Nhớ Em Đã Nhiều Năm
-
C15: Chương 15
Chương 15
Khoảnh khắc giao gậy tiếp sức, ngón tay hai người chạm nhau ngắn ngủi.
Vì lúc ngã xuống Từ Tri Tuế dùng tay chống đất nên lòng bàn tay đã bị trầy xước, lúc đưa gậy tiếp sức ra cả tay cô đều run rẩy, đợi Kỳ Nhiên cầm vững, cả người cô lại ngã xuống.
“Cứ kệ tớ!”
Kỳ Nhiên muốn đỡ lại bị Từ Tri Tuế ngăn lại, anh nhìn cô thật sâu, sau đó kiên định chạy vọt đi.
Anh chạy cực nhanh, tư thế chạy bộ cũng rất đẹp mắt, đám đông đang xem thi đấu càng thêm sôi sục, tất cả ánh mắt của nữ sinh đều tập trung ở trên người anh, tiếng hò hét lớp sau cao hơn lớp trước.
Đáng tiếc là cú ngã kia của Từ Tri Tuế đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian, hai lớp bên cạnh đã có người vượt lên, Kỳ Nhiên dùng hết toàn lực cũng chỉ lấy được thành tích thứ hai.
Cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà lớp 12A3 đã đạt được hạng nhất toàn đội, bọn họ vung tay hoan hô, có nữ sinh quen biết cố ý chạy tới nói cám ơn Từ Tri Tuế một cách chế giễu.
“Nhờ có cậu đấy, nếu không lớp bọn tớ đâu được may mắn như vậy!”
Ngay cả giả vờ cười Từ Tri Tuế cũng không cười nổi, càng không kể được trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
“Ngã đau không Tuế Tuế?” Tần Di không tham gia thi đấu từ khu vực cổ động viên chen vào, chuyện đầu tiên cô ấy nghĩ đến là đỡ Từ Tri Tuế dậy. Mấy cậu con trai đầu gỗ của lớp bọn họ cũng thật là, một cô gái yếu đuối ngã xuống đất từ nãy đến giờ mà cũng không ai chạy tới đỡ dậy.
Từ Tri Tuế lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Ngô Uyển Uyển đẩy đám người đi tới, xụ mặt chỉ trích: “Đều tại cậu, nếu cậu không ngã thì lớp chúng ta mới là hạng nhất.”
Tần Di tức giận không chỗ phát tiết, hai tay chống nạnh lý luận với cô ta: “Cậu có biết nói chuyện không đấy? Cậu ấy đâu phải cố ý!”
“Cố ý hay không cố ý quan trọng sao? Suy cho cùng cũng bởi vì cậu ta mà lớp chúng ta mới thua! Cậu nhìn chủ nhiệm lớp A3 đi, miệng sắp toét ra sau lỗ tai rồi, cậu có biết thầy ấy và thầy Tôn lớp chúng ta đối đầu với nhau không? Lần này bị mất mặt đều là tại cậu ta.”
Ngô Uyển Uyển càng nói càng quá đáng, Tần Di nghe tới đâu lửa giận đùng đùng bốc lên tới đó, xắn tay áo lên chắn trước mặt Từ Tri Tuế mắng chửi cô ta, rất có khí thế ‘Nếu cậu muốn đánh nhau thì bà đây cũng không ngại’.
Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập cũng từ điểm cuối đối diện chạy tới, Bùi Tử Dập kéo cổ áo Ngô Uyển Uyển ra phía sau, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không vui.
“Không biết nói chuyện thì câm miệng, không ai nghĩ cậu bị câm đâu.”
“Tớ không nói sai, rõ ràng là cậu ta…”
“Được rồi.” Kỳ Nhiên quay đầu lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn Ngô Uyển Uyển, “Đừng nói nữa.”
Ngô Uyển Uyển bĩu môi, tức giận bỏ chạy.
Kỳ Nhiên đi tới trước mặt Từ Tri Tuế, đưa tay muốn đỡ cánh tay cô, thế nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung rồi cuối cùng rụt về, đổi thành một tiếng quan tâm trầm thấp không khác gì các bạn học bình thường.
“Không sao chứ?”
Khoảnh khắc nhìn thấy anh chạy tới, cảm xúc ấm ức và áy náy như thủy triều đập vào mặt, mãnh liệt như muốn nuốt chửng Từ Tri Tuế. Cô nhịn xuống cảm giác chua xót co rút trong cổ họng, lắc đầu: “Xin lỗi.”
“Cậu không cần xin lỗi, đây là thi đấu tập thể, thắng thua không phải trách nhiệm của một mình cậu. Hơn nữa vừa rồi Tống Nghiễn đã hỏi trọng tài rồi, chúng ta tuy đứng thứ hai nhưng cũng vào chung kết khối, vẫn có cơ hội giành được thứ hạng.”
“Thật sao?” Đôi mắt Từ Tri Tuế sáng lên.
“Ừ.” Kỳ Nhiên gật đầu, nói với Tần Di bên cạnh:” Đưa cô ấy đến phòng y tế xem sao đi.”
“Được.”
Để tiện hoạt động, Từ Tri Tuế chỉ mặc một chiếc quần thể thao mỏng, lần này cô ngã khá nặng, ống quần bị mài rách, đầu gối chân trái chảy máu.
Cô giáo trong phòng y tế đã giúp cô xử lý vết thương, dặn cô mấy ngày gần đây không được đụng vào nước.
Từ phòng y tế đi ra, đại hội thể dục thể thao cũng đã kết thúc, Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn về phía nhóm lớp nhưng không thấy Kỳ Nhiên đâu, chắc là anh có việc đi trước rồi.
Trước mắt không khỏi hiện lên cảnh tượng ngã xuống kia, lúc ấy cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người, bây giờ ngẫm lại, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Chạng vạng mùa đông trời tối rất sớm, nhà Tần Di ở xa nên phải đón kịp chuyến xe buýt, Từ Tri Tuế khéo léo từ chối đề nghị đưa mình về nhà của cô ấy, định đón một chiếc taxi ở cổng trường.
Khu chung cư cô ở cách đây rất gần, chỉ mấy phút đi xe là có thể đến nơi nên rất ít tài xế bằng lòng đón khách, chặn liên tiếp hai chiếc taxi cũng nói không đi. Lúc chặn chiếc xe thứ ba, tài xế niệm tình cô là một cô bé bị thương ở chân, tốt bụng đồng ý chở cô một đoạn đường.
Xe taxi dừng ở cửa chung cư, Từ Tri Tuế trả tiền xe, cảm ơn tài xế rồi khập khiễng đi vào bên trong.
Khu chưng cư này xây dựng đã lâu, tòa nhà thấp sáu tầng không có thang máy, quản lý đã thay đổi vài người, đèn đường hỏng cũng không thấy sửa.
Từ Tri Tuế đi trên con đường nhỏ, đèn đường chợt sáng chợt tắt trong vườn hoa thoạt nhìn rất đáng sợ. Lúc sắp đến cửa căn hộ, từ xa xa cô nhìn thấy Từ Kiến Minh bước xuống từ chiếc xe mới dừng lại, trong lòng thầm nghĩ hôm nay ông trở về sớm thật, đang muốn mở miệng gọi ông thì đột nhiên có ba người đàn ông vạm vỡ vây quanh chiếc xe của ông.
Ba người đàn ông kia có thân hình cường tráng, mặc quần jean bó sát người cộng thêm áo khoác da màu đen, trên tay người nào cũng kẹp một điếu thuốc. Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Từ Tri Tuế mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông trong đó xắn một nửa tay áo lên, để lộ hình xăm lớn trên cánh tay, lúc nói chuyện không ngừng run chân, nhìn qua không giống người tốt.
Lo lắng bố gặp phải lưu manh, Từ Tri Tuế vô thức bước nhanh hơn.
Mới vừa đi chưa được hai bước, Từ Kiến Minh cũng nhìn thấy cô. Sắc mặt ông khẽ giật mình, nhanh chóng nói gì đó với ba người trước mặt. Người có hình xăm lớn dập tàn thuốc lên cửa xe Từ Kiến Minh, ngoắc ngoắc ngón tay với hai người khác rồi biến mất ở góc rẽ.
Từ Kiến Minh như thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu sửa sang lại mình, lúc ngước mắt lên trong mắt mang theo ý cười, bước nhanh về hướng Từ Tri Tuế.
“Hôm nay tan học sớm thế à?”
“Vâng, hôm nay trường có đại hội thể dục thể thao nên không cần tự học buổi tối. Bố, mấy người vừa rồi là ai vậy ạ?” Từ Tri Tuế nhíu mày nhìn chằm chằm ba người kia rời đi.
Từ Kiến Minh chần chờ giây lát rồi nói: “À, hỏi đường thôi, bên này nhiều ngõ nhỏ, bọn họ đi lòng vòng riết muốn ngất xỉu.”
Từ Tri Tuế tức giận bĩu môi: “Hỏi đường mà còn ấn tàn thuốc lên xe bố, thái độ gì vậy!”
“Thời buổi này dạng người gì cũng có, so đo với bọn họ làm gì.” Từ Kiến Minh cười gượng, thấy con gái bị trầy ống quần, ông dời chủ đề, hỏi: “Chân của con sao vậy?”
“Con chạy nhanh bị ngã, ngã trước mặt cả lớp, mất mặt muốn chết.” Từ Tri Tuế ảo não gãi gãi cổ, ánh mắt ấm ức.
“Đúng là bất cẩn mà.” Từ Kiến Minh xoa đầu cô, nhấc ống quần ngồi xổm trước người cô: “Lên đi, bố cõng con về nhà.”
Từ Tri Tuế cười hì hì, nghiêng người ôm lấy cổ bố: “Vậy bố không được chê con béo đấy.”
Từ Kiến Minh ôm đùi cô, lắc lư: “Bố có lúc nào chê con chứ, con có trở thành thế nào thì cũng là cô con gái bảo bối của bố.”
Trong con hẻm nhỏ sực nức mùi thức ăn, đèn đường kéo dài cái bóng của hai người, thỉnh thoảng có vài hàng xóm quen biết chào hỏi bọn họ, Từ Kiến Minh gật đầu đáp lại, Từ Tri Tuế lại có vẻ trầm mặc khác thường.
“Con sao vậy? Có tâm sự à?” Từ Kiến Minh hỏi.
Từ Tri Tuế lơ đãng nghịch dây rút trên áo, há miệng muốn nói lại thôi. Nhưng chuyện này giấu ở trong lòng quá khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có bố mới là người cô có thể tâm sự.
“Thật ra hôm nay con bị ngã là bởi vì lúc chạy tiếp sức có người cố ý duỗi chân vấp con. Lúc ngã xuống, con nhìn thấy mặt cậu ấy, là bạn học lớp A5 trước kia của con, buổi sáng hai bọn con còn cùng nhau chạy 200m.”
“Giữa hai người các con có mâu thuẫn gì không?”
Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ: “Trong ấn tượng của con thì không có, hơn nữa con cho rằng bọn con ít nhất cũng là bạn bè, cho nên con mới không nghĩ ra tại sao cậu ấy lại làm như vậy?”
Cô càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, hơn nữa lúc ấy Kỳ Nhiên ở ngay đối diện cô, anh nhất định đã thấy rõ dáng vẻ xấu xí chật vật của cô khi ngã xuống.
Từ Kiến Minh trầm mặc không lên tiếng, một lát sau mới chậm rãi nói: “Trên đời này có câu ‘Sống lâu hiểu lòng người’, con coi người ta là bạn bè nhưng người ta lại ở sau lưng nghĩ cách để hại con. Cho nên Tuế Tuế à, con phải ngã một lần để khôn hơn, sau này trưởng thành rồi con sẽ gặp càng nhiều người như vậy, con phải giữ tâm trí của mình tỉnh táo, tuyệt đối đừng giống…… Đừng để bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền. Con phải nhớ kỹ, lòng hại người có thể không có nhưng lòng phòng bị người thì chắc chắn phải có.”
Không biết tại sao, những lời này rõ ràng là Từ Kiến Minh đang giáo dục cô, nhưng Từ Tri Tuế lại nghe ra vài phần ý tứ tự mình cảm khái từ trong giọng nói của ông. Nhưng cô không nghĩ nhiều, ngây ngốc gật đầu rồi trả lời: “Con biết rồi.”
Nhà của họ ở lầu sáu, một mình leo cầu thang vốn đã tốn sức, huống hồ là cõng thêm một người. Từ Tri Tuế đau lòng bố, mới vừa lên lầu hai đã kiên trì muốn xuống khỏi lưng ông, tự nắm tay vịn đi từng chút từng chút một.
Lúc về đến nhà, Chu Vận đang nấu cơm, thấy Từ Tri Tuế bị thương thì lập tức tắt lửa, vừa tìm thuốc cho cô vừa trách sao cô lại không cẩn thận như vậy.
Từ Tri Tuế không nói gì, nhìn dáng vẻ bố mẹ lo lắng cho mình, cô lại cười ngây ngô.
Chu Vận đưa tay chọc trán cô, tức giận nói: “Sao thế? Đầu óc cũng ngã khờ luôn rồi à?”
“……”
Buổi tối, Từ Tri Tuế tắm rửa thay thuốc, cũng may vết thương trên đùi không quá nghiêm trọng, đến ngày hôm sau đã có thể đi lại bình thường.
Bởi vì bị thương nên cô phải bỏ lỡ trận chung kết 200m nữ, mặc dù chưa nói tới tiếc nuối, nhưng trong lòng cũng có chút ấm ức.
Cuối cùng, cô tới phòng giáo vụ tố cáo nữ sinh cố ý ngáng chân mình. Dưới sự giáo dục phê bình của giáo viên, nữ sinh kia giáp mặt xin lỗi cô, Từ Tri Tuế tiếp nhận nhưng cũng không tha thứ.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn yêu hận rõ ràng, không phải là người rộng lượng.
Trong trận chung kết cuộc thi tiếp sức buổi chiều, Tần Di thay thế Từ Tri Tuế ra sân, cô ấy chưa bao giờ chạy qua cuộc thi tiếp sức, căng thẳng đến mức thiếu chút nữa rớt gậy, cũng may không có gì rủi ro, thuận lợi đưa gậy tiếp sức tới tay Kỳ Nhiên.
Mà trong quá trình này, đối thủ là lớp A3 bởi vì sơ suất trong quá trình giao gậy nên đã xuất hiện sai lầm, Kỳ Nhiên thành công vượt qua, giành được hạng nhất.
Sau khi kết thúc tất cả các cuộc thi, Tôn Học Văn thực hiện lời hứa của mình mời cả lớp ăn đồ ăn vặt. Những bạn học khác đều lấy khoai tây chiên giòn gì gì đó, Từ Tri Tuế lại không biết sống chết gọi kem vào mùa đông giá rét, ai thấy cũng phải gọi cô một tiếng “Tráng sĩ”.
Và kết cục không giống người thường là —— bởi vậy mà cô bị cảm hơn nửa tháng.
//
Ngày cuối cùng của tháng Mười hai, trường học tổ chức buổi tiệc tạm biệt năm cũ đón năm mới mỗi năm một lần ở hội trường lớn. Chương trình là do đoàn giáo viên xét duyệt, mỗi khối chọn năm tiết mục lên sân khấu, ở giữa xen kẽ hai giáo viên biểu diễn.
Lớp 12A1 bởi vì việc học nặng nề nên không có ai đăng ký tham gia diễn xuất, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bọn họ, không khí hiện trường rất náo nhiệt, tiếng hoan hô tràn ngập cả bầu trời.
Buổi tiệc tiến hành được một nửa thì Tôn Học Văn đi ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về vẻ mặt khá nghiêm trọng, hỏi bạn học ngồi hàng sau là Kỳ Nhiên đâu rồi.
Nam sinh chỉ tay, Tôn Học Văn nhanh chóng đi qua, khom lưng ghé vào tai Kỳ Nhiên nói câu gì đó.
Sắc mặt Kỳ Nhiên thoáng chốc trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, bất chấp mọi thứ đứng dậy chạy ra ngoài hội trường.
Không ít các ánh mắt nữ sinh đuổi theo cho đến khi anh biến mất ở cửa.
Anh vừa đi là Từ Tri Tuế trở nên không yên lòng, các tiết mục trên sân khấu như ánh đèn flash, đang biểu diễn cái gì cô cũng không xem vào, đến vỗ tay cũng quên mất.
Cũng không lâu sau, Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập cũng xin nghỉ, ba người đi mãi cho đến khi tiệc tối kết thúc cũng không trở về. Tôn Học Văn không nói gì, trong lớp không ai biết nguyên nhân.
Buổi tối hôm đó về nhà, Từ Tri Tuế cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Kỳ Nhiên, gọi liên tiếp vài cuộc nhưng không có người nhận máy. Đến rạng sáng, cô lại thử gửi cho anh một tin nhắn.
[Chúc mừng năm mới nha~]
Vẫn không có người trả lời.
Cô loáng thoáng đoán được chuyện gì đó, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô lắc đầu xua đi ngay lập tức. Cô vén chăn chạy đến trước cửa sổ, chắp tay trước nửa vầng trăng trên màn đêm, cầu nguyện tuyệt đối đừng như vậy.
Nếu không, anh sẽ có bao nhiêu đau khổ đây?
–
Tết Tây, nhà trường cho học sinh lớp 12 nghỉ hai ngày. Nhưng hai ngày nay Từ Tri Tuế gần như không nhàn rỗi, ngày đầu tiên đến lớp bồi dưỡng Vật lý học cả ngày, ngày hôm sau ở nhà hoàn thành sáu bài thi do giáo viên trong trường giao, ngày nào cũng thức đến tận khuya.
Ngày thứ 3 trở về trường, Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập trở lại lớp, vị trí của Kỳ Nhiên vẫn trống không.
Từ Tri Tuế càng thêm bất an, tìm hiểu nguyên nhân từ Tống Nghiễn. Lúc đầu Tống Nghiễn không muốn tiết lộ, cân nhắc hồi lâu cậu ấy mới nói ra.
“Dù sao cậu cũng là người của mình, nói cho cậu biết cũng không sao. Đêm giao thừa mẹ Kỳ Nhiên qua đời rồi.”
“……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook