tạm thời chưa về.”

Vẻ mặt thiếu niên hiện rõ sự mất mát, sau đó lại nói câu gì đó. Từ Kiến Minh bị chuyện kia quấy rầy đến nỗi sức cùng lực kiệt, không còn tâm sức để ứng phó với bất kỳ người nào, ông muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, bèn thuận miệng đáp lại một câu, không đợi thiếu niên nói thêm gì đã vội vàng khóa cửa lại.

Trong phòng khách là giấy A4 rải rác đầy đất, nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị còn đặt ở bên cạnh tủ giày, cá tươi sống ở trong túi giãy dụa vô ích.

Sau khi Chu Vận biết được chuyện đó, bà nổi điên lật tất cả báo cáo và tư liệu của công ty ra, nhưng sự thật còn nghiêm trọng hơn so với số liệu mà bà nhìn thấy.

Chu Vận đứng dậy khỏi sô pha, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây? Nếu không phải đám đó tìm đến tận nhà, anh định giấu em đến bao giờ!”

Xế chiều hôm nay, Chu Vận lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, chẩn đoán cho thấy bà không có gì bất thường ngoài trừ bị hạ đường huyết. Bà vui vẻ trở về nhà, hôm nay là sinh nhật tròn 18 tuổi của Tuế Tuế, bà còn phải chạy về làm một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn cho con gái.

Đúng rồi, bánh sinh nhật cũng đã đặt xong, là vị chocolate mà Tuế Tuế thích nhất.

Hai ngày nữa là đã tới kỳ thi đại học, phải chú ý an toàn thực phẩm, chờ kỳ thi đại học kết thúc, gia đình bọn họ sẽ đi biển du lịch, vé máy bay các thứ bà cũng đã đặt xong.


Thế nhưng lúc bà xách theo nguyên liệu nấu ăn ra khỏi siêu thị, đang còn hứng thú dạt dào suy nghĩ xem tối nay nên nấu món gì, thì bỗng đầu tóc bị một ai đó nắm lấy từ phía sau, kéo bà đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Sau lưng đập mạnh vào tường, chấn động đến mức trước mắt bà tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng, ba người đàn ông dáng dấp côn đồ đã xông tới. Một người trực tiếp giật lấy túi xách của bà rồi đổ hết đồ vật bên trong ra, sau khi không kiếm được bất cứ vật phẩm nào đáng giá, hai người khác bắt đầu động tay động chân với bà.

Dưới sự phản kháng, Chu Vận nhặt cục gạch bên chân lên đập về phía bọn họ, run giọng cảnh cáo: “Bọn mày còn dám tiến lên một bước là tao báo cảnh sát ngay!”

Ba người kia không hề tức giận mà còn bật cười, một người đàn ông xăm cánh tay dễ dàng giật được cục gạch của bà, thuận thế bóp cằm bà nói: “Được thôi, báo cảnh sát thì báo cảnh sát! Chồng mày nợ tiền bọn tao không trả nổi, ông đây cũng muốn tìm cảnh sát tới giải quyết xem thế nào!”

“Cái gì? Nợ tiền?” Chu Vận bối rối, bà chưa bao giờ nghe Từ Kiến Minh nhắc tới chuyện này.

Ba người kia thấy dáng vẻ hoàn toàn không biết gì của bà thì nhất thời cũng mất hứng. Tên đàn ông xăm cánh tay kéo kéo thắt lưng rồi thờ ơ đứng thẳng người dậy: “Mấy anh em bọn tao cũng không rảnh nói nhảm với mày, cụ thể có chuyện gì xảy ra mày cứ về nhà hỏi chồng mày là biết! Hôm nay bọn tao tới đây cũng là muốn cảnh cáo hai vợ chồng bọn mày, thuận tiện nhờ mày chuyển lời cho Từ Kiến Minh giúp tao, thời hạn cuối cùng của hợp đồng sắp đến rồi, nếu không trả nổi tiền thì ông đây sẽ giết chết nó!”

Chu Vận thất hồn lạc phách về đến nhà, Từ Kiến Minh nhận được điện thoại của vợ thì nhanh chóng chạy về, biết được đám người kia đã tìm Chu Vận gây phiền toái, ông biết sự tình rốt cuộc không thể giấu được nữa, không thể không nói thẳng ra.

Công ty của Từ Kiến Minh kinh doanh máy biến áp điện tử, sản phẩm được xuất khẩu sang thị trường Bắc Mỹ, năng lực kinh doanh ở thị trường trong nước không tính là nổi bật, nhưng cũng may nhiều năm qua phát triển ổn định.

Biến cố xảy ra vào năm 2008, một cuộc khủng hoảng tài chính đột ngột lan rộng toàn cầu, công ty của Từ Kiến Minh cũng bởi vì vậy mà rơi vào tình cảnh khó khăn. Lão Lưu – một trong những đối tác của công ty cũng là bạn thân nhiều năm của ông từng khuyên Từ Kiến Minh bán lại công ty, Từ Kiến Minh không đồng ý, hai người bởi vậy mà xảy ra bất đồng.

Lúc ấy lão Lưu đã có dự định di dân cả gia đình, nhiều lần cãi vã không có kết quả bèn thừa dịp Từ Kiến Minh không phát hiện cuốn đi một số lớn tài sản của công ty, tạo ra một kích trí mạng cho công ty vốn đã tràn ngập nguy cơ.

Vì bảo vệ công ty, Từ Kiến Minh hạ quyết tâm mượn tiền lãi cao, cuộc khủng hoảng tạm thời có thể giải quyết nhưng lãi suất càng ngày càng tăng như quả bóng tuyết, đã sớm vượt qua phạm vi kiểm soát của ông.

Ông bắt buộc phải đi khắp nơi tìm sự giúp đỡ, cố gắng mở rộng nghiệp vụ của công ty để cứu vãn tình thế khó khăn, đây cũng là nguyên nhân những năm gần đây ông xã giao nhiều hơn.

Nhưng mà hiệu quả cũng không lý tưởng, người làm ăn chú ý nhất là lợi ích, phàm là những người biết chút ít về chuyện của ông, còn ai sẵn lòng lội vào vũng nước đục này nữa?


Sự tình phát triển cho tới hôm nay, công ty gần như trở thành cái vỏ rỗng, vay nợ bên ngoài cũng bởi vì số tiền quá lớn không thể hoàn trả, đám lưu manh thúc giục nợ kia dần dần mất hết kiên nhẫn.

Nghĩ đến những thứ này, Từ Kiến Minh chán nản nhắm mắt lại, thân thể dựa vào vách tường từ từ trượt xuống: “Xin lỗi em, anh cứ tưởng anh có thể xử lý được…”

Chuyện cho tới bây giờ, Chu Vận đã không còn hơi sức đâu truy cứu ai đúng ai sai, việc cấp bách là phải trả hết nợ nần, cùng lắm thì chờ chuyện bình ổn rồi bọn họ có thể khởi đầu lại. Nhưng không thể để cho những tên lưu manh kia tiếp tục quấy rối, hôm nay bọn họ tìm tới bà, ngày mai có thể sẽ tìm đến Tuế Tuế để quấy rầy…

Nghĩ tới đây, Chu Vận rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, bà vọt vào phòng, điên cuồng tìm kiếm. Bà vẫn còn một khoản tiền riêng, là của hồi môn năm đó bố mẹ để lại cho bà, nếu thật sự không được nữa thì bọn họ còn có thể bán căn nhà lớn bên đường Tam Hoàn.

Nhưng mà, con số trên sổ tiết kiệm của bà quả thực chỉ là hạt cát giữa sa mạc so với con số lãi suất trên trời kia, căn nhà ở đường Tam Hoàn cũng bị cầm đi thế chấp trước khi vay, chỉ là Chu Vận hoàn toàn không biết chuyện này.

Bà ngồi dưới đất sụp đổ khóc lớn, Từ Kiến Minh quỳ gối trước mặt bà tự tát mình: “Là anh vô dụng, là anh không thể cho mẹ con em sống những ngày tháng tốt lành, còn kéo em xuống bùn.”

Chu Vận cũng không ngăn cản, chỉ sững sờ nhìn ông: “Em gọi điện thoại cho hai anh trai, tốt xấu gì em cũng là em gái ruột của bọn họ, xảy ra chuyện bọn họ sẽ không mặc kệ.”

Từ Kiến Minh đè bàn tay đang định lấy điện thoại của bà lại: “Vô ích thôi, bữa Tết anh đã đi tìm bọn họ, vừa nghe anh muốn vay tiền, bọn họ thậm chí còn không buồn kiếm cớ đã trực tiếp cúp điện thoại.”

Chu Vận nhắm mắt lại, im lặng tuyệt vọng.

……

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa chuyển động, là Từ Tri Tuế đã trở về, Chu Vận vội vàng lau nước mắt trên mặt, nói với Từ Kiến Minh: “Thu dọn đồ đạc trước đã, chuyện này khoan hãy để cho Tuế Tuế biết.”

Từ Kiến Minh gật đầu.

Ra khỏi cửa phòng, Từ Tri Tuế đang thay giày ở cửa trước, Chu Vận liếc nhìn đồng hồ treo tường mới phát hiện kim đồng hồ đã chỉ hướng mười giờ đêm.


Còn khoảng hai tiếng nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Tuế Tuế sắp kết thúc. Hai tay bà luống cuống giấu ra sau lưng, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe không khác gì thường ngày.

“Về rồi à? Nhìn mẹ này, bận quá nên quên nấu cơm cho con rồi.”

“Đừng bày vẽ nữa ạ.” Từ Tri Tuế gọi bà lại, “Muộn lắm rồi, cứ cắt bánh luôn đi cũng được.”

Trong lòng ba người đều chứa tâm sự, hai vợ chồng cũng không chú ý tới nỗi buồn trên khuôn mặt con gái, cũng không hỏi cô cả ngày hôm nay đã đi đâu, ở cùng với ai. Đồng thời Từ Tri Tuế cũng không nhận ra khi bố mẹ hát chúc mừng sinh nhật cô, nước mắt và tiếng run rẩy đã giấu nhẹm dưới khuôn mặt tươi cười kia.

Lúc thổi nến, Từ Kiến Minh hỏi Từ Tri Tuế vì sao không cầu nguyện, Từ Tri Tuế đờ đẫn nhìn ngọn nến lay động, đáy mắt không gợn sóng: “Không cần đâu ạ, dù sao cũng không thực hiện được.”

Ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào một mảnh tối tăm trầm mặc.

……

Hôm sau là ngày học sinh lớp 12 trở về trường chụp ảnh tốt nghiệp.

Mới sáng ra thời tiết đã ảm đạm, chuồn chuồn bay rất thấp, mọi người như nằm trong một chiếc lồng hấp thật lớn, mồ hôi đổ như mưa, quần áo ướt sũng dính chặt vào lưng rất khó chịu.

Từ Tri Tuế gặp Tần Di vừa xuống xe buýt ở cổng trường, hôm nay cô ấy ăn mặc rất xinh đẹp, vì chụp ảnh tốt nghiệp nên cố ý thay váy mới mua, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.

Mà Từ Tri Tuế rõ ràng có ưu thế hơn về ngoại hình, hôm nay lại có vẻ vô cùng đơn giản, cô chỉ mặc quần jean màu trắng bình thường, tóc xõa lả tả trên vai, tuy rằng đã cố gắng che giấu nhưng Tần Di vẫn chú ý tới đôi mắt sưng đỏ của cô.

Tần Di biết kế hoạch của cô, chỉ cần liếc mắt nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra: “Cậu ta từ chối cậu?”

Từ Tri Tuế nở nụ cười đầy châm chọc: “Không, cậu ấy căn bản không đến.”

Tần Di là một người thiếu kiên nhẫn, ghét nhất là nhìn thấy chị em bị đối xử bất công, huống chi hôm qua còn là sinh nhật của Tuế Tuế, cho dù Kỳ Nhiên cảm thấy giữa bọn họ không có khả năng phát triển thành người yêu thì tốt xấu gì cũng nên đối mặt nói rõ ràng, cách xử lý lạnh lùng của anh còn làm tổn thương người khác hơn là trực tiếp từ chối.

Cô ấy kéo tay Từ Tri Tuế: “Đi, chúng ta đi tìm cậu ta!”


Đến phòng học, Tôn Học Văn đã đứng trên bục giảng, chuẩn bị phát giấy báo thi trước khi chụp ảnh.

Đây là tác phong trước sau như một của ông ấy, sợ có học sinh nào đó làm mất giấy báo thi trong kỳ nghỉ nên mãi đến trước kỳ thi đại học một ngày ông ấy mới phát cho học sinh.

Tần Di nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của dượng mình thì sợ tới mức bả vai run lên, làm sao còn dám lỗ mãng, đành phải nuốt câu hỏi đầy bụng xuống, rụt đầu quay về chỗ ngồi của mình.

Từ Tri Tuế trầm mặc trở về hàng cuối cùng của mình.

Mặc dù trong lòng có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào là mặc kệ anh, anh sẽ không quý trọng tâm ý của cô, thậm chí còn không coi cô là bạn bè, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định để ý thấy vị trí trước mặt mình trống không. Anh không tới, đồ đạc cũng đã dọn sạch sẽ.

Tôn Học Văn lần lượt phát giấy báo thi cho học sinh, cho đến khi tờ cuối cùng được người ta lấy đi, Từ Tri Tuế cũng không nghe thấy tên Kỳ Nhiên.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp quan trọng như vậy, buổi chiều còn phải thống nhất tổ chức xem trường thi, Kỳ Nhiên không có lý do gì không đến. Từ Tri Tuế tìm được Tống Nghiễn đang thảo luận trường thi với bạn học, cô mỉm cười để sắc mặt của mình không đến mức quá khó coi.

“Tống Nghiễn, Kỳ Nhiên tìm thầy Tôn nhận giấy báo thi trước rồi sao?”

Tống Nghiễn dừng lại nụ cười cợt nhả vừa rồi, vừa kinh ngạc vừa nghiêm túc nhìn cô: “Cậu không biết à? Cậu ấy không nói với cậu sao?”

“Nói… nói cái gì?” Trong lòng Từ Tri Tuế căng thẳng, một suy nghĩ đáng sợ bỗng xuất hiện.

Tống Nghiễn ngây ra, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào. Không đúng, bất luận cậu ấy nói gì thì sự thật đều quá tàn nhẫn.

Đúng lúc này Tưởng Hạo đi tới, một tay ôm lấy bả vai Tống Nghiễn, một tay nhét quả cau vào miệng mình, lúng búng nói: “Kỳ Nhiên không tham gia thi đại học đâu, cậu ấy sắp ra nước ngoài học rồi, là đại học Stanford đấy, thật trâu bò! Cậu không biết gì sao?”

“Cái gì?!” Từ Tri Tuế nghe thấy thế giới của mình có thứ gì đó vừa sụp đổ, “Vậy bây giờ cậu ấy đang ở đâu!”

Tống Nghiễn không muốn giấu cô, thở dài nói: “Cậu ấy ngồi chuyến bay sang Mỹ vào sáng nay…”

Từ Tri Tuế xoay người bỏ chạy.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương