Nhớ em đã nhiều năm như vậy
-
Chương 90: Chúng ta về nhà đi
Vì để có thể lập tức đến bên cạnh Từ Tri Tuế, Kỳ Nhiên đã dùng hết tất cả các biện pháp.
Do thời tiết, tất cả các hãng hàng không quanh Tây Giang đều ngừng bay, máy bay tư nhân cũng không vào được, chỉ có thể hạ cánh ở sân bay tỉnh lân cận, sau đó lại đội mưa đi trên cao tốc mấy tiếng đồng hồ.
Vào được Tây Giang, lũ lụt cũng tràn xuống, xe không thể tiến về phía trước, lại phải đổi sang thuyền cứu hộ, dùng cách này cũng mất đến gần một ngày mới có thể thuận lợi xuất hiện trước mặt Từ Tri Tuế.
“Em cứ tắt máy mãi, anh còn cho rằng em xảy ra chuyện rồi, lo lắng muốn chết, chỉ sợ bản thân đến muộn.” Cho đến khi ôm người vào lòng, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của cô, tảng đá trong lòng Kỳ Nhiên mới chậm rãi hạ xuống.
Từ Tri Tuế ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh, khuôn mặt cọ qua lồng ngực anh, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh: “Điện thoại bị lũ cuốn đi rồi, em sợ anh không tìm được em, chỉ có thể bật trạng thái khẩn cấp để liên lạc với anh.”
“Ừm, người không sao là tốt rồi.”
Ôm nhau giữa đám đông trong khoảng một phút, vì không làm chậm trễ thời gian cứu hộ, Kỳ Nhiên buông cô ra: “Được rồi, về rồi ôm tiếp, gọi mấy người đến đây giúp anh chuyển chút đồ đã.”
Từ Tri Tuế mờ mịt: “Đồ gì?”
“Mang chút đồ tiếp tế khẩn cấp, anh nghĩ có lẽ bệnh viện sẽ dùng đến.”
Kỳ Nhiên quay người vẫy tay về phía nào đó, lập tức có mấy chiếc thuyển cứu hộ chậm rãi lái qua. Sau khi neo dừng ổn định, Từ Tri Tuế chạy lên kiểm tra, trên thuyền có đồ ăn, nước uống, còn có cả mấy cái máy phát điện, nguồn điện di dộng.
“Kỳ Nhiên, anh giỏi thật đấy! Bọn em đang thiếu những thứ này.” Mắt Từ Tri Tuế sáng lên, kéo cánh tay anh, vui vẻ không thôi.
Kỳ Nhiên cười: “Tải trọng của thuyền cứu hộ có hạn, chỉ có thể mang mấy thứ này đến trước. Nhiều đồ hơn còn đang ở trên đường, có lẽ muộn một chút mới đến được.”
“Có những thứ này là tốt lắm rồi, bên này mất điện, mất nước cả ngày trời rồi, bọn em muốn uống nước cũng không có.”
Từ Tri Tuế vẫy tay gọi đồng nghiệp đến, mọi người vừa nghe có đồ tiếp tế đã sôi nổi chạy qua giúp đỡ vận chuyển.
Lãnh đạo bệnh viện thấy tình hình này cũng đến nói tiếng cảm ơn, chuyện thiên tai xảy ra quá bất ngờ, rất nhiều đội cứu trợ không thể đến kịp, mặc dù đồ tiếp tế Kỳ Nhiên mang qua không nhiều nhưng trước mắt chúng đều là thứ cần dùng gấp, vừa hay hóa giải được tình trạng khẩn cấp của bệnh viện.
Sau khi vận chuyển đồ tiếp tế xong, bác sĩ Chúc đi qua, xoa tay, có hơi ngại ngùng hỏi: “Giám đốc Kỷ, điện thoại của cậu có tín hiệu không? Tôi muốn gọi về cho gia đình một cuộc để báo bình an.”
“Để tôi xem xem.” Kỳ Nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi áo, ấn cho màn hình sáng lên rồi nhìn thoáng qua: “Của tôi cũng không có tín hiệu, nghe nói bởi vì mưa quá lớn, trạm gốc của mạng thông tin di động bị tổn hại trên diện rộng, trước mắt còn đang tu sửa.”
“Vậy phải làm sao đây, không gọi được cho tôi, vợ tôi sẽ lo lắng chết mất, cô ấy giỏi nhất là tự mình dọa mình.” Bác sĩ chúc sốt ruột.
“Đợi một chút, tôi có cách.” Kỳ Nhiên quay lại thuyền cứu hộ, lấy ba lô của mình rồi lôi ra một cái hộp vuông vức, anh đi đến một khoảng đất trống, anh ngồi xổm xuống, bắt đầu hí hoáy.
Từ Tri Tuế tò mò ghé lại gần: “Đây là cái gì thế?”
Kỳ Nhiên: “Trạm thu di động tín hiệu vệ tinh, có cái này là có thể lên mạng rồi.”
“Thật không?!” Bác sĩ Chúc cười, mắt híp lại thành một đường thẳng: “Vậy thì tốt quá! Bây giờ chúng tôi cần mạng nhất, nếu không thông tin cứu trợ không thể truyền đi được!”
Kỳ Nhiên điều chỉnh xong trạm thu di động, anh lấy điện thoại của mình ra thử, sau đó đưa cho bác sĩ Chúc: “Được rồi, có thể gọi cho người nhà anh rồi.”
Bác sĩ Chúc nhận điện thoại, vừa nhập số vừa khen: “Tiểu Từ này, bạn trai cô giỏi thật đấy! Nếu tôi mà là con gái, tôi cũng muốn gả cho cậu ấy!”
“...”
“...”
Từ Tri Tuế với Kỳ Nhiên nhìn nhau, bật cười thành tiếng.
Giúp đỡ vận chuyển người bị bệnh nặng cuối cùng xong, các đồng nghiệp trong bệnh viện Trường Tế đều quay về khách sạn nghỉ ngơi trong sự khuyên bảo của lãnh đạo.
Lũ còn chưa rút hết, nước trên đường còn ngập quá đầu gối người, thuyền cứu hộ đi lại giữa khách sạn và bệnh viện, từng chuyến, từng chuyến đưa người quay về.
Khách sạn cũng gặp vấn đề về mất nước, mất điện, may mà nền cao, ảnh hưởng của thảm họa không nghiêm trọng, hơn nữa khách sạn có máy phát điện được chuẩn bị sẵn, chiếu sáng không phải là vấn đề.
Từ Tri Tuế quay lại phòng, việc đầu tiên làm là tắm rửa thay quần áo, trải qua trận lũ tối qua, cả người cô dính đầy bùn, bẩn thỉu, nhớp nháp dính vào người, rất khó chịu.
Trước đó tình hình cấp bách, lúc còn trong bệnh viện thì không có cảm giác gì, bây giờ nhìn vào trong gương, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Phòng tắm bị cắt nước, cô chỉ đành vặn nước khoáng ra chậu, nhúng ướt khăn, lau qua người.
Lúc thay quần áo, Kỳ Nhiên chú ý đến vết thương trên bắp chân cô, anh nhíu mày, quan tâm hỏi: “Sao lại bị thương?”
Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn thoáng qua rồi hởi hợt nói: “Không sao cả, chỉ là trong lúc hoảng loạn bị chân ghế cứa qua thôi.”
Kỳ Nhiên cúi người nắm lấy chân cô rồi kiểm tra, sắc mặt sầm xuống: “Bị thương sâu như thế mà còn nói không sao, đã bôi thuốc chưa?”
Từ Tri Tuế rụt cổ lại: “Tối qua sát trùng rồi, hôm nay... còn chưa kịp xử lý.”
Kỳ Nhiên thở dài, ôm ngang cô lên đặt cô ngồi xuống giường rồi đi tìm túi cấp cứu mình mang đến, ngồi xuống, cẩn thận băng bó cho cô.
Xử lý miệng vết thương xong cũng đã nửa đêm, Từ Tri Tuế đã hai ngày chưa được chợp mắt, cả người mệt mỏi nhưng vẫn không nỡ đi ngủ, cô dựa vào lòng Kỳ Nhiên, kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong hai ngày đó.
Nói Tạ Thành Nghiệp suýt nữa thì bị lũ nhấn chìm, nếu như không phải cô quay đầu lại kịp thì hậu không thể tưởng tượng được; cô nói đến toàn bộ trung tâm phát điện đều bị nhấn chìm, suýt nữa xảy ra rò điện, muộn thêm chút nữa thì người trong cả tầng đều không lên được; cô nói cô phải ép túi thở trong ICU cả đêm, lúc nhìn người ta tiến hành điều trị, tiếp sức vì sinh mạng, trong lòng cô rất cảm động, nỗi nhớ anh cũng càng mãnh liệt hơn.
Kỳ Nhiên lặng lẽ ôm cô, không nói gì nhưng trái tim hơi thắt lại, anh không dám tưởng tượng tình huống lúc đó nguy cấp thế nào. Nếu như không may mắn như vậy, nỗi đau mất đi cô, anh vốn không có cách nào chấp nhận được.
Hai người nói chuyện một lát rồi lại lấy điện thoại ra xem tin tức.
Trận mưa lớn ở Tây Giang gần như trở thành chuyện khẩn cấp nhất trong cả nước, trên trời dưới đất đều là thông tin cứu trợ người chịu thiên tai, tàu điện ngầm bị hỏng, nhà của sụp đổ, trong video đều là thời khắc nguy hiểm trong cơn lũ.
Từ Tri Tuế cũng lên mạng mới biết được trận lũ lần này nghiêm trọng thế nào, không tính hết số người mất đi nhà cửa, có người trơ mắt nhìn bạn bè bị lũ cuốn đi mà mình thì bó tay.
Cô là một người đa cảm, không nhìn nổi những đau khổ của nhân gian, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Kỳ Nhiên cũng nắm tay cô, tâm sự nặng nề.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, vật tư cứu trợ của tập đoàn Thịnh Viễn đã đến rồi, đến cùng với vật tư còn có hàng trăm tình nguyệt viên trong nội bộ công ty, trong đó có người gốc Tây Giang, có một vài người thấy tin tức mà tình nguyện tham gia cứu trợ.
Vừa mới sáng sớm, Kỳ Nhiên đã dẫn theo người phân phát vật tư đến khách sạn và bệnh viện, phát thêm cho đồng nghiệp Từ Tri Tuế mỗi người một cái điện thoại mới để tiện liên lạc với người nhà.
Làm xong những việc đó, anh im lặng đi đến trước mặt Từ Tri Tuế, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuế Tuế, anh muốn...”
“Em biết anh muốn nói gì.” Từ Tri Tuế ngắt lời anh, một giọt lệ thuận theo khóe mắt rơi xuống: “Anh đi đi, em ủng hộ anh.”
Cô chưa từng quên, mơ ước năm đó của anh là trở thành một người lính, đã qua nhiều năm như thế, những hoài bão khắc sâu trong xương cốt kia không thể gọt hết đi được.
Hôm qua, đến Tây Giang, nhìn thấy khắp đường lớn là những người dân gặp nạn không còn nơi để về, cảm xúc trong mắt anh đã nói rõ anh không thể khoanh tay đứng nhìn tất cả mọi chuyện.
Làm bạn gái anh, Từ Tri Tuế sao lại không biết anh đang nghĩ gì.
“Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, vì em, anh nhất định phải chú ý an toàn.” Cô nghẹn ngào nói.
Mắt Kỳ Nhiên đỏ hoe, anh nâng mặt cô lên rồi hôn xuống, trong giọng nói khàn khàn có ẩn chứa chút run rẩy khó mà phát hiện ra.
“Được, anh hứa với em, đợi anh về nhé.”
...
Trận mưa ở Tây Giang liên miên không ngớt suốt ba, bốn ngày, mặc dù lũ đã rút rồi nhưng nó cũng để lại bệnh viện một đống bê bối, trăm mớ bà rằn, có quá nhiều vị trí cần người.
Trong mấy ngày sau đó, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp trong Trường Tế là phải dấn thân vào công tác cứu trợ của bệnh viện, thoát nước úng, tiêu độc, chỗ nào cần thì họ vào chỗ đó.
Lúc bận rộn, cô không có thời gian nghĩ xem Kỳ Nhiên đang làm gì nhưng chỉ cần ngơi tay, đầu óc cô chỉ lo cho an nguy của anh.
Mỗi ngày Kỳ Nhiên đều gọi điện thoại đến, kể cho cô nghe tình hình bên đó nhưng gần như anh chỉ báo chuyện vui, không kể chuyện buồn, chuyện trò được mấy câu đã phải vội vàng tắt máy.
Liên quan đến tin tức của anh, Từ Tri Tuế biết được từ trên weibo...
Tổng giám đốc Thịnh Viễn đích thân tham gia công các cứu trợ cũng được người khác đăng lên mạng, nguyên nhân là vì có cư dân mạng gặp nạn lén chụp được Kỳ Nhiên đang cứu trợ ở hiện trường, do vẻ ngoài xuất chúng, anh bị những người không đu thần tượng hiểu nhầm là một vị nam nghệ sĩ mới nổi nào đó làm màu nên trên mạng đã dấy lên một làn sóng tranh luận gay gắt.
Trong tấm ảnh, anh đang ôm một cô bé vượt lũ, anh mặc áo khoác đen già giặn, đứng đắn, vành mũ che rất thấp nhưng cũng không giấu đi được vẻ ngoài ưa nhìn. Có cư dân mạng tinh mắt đã đào ra được anh là giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển xuất hiện trên cuộc họp báo của Thịnh Viễn, chuyện này cứ tiếp tục lên men, chưa được bao lâu đã tiến thẳng lên hot search.
Trang chính chủ của Thịnh Viễn không thể không chạy ra thừa nhận đúng là giám đốc của bọn họ đã đích thân đi đến khu thiên tai tham gia cứu trợ, tập đoàn Thịnh Viễn cũng đã lập tức quyên góp gần một trăm triệu tệ vật tư, các tòa nhà làm việc của công ty con trong Tây Giang cũng đều được mở cửa để cung cấp chỗ trú cho người bị nạn.
Chuyện này được truyền ra, cư dân mạng ào ào nhấn like cho tập đoàn Thịnh Viễn nhưng một khi được nghị luận nhiều, có công nhận thì sẽ có phủ nhận, có người không lạnh, không nóng chế nhạo Kỳ Nhiên, nói hành vi này của anh là làm màu.
Nhưng trong lòng Từ Tri Tuế hiểu rõ hơn bất cứ ai, Kỳ Nhiên làm vậy không mưu danh cầu lợi, anh chỉ mong muốn lòng được bình an thôi.
...
Một tuần sau, thiên tai ở Tây Giang về cơ bản là đã được khống chế, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, trung tâm bệnh viện đã vận hành lại được như thường.
Lãnh đạo trung tâm bệnh viện cảm ơn các đồng nghiệp trong Trường Tế, lúc sắp đi, họ còn chụp ảnh chung với mọi người, lại còn phát cho mỗi người một chiếc cờ thưởng.
Ở trong sảnh ngoại trú, Từ Tri Tuế chào hỏi với mấy bác sĩ vừa quen, lúc quay người lại, cô thấy Kỳ Nhiên xuất hiện ở cửa, bước từng bước dài tiến về phía cô.
Lâu ngày không gặp, anh gầy đi một chút, áo đen quần đen khiến thân hình thon dài, đĩnh đạc, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm, sắc như chim ưng, kiên định như lúc trước.
Lúc nhìn nhau, khóe môi Kỳ Nhiên khẽ cong lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng mềm mại hẳn đi.
Anh dừng chân, chậm rãi giang hai tay ra.
Mắt Từ Tri Tuế cay cay, cô nhào vào lòng anh.
“Kỳ Nhiên, chúng ta về nhà đi.”
Do thời tiết, tất cả các hãng hàng không quanh Tây Giang đều ngừng bay, máy bay tư nhân cũng không vào được, chỉ có thể hạ cánh ở sân bay tỉnh lân cận, sau đó lại đội mưa đi trên cao tốc mấy tiếng đồng hồ.
Vào được Tây Giang, lũ lụt cũng tràn xuống, xe không thể tiến về phía trước, lại phải đổi sang thuyền cứu hộ, dùng cách này cũng mất đến gần một ngày mới có thể thuận lợi xuất hiện trước mặt Từ Tri Tuế.
“Em cứ tắt máy mãi, anh còn cho rằng em xảy ra chuyện rồi, lo lắng muốn chết, chỉ sợ bản thân đến muộn.” Cho đến khi ôm người vào lòng, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của cô, tảng đá trong lòng Kỳ Nhiên mới chậm rãi hạ xuống.
Từ Tri Tuế ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh, khuôn mặt cọ qua lồng ngực anh, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh: “Điện thoại bị lũ cuốn đi rồi, em sợ anh không tìm được em, chỉ có thể bật trạng thái khẩn cấp để liên lạc với anh.”
“Ừm, người không sao là tốt rồi.”
Ôm nhau giữa đám đông trong khoảng một phút, vì không làm chậm trễ thời gian cứu hộ, Kỳ Nhiên buông cô ra: “Được rồi, về rồi ôm tiếp, gọi mấy người đến đây giúp anh chuyển chút đồ đã.”
Từ Tri Tuế mờ mịt: “Đồ gì?”
“Mang chút đồ tiếp tế khẩn cấp, anh nghĩ có lẽ bệnh viện sẽ dùng đến.”
Kỳ Nhiên quay người vẫy tay về phía nào đó, lập tức có mấy chiếc thuyển cứu hộ chậm rãi lái qua. Sau khi neo dừng ổn định, Từ Tri Tuế chạy lên kiểm tra, trên thuyền có đồ ăn, nước uống, còn có cả mấy cái máy phát điện, nguồn điện di dộng.
“Kỳ Nhiên, anh giỏi thật đấy! Bọn em đang thiếu những thứ này.” Mắt Từ Tri Tuế sáng lên, kéo cánh tay anh, vui vẻ không thôi.
Kỳ Nhiên cười: “Tải trọng của thuyền cứu hộ có hạn, chỉ có thể mang mấy thứ này đến trước. Nhiều đồ hơn còn đang ở trên đường, có lẽ muộn một chút mới đến được.”
“Có những thứ này là tốt lắm rồi, bên này mất điện, mất nước cả ngày trời rồi, bọn em muốn uống nước cũng không có.”
Từ Tri Tuế vẫy tay gọi đồng nghiệp đến, mọi người vừa nghe có đồ tiếp tế đã sôi nổi chạy qua giúp đỡ vận chuyển.
Lãnh đạo bệnh viện thấy tình hình này cũng đến nói tiếng cảm ơn, chuyện thiên tai xảy ra quá bất ngờ, rất nhiều đội cứu trợ không thể đến kịp, mặc dù đồ tiếp tế Kỳ Nhiên mang qua không nhiều nhưng trước mắt chúng đều là thứ cần dùng gấp, vừa hay hóa giải được tình trạng khẩn cấp của bệnh viện.
Sau khi vận chuyển đồ tiếp tế xong, bác sĩ Chúc đi qua, xoa tay, có hơi ngại ngùng hỏi: “Giám đốc Kỷ, điện thoại của cậu có tín hiệu không? Tôi muốn gọi về cho gia đình một cuộc để báo bình an.”
“Để tôi xem xem.” Kỳ Nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi áo, ấn cho màn hình sáng lên rồi nhìn thoáng qua: “Của tôi cũng không có tín hiệu, nghe nói bởi vì mưa quá lớn, trạm gốc của mạng thông tin di động bị tổn hại trên diện rộng, trước mắt còn đang tu sửa.”
“Vậy phải làm sao đây, không gọi được cho tôi, vợ tôi sẽ lo lắng chết mất, cô ấy giỏi nhất là tự mình dọa mình.” Bác sĩ chúc sốt ruột.
“Đợi một chút, tôi có cách.” Kỳ Nhiên quay lại thuyền cứu hộ, lấy ba lô của mình rồi lôi ra một cái hộp vuông vức, anh đi đến một khoảng đất trống, anh ngồi xổm xuống, bắt đầu hí hoáy.
Từ Tri Tuế tò mò ghé lại gần: “Đây là cái gì thế?”
Kỳ Nhiên: “Trạm thu di động tín hiệu vệ tinh, có cái này là có thể lên mạng rồi.”
“Thật không?!” Bác sĩ Chúc cười, mắt híp lại thành một đường thẳng: “Vậy thì tốt quá! Bây giờ chúng tôi cần mạng nhất, nếu không thông tin cứu trợ không thể truyền đi được!”
Kỳ Nhiên điều chỉnh xong trạm thu di động, anh lấy điện thoại của mình ra thử, sau đó đưa cho bác sĩ Chúc: “Được rồi, có thể gọi cho người nhà anh rồi.”
Bác sĩ Chúc nhận điện thoại, vừa nhập số vừa khen: “Tiểu Từ này, bạn trai cô giỏi thật đấy! Nếu tôi mà là con gái, tôi cũng muốn gả cho cậu ấy!”
“...”
“...”
Từ Tri Tuế với Kỳ Nhiên nhìn nhau, bật cười thành tiếng.
Giúp đỡ vận chuyển người bị bệnh nặng cuối cùng xong, các đồng nghiệp trong bệnh viện Trường Tế đều quay về khách sạn nghỉ ngơi trong sự khuyên bảo của lãnh đạo.
Lũ còn chưa rút hết, nước trên đường còn ngập quá đầu gối người, thuyền cứu hộ đi lại giữa khách sạn và bệnh viện, từng chuyến, từng chuyến đưa người quay về.
Khách sạn cũng gặp vấn đề về mất nước, mất điện, may mà nền cao, ảnh hưởng của thảm họa không nghiêm trọng, hơn nữa khách sạn có máy phát điện được chuẩn bị sẵn, chiếu sáng không phải là vấn đề.
Từ Tri Tuế quay lại phòng, việc đầu tiên làm là tắm rửa thay quần áo, trải qua trận lũ tối qua, cả người cô dính đầy bùn, bẩn thỉu, nhớp nháp dính vào người, rất khó chịu.
Trước đó tình hình cấp bách, lúc còn trong bệnh viện thì không có cảm giác gì, bây giờ nhìn vào trong gương, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Phòng tắm bị cắt nước, cô chỉ đành vặn nước khoáng ra chậu, nhúng ướt khăn, lau qua người.
Lúc thay quần áo, Kỳ Nhiên chú ý đến vết thương trên bắp chân cô, anh nhíu mày, quan tâm hỏi: “Sao lại bị thương?”
Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn thoáng qua rồi hởi hợt nói: “Không sao cả, chỉ là trong lúc hoảng loạn bị chân ghế cứa qua thôi.”
Kỳ Nhiên cúi người nắm lấy chân cô rồi kiểm tra, sắc mặt sầm xuống: “Bị thương sâu như thế mà còn nói không sao, đã bôi thuốc chưa?”
Từ Tri Tuế rụt cổ lại: “Tối qua sát trùng rồi, hôm nay... còn chưa kịp xử lý.”
Kỳ Nhiên thở dài, ôm ngang cô lên đặt cô ngồi xuống giường rồi đi tìm túi cấp cứu mình mang đến, ngồi xuống, cẩn thận băng bó cho cô.
Xử lý miệng vết thương xong cũng đã nửa đêm, Từ Tri Tuế đã hai ngày chưa được chợp mắt, cả người mệt mỏi nhưng vẫn không nỡ đi ngủ, cô dựa vào lòng Kỳ Nhiên, kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong hai ngày đó.
Nói Tạ Thành Nghiệp suýt nữa thì bị lũ nhấn chìm, nếu như không phải cô quay đầu lại kịp thì hậu không thể tưởng tượng được; cô nói đến toàn bộ trung tâm phát điện đều bị nhấn chìm, suýt nữa xảy ra rò điện, muộn thêm chút nữa thì người trong cả tầng đều không lên được; cô nói cô phải ép túi thở trong ICU cả đêm, lúc nhìn người ta tiến hành điều trị, tiếp sức vì sinh mạng, trong lòng cô rất cảm động, nỗi nhớ anh cũng càng mãnh liệt hơn.
Kỳ Nhiên lặng lẽ ôm cô, không nói gì nhưng trái tim hơi thắt lại, anh không dám tưởng tượng tình huống lúc đó nguy cấp thế nào. Nếu như không may mắn như vậy, nỗi đau mất đi cô, anh vốn không có cách nào chấp nhận được.
Hai người nói chuyện một lát rồi lại lấy điện thoại ra xem tin tức.
Trận mưa lớn ở Tây Giang gần như trở thành chuyện khẩn cấp nhất trong cả nước, trên trời dưới đất đều là thông tin cứu trợ người chịu thiên tai, tàu điện ngầm bị hỏng, nhà của sụp đổ, trong video đều là thời khắc nguy hiểm trong cơn lũ.
Từ Tri Tuế cũng lên mạng mới biết được trận lũ lần này nghiêm trọng thế nào, không tính hết số người mất đi nhà cửa, có người trơ mắt nhìn bạn bè bị lũ cuốn đi mà mình thì bó tay.
Cô là một người đa cảm, không nhìn nổi những đau khổ của nhân gian, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Kỳ Nhiên cũng nắm tay cô, tâm sự nặng nề.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, vật tư cứu trợ của tập đoàn Thịnh Viễn đã đến rồi, đến cùng với vật tư còn có hàng trăm tình nguyệt viên trong nội bộ công ty, trong đó có người gốc Tây Giang, có một vài người thấy tin tức mà tình nguyện tham gia cứu trợ.
Vừa mới sáng sớm, Kỳ Nhiên đã dẫn theo người phân phát vật tư đến khách sạn và bệnh viện, phát thêm cho đồng nghiệp Từ Tri Tuế mỗi người một cái điện thoại mới để tiện liên lạc với người nhà.
Làm xong những việc đó, anh im lặng đi đến trước mặt Từ Tri Tuế, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuế Tuế, anh muốn...”
“Em biết anh muốn nói gì.” Từ Tri Tuế ngắt lời anh, một giọt lệ thuận theo khóe mắt rơi xuống: “Anh đi đi, em ủng hộ anh.”
Cô chưa từng quên, mơ ước năm đó của anh là trở thành một người lính, đã qua nhiều năm như thế, những hoài bão khắc sâu trong xương cốt kia không thể gọt hết đi được.
Hôm qua, đến Tây Giang, nhìn thấy khắp đường lớn là những người dân gặp nạn không còn nơi để về, cảm xúc trong mắt anh đã nói rõ anh không thể khoanh tay đứng nhìn tất cả mọi chuyện.
Làm bạn gái anh, Từ Tri Tuế sao lại không biết anh đang nghĩ gì.
“Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, vì em, anh nhất định phải chú ý an toàn.” Cô nghẹn ngào nói.
Mắt Kỳ Nhiên đỏ hoe, anh nâng mặt cô lên rồi hôn xuống, trong giọng nói khàn khàn có ẩn chứa chút run rẩy khó mà phát hiện ra.
“Được, anh hứa với em, đợi anh về nhé.”
...
Trận mưa ở Tây Giang liên miên không ngớt suốt ba, bốn ngày, mặc dù lũ đã rút rồi nhưng nó cũng để lại bệnh viện một đống bê bối, trăm mớ bà rằn, có quá nhiều vị trí cần người.
Trong mấy ngày sau đó, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp trong Trường Tế là phải dấn thân vào công tác cứu trợ của bệnh viện, thoát nước úng, tiêu độc, chỗ nào cần thì họ vào chỗ đó.
Lúc bận rộn, cô không có thời gian nghĩ xem Kỳ Nhiên đang làm gì nhưng chỉ cần ngơi tay, đầu óc cô chỉ lo cho an nguy của anh.
Mỗi ngày Kỳ Nhiên đều gọi điện thoại đến, kể cho cô nghe tình hình bên đó nhưng gần như anh chỉ báo chuyện vui, không kể chuyện buồn, chuyện trò được mấy câu đã phải vội vàng tắt máy.
Liên quan đến tin tức của anh, Từ Tri Tuế biết được từ trên weibo...
Tổng giám đốc Thịnh Viễn đích thân tham gia công các cứu trợ cũng được người khác đăng lên mạng, nguyên nhân là vì có cư dân mạng gặp nạn lén chụp được Kỳ Nhiên đang cứu trợ ở hiện trường, do vẻ ngoài xuất chúng, anh bị những người không đu thần tượng hiểu nhầm là một vị nam nghệ sĩ mới nổi nào đó làm màu nên trên mạng đã dấy lên một làn sóng tranh luận gay gắt.
Trong tấm ảnh, anh đang ôm một cô bé vượt lũ, anh mặc áo khoác đen già giặn, đứng đắn, vành mũ che rất thấp nhưng cũng không giấu đi được vẻ ngoài ưa nhìn. Có cư dân mạng tinh mắt đã đào ra được anh là giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển xuất hiện trên cuộc họp báo của Thịnh Viễn, chuyện này cứ tiếp tục lên men, chưa được bao lâu đã tiến thẳng lên hot search.
Trang chính chủ của Thịnh Viễn không thể không chạy ra thừa nhận đúng là giám đốc của bọn họ đã đích thân đi đến khu thiên tai tham gia cứu trợ, tập đoàn Thịnh Viễn cũng đã lập tức quyên góp gần một trăm triệu tệ vật tư, các tòa nhà làm việc của công ty con trong Tây Giang cũng đều được mở cửa để cung cấp chỗ trú cho người bị nạn.
Chuyện này được truyền ra, cư dân mạng ào ào nhấn like cho tập đoàn Thịnh Viễn nhưng một khi được nghị luận nhiều, có công nhận thì sẽ có phủ nhận, có người không lạnh, không nóng chế nhạo Kỳ Nhiên, nói hành vi này của anh là làm màu.
Nhưng trong lòng Từ Tri Tuế hiểu rõ hơn bất cứ ai, Kỳ Nhiên làm vậy không mưu danh cầu lợi, anh chỉ mong muốn lòng được bình an thôi.
...
Một tuần sau, thiên tai ở Tây Giang về cơ bản là đã được khống chế, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, trung tâm bệnh viện đã vận hành lại được như thường.
Lãnh đạo trung tâm bệnh viện cảm ơn các đồng nghiệp trong Trường Tế, lúc sắp đi, họ còn chụp ảnh chung với mọi người, lại còn phát cho mỗi người một chiếc cờ thưởng.
Ở trong sảnh ngoại trú, Từ Tri Tuế chào hỏi với mấy bác sĩ vừa quen, lúc quay người lại, cô thấy Kỳ Nhiên xuất hiện ở cửa, bước từng bước dài tiến về phía cô.
Lâu ngày không gặp, anh gầy đi một chút, áo đen quần đen khiến thân hình thon dài, đĩnh đạc, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm, sắc như chim ưng, kiên định như lúc trước.
Lúc nhìn nhau, khóe môi Kỳ Nhiên khẽ cong lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng mềm mại hẳn đi.
Anh dừng chân, chậm rãi giang hai tay ra.
Mắt Từ Tri Tuế cay cay, cô nhào vào lòng anh.
“Kỳ Nhiên, chúng ta về nhà đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook