Nhớ em đã nhiều năm như vậy
-
Chương 66: Ôm nhau ngủ
"Anh sẽ không kiềm chế nổi."
Lúc nói những lời này, môi Kỳ Nhiên đã đè xuống, tình cảm trong mắt tràn ra không hề che giấu chút nào.
Từ Tri Tuế bối rối chớp mắt một cái. Đến khi cô kịp phản ứng thì lưỡi của anh đã thăm dò đi vào rồi. Nụ hôn này không cẩn thận nhẹ nhàng như trước kia nữa, nó không cho phép cô phản kháng, ngang ngạnh cướp đoạt hơi thở của cô và chiếm đoạt tất cả.
Cô có thể cảm nhận được lần này hành động của anh mang nhiều ẩn ý khác, vừa nóng vội vừa khát vọng, mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng, tựa như một giây tiếp theo anh sẽ tháo rời cô ra nuốt vào bụng vậy.
Thậm chí lúc Kỳ Nhiên dính sát lại, cô còn cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh nữa...
"Ưm..." Từ Tri Tuế rêmn rỉ, lại vô thức nhắm mắt lại rồi lùi về phía sau. Kỳ Nhiên giữ chặt gáy không cho cô chút đường sống nào.
Hồi lâu sau, đôi môi anh dần trằn trọc đi xuống, bồi hồi chỗ dái rai, cổ và xương quai xanh của cô một hồi. Anh chỉ cắn nhẹ và mú,t mát nhưng vẫn để lại dấu vết đo đỏ.
Từng tiếng thở d,ốc và nhịp tim đều bị phóng đại lên vô hạn. Tiếng hô hấp nặng nề và dồn dập của Kỳ Nhiên kề sát bên tai Từ Tri Tuế, nóng bỏng đến nỗi có thể đốt cháy da cô.
Những nơi bị môi anh chạm đến để lại xúc cảm ẩm ướt, vừa mềm vừa ngứa, tựa như có dòng điện chạy dọc toàn thân vậy.
Cảm giác quá xa lạ này đẩy Từ Tri Tuế vào trạng thái bất an cực độ. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cơ thể khiến cô căng thẳng níu lấy ga trải giường, ngón chân cũng cuộn lại.
Kỳ Nhiên mê muội hôn cô, bàn tay vô thức vuốt ve dọc theo đường cong ở sống lưng, lại chần chừ chỗ vạt áo một lát rồi mới từ từ trượt vào bên trong, để vải vóc che khuất tay mình.
Từ Tri Tuế nhận ra anh đang trượt dọc theo đường xương sống đi tới nơi khiến cô không chịu nổi nhất kia.
Ngón tay với lớp chai mỏng từ từ cọ xát làn da chỗ đó.
Thậm chí còn có suy nghĩ bừa bãi hơn...
Cảm giác bất an trong lòng Từ Tri Tuế bị đẩy lên đỉnh điểm. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy.
"Kỳ Nhiên..."
Từ Tri Tuế vô thức rên lên một tiếng, giọng nói vừa mềm mại vừa nức nở khe khẽ. Cô buông đôi tay đang nắm chặt ga trải giường ra, đặt lên vai anh.
Giống như đang cầu xin tha thứ, cũng giống như đang làm nũng vậy.
Kỳ Nhiên mở mắt ra nhìn cô bằng đôi mắt đầy dụ,c vọng: "Em sợ không?"
Từ Tri Tuế thật thà gật đầu một cái, cơ thể mất khống chế run nhẹ lên: "Có một chút."
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí từ những suy nghĩ xấu xa kia. Anh rút bàn tay đang quấy rầy cơ thể cô ra, vuốt thẳng lại vạt áo ngủ vừa bị mình dùng bạo lực vén lên.
Sau đó Kỳ Nhiên nhắm mắt, vùi đầu trong hõm cổ cô đến khi hơi thở trở lại bình thường. Anh lật người nằm ngửa xuống giường, nhìn lên trần nhà trống rỗng, cố gắng hết sức nhấn cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt xong cơ thể xuống.
Bầu không khí vẫn còn ngập tràn hơi thở mập mờ. Từ Tri Tuế muốn nhúc nhích nhưng lại không dám. Thế là cô cắn môi, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Cô cũng chẳng biết mình bị gì nữa. Rõ ràng ai cũng trưởng thành cả rồi, mặc dù chưa trải qua bao giờ nhưng cô không đi tu, chưa từng vứt bỏ thất tình lục dục, cũng không phải hoàn toàn không có khát vọng.
Chỉ là cô...
Chỉ là cô...
Được rồi, cô thừa nhận mình sợ hãi.
Hay là do cô uống ít rượu quá? Sao chẳng có chút tác dụng thêm can đảm gì thế này?
Kỳ Nhiên mất một hồi lâu để bình tĩnh lại sau đó tiếp tục vớt Từ Tri Tuế vẫn còn chìm trong trạng thái buồn phiền vào lòng, đặt cằm lên trán cô rồi dịu dàng nói: "Xem ra là tại anh nóng vội quá dọa em sợ rồi. Chuyện này chúng ta nên tiến tới theo trình tự mới phải."
Từ Tri Tuế vùi mặt vào lòng anh, ngón tay vô thức níu lấy cổ áo người ta: "Thật ra thì bây... Bây giờ em có thể..."
Từ Tri Tuế cà lăm nói không mạch lạc. Chính bản thân cô cũng không biết mình đang muốn biểu đạt ý gì nữa. Cô không nói được ra mấy lời quá thẳng thắn, chỉ là nếu thử lại lần nữa thì chưa chắc phản ứng của cô đã như vừa rồi.
Nhưng Kỳ Nhiên lại chỉ cầm tay cô nhấn xuống ngực mình rồi hôn nhẹ lên trán cô: "Ngoan, lần này chúng ta ngủ thật."
Nghe anh nói vậy, Từ Tri Tuế cảm thấy bây giờ mình mà còn có suy nghĩ bậy bạ gì nữa thì lại không ổn. Chẳng hiểu sao cô lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cơn buồn ngủ lại ập tới. Từ Tri Tuế ôm eo Kỳ Nhiên, vùi đầu vào lòng anh nói: "Ừm."
…
Từ Tri Tuế không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không được ngủ một giấc an ổn như này. Bình thường nếu không có thuốc ngủ thì cô sẽ rất khó đi vào giấc, huống chi cô còn lạ giường nữa.
Cái tật lạ giường này của cô khá nghiêm trọng. Đến nỗi mùa xuân về Nam Hồ mấy ngày mà không có thuốc ngủ là cô xác định trắng đêm, chỉ biết trơ mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần hửng sáng.
Tâm lý học nói rằng đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Mà lạ là cô lại ngủ được một giấc gần như ngon nhất suốt bao nhiêu năm qua trên giường Kỳ Nhiên.
Đến khi cô tỉnh lại thì bầu trời đã sáng choang, người bên gối cũng dậy rồi.
Từ Tri Tuế cuốn chăn chậm rãi bò dậy, ngước đôi mắt mơ mơ màng màng lên nhìn quanh phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Nhiên đâu.
Cô vô thức giơ tay muốn cầm điện thoại lên, ai ngờ thò tay xuống gối rồi mới nhớ tối qua mình để điện thoại trên bàn uống trà nhỏ chứ không mang vào đây.
Thế là cô lề mề ngồi trên giường thêm một lúc nữa rồi mới đi chân trần xuống giường. Cô mới đi tới cửa đã đụng phải người đàn ông mới từ phòng tắm đi ra.
Kỳ Nhiên mới tắm xong nên tóc vẫn còn nhỏ nước. Anh khoác một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, cổ áo chữ V khoét sâu, liếc qua cũng thấy được lồng ng,c rắn chắc và cơ bắp mạnh mẽ.
Từ Tri Tuế vô thức nuốt một ngụm nước miếng rồi lui về phía sau hai bước.
"Em dậy rồi hả?" Kỳ Nhiên đỡ tay cô, lại cúi đầu liếc nhìn đôi chân không đi dép bên dưới: "Sao không đi dép vào?"
"À." Từ Tri Tuế hoàn hồn, bèn giơ tay chỉ chỉ phòng khách: "Em muốn ra ngoài lấy điện thoại di động xem mấy giờ rồi."
"Mười một giờ trưa rồi."
"... Trễ vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ gọi." Kỳ Nhiên bật cười bỏ khăn lông xuống rồi bế thốc cô lên quay về mép giường. Sau khi thả cho cô ngồi lên giường, anh mới cúi đầu mang giày vào cho cô.
"Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới đấy, em có thể dùng. Còn quần áo thì..."
Kỳ Nhiên hơi ngửa đầu lên, ánh mắt đảo quanh bộ đồ ngủ màu trắng của Từ Tri Tuế như đang suy tư gì đó: "Hình như ở đây không có đồ cho em mặc. Nếu cần thì em có thể mặc tạm đồ của anh."
Từ Tri Tuế quay lại liếc anh một cái, vừa lúc nhìn thấy một hàng áo sơ mi trắng treo chỉnh tề trong tủ quần áo đang mở rộng cửa. Chẳng hiểu sao hình ảnh sáng sớm nữ chính mặc áo sơ mi của nam chính ở trong phim bỗng hiện lên trước mắt Từ Tri Tuế khiến tai cô nóng bừng lên, vội vàng nói ngay: "Không sao, em có thể thay sau cũng được."
"Ừm." Kỳ Nhiên gật đầu một cái rồi chợt cười rộ lên: "Nhưng sau này anh vẫn phải chuẩn bị trước vài bộ ở đây mới được."
Từ Tri Tuế bật cười lườm anh một cái, cố ý vặn ngược lời anh: "Làm gì vậy? Em cũng có chỗ ở mà."
Kỳ Nhiên cong môi, hai tay bưng gò má cô lên hôn khẽ môi cô một cái: "Bởi vì nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của em."
"..."
Từ Tri Tuế cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng, cứ như một giây sau nó sẽ vọt ra khỏi cơ thể vậy. Cô xấu hổ đẩy Kỳ Nhiên ra rồi xỏ dép chạy vào phòng tắm.
"Em... Em đi đánh răng rửa mặt."
"Ừm." Kỳ Nhiên cũng đứng dậy, thong thả đi theo cô vào phòng tắm treo khăn lông vừa lau về lại giá rồi quay lại lấy bàn chải mới ra nặn kem đánh răng cho cô.
"Em tắm đi, anh đi làm chút đồ ăn cho em."
Có lẽ là vì Kỳ Nhiên mới tắm xong nên bây giờ trong phòng tắm vẫn còn đầy hơi nước. Không khí thoang thoảng mùi thơm sữa tắm. Mùi này giống với mùi trên người anh.
Từ Tri Tuế giơ tay lên lau sương mù trên gương, lại nhìn ảnh phản chiếu của bản thân bên trong rồi nở một nụ cười thoải mái đã lâu chưa thấy.
Nhà của Kỳ Nhiên, phòng ngủ của Kỳ Nhiên, bọn họ còn ôm nhau ngủ một đêm nữa...
Cảm giác này kỳ diệu đến nỗi Từ Tri Tuế cứ cảm thấy không thật lắm. Nghĩ đoạn, cô giơ tay lên nhéo má mình một cái.
Ừ, đau ghê.
Sau nhiều năm, cuối cùng cô và người đàn ông mình yêu cũng đến bên nhau. Cảm giác động lòng đó lại quay về làm cô cảm thấy cơ thể mình như đang từ từ sống lại.
Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng cuộc đời cô cũng sang trang mới.
Lúc nói những lời này, môi Kỳ Nhiên đã đè xuống, tình cảm trong mắt tràn ra không hề che giấu chút nào.
Từ Tri Tuế bối rối chớp mắt một cái. Đến khi cô kịp phản ứng thì lưỡi của anh đã thăm dò đi vào rồi. Nụ hôn này không cẩn thận nhẹ nhàng như trước kia nữa, nó không cho phép cô phản kháng, ngang ngạnh cướp đoạt hơi thở của cô và chiếm đoạt tất cả.
Cô có thể cảm nhận được lần này hành động của anh mang nhiều ẩn ý khác, vừa nóng vội vừa khát vọng, mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng, tựa như một giây tiếp theo anh sẽ tháo rời cô ra nuốt vào bụng vậy.
Thậm chí lúc Kỳ Nhiên dính sát lại, cô còn cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh nữa...
"Ưm..." Từ Tri Tuế rêmn rỉ, lại vô thức nhắm mắt lại rồi lùi về phía sau. Kỳ Nhiên giữ chặt gáy không cho cô chút đường sống nào.
Hồi lâu sau, đôi môi anh dần trằn trọc đi xuống, bồi hồi chỗ dái rai, cổ và xương quai xanh của cô một hồi. Anh chỉ cắn nhẹ và mú,t mát nhưng vẫn để lại dấu vết đo đỏ.
Từng tiếng thở d,ốc và nhịp tim đều bị phóng đại lên vô hạn. Tiếng hô hấp nặng nề và dồn dập của Kỳ Nhiên kề sát bên tai Từ Tri Tuế, nóng bỏng đến nỗi có thể đốt cháy da cô.
Những nơi bị môi anh chạm đến để lại xúc cảm ẩm ướt, vừa mềm vừa ngứa, tựa như có dòng điện chạy dọc toàn thân vậy.
Cảm giác quá xa lạ này đẩy Từ Tri Tuế vào trạng thái bất an cực độ. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy cơ thể khiến cô căng thẳng níu lấy ga trải giường, ngón chân cũng cuộn lại.
Kỳ Nhiên mê muội hôn cô, bàn tay vô thức vuốt ve dọc theo đường cong ở sống lưng, lại chần chừ chỗ vạt áo một lát rồi mới từ từ trượt vào bên trong, để vải vóc che khuất tay mình.
Từ Tri Tuế nhận ra anh đang trượt dọc theo đường xương sống đi tới nơi khiến cô không chịu nổi nhất kia.
Ngón tay với lớp chai mỏng từ từ cọ xát làn da chỗ đó.
Thậm chí còn có suy nghĩ bừa bãi hơn...
Cảm giác bất an trong lòng Từ Tri Tuế bị đẩy lên đỉnh điểm. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy.
"Kỳ Nhiên..."
Từ Tri Tuế vô thức rên lên một tiếng, giọng nói vừa mềm mại vừa nức nở khe khẽ. Cô buông đôi tay đang nắm chặt ga trải giường ra, đặt lên vai anh.
Giống như đang cầu xin tha thứ, cũng giống như đang làm nũng vậy.
Kỳ Nhiên mở mắt ra nhìn cô bằng đôi mắt đầy dụ,c vọng: "Em sợ không?"
Từ Tri Tuế thật thà gật đầu một cái, cơ thể mất khống chế run nhẹ lên: "Có một chút."
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí từ những suy nghĩ xấu xa kia. Anh rút bàn tay đang quấy rầy cơ thể cô ra, vuốt thẳng lại vạt áo ngủ vừa bị mình dùng bạo lực vén lên.
Sau đó Kỳ Nhiên nhắm mắt, vùi đầu trong hõm cổ cô đến khi hơi thở trở lại bình thường. Anh lật người nằm ngửa xuống giường, nhìn lên trần nhà trống rỗng, cố gắng hết sức nhấn cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt xong cơ thể xuống.
Bầu không khí vẫn còn ngập tràn hơi thở mập mờ. Từ Tri Tuế muốn nhúc nhích nhưng lại không dám. Thế là cô cắn môi, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Cô cũng chẳng biết mình bị gì nữa. Rõ ràng ai cũng trưởng thành cả rồi, mặc dù chưa trải qua bao giờ nhưng cô không đi tu, chưa từng vứt bỏ thất tình lục dục, cũng không phải hoàn toàn không có khát vọng.
Chỉ là cô...
Chỉ là cô...
Được rồi, cô thừa nhận mình sợ hãi.
Hay là do cô uống ít rượu quá? Sao chẳng có chút tác dụng thêm can đảm gì thế này?
Kỳ Nhiên mất một hồi lâu để bình tĩnh lại sau đó tiếp tục vớt Từ Tri Tuế vẫn còn chìm trong trạng thái buồn phiền vào lòng, đặt cằm lên trán cô rồi dịu dàng nói: "Xem ra là tại anh nóng vội quá dọa em sợ rồi. Chuyện này chúng ta nên tiến tới theo trình tự mới phải."
Từ Tri Tuế vùi mặt vào lòng anh, ngón tay vô thức níu lấy cổ áo người ta: "Thật ra thì bây... Bây giờ em có thể..."
Từ Tri Tuế cà lăm nói không mạch lạc. Chính bản thân cô cũng không biết mình đang muốn biểu đạt ý gì nữa. Cô không nói được ra mấy lời quá thẳng thắn, chỉ là nếu thử lại lần nữa thì chưa chắc phản ứng của cô đã như vừa rồi.
Nhưng Kỳ Nhiên lại chỉ cầm tay cô nhấn xuống ngực mình rồi hôn nhẹ lên trán cô: "Ngoan, lần này chúng ta ngủ thật."
Nghe anh nói vậy, Từ Tri Tuế cảm thấy bây giờ mình mà còn có suy nghĩ bậy bạ gì nữa thì lại không ổn. Chẳng hiểu sao cô lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cơn buồn ngủ lại ập tới. Từ Tri Tuế ôm eo Kỳ Nhiên, vùi đầu vào lòng anh nói: "Ừm."
…
Từ Tri Tuế không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không được ngủ một giấc an ổn như này. Bình thường nếu không có thuốc ngủ thì cô sẽ rất khó đi vào giấc, huống chi cô còn lạ giường nữa.
Cái tật lạ giường này của cô khá nghiêm trọng. Đến nỗi mùa xuân về Nam Hồ mấy ngày mà không có thuốc ngủ là cô xác định trắng đêm, chỉ biết trơ mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần hửng sáng.
Tâm lý học nói rằng đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.
Mà lạ là cô lại ngủ được một giấc gần như ngon nhất suốt bao nhiêu năm qua trên giường Kỳ Nhiên.
Đến khi cô tỉnh lại thì bầu trời đã sáng choang, người bên gối cũng dậy rồi.
Từ Tri Tuế cuốn chăn chậm rãi bò dậy, ngước đôi mắt mơ mơ màng màng lên nhìn quanh phòng ngủ nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Nhiên đâu.
Cô vô thức giơ tay muốn cầm điện thoại lên, ai ngờ thò tay xuống gối rồi mới nhớ tối qua mình để điện thoại trên bàn uống trà nhỏ chứ không mang vào đây.
Thế là cô lề mề ngồi trên giường thêm một lúc nữa rồi mới đi chân trần xuống giường. Cô mới đi tới cửa đã đụng phải người đàn ông mới từ phòng tắm đi ra.
Kỳ Nhiên mới tắm xong nên tóc vẫn còn nhỏ nước. Anh khoác một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, cổ áo chữ V khoét sâu, liếc qua cũng thấy được lồng ng,c rắn chắc và cơ bắp mạnh mẽ.
Từ Tri Tuế vô thức nuốt một ngụm nước miếng rồi lui về phía sau hai bước.
"Em dậy rồi hả?" Kỳ Nhiên đỡ tay cô, lại cúi đầu liếc nhìn đôi chân không đi dép bên dưới: "Sao không đi dép vào?"
"À." Từ Tri Tuế hoàn hồn, bèn giơ tay chỉ chỉ phòng khách: "Em muốn ra ngoài lấy điện thoại di động xem mấy giờ rồi."
"Mười một giờ trưa rồi."
"... Trễ vậy rồi sao? Sao anh không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ gọi." Kỳ Nhiên bật cười bỏ khăn lông xuống rồi bế thốc cô lên quay về mép giường. Sau khi thả cho cô ngồi lên giường, anh mới cúi đầu mang giày vào cho cô.
"Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới đấy, em có thể dùng. Còn quần áo thì..."
Kỳ Nhiên hơi ngửa đầu lên, ánh mắt đảo quanh bộ đồ ngủ màu trắng của Từ Tri Tuế như đang suy tư gì đó: "Hình như ở đây không có đồ cho em mặc. Nếu cần thì em có thể mặc tạm đồ của anh."
Từ Tri Tuế quay lại liếc anh một cái, vừa lúc nhìn thấy một hàng áo sơ mi trắng treo chỉnh tề trong tủ quần áo đang mở rộng cửa. Chẳng hiểu sao hình ảnh sáng sớm nữ chính mặc áo sơ mi của nam chính ở trong phim bỗng hiện lên trước mắt Từ Tri Tuế khiến tai cô nóng bừng lên, vội vàng nói ngay: "Không sao, em có thể thay sau cũng được."
"Ừm." Kỳ Nhiên gật đầu một cái rồi chợt cười rộ lên: "Nhưng sau này anh vẫn phải chuẩn bị trước vài bộ ở đây mới được."
Từ Tri Tuế bật cười lườm anh một cái, cố ý vặn ngược lời anh: "Làm gì vậy? Em cũng có chỗ ở mà."
Kỳ Nhiên cong môi, hai tay bưng gò má cô lên hôn khẽ môi cô một cái: "Bởi vì nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của em."
"..."
Từ Tri Tuế cảm thấy trái tim mình đang đập điên cuồng, cứ như một giây sau nó sẽ vọt ra khỏi cơ thể vậy. Cô xấu hổ đẩy Kỳ Nhiên ra rồi xỏ dép chạy vào phòng tắm.
"Em... Em đi đánh răng rửa mặt."
"Ừm." Kỳ Nhiên cũng đứng dậy, thong thả đi theo cô vào phòng tắm treo khăn lông vừa lau về lại giá rồi quay lại lấy bàn chải mới ra nặn kem đánh răng cho cô.
"Em tắm đi, anh đi làm chút đồ ăn cho em."
Có lẽ là vì Kỳ Nhiên mới tắm xong nên bây giờ trong phòng tắm vẫn còn đầy hơi nước. Không khí thoang thoảng mùi thơm sữa tắm. Mùi này giống với mùi trên người anh.
Từ Tri Tuế giơ tay lên lau sương mù trên gương, lại nhìn ảnh phản chiếu của bản thân bên trong rồi nở một nụ cười thoải mái đã lâu chưa thấy.
Nhà của Kỳ Nhiên, phòng ngủ của Kỳ Nhiên, bọn họ còn ôm nhau ngủ một đêm nữa...
Cảm giác này kỳ diệu đến nỗi Từ Tri Tuế cứ cảm thấy không thật lắm. Nghĩ đoạn, cô giơ tay lên nhéo má mình một cái.
Ừ, đau ghê.
Sau nhiều năm, cuối cùng cô và người đàn ông mình yêu cũng đến bên nhau. Cảm giác động lòng đó lại quay về làm cô cảm thấy cơ thể mình như đang từ từ sống lại.
Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng cuộc đời cô cũng sang trang mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook